• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (2 Viewers)

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chap 42: vỡ lẻ

Cái đầu thật là hư, gần đến giờ hẹn mà nó cứ đau âm ỉ, uống bao nhiêu thuốc rồi mà vẫn cứ đau hoài không chịu dức. Trời vào xuân, khí hậu lạnh lạnh ai nấy ngồi run cầm cập có mỗi nó mồ hôi cứ tuông ra như mưa. Đầu thì đau, tráng thì nóng, mắt thì hoa, đúng là ông trời đang trêu người mà, bệnh đâu không bệnh, ngay lúc quan trọng lại bệnh. Nằm gục lên bàn, hai mắt cứ nặng trĩu mà khép lại.
- Yến ơi. Yến, tới giờ về rồi dậy đi. Đừng có ngủ nữa.
Nặng nề dụi dụi mắt, ngắp ngắn ngáp dài hỏi: "Ra về rồi hả lớp trưởng?"
- Bà ngủ ba tiết rồi đó bà.
- Ờ. Cám ơn bà nha.
- Rồi. Tui về đây. Bà coi về đi, về được không. Bà bệnh hay sau mà mặt mài đỏ hoét vậy?
- À không sao! Thôi bà về đi.
- Ờ về ...
Cố găng lê lếch ra sau trường, đúng như hẹn, Trâm đã đứng đó, đợi sẵn. Trâm đứng đó cười cười làm nó thấy hơi bất ổn.
" Có cái gì đó không ổn"
- Mày đến hơi trễ đấy!
- Ừ. Giờ thì tao đến theo yêu cầu rồi đấy, mày cũng nên cho tao biết ai là hung thủ đã hãm hại Hân.
- Cứ từ từ đi cô em. Ờ đây nói chuyện không khéo bị quấy rầy lại không được hay.
- Mày muốn gì.
- Theo tao.
Nó với Trâm đi đến một nhà kho cách đó không xa. Sức khỏe không tốt lại còn đi xa làm tâm trạng người ta không mấy vui vẻ. Hai mắt cứ hoa cả lên, các bước chân dần dần nặng hơn, cứ y như là gắn đá vào chân mà bước đi từng bước từng bước nặng nề.
- Rốt cục thì cô muốn đi bao xa
- Gấp gáp thế cô gái! Muốn biết đâu có đơn giản như vậy.Tụi bây đâu. Lên đây chị biểu tí coi.
Trâm phẩy tay một cái một đám người tay cầm cây bao vây nó. Phản xạ coa điều kiện lùi vài bước, tay nắm thành quyền thủ thế. Đám người bao quanh nó cứ cười cợt, tay chân xăm trổ ( chỉ là dùng hình ảnh mấy tên côn đồ trên phim để miêu tả, không có ý gì về chuyện xăm ảnh nghệ thuật đâu nha) nhìn ghê phếch, xung quanh chừng chục tên như thế là ít. Coi như hôm nay nó tiêu thật rồi.
- Đánh nó cho tao.
Đám côn đồ cười man rợ từ từ tiến đến gần nó. Cánh tay bẩn thiểu chạm nhẹ vào má nó. Ghét nhất cái thể loại ấy, nó quây ngoắt tránh né. Bị khướt từ, quá quê tên đó quay sang tung cây lên nhằm nó mà đánh, cú ấy mà không tránh kịp chắc chắn nó đi viện ngay. Màng mờ đầu khá tốt, đám người đứng sau cũng lần lược lao ngay vào tung cướt. Cơ thể quá yếu, việc nó làm được bây giờ cũng chỉ là tránh và né những đòn tấn công từ phía địch. Được năm phút thì sức tránh né cũng không còn, đến cú đánh trực diện nó muốn tránh cũng không tránh được. Cuối cùng thì "phịch", ngã nhào ra đất với một vũng máu tươi... tâm trí dù có hơi mơ hồ nhưng còn đủ ý chí xem hết đoạn phim phía sau.
- Mày mày mày làm gì thế. Chẳng phải tao đã dặng chì hù nó thôi sao mày lại ra tay mạnh thế hả? Lỡ nó bị gì thì sao hả?
Trâm lúng túng khi thấy nó như thế, cú đánh đó đối với con gái thì quá mạnh, không khéo còn có thể mất mạng. Cô chỉ là muốn hù dọa nó thôi, đâu có nghĩ là đến mức này cơ chứ....
- Mày làm gì mà lo thế Trâm. Cảnh tượng này có đâu phải mày mới gặp đâu mà hoản thế hả?
- Chẳng phải mày nói là chỉ là cảnh cáo thôi sao?
- Mày nghĩ tao rãnh đến thế sao? Tao còn muốn giết nó nữa chứ ở đó cảnh với cáo.
- LINH . Mày nói gì vậy hả?
- Tao muốn giết con chó này.
Linh hai mắt mở to nhìn nó ngoi ngớp trong vũng máu. Cái nhìn của Linh nó lạnh đến mức khiến nó bậc khóc. Cuối cùng thì hung thủ cuối cùng đã xuất hiện, nghĩ xa nghĩ gần, nghi này nghi nọ cuối cùng người ấy thật sự là Linh. Sao nó lại cứ khư khư tin Linh cơ chứ. Tin vào người mà nó xem như bạn, một người bạn tốt thật sự. Dỡ lẻ ra thì bạn là thù và thù lại là bạn. Tại sao nó lại phớt lờ câu nói của Kiên cơ chứ....
→ Vào cái đêm nó và Trâm gặp nhau tại bar của Bảo. Sau khi Trâm về thì Kiên đến với vẻ mặt không mấy tốt.
- Cậu ngồi đi. Có chuyện gì mà cậu có vẻ gấp gáp ghê vậy?
Vừa thấy nó Kiên đã quỳ sạp xuống, lời nói đầy vẻ khẩn khoảng..
- Cậu làm gì vậy Kiên. Đứng dậy đi Kiên. Đứng dậy đi Kiên.
- Không. Yến phải hứa với Kiên một chuyện mình mới đứng dậy.
- Ông khùng quá à. Có gì từ từ nói, đứng dậy đi.
- Yến hứa đi mình mới đứng dậy.
- Rồi rồi.
Nó đỡ Kiên đứng dậy ngồi vào bàn. Kiên cứ vò đầu bức tóc, ấp a ấp úng mãi mà không chịu nói ra. Một lúc sau mới chịu vào vấn đề...
- Chuyện của Hân....
- Chuyện của Hân sao?
- Thì là....
- Nói đi, lấp bấp hoài khó chịu quá.
- Hung thủ.....
- Hủm. Cậu biết ai sao?
- Ừ.
- Cậu đang giỡn hả Kiên. Đừng có giỡn nha.
- Đó là sự thật.
- Chuyện đó làm sao cậu biết?
- Tớ vừa từ chỗ anh Thiên về. Mọi chuyện đã có đầy đủ chứng cứ để kết tội Linh.
- .....
- Tớ xin cậu đấy Yến. Cậu hãy xin anh Thiên giúp Linh, tớ xin cậu, xin cậu đấy.
- Tớ không tin Linh lại dám làm chuyện ấy.
- Rồi sau này cậu sẽ rỏ. Chỉ xin cậu giúp tớ, Linh không thể đi tù, tương lai cậu ấy không thể kết thúc được, xin cậu xin cậu...←
Đến giờ phút này nó còn chưa tin vào mắt mình. Từ ngày đó nó cứ dặng lòng chỉ là hiểu lầm, cứ cố gắng xác minh mọi chuyện. Để rồi giờ.... một sự thật cay đắng....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom