• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New YÊU NHẦM YÊU NGHIỆT PHONG LƯU (1 Viewer)

Bạn nghĩ gì về cốt truyện

  • Tạm ổn

    Votes: 0 0.0%
  • Cốt truyện hơi cũ

    Votes: 0 0.0%
  • Ý kiến khác

    Votes: 0 0.0%

  • Total voters
    2
  • Poll closed .
  • Chap 43: quan tâm

"Tôi đang ở đâu? Còn sống hay đã chết? Ai kia, ai đang nói, đang nói với tôi sao?"
- Bác sĩ, con bé nó.....
- Gia đình nên cẩn trọng, cơ thể bệnh nhân khá yếu. Người nhà cần cẩn thận trong việc chăm sóc. Không nên để cô bé xúc động quá mức.
- Thưa bác sĩ, tại sao con bé sao vẫn chưa tỉnh dậy vậy bác sĩ?
- Sốt cao liên tục, lại thêm cơ thể bị tổn thương khá nặng. Việc hôn mê của bệnh nhân là dĩ nhiên. Gia đình đừng lo lắng, bệnh nhân sẽ nhanh tỉnh lại thôi! Có điều.... tình trạng xấu nhất vẫn có thể xảy ra, gia đình nên cẩn trọng. Có gì cứ liên hệ y bác sĩ là được.
- Vâng vâng.... cám ơn bác sĩ, tôi cám ơn bác sĩ.
Ba mẹ nuôi nhìn nó nằm đó bà đứt từng đoạn ruột. Dug là con nuôi nhưng trước giờ ông bà luôn xem nó như con ruột, nó cứ nằm đó mà không nói không cười, cái cảm giác ấy ai thấu cho phận cha mẹ. Không sót sao được! Nó nằm đó chỉ vì cái lời nói dối về sự nhận nuôi nó, bà Nguyệt chỉ nhất thời nôn nóng mà đưa nó làm mồi nhữ, làm công cụ để bà dụ dỗ kẻ giấu mặt. Bà ích kỉ lắm, ích kỉ vì sự nóng nải, ích kỉ vì muốn trả thù cho con, ích kỉ vì dồn đứa con mình thương yêu đến mức nằm trên giường bệnh, thương tích đầy mình.
- Mình ơi, mình cứ khóc như vậy, Yến nó biết nó lại buồn.
- Ông nghĩ xem. Tôi coa xứng làm mẹ con bé hay không?
- Thôi mà.....
- Tôi hấp tấp, tôi đồn độn lắm phải không ông.....
- Không đâu, không phải lỗi của bà... bà... đừng khóc nữa.....
- Mình ơi....
Ông ôm bà vào lòng mà vỗ về, ômg bây giờ có khác gì bà, chỉ là ông nén đấy thôi. Ông mà vậy thì lấy ai làm bờ vai, làm điểm tựa cho người phụ nuqx này. Nhìn nó như thế lòng ông quặng thắt, nó cứ đau mãi, đau mãi mà không có hồi kết....
" Đã bao lâu rồi, tôi đã ở đây bao lâu rồi? Tại sao tôi cứ mãi quẩn quanh nơi đây mà không thoát ra được? Ai đó giúp tôi, giúp tôi với!!!"
- Cậu Bảo lại đến đấy à...
- Dạ bác. Hôm nay tới ca con thay ca. Hai bác về nghỉ ngơi. Có gì cứ để con lo.
- Bà nó à. Thôi mình về tranh thủ nghỉ ngơi.
- Ừ bác về...
Ba mẹ nó ( ruột) đưa nhau ra về trong sự luyến tiếc. Cũng phải thôi, con mình nó cứ nằm im ỉm, sao khômg lo cho được.
Không gian phòng bệnh giờ nhường lại cho nó và ba Bảo ( anh ba Bảo). Nhẹ nhàng vén đi những lọn tóc trên mặt nó, đã hai tuần qua anh dã làm việc này không biết bao nhiêu lần. Nó cũng dần thành thói quen, cứ mỗi lần làm thế anh lại cười, tự cười một mình, à không, là cười với nó.
- Anh xin lỗi, anh đã sai rồi. Chỉ vì sự cố chấp tìm hung thủ mà anh đã bỏ qua em. Anh sai rồi Yến ơi, em tỉnh dậy có được không Yến. Anh xin em, xin em đấy Yến.
Lại một lần nữa, nó cứ như một chu kỳ lẫn quẫn, cứ mỗi lần đến anh chăm sóc nó anh lại khóc, lại xin lỗi, lại cầu xin nó tỉnh dậy. Cái tôi trong anh không cho phép nó ngủ, anh muốn nó tỉnh dậy nói cười với anh, nó muốn gì cunhx được chỉ cần nó tỉnh dậy là được...
Mọi hành động của các con, dù lớn nhất hay nhỏ nhất ba mẹ chúng đều thấy hết, đều cảm nhận được hết. Bà Nguyệt cùng cậu con trai lớn ( hai Thiên, anh hai trong nhà) chỉ biết nhìn mà nhậm ngùi nhìn cảnh tượng ấy. Dù đã thấy rất nhiều lần nhưng chẳng lần nào là bà không rơi lẹ, không tự trách mình được.
- Mẹ và anh vào đi, đứng đó làm gì.
- À ờ... con đang nói chuyện với em... mẹ khồng muốn...
- Không sao!
Từ khi Yến bệnh, Bảo lại như hồi Hân mất, lầm lầm lì lì, ngoài nó ra, chẳng nói với ai được đến câu thứ tư. Việc nó bệnh bà đã mệt mỏi lắm rồi, nếu thằng ba mà cứ vậy chắc bà không biết sống qua con trăng này không nữa.
I ô thăm hỏi đến tận khuya hai người họ mới chịu về. Lại như cũ, anh lại bật bài hát quen thuộc dành cho nó, cái bài mà nó thích nhất và cũng là buồn nhất... cứ theo lời bài hát mà hát theo, anh nghe đến thuộc luôn rồi...
"Trái tim của em rất đau
Chỉ muốn buông tình ta ở đây
Vì cho đến giờ chẳng có ai biết em tồn tại
Những lần chào nhau bối rối
Người ở bên cạnh anh chẳng nghi ngờ
Lòng em lại chẳng nhẹ nhàng
Lời biệt ly buồn đến mấy cũng không thể nào làm cho em gục ngã đến mức tuyệt vọng
Chỉ là vết thương sâu một chút thôi anh àh
Ngày mà anh tìm đến, em tin anh thật lòng
Và yêu em bằng những cảm xúc tự nguyện
Làm em quá yêu nên mù quáng đến yếu lòng
Là ngày chúng ta bắt đầu những sai lầm
Dù cho bây giờ trái tim anh dành hết cho em và yêu em rất nhiều
Nhưng sau này sẽ ra sao?
Em không thể cố tiếp tục nữa ...
(Chẳng bao giờ em trách anh
Chỉ biết im lặng như thế thôi
Khóc trong lòng không nói ra... mới xót xa)"
Ngậm ngùi mà im lặng trong phút chóc, cái bài hát này chẳng đúng tâm trạng của hai người gì cả. Vậy mà từ ngữ lại làm người ta thấy đau đớn đến vậy là sao, phải chăng lòng buồn đến bài hát cũng chuyển nghĩa theo cái buồn của mình luôn hay sao? Thở dài mà nhìn nó.
- Em tỉnh dậy đi Yến. Anh xin em... xin em....
" Anh ba sao? Anh đang làm gì vậy? Anh cần gì? Em đang ngủ sao? Anh ba... anh ba...."
- Yến....
- Ai đó... cô là ai.
- Hân nè... quên tui nhanh vậy! Hờn à nghen..
- Bà làm gì ở đây. Đây là đâu sao tôi lạo gặp được bà?
- Đây là trong suy nghĩ của Yến!
- Suy nghĩ của tôi....
- Đúng vậy.
- Ờ. Mà nè hung thủ thật sự đã tìm thấy rồi, bà thấy tui hay không?
- Hay ghê, suýt mất mạng, hay dễ sợ...
- Bà này....
Hai cô gái cứ thế mà đùa giỡn, lôi hết chuyện này đến chuyện kia ra mà hỏi mà nói. Bao nhiêu thứ cứ thế mà phơi bày hết ra cả. Mãi khi mệt mỏi lắm mới chịu vào đề...
- Yến à. Cậu trở về đi. Đừng ở đây nữa!
- Rất muốn mà có biết đây là đâu đâu mà tìm đường về.
- Hãy hứa với mình sống thâtk tốt nhé Yến.
- Bà đinhk đi đâu à.
- Mình đi chơi đó mà.
- Cho tui đi với.
- Việc của bà chưa xong, đi đâu mà đi... Thôi, tui đi. Nhờ bà việc cuối.
- Chuyện gì.
- Sống tốt vào nhé.... muốn làm gì thì làm... sống cho mình nhé, đừng sống vì người khác quá nhiều.... giúp mình coi chừng anh ba, anh hai và ba mẹ mình nha...
- Ơ ơ Hân Hân Hân...
Hân như tan vào làn sương, mới đó còn ở đây nay lại biết mất để nó ở đó mà ú ớ.
- Cái gì mà.... ồn ... quá vậy!
Nó thiều thào lên tiếng, cái cổ họng khát khô giờ phút này mỗi chữ nói ra cứ như con dao cứa vào cuống họng, đau thấu trời....
- Yến.... Yến... Yến.....
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom