• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (3 Viewers)

  • Chương 101-105

Chương 101: Bây giờ cô ấy cũng không cần cậu nữa (6)

Đường Diệp Thần không chịu quay lại giường nằm, anh ta háo hức nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, ước gì cô sẽ xuất hiện trước mặt anh ta ngay lập tức. Vài phút sau, Tống Hân Nghiên đẩy cửa bước vào với một bó hoa hồng vàng.

Đường Diệp Thần nhìn thấy bông hồng vàng trong tay cô, trái tim lạnh đi một nửa, anh ta chăm chú nhìn cô, anh ta đã liềucả mạng mình, vẫn không thể có được sự tha thứ của cô sao? Tại sao trái tim cô lại tàn nhẫn như vậy?

Nhan Tư nhìn thấy hoa hồng vàng trong tay cô, trong lòng run lên kịch liệt, hoa hồng vàng, tượng trưng cho lời xin lỗi, con trai bà ta liều mạng cứu cô, nhưng cô lại không biết tốt xấu như vậy! Bà ta quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt mất mát trên gương mặt tuấn tú của con trai mình. Bà ta đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Tống Hân Nghiên, không kiềm được cơn giận, vươn tay tát cô một cái, “Tống Hân Nghiên, cô còn có lương tâm không?”

Tay cũng không dừng lại trên mặt Tống Hân Nghiên như mong muốn, bà ta quay đầu lại nhìn chằm chằm đứa con trai của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp Thần, buông tay mẹ ra, để mẹ dạy nó cách làm người."

“Mẹ, mẹ ra ngoài trước đi, để con và Hân Nghiên ở riêng một lát.” Đường Diệp Thần không nhìn Nhan Tư, anh ta nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên, bó hoa hồng vàng của cô đã tượng trưng cho thiên ngôn vạn ngữ, nhưng anh ta không quan tâm.

Tống Hân Nghiên đã sẵn sàng chịu đựng cái tát của Nhan Tư, và khi cái tát rơi xuống, cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn và không cảm thấy tội lỗi như vậy nữa.

“Mẹ không thèm quan tâm con nữa.” Nhan Tư giậm chân, hất tay anh ta ra rồi tức giận bước ra khỏi phòng bệnh.

Trong phòng chỉ còn lại Đường Diệp Thần và Tống Hân Nghiên, Tống Hân Nghiên đang cầm bông hồng vàng cảm thấy khó chịu, cô ngẩng đầu nhìn Đường Diệp Thần, anh ta trông không tốt lắm, lại đang đeo một chiếc nẹp cổ. Cô nhanh chóng đặt bông hồng vàng lên bàn, đi tới giúp anh ta, "Lên giường nằm đi, anh cần nghỉ ngơi."

Đường Diệp Thần ngoan ngoãn nằm lại trên giường, không thèm hỏi cô tặng hoa hồng vàng là có ý gì, anh ta lặng lẽ nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp. Thấy cô rời đi, anh ta nhanh chóng nắm lấy tay cô ôm chặt vào trong ngực, "Em đừng đi, ở bên tôi một lát, được không?"

Cho dù Tống Hân Nghiên có trái tim sắt đá, cô cũng không thể từ chối yêu cầu của anh ta vào lúc này, cô muốn rút tay lại nhưng anh ta càng siết chặt hơn. Cô không còn cách nào khác đành phải ngồi xuống bên giường, nhìn băng gạc đang hơi chảy máu trên trán anh ta, cô nói: "Anh thấy thế nào? Vừa rồi mẹ nói anh bị chấn động não, có cảm thấy buồn nôn không? Có cần tôi gọi bác sĩ đến không?"

Đường Diệp Thần lắc đầu, anh ta thấy cô bình an vô sự ngồi bên cạnh mình, cuối cùng anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì đã không làm tổn thương đến cô, thật tốt! "Hân Nghiên, em có biết tôi nghĩ gì khi chiếc xe tải đâm em không?"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tống Hân Nghiên lắc đầu.

"Tôi nghĩ, nếu quay lại cái đêm chúng ta tân hôn, tôi sẽ ôm em và nói với em rằng tất cả đã có tôi, mọi điều tồi tệ sẽ qua đi, và tôi sẽ yêu em nhiều hơn trong tương lai, giúp em quên đi đoạn ký ức kia, sống hạnh phúc bên tôi.” Đường Diệp Thần thật sự rất hối hận, nếu lúc đó anh ta không rắc muối vào vết thương của cô, mà cùng cô để vết thương từ từ lành lại, liệu hôm nay bọn họ có khác không?

Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sao có thể không nghe thấy sự ăn năn trong lời nói của Đường Diệp Thần, nhưng..."Diệp Thần, quên đi, làm người nên nhìn về phía trước, chúng ta không thể quay về quá khứ, cũng không thể xoay chuyển kết cục."

“Không, chỉ cần em đồng ý, chúng ta có thể viết lại đoạn kết, chúng ta sẽ ở bên nhau hạnh phúc, hứa với tôi, đừng rời xa tôi, được không?” Đường Diệp Thần cầu xin, thật ra lúc va chạm, anh ta rất hi vọng rằng anh ta sẽ chết., nếu vậy, có lẽ anh ta vẫn có thể sống mãi trong trái tim cô.

Tống Hân Nghiên mở mắt ra thấy gương mặt đầy hi vọng của anh ta, cô bất lực thở dài, "Anh chăm sóc vết thương của mình cho thật tốt, chúng ta sẽ nói chuyện khi anh khỏe lại."

Ngoài cửa vang lên tiếng chuông quen thuộc, Tống Hân Nghiên giật mình, quay đầu lại thì thấy bóng lưng quen thuộc qua ô cửa kính hẹp của cửa phòng bệnh, cô sững sờ, không phải anh đã đi rồi, sao lại quay lại rồi?
Chương 102: Tôi muốn sống cho chính mình

Nhận thấy Tống Hân Nghiên đang nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh đến thất thần, Đường Diệp Thần nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ kịp nhìn thấy cái ót với kiểu tóc được cắt gọn gàng vụt qua, anh ta nhíu mày, bỗng nhớ tới câu Thẩm Duệ nói với anh ta trước đó ở cửa Tập đoàn Thẩm thị.

Trong lòng anh ta đấu tranh kịch liệt, anh ta nói: “Hân Nghiên, có phải em và chú Tư...”

Tống Hân Nghiên quay đầu, nhíu mày nhìn anh ta: “Rốt cuộc anh muốn nói gì?”

Đường Diệp Thần bình tĩnh nhìn cô, một lúc lâu sau, anh ta lắc đầu: “Không có gì.”

Miệng Đường Diệp Thần nói không có gì, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi, dường như giữa Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên có điều không bình thường.

Đêm đó ở nhà trọ của Tống Hân Nghiên, biểu hiện của Thẩm Duệ không giống trưởng bối, cũng không giống cấp trên, ngược lại giống như người đàn ông bắt được cảnh người phụ nữ của mình đưa người đàn ông khác về nhà, buồn bực, ghen tuông.

Anh ta không muốn nghĩ rằng giữa Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên có mối quan hệ mờ ám, bởi vì Thẩm Duệ là người đàn ông có mắt cao hơn người, chắc chắn anh sẽ không đụng đến người phụ nữ anh ta từng dùng. Thế nhưng câu nói kia của anh lại khiến anh ta nghi ngờ.

Tống Hân Nghiên ngồi một lát, nhìn bên ngoài đã tối sầm, cô đứng dậy, nói: “Dưỡng thương cẩn thận, tôi về trước đây.”

Đường Diệp Thần nhìn cánh tay băng bó băng gạc của cô, ánh mắt chậm rãi dời đi, dừng ở khuôn mặt không trang điểm của cô, giọng nói chứa sự hy vọng kín đáo: “Hân Nghiên, tối nay ở lại với anh được không?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không còn sớm nữa, tôi phải về trước.”

Đường Diệp Thần nhìn thấy cô cầm túi ở sô pha, đi về cửa phòng bệnh không chút lưu luyến, anh ta bỗng nói: “Em gấp gáp muốn ly hôn với tôi như vậy, có phải bên ngoài có người khác đúng không?”

Tay Tống Hân Nghiên vừa chạm vào cửa, nghe vậy cô quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm Đường Diệp Thần nằm trên giường bệnh. Cô cắn chặt răng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Dáng vẻ này của cô không nghi ngờ gì là thừa nhận, Đường Diệp Thần cười lạnh liên tục, lại hỏi: “Người kia là chú Tư đúng không?”

Hai chân Tống Hân Nghiên mềm nhũn, suýt chút nữa cô không đứng vững, cô cố gắng bình tĩnh nói: “Đường Diệp Thần, xem ra đầu óc anh bị đụng hỏng rồi, cần tỉnh táo lại đi, ngày mai tôi chờ anh ở tòa án!”

“Tống Hân Nghiên, tôi nghĩ cho dù tôi mắc lỗi không thể tha thứ, trước kia tôi lái xe chắn xe tải, em cũng tha thứ cho tôi. Xem ra là tôi quá ngây thơ rồi, sao em lại nhẫn tâm như vậy, tôi bị thương chưa lành, em vẫn còn muốn kiện tụng ly hôn với tôi sao?” Đường Diệp Thần chất vấn, anh ta đã liều mạng bù đắp, tại sao cô lại không nhìn thấy?

Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại, khẽ nói: “Anh cứu tôi, tôi rất biết ơn. Biết ơn anh giống như tám năm trước, vì vậy năm năm nay, mặc dù biết anh có người phụ nữ khác ở bên ngoài, tôi đều mắt nhắm mắt mở cho qua, tôi nghĩ anh sẽ quay đầu, thế nhưng anh không những không quay đầu, mà còn ở cùng một chỗ với Tống Nhược Kỳ. Diệp Thần, bây giờ tôi chỉ cần nhớ lại cảnh hai người ở biệt thự nhà họ Thẩm, tôi đã thấy ghê tởm. Đúng, là anh cứu tôi một lần, nhưng tôi không muốn dùng năm năm nữa để trả ơn cứu mạng nữa. Từ khi tôi mười bảy tuổi, chúng ta gặp nhau, đến bây giờ tôi đã hai mươi lăm tuổi, quãng thời gian đẹp nhất của tôi đều dành cho anh, chờ đợi hết hy vọng, những năm tháng còn lại, tôi muốn sống cho chính bản thân mình.”

“Hân Nghiên, tôi đã chuộc tội, chẳng lẽ em không nhìn thấy sự thật lòng của tôi sao?” Đường Diệp Thần u buồn nhìn cô: “Hân Nghiên, có phải tôi đã phạm sai lầm mà không bao giờ nhận được sự tha thứ của em đúng không?”

