• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] HẠ HỮU TRƯỜNG TƯƠNG ỨC (6 Viewers)

  • Phần III

11.

Trong xe ngựa, hai người không nói gì.

Ta đang suy nghĩ cách mở lời như thế nào.

Tiêu Lan bỗng nhiên giương mắt nhìn ta.

"Thời gian qua ngươi không hài lòng sao? Vì sao không quay về Đông Cung?"

"Không phải cô đã cho ngươi tín vật rồi à?"

Ta cẩn thận nhìn sắc mặt của Tiêu Lan, trả lời qua loa.

Hắn lẳng lặng nhìn ta, không nói gì.

Một lúc lâu sau, ta nhỏ giọng hỏi: "Vì sao điện hạ đối xử với ta tốt như vậy?"

"Vì công, ngươi là thư đồng của cô, cô đương nhiên phải quan tâm đến ngươi."

"Vì tư——"

Tiêu Lan ngừng lại một chút.

"Cô rất...khâm phục ngươi."

"Cho nên muốn nhìn ngươi như diều gặp gió, bay cao."

…….

Ngày ấy, Tiêu Lan dẫn theo ta đến chùa Hộ Quốc cầu phúc.

Tượng Phật bệ thần ngồi cao, Tiêu Lan vô cùng tự nhiên mà quỳ lạy sát vai ta.

Một khắc bái lạy, ta lặng lẽ liếc nhìn hắn, luôn cảm thấy người này thành kính hơn ta nhiều.

Ta tò mò hỏi: "Điện hạ cầu nguyện cái gì?"

Tiêu Lan nhìn ta thật lâu, khẽ nói: "Cầu cho ngươi, mỗi năm bình an."

Hắn giơ tay, buộc thứ gì đó vào cổ ta.

"Quà sinh thần."

Ta cúi đầu nhìn, đó là một chiếc vòng cổ trường thọ.

Tiêu Lan quen biết cao tăng của chùa Hộ Quốc, hai người trong thiện phòng đàm luận về Phật pháp.

Kiếp trước kiếp này, nhân quả luân hồi.

"Đức Phật Thích Ca Mâu Ni trong quá khứ, khi hành đạo Bồ Tát, đã phát 12 đại nguyện, khiến cho tất cả chúng sinh đều có được những gì họ cầu mong..."

Ta nghe đến chán chết, mí mắt càng lúc càng nặng.

Đầu óc nặng trĩu, ta ngủ thiếp đi.

Trong giấc mơ, ta thấy chính mình, cúi đầu đi theo sau Thái tử.

Thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh tự nhiên, nhưng hàng mi run rẩy lại tố cáo ta lo sợ không yên.

Đây là năm đầu tiên ta nhập cung làm thư đồng cho Thái tử ở kiếp trước.

12.

Lúc này Thái tử không thích ta, ánh mắt lạnh lùng lại dò xét nhìn ta.

Trong cung mỗi người ai cũng tinh ranh, thấy thái độ Thái tử lãnh đạm, trong thâm tâm bắt nạt ta đủ điều.

Cả năm ấy, ta sống không được yên ổn.

Bài vở ta viết xong thường biến mất không dấu vết, bị Thái phó trách mắng.

Chăn mền không biết bị ai lén đổ nước vào, toàn bộ ướt đẫm.

Mọi chuyện thay đổi là ở ngày ấy.

Ta bị người ta đẩy xuống hồ Thái Dịch.

Áo bông trên người thấm nước, dính chặt vào người.

Ta không biết bơi, theo bản năng vùng vẫy, liên tục sặc nước.

Nước hồ lạnh buốt tràn vào miệng mũi, ta nghe thấy tiếng cười đùa bên bờ.

"Thật đáng đời!"

“Hắn không phải rất lợi hại sao? Đến cung rồi, xem ai còn dám bao che hắn nữa!"

... Bao che cái gì?

Ta ngơ ngác suy nghĩ.

"Đây chính là 'Mặt người dạ thú' mà thái phó nói đấy."

“Trong cung thì giả bộ khiêm tốn ngoan ngoãn, nhưng ra ngoài thì lại bộc lộ bản chất thật.”

“Gian dâm mấy chục nữ tử. Quý Thần Dương, đến giờ này rồi mà ngươi vẫn còn giả vờ nữa à?"

“Ngươi còn nhớ Địch Nương không?Đêm qua nàng nhảy xuống hồ tự tử.”

"Ngươi chết không đáng tiếc!"

Ta đột nhiên mở to hai mắt.

Ở bên ngoài cung đủ có loại hành vi của Quý Thần Dương, ta đã từng nghe thấy.

Ta chỉ biết hắn lăng nhăng, lại không biết——

Trong nháy mắt, tất cả nguyên nhân kết quả dường như được xâu chuỗi lại với nhau.

Thái tử lạnh lùng xét nét, ánh mắt căm hận của thư đồng không biết đến từ đâu.

Ta liều mạng giãy dụa, lại không thể ngăn được chìm xuống.

Ngay giây tiếp theo, tiếng la mắng bên bờ ngừng lại.

Mọi người cung kính quỳ xuống, ta gắng sức ngẩng đầu lên, nhìn thấy đoàn tùy tùng của thái tử.

Ta thảm thiết hét: "Điện hạ!"

Cỏ héo khô, ánh nắng thu tàn tạ.

Ta va vào đôi mắt lạnh lùng đó, một lúc không nói nên lời.

"…..Không phải ta."

Môi run rẩy, ta gần như từ trong lồng ngực ép ra mấy chữ này.

Ngay sau đó, làn nước hồ lạnh lẽo ngập qua đầu.

Ý thức của ta chìm vào bóng tối.

...

Lúc tỉnh dậy đã là nửa đêm.

Tiêu Lan ngồi ở bên giường nhìn ta.

Ngọn nến lay động, chiếu sáng lên khuôn mặt hắn, nhìn không ra có cảm xúc gì.

Quần áo trên người khô ráo, ta biết mình không thể che giấu thêm nữa, đứng dậy quỳ xuống.

Ta há miệng thở dốc, nhưng không nói được gì.

Lần này, Tiêu Lan lên tiếng trước.

"Nghe nói Quý Thần Dương có một tỷ muội song sinh, thông minh lanh lợi, chỉ là lâu nay ở trong phủ, không muốn gặp người khác."

Hắn nhìn ta, chậm rãi nói: "Quý Phù Chiêu?"

Hô hấp ta cứng lại: "Dạ."

" ‘Minh Nguyệt Phú’ cũng là do ngươi viết?"

"Dạ."

"Ngươi có biết khi quân là tội chết không?"

Nghe thấy câu hỏi này, ta đột nhiên muốn cười.

“Biết."

"Cha mẹ sắp đặt, thảo dân không còn cách nào khác."

Tiêu Lan nhìn ta, cũng không nói gì.

Sau một lúc lâu.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi chuyển đến Đông Cung sống cùng cô."

"Không có mệnh lệnh của cô, không được phép xuất cung."

Ta đột nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi: "Điện hạ?"

"Những việc không phải do ngươi làm, cô sẽ không trách cứ."

"Vậy thì——"

"Chuyện của ngươi, cô sẽ không nói."

Khiếp sợ trên mặt ta không thể che giấu được.

Tội khi quân, lại được tha thứ như vậy sao?

Tiêu Lan quay lại nhìn ta, khẽ nói: "Xin lỗi."

13.

Sau khi chuyển đến Đông Cung, cuộc sống của ta trong cung đã tốt hơn rất nhiều.

Vương tôn công tử đồng môn vẫn cứ chán ghét ta, nhưng không còn thể hiện ra ngoài mặt nữa.

Dưới sự che chở của Thái tử, ta không còn ra khỏi cung về Quý phủ, Quý Thần Dương cũng im ắng một thời gian dài.

Hai tháng trôi qua, đến tháng 12, Tết Nguyên Đán.

Thư nhà Quý gia thúc giục mấy lần, ta đành phải từ biệt Thái tử trở về nhà.

Tháng 12, Tết Nguyên Đán, mọi nhà đều sôi nổi tổ chức tiệc, là cơ hội tốt để xuất đầu lộ diện.

Mẫu thân sai ta giả làm gã sai vặt đi theo Quý Thần Dương, đề phòng hắn lộ tẩy.

Ở bữa tiệc, lại gặp phải công tử vương tôn thư đồng.

Quý Thần Dương muốn đi lên nịnh bợ một phen.

Ta nhỏ giọng ngăn cản, nhưng hắn lại coi thường nhìn ta.

"Quý Phù Chiêu."

Hắn cười lạnh bóp chặt cằm ta: "Ngươi là con điếm, có phải không muốn thấy ta tốt lên không hả?"

"Đại công tử Tả thừa tướng, tiểu hầu tước Hầu gia Trung Dũng, công tử thế gia nhà cao cửa rộng, vì sao ngươi lại không kết bạn với ai vậy hả?"

Ta há miệng định nhắc nhở.

Nhưng Quý Thần Dương u ám ngắt lời ta: "Đủ rồi!"

"Ngươi có biết người đáng lẽ phải vào cung làm thư đồng là ta không?"

Ta không nói nên lời, chỉ thấy hắn cầm chén rượu đi lên trước để bắt chuyện.

Dĩ nhiên hắn không được hưởng ứng.

Sau khi được Thái tử che chở, bọn họ không thể gây rắc rối cho ta nữa, trong bụng nhẫn nhịn đầy tức giận.

Ta nghĩ thầm như vậy, ngay lập tức chỉ thấy một nhóm người đang nói chuyện vui vẻ, lúc nhìn thấy Quý Thần Dương lại lập tức lạnh mặt.

Quý Thẩn Dương không hiểu gì cho lắm, cười trừ.

"Mấy ngày không gặp, nhớ lắm. Các vị có khỏe không?"

Mấy người liếc nhau một cái.

"Quý Thần Dương."

Người lên tiếng là con trai trưởng của Tả thừa tướng, Trình Thiếu Du.

Hắn ta là thư đồng của Tam hoàng tử, trong cung là thư đồng được mọi người yêu mến.

Lúc này đang cau mày, đánh giá Quý Thần Dương từ trên xuống dưới một lúc.

"Ngươi bị hỏng não à?"

Quý Thần Dương từ nhỏ đã được cưng chiều, đi đến đâu cũng có người tâng bốc, đâu có thấy cảnh này bao giờ.

Hắn ngẩn người, thăm dò hỏi: "Có phải hôm nay tâm tình Trình huynh không tốt hay không?"

"Không biết ta đã làm gì khiến Trình huynh tức giận?"

Trình Thiếu Du nhìn hắn thêm hai lần, cười nhạo: "Ta thì thấy hôm nay có một con chó dại động dục đi lung tung, quả thật tâm tình không tốt."

Hắn ta đột nhiên nắm lấy cổ áo của Quý Thần Dương.

Quý Thần Dương bị hắn ta kéo một cái, lảo đảo về phía trước mấy bước.

"Điện hạ đưa ngươi về Đông cung, ta không thể làm gì được ngươi."

“Bây giờ đã ra khỏi cung, sao ngươi dám chạy đến trước mặt ta diễu võ dương oai?"

Ánh mắt rơi vào chén rượu trên tay Quý Thần Dương.

"Nghe nói lúc ngươi làm nhục nữ tử, ngươi thích chơi trò uống rượu bằng giày thêu?"

Sắc mặt Quý Thần Dương tái mét: "Ta, ta ——"

"Thật bỉ ổi, Quý Thần Dương."

Trình Thiếu Du cười cười: "Trong cung, ta thật sự không dám làm gì ngươi."

"Nhưng ở ngoài cung, Quý Thần Dương, tốt nhất ngươi nên thu lại cái đuôi làm mà người đi."

"Nếu bị ta bắt gặp ——"

Hắn ta cầm lấy chén rượu trên tay Quý Thần Dương, giương tay dội lên đầu hắn.

……

Quý Thần Dương chịu uất ức lớn, mặt mày xám xịt chạy về phủ cáo trạng.

Mẫu thân nghe được nguyên nhân hậu quả, nổi giận định đánh ta.

"Không phải bảo ngươi trông chừng ca ca ngươi sao?"

“Trơ mắt nhìn ca ca ngươi bị người ta bắt nạt, ngươi cố ý phải không?"

Chính lúc này, gia nhân báo tin, xe ngựa của Thái tử dừng ở ngoài phủ, đón ta về cung.

Mẫu thân giơ cao bàn tay định đánh ta, nhưng rồi lại dừng lại.

Lúc bàn tay bà hạ xuống, bà sờ vào tóc tôi.

"Phù Chiêu, nương thương con như vậy, chỉ là muốn con chăm sóc tốt cho ca ca con, sao con lại không làm được?"

"Con là đang báo đáp nương như vậy sao?"

Bà thật sự tức giận, nắm lấy đùi ta bóp mạnh một cái.

"Nghèo khổ thì mới có thể dạy dỗ, nương cũng không phải kẻ ngốc."

"Chỉ có khi ca ca con sống tốt thì con mới có thể sống tốt."

Bà đột nhiên nhẹ nhàng vuốt ve vết bầm tím đang chảy máu.

"Nương cũng rất khổ tâm, con phải hiểu tấm lòng của nương, biết không?"

14.

Trong xe ngựa, ta ngồi đối lập với Tiêu Lan.

Rõ ràng hắn đã nghe được chuyện hôm nay, ánh mắt rơi vào trên người ta, không biết có ý gì.

Trong im lặng, ta đột nhiên mở miệng.

“Điện hạ đọc sách nhiều kiến thức uyên bác, có thể giải đáp thắc mắc cho ta được không?”

Da thịt dưới lớp áo bào bị bóp nghẹt vẫn còn đau nhói.

Ta bối rối giương mắt, vẻ mặt có vài phần mờ mịt.

“Người xưa nói, "Ai ai cũng là cha mẹ, sinh ta rất mệt nhọc.”

“Nói…’Cả thế gian thương xót cha mẹ’."

“Còn nói, "Cha mẹ yêu con, thì suy tính cho con lâu dài’."

“Thế nhưng, vì sao, ta lại không cảm nhận được tình yêu?”

Tại sao mẫu thân luôn miệng nói yêu ta, nhưng ta chỉ cảm thấy đau?

Tại sao ca ca ta không làm gì cả, lại có thể nhận được sự yêu thương của tất cả mọi người?

Tiêu Lan nhìn ta, không nói gì.

Ngay lúc ta nghĩ hắn sẽ không trả lời nữa.

Ta nghe thấy một tiếng thở dài.

"Tình yêu của cha mẹ, vốn là thứ quý giá."

"Không cảm nhận được, thì là không có."

"Cha hiền con thảo."

Ánh mắt Tiêu Lan tĩnh lặng: "Cha không nhân từ, tức thì con sẽ bất hiếu.”

Đối diện với ánh mắt ngơ ngác của ta, hắn giơ tay gõ một cái lên đầu ta.

“Hằng ngày đọc sách giỏi như vậy, sao gặp vấn đề đơn giản như thế, lại cố gắng đâm đầu vào ngõ cụt?”

“Ngươi là lúc thông minh, lúc không thông minh ư?”

Hắn nói vậy, ta lại đột nhiên nhớ đến đêm Quý Thần Dương nổi danh khắp kinh thành nhờ "Minh Nguyệt Phú".

Mẹ ta rất vui, tự tay nấu cho ta một bát mì Dương Xuân.

Vẻ mặt bà hiền hoà ngồi đối diện ta, khóe mắt cũng chồng chất nụ cười.

“Phù Chiêu à, làm tốt lắm, không uổng công nương nuôi dưỡng con.”

Biết thì dễ, làm thì khó.

Khoảnh khắc đó, ta biết mình cả đời này cũng không thể giải thoát.

Ta vẫn khao khát bát mì Dương Xuân đó.

Cho dù ta biết, đó là hư tình giả ý, vực sâu ngàn trượng.

……

Ba năm sau, ta đỗ trạng nguyên trong khoa cử, được vua ban chức quan ở điện Kim Loan.

Thời gian đó, biên cương phía Bắc báo tin cấp bách, Thái tử tự mình đi tiền tuyến đốc quân.

Trước khi rời kinh, Tiêu Lan đặc biệt dặn ta đừng về Quý phủ, ở Đông Cung chờ hắn.

“Ở lại Đông Cung đi, A Chiêu. Việc của ngươi cô sẽ giải quyết.”

“Ngươi có tài náo động trời đất như thế, có muốn cùng cô cai trị thiên hạ không?”

Ta nói: “Được.”

Nhưng khi cung nhân báo tin, xe ngựa của Quý phủ đợi ở cổng cung để đón ta về nhà.

“Công tử mau đi đi! Quý đại nhân và phu nhân đều đang đợi rồi!”

Ta do dự hỏi: “Phụ mẫu… đều tới?”

Cung nữ truyền tin gật đầu: "Đúng vậy, công tử không nhìn thấy đâu, phu nhân cười tươi như hoa, không thể nói là tự hào đến mức nào!"

Ta vẫn còn dao động.

Có lẽ, chỉ vì bát mì Dương Xuân kia, vì câu nói "Phù Chiêu, làm tốt lắm".

Cha mẹ yêu con có thể không phải là bản tính, nhưng con cái tự nhiên không muốn rời xa cha mẹ, khao khát tình cảm gia đình, khao khát yêu thương, lại không có cách nào thay đổi.

Yêu thương cha mẹ là mệnh, không thể giải thích được trong lòng.

Ta đã đứng trên vách núi rồi, nhưng vẫn chưa học được cách hận.

Rõ ràng chỉ cần đi sai bước nhầm một bước, chính là tan xương nát thịt, vực sâu vạn trượng.

15.

Sau đó, ta bị cho uống thuốc làm câm, bị độc làm mù mắt, bị nhốt trong hậu viện của Quý gia.

Hoàn toàn mơ màng, không biết nay là năm nào.

Bọn họ vẫn sợ ta không ngoan ngoãn, báo tin cho bên ngoài, cắt đứt gân tay ta, định bán ta cho một nhà quê.

Ta quỳ gối trước mặt mẫu thân, nắm lấy vạt váy của bà, không ngừng dập đầu.

Trong cổ họng phát ra tiếng "A a" trầm thấp.

Cầu xin người, nương, cầu xin người.

Con sẽ ngoan, con sẽ ngoan ngoãn ở Quý gia cho đến chết.

Con sẽ không nói gì, con sẽ không gây bất lợi cho ca ca.

Đừng, đừng bán con cho người khác.

Cầu xin người.

Mẫu thân ta tuỳ ý đá ta ra xa.

"Vậy thì cứ như thế đi, làm việc nhanh chút, ngày mai, các người đưa nó đi đi."

Giọng nói lạnh lùng trong giây tiếp theo đột nhiên trở nên thanh thoát.

"A, Thần Dương trở về rồi à?"

"Mau mời vào bên trong nhà chính, hôm nay sao về nhà muộn thế?"

"Con trai ta chắc chắn mệt muốn chết rồi, Tiểu Thuý, bảo nhà bếp nấu thêm một bát canh bổ."

Ta sững sờ nghe, đột nhiên bắt đầu cười lớn.

m thanh khàn khàn, vỡ vụn từ cổ họng bị phá hủy của ta vang lên.

Một tiếng một tiếng, lành lạnh đáng sợ.

...

Lúc thái tử tìm thấy ta, ta đã hấp hối, bị tra tấn đến mức không còn hình dạng.

Cổng tre bị một lực đạo mạnh mẽ phá vỡ, ta nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.

Một tiếng, một tiếng, rồi ngừng lại.

Như thể không dám nhận ra.

Kế tiếp, thân thể nhẹ bẫng, tôi được người ta ôm vào trong lồng ngực.

Hơi thở dịu dàng như giấc mơ xa xưa, ta sững sờ rơi lệ.

Là điện hạ của ta.

Hắn đến tìm ta.

Ta giãy dụa đẩy hắn ra.

Giống như khi còn là thư đồng, ta cúi đầu hành lễ với hắn.

Thực xin lỗi.

Rõ ràng đã hứa với nhau, sẽ cùng nhau đọc vạn quyển sách, viết sách an quốc cho ngươi.

Cùng nhau đứng trên tòa thành cao nhất, ngắm nhìn trời yên biển lặng.

Nhưng giờ đây, ta đã hoàn toàn là một tên vô dụng.

Ta thất hứa.

Tiêu Lan run rẩy đỡ lấy ta.

“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu?”

Ta nắm lấy tay áo hắn, há miệng thở dốc.

Từ cổ họng bị phá hủy, phát ra vài tiếng nấc nghẹn ngào.

"Nàng muốn gì? Nàng muốn cái gì?"

"Nàng viết lên tay ta, ta đều thay nàng làm, được không?"

Được.

Ta run rẩy, dùng cánh tay trái duy nhất còn có thể nâng lên.

Trên lòng bàn tay hắn, từng nét bút viết xuống—- Ta muốn chết.

Ngay sau đó, ta bị ép rời khỏi thân thể, trở thành người quan sát từ bên ngoài.

Ta nhìn thấy mình nằm trong vòng tay của Tiêu Lan, dần dần tắt thở.

Tiêu Lan ôm chặt lấy ta, đứng sững ở đó.

Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi đưa tay, thăm dò hơi thở của ta.

"Chiêu Chiêu?"

Nhưng lần này, sẽ không còn ai trả lời hắn nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom