• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (4 Viewers)

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chap 18: phụ huynh đại chiến (2)

- Tôi chỉ muốn anh giữ thể diện một chút thôi, đừng làm xấu mặt người kinh doanh như chúng tôi . Trường học chứ không phải vũ trường mà anh muốn ném bao nhiêu tiền để mua này cho nọ. Xin anh hãy tôn trọng những người xung quanh một chút. Không phải ai cũng ném tiền qua cửa sổ như đại gia kim cương một cách tùy tiện cả. Không phải vì giàu có mà chuyện gì cũng lôi tiền ra đâu anh.
- CÔ...
Mẹ nuôi nó đúng là cao thủ. Từng từ từng chữ đều đầy ý mỉa may chê trách lão già hóng hách đó. Bà quả là cao thủ trong cao thủ, chỉ mấy câu đã khiến ba của linh phải xếp cánh, không nói lên lời nào. Giờ chắc phải phong bà là thánh chửi nhau nhỉ, mà sao mẹ nuôi cứ lật mặt nhue lật bánh vậy. Vừa mới hùng hổ chỉnh đốn vị lắm tiền nhiều tật kia giờ lại trở về vẻ hiền hậu đoan trang nhìn thầy hiệu trưởng như chưa có gì xảy ra.
- Thưa thầy, chuyện bé Linh và con gái tôi là sao thưa thầy.
- À à. Là chuyện hai học sinh này có chút xung đột dẫn đến đánh nhau.
Thầy giám thị hết hồn với mẹ nó. Người này tốt nhất đừng nên đụng đến thì hơn. Lời lẻ sắt bén, tính cách thay đổi như chông chống. Phải cận thận mới được.
- Con bé nhà tôi hiền như thế, mới học hai ngày thì gây nên tội gì với ai...
- Nè bà thím, bà nên hỏi con bà lại đi. Nó giành chỗ ngồi của người khác, đuổi lại không đi. Đã cảnh cáo một lần mà không nghe. Bị đánh còn bài đặt mét phụ huynh.
Linh tỏ ra như việc mình làm là đương nhiên. Vô tư nói như đúng rồi vậy. Chả thèm nhìn xem ba mình đang đen mặt thẹn thùng trước sự khinh khi của người khác. Vị mỗi cái chổ ngồi mà đánh người. Thiển cận, thiển cận.
- Cháu đã đánh con bé sao?
Nhếch môi cười, Linh dõng dạc nói trong sự hãnh diện của mình: " Đúng, tôi còn cắt tóc nó đó. Muốn bao nhiêu tôi đền."
Bốp. Tiếng bạt tay vang dội khắp căn phòng. Đôi tay người cha run run giữa không trung, ông Thiện trợn mắt nhìn đứa con ông cưng chiều, bảo bọc trong vòng tay. Ông chiều nó đến sắp hư rồi, hoàn cảnh gia đình đang như thế nào nó còn không rõ sao, cứ suốt ngày bôi tro trét trấu lên cái gia đình này là sao.
- Tao chìu mày riết rồi mày hư. Mày có im đi không hả. Mày y như mẹ mày, tối ngày đem rắc rôid về cho tao. Sống được thì sống, không được mày biến cho khuất mắt tao.
- Ông đánh tôi, người như ông mà cũng có tư cách đánh tôi. Nếu không do ông thì mẹ tôi đâu có bỏ đi. Nếu ông muốn thì tôi đi.
Sau màn cải cọ, đánh con, đuổi đi căn phòng lại trở lại với sự yên ắng vốn có của mình. Tình hình khá căng thẳng, thầy hiệu trưởng lên tiếng cố gắng giàn xếp êm xui chuyện này.
- Tôk biết hai bên gia đình đều đang tức giận. Xin gia đình bình tĩnh để giải quyết vấn đề. Phía em Linh thày giám thị đã đi theo em nó nên phụ huynh của em cứ an tâm. Sự việc bây giờ thì Yến hãy kể lại cho mọi người biết và tìm cách giải quyết.
- Dạ... Chuyện là....
Nó bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện, thêm với cái giọng nghẹn ngào, lâu lâu lại dụi mắt, tỏ ra đáng thương. Nó giờ như con cáo già. Chuyện không có thật đi chăng nửa cũng bị nó lôi ra nói như thật. Lúc kết thúc câu chuyện mới thấy ông anh hai sụt xùi khoa trương lấy khăn tay lao nước mắt, còn hắn không biết sao mà cứ nhìn nó cười gian gian. Ba nó thì chả có lạ gì với cái trò này, cứ vô tư mà phụ họa thêm vài cái biểu cảm. Mẹ nuôi cùng ông Thiện vẫn mặt hầm hầm ngầm nhìn nhau.
- Dạ chuyện là vậy ạ.
- Thôi em bình tĩnh lại. Chuyện còn lại để thầ giải quyết, em có thể ngồi đó chờ một chút. Ngoan, không gì phải sợ.
Hiệu trưởng xoa đầu nó, nhẹ nhàng trấn tĩnh rồi bảo nó lại ghế ngồi. Vốn con ngoan trò giỏi nên rất vâng lời. Thầy nói gì nghe đấy.
- Em Kỳ là người chứng kiến vụ việc, em hãy cho thầy biết chuyện có đúng như lời em Yến nói không.
Vẫn cười gian nhìn nó. Nó cũng sơ suất thật, nải kể dậm mắm thêm muối, tên này mà vạch trần ra chắc chết sớm. Dịu dàng cười đến mê hồn, cầu trời cho tên này đừng khai. Muốn nó làm gì cũng làm.
- Dạ...... đúng ạ.
" Phù.. hên là hắn không khai nếu không chết chắc".
- Được rồi. Theo như lời nói của cả ba em, người gây sự dẫn đến đánh nhau là em Linh. Trước khi có biện pháp sử lí thì em tạm thời sẽ bị đình chỉ một tuần. Sau đó sẻ có quyết định sau. Hai gia đình thấy sao?
- Được.
- Tôi thấy không được.
- Chị lại muốn gì.
- Tôi muốn bé Linh phải xin lỗi con gái tôi trước toàn trường. Việc con bé làm với con tôi, tôi không dễ bỏ qua vậy được.
- Được thôi. Mà tôi biết nó chỉ là đứa bà nhặt đâu đó đem về. Có cần phải quá lên vậy không.
- Dù gì thì nó cũng là con tôi. Tôi nuôi dạy nó từ lễ nghĩa đến cách đối sử giữa người với người. Bỏ ngày bỏ đêm dạy dỗ chứ không phải chỉ là lí thuyết suông. Để rồi đè đầu cưỡi cổ người khác làm xằng làm bậy.
Bà đi đến bên cằm tay nó chỉ bảo.
- Dù là con không phải ta sinh ra. Nhưng con là con nuôi của mẹ, có người dạy dỗ. Tuyệt đối đừng vì chút ít tiền trong tay mà hóng hách. Hành sử như bạn Linh nha con
Ông Thiện giận quá hóa thẹn, bừng bừng tức giận bỏ đi.
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom