• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Miêu Trành (2 Viewers)

  • Chương 2

5.

Đã lâu rồi tôi mới cảm thấy bối rối như vậy, mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng nhưng sau khi do dự một lúc tôi vẫn cẩn thận bước lên tàu.

Cách bố trí bên trong toa tàu cũng cổ xưa hệt như bên ngoài, không phải sàn nhựa và tay cầm inox giống như tàu điện ngầm hiện đại, cũng không có hai hàng ghế đối diện nhau - thậm chí bên trong còn chẳng có ghế, trống huếch trống hoác hết cả, bệ cửa sổ bằng gỗ được trang trí bằng mấy hoa văn màu đồng thau, khiến tôi cảm có cảm giác như thể bản thân không phải đang bước vào toa tàu điện ngầm mà giống như đã đến sân ga 9 ¾ trong Harry Potter, tất cả đều chìm trong màu sắc huyền bí vô ngần.

Tôi ngẩng đầu lên, lịch trình của chuyến tàu được treo ngay phía trước toa hành khách.

Trạm khởi hành của tàu là chùa Đại Hoàn Nguyện ở phía Nam thành phố, gần đây tôi thường thấy nó xuất hiện trên Douyin, có vẻ là do chợ ma(3) ở thành Hồ San mới mở ở đây, vì thế nên thường xuyên có người nổi tiếng ghé thăm nơi này để livestream vào lúc đêm khuya.

(3) chợ ma: là chợ mở ban đêm, bởi vì ngoài các mặt hàng thông thường ra còn bán một số hàng hóa không bình thường, hàng hiếm, thậm chí có hàng giả để đánh lừa người dân nên người ta còn gọi chợ đêm là “chợ ma”.

Điểm đến cuối cùng là một nơi mà tôi chưa từng nghe đến, tên là Phòng triển lãm văn hóa dân gian Mạc Hồ, cái tên này có chút gì đó mơ hồ k.ỳ qu.ái.

Tôi đã đi tuyến số 4 ở sân ga này suốt gần 8 năm mà chưa bao giờ nhìn thấy tuyến đường này, thậm chí hầu hết các điểm dừng trên tuyến tôi cũng chưa bao giờ nghe nói đến.

Ngay cả nhà ga tôi đang đứng cũng không được gọi là “Ga đường Đại Quan” mà đã biến thành “Ga THPT Hồng Song Hỉ”, điều này khiến tôi bối rối chẳng hiểu gì cả.

Có trường học ở đây từ khi nào vậy?

Tên lại còn k.ỳ qu.ái như vậy nữa chứ.

Mặc dù trong lòng lẩm bẩm không ngớt nhưng mà chuyện chính vẫn quan trọng hơn, nghe theo lời lão m.ù tôi đếm đủ bảy trạm dừng, quả nhiên lập tức nhìn thấy dòng chữ “hồ Xuân Phong”.

Đó là điểm dừng áp chót của chuyến tàu này.

Để tiết kiệm tiền, tôi đã chọn thuê nhà ở một khu mới thuộc ngoại ô phía Bắc, nếu tiếp tục đi thêm bảy trạm nữa về phía Bắc... chẳng phải là tôi đã rời khỏi thành phố rồi hay sao?

Tôi đang so sánh tên các điểm dừng tiếp theo, cố gắng làm rõ lộ trình của chuyến tàu này thì đột nhiên, một bóng người loạng choạng từ ngoài cửa bước vào.

Tôi vô cùng ngạc nhiên - rõ ràng lúc trước chỉ có một mình tôi đợi ở ga tàu lâu như vậy, thật không ngờ cũng có người khác lên tàu ở ga này.

Người này gần như bám vào cửa xe, sau đó nhanh chóng trốn vào trong toa hành khách.

Tôi dõi theo hắn ta, vừa lúc bốn mắt chạm nhau.

Chỉ trong nháy mắt sắc mặt tôi liền trở nên tái nhợt, nhớ tới lời dặn của lão m.ù tôi vội vàng cúi thấp đầu xuống, nhìn chằm chằm xuống mặt đất, không dám nhìn thêm tí nào nữa.

Tôi gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập dữ dội của mình, suýt chút nữa là nó nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Đây là cái qu.ái gì vậy?!

Một cơn ớ.n lạ.nh truyền từ dưới chân lên trên đầu tôi, nhất là khi tôi liếc nhìn thấy hắn đang khom lưng, từ từ đi ngang qua người tôi, không biết liệu hắn có dừng lại sau lưng tôi hay không, hai chân tôi run như cầy sấy, gần như sắp khuỵu xuống.

Đó là một ông già có nước da tái nhợt, trên người cuốn vải liệm bằng giấy, dưới chân đi đôi giày giấy, trước ngực còn dán một chữ “Hỉ” màu trắng thật to trên nền đen nhìn có vẻ đặc biệt cổ qu.ái, điều này làm cho cánh tay và cổ đang lộ ra ngoài càng trở nên xám xịt.

Khi tôi và hắn chạm mắt, trong đôi mắt kia không có chút sức sống nào, trên khuôn mặt tầng tầng lớp lớp nếp nhăn, trông lão rất luộm thuộm, cũng không biết đã bao nhiêu tuổi rồi.

6.

Lúc đi lướt qua người tôi, mùi của tuổi già lẫn với mùi của x.ác ch.ết gần như ngưng tụ lại, sau đó xộc thẳng vào mũi khiến tôi suýt ch.ết s.ặc.

Tôi chợt nhớ đến tên của điểm dừng này, nhịp tim càng lúc càng nhanh.

......Cái lão m.ù đó, rốt cục ông ta bảo tôi tới cái nơi quái quỷ gì vậy?

Khi kẻ kia lên tàu, cánh cửa phát ra tiếng cọt kẹt rồi từ từ đóng lại, chấn động dưới chân càng lúc càng dữ dội, đoàn tàu lại tiếp tục di chuyển về phía trước.

Mắt tôi vẫn nhìn chằm chằm xuống đất, thậm chí tôi còn không dám quay lại xem hắn ta có còn đứng sau lưng mình không.

Tôi sợ nếu quay lại sẽ thấy hắn ta đang ở ngay phía sau tôi, khuôn mặt già nua nhăn nheo, xám xịt giống như lúc nãy, đang ngước lên nhìn chằm chằm vào tôi...

Thật ra lúc này còn chưa quay lại mà tôi đã cảm thấy tay chân lạnh buốt, không còn chút sức lực nào, quả thực sắp không thể chống đỡ được nữa rồi.

Còn bảy trạm dừng nữa.

Tôi còn phải ngồi chung một toa tàu với cái thứ quái quỷ không biết tên, cũng không rõ có biết đến sự tồn tại của tôi hay không suốt bảy trạm nữa.

Tôi có thể cảm giác được sau lưng mình gần như đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tôi chỉ có thể tự nhủ một cách tuyệt vọng rằng đừng có nghĩ đến mấy cái này nữa, hoặc là dứt khoát bỏ qua vụ này, tới trạm tiếp theo sẽ xuống tàu luôn.

Cũng không phải là tôi không muốn gặp lại Dobby.

Nhưng chỉ sợ nếu tiếp tục ở lại đây, tôi thật sự sẽ phải đi gặp Dobby thật…

Đoàn tàu càng lúc càng rung lắc dữ dội.

Tiếng ầm ầm mỗi lúc một lớn hơn, thân thể tôi hết nghiêng trái lại nghiêng phải theo sự lắc lư của đoàn tàu, tôi gần như có thể cảm nhận được bàn tay mình đã chảy đầy mồ hôi, trơn trượt đến mức khó có thể nắm chắc tay cầm.

Đúng lúc tôi gần như không thể chịu nổi nữa thì đột nhiên bên tai bỗng vang lên giọng nói nhỏ nhẹ, trong trẻo của một cô gái, dọa tôi giật nảy mình:

“Anh cũng có thể thấy ‘nó’ đúng không?"

Tôi cúi đầu xuống, đôi mắt rơi vào một đôi giày nhỏ trắng tinh xảo, chẳng biết đã đứng cạnh tôi từ lúc nào.

Phía trên của đôi giày trắng là một đôi chân mảnh khảnh duyên dáng mang tất trắng, lên cao hơn chút nữa là một chiếc váy trắng diềm đăng-ten, tôi có thể cảm nhận được một luồng hơi ấm thuộc về con người đang tiến gần đến bên trái của mình, khác hoàn toàn với sự lạnh lẽo và mùi khó chịu của kẻ vừa đi ngang qua lúc nãy mang đến, điều này vô tình khiến tôi cảm thấy an tâm phần nào.

Tôi vẫn không ngước lên, cố gắng khiến cho môi mình gần như không cử động, trả lời bằng giọng nhỏ nhất có thể: “'Nó' là gì?”

“‘Nó’ là đứa trẻ. Những đứa trẻ ở Hồng Song Hỉ khiến người ta yêu thích không thôi. Giọng nữ tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Đáng lẽ anh không nên lên tàu. Làm thế nào mà anh lại vào được đây?”

Tôi cảm giác được giọng nói của mình lúc này tràn ngập tiếng nức nở và bi phẫn: “Bị một ông lão m.ù ng.u ng.ốc l.ừa đó!"

“Ông lão m.ù?” Giọng nữ im lặng một lúc: “Anh không nên tin lời ông ta, ông ta đã mang đến rất nhiều tai họa cho thành phố này.”

“Ừ, tôi ngốc quá, thật đấy.” Có lẽ chính giọng nói của cô ấy đã khiến trái tim vốn đang thắt lại kể từ lúc “bọn trẻ” lên xe của tôi cũng nhẹ nhàng thả lỏng, tôi gần như buột miệng nói ra mà không chút do dự gì, muốn dựa vào mấy lời oán trách này làm dịu đi tâm trạng lo lắng căng thẳng trong lòng: “Vậy bây giờ tôi nên làm gì?”

“Ông ta bảo anh đi đâu?” Giọng nói đó lại vang lên.

“Hồ Xuân Phong”.

Giọng nữ kia có vẻ hơi kinh ngạc: “Anh muốn tới tiệm thú cưng đó à? Anh đã gặp phải rắc rối gì thế?”

“Mèo nhà tôi ch.ết rồi, nó mới ch.ết thôi, nhưng lão m.ù đó nói nó vẫn còn ở trong nhà tôi.”

“Là loại mèo trông như thế nào vậy?”

Một cảm giác bất an kỳ lạ thoáng qua trong đầu tôi - Tại sao cô ấy lại hỏi điều này? Nhưng ngay khi ý nghĩ đó vừa nổi lên thì nó đã vội vàng biến mất theo mây gió, tôi trả lời theo bản năng:

“Tên của nó là Dobby, là một chú mèo Chinchilla chín tuổi rưỡi. Nó ngốc nghếch lắm..."

7.

Tôi tiếp tục nhỏ giọng kể lể, dường như việc nhắc tới Dobby khiến tâm trạng của tôi nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giọng nữ bên cạnh cũng không ngắt lời tôi, chỉ im lặng nghe tôi nói.

Đợi tôi nói xong, giọng nói đó lại vang lên: “Nghe có vẻ như anh rất yêu nó, đúng không?”

“Đúng vậy, nó là người bạn thân nhất của tôi, là người thân của tôi.”

Tôi đáp lại không hề có chút do dự.

“Vậy anh xem, bên trái anh là gì?”

Giọng nữ đó đột nhiên vang lên.

Sau khi nghe cô ta nói, tôi vô thức ngẩng đầu lên và nhìn sang bên trái.

Cửa sổ bên trái tối om, đoàn tàu đang chạy trong đường hầm, chẳng có gì hết.

Sau đó, tôi nhìn thấy khuôn mặt của “cô ta”.

Cái cổ bị vặn ngược 90 độ, vắt ngang ra nhìn tôi chằm chằm, khuôn mặt tái nhợt và mái tóc rối bời của người phụ nữ.

“Anh nhìn thấy tôi rồi.”

Cô ta cười toe toét.

Miệng cô ta lộ ra hai hàng răng sắc nhọn vàng khè lởm chởm như đinh, nước bọt nh.ớp nh.áp chảy ra.

Lời nói của lão m.ù chợt lóe qua trong đầu tôi, tôi kinh ngạc nhìn “người phụ nữ” trông giống như quái vật trước mặt, trong đầu tôi hiện lên ý nghĩ tu.yệt vọng

Ch.ết ti.ệt, bị lừa rồi...

Giây tiếp theo, toàn bộ đèn trong tàu đột nhiên vụt tắt.

Hình như tôi ngửi thấy mùi h.ôi th.ối thoang thoảng đang xông về phía tôi từ chỗ “con mụ” này.

Nhưng chính vào lúc bóng tối đang điên cuồng nhấn chìm, tôi bỗng nghe thấy một tiếng “meo meo” sắc bén, giận dữ và vô cùng quen thuộc.

Hai mắt tôi chợt mở to.

Âm thanh cắn xé, tiếng run rẩy và tiếng meo meo ngắt quãng không ngừng vang lên ở những nơi tôi không thể nhìn thấy.

Thật khó có thể tin vào tai mình.

Tôi nhận ra tiếng kêu này.

Vào một đêm mùa đông tám năm trước, lần đầu tiên tôi nghe thấy âm thanh này là cạnh thùng rác ở cửa sau của tiểu khu.

Đó là một chú mèo con gầy gò đang run lẩy bẩy, bộ lông trắng bẩn thỉu gần như đã biến thành màu xám đen.

Nó đứng cạnh một bao rác vừa bị cắn mở, giống như đang bảo vệ miếng ăn và phẩm giá cuối cùng của mình, rõ ràng đã sắp không thể đứng vững được nữa nhưng nó vẫn ngẩng đầu lên một cách cảnh giác và giận dữ, dùng đôi mắt vừa to vừa tròn trừng tôi, như thể sợ tôi sẽ lấy đi “chỗ dung thân” cuối cùng của nó.

Khoảnh khắc ấy, từ trong đôi mắt của nó, dường như tôi có thể nhìn thấy bản thân mình, một người vừa mới tốt nghiệp ở thành phố này đã lập tức trở thành kẻ th.ảm h.ại chẳng có lấy một chốn để về.

Kể từ ngày đó, tôi có thêm một người thân, một người bầu bạn.

Tôi gọi nó là Dobby, dựa theo tên của một con gia tinh * tự do trong cuốn tiểu thuyết mà tôi yêu thích nhất.

*gia tinh: Gia tinh là nhóm sinh vật làm việc cho gia đình phù thủy giàu có. Nó chỉ được giải thoát khi người chủ nó ban cho nó một trang phục (áo, quần, vớ...) Các gia tinh thường bị đối xử không công bằng trong nhà chủ, ăn mặc rách nát, chủ yếu là quấn quanh mình bằng khăn trải bàn, rèm cửa sổ, hoặc ga trải giường dính đầy cà phê hoặc bị ố. Tuy nhiên hầu hết gia tinh thường hay tôn thờ nhà chủ (trừ Dobby). Chúng có thể phản đối mọi ý tưởng đào thoát gia đình đó.

Tôi luôn luôn nói với nó rằng Dobby có quyền tự do. Nếu nó thích nhà của chúng tôi, nó có thể sống ở đây mãi mãi. Nhưng nếu một ngày nó chán bầu bạn với tôi, nó có thể rời đi bất cứ lúc nào. Tôi sẽ không dùng danh nghĩa của “chủ nhân” để kiềm chế nó.

Nhưng nó đã bầu bạn với tôi suốt tám năm.

Tám năm mưa tuyết phong sương, tám năm xuân hạ thu đông.

Thực ra nó không được thông minh cho lắm, thậm chí còn hơi ngốc nghếch, giống như tôi, dường như nó coi căn nhà thuê nhỏ bé này như mái nhà chung để che mưa chắn gió.

Cho đến sáu ngày trước, nó đã rời bỏ tôi mãi mãi.

Tôi không nói với ai rằng đêm Dobby rời đi, tôi đã vùi đầu vào gối và khóc thầm rất lâu, rất lâu.

Tôi nhớ nó vô cùng.

8.

Mặc dù bị lão m.ù lừa lên chuyến tàu này, mặc dù tôi đã gặp phải nhiều kẻ kỳ dị và http://xn--1ca9g.ng/ s.ợ khó bề tưởng tượng nổi, thế nhưng thật ra sâu thẳm trong lòng tôi, tôi vẫn luôn tự nhủ rằng Dobby thực sự đã ch.ết từ lâu rồi, là tôi tự tay đưa nó đến nghĩa trang, là tôi đích thân đồng hành cùng nó trên hành trình cuối cùng ở thế giới này.

Cái gọi là muốn gặp lại một lần nữa thực ra cũng chỉ là một chút ảo tưởng nảy sinh trong lòng sau khi tình cờ gặp được ông lão m.ù mà thôi.

Tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng được khoảnh khắc này, trên chuyến tàu đầy những con quái vật khó mà giải thích này, tôi lại thực sự nghe thấy tiếng của Dobby.

Tiếng đánh nhau bên trái càng lúc càng dữ dội.

Trong màn đêm u tối không nhìn thấy bất cứ cái gì, tôi chợt nhận ra rằng lúc này đây tôi lại không sợ bất cứ điều gì.

Mặc kệ là quái vật già nào mặc đồng phục học sinh, mặc kệ là m.a nữ nào có hàm răng lởm chởm và cái đầu vặn ngược.

Tiên sư chúng mày chứ.

Kẻ nào cũng không được phép bắt nạt Dobby của tao.

Tôi dùng tay trái cởi chiếc ba lô trên lưng, cầm chắc nó trong tay như rút một thanh kiếm ra khỏi vỏ.

Sau đó nhanh chóng quyết đoán lao vào trong bóng đêm!

Đau.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi cảm thấy toàn thân mình, từ trên xuống dưới đều đau nhức dữ dội, như thể sắp v.ỡ ra từng mảnh vậy.

Bầu trời tối đen không một ngôi sao, gió đêm thổi qua mặt tôi man mát.

Đây là đâu?

Tôi cố gắng đứng dậy, chiếc kính trên sống mũi đã bị cong mất một nửa, tôi giơ tay lên cố gắng duỗi thẳng nó ra. Lúc này tôi mới nhìn rõ được mọi thứ xung quanh.

Tôi đang nằm trên một con phố xa lạ, cách đó không xa là ga tàu điện ngầm.

Những ký ức vừa rồi tràn vào tâm trí tôi như thủy triều – “đứa trẻ” kỳ lạ, người phụ nữ mặc đồ trắng với chiếc cổ v.ặn v.ẹo, đoàn tàu hơi nước, còn có, còn có...

“Dobby!”

Tôi vừa nghĩ tới đây thì lập tức gọi to, nhưng xung quanh hoàn toàn trống rỗng, dưới ánh đèn đường mờ ảo, tôi thậm chí còn không nhìn thấy một người nào chứ đừng nói đến một con mèo.

Tôi không nhớ tại sao mình lại xuất hiện ở nơi này, cũng không nhớ chuyện gì đã xảy ra sau khi mình lao vào trong bóng tối nữa. Tôi chỉ loáng thoáng nhớ rằng sau khi bản thân ngã xuống thì hình như có một thứ gì đó túm lấy cổ áo tôi, kéo đi từng bước một, sau đó nó liều mạng ném tôi ra khỏi toa tàu.

Tôi cúi đầu kéo cổ áo xuống, quả nhiên nhìn thấy trên chiếc cổ áo vốn dĩ lúc đầu còn nguyên vẹn thì lúc này lại có mấy vết cắn, dấu vết trên người trông không giống dấu vết như bị cái gì đó đánh mà giống như vết máu do bị kéo lê trên mặt đất.

Tôi đứng dậy kiểm tra đồ đạc trong túi và balo, không thấy thiếu thứ gì, ngay cả điện thoại di động cũng được nhét gọn gàng trong túi quần.

Bây giờ nghĩ về việc vừa nãy mình mới làm, tôi lại cảm thấy sợ hãi.

Dám lao vào đấm nhau với mấy con quái vậy đó… tôi đúng là gan to bằng trời.

Vừa mừng vì mình đã sống sót sau thảm họa, tôi vừa cẩn thận quan sát xung quanh, chẳng bao lâu sau, tôi phát hiện ra trong không gian im lặng, đằng sau gốc cây bên kia đường có một cửa hàng nhỏ mà biển hiệu vẫn còn sáng.

“Cửa hàng thú cưng Meow... Meow Sulu?”(4)

(4) Meow Sulu đại khái là tiếng kêu Gru gru của mèo.

Cái tên k.ỳ qu.ái khiến tôi cảm thấy sợ sệt, tôi vội quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy dòng chữ “Ga hồ Xuân Phong, lối ra 03” ở phía sau trạm tàu điện ngầm.

…Là Dobby kéo tôi tới đây?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom