Sau khi nói những lời ấy, tôi không quan tâm đến Triệu Yến Uyển nữa. Cô ta dường như đã bật khóc, lảo đảo chạy vào nhà vệ sinh.
Không ai an ủi cô ấy, mọi người đều bận rộn với công việc của mình, lương của Trình Thị không hề thấp, nhưng công việc cũng chẳng ít.
Nói ra những lời ấy, lòng tôi nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trong nguyên tác, Lâm Tử Thanh không ưa Triệu Yến Uyển, phần lớn là vì cảm thấy cô ta không xứng với Trình Phong. Và cho rằng họ không cùng một tầng lớp, thậm chí vì thế mà làm nhiều chuyện quá đáng, như cản trở tình yêu của họ, lợi dụng mối quan hệ giữa hai gia đình để sắp xếp hôn nhân v.v...
Không vấn đề gì cả, bây giờ, Lâm Tử Thanh sau khi rời khỏi Trình thị, đã là một Lâm Tử Thanh hoàn toàn mới. Tránh xa nam chính và nữ chính, giữ mạng nhỏ của mình.
Tôi liên hệ với tài xế trở về nhà, nhìn cơ ngơi trước mắt không khỏi phải thốt lên lần nữa, Lâm Tử Thanh chắc chắn là con gái ruột của tác giả phải không?
Căn biệt thự trước mắt tôi như 1 toà lâu đài thời xưa có phải là ảo giác không? Chỉ vì theo đuổi một người đàn ông, bỏ qua việc làm tiểu thư nhà giàu, lại cố tình vào công ty người ta làm thư ký nhỏ? Còn vì một người đàn ông không yêu mình, nếu không phải là mù quáng thì là gì?
“Phu nhân, tiểu thư đã về rồi".
Đúng lúc vừa bước chân vào nhà, tiếng của người quản gia vang lên, pha trộn giữa ba phần kích động và bảy phần phấn khích. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình như một chú cừu con đi lạc đã tìm được đường về.
"Tử Thanh về rồi ư?"
Một người phụ nữ có vẻ ngoài khá trẻ nhưng điềm đạm và quyến rũ bước nhanh xuống từ cầu thang lộng lẫy, trên khuôn mặt ánh lên sự vội vã nhưng vẫn giữ được những đường nét tao nhã - đó chính là mẹ của Lâm Tử Thanh - Lý Huệ Lan.
Giây tiếp theo, tôi đã được ôm vào một vòng tay ấm áp.
"Tử Thanh ơi, nếu Trình Phong không thích con là do hắn không có mắt nhìn người. Tử Thanh con gái ta là tốt nhất, sẽ có nhiều đàn ông tốt thích con. Tuần sau là sinh nhật của con, ta sẽ tổ chức cho con một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng nhất, mời tất cả những người nổi tiếng trong giới thương nghiệp đến, nhất định sẽ có người tốt hơn Trình Phong"
Tôi thấy lòng mình trở nên thật ấm áp khi cảm nhận được sự bảo vệ từ người phụ nữ này. Tôi là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong trại mồ côi mà không biết đến tình thân phụ mẫu như thế nào, nay bỗng dưng có thêm một đôi phụ mẫu, trong lòng tôi đương nhiên là vui sướng.
"Ừm, mẹ cứ quyết định đi."
Tôi ngoan ngoãn đồng ý với ý tưởng tổ chức tiệc sinh nhật mà không hề có ý kiến gì.
Ngay sau đó, người mẹ thân yêu của tôi đã đẩy con gái ra và hào hứng reo lên: "Ôi, cuối cùng con cũng đồng ý rồi. Ta sẽ chuẩn bị ngay bây giờ, thời gian không còn nhiều, phải nhanh chóng viết thư mời gửi đi thôi, phải tìm người trang trí sảnh tiệc nữa. Và cả bộ trang phục của chúng ta, cũng phải mời nhà thiết kế để đặt may, dù thời gian hơi gấp nhưng chắc chắn sẽ không thành vấn đề..."
Tôi chỉ có thể đứng nhìn người mẹ vừa rồi còn nồng nhiệt với mình nay đã quay lưng đi xa không thương tiếc...
Ê mẹ ơi, lẽ nào con là con nuôi còn bữa tiệc sinh nhật mới là con đẻ của mẹ? Dáng vẻ của bà vẫn thật thanh lịch, như Nữ Hoàng Trắng trong "Alice ở Xứ sở thần tiên" vậy.
Bình luận facebook