9.
Nếu như lúc trước tôi vẫn còn nửa tin nửa ngờ, thậm chí còn không tin vào lời nói của lão m.ù, chỉ muốn thử chút vận may thì lúc này đây, tôi hoàn toàn không còn nghi ngờ gì về những lời mà ông ta đã nói.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Thực ra nhiều năm trước, khi tôi rời quê hương đến Hồ San học đại học, một người hàng xóm lớn tuổi đã từng nói với tôi rằng Hồ San rất nguy hiểm, buổi tối nhớ về nhà sớm, gặp chuyện chớ quản, đừng tự rước lấy rắc rối cho bản thân.
Tôi nghe xong cũng không để bụng chút nào, chỉ coi đó là lời dặn dò của người đi trước, bèn gật gù đồng ý.
Mãi cho đến hôm nay, tôi mới chợt hiểu ra ý của ông Lưu hàng xóm khi nói với tôi những lời này là có ý gì.
Có lẽ, dù đã sống ở đây tám năm nhưng đêm nay mới là lần đầu tiên tôi thực sự nhận thức rõ về thành phố này.
Tôi đã không thể quay đầu lại nữa rồi.
Mà tôi cũng không có ý định quay đầu lại.
Sau khi sửa sang lại quần áo, tôi đi về phía cửa hàng thú cưng.
Bước mấy bước lại gần đó mới phát hiện ra sự kỳ lạ của cửa tiệm này.
Không có cửa kính trong suốt, mặt tiền của cửa hàng cũng chẳng hề trang trí giống như bình thường mà chỉ có một tấm biển ghi sáu chữ “Cửa hàng thú cưng Meow Sulu”, cửa chính của cửa tiệm cũng đang đóng chặt, như thể còn chưa khai trương.
Tôi gõ cửa, không ai trả lời.
Sau khi chờ đợi một lúc, tôi đưa tay ra thử đẩy một cái.
Cánh cửa bất ngờ mở ra.
Cửa hàng không lớn lắm, chỉ khoảng ba mươi đến bốn mươi mét vuông, không có những chiếc lồng như những cửa hàng thú cưng thông thường, thay vào đó bên trong chất đầy các loại chai lọ, một cô gái đầu tóc bù xù đang ngồi ở quầy tính tiền, không biết là đang làm gì, nghe thấy tiếng cửa mở bèn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ấy đeo một cặp kính dày như đít chai, sắc mặt vàng vọt, đôi mắt ngơ ngác.
Tôi mấp máy môi, ngập ngừng một lúc rồi hỏi:
“Xin chào, cho hỏi cô là chủ cửa hàng này phải không?”
Cô gái gật đầu, đôi mắt hơi nheo lại, như thể ở quá xa nên không thấy rõ bộ dáng của tôi, đầu mũi hơi khịt khịt, giống như đang muốn phân biệt cái gì đó, một lúc sau, cô đột nhiên lẩm bẩm:
“... Th.ối quá”
Tôi không biết phải nói sao.
Cô nhéo mũi, trên mặt đầy vẻ ghét bỏ, hỏi tôi: “Trước khi đến đây, anh đã đánh nhau ở đâu vậy? Trên người anh h.ôi th.ối không chịu nổi, nặng mùi đến nỗi tôi suýt nữa là tôi không nhận ra anh vẫn còn là con người đó.”
Tôi ngại ngùng đứng im ở cửa, tiến vào không được mà lùi cũng không xong, nhất thời xấu hổ chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ.
Nhưng hình như cô gái nói xong thì quên ngay, xoay người lại, lấy hai cây nến từ trong hộp sắt trên tủ phía sau lưng ra, thắp trên quầy tính tiền, sau đó lại thản nhiên hỏi: “Người bình thường không thể tìm được chỗ này của tôi, anh nói đi, anh đã gặp phải chuyện gì rồi?”
Lúc này tôi mới vội vàng bước vào, gấp gáp kể cho cô ấy nghe về chuyện của Dobby, cũng kể hết cho cô ấy một mạch chuyện mình tình cờ gặp lão m.ù và việc lên tàu tối nay.