Tống Hân Nghiên mở to mắt, lẳng lặng nhìn anh ta, cô nói: “Diệp Thần, tôi không có tư cách tha thứ cho ai, chỉ là chúng ta đã đi đến hồi kết, cần gì phải cho nhau bi thương nữa. Cảm ơn anh đã cứu tôi, tạm biệt!”

Tống Hân Nghiên nói xong, mở cửa ra ngoài, vừa mới đi được hai bước, cô đã bị người ôm lấy từ phía sau, giọng Đường Diệp Thần truyền đến từ phía sau: “Hân Nghiên, cho... Tôi một cơ hội nữa, bây giờ, tôi sẽ không để em phải thất vọng!”

Tống Hân Nghiên cúi đầu, nhìn cánh tay màu lúa mạch đang ôm lấy eo cô, cô nhắm chặt mắt lại, run rẩy nói: “Vậy anh nói cho tôi biết, làm sao để một trái tim tuyệt vọng có thể bùng cháy trở lại?”

...

Sau khi Tống Hân Nghiên lên trên tầng, Thẩm Duệ không quá yên tâm, lái xe đi dạo một vòng, anh lại quay về, xuống xe đi lên tầng. Đến bên ngoài phòng bệnh thì nhìn thấy cảnh Đường Diệp Thần và Tống Hân Nghiên nắm tay nhau, hòa thuận vui vẻ trong phòng bệnh.

Trong nháy mắt đó, anh gần như vọt vào tách hai bọn họ ra, sau đó tiếng điện thoại vang lên, lý trí của anh quay về, dù sao ngày mai bọn họ cũng ly hôn, anh sẽ nhịn nốt một lần này.

Anh xoay người rời đi, đi được một khoảng anh dừng lại, chờ một lát, vẫn không ai đuổi theo, anh càng tức giận hơn, dứt khoát đi nhanh về phía trước. Vào thang máy, anh mới nhận điện thoại: “Chuyện gì?”

Giọng nói ẩn chứa sự tức giận xuyên qua sóng điện thoại truyền thẳng đến Nghiêm Thành, Nghiêm Thành run lẩy bẩy, ông chủ gặp thần giết thần, gặp ma giết ma, trạng thái bình thường vẫn chưa trở lại, anh ta vẫn nên cẩn thận thì hơn: “Tổng giám đốc Thẩm, đã có kết quả điều tra của vụ tai nạn giao thông, cần tôi gửi cho anh không?”

“Tôi về công ty ngay đây.” Thẩm Duệ nói xong thì cúp điện thoại, anh ngước mắt nhìn dáng vẻ phản chiếu của mình trên vách tường kim loại của thang máy, mắt phượng híp lại. Rốt cuộc vụ tai nạn này là ngoài ý muốn hay có người cố tình gây ra, lập tức sẽ có đáp án.

Thang máy tới tầng một, anh bước ra ngoài rồi lên xe rời đi.

Trở lại công ty, Nghiêm Thành lập tức ra đón, đưa bản báo cáo điều tra trong tay cho Thẩm Duệ, anh ta vừa đi vừa nói: “Tổng giám đốc Thẩm, quả thật có người gây ra vụ tai nạn này, xe tải gây tai nạn thuộc một công ty vận tải nhanh, mà tài xế lái xe chính là người vừa được tuyển vào mấy ngày trước, có người nhìn thấy trước khi gây tai nạn, tài xế đã gặp mặt Đường Diệp Thần.”

“Đường Diệp Thần?” Thẩm Duệ nhận lấy túi văn kiện rồi mở ra, rút văn kiện ra, tấm ảnh khẽ rơi xuống mặt đất. Thẩm Duệ cúi đầu nhìn, tuy chỉ có góc nghiêng, nhưng vẫn có thể nhìn ra người trong bức ảnh là Đường Diệp Thần.

Nghiêm Thành vội cúi người nhặt bức ảnh lên, sau đó đưa cho Thẩm Duệ, anh ta gật đầu nói: “Đúng vậy, chúng tôi còn tra được tài khoản và lịch sử trò chuyện của tài xế gây tai nạn, tài khoản của tài xế có thêm 60 vạn, không rõ người gửi. Mà trong lịch sử trò chuyện của tài xế lái xe, trước vụ tai nạn nửa tiếng, có một số điện thoại xa lạ liên tục gọi điện cho tài xế. Chúng tôi điều tra bản cameras trong xe, chiếc xe vận tải gây tai nạn tránh chướng ngại vật trên đường theo hướng Nam, chạy về phía bên ngoài tập đoàn Thẩm thị.”

Thẩm Duệ vừa xem báo cáo, vừa nói: “Nói tiếp.”

“Chiếc xe gây tai nạn dừng ở bên ngoài tập đoàn Thẩm thị nửa tiếng, mãi đến khi cô Tống đi ra khỏi cửa lớn tập đoàn Thẩm thị, số điện thoại xa lạ kia lại gọi cho tài xế, chỉ trò chuyện hai giây rồi cúp máy, chắc hẳn là hạ lệnh cho tài xế lái xe. Trong quá trình chiếc xe lao về phía cô Tống, số điện thoại của Đường Diệp Thần xuất hiện trong điện thoại của tài xế, trò chuyện khoảng mười giây, trong nháy mắt khi xảy ra tai nạn thì cúp máy.” Nghiêm Thành nói xong, cẩn thận nhìn Thẩm Duệ.

Vẻ mặt Thẩm Duệ âm u, tàn ác, tay nắm chặt tờ giấy, anh liên tục cười lạnh: “Tôi coi thường bản lĩnh của Đường Diệp Thần rồi, vậy mà dám lấy mạng để tính kế Tống Hân Nghiên.”
Chương 103: Tôi muốn sống cho chính mình (2)

Thẩm Duệ quả thật không dám nghĩ, nếu tài xế lỡ tay, đâm trúng Tống Hân Nghiên trước không biết sẽ có hậu quả gì, chỉ cần tưởng tượng thôi tim anh đã run rẩy. Anh cực kỳ tức giận, Đường Diệp Thần tính toán mưu mô, cũng không muốn ly hôn với Tống Hân Nghiên, vậy đừng trách anh ra tay. Xem ra một ngày bọn họ chưa ly hôn, những người này sẽ không bỏ qua cho Tống Hân Nghiên.

Nghiêm Thành rụt cổ, không dám nhìn anh: “Tổng giám đốc Thẩm, trước cuộc trò chuyện của Đường Diệp Thần và tài xế gây tai nạn, còn cố định trò chuyện với một số điện thoại lạ, mãi đến trước khi xảy ra tai nạn, số điện thoại lạ kia vẫn còn gọi đến, tôi nghi ngờ, vụ tai nạn lần này không đơn giản để lừa cô Tống, có thể có người thật sự muốn mạng của cô Tống.”

Tầm mắt Thẩm Duệ dừng ở nhật ký cuộc gọi, giống y như lời Nghiêm Thành nói, anh nhíu mày: “Đã điều tra số này chưa?”

“Đã điều tra rồi, số này hôm nay mới đăng ký, chủ nhân chứng minh thư hôm trước đã gặp tai nạn qua đời, không tra được một chút dấu vết nào. Sau vụ tai nạn, điện thoại đó cũng đã bị vứt.” Nghiêm Thành nói.

“Xem ra đối phương đã có âm mưu từ trước, nếu đâm chết Tống Hân Nghiên, anh ta sẽ giá họa cho Đường Diệp Thần.” Thẩm Duệ càng nhíu chặt mày hơn: “Rốt cuộc ai có thâm cừu đại hận với Tống Hân Nghiên như vậy mà muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết.”

“Cuộc sống của cô Tống rất đơn thuần, hẳn sẽ không rước tới họa sát thân như vậy. Tổng giám đốc Thẩm, anh có còn nhớ sự cố phát sinh ở công trường thành phố C lần trước không, thậm chí tôi nghi ngờ có lẽ người đối phương muốn đẩy vào chỗ chết không phải anh, mà là cô Tống.” Sau khi nhận được báo cáo điều tra, Nghiêm Thành suy nghĩ mãi rốt cuộc ai muốn giết Tống Hân Nghiên, nhưng từ đầu đến cuối lại không có đầu mối.

Mắt Thẩm Duệ sầm xuống, anh bỗng xoay người đi về phía thang máy: “Nghiêm Thành, đi theo tôi đến đội cảnh sát giao thông.” Anh Từng Là Duy Nhất

Nghiêm Thành gật đầu, vội theo sau.

Đội cảnh sát giao thông, tài xế lái xe vận tải vừa được thả ra ngoài thì bắt gặp Thẩm Duệ, anh ta nhìn người đàn ông trước mặt giống như ma vương đến từ địa ngục, nhớ tới hiện trường vụ tai nạn vừa rồi, anh ta vẫn còn sợ hãi: “Anh... Anh muốn làm gì?”

Thẩm Duệ lạnh lùng nhìn anh ta, không nói gì, Nghiêm Thành tiến lên phía trước, kéo tay tài xế lái xe vận tải, nói: “Tổng giám đốc Thẩm của chúng tôi muốn nói chuyện với anh, thức thời thì ngoan ngoãn đi theo chúng tôi.”

Tài xế xe vận tải chột dạ, nhưng không thể không đi theo bọn họ, ra khỏi đội cảnh sát giao thông, Thẩm Duệ xoay người, ý bảo Nghiêm Thành buông anh ta ra, anh nói: “Chúng tôi đã điều tra nhật ký điện thoại của anh, trước khi xảy ra tai nạn, có một số điện thoại xa lạ nói chuyện với anh, người đó là ai, anh ta ra lệnh gì cho anh?”

“Tổng giám đốc Thẩm, số điện thoại xa lạ gì chứ, tôi không biết.” Vẻ mặt tài xế vô lại, kiên quyết không thừa nhận.

Thẩm Duệ cười lạnh, nói: “Xem ra anh chưa thấy quan tài không đổ lệ, tài khoản của anh bỗng có thêm 60 vạn, tôi nghĩ với thân phận người lái xe tải, vài ngày ngắn ngủi kiếm được 60 vạn là không có khả năng. Nếu không chúng tôi đưa anh đến cục cảnh sát, nói rõ nguyên nhân với cảnh sát, rốt cuộc 60 vạn này đến từ đâu.”

“Đó là tiền vợ tôi mượn để mua nhà, Tổng giám đốc Thẩm, anh không thể vu oan cho dân thường chúng tôi được.” Tài xế xe vận tải cố giữ sự bình tĩnh, bịa chuyện nói.

“Thật không, anh cũng chưa lấy vợ, làm sao mượn được tiền?” Thẩm Duệ lạnh lùng nhìn anh ta, anh đã tìm đến anh ta, chắc chắn đã điều tra chi tiết rành mạch về anh ta, sao có thể bị lừa bởi mấy câu nói dối chứ.

