• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (2 Viewers)

  • Chương 106-110

Chương 106: Mỗi phút mỗi giây đều nhớ anh (3)

Nghiêm Thành nhận lệnh của Thẩm Duệ đem báo cáo điều tra giao cho Đường Diệp Thần, nhìn thấy khuôn mặt tức giận của anh ta, anh ấy thản nhiên nói: “Anh Đường, Tổng giám đốc Thẩm của chúng tôi bảo tôi chuyển lời cho anh, trước khi làm việc phải động não, đừng tưởng việc mình làm mà trời không biết đất không hay. Người đang làm, trời đang nhìn, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt lắm.”

Đường Diệp Thần vò báo cáo điều tra thành một nắm, ánh mắt anh ta hung ác trừng mắt nhìn Nghiêm Thành: “Chú ấy có ý gì?”

“Tổng giám đốc Thẩm nói, nếu có lần sau, anh ấy sẽ trực tiếp giao những chứng cứ này cho cảnh sát, để cảnh sát điều tra, hy vọng anh tự giải quyết cho tốt.” Nghiêm Thành nói xong, xoay người đi ra ngoài cửa phòng bệnh.

Đường Diệp Thần vô cùng tức giận, anh ta không nghĩ tới Thẩm Duệ lại nhúng tay vào việc này, anh ta nhíu chặt lông mày, tức giận nói: “Ai bảo chú ấy điều tra, tôi đoạt lấy vợ của tôi thì liên quan gì đến chú ấy chứ, bảo chú ấy đừng nhiều chuyện thế.”

Nghiêm Thành nhíu mày, anh ta xoay người lại, nói: “Anh Đường, tôi cũng không đồng ý hành vi của anh, anh muốn đoạt lại vợ anh thì hãy thật lòng giành về, tính kế như vậy cô ấy để cô ấy rơi vào tình huống nguy hiểm, chỉ có thể chứng tỏ anh là người rất ích kỷ. Ngoài ra, tình yêu đích thực không phải là sở hữu, mà là sự tác thành.”

“Ha ha, đây cũng là ý Thẩm Duệ bảo anh chuyển lời cho tôi à? Có phải chú ấy nhìn trúng vợ tôi không?” Đường Diệp Thần tức giận không nhẹ, anh ta vắt óc tìm kế thiết kế một tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân như vậy, không chỉ không thể giành lại Tống Hân Nghiên, còn để Thẩm Duệ dạy dỗ lại, thật sự là đủ rồi.

Nghiêm Thành đứng ở đó, nhìn vẻ mặt ghen ghét của Đường Diệp Thần, anh ta lắc đầu, nói: “Anh Đường, lời của tôi đã chuyển đến, xin phép đi trước.”

Đường Diệp Thần tức giận không thôi, anh ta cầm lấy cái ly trên tủ đầu giường, mạnh mẽ ném về phía cửa phòng bệnh, cửa khép lại, tiếng ly thủy tinh vỡ vụn vang lên, anh tức ta giận đến mức thở hổn hển. Nếu nói lúc trước anh ta chỉ nghi ngờ, vậy thì giờ phút này trong lòng anh ta đã có thể chắc chắn, Thẩm Duệ coi trọng Tống Hân Nghiên. Chẳng lẽ Tống Hân Nghiên cố ý ly hôn là vì muốn ở bên cạnh Thẩm Duệ? Chuyện này xảy ra khi nào, tại sao anh ta lại không hề biết?

Nghiêm Thành rời khỏi phòng bệnh, phía sau truyền đến tiếng vật gì đó bị đập nát, bước chân anh ta hơi khựng lại, sau đó tiếp tục đi về phía thang máy. Hai cánh cửa thang máy mở ra, Tống Nhược Kỳ từ bên trong đi ra, lúc nhìn thấy Nghiêm Thành, cô ta hừng hực ngẩng cao đầu nói: “Thư ký Nghiêm, sao anh lại ở đây?”

“Cô Tống, tạm biệt!” Nghiêm Thành bước vào thang máy, đưa tay ấn tầng một, cũng không nói nhiều với Tống Nhược Kỳ.

Mũi Tống Nhược Kỳ đều tức đến căng lên, thư ký Thẩm Duệ cũng coi cô ta ra gì như vậy, quả thực tức chết cô ta. Cô ta dậm chân, ôm hoa bách hợp đi về phía phòng bệnh. Cô ta đưa tay gõ cửa, sau đó đẩy ra, nhìn thấy mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất, cô ta ngẩng đầu nhìn Đường Diệp Thần đang ngồi trên giường bệnh thở phì phò, cô ta nói: “Diệp Thần, anh làm sao vậy, ai làm anh tức giận đến mức này vậy?”

Đường Diệp Thần thấy cô ta, biểu cảm của càng u ám, lông mày anh ta nhíu lại: “Ai bảo cô tới đây?”

Tống Nhược Kỳ nghe nói anh ta bị tai nạn giao thông, liền ngựa không dừng vó chạy tới thăm anh ta, kết quả lại nhận được sự lạnh nhạt như vậy. Trong lòng cô ta tức giận, cũng không dám cứng đối cứng với anh ta, cô ta lắp bắp nói: “Diệp Thần, em nghe nói anh bị tai nạn giao thông, em rất lo lắng cho anh đó.”

“Tôi vẫn chưa chết được.” Trong lòng Đường Diệp Thần tức giận, anh vẫn luôn suy nghĩ, Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên đã phát triển đến bước nào rồi, có phải bọn họ đã lên giường rồi không, tại sao Thẩm Duệ sẵn lòng vì cô mà nhất quyết xen chân vào? Anh ta càng nghĩ càng ghen tị, giọng điệu cũng tương đối ác liệt.

Tống Nhược Kỳ đi tới, nhìn thấy trên đầu ta anh quấn một vòng gạc, trên cổ đeo đệm cổ, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh ta. Cô ta đặt hoa lên tủ đầu giường, nghiêng người nhìn anh ta: “Miệng vết thương rất đau đúng không? Bác sĩ nói thế nào? Ngoài vết thương trên đầu, anh có bị thương ở chỗ nào khác không?”

Cô ta vừa nói, bàn tay nhỏ bé vừa sờ soạng trên người anh ta, hơn nữa toàn sờ đến bộ phận nhạy cảm.

Đường Diệp Thần đã lâu không ở bên ngoài tìm phụ nữ, vì giành lại Tống Hân Nghiên, anh ta giữ mình trong sạch. Nhưng những cố gắng và thay đổi của anh ta, tất cả đều không được cô để vào mắt, nói không chừng giờ phút này cô đang ở trong lòng Thẩm Duệ, bị anh làm ẩm ướt.

Anh ta càng nghĩ càng tức giận, càng tức giận thì càng có cảm giác với sự khiêu khích của Tống Nhược Kỳ.

Tống Nhược Kỳ không cẩn thận chạm vào phản ứng của anh ta dưới chăn, cô ta hơi kinh hãi, vội vàng rụt tay về, rụt rè nhìn anh ta: “Diệp Thần, thực xin lỗi, em không cố ý.”

Tống Nhược Kỳ như vậy, cũng học được bảy tám phần dáng vẻ của Tống Hân Nghiên. Đường Diệp Thần nhìn cô ta, lại ngẩn người trở về năm Tống Hân Nghiên 17 tuổi, anh ta lần đầu tiên nhìn thấy cô trong phòng bệnh, nhìn cô rụt rè đứng ở cửa phòng bệnh, lần đầu tiên anh ta có xúc động muốn chiếm một người phụ nữ làm của riêng mình.

Anh ta đưa tay nắm lấy tay cô ta nhét vào trong chăn, Tống Nhược Kỳ lưỡng lự, khuôn mặt đã đỏ hơn phân nửa, cô ta cúi người hôn anh ta, Đường Diệp Thần né tránh môi cô ta, hai tay dùng sức nâng eo cô ta lên giường.

Rất nhanh, trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người, kết thúc, Tống Nhược Kỳ mềm nhũn tựa vào trong ngực Đường Diệp Thần, hai má cô ta ướt đẫm mồ hôi, cô ta thở hồng hộc nói: “Diệp Thần, anh vẫn mãnh liệt như vậy, em rất thích.”

Đường Diệp Thần lạnh nhạt đẩy cô ta ra, đứng dậy xuống giường, trên người anh ta không hề có sự mệt mỏi, sải bước đi vào toilet.

Tống Nhược Kỳ cắn môi nhìn thân hình gầy gò mạnh mẽ của anh ta sau khi khuất sau cánh cửa toilet, trong mắt cô ta xẹt qua sự đắc ý, cho dù Đường Diệp Thần có lạnh nhạt đến đâu thì anh ta vẫn luyến tiếc cơ thể của cô ta, chỉ cần anh ta còn nguyện ý chạm vào cô ta, như vậy sớm muộn gì anh ta cũng sẽ bị cô ta chinh phục.
Chương 107: Mỗi phút mỗi giây đều nhớ anh (4)

Đường Diệp Thần đứng dưới vòi hoa sen, ngày xưa sau khi làm chuyện đó với Tống Nhược Kỳ, trong lòng anh ta rất thỏa mãn rất vui vẻ, nhưng hôm nay sau khi làm xong, anh ta chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng đến phát đau. Anh ta lấy khăn tắm quấn quanh người, mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy Tống Nhược Kỳ đang mặc quần áo, anh ta trực tiếp đặt cô ta lên giường bệnh, nghiêng người đè lên.

Hai tiếng sau, Đường Diệp Thần rốt cục cũng buông Tống Nhược Kỳ ra, anh ta cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta lấy một cái, lần nữa đi vào phòng tắm. Anh ta đứng trước gương, nhìn mình mê mang trong gương, vì sao cơ thể được thỏa mãn nhưng tâm vẫn trống rỗng như vậy, dường như không tìm được chỗ để yên tĩnh.

Tống Nhược Kỳ nằm sấp trên giường bệnh, cả người giống như mới chết đi sống lại. Sự nhiệt tình hôm nay của Đường Diệp Thần ngoài dự liệu của cô ta, cô ta nửa mở to hai mắt, trực giác nói cho cô ta biết, Đường Diệp Thần rất không vui, nếu không anh ta sẽ không cho cô ta cơ hội đến gần.

Bỗng nhiên, cô ta nhìn thấy một tờ giấy ném trên mặt đất, cô ta đưa tay nhặt lên, lấy tay vuốt thẳng nó, cô ta thấy rõ nội dung trên đó, đồng tử đột nhiên co rút lại, lại là Tống Hân Nghiên, anh ta thế nhưng vì Tống Hân Nghiên mà có thể làm tới mức này, cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Chẳng trách anh ta lại xảy ra tai nạn giao thông, chẳng trách bên phía tòa án nói ngày mở phiên tòa bị hoãn lại, rốt cuộc anh ta có biết mình đang làm cái gì không?

Đường Diệp Thần tắm rửa xong đi ra, thấy Tống Nhược Kỳ còn nằm sấp trên giường anh ta, anh ta nhíu nhíu mày, khom lưng nhặt quần áo của cô ta ném lên người cô: “Có được thứ cô muốn rồi thì cút đi cho tôi!”

Tống Nhược Kỳ không để ý tới thái độ ác liệt của anh ta, cô ta quấn lấy: “Diệp Thần, để em giúp anh đi, chờ anh ngủ thiếp đi, em sẽ đi.”

Cả thể xác lẫn tinh thần của Đường Diệp Thần đều mệt mỏi, giờ phút này cũng lười hao tâm tổn trí đuổi cô ta đi, anh ta nằm lên giường, chỉ chốc lát sau đã chìm vào giấc ngủ. Tống Nhược Kỳ nằm bên cạnh anh ta, cùng da thịt anh ta kề sát vào nhau. Cho đến khi xác nhận anh ta ngủ thiếp đi, cô ta lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, điều chỉnh chức năng máy ảnh, bày ra mấy tư thế phóng đãng, chụp một bộ ảnh, sau đó cô ta gửi tất cả cho Tống Hân Nghiên.

Tống Hân Nghiên tắm rửa xong đi ra, vừa lau tóc, vừa cầm điện thoại di động lên, trên điện thoại di động có mấy tin nhắn chưa đọc, cô cho rằng là Thẩm Duệ gửi tới, trong lòng có chút kích động, vội vàng mở tin nhắn.

Lúc cô nhìn thấy hình ảnh trong tin nhắn văn bản, khoảnh khắc đó, cô lạnh từ đầu đến chân. Trong ảnh, Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần hai người gần gũi nằm trên giường bệnh viện, bày ra đủ loại tư thế khó coi, cô kinh ngạc nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn nôn.

Đường Diệp Thần, đây là cái gọi là anh đã thay đổi bản thân sao? May mắn, may mắn cô không có chờ mong với anh ta, nếu không bây giờ cô lại thất vọng cỡ nào đây?

Cô ngã ngồi trên sofa, lật từng tin nhắn, lật đến cuối cùng, cô đã chết lặng, nhưng cô lại nhìn thấy một tin nhắn ngắn như muốn giấu đầu hở đuôi: “Hân Nghiên à, xin lỗi nhé, tôi gửi nhầm.”

Quá nực cười!

Cô nhanh chóng gọi lại, điện thoại di động vang lên một tiếng đã có người bắt máy, giọng nói Tống Nhược Kỳ rất nhỏ, giống như sợ đánh thức người nào đó: “Hân Nghiên, xin lỗi nhé, tôi gửi nhầm rồi, cô đừng để ý.”

Tống Hân Nghiên tức giận mà không có chỗ trút giận, cô nói: “Tống Nhược Kỳ, cô thật sự làm cho tôi ghê tởm, làm kỹ nữ còn giả vờ thanh cao đấy à?” Nói xong, cô cúp điện thoại, cả người tức giận đến phát run.

Sao trên đời này lại có người vô sỉ như vậy? Nếu như có thể, cô hy vọng mình và cô ta không chút quan hệ huyết thống nào, nếu không cô sẽ ghê tởm chính mình vì cùng một nơi sản xuất với cô ta mất.

......

Hôm sau, lúc Tống Hân Nghiên đến công ty rất uể oải, mặc dù cô tự nhủ sẽ không quan tâm đến, nhưng trong giấc mơ cả đêm đều là Đường Diệp Thần và Tống Nhược Kỳ, cuối cùng, hình ảnh kia lại biến thành cô và Thẩm Duệ.

Sau khi cô sợ hãi tỉnh lại, cô không thể ngủ được nữa, trợn tròn mắt cho đến khi bình minh. Cô nhìn những bức ảnh kia, hận không thể lập tức đưa lên mạng, cuối cùng, cô vẫn xóa ảnh đi.

Cho dù có hận bọn họ đến đâu, cô cũng không muốn làm những chuyện này để hạ thấp giá trị của mình, cô luôn cảm thấy, người ác tự có ông trời đến thu phục, không phải không có báo ứng mà là chưa đến lúc thôi.

Chuyện hôm nay Tống Hân Nghiên xảy ra tai nạn giao thông, tin tức đã truyền đến công ty, hôm nay nhìn thấy cô đến làm việc, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc, Vân Vân nhìn vết thương trên cánh tay cô, vội vàng nhận lấy túi xách của cô: “Chị Tống, chị bị tai nạn giao thông sao không ở nhà nghỉ ngơi đi?”

Hôm qua Tống Hân Nghiên đã xin nghỉ vì hôm nay phải mở phiên tòa, nếu thời gian mở phiên tòa đã bị hoãn lại, cô không cần phải nghỉ nữa. Cô lắc đầu: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì đáng ngại, cảm ơn mọi người quan tâm.”

Vân Vân thấy cô thật sự không sao, lúc này mới yên lòng đi theo phía sau cô vào văn phòng, cô ấy nói: “Chị Tống, nghe nói Nghiệp Chi Phong muốn chiêu mộ chị qua đó à, chuyện này có phải là thật không?”

Tống Hân Nghiên nhíu mày, biết lời nói của Phùng Trinh Trinh ngày hôm qua đã bị vị đồng nghiệp kia truyền đến công ty, cô còn chưa kịp giải thích, điện thoại nội bộ đã vang lên, là thư ký văn phòng tổng giám đốc, nói Tổng giám đốc Lý mời cô qua một chuyến.

Tống Hân Nghiên xoa xoa huyệt thái dương, cô nhìn Vân Vân và nói: “Vân Vân, em đi theo bên cạnh chị lâu vậy rồi, chắc em cũng biết rõ chị là loại người thế nào, đừng hùa theo người khác.”

Trên mặt Vân Vân hơi khó xử, ngượng ngùng nói phải, sau đó buông túi máy tính xuống, xoay người ra khỏi văn phòng.

Tống Hân Nghiên rất đau đầu, trong công ty kiêng kị nhất chính là chuyện được công ty khác mời, chỉ một thay đổi nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến tương lai của cô. Cô làm việc ở Bác Dực vài năm, rất có tình cảm với nơi này, cũng muốn ở chỗ này tiếp tục phát triển, cô không muốn vì những chuyện vặt này mà khiến cho Tổng giám đốc Lý có thành kiến với cô.

Cô đi tới văn phòng tổng giám đốc, giơ tay gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào: “Tổng giám đốc Lý, ngài tìm tôi?”

Tổng giám đốc Lý ngồi sau bàn làm việc gỗ lim rộng lớn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô: “Tiểu Tống à, trong công ty vài tin đồn, không biết cô có nghe nói chưa?”
Chương 108: Mỗi phút mỗi giây đều nhớ anh (5)

Vẻ mặt Tống Hân Nghiên nghiêm túc, cô nói: “Tổng giám đốc Lý, tôi đã nghe nói, Tổng giám đốc Đổng của Nghiệp Chi Phong quả thật muốn chiêu mộ tôi qua đó, nhưng đã bị tôi từ chối ngay tại chỗ. Mấy ngày nay tôi và Tổng giám đốc Đổng cũng không có bất kỳ liên lạc nào. Bác Dực đối với tôi có ơn nâng đỡ, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến Bác Dực.”

“Tiểu Tống, năng lực của cô chúng tôi có thể thấy rõ, Tổng giám đốc Đổng của Nghiệp Chi Phong tự mình chiêu mộ cô qua đó, tôi tin bà ta cũng là nhìn trúng tài năng của cô. Cô có thể kiên định ở lại Bác Dưc, tôi rất biết ơn. Cô yên tâm, Bác Dực sẽ không bạc đãi cô đâu.” Tổng giám đốc Lý có thể ngồi đến vị trí hôm nay, cũng tuyệt không chỉ nhờ vận may, với ông ta rất biết cách tẩy não người ta.

“Tổng giám đốc Lý, xin ngài tin tưởng tôi, Bác Dực chính là nhà của tôi, tôi sẽ yêu thương và bảo vệ nó hết mình.” Tống Hân Nghiên cảm thấy mình nên tỏ lòng trung thành, khiến cấp trên nghi ngờ mình có suy nghĩ nhảy việc cũng không phải là chuyện đùa.

Tổng giám đốc Lý gật đầu, lại nói mấy lời khích lệ cô, lúc này mới để cho cô đi ra ngoài. Tống Hân Nghiên rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, sau lưng đã toát mồ hôi hột, cô không biết Tổng giám đốc Lý có tin tưởng cô hay không, dù sao gần đây cô cũng phải cẩn thận một chút, không thể giao tiếp với người của Nghiệp Chi Phong nữa.

......

Từ sau tai nạn giao thông, Thẩm Duệ giống như biến mất khỏi Trái Đất, hoàn toàn không có tin tức gì. Mấy ngày nay Tống Hân Nghiên vội vàng chuẩn bị bản thảo thiết kế cho lần dự thi thứ hai, cô bận đến choáng váng đầu óc, chỉ khi đêm khuya yên tĩnh mới nhớ tới Thẩm Duệ.

Có một đêm, cô ôm điện thoại di động lần lượt mở ra lại tắt, cuối cùng tựa vào sofa ngủ thiếp đi, kết quả không biết đã mơ gì, lúc cô tỉnh lại tâm trạng rất hào hứng, cầm điện thoại di động nhanh chóng soạn một tin nhắn, nhìn thấy trên màn hình gửi thành công bốn chữ, cô mới phản ứng lại vừa rồi mình mới làm gì.

Xong đời rồi, tin nhắn này gửi tới cho anh, anh sẽ nghĩ gì đây?

Cô còn chưa rối rắm xong, màn hình điện thoại di động bỗng nhiên sáng lên, tiếp theo điện thoại di động ong ong rung lên, cô nhìn id người gọi phía trên, trong lòng rất kinh ngạc, đã ba giờ sáng mà anh còn chưa ngủ sao?

Tống Hân Nghiên do dự một hồi mới bắt máy, còn chưa kịp nói chuyện, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói trong trẻo lạnh lùng của anh: “Xuống mở cửa!”

“Ách?” Tống Hân Nghiên có chút phản ứng không kịp.

“Xuống mở cửa!” Thẩm Duệ lại nói một lần nữa, dường như cô nghe thấy tiếng anh không kiên nhẫn kéo cửa sắt. Cô đứng lên, cầm chìa khóa, ngay cả dép lê cũng không đổi, đi ra ngoài cửa: “Sao anh lại ở dưới tầng?”

“Vừa xuống máy bay.” Trong giọng Thẩm Duệ mơ hồ lộ ra vẻ mệt mỏi, mấy ngày nay, anh cố ý không liên lạc với cô, kết quả cô thì sao, điện thoại cũng không gọi cho anh, tin nhắn cũng không gửi cho anh. Lần đầu tiên anh hao tâm như vậy với một người phụ nữ, phải xem khi nào cô liên lạc với anh.

Kết quả vừa mới xuống máy bay, anh lại không ngăn cản được nỗi nhớ nhung, để cho Nghiêm Thành bắt xe trở về còn anh thì lái xe chạy thẳng tới khu chung cư Kim Vực Lam Loan. Lái xe đến dưới tầng căn hộ nhà cô, tòa nhà căn hộ đóng chặt, anh không gọi điện đánh thức cô mà ngồi ở trong xe, mở cửa sổ ra nhìn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, rõ ràng rất mệt mỏi nhưng anh lại không buồn ngủ.

Cứ như vậy ở dưới tầng nhà cô, bốn phía rất yên tĩnh, cho nên khi tiếng thông báo tin nhắn vang lên, anh lại giật mình cầm điện thoại di động lên, mở tin nhắn, trong tin nhắn viết: “Mấy ngày nay anh đang làm gì vậy?”

Anh nhìn thoáng qua thời gian gửi, đúng là mới tức thì, anh rốt cuộc nhịn không được tràn đầy nỗi nhớ nhung mãnh liệt, gọi điện thoại cho cô. Giờ khắc này, anh rất muốn gặp cô, muốn ôm cô vào trong lòng, muốn hôn cô, muốn nói với cô la anh rất nhớ cô.

Anh mở cửa xuống xe, đi xuống tầng dưới căn hộ, tâm trạng lo lắng bởi vì khát vọng được gặp cô.

Tống Hân Nghiên hiểu ra là anh đi công tác, chẳng trách mấy ngày nay đều không có tin tức. Cô đi vào thang máy, nghe bên kia truyền đến tiếng hít thở vững vàng của anh, tim cô đập nhanh hơn, cảm giác bộ dáng hiện tại của mình có chút giống nửa đêm chạy đi tìm tình nhân quá.

Thẩm Duệ nghe thấy tiếng cô đi vào thang máy, nhưng thật lâu không đợi được cô nói chuyện, anh thúc giục: “Nói chuyện đi!” truyện

“Nói cái gì?” Tống Hân Nghiên vừa mới tỉnh ngủ, trong đầu hỗn độn, không biết nên nói gì với anh.

“Tống Hân Nghiên, em là heo sao?” Thẩm Duệ tức giận trách móc, cô nhóc này nhất định là sinh ra để khắc anh, lâu như thế không nhìn thấy anh, chẳng lẽ cô không có lời nào nói với anh sao? Anh lại có rất nhiều chuyện muốn nói với cô.

Tống Hân Nghiên im lặng, thang máy nhanh chóng tới tầng một, cô vội vàng đi ra khỏi thang máy, mở cửa căn hộ ra lập tức nhìn thấy Thẩm Duệ phong trần mệt mỏi đứng ngoài cửa. Anh mặc âu phục màu đen, bóng dáng cao lớn, ánh đèn trên đỉnh đầu bao phủ trên người anh, cô không thấy rõ biểu cảm của anh, nhưng lại có thể cảm giác được ánh mắt sáng quắc của anh.

Anh bỏ điện thoại di động xuống, tiện tay bỏ vào túi quần tây, sau đó anh sải bước tiến lên rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ.

Tống Hân Nghiên ngơ ngác nhìn anh, còn chưa kịp buông tay, anh đã nâng mặt cô, đôi môi mỏng lạnh lẽo hôn cô, sau một thời gian ngắn đụng chạm, anh điên cuồng làm sâu sắc nụ hôn này.

Tống Hân Nghiên không chịu nổi sự nhiệt tình của anh, cô lui lại vài bước, mãi đến khi lưng chống lên tường, cô mới dừng lại. Tim cô đập nhanh hơn, đập thình thịch dường như muốn nhảy ra, nhiệt độ trên môi càng ngày càng nóng bỏng, trong hành lang yên tĩnh, đèn cảm ứng bỗng nhiên tắt.

Trong bóng tối, các giác quan càng thêm nhạy cảm, hô hấp của hai người càng ngày càng dồn dập. Tay cô đặt ở ngực anh, tim đập dưới lòng bàn tay cũng giống như cô, hỗn loạn không thôi.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Duệ cuối cùng cũng buông cô ra, tay cô ôm cổ anh, vô lực chống đỡ sức nặng cơ thể của mình, để tránh trượt ngồi trên mặt đất, Thẩm Duệ khẽ cười ra tiếng: “Vẫn không nỡ buông tôi ra à?”

Trên mặt Tống Hân Nghiên lúng túng, vội vàng rụt tay về, vừa rụt một nửa đã bị anh bắt lấy, một lần nữa đặt trên gáy anh, anh khom lưng, một tay luôn qua nách cô, một tay luôn qua chân cô và ôm cô lên.
Chương 109: Mỗi phút mỗi giây đều nhớ anh (6)

Tống Hân Nghiên hoảng sợ, vội vàng ôm lấy cổ anh. Thẩm Duệ sải bước đi vào thang máy, trong ánh sáng rực rỡ, hai má cô ửng đỏ, cánh môi sưng đỏ khiến người ta yêu thương, anh rũ mắt nhìn cô chằm chằm và hỏi cô: “Mấy ngày nay em bận rộn gì đấy?”

“Bận rộn thiết kế bản thảo, ngày mai phải nộp bản thảo mà sợ ông chủ lớn không tán thành, không biết có thể mở một đường lui cho cô bé này không?” Tống Hân Nghiên nói đùa, đương nhiên không thể coi là thật.

Đôi mày kiếm của Thẩm Duệ nhếch lên, ánh mắt của anh hàm chứa ý nghĩ sâu xa đảo qua toàn thân cô: “Mở đường lui cho em anh có thể được lợi ích gì đây?”

Tống Hân Nghiên bị anh nhìn đến sợ hãi, cô vội vàng đưa tay che mắt anh, ngăn cản ánh sáng khác thường, cô nói: “Em đùa thôi, anh đừng coi là thật.”

“Anh đã coi là thật rồi, hay là em lấy thân báo đáp đi, ngày mai anh sẽ để cho Bác Dực qua.” Thẩm Duệ vội vàng trở về tối nay chính là vì ngày mai sẽ tổ chức trận PK thứ hai, anh tin Tống Hân Nghiên sẽ không làm anh thất vọng.

“Em mới không cần, em phải dựa vào năng lực thật sự và sự học hỏi thực tế của em để giành thắng lợi trong cuộc chiến tranh giành này.” Tống Hân Nghiên có kiêu ngạo của mình, cô không muốn mượn sức mạnh của bất luận kẻ nào để giành lợi ích cho mình, cô phải dựa vào chính mình mới không bị người khác nắm thóp.

Thẩm Duệ lắc đầu, có đôi khi anh cũng không đồng ý với thái độ của cô ở phương diện này, giống như thẻ đen anh đưa cho cô, cô cũng chưa một lần dùng nó, ngược lại làm cho anh hùng như anh không có đất dụng võ rồi.

Thang máy đến, Thẩm Duệ ôm cô sải bước đi ra khỏi thang máy, đi tới trước cửa căn hộ, Tống Hân Nghiên lấy chìa khóa mở cửa. Thẩm Duệ ôm cô đi vào, dùng chân câu cửa lại, anh đặt cô lên tủ giày, đôi môi mỏng lại quấn lấy môi cô.

Tim Tống Hân Nghiên đập nhanh đến phát điên, nụ hôn vừa rồi mang theo vài phần nhớ nhung và chịu đựng, coi như nhẹ nhàng. Nhưng nụ hôn lúc này lại vô cùng mãnh liệt dường như muốn cắn nuốt hết thảy, mang theo dục vọng làm cho cô kinh hồn bạt thịt.

Tống Hân Nghiên bị anh hôn đến không nói nên lời, anh vừa hôn vừa nói: “Cưng à, anh rất nhớ em, nhớ em nhiều ngày rồi, em là cô nhóc nhẫn tâm nhất mà anh từng gặp đất, một chút cũng không muốn anh sao?”

Lý trí của cô vừa mới kéo về, lại bị lời tình cảm của anh quấy nhiễu thành một nắm bột nhão, cô không biết nên đẩy anh ra như thế nào, cũng không đẩy được anh. Qua hồi lâu, Thẩm Duệ mới buông cô ra, hơi thở của anh hỗn loạn, trong mắt hàm chứa khát vọng mãnh liệt: “Nói chuyện đi!”

Ánh mắt Tống Hân Nghiên mê ly nhìn anh, cơ thể mềm nhũn dựa vào người anh, cô khàn giọng nói: “Hôm đó, sau khi anh đưa em về bệnh viện, anh không đi ngay đúng không?”

Nhắc tới chuyện này Thẩm Duệ liền tức giận, đây cũng là nguyên nhân mấy ngày nay anh lạnh lùng với cô, kết quả vật nhỏ này lại không tự giác chút nào, cũng không biết dỗ dành anh. Anh há miệng, tức giận cắn mạnh vào vành tai cô: “Em còn biết hỏi à?”

Anh cắn mạnh nhưng cô lại không cảm thấy đau, lại cảm giác được sự ngứa ngáy tê dại nhanh chóng lan tràn khắp toàn thân, cô khẽ run lên, nói: “Xin lỗi, hôm đó thật ra em đã nói rõ ràng với anh ta, quyết tâm của em sẽ không vì vậy mà thay đổi.”

“Chuyện giữa em và Diệp Thần, anh không muốn nghe, anh chỉ cần một kết quả, em và cậu ta ly hôn.” Thẩm Duệ có dịu dàng săn sóc, trong lòng vẫn là người đàn ông trưởng thành, nói anh không để ý đến quá khứ giữa Tống Hân Nghiên và Đường Diệp Thần là giả, hơn nữa hôm đó nhìn thấy bọn họ dịu dàng thắm thiết tay trong tay, trong lòng anh lập tức ghen tị đến phát cuồng.

Tống Hân Nghiên khẽ thở dài, lòng dạ của người đàn ông này sao còn nhỏ hơn mũi kim thế, cô ngẩng đầu lên nhìn anh và nói “Em biết rồi.”

Thẩm Duệ ôm cô từ trên tủ giày xuống, vỗ vỗ mông cô: “Đi pha nước tắm cho anh đi.”

Tống Hân Nghiên đỏ bừng hai má, nhìn bộ dáng của anh là biết anh muốn ở lại đây rồi, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, cô không nói nhiều mà xoay người vào phòng tắm pha nước tắm cho anh. Thẩm Duệ ngay cả vali cũng không lấy, sau khi tắm rửa xong, trực tiếp quấn khăn tắm dâu tây của cô đi ra.

Tống Hân Nghiên làm đồ ăn khuya cho anh, nhìn tóc anh ướt sũng đi tới, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy anh trần truồng, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ. Cô lấy khăn, để anh ngồi trên ghế và lau tóc cho anh.

Cô cảm thấy bầu không khí hiện tại có chút kỳ quái, còn có sự mập mờ vô hình đang chậm rãi sinh sôi nảy nở, cô không biết làm gì đành nói: “Anh vừa xuống máy bay sao không về nhà ngủ?”

“Biết rõ còn hỏi.” Thẩm Duệ liếc cô, đưa tay nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng, có lẽ là đêm khuya, trong giọng nói của anh cũng nhuộm vài phần mê hoặc và lười biếng, anh nói: “Máy bay hạ cánh ở sân bay, khoảnh khắc đi ra khỏi khoang máy bay anh đột nhiên rất nhớ em, muốn biết mấy ngày nay em đã làm gì, có nhớ anh không, nghĩ đến mức trái tim anh cũng thắt lại, không thể trở về đối mặt với ngôi nhà lạnh lẽo, cho nên anh mới tới đây.”

Trái tim Tống Hân Nghiên đập mạnh lên, người đàn ông trưởng thành không chút che giấu biểu đạt nỗi nhớ cô, rất có mị lực cũng rất mê người, Tống Hân Nghiên không thể từ chối, cô nói: “Em cũng rất nhớ anh, mỗi giây mỗi phút đều nhớ anh.”

Thẩm Duệ ngạc nhiên lại vui mừng nhìn cô, anh biểu đạt tình cảm của mình đối với cô rất nhiều lần, cô rất ít khi đáp lại, thỉnh thoảng mới đáp lại anh mấy câu qua loa lấy lệ. Đây là lời tình cảm động lòng người nhất mà anh từng nghe được nói ra từ miệng cô, anh vừa kích động vừa vui vẻ: “Nghiên Nghiên, em nói lại một lần nữa anh nghe xem nào.”

Tống Hân Nghiên khó xử rũ mắt xuống, vừa rồi cô cũng không biết mình bị ma xui quỷ khiến hay sao mà lại thốt ra những lời như vậy, cô ngước mắt nhìn thấy đồ ăn khuya trên bàn ăn, cô nói: “Ăn chút gì đi, muộn lắm rồi, ăn xong thì về phòng ngủ, em ngủ trên sô pha.”

Một câu nói đã dập tắt sự nhiệt tình của Thẩm Duệ, anh trừng mắt nhìn cô: “Đã ngủ chung nhiều lần như vậy rồi, hiện tại mới muốn tránh nghi ngờ đã không còn kịp rồi.”

“Em không có tránh nghi ngờ, chỉ là muốn cho anh ngủ ngon một chút thôi.” Tống Hân Nghiên lắc đầu, cô cũng không xem nhẹ sức nóng dưới thân cô, nếu hai người nằm trên một cái giường, không chừng anh phải trằn trọc khó ngủ.

“Không ngủ ngon anh cũng muốn ngủ chung, nếu em thật sự lo lắng cho anh như vậy, chi bằng giúp anh đi?” Trong ánh mắt Thẩm Duệ hàm chứa sự chờ mong, chờ câu trả lời của cô.
Chương 110: Em rất đáng yêu, anh rất thích

Tống Hân Nghiên bị anh nhìn đến ngượng ngùng, hai tay cô phủ lên mí mắt anh, thẹn thùng nói: “Ăn khuya đi, anh cứ chần chờ thế thì trời sáng mất.”

Thẩm Duệ lấy tay cô ra, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô, nghiêm túc mà cố chấp, anh luôn khao khát có được cô, để được như, trong giấc mơ anh luôn phác họa hình ảnh mình ở bên cạnh với cô, anh nghĩ đến khoảnh khắc bọn họ kết hợp chắc chắn sẽ hạnh phúc và tuyệt vời biết bao: “Anh muốn ăn em, cho anh đi, huh?”

m cuối của anh rất nhẹ nhàng, quyến rũ mê người, mà vào ban đêm lại càng mê hoặc lòng người hơn. Tống Hân Nghiên suýt không kháng cự nổi nữa, muốn chết chìm trong sự dịu dàng của anh. Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, cô đã tỉnh táo một chút, cô lắc đầu: “Anh đã đồng ý với em rồi, quân tử đã nói thì không thể đổi ý nha.”

Vẻ mặt Thẩm Duệ thất vọng, anh ôm cô ăn vạ: “Chỉ một lần thôi được không, anh không cho vào trong đâu.”

Hai má Tống Hân Nghiên đỏ bừng gần như sắp chảy máu, người này nói chuyện sao lại lộ liễu vậy chứ? Cô đã xấu hổ đến nỗi bốc khói rồi, cô che má nóng bỏng của mình, lắc đầu lia lịa: “Không được không được. Anh mau ăn khuya đi, em đi ngủ đây.”

Nói xong, cô nhanh chóng đứng dậy, vọt vào phòng ngủ, tim đập thình thịch giống như có vô số đứa nhỏ đang nhảy nhót bên trong. Tim cô đập thình thịch, hô hấp cũng rất gấp gáp, nghĩ đến những gì anh vừa nói chỉ cảm thấy xấu hổ.

Cô vỗ vỗ gò má nóng bỏng, nâng bước đi đến bên giường, cô ngồi trên giường nhưng lại không buồn ngủ. Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn bên ngoài cửa, cô vội vã ngã xuống giường. Quay lưng về phía cửa, giả vờ đã ngủ thiếp đi.

Thẩm Duệ đẩy cửa ra. Rón rén bước vào, phòng ngủ được thắp sáng với ánh sáng màu cam, màu sắc nhẹ nhàng, nằm trên giường, mái tóc đen của cô xõa tung xuống, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Anh đi đến bên giường, cởi giày và trèo lên giường, nghiêng người nằm sau lưng cô, anh nghiêng người hôn lên má cô, có lẽ quá mệt mỏi, anh ôm cô nằm xuống không bao lâu đã thỏa mãn ngủ thiếp đi.

Tống Hân Nghiên nhắm chặt mắt lại, cảm giác anh nằm trên giường, sau đó khẽ hôn lên má cô, toàn thân cô lập tức căng thẳng, trong lòng cô nghĩ, nếu anh thật sự muốn làm chuyện đó, vậy cô sẽ đẩy anh ra hay không đẩy anh ra đây?

Tuy nhiên hiện thực cũng không để cô bối rối quá lâu, bởi vì phía sau cô nhanh chóng truyền đến tiếng hít thở đồng đều, cô lặng lẽ lắng nghe một hồi, chắc chắn anh đã ngủ cô mới dám thả lỏng.

Có thể anh thực sự quá mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi nhanh như vậy. Nghĩ đến đây, cô không thể tránh khỏi có mấy phần đau lòng, cô nhẹ nhàng xoay người lại đối mặt với anh. Đường nét ngũ quan của anh lúc đang ngủ đều dịu dàng hẳn, môi mỏng khẽ nhếch lên cũng không sắc bén như lúc tỉnh.

Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, nhớ lại cuộc cãi vã ngày hôm đó trong biệt thự, rốt cuộc anh bắt đầu thích cô từ khi nào? Cô nhớ anh đã từng nói, anh kết hôn với Tống Nhược Kỳ chính là vì cô, vì vậy anh ly hôn cũng vì cô.

Rốt cuộc thì cô phải làm gì để chịu đựng được tình cảm sâu đậm của anh đây?

Sáng hôm sau, lúc Thẩm Duệ thức dậy, Tống Hân Nghiên đã không còn ở trên giường nữa, anh mở mắt ra, nhìn đèn chùm pha lê màu tím trên trần nhà, căn phòng này không nơi nào không chứa đầy vẻ đẹp dịu dàng và mộng ảo của phụ nữ, giấy dán tường bồ công anh màu tím, rèm cửa hoa hồng, khăn trải giường hoạt hình, bàn làm việc màu hồng, bàn trang điểm màu trắng.

Trong không khí dường như vẫn còn lưu lại hương thơm trên người cô, anh nằm sấp trên gối, hít một hơi thật mạnh, tâm trạng cũng tốt hẳn lên. Anh thích cảm giác thức dậy trên giường của cô, muốn mỗi ngày đều được ở bên cạnh cô, ôm nhau đi vào giấc ngủ, ôm nhau thức dậy, những ngày tháng như vậy chắc chắn rất hạnh phúc, rất mê người.

Anh lăn vài vòng trên giường, sau đó mới lưu luyến rời giường. Trên ghế có để quần áo lần trước anh đến đây để lại, anh cầm lấy mặc vào, đi chân trần ra khỏi phòng ngủ.

Anh không đi rửa mặt trước, mà tỉnh dậy cái đầu tiên anh muốn nhìn thấy là cô, anh quay vào phòng khách, nghe thấy tiếng động từ nhà bếp, anh đi qua, sau cánh cửa khép hờ, Tống Hân Nghiên mặc váy ngủ hoạt hình, thắt tạp dề bên hông, đang bận rộn nấu bữa sáng cho anh.

Thẩm Duệ nhìn bóng dáng bận rộn kia, một cảm giác hạnh phúc ấm áp tự nhiên sinh ra. Anh đã từng tưởng tượng vô số lần, có một người phụ nữ làm bữa sáng cho anh, nhưng cũng không bằng thực sự hiện ra trước mắt anh ta như vậy, kích động và cảm động có lẽ chính là tâm trạng của anh tại thời điểm này.

Anh đẩy cửa ra và đi vào, ôm lấy eo cô từ phía sau, cô dường như giật mình, cái xẻng trong tay suýt rơi xuống, cô quay đầu nhìn anh, cô cười nói: “Anh tỉnh rồi à? Sao đi vào mà không lên tiếng gì thế, làm em giật cả mình.”

Thẩm Duệ một tay giữ chặt ót cô, đôi môi mỏng nóng bỏng in trên môi cô, trong nháy mắt cướp đoạt hô hấp của cô. Cô mở to hai mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mắt, đôi mắt đen nhánh của anh phản chiếu bóng dáng của mình, loại cảm giác đó khiến tim cô đập thình thịch.

“Yo... Bánh trong nồi sắp cháy... “ Cho đến khi ngửi thấy một mùi khét, trí não của Tống Hân Nghiên mới tỉnh táo, cô liếc mắt nhìn chiếc bánh trong nồi, đã cháy vàng ố, nhưng dường như anh không có ý định buông cô ra.

Thẩm Duệ cảm xúc dâng trào, nhìn tâm tư của cô hoàn toàn đặt ở trên chiếc bánh trong nồi, anh đưa tay tắt bếp gas, ấn cô vào tủ lạnh, tiếp tục làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Không biết qua bao lâu, anh mới thở hồng hộc buông cô ra.

Anh rũ mắt nhìn màu sắc trong suốt trên đôi môi đỏ mọng của cô, ngón tay thon dài phủ lên, nhẹ nhàng xoa xoa, anh khàn giọng nói: “Sao lúc nào cũng hôn không đủ? Anh thực sự muốn ăn em vào bụng.”

Tống Hân Nghiên muốn cắn môi, ngón tay mềm mại của anh lại dán sát vào môi cô, cảm giác này rất kỳ lạ. Hai tay cô chống lên ngực anh, giọng nói khàn khàn đi: “Đi rửa mặt chuẩn bị ăn sáng thôi.”

Thẩm Duệ lấy ngón tay ra, trong nháy mắt tiếp theo, anh chọc vào ngực cô: “Đồ vật nhỏ xảo quyệt, mỗi lần nói chuyện với anh đều nhìn đi đâu thế.”

Hai má Tống Hân Nghiên nóng lên, không thể yên tâm hưởng thụ tình cảm của anh, dù sao bây giờ bọn họ vẫn chưa danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Chưa kể, chuyện kia vẫn tạo ra bóng ma trong trái tim cô, cô vẫn còn sợ nên không thể nào thản nhiên chấp nhận được.

“Mau đi đi.” Tống Hân Nghiên giả ngu.

Thẩm Duệ nắm tay cô, đưa đến bên môi cắn mạnh một cái, anh nói: “Một ngày nào đó anh sẽ muốn em ba ngày ba đêm đến nỗi không xuống được giường.”

Tống Hân Nghiên im lặng, sao anh cả ngày đều chỉ nghĩ đến chuyện này thế?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom