1,
Trong suốt 29 năm qua của cuộc đời, tôi vẫn luôn là một người kiên định đi theo chủ nghĩa duy vật, không kính qu.ỷ thần, không tin t.à m.a, chỉ thỉnh thoảng gặp xui xẻo mới đăng hình hai con cá chép lên vòng bạn bè của mình, cầu mong cho khoảng thời gian sao Thủy nghịch hành sớm trôi qua mau(1).
(1) Sao Thủy nghịch hành chỉ hiện tượng sao Thủy đi theo quỹ đạo bất thường, sự thay đổi của vì tinh tú khiến mọi thứ dễ rơi vào trạng thái mất cân bằng, được xem như điềm báo cho chuyện không may. Người Trung Quốc tin rằng cá chép có thể cầu may, đăng ảnh cá chép có thể xua đuổi những chuyện xui xẻo.
Cho đến tối đêm khuya hôm đó, khi trở về nhà, tôi đã gặp một thầy bói m.ù già trước cổng tiểu khu.
Đó là một kẻ m.ù l.òa, dáng người gầy như cây trúc, nước da trắng bệch khiến người ta phát sợ. Ông ta đeo một cặp kính râm, khó mà đoán được tuổi tác. Lúc vươn tay ra ngăn cản tôi, ông ta hơi ngẩng đầu, khóe miệng còn đang mấp máy, như thể đang tính toán gì đó.
Vốn dĩ tôi cũng không có ý định dây dưa với ông ta, thế nhưng thấy ông ta là người khuyết tật, trong lòng không nhịn được, lấy điện thoại ra:
“Sư phụ ông đừng tính nữa, tôi không tin mấy thứ này đâu, trời tối thế này rồi ông cũng chẳng dễ dàng gì, ông đưa mã đây, tôi cho ông vài ba đồng, coi như là làm phước vậy.”
Vừa nói tôi vừa quay đầu lại xem trên quầy hàng của ông ta có mã QR để chuyển khoản hay không.
Thế nhưng chẳng có gì cả.
Ngoài một mảnh vải đen, trên quầy hàng chỉ có mấy chữ màu trắng lớn: “Họa từ miệng mà ra”.
Nét chữ khẳng khiu nguệch ngoạc, trông không giống như được in ra, mà lại trông giống như được tự viết từ phấn trắng làm từ đá vôi. Mấy chữ này trông không được hay ho cho lắm, lại ẩn chứa điều gì đó rất qu.ái dị, không giải thích được, nhìn mấy lần thôi mà trong lòng bỗng cảm thấy phiền não khó nói
Lão mù không đáp lại lời tôi, mặt mày càng thêm u ám, ông ta cứng đờ đứng im ở đó vài giây rồi đột nhiên nói:
“Là anh bạn đến từ Giang Tây sao? Nếu là như vậy, lão mù tôi đây đã đắc tội rồi, cậu cứ tự nhiên làm việc của mình đi.”
Giang Tây?
Tôi lắc lắc đầu: “Sư phụ, ông nhận nhầm người rồi, chúng ta không quen nhau, tôi cũng không phải là người đến từ Giang Tây.”
Ông ta lại không hề ngạc nhiên, nghe thấy lời này, đôi mày lập tức nhẹ nhàng giãn ra, nhưng giọng điệu lại mang chút giễu cợt không khó để phát hiện:
“Nếu đã không phải là thi thể(2) Giang Tây, vậy thì nuôi mèo ch.ết trong nhà để làm gì?"
(2) bản gốc là 尸字头 – th.i tự đầu, tức là từ ngữ có đề cập đến x.ác ch.ết, th.i th.ể.
Tôi choáng váng.
Ngẩng phắt đầu lên, vừa hay đứng ngay chỗ cổng tiểu khu có thể nhìn thấy cửa sổ phòng số 2305, tòa nhà đầu tiên phía bên tay phải ngay khi bước vào – nơi mà tôi đã rất quen thuộc sau khi sống ở đây suốt năm năm. Lúc này ngoài cửa sổ hắt lên một ánh đèn màu vàng ấm áp, bên cửa sổ trống rỗng, không có bất kỳ thứ gì.
“Mèo ch.ết? Mèo ch.ết nào cơ chứ?”
“Không có à? Vậy có lẽ là lão m.ù tôi đây nhìn nhầm rồi”. Ông ta xoay người, đưa tay sờ soạng quầy hàng rồi lại ngồi xuống.
Rõ ràng giống như những gì ông ta đã nói, ông ta là một người m.ù l.oà cả hai mắt, nhưng lúc ông ta nói ra hai chữ “nhìn nhầm” kia, quả thực vô cùng đúng lý hợp tình, chẳng cảm thấy có điểm gì kỳ lạ cả.
Ông ta đã ngồi xuống, không tiếp tục chặn đường tôi nữa, nhưng không hiểu sao tôi bỗng cảm thấy có chút bồn chồn, bất an.
Mặc dù tôi không biết ý của ông ấy khi nói từ “nuôi” đó là gì, nhưng quả thật là có một con mèo mới ch.ết trong nhà tôi cách đây sáu ngày.
Một con mèo già tên là “Dobby”, nó đã ở với tôi được bảy năm rưỡi.
2,
Sáu ngày trước, sau khi tôi tan làm về nhà thì phát hiện Dobby đã đi rồi.
Không phải do
t.ai n.ạn, cũng không phải vì bệnh tật, chỉ đơn thuần là tuổi thọ của nó đã hết. Vào một ngày thứ Năm vô cùng bình thường, chú mèo ngốc nghếch vẫn nằm trên cửa sổ ban công phơi nắng giống như trước đây, đánh một giấc ngủ khò khò, chỉ là nó không bao giờ mở mắt nữa.
Tới khi tôi quay về mới phát hiện ra, nó đã không còn chút hơi thở nào nữa rồi, chỉ còn đứa em trai của nó là “Goo Loo” vẫn đang tò mò nhìn xung quanh nó, dường như không hiểu vì sao Dooby lại ngủ lâu đến thế, vì sao vẫn còn chưa dậy chơi với mình.
Tôi đã buồn rất lâu, thế nhưng tôi vẫn nén buồn mang thi thể của Dobby đến nghĩa trang thú cưng, lại tốn rất nhiều tiền để tìm cho nó một ngôi mộ nho nhỏ, xinh xinh.
Cha tôi mất khi tôi còn nhỏ, một mình mẹ vất vả nuôi tôi khôn lớn. Khi tôi học đại học năm thứ hai, vì làm việc quá sức mà bà ấy sinh bệnh rồi qu.a đờ.i, để lại một mình tôi đơn côi. Những chuyện này dần dần khiến tôi trở nên lạnh lùng trầm mặc, do vậy mà tôi cũng không có nhiều bạn bè.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi không trở về quê mà ở lại thành phố nơi tôi theo học, tìm một công việc, và làm mãi cho đến bây giờ cũng đã được 8 năm.
Tôi không yêu đương, không giao lưu với ai, cũng không quá thích chơi game, chỉ nuôi hai con mèo và coi chúng như những người thân thiết nhất của mình.
Sau khi Dobby rời đi, tôi cảm thấy giống như mình đã mất đi một người thân, một người bạn quan trọng nhất. Suốt mấy ngày qua, ngay cả khi đi làm tôi cũng mang theo vẻ mặt u ám, điều này khiến những đồng nghiệp vốn đã không quá thân thiết với tôi lại càng thêm xa cách.
Vì vậy, sau khi nghe được mấy lời của lão m.ù, tôi không hề kinh hoảng chút nào chứ đừng nói đến sợ hãi, ngược lại trong lòng tôi chợt nảy ra một ý nghĩ vô cùng hoang đường.
Nói không chừng trên thực tế Dobby của tôi vẫn chưa ch.ết, cũng chưa từng rời xa tôi, nó vẫn đang ngốc nghếch đứng chờ ở trước cửa nhà tôi giống như tám năm qua, nghiêng cái đầu nho nhỏ chờ tôi trở về chơi với nó, chỉ là tôi không thể nhìn thấy nó mà thôi.
Cho dù ông ta lừa tôi cũng được, nhưng giờ phút này đây, nếu kẻ mù này thực sự nói với tôi như vậy thì cho dù bị ông ta lừa một cú thì tôi đây cũng cam tâm tình nguyện.
Thế nhưng ông lão mù kia chẳng nói gì nữa, chỉ ngồi im ở đó, trên mặt nở một nụ cười lạnh lùng giễu cợt, ngón tay như có như không gõ vào rào trúc, phát ra âm thanh “cạch, cạch” nhè nhẹ.
Tôi không kìm được bèn buột miệng hỏi: “Sư phụ, ông đã nhìn thấy cái gì?”
Những ngón tay của ông ta đột nhiên dừng lại.
Lúc này tôi mới chợt nhận ra rằng ông ta không chỉ bị m.ù mà bàn tay bên phải cũng chỉ còn lại hai ngón rưỡi - ngón cái, ngón trỏ và một nửa ngón giữa, phần còn lại dường như đã bị lưỡi dao sắc bén ch.ặt đứ.t từ nhiều năm trước, chỗ miệng vết đứ.t nhô lên mấy u thịt dày nay đã chai lại.
“Chó ác hại người, mèo dữ hại chủ. Chàng trai à, cẩn thận tự rước họa vào người đấy.” Dường như ông ta không muốn giải thích rõ ràng, thế nhưng ngữ điệu trầm thấp, giống như có ẩn ý gì đó.
Trong lòng tôi chợt nhói lên, muốn rút tiền ra, lại phát hiện bên người không có tiền mặt, chỉ có thể vội vàng rút điện thoại ra nói với ông lão m.ù:
“Sư phụ, ông muốn bao nhiêu tiền cũng được. Xin hãy giúp tôi tính xem con mèo đã ch.ết ấy đang ở đâu? Rốt cuộc ông đã nhìn thấy cái gì?”
“Tiền?” Thấy tôi lòng như l.ửa đố.t, ông ta lạnh lùng cười khẩy hai tiếng: “Hừ, cậu có thể trả được bao nhiêu cơ chứ, có đủ để mua lại đôi mắt cho lão m.ù tôi đây hay không?”
Dứt lời, ông ta chậm rãi cúi đầu, vươn tay kéo cặp kính râm của mình xuống dưới.
3.
Dưới cặp kính râm kia quả thực không có nhãn cầu, đôi mắt ông ta trống rỗng đen ngòm, xung quanh nứt nẻ nhăn nheo, mang theo vẻ
hu.ng h.ãn
http://xn--1ca9g.ng/ s.ợ khó nói, lúc này đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi giật mình, vô thức lùi lại nửa bước, giọng run run nói: “Ông…”
Ông ta đẩy kính râm lên, lại duỗi ngón chân gõ lên mấy chữ nhợt nhạt “Họa từ miệng mà ra” trên mặt đất: “Làm việc gì cũng không thể quá mức tuyệt đối, lời nói ra cũng không thể quá mức tuyệt tình. Nửa đời của lão m.ù tôi đây chỉ vì cái lưỡi nhiều chuyện, mà hại mình bị ch.ặt mất ba ngón tay, lại m.ù cả hai mắt, đây đều là ngh.iệp chư.ớng cả, thế nhưng lại vẫn cứ không quản nổi cái miệng của mình, khụ, khụ khụ…”
Nói đến đây, ông ta càng ho dữ dộ.i hơn, toàn thân co rú.m lại, dường như muốn ó.i cả tim gan ra ngoài, vẻ mặt từ tái nhợt chuyển sang xa.nh x.ám, gần như mất s.ắc.
Tôi không dám nói gì, chỉ đành đứng sang một bên cẩn thận quan sát, qua một lúc sau, ông ta mới khỏe hơn một chút, khẽ vuốt ngực lẩm bẩm: “… Thế mà là một kẻ to gan, không sợ mèo ch.ết, cũng chẳng sợ lão m.ù.”
“Không phải tôi to gan, chỉ là nó vô cùng quan trọng đối với tôi.” Tôi lắc đầu nhỏ giọng nói: “Nếu thật sự là Dobby thì cầu xin ông, tôi chỉ muốn được nhìn nó thêm một lần nữa mà thôi.”
Người m.ù im lặng, như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau mới từ từ nói:
“Được rồi, được rồi, xung quanh Hồ San đều là
t.ai h.ọa, ngày mai lão phải rời đi rồi, sau này cũng chẳng quay lại nữa. Trước khi rời đi lại vô tình có duyên với cậu, tôi sẽ nói cậu biết nơi phải đi, cậu cứ thử vận may thử xem, nói không chừng có thể thành công… Bây giờ là mấy giờ rồi?”
Tôi nhìn xuống điện thoại, nói nhanh: “10:40”.
“Giờ này vẫn còn kịp.”
“Bây giờ cậu đi đi, đi đến trước ga tàu điện ngầm, tìm một chỗ để ngồi nhưng chớ có lên tàu, đợi tới 11h05, chuyến tàu cuối cùng đến thì hãy lên, qua bảy trạm dừng ở phía Bắc tới hồ Xuân Phong thì xuống tàu. Phải nhớ một điều – ở trên tàu, cho dù cậu gặp phải bất kỳ người nào, bất kể kẻ nào muốn nói chuyện với cậu thì cũng tuyệt đối không được ngẩng đầu lên, đừng quan tâm, nhìn cũng không được nhìn. Sau khi tới trạm xuống tàu xong, cậu đi ra cửa số 3, bên kia đường có một cửa hàng thú cưng. Nếu như biển hiệu của tiệm vẫn đang sáng thì cậu hãy bước vào, nói cho bà chủ chuyện đã xảy ra với cậu. Cô ấy sẽ cho cậu biết cậu phải làm như thế nào mới tốt. Nếu biển hiệu không sáng, tối mai cậu lại đến một lần nữa. Nếu ba ngày liên tiếp đều không sáng… vậy thì cậu cũng chẳng cần tới nữa đâu.”
Tôi nghe xong liền sửng sốt, nhịn không được bèn hỏi: “Vì sao lại không cần tới nữa?”
“Ha, sau ba ngày đó, hoặc là con mèo biến mất, hoặc là cậu sẽ “đi”. Cậu nói xem, cậu còn đến đó làm gì nữa?”
Vừa nói, ông ta vừa mò mẫm đứng dậy đóng quầy hàng. Người tựa vào rào trúc, sau đó chẳng thèm để ý đến tôi nữa, từng bước từng bước đi ra ngoài, chẳng mấy chốc liền biến mất trong màn đêm.
4.
Băng ghế inox ở ga tàu điện lạnh ngắt, lúc ngồi lên đó tôi mới nhận ra bản thân đang làm chuyện thật ngu ngốc.
Tôi thế mà lại thực sự nghe theo lời của ông lão m.ù đó, không đi về nhà mà lại đi bộ ngược trở lại ga tàu điện, ngồi ở đây đợi chuyến tàu cuối cùng.
Tôi đúng là bị đi.ên rồi.
Ngồi trên ghế, tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung về những gì có thể xảy ra tiếp theo, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này quả thực không bình thường, trong lòng dâng lên cảm giác bồn chồn, bất an.
Thời gian trên điện thoại nhích lên từng chút một, chẳng mấy chốc đã là 11 giờ.
Màn hình trên sân ga ở trước mặt hiện lên dòng chữ "Chuyến tàu cuối cùng sẽ đến lúc 11 giờ", trong đường hầm tối tăm phía xa, tiếng tàu điện chạy vù vù đang vang lên.
Nhưng mà rõ ràng lúc này vẫn còn cách thời gian lão m.ù nói tận năm phút nữa.
Sau đó tôi mới nhớ ra chuyến tàu cuối cùng ở thành phố này sẽ kết thúc lúc 11 giờ, làm gì có chuyến cuối cùng nào vào lúc 11 giờ 05 kia chứ?
Tôi thầm mắng bản thân ngu ngốc và đứng dậy định rời đi, thế nhưng trong đầu bỗng dưng lại nảy ra một ý nghĩ loáng thoáng khác.
Đến cũng đến rồi.
Dù sao cũng chỉ bị lừa thêm 5 phút nữa thôi, cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm.
Tôi tự nhủ với bản thân, đợi một lúc nữa, nếu bị nhân viên ở trạm tàu điện đuổi ra ngoài, hoặc đến giờ đó mà không có chuyến tàu nào xuất hiện thì tôi sẽ đi luôn, sau này sẽ không bao giờ tin lời mấy kẻ l.ừa đả.o ngoài đường như này nữa.
Chuyến tàu cuối cùng kia nhanh chóng dừng lại, đợi một chút rồi tiếp tục rời khỏi sân ga.
Chuyến tàu cuối cùng kia rời đi, màn hình trên sân ga nhấp nháy một cái, sau đó tất cả đều tắt, trở thành một màu tối thui. Mấy bóng đèn chói chang trên đầu cũng dần trở nên ảm đạm, chỉ còn sót lại vài ánh đèn vàng ấm áp yếu ớt rọi xung quanh tôi. Dường như toàn bộ ga tàu đã kết thúc một ngày lao động mệt nhọc, bắt đầu đón nhận khoảng thời gian thư giãn nhẹ nhàng sau những giờ làm việc.
Chỉ còn một mình tôi bồn chồn sốt ruột ngồi im trên ghế, vẫn đang chờ đợi một điều gì đó.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là không có nhân viên mặc đồng phục nào đến đuổi tôi đi.
Dường như tôi đã bị lãng quên, một mình cô đơn ngồi giữa sân ga này đợi chờ một chuyến tàu vốn không hề có trong lịch trình mà tôi không biết liệu nó có xuất hiện hay không.
Cảm giác như thời gian trên điện thoại đang trôi đi thật chậm.
11:01
11:02
11:03
11:04
……
Ngay khi con số cuối cùng trên chiếc điện thoại chuẩn bị chuyển thành số 5 thì đột nhiên có một tiếng rung nhẹ vang lên từ đường hầm phía xa xa.
Thật sự có tàu!
Thế nhưng đó không phải là tàu điện ngầm mà là một đoàn tàu hỏa màu xanh rỉ sét, nhìn không rõ số tàu.
Tôi há to miệng, trơ mắt nhìn con hàng đồ cổ trông có vẻ còn lớn hơn cả tuổi của tôi vừa chạy vừa phun ra hơi nước trắng xóa, kéo theo tiếng còi xình xịch, tiếng phanh tàu rin rít chói tai, sau đó liền rầm rầm dừng lại trước mặt tôi.
Cánh cửa từ từ mở ra, tay chân tôi luống cuống, vô thức nhìn xung quanh mới phát hiện ra mình là người duy nhất còn lại trên sân ga, không có nhân viên soát vé đứng giải thích, cũng chẳng có hành khách nào đang đợi tàu giống như tôi. Chiếc tàu vẫn kiên nhẫn chờ ở đó, lặng lẽ dừng lại trước mặt tôi như thể đang đợi tôi bước lên tàu.
Bình luận facebook