• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (1 Viewer)

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chap 25: Từng bước chinh phục (2).

- Anh với em mà còn khách sáo gì nữa. Mà em không sao chứ hay để anh gọi bác sĩ.
- Thôi không cần. Mấy giờ rồi, tui nằm đây bao lâu rồi?
- À, em nằm đây khoảng hai giờ thôi. Giờ chắc là mười một muòi hai giòe gì rồi.
- Tui thấy hơi đói, cậu đi mua gì cho tui đi.
- Ok.
Thấy nó cũng ổ, khẽ gật đầu hắn rời phòng bệnh. Vẻ mặt tuoie cười vụt tắt khi mẹ nuôi nó mở cửa bước vào. Khuôn mặt bà không có chút nét lo lắng, vẫn là nụ cười ấy, nụ cười làm người khác không thể đoán được nó có ý gì. Trên tay là bó hoa, tay kia còn có hộp đựng thức ăn thơm nức mũi. Bà từ tốn đặt mọi thứ lên bàn, lại ngồi gần nó, yêu thương thăm hỏi. Ngược lại với bà, nó không chút quan tâm việc bà làm, trực tiếp hỏi ngay những thắc mắc.
- Mọi chuyện là sao. Tất cả là do mẹ nuôi làm?
- Chuyện gì. Chuyện nhà con bé Linh?
- Mẹ nuôi có liên quan đến việc này?
- Phải.
- Con không nên quan tâm những thứ ấy, còn chỉ cần làm theo những thứ cần làm là được.
- Không phải những việc đó có nhẫn tâm quá không?
Bà không biết nên khóc hay nên cười, nó quá lương thiện, thương hại người rấp tâm hãm hại mình. Lắc đầu không biết phải nói như thế nào với nó, có phải chăng bà đã bị lòng thù hận che mù mắt. Cố tình đẩy một thiên thần vài vòng thù hận, phải chăng bà đã quá nhẫn tâm, quá xấu xa. Việc bà làm có phải chăng là đúng, có phải chăng nên dừng lại. Dù có nói gì đi nữa thì mọi chuyện cũng đã rồi, đã phóng lao buộc phải theo lao.
- Ta xin lỗi con. Ta không thể tha thứ cho những kẻ đã làm hại đến con gaid ta. Họ không xứng đáng để nhận lấy sự bao dung từ ta.
- Khi nào mẹ nuôi mới dừng lại.
- Đến khi nào họ đền hết tội cho Hân,khi đó ta sẽ dừng lại.
Nó nhìn bà mà cười nhạt, người phụ nữ này vì lòng thù hận mà trở nên đáng sợ, bất chấp tất cả chỉ để làm cái việc trả thù không hồi kết. Nếu mọi chuyện cứ đơn giản như khung cảnh bên của sổ chẳng phải dễ dàng hơn sao. Cứ vô tư đùa vui như những chú én nỏ lượn lờ giữa không gian bao la. Không lo âu suy nghĩ, không ganh ghét đố kị, cứ an nhàng sống những ngày tự do tự tại. Ánh hoàng hôn buôn xuống đỏ rực một vùng trời, chớp mắt một cái lại hết một ngày, đến tận khuya khi mọi người thăm bệnh về hết nó mới được ngủ. Lạ chỗ, cứ lăng qua lộn lại không ngủ được, nhìn qua giường bên cạnh, hắn thản nhiên ngủ ngon lành, nhìn sang phía ghế có chị hầu gái co người ngủ. Bước xuống giường đắp chăn cho chị hầu gái, vừa quay lại gặp ngay cái mặt của hắn làm nó hết hồn. Sút chút nữa hét toán lên, người đâu lại lù đù xuất hiện y như ma. Mặt nhăn mày nhó trở về giường.
- Anh cũng lạnh sao không lây chăn cho anh.
-....
- Này, đừng yên lặng như vậy chứ. Cứ như anh làm gì em mà hễ gặp anh em lại như thấy ma vậy.
- Không thích.
- Sao lại không thích.
- Tôi ghét nhất cái thể loại trăng hoa gái gú các kiểu.
- Sao thế.
- Không thích.
-....
Màng đêm lấn bao trùm khắp không gian một màu đen u tối. Tối như lòng người con gái, mọi thứ sao khó khăn đến thế, những việc nó làm có đúng hay không, con người nó đã dần biến chất, không còn là Hải Yến của ngày nào. Cũng đã khuya rồi mà nó chưa thể ngủ được, trở mình qua phía hắn. Chưa bao giờ thấy hắn dễ thương như lúc này, hắn ngủ thật yên bình, phải chi nó cũng được như hắn, không phải lo nghĩ đến nhiều việc. Đôi mắt nặn trĩu khép lại. Một ngày dài đằng đẳng khép lại, bao nhiêu thứ không vui cũng kết thúc.
Về đến nhà thật là hạnh phúc, đúng là không đâu bằng ở nhà. Mọi thứ đều chuẩn bị đầy đủ tiếp đón nó về, nào là thức ăn nước uống, nào là quần áo mới, tất cả đều hoàn hảo. Lâu lắm rồi nó không ra vườn chơi, ở viện có một ngày mà mùi ancol làm nó phát sợ. Quang cảnh thanh bình yên ả không lẫn sự xô bồ, mỗi lần tâm trạng không tốt nó lại ra đây, ngồi trên xích đu ngắn nhìn trời xanh khiến lòng nó thanh thản.
- Sao không nghỉ ngơi mà ra đây.
- Bệnh tật gì mà nghỉ ngơi.
- Mắt em ổn chứ.
- không sao. Tay cậu như thế nào, nhìn coi bộ nặng.
- Trầy sơ thôi.
- Sao không về nhà. Suốt ngày ở ké nhà người ta đấy
- Muốn thấy em nên mới lì ở đây này. Một câu cảm kích cũng không có mà còn ở đó tỏ thái độ. Giận nha.
- Kệ mấy người chứ.
Quay ngoắt không thèm nhìn hắn, quay trở lại với bầu trờ xanh bao la. Vừa ngắm nhìn cánh én bay lượn vừa hát vu vơ mấy câu hát. Hắn đứng đó nhìn nó hát mà lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Nụ cười khẽ nở trên môi, cũng lâu rồi hắn chưa thật sự cười vì một cô gái. Hinhg bóng Hân như hiện diện trước mắt hắn, cũng hơn một năm kể từ ngày Hân rời đi, bỏ lại hắn cô đơn nơi này. Hình bóng ấy cứ quẩn quanh trong đầu hắn, để rồi nó lại xuất hiện làm hắn cứ ngỡ là Hân, tại sao cô ấy lại đem nó đến đây làm gì, phải chăng cô lại muốn tước nó đi như ngày cô rời xa hắn một năm trước.
- Hân....
- Tui là Yến. Hôm qua đến giờ anh gọi hai lần rồi.
- Anh xin lỗi.
- Anh và Hân đã từng yêu nhau?
- Hả?
- Lúc anh ngủ mới nói nói gì mà Hân đừng đi..... nên tui nghĩ vậy.
- Em muốn biết.
- Hơi tò mò tí thôi.
- Đừng ghen thì anh kể cho nghe.
- Ai... ai ghen chứ.
Hắn đi đến bên nó, nhìn gương mặt ửng ửng hồng nhìn yêu không chịu nổi. Ngồi lên xích đu, vẫn giữ khoảng cách khá xa. Nhớ lại cảnh nó cầm dao quơ quơ trước mặt làm hắn sợ xanh mặt, chỉ lỡ chạm vào mặt nhẹ một cái đã thấy nó lao lên nhìn hắn trừng trừng như muốn giết hắn tại chổ. Nghĩ lại mới thấy Bảo nói đúng, không nên đụng chạm đến nó là tốt nhất.
- Làm gì mà thư người ra vậy. Kể nghe coi.
- anh và Hân là.......
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom