21.
Tạ trời tạ đất, chiếc camera 168 đồng chất lượng kém này không có chức năng ghi âm, tôi hoàn toàn không nghe thấy cô ta đang nói gì cả.
Thế nhưng tôi nhận ra khẩu hình của người phụ nữ này.
Buổi tối mấy hôm trước tôi đã gặp cô ta.
Những gì cô ta nói khi ấy cũng giống hệt như bây giờ.
Cô ta nói:
“... Anh nhìn thấy tôi rồi.”
Phản xạ tự nhiên cuối cùng của tôi trước khi lao ra khỏi cửa là vươn cánh tay trái nhấc Goo Loo lên.
Cửa lớn mở ra, gió bão và mưa lớn điên cuồng ùa vào phòng, tôi chợt rùng mình ớn lạnh, bên ngoài là hành lang dài và hẹp của khu chung cư. Cánh cửa của các nhà phía bên trái đều đóng chặt, bên phải là lan can chừng nửa người, tiếng gió rít, tiếng mưa gào thét tràn ngập bầu trời, những ngọn đèn trên cao kiểu cũ ở hành lang nhấp nháy chớp tắt phát ra âm thanh lách tách mang theo điềm chẳng lành.
Tôi bước ra khỏi cửa không chút do dự rồi lao thẳng về phía thang máy mà không hề ngoái lại.
Goo Loo vẫn đang sốt ruột bất an trong vòng tay tôi, tôi gần như có thể cảm nhận được nhịp tim đập nhanh dữ dội cùng hơi thở nóng hổi phát ra từ mũi của nó. Thang máy cũ kỹ nhiều năm chưa được sửa chữa lúc này đang dừng lại ở tầng một, tôi gần như điên cuồng nhấn nút gọi thang, thế nhưng nó vẫn cứ chậm rề rề khẽ rung lên một tiếng rồi sau đó từ từ đi lên.
Goo Loo đột nhiên gào lên, bốn chân đạp mạnh, muốn nhảy ra khỏi vòng tay của tôi.
Tôi bị móng vuốt sắc nhọn móc vào, vì đau đớn nên đành buông ra, Goo Loo nhảy xuống, nằm sấp trên mặt đất, cái đuôi đập qua đập lại, nhe răng gầm gừ mắt trừng trừng nhìn phía tôi.
Tôi quay phắt lại.
Bên kia hành lang, người phụ nữ qu.ái dị đó không hề đuổi theo mà đứng trước cửa nhà tôi, cái đầu hơi cúi đầu nhưng đôi mắt lại ngước lên, đứng từ xa nhìn tôi giống như một con thú.
Trên tay cô đang xách Dobby.
Dobby dường như đã hôn mê, nằm im bất động bị người phụ nữ kia nhấc lên, ngón tay cô ta đè vào mắt nó, như thể muốn đâm vào đó.
Mọi thứ đều giống hệt như trong giấc mơ, giống như một cơn ác mộng xâm nhập vào hiện thực. Điểm khác biệt duy nhất là lần này Goo Loo đang ngăn trước mặt tôi.
Khoảnh khắc này thời gian tựa hồ như ngừng lại, tôi nghe thấy tiếng kêu trầm thấp của thang máy, tiếng meow meow đầy bất an của Goo Loo, tiếng gió rít chói tai sắc bén của làn gió đêm... Đây là lần đầu tiên tôi nhìn chăm chú về con quái vật ở phía đối diện. Đó là một người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ rộng rãi, khoác chiếc áo choàng dài đến đầu gối. phần lớn khuôn mặt bị tóc che khuất, sống lưng khom xuống, hai chân dang ra một cách không tự nhiên, đôi chân nhỏ với bắp chân trần trụi phủ đầy những sợi lông dài màu trắng…
“Mày rốt cục là cái thứ qu.ái qu.ỷ gì vậy? Cứ cuốn lấy tao không buông làm cái gì!”
Tôi lấy hết can đảm, hét về phía hành lang đối diện.
Tiểu khu đã cũ, hiệu quả cách âm trong chung cư cũng không tốt, nếu là lúc bình thường vào giờ này mà còn đứng giữa hàng lang la hét ỏm tỏi như vậy thì đã sớm có người sập cửa xông ra chửi bới rồi. Thế nhưng điều kỳ lạ là lần này cánh cửa các nhà đều đóng im ỉm, như thể không có ai ở bên trong. Quái vật kia cũng chẳng đáp lại lời tôi, cổ và tứ chi của nó đang vặn vẹo, toàn thân biến dạng trông không còn giống con người, khiến người ta chỉ nhìn một cái liền khó có thể quên được tư thế của cô ta. Quái vật cứ đứng từ xa nhìn tôi như vậy, cơ thể chậm rãi nằm rạp xuống dưới, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể lao tới nhanh như chớp.
Tôi tựa người vào thang máy, cả lưng đều ướt sũng mồ hôi.
Tiếng ầm ầm trầm thấp ngày một gần hơn.
Đúng lúc này, người phụ nữ kia đột nhiên đặt Dobby xuống, bò về phía tôi bằng hai tay và đầu gối.
Tốc độ của cô ta thật đáng kinh ngạc, mà điều khiến đôi mắt của tôi mở to hơn nữa chính là khi cô ta thả Dobby xuống, Dobby cũng bắt chước theo tư thế của cô ta, bò về phía tôi giống hệt như thế.
Hai bóng đen một trái một phải, chúng gần như nuốt chửng tôi.
Đột nhiên, có một tiếng “ding” vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra.
Cùng lúc đó, Goo Loo gầm lên và lao về phía chúng.
Tôi muốn giúp Goo Loo, thế nhưng trong tay tôi không có bất cứ thứ gì có thể đập được, chỉ đành rút vào thang máy, tuyệt vọng hướng về phía camera vẫy tay điên cuồng kêu gào:
“Người đâu!!! Có ai đang trực không!!! Mau đến đây!!!"
Không có bất kỳ phản hồi nào.
Chỉ trong chốc lát, m.áu của Goo Loo đã bắn tung tóe ra ngoài.
Từ nhỏ đến lớn ở trong nhà, trận chiến ác liệt nhất mà nó từng trải qua cũng chỉ là với Dobby, làm sao nó có thể là đối thủ của loại qu.ái vật như vậy kia chứ?
Đang lúc tôi nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị rời khỏi thang máy lao ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh kỳ lạ.
Con qu.ái vật cũng lập tức dừng lại.
Đầu của nó xoay một vòng gần như 360 độ, sau đó đột ngột ngẩng phắt lên nhìn về hướng Tây.
Âm thanh đó được truyền đến từ một nơi rất xa, rất xa.
Tôi không thể diễn tả được đó là loại âm thanh gì, giống như tiếng khóc, lại giống như tiếng ríu tít, so với tiếng mèo kêu có chút tương tự nhưng cao hơn và sắc bén hơn nhiều.
Tiếng kêu không lớn nhưng lại rất dài, như thể cả thành phố đều bị bao vây bởi nó.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, Goo Loo mang theo cơ thể bị tổn thương nặng nề lao vào thang máy.
Tôi nhấn nút đóng cửa không chút do dự.
Lúc này, con quái vật dường như đã kịp thời phản ứng lại, nó dang rộng hai tay, vừa vặn định chen vào bên trong, Goo Loo đang nằm rạp dưới chân tôi, gần như không thể cử động, toàn thân nó bị máu nhuộm đỏ, tôi thậm chí còn không phân biệt được liệu nó có còn sống hay không. Lúc này tôi dường như quay trở lại buổi tối trên chuyến tàu 1105 ấy.
Tiếng kêu của Dobby và Goo Loo vang bên tai tôi hòa làm một, tôi không thể phân biệt được. Tôi ngẩng đầu nhìn chằm chằm người phụ nữ đang lao về phía mình, trong mắt không có lấy một tia s.ợ h.ãi, chỉ còn lửa giận bừng bừng.
[M.ẹ nhà m.ày chứ!!!」
Sau đó, dưới cái nhìn sửng sốt của người phụ nữ kia, bằng một cú đá hết sức tôi đã sút tung cơ thể của cô ta bay ra khỏi cánh cửa thang máy trước khi nó kịp đóng lại!
Sức giật cũng khiến cơ thể tôi phải lùi lại hai bước, cả thang máy rung chuyển một trận, sau đó cánh cửa từ từ đóng lại.
Tôi cứ chạy, chạy mãi, chạy mãi.
Sau khi rời khỏi cổng tiểu khu, nhìn thấy tôi bị mưa làm cho ướt như chuột lột, trong lòng còn ôm một con mèo toàn thân đầy máu không biết là sống hay ch.ết, mấy chiếc taxi vốn đã chẳng có nhiều lại càng không muốn chở tôi đi, tôi đã ngăn hai chiếc xe lại nhưng bọn họ đều vội vã chạy đi.
Tới chiếc xe thứ ba, còn không đợi tài xế kịp mở miệng nói gì, tôi đã lôi điện thoại ra đập “bang” một cái vào đầu xe:
“Tới quán đồ nướng Từ Châu trên đường Nam Nhị. Bây giờ đi luôn, tôi trả anh 200 đồng.”
Sư phụ liếc nhìn Goo Loo qua gương chiếu hậu, đưa tay phải ra dùng năm ngón tay ra hiệu:
“Đừng để m.áu rơi vào xe. Tiền rửa xe phải thêm 50 đồng nữa.”
Tôi chẳng còn chút sức lực nào để ngồi trả giá với ông ta. Nói chính xác hơn, thậm chí đến sức mở miệng tôi còn không có, trực tiếp đặt mông ngồi xuống, ngón tay run rẩy bấm vào màn hình một hồi lâu mới quét được mã, chuyển 250 đồng cho tài xế.
Tiếng ting ting giòn giã vang lên, ông ta không nói thêm gì nữa, chậm rãi khởi động xe.
Tôi ngồi ở ghế sau xe, sau khi định thần lại, lúc này tôi mới cảm thấy toàn thân ớn lạnh, cơ thể dường như bị ý lạnh làm cho ướt sũng, tay chân sắp đông cứng cả. Điều duy nhất may mắn là Goo Loo trong tay tôi mặc dù hơi thở yếu ớt nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được trái tim của nó vẫn đang đập.
“Không sao... Goo Loo không sao đâu, bây giờ chúng ta lập tức đi tìm A Bát...”
Tôi một bên vuốt ve nó, một bên không ngừng an ủi, giọng không khỏi cao hơn một chút.
Đột nhiên, tài xế liếc tôi một cái qua gương chiếu hậu trên đầu xe.
“A Bát? Cửa hàng thú cưng Meow Sulu?”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu tôi. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau qua gương một lúc, tôi mới nặng nề gật đầu.
“Chẳng nói sớm đi.” Ông ta lẩm bẩm một câu, sau đó bèn kéo cần gạt tốc: “Ngồi chắc vào.” Tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì đột nhiên cả chiếc xe bỗng phi như bay giống như trong trò chơi vậy. Mặt đất như dừng lại trong khoảnh khắc, rồi ngay lập tức giây tiếp theo chiếc xe liền lao về phía trước như một mũi tên đã bắn ra khỏi dây!
Đầu tôi va vào kính chắn gió ở ghế trước, chỉ thấy “boong” một tiếng.
Tôi không để ý đến cơn đau, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sau đó, cái miệng từ từ há to ra.
Không biết có phải do tốc độ quá nhanh hay không mà không khí ngoài cửa sổ tản ra từng tầng gợn sóng, chiếc xe lao như bay trong thành phố giữa đêm khuya thanh vắng như thể không có ai xung quanh.
120 km/h.
150 km/h.
200 km/h.
300 km/h.
500 km/h.
Đợi đã, loại xe nào mà lại có tới 500 km/h trên bảng điều khiển kia chứ?!
22.
Tài xe vẫn mang vẻ mặt hiền như khúc gỗ của một vị thần già, phần lớn khuôn mặt bị che bởi một chiếc mũ, thế nhưng tôi có thể nhìn thấy rõ ràng qua gương chiếu hậu, lúc nhấn ga hết cỡ đôi mắt anh ta đang tỏa ra niềm hạnh phúc.
Chiếc xe taxi giống như một bóng ma lao đi trên đường phố, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, với tốc độ như vậy, toàn bộ cảnh vật đều trở nên hỗn loạn, thỉnh thoảng đôi nét phác thảo màu hoàng kim hoặc ngân bạch(1) của một số kiến trúc xẹt qua nhanh như chớp, tất cả đều bị tài xế cẩn thận tránh đi.
(1) màu hoàng kim: màu của vàng; màu ngân bạch: màu của bạc.
Như thể cảm nhận được sự bối rối của tôi, ông ta nhàn nhạt mở miệng:
“Càng là những nơi có nhiều khu vực cấm địa không thể tiến vào giống như thành phố Hồ San này, màn đêm vừa buông xuống là m.a qu.ỷ ho.ành hà.nh, nếu làm phiền mấy vị chủ nhân đó, dù không ch.ết cũng bị lột mất hai lớp da. Tôi chỉ là một tài xế taxi nho nhỏ, không dám có dính dáng gì với mấy vị tai to mặt lớn ấy, nếu có thể tránh thì cứ tránh thôi.”
Cái miệng tôi cứ há ra khép vào một thôi một hồi, đột nhiên thần xui quỷ khiến hỏi một câu:
“A Bát cũng nằm trong số mấy vị tai to mặt lớn mà anh vừa nói à?”
“Cô ta?”
Ông ta nở một nụ cười có chút ý tứ sâu xa.
“Coi như vậy đi, nếu vị Ngụy tiên sinh kia đồng ý đem cô ta từ dưới đáy hồ Xuân Phong hoàn toàn thả ra.”
Lại là đáy hồ Xuân Phong.
Tôi còn muốn hỏi thêm mấy câu nữa thì đột nhiên một tiếng phanh gấp vang lên, chỉ nghe “cạch” một tiếng, chiếc xe mang theo mùi khét do ma sát của bánh xe cao su bỗng đột ngột dừng lại mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Một tiếng “uỵch” nặng nề vang lên, đầu tôi lại đập mạnh vào hàng ghế trước.
Tôi há to miệng, ngơ ngác nhìn hàng cây hòe già bên ngoài cửa sổ, còn chưa kịp hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
“Đến nơi rồi.”
Tài xế cuộn cửa sổ xuống, vẻ mặt mơ màng trông giống như khi vừa hút xong một điếu thuốc, trầm giọng nói.
Thế nhưng… thế nhưng còn chưa tới 3 phút mà?!
Tôi ngơ ngác choáng váng ôm lấy Goo Loo xuống xe, lúc này mới phát hiện bản thân đã đứng ở ngã tư ga tàu điện ngầm hồ Xuân Phong rồi, thậm chí còn không cần phải đi bộ qua đường hầm nữa.
“Cho tôi gửi lời chào A Bát nhé.” Tài xế bỏ lại một câu, ngay cả tên là gì cũng không nói, chỉ ngâm nga một chút rồi phóng xe đi.
Lúc này tôi mới hiểu ra vì sao lúc trước A Bát đã cảnh báo tôi không được đón taxi trước cửa hàng của cô ấy, nếu không có lẽ không biết bản thân sẽ gặp được thứ gì.
Suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong giây lát, tôi cũng chẳng hơi sức đâu mà để ý đến vị tài xế kỳ quái này, xoay đầu nhìn Cửa hàng thú cưng Meow Sulu bên kia đường.
Chuyện ngoài ý muốn khiến tôi bất ngờ ấy là cửa tiệm đang đóng chặt, biển hiệu cũng không sáng.
Tối nay cửa hàng không mở cửa.
Tôi đứng đó sững sờ.
Lời nói của lão m.ù trong nháy mắt liền vang bên tai tôi:
“Nếu như biển hiệu của tiệm vẫn đang sáng thì cậu hãy bước vào, nói cho bà chủ chuyện đã xảy ra với cậu. Cô ấy sẽ cho cậu biết phải làm như thế nào mới tốt. Nếu biển hiệu không sáng, tối mai cậu lại đến một lần nữa. Nếu ba ngày liên tiếp đều không sáng… vậy thì cậu cũng chẳng cần tới nữa đâu.”
Lúc này tôi mới chợt nhận ra rằng, hóa ra không phải tối nào A Bát cũng mở cửa hàng.
Nhưng, nếu tối nay cô ấy không mở hàng, tôi biết phải làm gì đây?
Goo Loo trong tay tôi dường như càng lúc càng lạnh, hơi ấm của trái tim đang đập dần dần rời khỏi cơ thể nhỏ bé mềm mại này, tôi gần như có thể cảm nhận được bàn tay thần ch.ết đang bóp nghẹt lấy yết hầu của nó.
Trong đầu tôi có vô số suy nghĩ, tôi cứ tự nhủ phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, càng trong những lúc như thế này càng không được hoảng sợ, nhưng nỗi s.ợ h.ãi cứ như thủy triều dâng lên, gần như không thể kiềm chế được sắp sửa nhấn ch.ìm tôi.
Tôi chậm chạp ngồi lên bậc thềm trước cửa hàng, cảm giác lạnh lẽo khiến tôi dần dần lấy lại một chút lý trí.
Tôi nhận ra rằng có lẽ ngay từ khi bắt đầu tôi đã làm sai điều gì đó, chính bởi vì nó mà tôi mới rơi vào tình trạng như bây giờ.
Nỗi mong chờ Dobby về nhà đã khiến tôi choáng váng cả đầu óc.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, không chỉ Goo Loo sẽ ch.ết mà ngay cả tôi và Dobby – vốn đã trở thành miêu li.nh cũng khó có thể may mắn tránh khỏi.
Nếu suy nghĩ như thế, vậy thì nơi có khả năng xảy ra vấn đề nhất chính là...
Tôi từ từ quay đầu lại, nhìn cửa hàng nhỏ ở phía sau mà tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc mặc dù bản thân mới đến đó được ba ngày.
Là A Bát phải sao?
Không!
Tôi lắc đầu, hít một hơi thật sâu, ngay lập tức loại bỏ đáp án này.
Có lẽ là do sự gắn kết đã hình thành vào tối qua khi hai chúng tôi cùng ăn đồ ăn vặt và buôn chuyện dưới ánh đèn, hoặc cũng có thể là do dáng vẻ cô ấy ngồi ngây người sau quầy tính tiền trông giống chú mèo Dobby ngốc nghếch mà tôi vô cùng quen thuộc đã khiến tôi đây không thể nào nghi ngờ cô nàng gầy gò nhỏ bé, đeo một cặp kính còn dày hơn cả đít chai nhưng lại tràn đầy vẻ huyền bí kia.
Đương nhiên còn có một lý do thực tế hơn nữa, nếu A Bát là kẻ chủ mưu, vậy thì vào buổi tối mà lão m.ù kia rời đi, tôi sẽ chẳng còn ai để cầu cứu nữa, chỉ có thể cam chịu chấp nhận vận mệnh mà thôi.
Đã như vậy, nếu A Bát không có vấn đề gì, vậy là do lão m.ù kia đang làm chuyện m.a qu.ỷ sao?
Cũng không có khả năng này.
Nếu lão m.ù đó có ác ý vậy ngay từ đầu cũng chẳng cần giới thiệu tôi tới chỗ này làm cái gì, cứ trực tiếp ra tay với tôi là được. Hiện giờ đã chứng kiến những chuyện xảy ra trong thế giới này, tôi vô cùng rõ ràng một điều, bản thân mình chẳng có gì để có thể chống trả lại ấy cả.
Nếu việc lão m.ù giới thiệu tôi đến đây không có vấn đề gì, mà A Bát giúp tôi giải quyết khó khăn cũng không có chỗ nào đáng nghi, vậy thì nơi duy nhất còn lại có thể nảy sinh vấn đề ấy chính là…
Chuyến tàu 1105.
Tới bây giờ tôi vẫn không biết làm thế nào mà mình lại có thể bị ném từ trên tàu hỏa đến trước cửa Cửa hàng thú cưng Meow Sulu.
Trước đây tôi vốn cho rằng là Dobby đã chiến đấu với lũ qu.ái vật kia để cứu tôi, sau đó lại cắ.n cổ áo lôi tôi đến đây.
Thế nhưng nếu mọi chuyện không phải như vậy thì sao.
Nếu như đêm đó Dobby không chiến thắng...
Hình ảnh con nữ quái vật dùng tốc độ như bay bò ra từ dưới gầm giường trong camera chợt hiện lên trong đầu tôi, khiến tôi không nhịn được rùng mình ớ.n lạ.nh.
Nếu thật sự là như thế, vậy thì “Dobby” đã theo tôi về nhà kia rốt cuộc là thứ gì?
Tôi nhắm mắt lại.
Kỳ thực, lẽ ra tôi phải nhận ra điều đó sớm hơn.
Kể từ khi “Dobby” trở về nhà, phản ứng của Goo Loo vẫn luôn không được ổn cho lắm.
Có lo lắng, cảnh giác, nghi ngờ nhưng không hề có cảm giác vui mừng quen thuộc.
Trước đây tôi vẫn luôn cho rằng bởi vì Dobby đã trở thành miêu li.nh nên Goo Loo không còn nhận ra nữa, chỉ có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc mà thôi, cũng chính vì vậy mà nó vẫn luôn tỏ ra bồn chồn bất an. Thế nhưng bây giờ xem ra nó so với tôi đã sớm phát hiện “Dobby” này có chỗ không ổn…
Tôi hít một hơi thật sâu.
Ngẩng đầu lên, trời đêm bao la, trăng sao lấp lánh.
Tôi đột nhiên đã giác ngộ được rất nhiều.
Nếu đã chẳng còn con đường nào khác, vậy thì tôi sẽ ngoan ngoan ngồi trước cửa tiệm đợi A Bát vậy.
Nếu như trước khi trời sáng cô ấy có thể quay lại, vậy thì tôi và Goo Loo vẫn còn một con đường sống.
Nếu như suốt một đêm này cửa tiệm không mở... Goo Loo sẽ phải đối mặt với cái ch.ết, khó mà cứu được, mà tôi sau khi về nhà chỉ e cũng không thoát khỏi nanh vuốt của con qu.ái vật kia.
Lúc này tôi chợt ý thức được tại sao lần đầu gặp tôi khi lão m.ù kia nói chuyện trong ngữ điệu lại mang theo chút gì đó lạnh lùng thương xót.
Ban đầu tôi còn cho rằng đó là do ông ta đã sớm nhìn thấu thế giới này, dáng vẻ chính là từ trên cao nhìn xuống.
Bây giờ tôi mới chợt nhận ra rằng, khoảnh khắc lão m.ù nói với tôi về thế giới ấy, ông ta đã biết sớm muộn tôi cũng sẽ có ngày như thế này.
Đây là ngày mà tôi nhận thực được có rất nhiều m.a qu.ỷ đang hoành hành trên thế giới này, thế nhưng tôi không có chút sức mạnh nào để có thể bảo vệ những người thân yêu quan trọng nhất của mình.
Tôi càng ôm Goo Loo chặt hơn, ngồi trên bậc thềm, dựa vào bậu cửa cửa hàng thú cưng và lặng lẽ chờ đợi.
Đêm hôm đó tôi đã chờ rất lâu, rất lâu.
Hơi ấm từ cơ thể Goo Loo đang dần dần tiêu tán, tôi tuyệt vọng ôm chặt nó trong lòng, cố gắng sưởi ấm cho nó.
Tôi liên tục thủ thỉ với Goo Loo, nói nó đừng nhắm mắt, nó sẽ sớm ổn thôi.
Trời vẫn còn tối đen như mực, con đường này chưa từng có đèn đường, giờ đây ngay cả ánh trăng và ánh đèn từ biển hiệu của Cửa hàng thú cưng Sulu cũng không còn khiến nó càng thêm mờ ảo. Thời gian dần dần trôi đi, không chỉ Goo Loo càng ngày càng lạnh mà ngay cả nhiệt độ trên cơ thể tôi cũng mỗi lúc một thấp hơn, bộ đồ ngủ mỏng manh ướt sũng của tôi dường như bị kết thành băng, khiến tôi không ngừng rùng mình vì lạnh.
Tôi bắt đầu mất đi ý thức về thời gian, đầu óc trở nên trống rỗng, ngày càng t.ê li.ệt.
Cứ như vậy, không biết đã qua bao lâu, đúng lúc tôi tưởng mình sắp ngất đi thì đột nhiên, trên con đường cách đó không xa vang lên tiếng bước chân loẹt quẹt.
Tôi từ từ nâng cái cổ đang đông cứng của mình lên, khó khăn nhìn sang.
Cặp kính to đùng của A Bát chợt lọt vào trong mắt tôi.
“Tôi biết ngay mà… Chẳng trách trong lòng luôn cảm thấy bất an, cứ muốn quay lại đây nhìn xem.” A Bát thở dài, lấy chìa khóa ra, bước ngang qua người tôi mở cửa ra.
“Làm sao lại biến thành thế này?”
Tôi muốn mở miệng trả lời, thế nhưng hàm răng bất tri bất giác va vào nhau lập cập, không thể thốt ra được lời nào.
A Bát bước vào trong tiệm rồi lại nhanh chóng bước ra, đón lấy Goo Loo trong lòng tôi, lại nhét vào tay tôi một tách trà mật ong vàng óng đang còn bốc lên hơi nước.
“Tranh thủ vẫn còn nóng mau uống đi.”
Nói xong, cô ấy lại một lần nữa quay lại dáng vẻ vô cảm như trước rồi nhanh chóng bước đi, như thể chẳng hề nhìn thấy khuôn mặt gần như tái nhật và đông cứng vì lạnh của tôi, thậm chí còn chẳng có ý muốn đỡ tôi vào trong cửa hàng.
Y như thường lệ.
Tôi không còn cách nào, đành phải dựa vào bậc thềm, nhấp mấy ngụm trà nóng.
Kỳ lạ thay, cũng không biết tách trà đó được làm từ cái gì, hương thơm ngọt ngào, dư vị đậm đà, tựa như một dòng nước ấm thấm vào tận trong xương tủy, chỉ trong giây lát, hơi ấm lan từ bụng ra khắp cơ thể, xua tan đi cái lạnh thấu xương, cả người tôi như được ngâm trong hồ nước nóng, thoải mái vô cùng, ngay cả tay chân t.ê cóng cũng khôi phục lại trạng thái ban đầu.
23.
Tôi vội đứng dậy bước vào trong cửa hàng thì thấy A Bát đã đặt Goo Loo trên chiếc bàn gỗ trước quầy, bên cạnh thắp một nén hương có vân chìm màu tím đậm, tỏa ra một làn khói xanh mịt mờ, thấm cả vào ruột gan, Goo Loo cuộn tròn giống như một quả bóng, bụng dưới thở ra hít vào, thân thể nhỏ bé dường như đã chìm vào giấc ngủ sâu, vết m.áu và vết thương trên cơ thể nó đã mờ đi rất nhiều, hiển nhiên là đã thoát khỏi nguy hiểm.
“May mà đã đợi được cô.” Tôi thấp giọng nói, tất cả những mệt mỏi và căng thẳng từ lúc nửa đêm đến giờ cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thả lỏng.
“Là lỗi của tôi, đáng lẽ tôi phải sớm phát hiện anh có chuyện gì đó không ổn, thế nhưng cơ thể này dù gì cũng có hạn chế về mặt linh thức. May mắn duy nhất là sau khi tôi mơ hồ nhận ra có điều gì đó không đúng đã tặng cho anh chậu cỏ Nguyệt Lý ấy, vừa hay kịp cứu anh một mạng.”
Vừa nói, A Bát vừa ngồi xuống quầy tính tiền.
Sau đó cô ấy cúi xuống nhấc chiếc hộp gỗ lớn mà tôi đã nhìn thấy trước đó lên.
Chỉ là lần này khi nói chuyện A Bát cụp mi xuống, tuy giọng điệu có vẻ lãnh đạm nhưng tôi có thể cảm nhận rất rõ rằng cô ấy đang thực sự tức giận.
“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi bèn ngồi xuống trước mặt A Bát, đem tất cả những chuyện đã xảy ra trong tối nay kể lại tường tận cho cô ấy.
Chuyện về cơn ác mộng đó, về người phụ nữ dưới gầm giường, về cỏ Nguyệt Lý và tiếng kêu kỳ lạ, còn có người tài xế taxi thần bí kia...
Tôi kể mãi kể mãi, A Bát cũng không ngắt lời tôi, hai tay chống cằm nghiêm túc lắng nghe mãi cho đến khi tôi đem mọi chuyện kể xong hết, cô ấy im lặng một hồi lâu rồi khẽ gật đầu mấy cái.
“Tôi hiểu rồi... Anh vất vả quá.”
Lúc nói câu ấy, A Bát đưa mắt nhìn về phía Goo Loo đang ngủ say bên cạnh mình.
“Đứa bé Goo Loo này… nó là chú mèo dũng cảm nhất mà tôi từng thấy trong suốt những năm qua. Thật khó để có thể tưởng tượng rằng ngày nay – ngay giữa thành phố hãy còn có một chú mèo cảnh vốn được cưng chiều nuôi dưỡng ở trong nhà lại dám cả gan đứng lên chiến đấu với trành bằng tất cả sức bình sinh của mình chỉ vì muốn bảo vệ chủ nhân của nó.”
“Trành?” Tôi sửng sốt.
“Ừ, người phụ nữ đó là một con miêu trành.”
“Đó là thứ gì?”
“Làm m.a trành cho hổ, cái này anh đã từng nghe rồi đúng không? Hổ có hổ trành, miêu đương nhiên cũng có miêu trành. Loại qu.ỷ này vì mèo mà ch.ết, sau khi ch.ết lại trở thành nô lệ cho mèo, không có tri giác cũng không có nhận thức, nhìn bề ngoài nó có hình dạng con người nhưng kỳ thực chỉ là một con rối bị điều khiển mà thôi.”
“Con rối? Là ai đang lén lút ở sau lưng điều khiển nó? Tại sao nó cứ quấn lấy tôi mãi thế?” Tôi không khỏi vừa kinh ngạc lại vừa tức giận.
A Bát thở dài.
Sau đó bỗng nhiên hỏi tôi:
“Máy ảnh ở nhà vẫn đang cắm nguồn chứ?”
“… Có lẽ vẫn chưa bị rút ra đâu.”
“Ừm.”
A Bát vươn tay về phía tôi, tôi sững sờ mất hai giây mới nhận ra rằng cô ấy đang muốn xem điện thoại của mình. Tôi vội vàng lấy nó ra khỏi túi rồi đưa cho A Bát, cô ấy khéo léo mở màn hình một cách thành thạo sau đó mở ứng dụng giám sát, dáng vẻ này một chút cũng không giống lão yêu tinh đã sống những tám trăm năm.
Những suy nghĩ hỗn loạn này vụt qua trong đầu tôi, ánh mắt lại nhanh chóng bị hình ảnh trên camera giám sát thu hút.
Góc máy ảnh vẫn đang chĩa về phía giường của tôi.
Lúc này con nữ qu.ái vật gọi là miêu trành kia đang ngồi trong góc tường, nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, cũng không biết là đang làm gì. Nhìn thấy dáng vẻ này của nó tôi lại nhớ đến cảnh tượng đuổi gi.ết vô cùng kh.ủng bố ly kỳ trước đó, theo phản xạ tự nhiên mà rùng mình một trận.
A Ba tựa hồ cảm nhận được sự s.ợ h.ãi của tôi, bỗng nhiên thấp giọng nói:
“Không sao đâu, chỉ là một con qu.ỷ nhỏ mà thôi. Một lát nữa tôi sẽ đi với anh, giờ anh hãy nhìn nơi này trước đi.”
Vừa nói ngón tay của cô ấy vừa chạm vào góc giường trên ống kính.
Nếu không phải do cô ấy chỉ, tôi suýt thì không nhận ra ở nơi đó có một con mèo đen nhỏ đang nằm rạp xuống. Nó dường như hòa lẫn vào trong màn đêm khiến người ta khó mà nhìn rõ, chỉ có đôi mắt đang mở to dường như vẫn luôn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, như thể đang đợi ai đó quay lại vậy.
Và trên bậu cửa sổ không xa phía sau nó, thứ gì đó trông giống như một tấm thảm lông màu trắng mượt mà đang trải ra ở đó.
“Cái, cái gì thế này?!”
Tôi buột miệng hỏi, kinh ngạc vô cùng.
Trong nhà từ lúc nào lại có thêm con mèo thứ ba, vậy mà tôi từ trước đến giờ không phát hiện ra!
A Bát lắc đầu:
“Không có con thứ ba. Trong nhà anh vẫn luôn chỉ có hai con mèo mà thôi.”
Vừa nói, cô ấy vừa dừng lại một lúc, dường như không biết phải nói gì, ánh mắt nhìn tôi có vẻ ngập ngừng, thương hại, như thể sợ tôi không thể chấp nhận nổi:
“Có lẽ ngay từ đầu chúng ta đã phạm phải sai lầm. Trên chuyến tàu 1105 đó, Dobby đã không chiến thắng, càng không thể cứu được cậu.”
Tôi chớp chớp mắt, ngơ ngác nhìn A Bát.
“Cái gọi là miêu trành nhất định phải có chủ nhân đằng sau nó. Miêu li.nh có thể nuôi dưỡng được miêu trành vô cùng độc ác â.m t.à, vì vậy mà chúng không thể đầu thai, do đó tâm nguyện lớn nhất của bọn chúng là lợi dùng qu.ỷ trành để thu hút những chú mèo nhỏ vô tội sau đó ch.iếm lấy thân x.ác, mưu đồ trốn tránh thiên đạo nhằm quay lại dương gian, mong muốn trọng sinh chuyển thế(2).”
(2) trọng sinh chuyển thế: sống lại
“Lý do bọn chúng lại tấn công anh trên chuyến tàu 1105 có lẽ là bởi chúng cũng giống lão m.ù kia, có thể ngửi thấy mùi của Dobby trên người anh. Anh coi hai con mèo của mình giống như người thân thiết nhất trong gia đình mà chăm sóc. Trong mắt miêu li.nh mà nói, hai con mèo này chính là món ăn thơm ngon nhất. Một khi thành công đo.ạt được cơ thể liền có thể mượn được nhân khí trên người bọn chúng để che giấu đi t.à khí trên người mình.
Thế nhưng lần này bọn chúng tính toán sai ở chỗ sau khi Dobby ch.ết đi cũng trở thành miêu li.nh.
Vì thế sau khi đánh bại Dobby, con mèo đen này và miêu trành của nó không chiếm được thứ mà chúng mong muốn, vì vậy bọn nó bèn thay đổi ý định, môt… ừm… ý tưởng vô cùng độc ác…”
Trong đầu tôi chợt hiện ra một vài suy nghĩ bất an, hai tay tôi nắm thật chặt, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt nhưng tôi vẫn không nhận ra.
“Ý cô là, chúng… chúng…”
“Bọn chúng có lẽ đã lột da của Dobby, sau đó khoác lên người mình.”
A Bát vừa nói vừa thở dài.
Hai mắt tôi trợn trừng, dường như không dám tin vào những gì mình nghe thấy.
“Sao có thể như vậy được? Ý cô là, Dobby mà tôi nhìn thấy mỗi ngày trong suốt một tháng qua thực ra là...”
“Là con mèo đen độc ác này đã khoác lên mình bộ da của nó. Có lẽ ngay từ đầu cũng chính là nó đã ném anh đến trước cửa nhà tôi để cậu học cách chăm sóc miêu li.nh, học cách nuôi nấng và yêu thương chúng. Từ đó trở đi dùng thân phận của Dobby để sống trong nhà anh, dùng hơi thở của anh để nuôi dưỡng, sưởi ấm cho t.à khí trên người chúng.”
“Vậy, vậy còn Dobby thì sao? Nó đã ch.ết rồi ư? Ý tôi là, miêu li.nh cũng sẽ ch.ết sao?”
“Miêu li.nh đương nhiên cũng có thể tan thành tro bụi. Thế nhưng theo suy đoán của tôi Dobby vẫn còn ở đó, bởi vì miêu trành cần da của Dobby. Nếu như miêu li.nh hồn phi phách tán(3) thì miêu trành cũng không thể tồn tại, vì vậy có lẽ bọn chúng chỉ lột ra của Dobby sau đó đuổi đi.”
A Bát nói xong, lại thở dài một cái, ngước mắt nhìn tôi:
“Dobby thật có lẽ chưa từng được trở về nhà. Bắt đầu kể từ đêm trên chuyến tàu 1105 đó, nó đã bị con mèo đen kia tu hú chiếm tổ đuổi ra khỏi nhà. Kể từ hôm ấy, có lẽ nó vẫn luôn ở đâu đó đợi chờ anh… đợi anh tìm được nó.”
Trên đường từ ga tàu trở về nhà, ngoài trời mưa gió lớn đến tạt thẳng vào mặt, nhưng lần này, tôi không cảm giác được chút lạnh lẽo nào.
Rốt cuộc Dobby đang ở đâu?
Thành phố biển người mênh mông, trong lòng tôi cực kỳ khó chịu, những chuyện xảy ra trong tám năm nay, từng đoạn từng đoạn hiện ra trước mắt tôi.
Liệu có ở trường đại học Hồ Sơn không, nơi tôi đi học? Tôi thường thích dẫn nó và Goo Loo về trường, khi đi học, tôi không có bạn bè gì, nhưng sau khi tốt nghiệp, tôi lại có thêm hai người thân này, tôi đưa chúng về lại trường cũ, đưa chúng chứng kiến tuổi thanh xuân của tôi, thăm cái nơi tôi từng ở.
Hay là ở Bệnh viện thú cưng Dr. Cat?
Tôi thường dẫn chúng đến đó để tắm, thậm chí có vài lần tôi suýt chút nữa bị bác sĩ thuyết phục, phẫu thuật triệt sản cho chúng, đó là cái lần Dobby giận tôi lâu nhất, lúc sau tôi phải nói ngon nói ngọt, mới có thể khuyên nó từ cửa sổ xuống, từ đó về sau tôi cũng không dám nhắc về chuyện triệt sản;
Tôi vốn không phải là người hướng ngoại, sau khi tan làm về nhà, càng ít ra đường hơn, thời gian dẫn chúng ra ngoài cũng ít đi, trong tám năm dài đằng đẵng đó, khoảng thời gian hạnh phúc mà tôi nhớ nhất, chính là gia đình chúng tôi một người hai mèo ngồi quây quần bên bàn trà, ở giữa đang đun nước sôi ùng ục để pha trà, chúng nằm trên thảm, đang ăn đồ hộp một cách lười nhác, trên tivi đang chiếu bộ phim tôi yêu thích, bên ngoài cửa sổ thì tuyết rơi lất phất, cảm giác như khoảnh khắc tốt đẹp này được dừng lại.
Thật sự nếu như, thời gian có thể mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc đó, thì tốt biết bao.
Tôi đứng trước quầy bán đồ nướng vội vàng bắt xe, về lại tiểu khu.
Lần này, a Bát nắm lấy góc áo của tôi, âm thầm đi theo sau.
Tôi không ngờ rằng, cô ấy thực sự có thể đi cùng tôi.
Trước đó có từng nghe cô ấy nhắc đến, mặc dù cô ấy được phép rời khỏi Hồ Xuân Phong, mở một cửa hàng thú cưng nho nhỏ ở đây, nhưng ông Vĩ- người mà thường được cô ấy nhắc đến, là không cho phép cô ấy rời khỏi con đường đó nửa bước, nếu không, chắc chắn sẽ gặp chuyện lớn.
Khi tôi hỏi, cô ấy chỉ giải thích nhẹ nhàng với tôi, trùng hợp là đêm nay, hạn chế của cô ấy được thả lỏng nhiều, cộng thêm việc đi cùng tôi, được hơi người của tôi che đậy, chắc không xảy ra chuyện lớn gì.
Lúc này tôi mới nhớ ra, khi đứng ở cửa tiệm đợi cô ấy, tôi ngửi thấy mùi máu tanh nồng trên người cô ấy.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Tôi hỏi.
24.
Cô ấy nghiêng đầu, chợt mỉm cười: “Không có gì, trong nhà ta.ng lễ ở Thành Tây, có một tên ngốc, muốn thay một con hồ ly đã ch.ết mà ông ta trả ơn bảy năm trả thù thôi.”
Vừa là trả ơn, vừa là trả thù, tôi vốn nghe không hiểu, nhưng ánh mắt của a Bát đã có chút căng thẳng, nên tôi cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Chỉ là nghe thấy hai chữ hồ ly, trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác không thể nói được.
Dường như tôi biết rằng, khi tôi chạy trốn vào trong thang máy, tiếng huýt sáo mà tôi nghe được, rốt cuộc là gì rồi.
Trên đường ngồi xe trở về rất bình thường, tài xế là một người đàn ông trung niên trầm mặc ít nói, tốc độ lái xe cũng theo quy định trong khu thành thị - 60km/h, tâm hồn của tôi, đã sớm bay về tiểu khu rồi.
A Bát thì yên tĩnh hơn, cô ấy ôm cái hộp gỗ nhỏ trong lòng, nói nhỏ với tôi, cô ấy biết rằng, tôi nhất định sẽ tìm được Dobby đang ở đâu.
Cô ấy tin tưởng hơn ai hết, một chủ nhân tốt, vĩnh viễn không bao giờ bỏ rơi thú cưng yêu quý của mình.
Tôi cũng không biết từ đâu mà cô ấy có được tự tin như thế, chỉ là trong lòng tôi cảm giác bồn chồn lo lắng không yên.
Đến trước cửa tiểu khu, chúng tôi xuống xe, mưa gió giữa đêm không những không ngừng, mà còn càng ngày càng lớn, gió lạnh như những mũi dao nhọn xuyên thẳng vào trong khe áo, tôi đứng trước cửa tiểu khu, ngẩng đầu lên, nhìn chiếc cửa sổ nhen nhóm ánh đèn yếu ớt từ xa.
“Chỉ là quỷ trành thôi, anh không cần lo lắng quá, tôi sẽ giải quyết mà, anh chỉ cần tìm được Dobby và đưa nó về nhà là được.”
Giọng điệu của A Bát vẫn cứng nhắc như thế, mang theo cảm giác khiến người ta cảm thấy yên lòng.
“Nhưng tôi làm thế nào để tìm được nó?”
Tôi quay đầu lại hỏi.
“Hỏi anh đấy, miêu trành chỉ là không cho Dobby về nhà thôi, cũng có thể, trước giờ nó không có đi đâu xa, vẫn ở bên cạnh anh thì sao.”
Bên cạnh tôi?
Tôi quay đầu lại, ngơ ngác nhìn phía bên phải vài giây, chợt nhấc chân lên chạy về phía cửa sau tiểu khu.
Nước mưa lạnh lẽo tát thẳng lên mặt, tôi lại không có cảm giác gì, khoảnh khắc trong đêm mưa này, lại giống hệt tám năm trước, cái đêm tôi nhặt được Dobby ở bãi rác cửa sau tiểu khu, dường như là giống hệt nhau.
Khi đó Dobby vừa nhỏ vừa gầy tong teo, đứng cạnh bãi rác, lại cố bày ra vẻ hung dữ, muốn bảo vệ thức ăn ít ỏi của nó.
Dobby của hiện tại đâu rồi?
Có phải nó lại ngoan cố bám trụ ở nơi này một lần nữa, bị miêu trành đánh bại, bị ăn hiếp đến không dám về nhà, chỉ có thể đứng đây đợi, đợi đến ngày tôi tìm thấy nó?
Mùi hôi xộc thẳng lên mũi, tôi đứng trước bãi rác, không chút do dự lấy điện thoại ra.
Dưới ánh đèn đường yếu ớt, tôi mở camera điện thoại lên, ghi lại chính xác mọi thứ xung quanh.
Tôi chậm rãi xoay người.
Chỉ một giây sau khi ống kính di chuyển, tay tôi đột nhiên khựng lại.
Trong đống rác chất cao như núi, một con mèo béo máu chảy toàn thân mà mắt thường nhìn không thấy, đang ngồi đó không động đậy, đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi không dám chớp mắt, thông qua ánh đèn flash và màn hình điện thoại, đang nhìn tôi từ xa.
Dường như nó biết rằng tôi nhìn thấy nó, bỗng nhiên mở miệng ra, kêu một tiếng “Meo” vẫn ngờ nghệch như cũ.
Khoảnh khắc này, không biết tại sao, đột nhiên nước mắt của tôi chực trào chảy xuống.
Cuối cùng, tìm được em rồi.
Lúc này đây, tôi không còn nghi ngờ gì nữa, khoảnh khắc tôi thật sự nhìn thấy linh hồn của Dobby, tôi không chút do dự mà khẳng định rằng, đây đúng là mèo của tôi.
Đã bên cạnh tôi tám năm rồi, là người thân quan trọng nhất của tôi, là Dobby của tôi.
Tôi ngồi xổm xuống, dang hay tay ra, nó cũng chậm rãi đứng dậy, sau đó từng bước từng bước, vẫn như cũ vừa hậu đậu vừa vui mừng chạy về phía tôi.
Tôi nhìn những vết máu trên người nó, nhìn nó mất đi lớp lông trông như quả bóng thịt không lông , lòng tôi đau như cắt.
“Dobby, chúng ta về nhà thôi.”
Cảm giác ấm áp quen thuộc, bám chặt vào người tôi, khiến tôi nhớ nhung biết bao.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, lại có một ngày, tôi có thể ôm con mèo ngốc này vào lòng một lần nữa.
Đột nhiên, tiếng mèo gầm gừ vang lên sau lưng tôi.
Tim tôi đập hẫng một nhịp.
Không cần quay đầu lại, cái mùi m.áu ta.nh nồng quen thuộc đó gần như đến mấy đống rác lớn cũng không áp mùi m.áu được.
Lần này, miêu trành không ở nhà đợi tôi tự chui đầu vào lưới nữa, mà mất kiên nhẫn ra đây tìm tôi.
Tôi nghĩ, có thể bọn chúng không có ý định để tôi sống qua đêm nay rồi.
Trong mắt bọn chúng, tôi chỉ là một người nhỏ bé có thể tùy ý đè ch.ết, bên cạnh lại mang theo hai con mèo bị thương nặng, bị l.ột da có thể tùy ý ăn hiếp, bị chúng nó vờn qua vờn lại.
Nhưng tôi đoán bọn chúng nhất định không nghĩ đến là, lần này quay về, không chỉ có một mình tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn qua phía a Bát đang đứng xem kịch, không biết lấy từ đâu gói bánh snack, nhai rột roạt rất ngon.
Trong ánh mắt A Bát, không có tí s.ợ h.ãi nào, chỉ có niềm vui sướng.
“A Bát, trước đó cô từng nói, dẫn độ mèo vào vòng luân hồi, là mối làm ăn lớn đúng chứ?”
“Đúng, nhưng mà, còn có một mối làm ăn lớn hơn nó nữa.”
“Là sao?”
“Dẫn độ vào vòng luân hồi, không có độ khó về kỹ thuật gì, nhưng nếu đưa những cô h.ồn dã qu.ỷ, linh mi.êu độc trành ngh.iền xư.ơng r.ải tr.o, đánh đến h.ồn phi phách tán, mới là mối làm ăn lớn, lấy phí rất nhiều.”
“Hơ, miệng nói giỏi nhỉ, nếu như đơn này cô có thể hoàn thành, thì túi tiền của tôi, cô cứ tùy ý lấy.”
“..... Quyết định vậy đi.”
Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng bế Dobby lên.
Dường như nó sau khi ch.ết đã mất đi toàn bộ trọng lượng, cả cơ thể nhẹ tênh, nhưng khi tôi bế nó lên, trong bóng tối, dường như có một cảm giác mềm mại quen thuộc ở trong lòng bàn tay tôi, vẫn ấm ấm nóng nóng như cũ.
Tôi quay đầu qua, nhìn về A Bát.
Cô ấy vác cái hộp gỗ nhỏ, từng bước một, đi về phía sau lưng chúng tôi.
Dưới ánh đèn đường, nữ quỷ trành cả người là mèo trắng, và con mèo đen nhỏ kia, dường như cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến gần, miệng liên lục phát ra tiếng gầm gừ.
Nhưng A Bát không quan tâm.
Mỗi bước cô ấy đi, bóng đen dưới chân tan biến, tựa như những vũng lầy vô tận, đều theo mỗi bước chân của cô ấy mà tản ra bốn phía.
“Kiếp sau nếu có ăn hiếp người khác, thì nên đi tìm hiểu trước…. người đó là do ai bảo vệ.”
“À, thiếu chút nữa quên mất.”
“Li.nh miêu hồn phi phách tán, miêu trành l.ột da l.óc thịt.”
“Các ngươi…. không có kiếp sau đâu.”
Bonus:
Ba ngày sau, cửa hàng thú cưng mèo Sulu.
Goo Loo đã hồi phục khá tốt, chạy nhảy lung tung trong cửa hàng, không biết chơi với thứ gì vui lắm mà tôi không nhìn thấy.
Dobby nằm trên ván gỗ, lớp lông màu trắng một lần nữa bao bọc lấy cơ thể của nó, nó nhỏ giọng kêu meo meo, tôi vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ vào đầu nó, biểu hiện đang an ủi nó.
Nhưng ở trước quầy, lời của A Bát, khiến lòng tôi nặng trĩu.
“Dobby bị trọng thương, điểu quan trọng là, nó đã biết bản thân nó ch.ết rồi.”
Giọng điệu của A Bát tuy là nghe như không có chuyện gì, nhưng tôi biết, mấy ngày nay cô ấy vì chuyện của Dobby, đã tốn rất nhiều công sức.
“Ý của cô là, nó không có cách nào ở lại bên cạnh chúng tôi sao?”
“Ừm, sẽ hoàn toàn biến mất, chỉ trong vài ngày nữa thôi.”
“Không còn cách nào khác nữa sao?” Tôi vẫn không bỏ cuộc, ôm một chút hy vọng khổ sở nài nỉ.
“Có chứ.”
A Bát trả lời rất sảng khoái, khiến tôi thiếu chút nữa nghĩ mình có phải nghe nhầm không.
“Cách gì?”
“Rất nhiều cách. Nói trắng ra, con mèo trắng này chỉ tận số thôi, cho nên tìm những khí vận có thể bổ tuổi thọ, để tiếp thêm tuổi thọ cho nó thì nó tự khắc có thể ở lại.
“Loại khí vận này tìm như thế nào, cô nói tôi biết, có hy sinh tính mạng này của tôi cũng nhất định phải tìm được cho Dobby!”
“Không cần dốc sức vậy đâu, thời đại nào rồi…..Anh nói tôi biết, anh có tiền không?”
“.....Hả?”
“Tiền, tiền đấy, có một câu nói như nào nhỉ, trên đời này chỉ có một loại bệnh, chính là bệnh nghèo, đúng chứ.”
“Ý cô nói là, loại khí vận tuổi thọ này, thật ra có thể mua bằng tiền à?”
“Được chứ, ba trăm vặn một luồng, USD, thanh toán trước mới nhận hàng, không lừa lọc ai.”
“.....”
Tôi đoán rằng, biểu cảm của tôi lúc đó nhất định rất khó coi.
“Không có cái nào rẻ hơn chút hay sao?”
“Rẻ hơn? Anh nghĩ thứ anh đang tìm là gì? Là tuổi thọ, là khí vận đấy! Là thứ hiếm có nhất trên thế giới đấy! Anh có biết trên thế giới này biết bao nhiêu người muốn được trường sinh bất lão không, biết bao người muốn kéo dài tuổi thọ không? Cái thứ đồ này, nếu mang ra ngoài bán, mấy người tỷ phú mà nằm trong danh sách giàu nhất thế giới có thể giành đến sứt đầu mẻ trán đấy! Anh thì hay rồi, toàn mơ nghĩ đến chuyện tốt không, còn muốn tìm cho con mèo nữa chứ?”
Miệng lưỡi của A Bát vẫn như cũ mắng tôi không nể tình gì, mắng đến đầu tôi càng cúi càng thấp.
Cô ấy cứ tiếp tục nói, bỗng nhiên “Í” một tiếng.
Tôi ngẩng đầu lên hỏi: “Làm sao thế?”
Biểu cảm của cô ấy, trong chốc lát, đột nhiên trở nên cực kỳ hưng phấn.
“Tôi nhớ ra rồi, nói không chừng, đây còn có thể khiến anh trộm được một chút khí vận tuổi thọ đấy…. chỉ là không biết có ổn không, dù gì đây cũng là đồ giả…”
“Cái gì mà vừa thật vừa giả? Tôi ngơ ngác không hiểu gì.
A Bát nghiêm túc nhìn tôi, rồi hỏi: “Anh gan dạ không?”
Tôi lắc đầu kịch liệt, liên tục lắc tay: “Cực kỳ, cực kỳ nhát, gan tôi nhỏ hơn đầu kim nữa.”
“Nếu muốn tìm nhưng khí vận đó cho Dobby, thì vào nhà m.a đáng sợ nhất.”
“....”
Sắc mặt tôi biến đổi liên tục, khi ngẩng đầu lên, tôi hít một ngụm khí, cố nở ra một nụ cười.
“Cô biết mà, từ nhỏ tôi là học sinh đứng đầu đã trải qua chín năm giáo dục về chủ nghĩa duy vật, cái gì mà y.êu m.a qu.ỷ qu.ái, tôi đều không tin, tôi chỉ tin vào khoa học.”
“Vậy là được rồi.”
A Bát cúi thấp đầu, xé một tờ giấy, vẽ vời một lúc rồi đưa cho tôi.
“Tối mai, 11:50 ngồi một chuyến tàu, quay về một trạm, đến một nơi gọi là viện bảo tàng dân tộc Mạc Hồ, mang Dobby đi cùng, quy định của triển lãm đã viết ở trên cùng rồi, cứ tuân thủ theo rồi tham quan là được, đến khi dạo xong một vòng, đợi đến lúc mà không ai chú ý đến anh, lén lút đi đến phòng triển lãm 10 của bảo tàng hiện đại, trong đó chắc là có một người đàn ông kỳ lạ hình vuông trên đầu có gắn một chiếc điện thoại, anh mang câu chuyện của anh kể từ đầu đến cuối cho ông ta nghe, hãy nhớ là, phải kể với chiếc điện thoại trên đầu đó, kể cho những “khán giả” trong điện thoại đó nghe.”
“Sau đó thì sao?” Tôi cảm thấy ngày càng khó hiểu.
“Sau đó, anh kể đến khúc cuối của câu chuyện, kể đến Dobby sắp không ổn rồi. Sau khi kể xong, anh nhìn vào điện thoại trên đầu ông ta, hỏi thêm một câu—”
“Các bạn muốn kết cục có hậu hay không có hậu?”
“Sau khi hỏi xong câu này, anh cũng đừng nói gì nữa, chỉ cần đứng bên cạnh đợi thôi, đợi màn hình nhảy kết quả ra.”
“Nếu màn hình hiển thị kết quả, mọi người muốn kết cục không có hậu, vậy anh xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, về thẳng nhà là được. Luồng tuổi thọ này, anh không trộm được rồi.”
“Nếu như muốn kết cục có hậu thì sao?”
“Muốn kết cục có hậu? Vậy có thể anh lời to rồi. Anh cũng học cách giống lão hồ ly, đòi một câu *khẩu phong đi. Chỉ cần ông ta nói Dobby không sao, vậy nói không chừng, Dobby được cứu đấy.”
*讨口封: truyền thuyết về con chồn vàng tu luyện thành tinh khi gặp người sẽ hỏi là “Ta giống thần hay giống quỷ”
“Lợi hại vậy sao? Người đàn ông mà cô nói ở phòng triển lãm số 10 đó rốt cuộc là người nào thế, sao nghe kì lạ nhỉ?”
“Người gì? Đó không phải là người, là vật trưng bày đấy.”
“Cái gì? Vật trưng bày?”
“Đúng, mảnh ghép cuối cùng của bảo tàng hiện đại, vật trưng bày số 10, anh có từng nghe nói qua “Lão gia khán giả” chưa? Thế thì phải bắt đầu kể từ câu chuyện của Viện Bảo Tàng dân tộc Mạc Hồ rồi….”
Bình luận facebook