Tôi thực sự đã đánh giá thấp khả năng trò chuyện của mẹ và dì Lục. Sau khi họ đi xuống từ tầng trên, họ đã nói chuyện trong phòng khách liên tục cho đến năm giờ sáng.
Điều đó khiến tôi phải trải qua ba tiếng đồng hồ dày vò tại phòng của Lục Trầm. Tại sao lại không thể trở về phòng ngủ của mình? Đó là bởi vì nơi "hai bà chị" đó đang ngồi tán gẫu chính xác là phòng khách nhỏ ở tầng ba của chúng tôi.
Thật là khổ sở!
Trong ba giờ đau đớn ấy, tôi đã từ xem phim, chơi game rồi lại tiếp tục xem phim.
Lục Trầm kết thúc công việc vào khoảng ba giờ sáng, và bị tôi lôi kéo xem phim cùng nhau. Tất nhiên, thiết bị đã chuyển từ máy tính bảng sang laptop, và chúng tôi cũng đã chuyển từ bàn làm việc sang giường.
Ừm, là kiểu ngồi trên giường không đắp chăn và chỉ xem phim thôi. Thật đấy, chỉ xem phim mà, ngay cả quần áo cũng không hề lộn xộn.
Và rồi, và rồi... sau đó, tôi bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc. Toàn thân tôi run lên, đang định nói gì đó nhưng lại bất chợt nhận ra nơi này không phải phòng của mình.
Phải rồi, tối qua, tôi bị mắc kẹt trong phòng của Lục Trầm và sau đó, chết tiệt tôi ngủ quên mất. Tôi vội vã lăn xuống giường, chạy đến bên kia giường và lay anh dậy.
"Lục Trầm mau tỉnh dậy, dì Lục đang gõ cửa kìa."
Lục Trầm mở mắt một cách miễn cưỡng, ánh mắt rõ ràng tỏ ra khó chịu nhưng dường như vẫn còn mơ màng, anh lật người và chuẩn bị ngủ tiếp. Không phải chứ anh trai! Lười biếng không phải là thói quen tốt đâu!
"Anh trai, mau dậy đi, coi như tôi van anh đấy, cửa phòng sắp bị gõ nát mất rồi."
Tôi không dám nói to, cúi xuống bên tai anh và thì thầm. Thật đấy, mau dậy đi, đừng bắt tôi phải quỳ xuống van nài!
"Lục Trầm hôm nay sao vẫn chưa dậy hả? Sao hôm nay dậy muộn vậy?" Dì Lục lẩm bẩm bên ngoài cửa, ôi không, tôi sắp khóc mất T﹏T
"Anh trai, cứu mạng với!"
Lục Trầm, trước đó không có chút động tĩnh nào, đột nhiên ngồi bật dậy, xoa xoa trán, sau đó ra hiệu cho tôi đứng sau cửa trốn.
"Lạ thật, Tử Thanh không ở trong phòng à, đứa bé này, không biết đi đâu mất rồi."
Tiếng mẹ tôi vang lên, chết tiệt, họ đã phát hiện ra tôi không có trong phòng.
"Thế hả? Hôm nay không biết thế nào mà Lục Trầm cũng lạ, có lẽ là tối hôm qua làm việc quá khuya chưa tỉnh."
Đột ngột, Lục Trầm mở cửa.
"Mẹ, dì Lan, sáng nay con nghe thấy Tử Thanh ra ngoài, còn rủ con đi chạy buổi sáng nữa nhưng con làm việc khuya quá nên không đi cùng được".
Lục Trầm kiềm chế sự bực bội, kiên nhẫn giải thích.
Dì Lục rõ ràng có chút ngạc nhiên, bản thân bà biết rõ con trai mình, Lục Trầm dù thường không biểu hiện ra ngoài, nhưng bà biết, con trai mình rất dễ bị tức giận khi thức dậy, thông thường không thể nào gọi dậy được, trừ khi anh tự thức.
Nhưng hôm nay Tử Thanh gọi anh đi chạy buổi sáng, anh lại tỉnh dậy, có vẻ như giữa hai đứa trẻ này có chuyện gì đây~
"Vậy à, vậy thì không làm phiền con nghỉ ngơi nữa, Lục Trầm con cứ tiếp tục ngủ đi. Ôi, nhìn đôi mắt thâm quầng kia, cũng quá vất vả rồi, mau về phòng ngủ bù lại đi nào."
Lý Huệ Lan rất tin tưởng lời nói của Lục Trầm, cùng dì Lục đi xa dần trong khi trò chuyện.
Bình luận facebook