6.
Ngày thứ ba sau khi em tôi rời đi, trong làng xảy ra chuyện lớn.
Bà Hoàng tự sát ngay trong nhà mình, thi thể treo trên xà nhà.
Trưởng làng nhìn dòng chữ "Nợ m/á/u phải trả bằng m/á/u" mà bà Hoàng lấy m/á/u viết ra mà sợ đến mức run lên.
Ngày đó, ông Vương trưởng làng ngồi trước cửa nhà bà Hoàng, hút hết ba bao thuốc mới đứng dậy.
Buổi tối, trưởng làng gõ cửa nhà tôi, ông và mẹ tôi trò chuyện gì đó.
Mẹ tôi nghiêm mặt, xác nhận liên tục mấy lần rằng tôi không thể nào nghe được mới yên tâm.
Bí mật của bọn họ là gì, tôi không biết.
Nhưng tối đó tôi nằm mơ, tôi nằm mơ thấy cái hầm đen ngòm đấy.
Trong hầm kín có con rết dài hai thước, có con nhện to như đầu đứa trẻ con, chúng đang ẩn nấp trong bóng đêm.
Ngay cả bọ ngựa chuyên ăn côn trùng có hại cũng đỏ au, ba cái sừng trên đầu nó không ngừng rỉ ra chất nhầy nâu đỏ.
Tôi mơ tới em trai nằm trong hầm kín, bị hàng vạn côn trùng cắn xé.
Cứ một con lại một con đục ra vô số lỗ thủng trên cơ thể mập mạp của nó, sau đó chui vào, tham lam cắn nuốt m/á/u thịt của nó.
Em tôi không ngừng run rẩy.
Cơ thể nó như một quả bóng da hết hơi, không ngừng thu nhỏ lại, m/á/u tươi và mỡ chảy đầy đất.
Đôi mắt em trai tôi sáng trong, nhưng nét mặt lại tràn đầy tuyệt vọng.
Nó có thể cảm nhận được cơn đau đớn và ngứa ngáy ray rứt đấy.
Nhưng tứ chi bị xích lại khiến nó không thể di chuyển được.
Cuối cùng, miệng nó nhỏ dãi, nét mặt dần trở nên ngây ngốc.
Dường như khi đối mặt với cơn đau đớn này, nó không thể không tự biến mình thành kẻ ngốc.
Trong mơ, tôi đứng trên bậc thang trong hầm kín, lạnh lùng nhìn mọi chuyện diễn ra.
Tôi chế giễu em trai:
"Không phải mày thích ăn thịt nhất sao? Thế nào, cảm giác bị côn trùng ăn hết thịt trên người ra sao?"
Cổ họng em trai tôi phát ra tiếng nghẹn ngào đau đớn, không nói nổi chữ nào.
Cái cảm giác hả lòng hả dạ đấy khiến tôi không kìm được bật cười.
Lúc tôi mở mắt ra, mẹ đã ngồi trên giường tôi.
Trong mắt bà mang theo sự lạnh lẽo:
"Con cười gì thế?"
Tôi lập tức lấp liếm:
"Con mơ con chơi thắng được rất nhiều bi ấy ạ."
Mẹ tôi nhìn vào mắt tôi, không còn nghi ngờ gì nữa.
Dù sao bà cũng không hiểu được người sống lại một đời như tôi, đầu óc thâm trầm đến mức nào.
Mẹ tôi bận bịu cả ngày, không biết làm gì.
Đến tận lúc ăn cơm tối, tôi mới thấy bà.
Bà gắp một miếng cải xanh cho tôi, do dự một lúc mới nói:
"Con trai này... Mấy bữa nay... đừng ra khỏi nhà nhé..."
Tôi nói bằng giọng điệu bất mãn của trẻ con:
"Nhưng Nhị Oa nhà bên cạnh đã hẹn con bắn bi rồi, nó còn thắng con nhiều bi lắm đó."
Mẹ tôi tức đến mức tạt lên mặt tôi một cái.
Tôi đập bát cơm xuống bàn, nước mắt bắt đầu chảy xuống, không thèm ăn cơm nữa.
Bà nhìn tôi tủi thân thì thở dài một hơi:
"Sau này con không thể chơi với Nhị Oa nữa đâu, nó... c/h/ế/t rồi..."
Tôi sững sờ, không biết tại sao lại đột ngột như thế.
Chờ đến hôm sau, khi mẹ tôi ra ngoài, tôi chuồn khỏi nhà mới biết được, trong làng xảy ra chuyện lớn.
Không biết độc trùng ở đâu chui ra đầy làng.
Nhị Oa bị con rắn đen gần đó cắn.
Con rắn đen đó cực kì độc, bác sĩ trong làng đã cứu chữa rất lâu, nhưng Nhị Oa vẫn không qua khỏi.
Ngoại trừ Nhị Oa, trẻ con nhà khác đều gặp tai vạ.
Không ít trẻ con lúc ra ngoài chơi bị độc trùng cắn.
Không một đứa trẻ nào có thể cứu được, tất cả đều c/h/ế/t hết.
Nhưng kỳ quái là trưởng làng không cho phép treo vải trắng trong nhà, ông nói:
"Trong làng này không được xuất hiện m/á/u trắng. Thấy m/á/u trắng rồi, người c/h/ế/t không chỉ là trẻ con đâu!”
7.
Hôm sau, làng chúng tôi có thêm rất nhiều vạc nước.
Chiếc vạc nào cũng tỏa ra mùi hôi thối khó ngửi, chỉ là trong mùi thối đó còn xen lẫn mùi gì đó quen thuộc.
Tôi nhanh chóng nhớ ra, đó chính là mùi hương liệu để dẫn độc trùng làm cổ Hóa Long.
Nhân lúc nhà của Nhị Oa không có ai, tôi mở vạc nhà nó ra.
Trong vạc ngâm thi thể đã xanh tím của Nhị Oa.
Mùi xác thối nồng nặc phả ra từ trong vạc, dưới đáy vạc còn có vài con rết dài chừng nửa thước.
Mấy con độc trùng này không ngừng gặm nhấm cơ thể Nhị Oa, mỗi một con rết đều mang m/á/u đỏ như m/á/u.
Chúng nó không tấn công người, thậm chí ăn mỡ trên người Nhị Oa xong, con rết còn có vẻ hơi lười biếng.
Nếu là tôi của kiếp trước, nhất định tôi sẽ sợ tới mức hồn phi phách tán.
Nhưng tôi của kiếp này đã hiểu được, trong chuyện này chắc chắn ẩn chứa bí mật gì đó.
Tôi lén đến nhà bà Hoàng, nhưng nhà bà Hoàng đã bị dời đi hết.
Giấy niêm phong của ủy ban làng dán trên cửa nhà bà Hoàng.
Tôi chỉ có thể bất đắc dĩ về nhà.
Mấy ngày sau, đống vạc kia không còn mùi thối nữa mà tỏa ra mùi thơm ngát.
Tôi lại mở vạc nước ra, nhìn thấy bên trong không còn thi thể của Nhị Oa đâu nữa.
Mấy con rết cũng chẳng thấy đâu, thay vào đó là một đóa hoa sen thịt khổng lồ.
Mặc dù đóa hoa sen thịt này có mùi rất giống cổ Hóa Long, nhưng trông khác hoàn toàn.
Nói là hoa sen thịt, thật ra lại giống như đống thịt nát nở rộ.
Tôi tinh tế nhận ra, trẻ con trong làng lại biến mất một nửa.
Nhà nào cũng chỉ còn đứa độc đinh, toàn bộ trẻ con trong làng đều biến thành con một.
Mấy ngày sau, em trai tôi mới trở về, nó trở nên gầy rộc.
Tôi biết, mỡ trong người nó đã bị cổ trùng ăn hết sạch.
Mặt nó ngây ngốc, trông nó vô cùng đần độn.
Nhưng lúc mẹ tôi mang gà vịt lên, em trai tôi lại giống như trước.
Nó điên cuồng gặm gà vịt trên bàn, giống như có thâm thù đại hận với đám gà vịt đó.
Từng khúc xương gà xương vịt đều bị nó nhai rôm rốp.
Lúc ăn được một nửa, em trai đột nhiên nôn ra.
Trong đống thịt vụn bị nhai nát kia xuất hiện một chiếc răng.
Em trai tôi hoàn toàn không để ý tới hình tượng, nó ném cái răng kia ra, sau đó lại cúi đầu nuốt trọn chỗ thịt vụn kia lại như một con chó.
Tôi nhìn mà sững sờ.
Mặc dù kiếp trước tôi mới là "lò luyện" cổ Hóa Long, nhưng vốn chưa trải nghiệm đến giai đoạn này.
Lượng hương liệu được dùng cho cổ Hóa Long tăng lên, khiến sự thay đổi của em trai tôi trở nên mất khống chế.
Vào ban đêm, cái răng rớt ra từ miệng em tôi lại xuất hiện trong sân.
Một đám côn trùng bên ngoài sân bu đầy lại nó, chúng điên cuồng liều mạng gặm cái răng kia.
Lúc tôi và em trai tôi lên giường nằm, trưởng làng lại đến nhà tôi.
Ông và mẹ tôi ra dấu gì đó.
Chỉ là khoảng cách quá xa, tôi không nhìn được rõ.
Tôi biết, lời trưởng làng nhất định có liên quan đến em trai tôi, không, hẳn là liên quan tới cổ Hóa Long.
Ba tháng nữa trôi qua, em trai tôi lại bị chăm thành con heo béo múp.
Mẹ tôi lại nói:
"Em con muốn ra ngoài mấy hôm, mấy ngày nữa mới về."
Ngày em tôi rời đi, bọn trẻ con trong làng không còn ra ngoài nữa.
Nắp mấy vạc nước bên ngoài nhà kia bị mở ra, cả đống độc trùng bò lên hoa sen thịt bên trong vạc.
Tối mẹ tôi về, bà nói với tôi:
"Mấy tháng nữa, nhà mình chuyển vào thành phố nhé."
8.
Lần này tôi không đợi được em trai về.
Có lẽ mẹ tôi biết phương pháp luyện cổ Hóa Long không trọn vẹn.
Cũng có lẽ do lượng thuốc tôi thêm vào quá lớn khiến độc trùng hung hăng hơn thường.
Ngày thứ ba em tôi vào hầm kín, nó đã c/h/ế/t. Nó bị độc trùng đục rỗng người, không thừa ra chút m/á/u thịt nào.
Đến khi mẹ tôi mở cửa ra, đám độc trùng đã cắn xé lẫn nhau đến khi tất cả đều c/h/ế/t hết.
Nhưng trong hầm kín không có mùi thối rữa, ngược lại còn tỏa ra mùi thơm lạ.
Lúc mẹ tôi đi xuống mới nhìn ra, trong cái xác trống rỗng của em tôi đã thai nghén một sinh mệnh.
Nó giống y hệt cổ Hóa Long trong truyền thuyết. Nó là một cục thịt to lớn, m/á/u đỏ tươi, bên trên còn có mạch m/á/u.
Mẹ tôi đến gần cục thịt, trong cục thịt lại truyền ra tiếng tim đập.
m thanh "Thình thịch, thình thịch" khiến mắt mẹ tôi sáng lên.
Mặc dù em tôi c/h/ế/t rồi, nhưng cổ Hóa Long đã xuất hiện.
Mẹ tôi phấn khích ôm cục thịt xuất hiện trước mặt tôi.
Đây cũng là lần đầu tôi nhìn thấy cổ Hóa Long, tôi đờ người ra.
Tôi mở miệng theo bản năng:
"Mẹ ơi, mẹ đang ôm... cái gì thế?"
Mẹ tôi cười tươi rói:
"Em trai con đó!"
Bà điên rồi. Mẹ tôi ôm cục thịt kia, không ngừng dùng tay vuốt ve mạch m/á/u.
Thậm chí bà cúi đầu xuống, tham lam ngửi mùi hương trên cục thịt, giống như đấy là hương thơm tuyệt vời nhất thế gian.
Mẹ tôi ôm khăng khăng cục thịt kia suốt đêm, sợ bị tôi cầm đi.
Mà hôm sau, đống hoa sen thịt trong làng cũng nở rộ.
Đống m/á/u thịt rách nát kia lại trở nên sinh động như thật, đống độc trùng trở nên trắng nõn.
Nhìn kỹ lại thì đám độc trùng đều lột da, trông như đã sống lại.
Nhưng khi có người đến gần, độc trùng lại "lép bép" nổ.
m/á/u huyết đỏ au bắn tung tóe lên mọi người, trên người họ lập tức xuất hiện bọc mủ lớn nhỏ.
Có người chọc vỡ bọc mủ, bên trong nó có thể thấy một cục thịt nho nhỏ, trông như vật sống.
Nhưng mọi người vẫn bất chấp mấy thứ này, trong mắt họ chỉ còn đống hoa sen thịt lộng lẫy, ướt át kia.
Đến lúc họ nâng hoa sen thịt lên, bàn tay họ bắt đầu đổ m/á/u không ngừng.
Tôi cẩn thận quan sát, nhận ra bên trên đống hoa sen thịt kia đều là gai xương.
Không phải gai thực vật, mà giống như gai trên lưng côn trùng.
Gai đâm rách bàn tay mọi người, không ngừng nuốt m/á/u của mọi người.
Đến khi hai bàn tay khô rộc lại, đám hoa sen thịt lại lan lên cánh tay họ.
Cục thịt mẹ tôi ôm trong lòng cũng ngo ngoe muốn cử động, đống mạch m/á/u nhúc nhích loạn xạ.
Nếu cẩn thận quan sát, có thể cảm thấy cục thịt này như vật sống.
Nhịp đập đó như đứa trẻ con nằm trong bụng mẹ, không ngừng hấp thụ chất dinh dưỡng.
Tôi thậm chí có thể nghe được âm thanh truyền đến từ cục thịt đó, âm thanh đó như tiếng em trai đang gọi tôi.
Nó dùng hết sức lực gào lên:
"Anh trai đến đây, đi theo em đi, anh ơi."
Đến khi tôi quay đầu nhìn tình hình trong làng, cả làng cũng thay đổi.
Từng người dân trong làng biến thành quái vật mắt đỏ như m/á/u, hai tay họ không ngừng dâng hoa sen thịt lên, họ đờ đẫn, không ngừng lặp đi lặp lại:
"Giàu to rồi, giàu to rồi."
"Nhà tôi cũng có cổ Hóa Long, nhà tôi cũng có cổ Hóa Long."
Đầu tôi như muốn nổ tung. Tôi không ngờ toàn bộ dân làng đều dùng con mình làm cổ Hóa Long.
Tôi lạnh toát cả người, nhưng khi quay đầu, tôi lại thấy mẹ tôi đang dán chặt vào cục thịt:
"Con trai ngoan, mẹ kiếm đồ ăn cho con nhé!"
Bình luận facebook