Ngày trước kỳ thi, Bắc Cương báo động, hắn được phái đi tiền tuyến đốc quân.
Trước khi đi, cảm giác bất an trong lòng hắn ngày càng tăng.
Hắn lo lắng dặn dò: "A Chiêu, dù thi Đình có đạt được hạng gì, cũng đừng quay về Quý phủ."
"Ở Đông Cung đợi ta trở về."
Nàng đáp ứng.
Ba tháng sau, Tiêu Lan trở về kinh đô, nhưng lại gặp được Quý Thần Dương thật sự ở Hàn Lâm viện.
Trong lòng Tiêu Lan nặng trĩu.
Đã xảy ra chuyện rồi.
Tiêu Lan đào ba thước đất cả kinh thành, cũng không tìm thấy chút dấu vết nào của Quý Phù Chiêu.
Cuối cùng hắn tìm thấy Quý Phù Chiêu mình đầy thương tích trong sân sau của người bán thịt, suýt chút nữa phát điên rồi.
Nghe thấy tiếng động, Quý Phù Chiêu vô thức ngước mắt nhìn.
Bên trong đôi mắt kia, sương mù mịt mờ, trống rỗng, không có gì cả.
"Chiêu Chiêu?"
Nàng nghe được giọng nói của hắn, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn.
Tiêu Lan nghe không hiểu, lại nhìn thấy rõ khẩu hình miệng của nàng.
Nàng nói: "Thực xin lỗi, ta đã thất hứa rồi."
Quý Phù Chiêu khó khăn lắm mới nâng tay trái lên, lúc viết chữ trên lòng bàn tay hắn.
Hắn nhìn thấy cánh tay phải của nàng treo lủng lẳng trong ống tay áo, mềm nhũn.
Ngọn lửa vô danh trong lòng hắn gần như thiêu cháy hắn không còn gì.
Năm đó trong thư phòng, nàng viết chữ hành thư rất phóng khoáng lại xinh đẹp.
Ngày xưa, có một thiếu niên tài hoa tuyệt diễm.
Hôm nay bị độc mù mắt, thuốc câm họng, cắt đứt gân tay, nhốt chung cùng với heo chó.
Đơn giản vì nàng là nữ tử.
Cũng bởi vì nàng là nữ tử.
Sau khi nhìn thấy những gì Quý Phù Chiêu viết trên lòng bàn tay mình, hắn nhất thời không nói nên lời.
Nàng ba tuổi đã thuộc lòng thiên văn, bảy tuổi đã đọc Bách Gia Thư.
Mười hai tuổi, quyển sách "Minh Nguyệt Phú" khiến cả kinh thành ngưỡng mộ.
Đôi tay ấy, có thể cầm bút viết An Quốc Sách, cũng có thể viết Cẩm Tú Văn.
Bây giờ, lại từng nét từng nét viết trên lòng bàn tay hắn——-
“Ta muốn chết."
6.
Tiêu Lan mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nửa đêm tỉnh giấc.
Lại một lần nữa, hắn mơ thấy Quý Phù Chiêu chết trong vòng tay hắn.
Thân thể ấm áp dần dần lạnh buốt căng cứng, đó là cơn ác mộng ám ảnh hắn mỗi đêm.
Cầu không được.
Giữ không được.
Buông không xuống.
Cả đợi Quý Phù Chiêu, nhìn kỹ từng chữ đều là máu.
Thái giám nghe thấy động tĩnh, vội vàng thắp đèn cho hắn.
"Bệ hạ, có chuyện gì?"
Tiêu Lan nói khẽ: "Đi cho Quý Thần Dương thêm vài nhát nữa, để phụ mẫu hắn xem cho kỹ."
"Cẩn thận, đừng để hắn chết."
Ánh nến lay động, lạnh lùng cùng với tàn nhẫn xen lẫn trong ánh mắt hắn.
Đây là năm thứ bảy kể từ khi nàng chết.
7.
Ngày ấy Tiêu Lan băng hà, đã lâu rồi mới mơ thấy thiếu niên Quý Phù Chiêu.
Trời cao mây tạnh, hoa quế nở đầy cành.
Nàng giả trang thành một tiểu lang quân có chút tuấn tú, ánh mắt cong cong cười với hắn.
"Điện hạ."
Nói cười nhẹ nhàng, giống như lúc ban đầu gặp gỡ.
Hắn sững sờ gọi: "Chiêu Chiêu?"
Trời đất quay cuồng.
Giây phút tiếp theo, chân hắn như bước trên mặt đất.
Hắn cúi đầu, Quý Phù Chiêu đang ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt trong vắt sáng ngời.
Trong đôi mắt đó, bóng dáng của chính hắn hiện lên rõ ràng.
Áo đen mũ ngọc, dáng vẻ ước chừng mười bảy mười tám tuổi.
Tiểu thái giám ho nhẹ nhắc nhở: "Điện hạ, nên đi vào thư phòng rồi."
Quý Phù Chiêu vội vàng gật đầu đi theo, nói như vẹt: "Điện hạ, nên đi vào thư phòng rồi."
Tiêu Lan đột nhiên chớp mắt một chút.
Gặp gỡ đúng lúc là thời niên thiếu.
8.
Ngày ấy đi cùng với Quý Phù Chiêu đến chùa Hộ Quốc, Tiêu Lan gặp lại hoà thượng.
Ở kiếp trước, sau khi Tiêu Lan đăng cơ, mê tín Phật pháp, trắng trợn sửa chữa chùa chiền cho Quý Phù Chiêu.
Tình cờ quen được vị hòa thượng này.
Hai người trò chuyện với nhau, nhưng Quý Phù Chiêu chẳng hiểu gì về Phật pháp, nằm ngủ khò khò.
Thấy nàng ngủ say, Thích Giác đưa tới một ống quẻ.
"Mời."
Hòa thượng cúi đầu, nhưng miệng lại gọi:
"Bệ hạ."
Tiêu Lan nhìn hắn một cái, tiện tay rút ra một quẻ.
"Từng nhớ kinh hồng chiếu bóng tới."
Hòa thượng ngó qua một cái, chắp tay niệm một tiếng Phật hiệu.
"Tốt lắm."
"Đại cát đại lợi, trăm sự thuận lợi."
Quý Chiêu vứt bỏ tình thân, không còn điểm yếu nào nữa.
Quyết đoán, hành động nhanh chóng.
Mọi thứ đều đã kết thúc.
Vào ngày mà Quý Chiêu chào từ biệt hắn, cành lá mùa xuân ở kinh thành bắt đầu nảy mầm.
"Bệ hạ, ta phải đi rồi."
Nàng muốn đi du ngoạn.
Tiêu Lan cười nói: "Đi đi, Chiêu Chiêu."
"Lên đường bình an."
"Chúng ta sẽ gặp lại."
Quý Chiêu áo đỏ cưỡi ngựa, dần dần đi xa.
Ánh mắt Tiêu Lan nhìn theo bóng dáng của nàng, cho đến khi nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt.
Thái giám nhìn thấy sắc mặt của hắn, không hiểu hỏi:
"Điện hạ nếu như say mê Quý thư đồng như vậy, sao không giữ nàng lại?"
"Nàng là chim trời, không phải chim trong lồng của ta."
"Điện hạ là chủ nhân tương lai của thiên hạ, vạn vật trên thế gian, đều nằm trong tay ngài."
"Không."
Hắn mỉm cười lắc đầu.
"Nếu ta vì tâm tư riêng mà nhốt nàng trong bốn bức tường cung điện, thì khác gì với những kẻ mà nàng căm ghét?"
“Có ta trấn giữ giang sơn. Thì lúc ta còn sống, nàng mới có thể thoải mái làm những gì nàng muốn."
"Không ai có thể làm hại nàng. Không ai có thể ngăn cản nàng."
Thái giám nói nhỏ: "Vậy điện hạ thì sao? Tâm nguyện của điện hạ là gì?"
Tiêu Lan nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Cùng nàng lưu danh sử sách."
Nàng là trạng nguyên của năm Vĩnh An thứ mười lăm.
Phá án cũ, mở trường học cho nữ giới, tài hoa tuyệt đỉnh, tất cả mọi người đời sau đều sẽ nhớ đến tên nàng.
Ta là thái tử của triều đại Vĩnh An, là hoàng tử từng được nàng làm thư đồng.
Từ nay về sau sẽ không làm bạo quân nữa.
Cố gắng làm một vị hoàng đế bình thường.
“Cũng không nhất thiết phải ở trên một trang."
Cho nàng làm Thái tử phi, làm Hoàng hậu.
Rõ ràng là người tài hoa xuất chúng, lại chỉ có thể gắn sau tên của hắn.
Mấy nét bút ít ỏi, thật đáng thương.
Tiêu Lan xuất thần nhìn con chim đang đậu trên mái hiên nghĩ chân.
Không biết nhớ tới cái gì, hắn cười nhẹ.
"Nàng đáng được tự do."
Mỗi năm, Quý Chiêu đi xa đều nhận được thư của Tiêu Lan.
Chỉ vài lời.
Thượng hữu gia xan thực, Hạ hữu trường tương ức!
*Câu thơ trong tập thơ vô danh <<Ẩm mã hư thành quật hành>>
Tạm dịch: Trên nói ăn thêm cơm, dưới nói mãi nhớ về nhau.
-Hết-
Bình luận facebook