Tài xế xe vận tải nói: “Dù sao tôi cũng không hiểu mấy người đang nói gì? Những người giàu mấy người bị vọng tưởng bị hại sao? Hở ra là mưu sát, tôi cũng không rảnh đến mức làm chuyện nhàm chán đó đâu.”

Thẩm Duệ giơ ảnh chụp trong tay lên: “Anh không thừa nhận cũng không sao, Nghiêm Thành báo cảnh sát, nói có người mưu sát.”

Tài xế lái xe vận tải nhìn thấy ảnh chụp, vẻ kiêu ngạo biến mất trong nháy mắt, chủ động nhận hết tội. Thẩm Duệ nhíu mày: “Anh nói tất cả đều do Đường Diệp Thần sai khiến, chỉ để diễn vở kịch anh hùng cứu mỹ nhân?”

“Đúng vậy, khi anh ta đến tìm tôi, ban đầu tôi không chịu, nhưng anh ta nói cho tôi 60 vạn tiền đặt cọc trước, sau khi chuyện thành công thì cho tôi 40 vạn nữa. Anh ta nói chỉ cần giúp anh ta theo đuổi lại vợ, anh ta đều đồng ý hết.”

“Vậy người gọi điện cho anh trước khi xảy ra tai nạn là ai?” Thẩm Duệ nhíu mày, nửa tin nửa ngờ nhìn anh ta.

“Gọi lộn số.”

“Gọi hơn mười lần, anh lừa ai thế?” Nghiêm Thành tức giận nói.

Tài xế lái xe tải dụi mũi: “Người đó đòi nợ, tìm Tổng giám đốc Lưu gì đó, tôi nói không phải là tôi, anh ta vẫn gọi lại, về sau tôi nghe được giọng anh ta thì dứt khoát cúp máy.”

Nghiêm Thành còn muốn hỏi nữa, Thẩm Duệ cho anh ta ánh mắt dừng lại, anh phất tay nói: “Anh đi đi, cần gì chúng tôi sẽ tìm anh.”

Tài xế lái xe tải xoay người rời đi, Nghiêm Thành nhìn bóng lưng đắc chí của anh ta, anh ta không cam lòng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, cứ thả anh ta đi như vậy sao?”

“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ phải bắt anh ta lại đánh vài cái? Nghiêm Thành, phái người theo dõi anh ta hai mươi tư giờ, anh ta gặp ai, làm gì, đều phải báo cáo với tôi.” Thẩm Duệ xoay người lên xe, anh còn có chuyện quan trọng phải làm hơn chuyện này.

“Vâng, Tổng giám đốc Thẩm.” Nghiêm Thành nhận lệnh.
Chương 104: Mỗi phút mỗi giây đều nhớ anh

Thẩm Duệ ngồi trong xe, tay trái chống cằm, ánh mắt sắc bén đảo qua ảnh chụp trong tay, trong đầu hiện lên cảnh tượng ấm áp dịu dàng trong phòng bệnh, ánh sáng trong mắt anh trong trẻo. Đường Diệp Thần không phải thích diễn kịch sao, anh sẽ để anh ta diễn cho đủ!

“Nghiêm Thành, tự mình đưa báo cáo điều tra cho Đường Diệp Thần, còn nữa, đi làm giúp tôi thêm một việc.” Thẩm Duệ nhỏ giọng dặn dò vài câu, trong lòng Nghiêm Thành khiếp sợ nhìn anh: “Tổng giám đốc Thẩm, e là không tốt lắm đâu?”

“Cậu cứ làm theo lời tôi, tôi không cần cậu phát biểu ý kiến gì hết.” Thẩm Duệ nhíu mày trách mắng.

Nghiêm Thành im lặng, biết tâm ý Thẩm Duệ đã quyết định, anh ta không tiếp tục khuyên nữa. Chỉ là anh ta cảm thấy, Thẩm Duệ vì muốn có được một người phụ nữ mà có thể nói là đã tính hết mọi đường đi nước bước rồi.

Tống Hân Nghiên về đến nhà. Đèn trong phòng khách sáng lên, trong phòng bếp truyền đến âm thanh thái rau, cô kinh ngạc nhíu mày, chỉ thấy Hàn Mỹ Hân buộc tạp dề, cầm dao thái đi ra, nhìn thấy cô đứng ở cửa chính ngẩn người, cô ấy cười rạng rỡ: “Cậu ngây ngốc đứng ở đó làm gì? Còn không vào đi.”

Tống Hân Nghiên lấy lại tinh thần, cô khom lưng lấy dép từ trong tủ giày ra thay, vừa đổi vừa nói: “Sao cậu lại về rồi?”

“Tớ nghe nói cậu bị tai nạn giao thông, biết người của cậu không sao nên tớ lập tức về thẳng nhà chờ cậu này.” Hàn Mỹ Hân nhìn thấy trên cánh tay cô quấn băng gạc, cô ấy nhíu mày nói: “Cậu bị thương à?”

“Ừm. Bị kính vỡ đâm trúng, không sao đâu, vết thương không sâu.” Tống Hân Nghiên đi vào phòng khách, vừa vào đã ngửi thấy một mùi canh gà nồng nặc: “Cậu đặc biệt trở về nấu cơm cho tớ ư?”

“Đúng vậy. Nghĩ đến cậu ở nhà một mình chắc chắn không ăn cơm ngon, tớ đã đi qua chợ mua một con gà về, nghe nói là gà công nghiệp, nấu để bồi bổ cho cậu.” Hàn Mỹ Hân vừa nói vừa đi về phòng bếp, tiếp tục thái rau.

Tống Hân Nghiên đi theo vào phòng bếp, thời gian này là tháng nóng nhất của mùa hè nên trong phòng bếp rất nóng. Cô đứng dựa vào cạnh cửa, nói: “Mỹ Hân, chiếc xe tải kia là muốn nhắm vào tớ, nếu không phải là Đường Diệp Thần lái xe chắn trước mặt tớ, có lẽ bây giờ cậu đã không còn gặp được tớ nữa rồi.”

Hàn Mỹ Hân buông đao xuống, đi tới nhẹ nhàng ôm cô: “Hân Nghiên, đừng sợ. Chuyện đã qua rồi, Đường Diệp Thần thế nào rồi?”

“Bị thương không nặng, bác sĩ nói có thể bị chấn động não, cần phải nhập viện theo dõi.” Tống Hân Nghiên nói.

“Cũng thật đúng lúc ha, ngày mai sẽ mở phiên tòa rồi, lúc này anh ta hoàn toàn có lý do trì hoãn thời gian mở phiên tòa.” Hàn Mỹ Hân còn chưa dứt lời, điện thoại di động của cô vang lên, cô nhìn thoáng qua id người gọi, sắc mặt khẽ thay đổi, chẳng lẽ để cho miệng quạ đen của cô ấy nói trúng rồi ư?

“Đàn anh Liên Mặc, anh tìm em có việc gì thế?”

“Vừa rồi tòa án gọi điện tới thông báo, bị cáo bị tai nạn giao thông, thời gian mở phiên tòa sẽ bị hoãn đến thứ Sáu tuần sau. Anh nghe nói cô Tống cũng bị tai nạn xe cộ, cô ấy ở bệnh viện nào em nói cho anh biết đi, lát nữa anh sẽ đi qua thăm cô ấy.” Giọng nói của Liên Mặc từ bên kia truyền đến, rất nho nhã.

Hàn Mỹ Hân nhìn lướt qua Tống Hân Nghiên, cô ấy báo địa chỉ khu chung cư Kim Vực Lam Loan, sau đó cúp điện thoại.

Tống Hân Nghiên nhìn cô ấy và hỏi: “Là ai gọi tới mà cậu lại có biểu cảm này thế? Bạc Mộ Niên?”

“Không phải, là đàn anh Liên Mặc, đúng là sợ cái gì thì cái đó sẽ tới, tòa án thông báo thời gian mở phiên tòa sẽ hoãn đến thứ Sáu tuần sau. Hân Nghiên, cậu nói xem có phải Đường Diệp Thần cố ý không?” Hàn Mỹ Hân vô cùng tức giận, vốn giai đoạn này không dễ sắp xếp, hiện tại lại phải hoãn lại, Hân Nghiên rốt cuộc khi nào mới có thể ly hôn với Đường Diệp Thần, bắt đầu cuộc sống mới.

Nghe vậy, Tống Hân Nghiên trầm mặc, lúc này nếu cô còn một chút lương tâm, cũng không nên suy đoán mưu đồ của Đường Diệp Thần.

Hàn Mỹ Hân nhìn cô: “Hân Nghiên, chẳng lẽ cậu dao động ư?”

“Không có, tớ chỉ đang suy nghĩ, anh ta cần gì phải làm chuyện thừa thế.” Tống Hân Nghiên lắc đầu, cô xoay người đi ra khỏi phòng bếp, đi tới bên sô pha ngồi xuống, bình tĩnh nhìn phía trước ngẩn người.

Hàn Mỹ Hân thở dài, không quấy rầy cô nữa mà xoay người đi vào phòng bếp.

Khoảng bốn mươi phút sau, chuông cửa vang lên, Hàn Mỹ Hân ở trong phòng bếp gọi: “Hân Nghiên, đi mở cửa kìa, chắc là đàn anh Liên Mặc tới đây.” Tống Hân Nghiên đứng lên từ ghế sô pha, bước nhanh đến bên cửa, mở mắt mèo ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy Liên Mặc mặc âu phục đứng ngoài cửa.

Cô mở cửa và mỉm cười: “Xin chào luật sư Liên.”

Liên Mặc cẩn thận quan sát cô, thấy trên cánh tay cô quấn băng gạc, anh ta nói: “Sao cô bị thương mà không ở trong bệnh viện?” Trong giọng nói mơ hồ hàm chứa vẻ trách cứ.

“Không có gì đáng ngại, tôi chỉ bị thương nhẹ thôi, mời anh vào.” Tống Hân Nghiên nghiêng người sang một bên, Liên Mặc xách đồ dinh dưỡng đi vào, chỗ cửa ra vào có vẻ hẹp hơn rất nhiều.

Tống Hân Nghiên thấy anh ta cởi giày, cô vội vàng nói: “Không cần cởi giày, nhà tôi không chuẩn bị dép nam.”

“Không sao, cô quét dọn nhà cửa sạch sẽ như vậy, tôi cũng ngại giẫm dép lên.” Liên Mặc dứt lời, anh ta cởi giày đi vào phòng khách, đặt đồ dinh dưỡng lên bàn trà, quay đầu lại nhìn cô: “Tôi nghe nói cô bị tai nạn giao thông nên tới xem thử, thấy cô không sao, tôi cũng yên tâm rồi.”

“Cám ơn anh đã ở xa như vậy còn đặc biệt tới thăm tôi, tôi không sao, anh ngồi đi, để tôi pha trà cho anh.” Lúc Tống Hân Nghiên đối mặt với Liên Mặc, cô có chút khẩn trương, xoay người đi vào phòng bếp.

“Không cần khách sáo với tôi, đúng rồi, Mỹ Hân đã nói với cô thời gian mở phiên tòa bị hoãn đến thứ Sáu tuần sau chưa?” Đôi mắt nóng bỏng của Liên Mặc lặng lẽ nhìn cô, không có vẻ sắc bén như ở tòa án, ngược lại có thêm một chút dịu dàng.

“Đã nói rồi, anh ta vì tôi mà bị thương, trì hoãn thời gian mở phiên tòa cũng là đương nhiên.” Tống Hân Nghiên gật đầu, cho dù thời gian mở phiên tòa bị hoãn đến khi nào, quyết tâm ly hôn của cô cũng sẽ không thay đổi.

Năm năm chờ đợi, cô không quan tâm đến việc chờ thêm mấy ngày nữa.

“Ừm.”
Chương 105: Mỗi phút mỗi giây đều nhớ anh (2)

Bầu không khí trong phòng khách lại yên lặng, Tống Hân Nghiên có vài phần xấu hổ, cô chỉ vào phòng bếp và nói: “Anh ngồi đi, tôi vào phòng bếp xem Mỹ Hân có gì cần giúp đỡ không.”

Nói xong, cô đi thẳng vào nhà bếp.

Hàn Mỹ Hân đang ở trong phòng bếp, thấy cô đi vào, cô ấy cười khúc khích, nhỏ giọng nói: “Hân Nghiên, tớ cố ý không đi ra ngoài chính là muốn để không gian riêng cho hai người nói chuyện tình cảm, sao cậu lại chạy vào đây?”

Tống Hân Nghiên trừng mắt nhìn cô ấy và nói: “Mỹ Hân, tớ đã nói không được thắt sợi tơ hồng lung tung rồi, thật xấu hổ.”

“Chuyện này có sao đâu, đàn anh Liên Mặc cũng có ý với cậu, nếu không anh ấy cũng sẽ không tìm tới cửa. Hân Nghiên, hay là anh nghĩ thử về chuyện này đi?” Hàn Mỹ Hân hy vọng Tống Hân Nghiên hạnh phúc, cuộc đời của cô đã quá khổ sở rồi, cần một người đàn ông yêu cô che chở cho cô cả đời.

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Mỹ Hân, sau này đừng như vậy nữa, tớ và luật sư Liên không thể nào đâu, làm bạn bè còn có thể, làm người yêu không thích hợp lắm.”

“Được rồi.” Hàn Mỹ Hân gật đầu, cô ấy biết tính tình của Hân Nghiên, một khi cô nói không thích hợp thì sẽ không miễn cưỡng nữa, nhưng đàn anh Liên Mặc thật sự rất tốt mà, bộ dạng đẹp trai, tương lai cũng sáng lạn, thật là đáng tiếc.

Tống Hân Nghiên bưng món ăn Hàn Mỹ Hân nấu lên bàn, sau đó gọi Liên Mặc đang xem chương trình pháp luật ở bên kia tới rửa tay ăn cơm. Trên bàn cơm, Hàn Mỹ Hân vẫn líu ríu nói chuyện, thảo luận với Liên Mặc về nội dung bào chữa cho vụ án.

Tống Hân Nghiên yên lặng ăn cơm, nghe Liên Mặc lúc nói một câu đều chỉ thẳng vào chỗ yếu hại, quan điểm vô cùng sắc bén, khó trách Hàn Mỹ Hân ngưỡng mộ anh ta như vậy, cũng không phải vô lý.

Sau khi ăn cơm xong, Liên Mặc nhìn thời gian không còn sớm nữa, cũng không ở lại lâu, anh ta nói: “Mỹ Hân, cô Tống, cũng muộn rồi, tôi xin phép về trước.”

Tống Hân Nghiên tranh nói trước khi Hàn Mỹ Hân nói chuyện, cô nói: “Luật sư Liên, để Mỹ Hân tiễn anh xuống đi, đúng lúc cô ấy cũng phải về nhà.” Nói xong, cô cầm lấy túi xách Hàn Mỹ Hân đặt trên sô pha và nhét vào trong ngực cô ấy.

Khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Liên Mặc xẹt qua một nụ cười rõ ràng, anh ta gật đầu, nói: “Hôm nay cô bị dọa sợ rồi, đi ngủ sớm đi, chúng tôi không quấy rầy nữa.”

Hàn Mỹ Hân trừng mắt nhìn cô, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Hân Nghiên, vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt, để tớ tiễn đàn anh xuống.”

Tống Hân Nghiên tiễn hai người đi, rồi xoay người đứng trong phòng khách trống rỗng, sự náo nhiệt vừa rồi so sánh với sự yên tĩnh hiện tại, trong lòng cô trống rỗng đến đáng sợ. Hai ngày nay, Thẩm Duệ cương quyết ngủ lại nhà cô, cô cũng không cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, bây giờ anh không tới, cô mới phát hiện căn nhà này yên tĩnh đến mức khiến người ta sợ hãi.

Cô đi vào phòng ăn, động tay dọn dẹp bát đũa, rửa bát xong đi ra, cô lấy điện thoại di động ra, không có cuộc gọi nhỡ nào, cũng không có tin nhắn nào chưa đọc. Cô đi tới bên cửa sổ, do dự có nên gọi điện thoại cho Thẩm Duệ hay không, lúc anh ở ngoài phòng bệnh, có phải lại tức giận rồi không.

Cô do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng không gọi điện thoại cho anh mà xoay người đi vào phòng tắm tắm rửa.

......

Hàn Mỹ Hân không có lái xe tới, trong gara của nhà Bạc Mộ Niên có rất nhiều loại xe, cô ấy lái một chiếc đều như thế khoe khoang một cách trần trụi. Chiếc Maserati kia cô ấy càng không dám lái, chỉ cần ngồi lên, cô ấy sẽ nhớ tới những lời Bạc Mộ Niên nói.

Liên Mặc lái xe tới, thấy thời gian không còn sớm, anh ta nói: “Mỹ Hân, để anh đưa em về.”

Hàn Mỹ Hân suy nghĩ một lát, lập tức mở cửa ghế lái phụ ngồi lên và nói với Liên Mặc: “Đàn anh Liên Mặc, cám ơn anh đã đưa em về nha.”

“Khách sáo với anh làm gì?” Liên Mặc khởi động xe, chạy về phía biệt thự Thanh Thủy Loan.

Hàn Mỹ Hân nghiêng đầu nhìn Liên Mặc nghiêm túc lái xe, lúc Liên Mặc không nói chuyện chính là một mỹ nam yên tĩnh, vừa nhìn vào đã thích. Cô ấy không phủ nhận, năm đó cô ấy say đắm anh ta cũng là vì diện mạo siêu đẹp trai của anh.

Liên Mặc quay đầu lại, nhìn cô ấy, khẽ cười nói: “Sao lại nhìn anh như vậy?”

“Chỉ là tò mò, tại sao đàn anh Liên Mặc lại đẹp trai như vậy mà mấy năm nay vẫn chưa có bạn gái?” Hàn Mỹ Hân dời tầm mắt, vẫn thầm mến anh ta, cuối cùng cô ấy lại ở bên cạnh anh ta với tư cách bạn bè. Mặc dù khoảng thời gian tươi đẹp không kéo dài được bao lâu, trước khi tốt nghiệp đại học, cũng vì anh ta muốn đi nước ngoài nên bọn họ mới chia tay.

Liên Mặc nhìn chăm chú vào con đường phía trước: “Có lẽ là bởi vì quá đẹp trai nên không thể cho con gái người ta cảm giác an toàn.”

Hàn Mỹ Hân bật cười, cô ấy không nghĩ tới đàn anh Liên Mặc còn có một mặt tự luyến như vậy. “Vậy tại sao anh lại thích Hân Nghiên?”

Liên Mặc trầm ngâm một lát, ký ức lại trở lại buổi chiều hôm đó, bóng dáng tự nhiên từ trong xe taxi đi ra, hồi lâu sau, anh ta nói: “Có lẽ vì cô ấy là một cô gái khiến người ta đau lòng.”

Xe dừng ở bên ngoài biệt thự Thanh Thủy Loan, Hàn Mỹ Hân đẩy cửa xe bước xuống, khom lưng vẫy vẫy tay với Liên Mặc trong xe: “Đàn anh Liên Mặc, đi lái xe về cẩn thận, về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho em nha.”

Liên Mặc mỉm cười gật đầu, khởi động xe rời đi. Hàn Mỹ Hân nhìn theo xe đi xa, cô ấy mới xoay người lại, đi vào trong biệt thự, vừa đi được hai bước, bước chân cô ấy dừng lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông lạnh lùng đứng ở cửa biệt thự: “Sao anh lại đứng đây?”

“Tôi đứng đây làm phiền đến em à?” Môi mỏng của Bạc Mộ Niên lạnh lùng gợi lên, vẻ mặt trào phúng.

Hàn Mỹ Hân bĩu môi, không muốn nói chuyện với anh ta, cô cất bước đi về phía cửa biệt thự, vừa định đẩy cửa đi vào, đã bị anh ta nắm lấy cánh tay, cô ấy xoay người lại, một giây sau, cô ấy lập tức bị anh ta đè lên khung cửa, sau lưng truyền đến một trận đau nhức, trong lòng cô ấy cũng tức giận: “Bạc Mộ Niên, anh phát bệnh thần kinh à?”

“Anh ta chính là Liên Mặc luôn ở trong suy nghĩ của em đấy à?” Hơi thở nóng bỏng của Bạc Mộ Niên phả vào mặt cô ấy, cô ấy khó khăn né tránh, nhịp tim đập không theo quy luật, cô ấy nhớ tới mấy ngày nay anh ta coi cô ấy như búp bê bơm hơi ác liệt, trong lòng cô ấy liền tức giận: “Đúng vậy, thì sao? Anh tự ti mặc cảm à?”

Bạc Mộ Niên bỗng chốc buông cô ấy ra, chỉnh lại cổ áo, anh ta khinh bỉ nói: “Chỉ là một tiểu bạch kiểm mà thôi, so với một người đàn ông trưởng thành chín chắn như tôi, anh ta còn kém xa vạn dặm.”

“...” Người này còn có thể tự luyến vậy sao?

“Em coi trọng anh ta chỉ vì mắt em còn dính ghèn chưa rửa sạch thôi.” Anh ta đưa tay vỗ vỗ má cô ấy, tiếp tục nói: “Trở về rửa sạch đi.”

“...” Hàn Mỹ Hân cảm thấy mình sai rồi, người này không chỉ tự luyến mà còn độc miệng!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom