16.
Ta đột nhiên mở to mắt.
Một đời mộng mị, một đời chỉ như nửa ngày.
Ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ chiếu vào.
Trong thiện phòng, cao tăng không biết đã đi đâu mất.
Tiêu Lan chống tay lên cằm, sắc mặt ẩn hiện trong bóng tối, không thể nhìn rõ.
"Tỉnh rồi à?"
"Trời tối rồi, lát nữa chúng ta sẽ về Đông Cung, ta nấu mì cho ngươi."
Ta sửng sốt: "Cái gì?"
Hắn không biết nghĩ đến cái gì, cười nhẹ một tiếng.
"Mì Dương Xuân."
Ta thất thần chợp mắt một cái.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ta chỉ nhìn thấy được đôi mắt dịu dàng đó.
Ta cất giọng khàn khàn: "Điện hạ."
Hắn khó hiểu nhìn ta.
"Thực xin lỗi."
"Ta... đã thất hẹn."
Vừa dứt lời, Tiêu Lan đột nhiên mở to hai mắt.
"Chiêu Chiêu?"
Giọng nói lại có chút run rẩy.
Ta khẽ gật đầu.
Lại bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một cái ống thẻ trên bàn, mà trong tay của Tiêu Lan, cũng có một thẻ.
Trên thẻ viết-—Từng nhớ khi áng mây bay qua bóng hình.
……
"Đời trước, sau khi ta chết thì xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Lan im lặng rất lâu, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Hắn không muốn nói, ta cũng không hỏi nữa.
Thật lâu, hắn mở miệng hỏi: "Cuộc đời này..."
"Tình yêu của cha mẹ còn khó đòi hỏi hơn cả sống chết."
Ta nhẹ nhàng ngắt lời: "Ta sẽ không ngu ngốc như thế nữa."
"Một số mối thù, ta muốn tự tay báo."
"Được."
Tiêu Lan nhẹ nhàng nở nụ cười: "Vậy thì hãy đi làm những việc ngươi muốn làm."
"Ngươi tự do.”
17.
Sau năm mới, thư phòng lại náo nhiệt trở lại.
Thư đồng trong cung diễn ra bình thường.
Ngày hôm đó, sau giờ học, Tiêu Lan được hoàng thượng triệu tập đi nghị sự.
Trên đường về Đông cung, ta bị một người chặn lại.
Người đến không có ý gì tốt, ánh mắt như muốn phanh thây xé xác ta.
Thư đồng của Tam hoàng tử, Trình Thiếu Du.
Ta đối diện với hắn một lúc lâu, lịch sự hỏi:
"Trình công tử có chuyện gì vậy?"
Hắn nhìn chằm chằm ta một lúc.
"Nhan Thù chết rồi."
Ta sững sờ.
Không đợi ta lục lại trí nhớ nhớ tới Nhan Thù là ai.
Trình Thiếu Du đã bóp cổ ta, mắt đỏ ngầu.
“Thiếu nữ tốt, sao lại đột nhiên không ăn không uống, rồi gieo mình xuống giếng?"
"Quý Thần Dương, có phải là ngươi làm không hả?"
Khoảnh khắc đó, ta nhớ lại đoạn đối thoại xa xăm mà ta từng nghe lén kia.
——“Con còn nhớ cô nương nhà họ Nhan không? Cách đây mấy hôm, nàng ta nhảy xuỗng giếng tự tử rồi."
——“ Vậy chẳng phải tốt hơn sao?"
——“Là nàng ta dụ dỗ con trước. Lúc đó con say rượu, còn có thể làm sao chứ?"
——“Chỉ là một con điếm, làm thiếp con còn thấy bẩn."
Ta gian nan đẩy tay hắn ra.
"Nhan cô nương... là gì của ngươi?"
Trình Thiếu Du cười lạnh: "Thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô sai."
Hắn rút thứ gì đó từ trong ngực ra, hung hăng ném xuống trước mặt ta.
Khi nhìn rõ, đồng tử ta co rụt lại.
Đó là một chiếc thắt lưng bằng vải dệt, bên trong được thêu hai chữ "Thần Dương" bằng hoa văn chìm.
“Đây là thứ mà nha hoàn của Thù Nhi tìm thấy trong phòng nàng ấy."
"Chuyện đã đến nước này, Quý Thần Dương, ngươi còn gì để nói nữa?"
Đối mặt với đôi mắt đỏ ngầu của hắn, ta mấp máy môi:
"Xin lỗi, ta không có gì để nói."
Câu nói tiếp theo lại khiến hắn ngây ngẩn cả người.
“Nhưng ta không phải là Quý Thần Dương. Ta là muội muội của hắn.”
Ta lẳng lặng nhìn hắn: “Quý Thần Dương cưỡng hiếp nữ tử, phanh thây xé xác, chết cũng không có gì đáng tiếc.”
“Chẳng qua là ngươi chỉ dựa vào một chiếc thắt lưng, không thể định tội Quý Thần Dương được."
"Quý Thần Dương chính là con trai độc nhất của Quý gia, phụ thân ta dù có liều mạng cũng phải bảo vệ hắn."
"Nghe nói, Tả thừa tướng và phụ thân ta, trong triều đình luôn không hợp nhau?"
Hắn nhíu mày: "Ý ngươi là gì?"
“Năm Vĩnh An thứ bảy, Từ Châu lũ lụt. Phụ thân ta đảm nhiệm làm đại thần khâm sai, xây đập trị thủy, nhưng lại lén lút tham ô tiền của, tư lợi cho bản thân."
"Năm Vĩnh An thứ mười, Tây Bắc lâm nguy, hộ bộ nuốt riêng mười vạn lượng bạc tuyết. Vũ khí và cung tên được gửi đến tiền tuyến đều là hàng kém chất lượng."
"Năm Vĩnh An thứ mười ba..."
Trình Thiếu Du ngắt lời ta: "Làm sao ngươi biết rõ mấy chuyện này?"
Ta vuốt cổ áo nhàu nát, mỉm cười với hắn.
"Cách đây rất lâu, có người nói cho ta biết."
"Trình công tử, những gì chúng ta đang tìm kiếm, là như nhau."
18.
Nửa năm sau, Tả thừa tướng dâng sớ tố cáo Hộ bộ Thị Lang Quý Tổ Diệu tham ô tiền lương cứu trợ lũ lụt.
Không hẹn mà gặp, những việc làm thiếu đạo đức mà phụ thân ta làm đều bị người ta đào lên.
Triều đình dậy sóng, phụ thân ta lập tức bị bắt vào ngục, hoàng đế hạ lệnh tra rõ.
Hơn mười người liên lụy bị bỏ ngục, Quý gia rơi vào cảnh hỗn loạn.
Đêm hôm đó, mẫu thân ta vô cùng lo lắng gọi ta về nhà.
"Phù Chiêu! Con phải cứu phụ thân con!"
Bà hoang mang lo sợ nắm lấy tay áo ta.
"Nương nghe nói, thái tử thân thiết với con nhất. Con cầu xin điện hạ đi!”
“Phụ thân con vô tội, là bị người ta hãm hại!"
Ta vỗ nhẹ tay bà trấn an: "Mẫu thân, người yên tâm."
Ngay sau đó, ta hạ giọng: "Chỉ là chuyện này, điện hạ đã biết sự thật rồi."
Bà sững sờ, run rẩy hỏi: "Vậy, vậy phải làm sao?"
"Sổ sách, hồ sơ cứu trợ thiên tai còn giữ lại không?"
Mẫu thân nhìn ta, do dự một lát.
Ta vội la lên: "Mẫu thân, đến lúc này rồi, nếu còn giấu, điện hạ cũng không bảo vệ nổi gia đình chúng ta!"
Bà lập tức luống cuống: "Phụ thân con từng nói với ta... ta sẽ tìm cho con."
……
Thấy đã ba tháng trôi qua mà trong ngục vẫn chưa có tin tức truyền ra ngoài.
Mẫu thân ta cuống cuồng, cải trang vào cung tìm ta.
"Phù Chiêu, Phù Chiêu, vì sao vẫn chưa có tin tức?"
"Phụ thân con khi nào mới ra ngoài được đây?"
Ta trấn an bà: "Sắp rồi, nương, điện hạ đang hành động, sớm muộn gì cũng có tin tức."
Bằng chứng được trình lên Đại Lý tự, hoàng thượng đã phái người đi địa phương điều tra.
Sắp tới, phụ thân ta sẽ bị áp giải ra ngoài để tam ti xét xử.
Mẫu thân hoảng loạn dựa vào lồng ngực ta, đột nhiên khóc nức nở.
"Phù Chiêu, may mà nương còn con."
“Ca ca của con bây giờ còn chưa về nhà, đến lúc này rồi, vẫn còn chạy tới lầu hoa."
Bà lẩm bẩm tự nói: "Sao ta lại nuôi được đứa con trai như vậy chứ."
Ta dỗ dành bà: "Ca ca còn nhỏ, chờ hắn lớn lên sẽ hiểu chuyện."
Mẹ ta lau một giọt nước mắt: "Phù Chiêu nói đúng. Vẫn là con gái hiểu được lòng nương."
Bà đột nhiên nhớ tới gì đó.
"Nửa tháng sau thi hội, trên điện Kim Loan, con phải thay phụ thân nói mấy lời tốt."
Ta lại mỉm cười: "Nương, con biết rồi."
Từ đó về sau, mẹ ta hàng ngày mang canh bổ tới cung cho ta.
Giống như đã qua vài chục năm, bà cuối cùng cũng nhận ra ta cũng là con của bà.
Đáng tiếc Quý Phù Chiêu đã chết một lần, cũng không thể làm con gái ngoan của bà nữa.
Những thứ đã từng cầu không được, bị ta hất đổ từng bát một.
Tính toán thời gian, ngay trước kỳ thi, mẹ ta nhờ người đưa cho ta một cuốn gia phả.
Ta biết ý của bà.
Chỉ đơn giản là bốn chữ “Quang Tông Diệu Tổ”.
Quý gia trong suốt một trăm năm, ngoài ta ra, chưa từng có một cô con gái nào được sinh ra.
Không, có chứ.
Chẳng qua là bọn họ không có tên họ, không thể sống sót.
Ta là người duy nhất có tên, nhưng ở chỗ này lại không có tên.
Ta ôm cuốn gia phả, không hiểu sao lại cười.
Đã đến lúc kết thúc rồi.
19.
Trở lại điện Kim Loan, ngự bút khâm sắc phong trạng nguyên.
Dường như đã có mấy đời.
"Trẫm nhớ ngươi, ngươi là thư đồng của thái tử."
Không biết nghĩ gì, hoàng đế cười một tiếng.
"Các ngươi mấy thiếu niên này, thật là đáng yêu biết bao."
Ta không lên tiếng.
Dưới ánh mắt của mọi người, ta đặt cuốn gia phả đang giấu trong lòng ra để ở trước mặt.
Hoàng đế không hiểu gì nhìn ta: "Sao vậy?"
Ta hít một hơi thật sâu, cúi người xuống bái.
"Thảo dân là nữ tử."
"Thay ca ca đi thi cử, lừa gạt thiên tử, phạm tội khi quân. Xin hoàng thượng tru di cửu tộc thảo dân."
Hoàng đế sửng sốt, ta nghe thấy tiếng hít hà ồ ạt xung quanh.
Nhưng vẻ mặt Thái tử không có gì thay đổi, như thể đã sớm đoán được.
"Quý Thần Dương, ngươi biết mình đang nói gì không?"
Ta lại quỳ lạy, giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên định.
"Thảo dân không phải tên Quý Thần Dương, thảo dân tên Quý Phù Chiêu, là muội muội ruột của Quý Thần Dương."
"Tội danh lừa dối thiên tử, thảo dân không thể nào chối cãi, nguyện chịu chém ngàn đao."
"Chỉ là trước khi chết, thảo dân còn một chuyện muốn nói."
"Chuyện gì?"
Gạch điện Kim Loan phản chiếu rõ nét khuôn mặt của ta.
Ta hít sâu một hơi, giương giọng nói.
“Quý gia mê tín phong thủy dị thuật, hàng trăm năm qua, giết hại vô số bé gái, chín đời "tẩy nữ".
"Cầu xin bệ hạ điều tra lại vụ án cũ của Quý gia, làm sáng tỏ oan khuất cho những linh hồn đã khuất!"
Hoàng đế nhìn ta: "Tẩy nữ?"
"Hơn một trăm năm trước, thầy bói từng nói với tổ tiên Quý gia, con gái sẽ chuyển vận khí của gia tộc đi, phù hộ con rể cháu trai, khiến Quý gia lụi tàn."
"Bất kỳ thai nhi nào là con gái cũng đều bị giết. Do đó được gọi là "tẩy nữ"."
"Mấy trăm năm qua, người con gái duy nhất sống sót ở Quý gia, chỉ có thảo dân."
Trong điện Kim Loan, không khí im lặng như tờ.
Hoàng đế cau mày: "Việc kinh hoàng như thế có bằng chứng gì không?"
Ta nói khẽ: "Có."
20.
Trước ta, Quý gia chưa từng có một bé gái nào sống sót.
Cho đến thế hệ này, mẹ ta sinh ra một cặp song sinh trai gái.
Vốn nên là bóp chết ta, lại bởi vì một câu nói của thầy bói mà khó khăn.
Thầy bói nói ta đã cướp đi số mệnh của Quý Thần Dương.
"Đứa bé gái này... số mệnh rất quý giá, không thể giết được!"
"Chắc chắn nó đã cướp đi số mệnh của ca ca nó!"
Phụ thân ta đang chuẩn bị bóp chết ta, nghe vậy liền dừng lại.
"Có cách nào giải quyết không?"
Thầy bói đảo mắt quay tít một vòng.
"Năm bảy tuổi, lấy máu tim của đứa bé gái này, hòa với thuốc sắc uống, có thể đổi lại được."
Vì vậy năm bảy tuổi, ta bị lấy máu tim.
Quý Thần Dương vẫn là một tên ngốc nghếch như thế, mọi người đều biết trong lòng, đổi mệnh đã thất bại.
Cứ như vậy, ta cửu tử nhất sinh, may mắn sống sót.
Nhưng vì bị lấy máu tim, ta sốt cao ba ngày, bệnh nặng một phen.
Quên rất nhiều chuyện.
Cũng quên rằng, toàn bộ Quý gia, chỉ có ta mới có thể nghe thấy giọng nói kia.
...
Bởi vì ta thông minh hơn Quý Thần Dương, phụ mẫu đều chán ghét ta.
Lúc còn nhỏ, ta thường xuyên bị phạt quỳ từ đường cả đêm.
Bọn họ bắt ta phải sám hối, vì đã cướp đi vận mệnh của ca ca ta.
Từ đường âm u quá.
Một nửa cây nến đỏ cháy âm ỉ, khắp căn phòng đều là bóng đen ăn thịt người.
Cứ như thể nếu không cẩn thận, liền sẽ bị nuốt chửng.
Nhưng ta một chút cũng không hề sợ hãi.
Bởi vì ta luôn có thể nghe thấy rất nhiều tiếng nói.
Nhẹ nhàng, tinh tế, giống như là một cô bé rất nhỏ.
"Chiêu Chiêu, bọn họ đều đang lừa muội."
"Ai đang lừa ta chứ?"
"Phụ mẫu, ca ca, và tất cả mọi người trong Quý phủ."
"Muội không phải bởi vì chiếm đoạt mệnh cách của ca ca mới có thể đọc sách, muội vốn dĩ đã biết đọc sách rồi.”
"Đó chính là mệnh cách của muội."
Ta chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Nhưng mẫu thân ta nói, tên ta là 'Phù Chiêu', ta sẽ đỡ ca ca, ta là bóng dáng của ca ca ta."
Giọng nói kia ngừng lại một lúc, dường như có chút tức giận.
"Muội không phải là bóng dáng của ai cả, muội chính là chính muội, Chiêu Chiêu."
"Chiêu, vốn có nghĩa là sáng rực rỡ."
Ta lần đầu tiên nghe người khác giải thích tên của mình như vậy, ngẩn ngơ một lúc lâu.
"Các ngươi là ai?"
"Chúng ta là tỷ muội của ngươi."
Ta mở to mắt ngạc nhiên: "Tỷ muội của ta?"
"Nhưng, trong trăm năm qua, Quý gia không có một cô gái nào."
Sau một lúc im lặng, ta nghe thấy tiếng vọng lại.
"Có, Quý gia trong trăm năm qua sinh ra rất nhiều cô gái."
"Chỉ là chúng ta, không thể sống sót."
Ta có chút do dự: "Các ngươi chết thế nào?"
"Chết đuối."
"Chết cóng."
"Chết cháy."
“Bệnh chết."
"Ngã chết."
"Siết cổ chết."
"... Ai làm?"
Những giọng nói trong trẻo ấy ngừng lại một lúc, khe
khẽ như tiếng thở dài: "Phụ mẫu."
Ta vội vàng: "Sao lại có thể như vậy? Các người, các người được chôn cất ở đâu? Tại sao vẫn chưa được đầu thai?"
Giọng nói yếu ớt của cô gái, thậm chí giống như đang khóc: "Chiêu Chiêu, chúng ta không được an táng."
"Chúng ta đều ở đây mà."
...
"Bệ hạ, chính là nơi này."
Tổ đường Quý gia bị triều đình quan lại bao vây kín mít.
Ta nhìn những chiếc bình gốm trên giá, không đành lòng mà chớp mắt một cái.
"Tất cả hài cốt nữ nhi đều được phong ấn bên trong bình gốm."
Quý gia sợ bị nữ nhi đã khuất sẽ báo thù.
Cho nên phong ấn hài cốt vào bình, khiến các nàng không được yên giấc ngàn thu.
Hoàng đế trầm ngâm một lúc: "Mở ra."
Ngày hôm đó, hàng trăm bình gốm được niêm phong trong tổ đường Quý gia toàn bộ được mở ra.
Bé gái mới sinh ra đã chết, xương cốt đều là mảnh li ti.
Mọi người đều kinh ngạc.
Ngay lập tức, những âm thanh mà chỉ duy nhất ta có thể nghe thấy, tràn ngập cả gian tổ đường.
Nức nở nghẹn ngào, bọn họ là đang khóc.
Ta không hề sợ hãi, chỉ lặng lẽ nhìn vào bộ xương trắng lạnh.
Các nàng không phải là ta.
Nhưng, thật sự không phải ư?
Ta nhắm mắt lại một chút, thì thầm: "Mọi thứ đều giao cho ta, trở về đi."
Vừa dứt lời, tiếng khóc nghẹn ngào của bé gái tan biến đi.
Ngay lập tức, gió thổi ào ào, lá cây bên ngoài từ đường vang lên xào xạc, như tiếng bước chân của linh hồn.
Ta biết rõ, các nàng vẫn đang đợi ta nói cái gì.
"Ta thề với các ngươi, cuộc đời này sẽ luôn rực rỡ, tuyệt đối không làm bóng dáng của ai."
"... Cứ về đi."
Tiếng lá xào xạc càng vang vọng, như một trận mưa dai dẳng kéo dài nhiều năm.
m thanh từ bốn phía hòa thành một, nhẹ nhàng như tiếng thở dài.
"Chiêu Chiêu, bảo trọng."
Ta biết, đây sẽ là lần cuối cùng ta nghe thấy giọng nói này trong đời.
Ta cắn chặt răng, lại chợt rơi nước mắt.
"Lên đường bình an."
Bình luận facebook