• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] HẠ HỮU TRƯỜNG TƯƠNG ỨC (2 Viewers)

  • Phần II

7.

Ta nằm trên giường, trong lòng tủi thân lặng lẽ rơi lệ.

Mẫu thân xác nhận ta vẫn còn trinh trắng, cuối cùng sắc mặt cũng dịu đi một chút.

"Quý Phù Chiêu, tốt nhất người đừng bao giờ dám như vậy nữa."

Ta từ từ nhắm mắt lại, cố gắng kìm nén tiếng nấc trong cổ họng.

Không dám nữa.

Ta không nên còn ôm ấp bất cứ ảo tưởng nào, ta đã sai lầm một cách quá đáng.

Ta sẽ không bao giờ dám nữa.

...

Đêm giao thừa, ta bị phạt quỳ trong từ đường cả đêm.

Trong góc từ đường, có rất nhiều bình gốm xếp chỉnh tề chồng chất.

Không hiểu sao, ta nhìn chằm chằm vào chúng một lúc lâu.

Cảm giác trong lòng trống rỗng, giống như đã quên mất thứ gì đó quan trọng.

Giấy dán cửa sổ mờ ảo phản chiếu pháo hoa năm mới.

Tiếng pháo nổ vang trời, chào đón năm mới.

Nha hoàn đi ngang qua xì xào bàn tán.

"Tiểu Thuý tỷ tỷ, tỷ là nha hoàn của thiếu gia, tỷ mau kể cho chúng ta nghe, năm nay thiếu gia tặng gì cho phu nhân mà phu nhân cười vui vẻ đến vậy."

"Thiếu gia tối qua đi tìm vui, say đến quên ngày sinh nhật phu nhân, sáng dậy thì lấy một hộp son môi mới trong phòng của ta."

"Cái đồ chơi nhỏ giá năm văn tiền, không đáng gì."

"Xuỵt, tỷ đừng nói cho người khác biết, quý ở tấm lòng chứ."

"Chính là thiếu gia thuận tay bẻ một bông hoa dại, phu nhân cũng vui vẻ."

Mùa đông lạnh giá, viên gạch xanh phủ lên từ đường lạnh đến mức đáng sợ.

Gã sai vặt đưa đến một bát sủi cảo nguội ngắt.

Ta cúi đầu, nuốt từng ngụm lớn, trong khoảnh khắc đó đột nhiên rất nhớ ánh nến ấm áp ở Đông Cung.

8.

Ngày thứ ba, ta giả làm gã sai vặt, đi theo Quý Thần Dương tham dự yến hội mừng năm mới.

Trời sinh Quý Thần Dương có vẻ ngoài tốt, một bộ áo gấm màu đỏ tươi mới may, khiến hắn trông giống như một công tử hào hoa.

Chỉ có ta mới biết sau lưng hắn xấu xa đến mức nào.

Cờ bạc, chơi gái, chơi bời lêu lổng, thói xấu của mấy kẻ ăn chơi trong kinh thành, hắn đều không bỏ sót.

Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong mục nát thối rửa.

Hắn vừa ngồi xuống, không ít tiểu thư thế gia đều lén lút nhìn hắn.

Quý Thần Dương mỉm cười phe phẩy cây quạt, quay đầu ra lệnh rót trà.

Đến phần ngâm thi thơ phú, hắn lấy bài viết đã viết sẵn ra đọc, lại khiến mọi người một trận nhìn sang.

"Hay quá! Từng chữ từng câu đều tuyệt vời, là một bài thơ tuyệt tác!"

"Quý công tử tài cao thật!"

"Quý huynh có hôn thê chưa? Muội muội ta thầm yêu Quý huynh đã lâu, có thể cho gặp một lần được không?"

Ta đứng trong bóng tối phía sau hắn, nhìn rõ ràng những ánh mắt cực kỳ ngưỡng mộ.

Quý Thần Dương nhìn quanh một vòng, vẻ mặt bình thản đón nhận những lời khen ngợi.

Nhưng lúc nhìn thấy ta phía sau, sắc mặt chợt tối tăm.

“Ngươi ở đây làm gì?”

Ta cúi đầu nói: “Là phu nhân bảo ta đi theo.”

Hắn khẽ hừ lạnh một tiếng: “Không cần, ngươi về đi, đừng để người khác nhìn thấy ngươi.”

Ta nhỏ giọng nói: “Nhưng mà, nơi này cách Quý phủ rất xa——”

Trên đường kết băng, ngay cả xe ngựa cũng khó đi.

“Tiểu gia đương nhiên biết.”

Quý Thần Dương lười nhác nâng mí mắt, tươi cười ác ý.

“Ngươi nghe không rõ sao? Tiểu gia chính là muốn ngươi đi bộ về.”

….

Sắc trời đã tối, trên đường cũng không có cỗ xe ngựa nào của nhà khác.

Ta quyết định, sáng mai sẽ đi nhờ cỗ xe ngựa của nhà khác để về.

Ta cầm ô, từ từ đi trong tuyết.

Lúc đi qua đầu hẻm, đột nhiên nghe thấy tiếng thét kinh hoàng của nữ tử.

“Ngươi, ngươi làm gì?”

“Bỏ ta ra!”

Ta khựng lại.

Kế tiếp, giọng nói quen thuộc vang lên, ta sững sờ.

“Tiểu mỹ nhân, kháng cự như vậy làm gì, nàng biết ta là ai không?”

Ngõ nhỏ, Quý Thần Dương xé rách quần áo của nữ tử đó.

“Phì, dê xồm.”

“Ta cần biết ngươi là ai sao!”

Nha hoàn của nữ tử xông lên, lại bị hắn đá văng ra một bên.

“Cút đi!”

“Nàng nghe nói qua về bài thơ "Minh Nguyệt Phú" chưa? "Tài trí hơn người, đứng đầu kinh thành" là do ta ghi."

Nữ tử vẫn còn giãy dụa, con mắt bỗng nhiên mở to.

"Ngươi... ngươi là Quý Thần Dương?"

"Chính xác, thế nào?"

Nữ tử kia nhíu mày nhìn hắn, không nói gì.

"Tiểu mỹ nhân, ta thấy nàng có vài phần tư sắc. Không bằng nàng cứ theo ta. Nếu phục vụ chu đáo, nói không chừng ta đặc biệt khai ân, thu nàng làm thiếp."

"Ta là thư đồng của Thái tử, tương lai sẽ là quyền thần. Nàng theo ta, sau này..."

Cách đó vài bước, ta ước lượng viên gạch trong tay, nhắm ngay sau gáy hắn, hung hăng đập xuống.

Thân thể của Quý Thần Dương lắc lư sang trái, sang phải rồi ầm ầm ngã xuống.

Ta nhìn nữ tử trước mặt quần áo xộc xệch, giọng nói giảm thấp.

"Thất thần làm gì? Chạy đi!"

Nữ tử kia bị nha hoàn kéo đi.

Chạy được hai bước, đột nhiên quay đầu nhìn ta.

Chưa kịp phản ứng lại nàng định làm gì, nàng đã chạy đi mất.

9.

Ngày hôm sau.

Lúc ta trở về phủ, nhìn thấy hai người đang cau mày trong đại sảnh là Quý Thần Dương và mẫu thân.

"Mẫu thân, ca ca."

Ta cúi đầu hành lễ, một lúc lâu sau, mới nghe thấy giọng nói của Quý Thần Dương.

"Tối hôm qua, ngươi đi đâu?"

Quý Thần Dương một bụng buồn bực tức giận.

Ta lí nhí: "Ca ca không phải nói muốn ta tự đi bộ về sao..."

"Ta, ta đi cả đêm, trên đường lạc đường, mới vừa về đây."

Quý Thần Dương á khẩu không trả lời được, mẫu thân ngồi bên cạnh không hài lòng lên tiếng.

"Quý Phù Chiêu, không phải ta đã bảo ngươi đi theo sát ca ca sao?"

"Cánh ngươi cứng cáp rồi, ngay cả lời ta nói cũng không nghe nữa?"

Quý Thần Dương rốt cuộc cũng tìm được lý do, thì thầm: "Nương, con đã nói rồi, nàng ta chính là một con sói đội lốt cừu."

Ta ngoan ngoãn quỳ xuống.

"Mẫu thân, con sai rồi."

Bà cười lạnh: "Ngươi sai rồi? Sai rồi thì có ích gì? Bởi vì ngươi sơ sẩy mà Thần Dương mới bị ngã đập đầu! Nếu có chuyện gì không hay xảy ra thì..."

Bà giật tóc ta buộc ta phải ngẩng mặt lên, giơ tay định tát ta một cái.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cái tát ấy không thể giáng xuống.

Ta nắm lấy cổ tay bà.

"Mẫu thân."

Ta nhìn vào mắt bà, chậm rãi nói: "Thái tử điện hạ bảo con qua mười lăm thì về cung."

Ta nghiêng mặt sang một bên, để cho bà thấy vết đỏ chưa lành từ đêm giao thừa.

"Đến lúc đó, trên dưới cung đều có thể nhìn thấy vết thương trên mặt con, sợ sẽ không tốt cho danh tiếng của ca ca."

Nghe vậy, bà khựng lại một chút, buông tay ra.

Cái tát đó quả thực tàn nhẫn.

Bà nhìn vào vết sưng vù chưa lành trên má ta, phân phó hạ nhân.

“Đi nhà kho, lấy một hộp thuốc mỡ cỏ xanh mà trong cung ban thưởng tới đây.”

Ta thở phào nhẹ nhõm trong lòng, trên mặt cung kính: "Cảm ơn mẫu thân."

Bà liếc nhìn ta một cái, bỗng nhiên cau mày.

"Ngươi…”

"Quý Phù Chiêu, tốt nhất là ngươi đừng có nghĩ đến chuyện gì không hay."

….

Tối hôm đó, lúc đi ngang qua đại sảnh, ta tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa mẫu thân và Quý Thần Dương.

"Thần Dương, con hãy thành thật với nương đi, sao con lại bị đập vỡ đầu thế?"

"Nương, con không..."

Mẫu thân mở miệng cắt lời hắn.

"Trên tay con có vết cào. Con nói cho nương biết, con có phải lại đi trêu chọc con gái nhà người ta nữa không?"

Một lúc sau, Quý Thần Dương chán nản cúi đầu: "...Dạ."

"Nương, không sao đâu. Loại chuyện này, bọn họ chắc chắn không dám nói ra bên ngoài."

"Danh tiết là thứ quan trọng nhất đối với nữ tử."

Nương im lặng một lúc lâu.

"Con nói đúng. Dù có làm lớn chuyện đi nữa, nương sẽ đứng ra làm chủ, cho con nuôi dưỡng ở bên ngoài bao nhiêu thiếp thân cũng được."

"Nhưng cứ như vậy, cũng không phải chuyện hay."

Bà đột nhiên thở dài.

“Con còn nhớ cô nương nhà họ Nhan không? Cách đây mấy ngày, nàng ta nhảy xuống giếng tự tử."

Quý Thần Dương cười nhạo: "Vậy chẳng phải tốt hơn sao?"

"Là nàng ta dụ dỗ con trước. Lúc ấy con say rượu, còn có thể làm sao chứ?"

Hắn khẽ nói: "Chỉ là một con điếm, làm thiếp con còn thấy bẩn."

Thấy mẫu thân không nói gì, Quý Thần Dương trấn an bà:

“Nương, con biết chừng mực mà, nương đừng lo."

"Thế nhưng cô nương tối hôm qua, nương hỏi thăm khắp nơi cũng không biết là nhà ai."

"Lỡ như..."

"Không sao đâu, nương."

Quý Thần Dương lạnh lùng cười một tiếng: "Nếu là con gái quý tộc, thì sẽ dễ nắm bắt hơn."

"Mất danh tiết còn nghiêm trọng hơn mất mạng, sẽ bị tan xương nát thịt."

"Cho dù là con gái của hoàng đế, cũng sẽ không có việc gì."

10.

Ngày rằm tháng Giêng, là ngày sinh nhật thứ mười lăm của ta.

Cũng là sinh nhật của Quý Thần Dương.

Phụ mẫu rất hào hứng, mời khách khứa đến đông đủ, mọi người trong Quý gia ở kinh thành đều đã đến.

Vô cùng sôi động, vô cùng náo nhiệt.

Nhưng sẽ không có người nào nhớ đến ta.

Ta ngồi xổm trong viện nhỏ hẻo lánh của mình, nấu một bát mì.

“Chúc mừng sinh nhật, Chiêu Chiêu.”

Ta nâng bát mì lên, nhỏ giọng nói với chính mình.

Vừa mới uống một ngụm nước dùng, nha hoàn bên người mẫu thân đã vội vàng chạy đến.

“Tiểu thư! Phu nhân bảo người nhanh chóng giả nam đi đến sảnh chính!”

Ta nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”

Giọng nha hoàn run run: “Thái tử, Thái tử điện hạ đến! Điểm danh muốn gặp người!”



Ta vừa đến sảnh chính, đã thấy Tiêu Lan.

Hắn lãnh đạm ngồi trên ghế chủ toạ, chủ nhân và khách mời của yến hội đều quỳ xuống.

“Bái kiến điện hạ."

"Sao giờ mới đến?"

Tiêu Lan nhìn ta từ trên xuống dưới, không vui gõ lên vịn ghế.

"Mới mấy ngày, sao lại gầy đi nhiều vậy?"

"Quý gia đối đãi với ngươi thế nào?"

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén phía sau, ta mỉm cười: "Đa tạ điện hạ quan tâm, Quý gia đối đãi với ta... rất tốt."

Tiêu Lan “À” một tiếng, không biết là tin hay không tin.

Ngay sau đó, hắn chuyển hướng quay sang phụ thân ta.

"Hộ bộ cắt xén bổng lộc của Quý đại nhân rồi à? Ngày sinh thần mà cũng để Quý Thần Dương lại mặc đồ cũ?"

Phụ thân ta nơm nớp sợ hãi quỳ xuống, không dám nói lời nào.

Tiêu Lan khẽ cười một tiếng.

"Xem ra thư đồng của cô, không được coi trọng lắm?"

"Mà thôi, hôm nay cô sẽ đưa hắn trở về Đông Cung."

Hắn thản nhiên đứng dậy, tuỳ ý ra lệnh cho thị vệ phía sau.

"Quý Thị Lang xúc phạm Thái tử, làm mất uy nghiêm của hoàng gia. Đợi tí nữa trở về, ta sẽ dâng một tờ tấu cho phụ hoàng."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom