13.
Buổi trưa hôm đó, trong lúc đang nghỉ ngơi, tôi không kìm lòng được bèn lẻn ra khỏi công ty, bắt taxi rồi đi thẳng đến Cửa hàng thú cưng Meow Sulu.
Trên bản đồ không có cái tên này, cũng chẳng tìm thấy trạm tàu điện nào tên là “hồ Xuân Phong” cả, nhưng mà trong điện thoại của tôi vẫn lưu nhật ký đặt xe đêm hôm qua, tôi bèn gọi taxi quay lại hàng thịt nướng trên phố tối qua, sau đó quay lại đường cũ, cứ như vậy sẽ tìm được địa chỉ của cửa hàng thú cưng kỳ qu.ái kia.
Nhưng mà tôi đã thất bại.
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, thế nhưng khoảnh khắc đứng trước cửa tiệm mới toanh mang tên “Câu lạc bộ mèo thông minh” giữa cái nắng trưa gay gắt, trong lòng tôi trào dâng một cảm giác hoang đường kỳ lạ.
Ngoảnh đầu nhìn lại, tôi thấy bốn chữ màu đỏ thật to ở ga tàu điện ngầm bên kia đường: “Ga cầu Phù Dung”.
Tôi đứng ngây người một hồi lâu, mãi cho đến khi cánh cửa kính mở ra, cô bé nhân viên ở bên trong bắt gặp nhìn tôi với vẻ mặt tò mò, đó là một khuôn mặt thanh tú mà tôi chưa từng gặp trước đây, tôi vội vàng xoay người bỏ đi, sợ người ta tưởng mình là thành phần biến thái kỳ qu.ái gì đó.
Trên đường về, tôi không bắt taxi mà thành thật ngồi tàu điện ngầm, đổi từ tuyến 4 sang tuyến 2, quay lại công ty rất thuận tiện.
Tôi cố ép bản thân hoàn thành công việc trong buổi chiều, buổi tối lúc tan làm, tôi chủ động nói với sếp muốn tăng ca, tôi dự định sẽ hoàn thành trước số liệu của tuần sau. Sếp rất ngạc nhiên, vội vàng vỗ vỗ vai tôi, không tiếc lời khen ngợi tinh thần làm việc của kẻ “lãng tử quay đầu” của tôi đây. Phải biết rằng, trước đây trong công ty, tôi nổi tiếng là một con nhím xù lông “dầu muối không ăn”, cứng mềm gì cũng không chịu, chẳng bao giờ thèm tăng ca, công việc lúc nào cũng đợi tới sát deadline mới hoàn thành, bao nhiêu lần khiến sếp của tôi hận tới ngứa răng, thế nhưng lại chẳng có cách nào với tôi.
Đặc biệt là ngày hôm qua vừa hay lại đến thời điểm đổi ca hàng tháng, hôm nay tôi lại chủ động xin làm thêm, sếp vừa khua môi múa mép vẽ cho tôi một tương lai rực rỡ, trong mắt vừa lộ rõ vẻ choáng váng khi thấy mặt trời mọc ở đằng Tây.
Tôi cũng lười tiếp tục trò chuyện với anh ta, xoay người trở về văn phòng.
Anh ta vội vội vàng vàng rời đi, vừa xách balo, vừa ôm điện thoại nói chuyện, hình như trong miệng đang lải nhải cái gì mà “Đại Ngũ Sắc”, “Quan Âm Vô Nhãn”, tôi chẳng nghe hiểu gì cả, dáng vẻ anh ta trông vô cùng thần bí.
Mãi cho đến khoảng 10 giờ tối, bên ngoài chỉ còn vài ánh đèn lờ mờ.
Hồ San là một thành phố nhỏ cấp 4, cuộc sống về đêm vốn chẳng có gì để nói, sau bữa tối, nhịp sống cả thành phố chậm lại, trừ một vài quán ăn ngoài trời và mấy con phố bán đồ ăn vặt ra thì trên đường chẳng mấy người qua lại, có thể nói là gần như không thấy ai.
Tôi vẫn đi theo hành trình buổi trưa, bắt một chiếc taxi, đến trước cửa quán đồ nướng.
Sau đó bước vào đường hầm.
Khoảnh khắc bước vào, một cảm giác quen thuộc, nhẹ nhàng nhanh chóng bao trùm lấy tôi.
Cho đến khi bước ra bên kia đường, nhìn bốn phía xung quanh, tôi chợt nhìn thấy hàng cây ngô đồng ven đường lúc ban ngày giờ đây đã biến thành mấy gốc hòe già hình thù kỳ lạ.
Ngoảnh đầu nhìn lại bên kia đường, chẳng thấy các quán ăn đêm và tiếng người ồn ào, như thể sau khi bước qua đường hầm này tôi đã tiến vào một thế giới khác.
14.
Tại ngã tư rẽ phải, tôi nhanh chóng nhìn thấy biển hiệu đang sáng của “Cửa hàng thú cưng Meow Sulu”.
Lần này tôi không còn ngạc nhiên và cảnh giác như ngày hôm qua nữa mà thay vào đó là một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
May mắn thay, tôi vẫn có thể quay lại đây.
Mọi thứ đều không phải một giấc mơ.
Đẩy cửa mở ra, những chai lọ quen thuộc đập vào mắt tôi, chào đón tôi không còn là cô bé sinh viên thanh tú làm công việc bán thời gian lúc ban ngày nữa mà là cô gái với khuôn mặt lạnh lùng ch.ết chóc, đeo cặp kính dày cộm đít chai – A Bát.
Khi cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn thấy người tới là tôi, cô ấy chỉ cứng ngắc “ồ” lên một tiếng, coi như đã chào hỏi rồi.
Tôi ngồi xuống phía đối diện với cô ấy, ngữ khí mang theo sự xúc động đã kìm nén cả một ngày trời, lúc này đã không thể nào kiềm chế được nữa: “Đồ ăn cho mèo thực sự đã ít đi rồi!”
“Ừm.”
“Có phải nó đã về nhà rồi không, nhưng tôi không nhìn thấy nó? Có cách nào để tôi có thể nói chuyện với nó hay không?”
Dường như đã sớm chuẩn bị từ trước, cô ấy vươn tay ra, chỉ vào cái hộp được đóng gói mới tinh bên cạnh.
“Máy ảnh thú cưng dành cho gia đình, mã BG9-1137.”
Không biết có phải do những đồ trang trí cũ kỹ và đơn giản trong cửa tiệm này đã tạo định kiến cho tôi hay không, hoặc cũng có lẽ là do chiếc kéo cũ mà cô ấy đưa cho tôi ngày hôm qua càng phù hợp với nhận thức của tôi về thế giới cổ quái này hơn, cho nên lúc ánh mắt tôi nhìn thấy một sản phẩm công nghệ cao như vậy xuất hiện trước mặt, trong lòng tôi chợt cảm thấy mâu thuẫn dữ dội.
“Cái này......”
“Dùng trong nhà của anh, từ bây giờ anh có thể nhìn thấy li.nh h.ồn của con mèo đó rồi. 1888 đồng, cảm ơn nha.”
Tôi im lặng hồi lâu, cô ấy cũng không giục tôi nữa, chỉ cúp từng miếng hạt dưa đang đặt trên bàn, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa.
Qua một lúc sau, tôi lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Khi âm thanh thanh toán giòn tan vang lên, tôi nhận thấy tốc độ nhai hạt dưa của cô ấy rõ ràng cũng trở nên nhanh hơn, trông cô ấy cũng vui vẻ.
Tôi ôm chiếc máy ảnh trên tay, lại không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: “Cái này có gì khác biệt với cái 188 đồng mua trên Taobao không?”
“Chẳng khác gì nhau cả!”
Ngay cả giọng điệu cũng vì vui vẻ mà cao lên một tông.
... Tôi biết ngay mà.
Nói không chừng nếu tối hôm qua tôi bật camera trên điện thoại lên, tôi đã có thể nhìn thấy Dobby trở về nhà rồi.
Việc mua bán đã thành, có thể thấy tâm tình A Bát cũng dễ chịu hơn không ít, chức năng “máy hát” cũng bắt đầu hoạt động: “Tôi có phụ trách dịch vụ sau bán hàng, nếu khi quay về có bất cứ vấn đề gì, dù là với máy ảnh hay là con mèo kia thì đều có thể tới tìm tôi, lần sau anh đừng có tùy tiện tin tưởng mấy lão m.ù gặp ở ven đường nữa nhé, nếu không đến lúc cái mạng nhỏ mất rồi, bản thân vẫn còn chưa biết vì sao mà mất.”
Mặc dù giọng điệu của cô ấy có vẻ rất coi thường lão thầy bói mù, thế nhưng tôi vẫn rất biết ơn ông ấy, dù sao nếu không có ông ấy thì có lẽ tôi đã không tìm được cửa hàng này, mà từ đây, tôi và Dobby cũng âm dương cách biệt. Hơn nữa tôi mãi mãi sẽ không biết được hóa ra nó vẫn luôn ở trong nhà, chưa từng rời xa tôi.
Nghe trong lời nói của tôi có chút bênh vực lão m.ù, A Bát lại lắc đầu: “Anh có biết lai lịch của lão m.ù đó hay không? Có biết vì sao ông ấy lại mất đi đôi mắt và mấy ngón tay không?"
“Lúc đó có nghe ông ấy nhắc qua, nói rằng bản thân thích quản chuyện bất bình, miệng nhiều lời lắm, liệu đó có phải là cái giá phải trả cho việc tiết lộ thiên cơ hay không?”
“Thích tọc mạch quản chuyện người khác là thật, chỉ có điều ‘kẻ tài trí hay giả ngu, kẻ ngu dốt lại thích nói chữ’, ông ấy à, vốn nổi tiếng là không chuyện gì không biết…”
“Hửm?”
“Nhưng mà cái gì cũng chỉ biết có một chút.”
15.
Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ rằng khi chúng tôi bắt đầu nói chuyện phiếm, A Bát dường như trở thành một người khác.
Cũng không rõ có phải cô nàng này đã ở trong cửa hàng này quá lâu rồi nên cảm thấy nhạt nhẽo buồn tẻ, hay là do bản tính trời sinh của phụ nữ mà tiếp sau đó, A Bát vừa nhấm hạt dưa, lại chẳng thèm coi tôi là người ngoài mà đem kể hết tất cả mấy chuyện kỳ kỳ qu.ái quái trong thế giới của bọn họ. Tôi mải mê nghe tới nỗi nhập thần, bất tri bất giác đã đem chuyện của Dobby quẳng ra sau gáy.
……
“Tôi nghe lão m.ù nói ông ta gặp phải phiền toái lớn, sẽ sớm rời khỏi Hồ San, không bao giờ quay lại nữa?”
“Lão ta? Chuyện phiền phức lão ta gặp phải còn ít hay sao? Ba năm trước rước phải kiếp nạn lớn đến nỗi tôi còn tưởng đời này ông ta chẳng dám quay lại nữa. Ai mà ngờ được lần này ông ta vẫn còn dám quay về, quay về thì cũng thôi đi, lại còn quay một trận đục ngầu cả nước như vậy nữa.”
“Ba năm trước? Là chuyện gì thế?” Tôi tò mò hỏi.
“Lúc anh ngồi tàu đến đây, bạn có để ý thấy điểm dừng tiếp theo ở phía Bắc không?"
“Tôi nhớ nó là cái gì mà… Phòng triển lãm văn hóa dân gian Mạc Hồ? Đợi một chút, cái tên này nghe quen lắm, Mạc Hồ, Mạc Hồ… Đây không phải là bệnh viện tâm thần trước đây sao? Nó trở thành phòng triển lãm từ khi nào vậy?”
“Hừ, đây chính là nghiệp do một tay lão m.ù đó tạo ra đấy.”
“Hả?”
“Khi bệnh viện tâm thần đó còn mở cửa, có một vị viện trưởng thường xuyên ngược đãi bệnh nhân, bỏ tiền vào túi riêng, tổn hại sạch cả âm đức, hậu quả làm liên lụy cả người cả, lúc vợ ông ta sinh con, vì khó sinh nên băng huyết mà ch.ết ngay trên giường phẫu thuật, một xác hai mạng, cả mẹ cả con đều không giữ được. Từ đó về sau, đừng nói tới chuyện làm viện trưởng, ngay cả đầu óc ông ta cũng có vấn đề, cả ngày chỉ chăm chăm truy tìm mấy thứ t.à m.a ngoại đạo, muốn tìm cách cứu vợ và con quay lại.”
“Những người các cô còn thực sự có thể h.ồi si.nh người ch.ết sao?” Mặt tôi tái nhợt, kinh ngạc hỏi.
“Có con khỉ ấy, nghịch thiên cải mệnh*, đảo lộn âm dương, người thật sự có được bản lĩnh này thì đã sớm thành tiên rồi, từ khi lập quốc tới giờ tôi chưa từng nghe qua. Thế nhưng cái vị viện trưởng đó không phục, đi khắp nơi tìm người nghĩ biện pháp, cuối cùng chẳng biết vì sao lại vượt ngàn dặm đường mời cái lão m.ù t.ai h.ọa đó tới Hồ San. Lão m.ù cũng là kẻ to gan, dạy cho viện trưởng một phương pháp chẳng biết nguồn gốc thế nào, nghe nói là pha trộn một nửa tà thuật của phái Mao Sơn với pháp vãng sinh của Tịnh Độ Tông của Phật môn, ngoài ra còn có mấy thứ linh tinh pha tạp nữa, nói tóm lại là tự mình đóng cửa làm liều, đẽo gọt trộn lẫn mấy cái vớ vẩn đó với nhau, sau đó để viện trưởng kia đem đi luyện.”
*nghịch thiên cải mệnh: làm trái ý trời để thay đổi vận mệnh
16.
Nghe tới đây, tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, tóc gáy cũng dựng cả lên, lại nuốt khan một cái, run giọng hỏi:
“...Sau đó luyện thành công rồi sao?”
“Thành công rồi. Dựa vào bộ pháp môn chắp vá tà đạo đó, vị viện trưởng kia quả thực đã luyện được một đứa ‘con trai’ cho mình.”
“Rồi sao nữa?”
“Sau đó việc đầu tiên mà thằng ‘con trai’ kia làm sau khi sinh ra là đem lão viện trưởng kia ăn sạch sẽ. Thứ ông ta luyện ra vốn chẳng phải người, nghe nói nó chỉ là một con qu.ái v.ật dị dạng vặn vẹo trông giống một khối bùn đen, trên người mọc ra vô số con mắt và xúc tu. Sau đó nghe nói không chỉ có lão viện trưởng mà toàn bộ người trong bệnh viện tâm thần đều bị nó ăn sạch rồi. Chi tiết cụ thể thế nào tôi cũng không rõ, thế nhưng sau đó một thời gian cái bệnh viện tâm thần này lại một lần nữa xuất hiện, dường như con qu.ái v.ật này tạo ra một đám “nhân công” đáng lẽ đã ch.ết từ lâu rồi, giả vờ như bọn họ hãy còn sống, cùng nó chơi trò chơi bệnh viện(1).
(1) bản gốc là “过家家”: trò chơi gia đình, nói về việc lũ trẻ đóng vai các thành viên trong gia đình, Nhưng con qu.ái v.ật này nó bắt mọi người đóng vai các nhân vật trong bệnh viện như lúc còn sống, nên người dịch điều chỉnh thành ‘”trò chơi bệnh viện.”
Tôi không khỏi cảm thấy ớ.n lạ.nh.
Không biết có phải nhớ nhầm không, hình như cách đây không lâu tôi còn nhìn thấy cái tên này khi xem livestream, nếu là thật thì hi vọng cái vị chủ phòng kia… ừm… ít nhất hãy còn sống vậy…
“Sau đó thì sao? Lẽ nào không có ai quản chuyện này sao?”
“Ai nói không có người quan tâm? Lão m.ù kia gặp phải phiền toái lớn liền vắt chân lên cổ mà chạy, chừa lại cho mình được cái mạng, bỏ lại mớ hỗn độn này. Cuối cùng vẫn là Ngụy tiên sinh của Yêu Các phải ra tay, tạm thời phong ấn Mạc Hồ, lại đi Kiến Thành mời cao nhân, cũng không biết sau đó đã giải quyết thế nào, nói tóm lại là thằng ‘con trai’ dị dạng được luyện ra đó chưa từng rời khỏi bệnh viện, ở bên trong đó vui vẻ tận hưởng rồi.”
Tôi để ý đến khi nhắc tới ba từ “Ngụy tiên sinh” này ánh mắt của A Bát liền sáng lên, chớp chớp và giọng điệu dường như cũng có vài phần lơ đãng khó mà nhận ra.
“Như vậy cũng được coi là quyết rồi? Tôi tưởng là phải gi.ết nó, hoặc đem nó thu phục phong ấn gì đó chứ…”
“Anh không hiểu đâu.” A Ba ngắt lời tôi, “Trong thế giới này của chúng tôi không có luật lệ, chỉ có nhân quả. Con qu.ái v.ật đó trong Mạc Hồ là kết quả đã được giải quyết, không phải nguyên nhân vô cơ sinh ra.” Nó cứ ở trong đó là được, không ai có trách nhiệm phải thu phục hay đem nó gi.ết ch.ết, trừ khi cuộc sống của anh rảnh rỗi nhàm chán quá đỗi, muốn đem toàn bộ t.ội ngh.iệt nợ nần trên người nó vô duyên vô cớ cõng lên người mình.”
“Tôi không hiểu.” Tôi thành thật lắc đầu.
“Không sao đâu, anh không cần phải hiểu, anh không phải người của thế giới này, anh chỉ là một người qua đường tình cờ, đang đi tìm một con mèo nhà bị lạc mà thôi.”
A Bát vừa nói vừa xua xua tay, dáng vẻ có phần cụt hết hứng thú.
“Đêm khuya rồi. Anh nên trở về đi”.
Bình luận facebook