Cô ấy chỉ ngồi im sau quầy, tay chống cằm, sau khi nghe tôi một năm một mười nói xong mới thở dài một hơi:
“… Lão m.ù ch.ết ti.ệt, sắp đi rồi còn không chịu yên ổn, rõ ràng là không hiểu gì cả nhưng cứ thích xen vào việc của người khác.”
Vừa nói cô vừa vươn tay ra như đang lấy thứ gì đó dưới gầm quầy, vừa tìm vừa nói với tôi: “Đừng nghe lão m.ù đó dọ.a dẫ.m, không có chuyện gì đâu, tối nay anh đến đây mới thực sự là tự tìm đe.n đủ.i, chuyện liên quan đến Dobby chỉ là việc nhỏ, chớ có để trong lòng làm gì.”
Nghe thấy vậy tôi vội vàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Dobby vậy?”
“Không có gì đâu. Luôn có những con mèo ngu ngốc như thế đấy. Lúc ở nhà chúng sống sung sướng quá thế nên mới không nhận ra thật ra bản thân chúng đã ch.ết rồi.”
10.
Không phát hiện ra bản thân đã ch.ết rồi?
Tôi vừa ngạc nhiên lại vừa buồn cười, vốn định mở miệng muốn phản bác điều gì đó, nhưng lời nói vừa ra đến miệng lại không khỏi nuốt xuống.
Nghĩ kỹ lại, nếu đó là Dobby, tôi cũng chẳng lấy gì làm ngạc nhiên cả.
Có trời mới biết sao trên đời này lại có con mèo ngốc nghếch như vậy.
Nghe đồng nghiệp kể nhà họ nuôi mèo, nếu thông minh thì chỉ sau một, hai tháng chúng nó có thể nhận ra tên của mình, khi cất tiếng gọi thì chúng sẽ chạy tới gần chủ.
Nhưng tôi phải mất ba năm mới có thể khiến cho Dobby biết kia chính là tên của nó.
...Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng có khi đến tận bây giờ nó vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết. Mỗi lần tôi gọi, nó đều sẽ mở to mắt nhìn xung quanh một lúc lâu, rồi sau đó mới nhận ra là tôi đang muốn chơi với nó, và lập tức vụng về nhảy xuống từ chiếc ổ trên bậu cửa sổ, vẫy chiếc đuôi nhỏ đến bên tôi.
Lại so sánh một chút, hơn một năm sau, đồng nghiệp tặng tôi một bé mèo nhỏ xinh như búp bê – chính là nhóc con thứ hai trong nhà tên gọi “Goo Loo” hiện giờ của tôi; không biết có phải do vấn đề huyết thống hay không, nhưng rõ ràng nó thông minh hơn Dobby rất nhiều. Thế nên lúc chúng mới làm quen với nhau, tôi thường lo lắng sau khi tôi đi làm Dobby sẽ bị tên nhóc mới này bắt nạt. Lúc đó Dobby đã là một chàng mèo mũm mĩm trưởng thành, thế nhưng cho dù là đánh nhau hay giành đồ ăn thì nó đều chẳng giỏi giang gì, bị thằng nhóc con Goo Loo mới bốn tháng tuổi chiếm ưu thế, vẫn cứ ngốc nghếch y như cũ, thậm chí còn chẳng biết đường đá.nh trả.
Tôi thường xuyên hận không thể gõ lên trán nó một cái để xem trong đầu con mèo ngu ngốc này đang nghĩ cái gì.
Rõ ràng khi tôi mới đem nó về nhà, tính tình nó vẫn hoang bướng không chịu thuần phục, luôn cảnh giác với tôi và mọi thứ xung quanh, không chịu đến gần người lạ. Thế mà chưa tới nửa năm, sau khi đã quen với nhau, không biết từ lúc nào nó đã bắt đầu bộc lộ bản tính thật, từ đây trở thành một chú mèo vô tư và ngốc nghếch.
“X.ác của nó được th.iêu rồi à?” Giọng của cô gái đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
“Không, tôi đã gửi nó đến ngh.ĩa tr.ang thú cưng để ch.ôn cấ.t, còn trả thêm tiền để làm việc này.”
“Thể x.ác vẫn còn, nhân quả vẫn chưa kết thúc, mối liên hệ với thế giới này càng nhiều hơn một chút… Phải thêm tiền, anh muốn làm gì, để nó đi đầ.u th.ai sao?” Cô gái vừa hỏi vừa cúi người xuống, lấy một chiếc hộp gỗ lớn từ dưới quầy lấy ra, cô mở hộp ra, bên trong phát ra một luồng sáng lạ.nh l.ẽo, có thể thoáng nhìn thấy da.o, bú.a, móc, kéo bên trong, cái gì cũng có.
Mí mắt tôi chợt giật giật, vội vã xua tay: “Không, không, đừng có làm thế, tôi chỉ muốn nhìn thấy nó, xem xem có đúng là nó vẫn luôn sống ở trong nhà hay không.”
Suy nghĩ một lúc, tôi lại thở dài một tiếng, nói tiếp: “Nếu quả thực là như vậy thì mấy ngày hôm nay cả tôi và Goo Loo đều chẳng để ý đến nó, chắc là nó đau buồn lắm.”
“Anh không sợ à?” Cô gái lộ nửa đầu khỏi chiếc hộp: “Nhất là khi anh vừa xuống khỏi chuyến số 1105, anh nên biết rằng thành phố này cũng không an toàn đâu. Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu trong nhà nuôi dưỡng li.nh h.ồn của một con mèo đã ch.ết cả.”
Số 1105?
Tôi sững sờ một lúc rồi mới nhận ra rằng hẳn kia là tên của đoàn tàu đó. Khuôn mặt xám xịt của ông lão trong bộ đồng phục học sinh và hình ảnh người phụ nữ bị v.ẹo cổ hiện lên trong tâm trí tôi, nhưng điều khiến tôi lo lắng hơn là tiếng kêu quen thuộc mà tôi nghe thấy trước khi bất tỉnh kia.
“Tôi không sợ.” Tôi lắc đầu, hơi nghiêng người về phía trước, cố gắng hết sức cầu xin một cách vụng về: “Tôi chỉ mong nó về nhà an toàn và tiếp tục bầu bạn với chúng tôi, vậy nên xin nhờ cậy cả ở cô đấy.”
Cô gái không nói gì, chỉ nhìn tôi như đang suy nghĩ điều gì đó, một lúc sau, cô ấy lấy một chiếc kéo sắt cũ từ trong hộp ra rồi ném lên quầy.
“Xem ra vụ làm ăn lớn đêm nay không thành rồi. Giảm giá còn 7 tệ, khỏi phải mặc cả.”
Tôi không nghe ra giọng điệu này của cô ấy là đang vui hay tức giận nữa, cô ấy lại một lần nữa lộ ra vẻ thản nhiên không chút gợn sóng, cất chiếc hộp cất, dưới đôi mắt kính dày cộp kia không biết đầu óc đã lang thang nơi nào.
11.
Tôi chợt phát hiện dáng vẻ cô gái ngồi sau quầy tính tiền trông hơi giống con mèo ngốc nghếch vẫn thường ngồi ngơ ngác bên bậu cửa sổ ở nhà.
Thế nhưng…
“Chiếc kéo này dùng để làm gì?”
Tôi nhìn chiếc kéo kiểu cũ được làm bằng sắt thô, trên lưỡi kéo có vết rỉ sét rõ ràng, không nhịn được bèn hỏi.
“Đêm nay trước khi đi ngủ, anh hãy đặt một bát nước vào bếp, đặt chiếc kéo cạnh bát nước, lưỡi kéo không được mở ra, sau đó hướng mũi kéo về phía ổ mèo. Ngày mai thức dậy hãy tới kiểm tra xem, nếu thức ăn cho mèo đã được ăn hết, vậy chứng tỏ là nó đã về nhà.”
Tôi không khỏi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vội vàng hỏi: “Sau đó thì sao, tôi phải làm thế nào thì mới nhìn thấy nó?”
“Gấp gáp như vậy làm gì? Nếu như sáng mai nó quay về rồi thì tối mai anh hãy quay lại đây, tôi sẽ bán cho anh thứ khác.”
Cô gái cúi đầu và vẫy tay như ý bảo tôi có thể rời đi.
Theo động tác của cô ấy, bóng tối trong cửa hàng đột nhiên lan rộng, những tiếng động nhỏ vang lên từ khắp mọi hướng, dường như có vô số cặp mắt ẩn sâu trong bóng tối mà tôi không thể nhìn thấy đã quan sát tôi rất lâu. Mãi cho đến lúc đóng cửa đuổi khách mới mơ hồ để lộ ra khuôn mặt thật.
Tuy nhiên, không biết có phải do tôi nhầm lẫn hay không, lúc này đây tôi chẳng sợ hãi chút nào, ngược lại bỗng chợt cảm thấy cô nàng đang cúi đầu im lặng ngồi ở quầy tính tiền kia lại có vẻ chột dạ khó nói, giống như “Vụ làm ăn lớn đã thất bại, thôi thì cứ để chậm mà chắc, lừa gạt tên ngốc này thêm mấy lần nữa, trước tiên cứ đuổi hắn đi đã.”
Đêm hôm đó tôi bắt taxi về nhà.
Tất nhiên rồi, có cho tôi thêm mười lá gan nữa tôi cũng không ngồi cái tàu ch.ết ti.ệt kia thêm một lần nào nữa đâu.
Trước khi đi cô gái dặn dò tôi đừng bắt taxi trước cửa tiệm của cô ấy, nếu không cô ấy sẽ không đảm bảo rằng tôi sẽ thành công.
Theo chỉ dẫn của cô ấy, tôi men theo hàng cây ven đường ở trước cửa đi về phía Nam đến một ngã tư.
Kỳ lạ thật, đến giờ tôi mới phát hiện ra những cây trồng trên con đường này đều là cây hòe.
Men theo đường hầm dưới mặt đất chỗ ngã tư, bên kia đường chính là phố chuyên đồ nướng tấp nập người qua lại, khói bụi phả vào mặt khiến khoảnh khắc ngay khi tôi bước ra ngoài bỗng kỳ diệu giống như được trở lại nơi trần thế.
Con đường bên kia… sôi động đến như thế sao? Rõ ràng khi mới bước vào đường hầm, tôi nhìn sang bên kia đường và thấy nó yên lặng đến ch.ết người, vốn dĩ phải không có ánh đèn đuốc và đám người ồn ào qua lại kia mới đúng chứ.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu tôi trong chớp mắt rồi nhanh chóng bị tôi quăng đi luôn.
Những chuyện mà tôi gặp phải tối hôm nay quả thực đã hoàn toàn lật đổ thế giới quan của tôi rồi, nếu phải so sánh thì những chuyện nhỏ nhặt như thế này không đáng nhắc tới.
Đứng gần một quầy bán thịt nướng, tôi đặt đại một chuyến xe trên Didi, nửa tiếng sau, cuối cùng tôi cũng quay về cổng tiểu khu.
Lão m.ù đã sớm chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ thấy một anh bảo vệ mập mạp, quần áo xộc xệch, đang nằm ngáy o o trên ghế ở trạm giác.
Lúc này, tôi chợt cảm thấy mọi chuyện đêm nay giống như một giấc mộng vậy, dường như từ lúc bị lão m.ù chặn lại ở đây, thay vì cứ thế rời đi, cuộc đời tôi đã rẽ theo một hướng đi khác.
Đêm đã khuya, dân cư trong tiểu khu đã sớm ngủ cả rồi, chỉ còn vài ngọn đèn đường hãy còn hiu hắt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy mấy tiếng mèo hoang ch.ói tai từ trong khuôn viên.
Tiểu khu không lớn nên rất nhanh tôi đã về tới cửa nhà mình.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra, trong bóng tối, bóng dáng quen thuộc của Goo Loo lao về phía tôi.
Lúc này, nỗi mệt mỏi tích tụ từ lâu cuối cùng cũng trào dâng trong lòng tôi, tay trái tôi đóng cửa lại, rồi bật đèn phòng khách, bế Goo Loo lên ôm vào lòng và nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó, nhưng mắt tôi lại đang nhìn về phía bậu cửa sổ cách đó không xa.
Dobby, mày thực sự vẫn còn ở nhà sao?
Cứ coi như lúc trước nó thực sự vẫn ở trong nhà, thế nhưng không phải nó đã đi theo tôi lên chuyến tàu đó và cứu tôi khỏi lũ qu.ái v.ật kia sao? Vậy bây giờ thì sao, nó đã tìm được đường về nhà chưa?
Nghĩ tới đây, lòng tôi lại càng thêm sốt ruột, lo âu. Tôi vội vàng đặt Goo Loo xuống, làm theo lời chủ tiệm dặn, đổ một bát nước đầy, dọn dẹp bàn bếp thật sạch, đặt bát nước sạch ở giữa bàn, sau đó cẩn thận lấy chiếc kéo ra và đặt nó cạnh bát nước, lưỡi kéo sắc nhọn hướng về phía ổ mèo sau bức tường.
12.
Đúng lúc tôi vừa đặt chiếc kéo xuống thì chợt nghe thấy tiếng lách cách rất nhỏ vang lên, hình như là gió thổi từ phòng khách vào.
Tôi vội vàng chạy ra ngoài mới phát hiện cánh cửa đáng lẽ đã được đóng chặt lúc nãy lại đang lộ ra một khẽ hở, gió đêm lạnh lẽo từ từ len thổi vào, Goo Loo ngồi đối diện, đôi mắt tròn xoe mở to dán chặt vào khe hở, dường như đang nhìn cái gì đó.
“Dobby?” Tôi buột miệng.
Không có động tĩnh gì hết.
Tôi bình tĩnh lại, trong lòng tự nhủ, cho dù phương pháp dùng kéo này có tác dụng thực sự thì cũng không thể có hiệu quả ngay được, có lẽ là do lúc tôi mới bước vào nhà tinh thần bất an, vì vậy nên đã không đóng cửa cẩn thận.
Tôi bước tới đóng cửa lại, sau đó khóa chặt và kiểm tra cẩn thận.
Tiểu khu đã cũ, an ninh công cộng không tốt. Tôi lại thuê nhà một mình bên ngoài suốt bao nhiêu năm, lúc nào cũng phải cảnh giác để đảm bảo an toàn. Mỗi ngày trước khi đi ngủ tôi đều đi kiểm tra cửa ra vào, cửa sổ, rồi điện nước trong nhà một lượt, điều này đã sớm trở thành thói quen.
Thế nhưng lần này tôi vừa khóa cửa xong, quay lại nhìn thì thấy Goo Loo đang mở to mắt ngẩng đầu ngước nhìn tôi, trong đôi mắt tràn đầy vẻ cảnh giác, lưng căng thẳng đang cong lên, móng vuốt bất an đang không ngừng cà.o xuống mặt đất, cái đuôi của nó thì đập tới đập lui.
... Cứ như thể tôi đã làm điều gì đó khiến cho nó vô cùng sợ hãi vậy.
Cả đêm hôm đó tôi ngủ không ngon giấc. Tôi trằn trọc trở mình liên tục, như thể đã gặp phải vô số ác mộng, trong giấc mơ tôi mơ hồ nghe thấy mấy tiếng h.ét th.ảm vô cùng ch.ói tai.
Nhưng sáng sớm hôm sau, khi tỉnh dậy rời khỏi giường, trên người tôi đầy mồ hôi lạnh, tôi bỗng quên sạch mọi thứ trong giấc mơ của mình.
Ngẩn ngơ chừng vài giây, tôi chợt nhớ ra mình đang làm gì, vội vã lao vào phòng khách, ngay cả dép cũng quên xỏ vào.
Đêm qua trước khi đi ngủ, tôi đã cố ý nhốt Goo Loo vào lồng, ngăn không cho nó ăn vụng thức ăn dành cho mèo trên bậu cửa sổ mà tôi đã chuẩn bị cho Dobby. Trong phòng khách, Goo Loo đang sốt ruột đi vòng quanh trong lồng, hình như nó đã kêu gào lên từ sáng sớm, nhìn thấy tôi đi ra, nó ngẩng đầu lên không ngừng kêu meo meo, dáng vẻ vô cùng bồn chồn.
Đêm qua trước khi đi ngủ, bát thức ăn cho mèo trên bậu cửa sổ đã được tôi đổ đầy ắp, nhưng bây giờ nó đã ít đi một phần ba.
Tôi đứng trước bậu cửa sổ, gần như có thể nghe thấy nhịp tim đang đập thình thịch của bản thân mình.
Bên cạnh bát đựng thức ăn cho mèo, trên tấm nệm bụi bặm đã được sử dụng nhiều năm - món đồ chơi yêu thích của Dobby, có một nhúm lông dài màu trắng không biết rơi xuống từ lúc nào.
Mặc dù Goo Loo là một con mèo Ragdoll, nhưng mà vốn dĩ nó là mèo mà mèo trong nhà đồng nghiệp của tôi sinh được, sau đó tặng cho tôi, người ta nói giống này vốn cũng không thuần chủng. Mấy con mèo Ragdoll trên mạng bốn chân đều mang gang tay, hai màu rõ ràng, mặt trắng chân dài, thần thái yểu điệu, thế nhưng Goo Loo nhà tôi lại có một khuôn mặt đen như than, màu lông là sự pha trộn giữa xám và trắng, chủ yếu là lông ngắn. Nếu đồng nghiệp không nói là Ragdoll, tôi thậm chí còn cảm thấy nó có còn giống mèo Xiêm hơn, rõ ràng là một thằng nhóc Ragdoll lai tạp đáng thương, làm sao có thể mọc được túm lông trắng dài mềm mại như thế được.
Đó là của Dobby.
Mặc dù lúc Dobby được tôi nhặt về nhà, nó đang nằm cạnh thùng rác, trên người nhem nhuốc chẳng khác gì một con chuột xám. Thế nhưng sau khi về nhà tắm rửa sạch sẽ, tôi mới phát hiện hóa ra nó lại là một chú mèo trắng lông dài. Sau đó tôi đã lên mạng tra cứu rất nhiều thông tin, lại hỏi thêm bác sĩ ở bệnh viện thú ý trong lúc mang nó đi tiêm, kết quả mọi người đều nói tôi đã nhặt được món hời rồi, Dobby lại là một chú Chinchilla thuần chủng, không hiểu vì sao lại bị chủ cũ vứt bỏ.
Tám năm sống chung với nó, ngày nào tôi cũng phải v.ật l.ộn với những sợi lông trắng dài bay lung tung khắp nơi trong nhà, trên quần áo, trong góc nhà, dưới gầm sofa, cạnh ổ mèo... Đã bao nhiêu lần tôi hận tới ngứa răng chỉ vào đầu Dobby chọc chọc mấy cái, hỏi nó tại sao nó không phải là một con mèo tam thể lông ngắn bình thường mà nhất định phải là Chinchilla lông dài vừa phiền phức vừa khó chăm sóc như thế này? Nhưng mà nó chẳng hiểu tôi đang lảm nhảm gì cả, chỉ ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn tôi. Một lúc sau, đợi tôi mắng mệt rồi, nó mới lười biếng trèo lên đùi tôi rồi khéo léo nằm xuống, coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục liếm chân.
Dobby thực sự trở lại rồi.
Bình luận facebook