• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (3 Viewers)

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chap 19: chuẩn bị dự tiệc.

- Dậy mao con nhỏ này, biết mấy giờ rồi không mà ngủ hoài vậy hả???
- Mới 4 giờ mà kêu réo hoài, người ta mới bị hành hung mà không cho người ta dưỡng sức mà kêu hoài.
- Ơ hay. Mày bị chổ nào nói anh mày nghe xem
- Chổ nào cũng đau, anh cho em ngủ tí đi mà.
- Ngủ gì mà ngủ. Giờ này còn phải chuẩn bị cho tiệc nữa. Mày đừng tưởng anh không có mặt mà không biết gì nhá. Toàn né, bày đặt diễn xâu đồ. Nhanh ra đi, tao phá cửa à
Aizzzzz..... cái ông anh ba này khó ưa thiệt chớ. Hễ cần thì không thấy mặt mũi không cần là cứ lỡn quỡn như hồn ma. Nó rúc mình trong chăn bỏ mặt anh ba thảm thương kêu réo làm mất cả hình tượng soái ca lạnh lùng của người ta. Chả bao giờ yêu cái giường hơn lúc này, ba cái tiệc tùng lúc nào cũng làm người ta đau đầu nhức óc. Chả có chút hứng thú gì để đi. Chán ngấy cái tiếng mè nheo cứ văng vẳng bên tay. Nó đạp tung chăn bước ra mở cửa. Đập vào mặt là cảnh tượng hai thằng đàn ông đang ôm nhau thắm thiết. Vâng, hai vị ấy là hắn cùng anh ba đang tình củm tay ôm eo, tay nhéo má( trong mắt nó là như thế). Há hốc miệng không thốt nên lời, nếu cảnh này để người khác biết chắc chắn là một chấn động địa cầu. Người ta nói đúng, trai đẹp đã ít mà chúng nó còn yêu nhau.
- Hai mươi phút nữa kêu người lên đây.
Đóng cửa cái rầm thay cho thái độ tức giận. Đùng đùng lao ngay vào WC, chả hiểu sao nó lại giận đến thế. Dạo này người cứ sao sao, hễ gặp hắn gần ai là lại bực bội. Yêu nghiệt, quả là yêu nghiệt, trai gái gì cũng không tha. Dám đụng đến ba Bảo thì nó đem hắn trục xuất khỏi Việ Nam luôn. Thế mà sự thật đâu như nó thấy. Tai nghe mắt thấy chưa hẳn là thật cơ mà.
- Thằng kia mày có trả lại tao không. - hắn
- Có hết nhá. Phát hiện mày dám để ý Yến nha. Đến tận nhà luôn nha...... quà luôn đồ...
- Mày đừng có điên. Ai để ý con nhóc đó. Mẹ tao kêu đem qua cho nó thôi....
- Phải mẹ kêu không trời...... hay là......
- Bớt bớt xàm giùm. Thôi mày lấy luôn đi, lát đưa nó luôn đi. Tâo xuống dưới.
- Thích nói thích. Ngại hoài ...
- Bớt bớt giùm con thưa cụ.
Hắn quay phắt người xuống nhà đợi. Cái cảm giác rung ring rúng rinh khi gặp nó thật lạ. Đó giờ Kỳ phong lưu này àm gì có, đã thế còn nhận lời mẹ đem đồ qua cho nó. Ngộ, Kỳ này mà thích con Yến xấu xí đó sau. Úi giời... thằng Bảo này lại đón mò rồi. Làm gì có chuyện thế. Tự chấn định lại tinh thần, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, rảo bước nhanh về phía phòng thằng bạn thân. Cũng gần năm rồi chưa vào phòng thằng Bảo .
Mở cửa phòng bước vào, cả căn phòng sáng trưng của những ánh đèn compact ( Đèn chữ U, không biết viết vậy đúng không nữa. Em dốt tiếng Anh nên mấy bạn đọc thông cảm ạ :'( ). Cả căn phòng với ton nâu lãng mạn, đồ trang trí toàn làm bằng gỗ đắt tiền. Ngoài bức ảnh hai anh em Bảo và Hân treo trên tường thì chẳng có gì đặt biệt. Lại gần bàn học cũng chỉ đặt có hai khung hình. Khung đầu là của Yến,khung còn lại bị úp xuống. Không thấy có chút bụi nào. Có lẽ Bảo vẫn hay xem nó lắm.
- Thằng này lúc nào cũng la bận mà xem bộ ngày nào cũng dành thời gian xem ảnh. Em nào đây?
Lật ảnh lên xem, hắn có chút giật mình. Tấm ảnh này cũng ba bốn năm rồi mà Bảo vẫn giữ. Bức ảnh lúc mới vào trường. Lâu rồi mới gặp lại bộ tứ Bảo- Kiên- Kỳ- Thư (??. Này thì từ từ biết nhá , xuất hiện nhanh thôi) . Cô ấy đi cũng lâu rồi nhỉ. Chắc cô ấy sắp về rồi. Không ngờ thằng bạn này vẫn cứ chung thủy với Thư ghê. Chả bù cho hắn, người ta đi thì tình hắn cũng theo luôn. Cao cả ghê gớm. Đi vòng vòng xem xem chả có gì lạ. Chả làm gì mà mới đó đã năm giờ. Lục quần áo của chủ căn phòng. Chon ngay bộ ưng nhất. Không hỏi chủ nhân của bộ dồ đã tự ý mặc ngay và luôn ( ông này giàu mà tối ngày cái gì cũng ké).
Nó đang bực bội vì bị xoay như chong chóng. Nếu không có mẹ nuôi ở đây nó đã đuổi hết đám người bu quanh nó đi từ lâu. Cứ dậm dậm, tô tô, vẽ vẽ lên mặt nó cả đống thứ. Hết kem dưỡng tới kem lót, son phấn vân vân và mây mây các thứ. Cũng may là không đụng tới tóc nó nhiều, đỡ khổ được phần nào. Sao bao nhiêu gian khó tới ngay phần đau khổ nhất mang tên thử váy. Cái váy thật sự rất đẹp, được nhà thiết kế nổi tiếng đặt biệt làm riêng cho nó. Chiếc váy màu hồng phấn cực yêu, dạng váy trễ vai, phần váy bung vừa đủ cùng với lớp ren. Nhìn chẳng khác gì váy công chúa. Nhấn ở eo với hàng đá pha lê sáng lấp lánh, đẹp không tưởng. Váy đẹp là thế nhưng người mặc nó không vừa ý. Chưa gì đã phán một câu làm mọi người té xỉu.
- Váy gì mà hở hang. Trên dưới gì cũng ngắn có một khúc có bộ khác không mẹ nuôi?
- Không. Mẹ thấy đẹp. Giờ cũng không có thời gian đâu mà chọn váy khác. Thôi lại đây. Mang giày rồi đi với mẹ. Anh ba con đang giữ bộ trang sức. Đeo vào cho đủ bộ. Nhanh lên.
Mẹ nuôi lôi nó đi một mạch xuống nhà. Vừa xuống đã hồn bay phách lạc. Ở đâu ra hai chàng soái ca sơ mi trắng thế này... anh ba đẹp thì khỏi chê, cơ mà hắn hôm nay sao long lanh lóng lánh đến vậy. Nó vẫn đang mơ màng trước ba Bảo khi anh diện sơ mi trắng, giày Nike cùng màu, tóc vuốt keo cùng undercut, mặt lạnh lạnh. Đúng chuẩn soái ca mặt lạnh. Hắn hôm nay có vẻ lấn át ông anh nó. Hai ông này rủ nhau mặt chung đồ hay sao mà giống đến thế. Một bên đeo khuyên tay kim cương trắng, tóc vuốt vuốt keo như ca sĩ Hàn. Áo tay dài săn lên phá cách. Bên tay còn cầm một hộp đỏ đỏ to to. Giờ nhìn lại mình mà nó ngượng. Chân trần, tay cầm giầy cao gót, tay bị mẹ nuôi lôi kéo. Thật mất mặt quá đi.....
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom