21.
Vụ án Quý gia tẩy nữ, chấn động triều đình, thiên hạ đều kinh hãi.
Cùng lúc đó, một người không ngờ tới đánh trống kêu oan bên ngoài nha môn.
Người đó là Công chúa An Bình Tiêu Trường Nhạc, con gái út được hoàng đế yêu chiều nhất.
Sự việc này khiến hoàng đế kinh động, bên ngoài nha môn ngay lập tức bị mọi người vây kín.
“Bổn cung muốn tố cáo con trai Quý Thần Dương của Lại Bộ Thị Lang cưởng hiếp nữ tử.”
Tiếng nói yếu ớt từ nha môn truyền đến.
"Có ai làm chứng không?"
Tiêu Trường Nhạc nhướng mày: "Bổn cung."
Mọi người có mặt đều hít một hơi dài.
Ta sửng sốt đứng ngoài đám đông, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt ấy, ta mới nhớ ra đó là ai.
Ngày tết rất lâu trước đây, người Quý Thần Dương sàm sỡ bên đường chính là cô nương kia.
"Điện hạ mau xuống đây, bệ hạ đã cho người đến đón ngài rồi..."
Nàng giơ tay, đánh trống thật mạnh.
Tiếng trống vang trời, lập tức át đi tiếng người.
Trong góc, vẫn còn tiếng xì xào bàn tán truyền đến.
"Dù sao cũng là công chúa Thiên gia, sao lại ngang ngược như vậy?"
"Dân chúng nhìn chằm chằm, danh tiết bị hủy hoại, ai còn dám cưới nàng?"
Tiêu Trường Nhạc nhổ một bãi.
"Danh tiết là gì?"
"Các ngươi là mấy kẻ sĩ quan chua ngoa, đừng hòng dùng danh tiết để đe dọa bổn cung."
"Bổn cung không quan tâm."
Nàng ngẩng đầu lên, dịu dàng cười nói.
"Quý Thần Dương to gan lớn mật, nhìn thấy thân thể của bổn cung, đáng lẽ phải moi mắt hắn ra, chứ không phải trách bổn cung tại sao để hắn nhìn thấy, hiểu chưa?"
"Mạo phạm thể diện của thiên gia, phanh thây xé xác hắn ra, chết không có gì đáng tiếc."
Lướt qua biển người như thuỷ triều, Tiêu Trường Nhạc nhìn thấy ta đang sửng sốt.
Nụ cười tươi tắn, tựa như ánh mặt trời.
"Chiêu Chiêu, đây là món quà bổn cung tặng cho ngươi."
"Thích chứ? Không cần cảm ơn. Bổn cung không thích nhất chính là nợ ân tình, coi như trả lại cho ngươi cái gạch kia."
...
Hoàng đế nghe tin, nổi giận đùng đùng.
Quý Thần Dương thậm chí không đợi đến ngày xét xử, đã bị xử tử ngay hôm đó.
Ngày ấy, ta từ Tây Thị trở về, ghé qua phủ Quý một chuyến.
Những người liên quan đến vụ án "tẩy nữ" ở Quý phủ, lần lượt bị bắt vào ngục, hiện nay đang bị canh giữ nghiêm ngặt.
"Mẫu thân."
Ta cười nói, như thể đang nói chuyện phiếm.
"Bà dạy Quý Thần Dương đổ hết tội lỗi lên đầu bà, phải không?"
"Hắn đúng là con ngoan của bà, bà biết trên pháp trường, hắn la hét cái gì không?"
"Dao chưa kịp rơi xuống, hắn đã sợ đái ra quần, miệng liên tục la hét: 'Không phải ta, không phải ta! Là mẫu thân ta sai bảo, xin hãy tha cho ta, đi giết mẫu thân ta, đi giết mẫu thân ta đi!'"
Bà cúi thấp đầu, không trả lời.
Ta không quan tâm, nha hoàn phía sau ta nâng một chiếc hộp.
"Ta đặc biệt bảo đao phủ moi ra."
"Mẫu thân, có muốn mở ra xem không?"
Nắp hộp mở ra, đó là một trái tim.
Mẫu thân lập tức mở to mắt, trong miệng lẩm bẩm: "Cái này là gì... Ngươi, ngươi!"
Bà gắt gao nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt đầy căm hận.
"Thần Dương của ta đâu rồi? Ngươi đã làm gì nó?"
Ta nở nụ cười: "Ngay ở chỗ này mà."
"Đây là con ruột của bà đấy, con ruột thật sự, bà không nhận ra sao?"
Mẫu thân ngẩn ngơ nhìn trái tim đẫm máu trong hộp, đột nhiên ôm đầu thét chói tai.
"A——"
“Cái đồ chó đẻ kia, ta giết ngươi, ta giết người.”
Ta lùi lại phía sau một bước, nhẹ nhàng né tránh tay bà.
Binh lính hai bên giơ tay chế trụ bà.
"À quên nói, tội tham ô của Quý Tổ Diệu đã được chốt hạ, ngày mai sẽ được thẩm vấn ở Tam Ti."
"Quý, Phù, Chiêu!"
Bước chân ta khựng lại.
"Sai rồi, mẫu thân."
“Quý Thần Dương đã chết, bây giờ ta, tên là Quý Chiêu."
"Chiêu của sự rửa oan, Chiêu của công lý, Chiêu của ánh sáng mặt trời mặt trăng."
Trong giây lát quay đi, mẫu thân dùng những lời lẽ vô cùng tàn ác nhất để chửi bới.
Ta sớm đã thành thói quen.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, ta vẫn nhớ lại rất nhiều điều.
Năm ba tuổi, Quý Thần Dương đẩy ta ngã xuống vũng bùn.
Ta càng lún càng sâu ở bên trong vũng bùn, mồm miệng lắp bắp kêu cứu.
"Nương, nương cứu con với!"
Bùn đất tràn vào miệng mũi, ta gần như hít thở không thông.
Bà khinh bỉ liếc nhìn ta một cái, cúi đầu xuống vuốt ve Quý Thần Dương trong lồng ngực.
Lúc ta lên bảy, bọn họ lấy máu tim của ta để "đổi mệnh" cho Quý Thần Dương.
Bốn chi bị trói chặt, dao nhỏ mổ ngực ta ra.
Ta chợt nhớ đến những con lợn, con cừu đang chờ bị giết ở chợ, nhưng có thể chúng không tuyệt vọng như ta.
Ta đau đến mức khóc lên: "Nương, con đau quá, con đau quá."
Lúc đó, bà ở trong căn phòng cách một bức tường, quạt cho Quý Thần Dương đang ngủ say trên chiếc giường nhỏ.
Nghe thấy tiếng khóc của ta, bà sai người bịt miệng ta lại.
"Để con nhỏ tiện nhân kia im miệng đi, không thấy Thần Dương đang ngủ à?"
Năm mười hai tuổi, Quý Thần Dương lấy bài văn của ta nổi tiếng khắp kinh thành.
Mẫu thân lúc nào cũng khoe khoang với mọi người.
"Bài 'Minh Nguyệt Phú' viết rất hay, không hổ là con trai của ta!"
Thế nhưng về sau, Quý Thần Dương bởi vì tài danh giả dối mà được chọn làm thư đồng.
Bà dỗ dành Quý Thần Dương đang bị dọa khóc, rồi quay sang tát ta một cái.
"Ngươi xem ngươi viết cái gì hay vậy!"
“Trong cung có vô số ánh mắt theo dõi, quá nguy hiểm. Ngươi thay ca ca mày tiến cung đi."
"Nếu để người ta phát hiện ra sơ hở, ta sẽ lột da ngươi!"
Đúng vậy, trong cung có vô số ánh mắt theo dõi.
Đả kích ngấm ngầm hay công khai, hiểm nguy trùng trùng.
Rõ ràng bà biết được.
Năm hai mươi tuổi, ta đỗ đạt khoa thi, được vua ban chức quan.
Thái tử bảo ta.-
Đừng về Quý phủ, ở lại Đông cung.
Ta biết rõ là Hồng Môn Yến, nhưng ta vẫn đi.
Rõ ràng chỉ còn một bước nữa là đến tự do.
Nhưng vì chút tình yêu giả dối đó, ta vẫn vẫy đuôi lấy lòng như một con chó.
Cuối cùng bị bọn họ dùng thuốc làm ta câm, độc làm ta mù, dùng dao cắt đứt gân tay ta.
Bán ta cho một gia đình dân dã, nhốt ta cùng với heo chó.
Thực ra còn nhiều điều hơn thế nữa.
Còn rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều.
So với bọn họ, ta chưa bao giờ tàn nhẫn như vậy.
Cho đến khi mất mạng, mới biết được bài học.
Nhưng có thể căm thù hoàn toàn, cũng chưa chắc là một loại may mắn.
Ta sẽ không còn bị mắc kẹt trong người xưa và chuyện xưa nữa.
Một bước, hai bước.
Ta tháo dây cột tóc trên đầu, cởi giày dép.
Rồi đến thắt lưng, áo ngoài, áo lót, váy.
Từng thứ một rơi xuống đất, cho đến khi trên người ta chỉ còn lại một chiếc áo lót.
Giơ tay, dao găm cắt đứt mái tóc dài.
Mái tóc đen rơi rụng giữa không trung, ta đi chân trần vượt qua ngưỡng cửa Quý gia.
Kiếp này, ân đoạn nghĩa tuyệt, không còn liên quan gì nữa.
Chuyện cũ không cần phải quay đầu.
Ánh dương rực rỡ, tiến về phía trước.
22.
Người của Quý gia liên tiếp bị bỏ ngục, nhưng bệ hạ lại tha tội khi quân cho ta.
"Quý Chiêu, ngươi muốn gì?"
Trên điện Kim Loan, ông lại muốn ban thưởng cho ta.
Xương cốt trắng bệch của bé gái trong tổ đường Quý gia được chôn cất xuống mồ.
Nhưng thiên hạ Cửu Châu này, còn biết bao nhiêu hài cốt mới, linh hồn trẻ thơ đang nỉ non.
Ta quỳ xuống đến cùng.
"Cầu bệ hạ, phá bỏ tục lệ cũ, lập pháp mới, mở trường học dành cho nữ."
"Ta cầu mong sẽ không còn nữ nhi nào bị bỏ rơi, trên giảng đường sẽ có váy dài."
Ta nhắm mắt, cúi đầu bái lạy thêm lần nữa, từng chữ từng chữ đều vang lên như tiếng thét.
"Ta cầu mong nữ tử trên khắp thiên hạ đều được tự do."
Phiên ngoại của Tiêu Lan: Từng nhớ khi áng mây bay qua bóng hình.
1.
Lần đầu tiên Tiêu Lan nhìn thấy Quý Phù Chiêu, là vào mùa thu năm thứ mười ở Vĩnh An.
Ngày đó nàng vẫn còn mang tên Quý Thần Dương.
Dưới ánh nắng mùa thu, thiếu niên có chút câu nệ đứng trước mặt hắn, cười tươi ngước lên gọi một tiếng "điện hạ".
Cặp mắt kia sáng ngời như những vì sao.
Sao, trăng, hoa.
Tiêu Lan vô thức mà nghĩ.
Cũng khá xứng đôi.
2.
Mỗi tháng vào ngày nghỉ, Quý Thần Dương đều phải về Quý phủ.
Mỗi lần vừa trở về, lại có nhiều tin đồn về hắn ở khắp nơi.
Trăng hoa, lêu lổng ở lầu hoa, đánh bạc, ăn chơi xa đoạ.
... Thư đồng của hắn, thoạt nhìn nghiêm túc chính trực, làm sao sẽ làm loại chuyện này?
Tiêu Lan không thể hiểu nổi.
Cho đến ngày ấy Quý Thần Dương bị trêu chọc khiến cho rơi xuống nước.
Trong ánh hoàng hôn ảm đạm, hắn nhìn thấy đôi mắt tuyệt vọng kia.
Hắn nhảy xuống hồ cứu người, cuối cùng cũng biết được lý do.
Nàng căn bản không phải là Quý Thần Dương.
3.
Tiêu Lan tỉnh bơ quan sát Quý Phù Chiêu.
Càng tiếp xúc lâu, lại càng không đành lòng.
Một thiếu niên tài hoa như vậy, không nên sống như thế.
Một lần trên yến hội, Tiêu Lan gặp được Quỳ Phù Chiêu.
Cúi đầu, giả làm nha hoàn, đi theo sau lưng ca ca nàng.
Như một cái bóng.
Ngọc quý dưới biển, không ai biết đến.
Không sao.
Tiêu Lan lặng im nghĩ.
Hắn sẽ giải quyết tên Quý Thần Dương chỉ có danh mà không có thực này.
Hắn sẽ bảo vệ Quý Phù Chiêu.
Bình luận facebook