• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (4 Viewers)

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chap 41: tâm sự

Đã gần một tuần trôi qua, đêm nào nó cũng trăng trở về chuyện của Trâm. Nếu lần này thành công, kẻ chủ mưu sẽ được đưa ra ánh sáng, mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, nó sẽ được về với ba mẹ của mình. Cũng đã bao lâu rồi không gặp ba mẹ, bây giờ ba mẹ đang làm gì nhỡ? Lôi ngay em điện thoại ra... một điệu nhạc du dương truyền đến tai, đã bao lâu rồi nó chưa nghe được tiếng nhạc ấy.
- Alo.
- Mẹ à. Con Yến nè mẹ.
- Lộn số rồi.... xin lỗ....
- MẸ ĐỪNG DẬP MÁY......
-.......
Một thoáng im lặng. Cả hai đầu dây không ai nói câu nào, tiếng nấc nhẹ vang lên từ đầu dây bên kia. Chắc hẳn người ấy đã nén cái cảm giác ấy lâu rồi, chỉ cần nghe giọng cũng khiến họ nghẹn ngào mà bật khóc. Mẹ nó vẫn vậy, lúc nào cũng kiên cường vậy chứ yếu đuối lắm, chuyện gì cũng khư khư giữ cho mình, chẳng chia sẻ gì cho ai. Bao tháng qua nó mới nghe lại được giọng mẹ, nó vẫn ngọt ngào và ấm áp như thế. Hay phải chăng nó đã quên đi cái thứ quen thuộc ấy, chẳng phải ngày trước nó hay than thở mẹ mình tệ, mẹ mình dở, lại thêm khô khan hay sao. Vậy mà giờ lại thấy khác hẳn, chắc tại nó đã bị sự lãnh lẽo xung quanh làm cho lạnh cóng, chỉ có người thật sự yêu thương nó mới có thể xóa đi cái khí băng lãnh ấy, chỉ có giọng mẹ mới thật sự là ấm áp. Thở một hơi dài nhìn bầu trời đầy sao, cười trong vô thức....
- Mẹ dạo này khỏe không? Ba có hay nhậu không mẹ? Ba mẹ ổn chứ?
-.......
- Mẹ không cần phải lo. Con vẫn ổn, tốt nữa là đằng khác. Ba mẹ có ăn ngủ đầy đủ không? Đừng có làm nhiều quá mà sinh bệnh nha mẹ!
-.....
- Con sống rất tốt, rất ổn rất ổn rất.... ổn.....
Hai hàng lệ rơi, giọt nước mắt vô tình làm nhòe đi đôi mắt to tròn. Giờ nó mới biết, con người dù có mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc yếu đuối, khi ở cạnh người thân là lúc nó yếu đuối nhất, ngay lúc này nó cần nhất là một bờ vai, một cánh tay ôm nó vào lòng, cần lắm một lời an ủi. Cái sự giàu sang không thể cho nó thứ nó cần. Âm thanh cô đơn đầy chua sót vang vọng khắp không trung bao la, có vẻ như nó đã vang đến tận trái tim của người mẹ xa con...
- Ba mẹ xin lỗi con.... lẽ ra mẹ không nên bỏ con đi, mẹ không nên đưa con cho người ta.... mẹ xin lỗi.... xin lỗi con. Ba mẹ xin lỗi, những lúc thế này ba mẹ không thể ở cạnh con...... mẹ .... mẹ.....
Mẹ nó nghẹn ngào nói trong từng tiếng nấc. Cái cảm giác nhớ nhung ấy bà đã nén lại, cứ ngỡ sẽ được giấu đi vậy mà giờ lại tuôn trào không kiểm xoát.
Chỉ một câu nói đã làm hai mẹ con khóc hết nước mắt. Chỉ một câu nói lại gợi lên quá nhiều thứ, bao nhiêu là nỗi đau đớn. Ngày nó được hưởng sự giàu sang thì ba mẹ nó lại phải chịu bao nỗi cơ cực, tuổi đã già lại phải gánh bao nhiêu là gánh nặng cuộc sống, chấp nhận khổ cực, chấp nhận sự chia ly chỉ để đổi lại cuộc sống xung túc của con mình. Để giờ đây lại phải nghe thấy những tiếng nấc ngắt quảng, chỉ có thể nghe mà bất lực không làm được gì. Nỗi đau này có ai thấu cho một người mẹ như bà.
Cố nén lại bao cảm xúc, lau đi giọt nước mặn chát, hít thật xâu, lấy lại bình tĩnh....
- Mẹ không cần phải xin lỗi. Mọi chuyện đã qua rồi, cứ để nó qua đi. Không cần phải quan tâm nữa.
- Mẹ.....
- Thôi! Chuyện đó dẹp đi. Giờ mình tính chuyện mới nha..
- Có chuyện gì sao con?
- Món nợ của mẹ con đã trả hết rồi. Ba mẹ cứ an tâm về quê đi. Mốt ( hai ngày sau) sẽ có người đến đưa ba mẹ đi. Mọi chuyện con đã lo xong hết rồi. Ba mẹ cứ an tâm.
- Con lấy đâu ra tiền mà trả cho mẹ?
- Nữa con sẽ kể cho mẹ sao! Con ngủ đây. Ở chỗ con lạnh quá.
- Ừ. Con ngủ đi. Nhớ giữ gìn sức khỏe. Đừng để bệnh nha con.
- Dạ!
Tắt máy, cứ nhìn chầm chầm vào điện thoại mà cười cười. Nó mong lắm, mong cái ngày mà nó được gặp lại người thân của mình.
Đánh một giất ngon đến sáng, thức dậy có chút uể oải lắm. Cảm giác ấy kéo dài đên tận ngày hẹn với Trâm.Lê lếch đến trường cũng gần vô học, người mệt mỏi nên chỉ mở mắt thôi cũng thấy mệt. Cũng may là có cuộc hẹn quan trọng chứ không nó nghỏ quách ở nhà cho rồi.
Cả buổi học đầu nó cứ như chong chóng, vừa nhức đầu vừa bị quay mồng mồng. Thêm cái bụng đói làm nó cứ thấy đăng đắng nơi cổ họng. Ráng qua khỏi hai tiết, xuống nhà ăn lại phải chen chen lấn lấn làm nó thấy mệt hơn. Biết làm sau được, chỉ cố mà nhai mấy cọng mỳ cố mà sống qua ngày hôm nay.
- Hãy nhớ cuộc hẹn ngày hôm nay. Mày nên đi một mình. Nếu có ai đi theo thì mày xem như mày đi về tay không đấy .
- Được.
Gắng gặn ra một chữ. Trâm nói xong cũng đi mất tiêu. Dạo này cô ta cứ như âm hồn, lỡn quỡn loanh quanh nó hoài. Không biết cô ả nghĩ gì nữa. Cốc quan tâm, cứ ăn rồi chuyện gì đến rồi tính tiếp.
( San sẽ cố gắng một tuần 2-4 chap. Mình phải đi học nên viết chậm lại. Cunhx gần hết nên các bạn cố gắng theo dỗi mình nha. :] ♡♥♡♥♡ )
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom