Phần 4.
ੈ✩‧₊˚
9.
Hai mắt mẹ tôi đỏ bừng, nhìn chằm chằm đống hoa sen thịt đằng xa.
Những người đang bưng hoa sen thịt như mê muội, nhìn chằm chằm mẹ tôi.
Tôi sợ tới mức vội vàng chạy về nhà mình.
Ngoài nhà không có tiếng thảm thiết như tôi tưởng tượng, ngược lại còn yên tĩnh lạ thường.
Chỉ có thể nghe thấy tiếng sột soạt không ngừng từ đám người, còn có tiếng bước chân rầm rầm.
Tôi có thể ngửi thấy mùi m/á/u tươi bên ngoài, lúc thoang thoảng cho đến khi nồng đặc, khiến người ta buồn nôn.
Tôi co ro trong góc nhà, sợ có ai đó chợt xuất hiện trong nhà.
Nỗi sợ khổng lồ đó khiến tôi không biết nên ứng phó ra sao.
Âm thanh kéo dài một ngày một đêm, cả làng bị bao phủ bởi mùi m/á/u tươi.
Tôi không cần bước ra ngoài cũng biết, chắc chắn bên ngoài toàn là m/á/u me, cả đường, cả nhà, thậm chí là cả bầu trời.
Mãi đến khi trời sáng, tôi mới dám mở cửa ra.
Trong nháy mắt, mùi m/á/u tươi nồng nặc gấp mấy lần trong nhà ập tới.
Tôi khuỵu thẳng xuống, nôn ọe ra, thậm chí không đứng dậy nổi.
Đến khi ngẩng đầu, tôi lập tức bị cảnh tượng bên ngoài dọa sợ ngây người.
Cả làng như cảnh địa ngục trần gian, khắp nơi đều là chân cụt tay đứt.
Trên đống chân tay đứt rời đấy đều có lỗ thủng, như bị răng hay thứ gì đó để lại.
Toàn bộ xác mọi người như rác thải, bị vứt lung tung khắp nơi.
Nhưng nhìn kĩ lại thì mặc dù những thi thể này bị quăng đi, nhưng lại chất thành một ngọn núi nhỏ.
Trên đỉnh "núi" là mẹ tôi. Mẹ tôi ôm cục thịt ngồi trên đỉnh núi, thở hồng hộc.
Trong mắt bà đều là sự quyến luyến với cục thịt kia, giống như cục thịt đấy là người con trai bà yêu nhất.
Bà dịu dàng vuốt ve cục thịt:
"Con trai, con trai ơi, con trai ngoan của mẹ ơi, con phải mau mau lớn lên, mau mau lớn lên."
Mắt bà ngây dại, trông bà như bị điên.
Cho dù trên người bà đều là m/á/u tươi, chân tay đều đã gãy, nhưng bà hoàn toàn không để ý.
Bà dùng cánh tay còn lại không ngừng vuốt ve cục thịt.
Không biết đã bao lâu, tôi nghe được âm thanh giòn giã, như tiếng vỏ trứng vỡ.
Mẹ ngây dại nhìn chằm chằm cục thịt kia, nhưng từ phía tôi thì không nhìn thấy được gì.
Có điều một giây sau, một thứ gì đó như đuôi bọ cạp thò ra khỏi cục thịt.
Móc trên đuôi nó đục thủng đầu mẹ tôi, bắn văng cả não ra.
Tôi đứng ở dưới nhìn chằm chằm núi xác, lúc này mới nhận ra đống hoa sen thịt đã khô héo.
Bên trong cục thịt kia thò ra một cái tay trẻ sơ sinh, sau đó thò ra cái tay thứ hai.
Khi đứa bé chui ra, tôi mới thấy nó trông lớn hơn trẻ sơ sinh bình thường rất nhiều, giống như đã một, hai tuổi.
Nhưng nửa dưới của đứa bé không phải chân người mà là tám cái chân nhện, đằng sau còn có đuôi bọ cạp.
Quan sát kĩ càng lần nữa, mắt của đứa bé là mắt rắn với đồng tử nằm dọc, màu vàng kim, trên người nó phủ kín vảy màu người.
Tôi nhìn đến mức lông tơ trên người dựng hết lên, có quỷ mới biết rốt cuộc thứ này là gì.
Tôi chợt nhớ tới chuyện trong nhà bà Hoàng trước kia.
Lúc nhìn thấy tôi, bà Hoàng nói:
"Mày là linh hồn tổn thương của Ngũ Độc Kiếp, toàn bộ người trong làng sẽ c/h/ế/t hết vì mày."
Tôi lạnh lùng nhìn bà:
"Tôi chỉ muốn trả thù mẹ và thằng em m/á/u lạnh của tôi."
"Tôi muốn khiến họ c/h/ế/t không được tử tế."
Bà Hoàng thở dài:
"Thôi, thôi, đạo hạnh của ta chưa đủ, ta không gánh nổi đại kiếp lần này."
Bà Hoàng không nói thêm gì nữa.
Sau đó bà tự sát, e là đã hiểu rõ tình hình hiện tại, nên tự siêu độ bản thân mình sớm.
Lúc tôi đang ngây người, đứa bé trên núi xác kia đã ngoác mồm khóc oe oe.
Nhưng ngoài tiếng khóc oe oe còn một âm thanh khác:
"Anh ơi, không phải anh hi vọng em trở nên như vậy à? Hay anh đi theo em được không?"
"Chúng ta... đi c/h/ế/t hết cả đi!"
10.
Ba tháng hóa thành cục, nửa năm hóa thành trùng, sau một năm, "thai nghén" trong bụng đứa trẻ "lò luyện" kia sẽ biến thành quái vật nửa người nửa trùng.
Không ai biết nếu dùng hoa sen thịt để chăm bón, chỉ cần chín mươi chín đóa là có thể sinh ra quái vật như vậy.
Cả cái làng to như thế, lượng người cúng tế cho cổ Hóa Long đâu chỉ mấy trăm.
Chỉ sợ con quái vật nửa người nửa trùng trước mặt này chính là cổ Hóa Long có tinh lực thịnh vượng nhất mấy trăm năm qua.
Đương nhiên, giờ không thể gọi nó là cổ Hóa Long được nữa, nó chính là một con Độc Long.
Trong miệng Độc Long phát ra hai luồng âm thanh, tiếng trẻ sơ sinh và tiếng em trai tôi thay nhau xuất hiện.
Tôi nhấc chân chạy, chạy thẳng đến ngoài làng, Độc Long mới bị tôi cắt đuôi.
Nhưng lúc tôi ngẩng đầu lên lại thấy một cây hòe non.
Cây này... không phải là cái cây mẹ tôi trồng lúc tôi c/h/ế/t đấy sao?
Sống lại một đời, vì sao cái cây này vẫn ở đây?
Tôi c/h/ế/t trân nhìn cây hòe kia, trong đầu nhớ đến câu nói:
Cây hòe là vật chiêu âm, một nửa là cây, một nửa là quỷ.
Tôi nuốt nước bọt, lúc nhìn lại bản thân mới nhận ra, cái con quái vật nửa người nửa trùng lại là tôi.
Cách tôi không xa là núi xác, vô số chân cụt tay đứt rơi rớt xung quanh.
Hoa sen thịt héo quắt từng mảnh, mà bấy giờ trong làng đã không còn người sống.
Tôi ngơ ngác đảo mắt quanh làng, thấy trên mặt đất có một quyển lịch Lão Hoàng tán loạn.
Ngày trên quyển lịch đó là... một năm sau khi tôi c/h/ế/t.
Thì ra sau khi bị chôn xuống đất, tôi đã biến thành cổ Hóa Long.
Mọi chuyện phát sinh trong làng đều là ảo tưởng của tôi.
Tôi không sống lại, em trai cũng không biến thành cổ Hóa Long thay tôi.
Nhưng cổ Hóa Long chôn dưới gốc cây hòe tỏa ra mùi hương kì lạ.
Người trong làng ngửi được mùi hương lạ, nên đều muốn biến con mình thành hoa sen thịt.
Trước khi tôi phá kén chui ra, hương thơm tỏa khắp nơi, toàn bộ người dân đều điên cuồng, bọn họ lao vào tàn sát lẫn nhau.
Giống như độc trùng nuôi trong hầm kín, có điều lần này không phải là cổ trùng, mà là con người.
Tôi cử động tám cái móng vuốt của mình, chậm rãi đi về núi xác kia.
Đầu mẹ tôi bị xé nát, không thấy não đâu nữa.
Khi tôi cúi đầu nhìn bản thân, phát hiện đằng sau đốt chân mình còn có một cái đầu.
Sau khi cái đầu đấy chạm mắt với tôi, nó không ngừng lặp đi lặp lại:
"Anh ơi, em sai rồi, anh ơi, em sai rồi."
Tôi tức giận, đuôi bò cạp sau lưng đục thủng cái đầu kia.
Nhưng trong nháy mắt, tôi cảm nhận được một cơn đau nhức dữ dội.
Cái đầu kia đã cướp được tim tôi.
M/á/u xanh đậm không ngừng rỉ ra từ đuôi tôi, nhỏ vào núi xác kia, đống xác vang lên tiếng kêu phấn khích.
Đống xác nhiều không đếm xuể kia không ngừng tan ra, núi xác khiến người ta sôi m/á/u kia rầm rầm sụp đổ.
Trong giây phút cuối đời, tôi nhìn thấy một quyển nhật ký, là của trưởng làng.
Trên nhật ký của trưởng làng có viết:
"Bà Hoàng lắm chuyện thật chứ, nuôi cổ Hóa Long là con đường làm giàu cho làng."
"Người nào cản đường làm giàu của mình, mình sẽ g/i/ế/t người đó."
"Cũng may vợ ông Trương là người biết điều, còn đang lén hỗ trợ nuôi độc trùng."
"Cổ Hóa Long nhà bả mà bán được giá tốt, người trong làng nhất định sẽ động lòng."
"Không hay rồi, cổ của vợ ông Trương c/h/ế/t rồi, xử lý sao giờ đây..."
"À rồi, để thằng Ba cháu mình giả vờ làm ông chủ đến thu mua cổ, một con một trăm vạn."
"Người trong làng điên cả rồi, nhà nào cũng giữ lại một đứa, đứa còn lại luyện thành cổ."
Tôi ngây ngốc nhìn quyển nhật ký, lúc này tôi mới nhận ra, thì ra bọn họ đều đáng c/h/ế/t...
Tôi ngã xuống đất, m/á/u huyết xanh đậm trong người chảy ra, cả người biến thành chất dinh dưỡng cho cây hòe.
Mà trong thời gian ngắn ngủi, núi xác kia cũng đã bị tiêu trừ, thay vào đó... là một bãi cỏ thơm ngát...
Tôi từ từ nhắm hai mắt lại, trong miệng lẩm bẩm bài đồng dao:
"Nuôi heo tết, vỗ béo ngỗng, không bằng nuôi một con Long Hoả."
"Ngàn trùng chui, vạn trùng cắn, mẹ ruột nhận cả rổ thịt đầy."
Đến đoạn cuối, tôi không còn nói ra thành câu, chỉ có thể há to miệng trước khi nhắm mắt lại:
"Thiện ác cuối cùng đều có báo ứng, công danh lợi lộc đến cuối cùng sẽ... cát về với cát, bụi về với bụi..."
Bình luận facebook