• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (7 Viewers)

  • Chương 111-115

Chương 111: Em rất đáng yêu, anh rất thích (2)

Thẩm Duệ rửa mặt xong đi ra, trên bàn đã bày hai món ăn nhỏ và bánh rán, còn có hai chén cháo gà. Anh kéo ghế ra ngồi xuống, thấy Tống Hân Nghiên cầm đũa từ trong bếp đi ra, anh nhận đũa và uống một ngụm cháo gà: “Thơm quá.”

Tống Hân Nghiên ngồi xuống đối diện anh, nhìn bánh rán được rán vàng khè, cô cau mày nói: “Tất cả đều tại anh đấy, bánh rán bị rán đến cháy khét rồi.”

Thẩm Duệ gắp một cái cắn một cái, lộ ra hàm răng trắng toát: “Rất ngon, cháy khét thì có chỗ ngon của cháy khét, có thể trị chứng bỏ ăn đấy, em ăn cơm đi, em vì anh mà bận rộn cả buổi sáng rồi, anh không có gì có thể báo đáp em, cũng chỉ có thể cho em một nụ hôn thôi.”

“Đó rõ ràng là chiếm tiện nghi của em.” Tống Hân Nghiên bất mãn bĩu môi, trong lòng lại ngọt ngào, cảm giác bị anh hôn được anh cưng chiều thật tốt, ít nhất cô không còn thấy cô đơn nữa.

Thẩm Duệ cười nhìn cô, trêu chọc nói: “Vậy em hôn anh đi, anh không ngại để em chiếm thêm vài lần đâu.”

“...”

Cơm nước xong, Tống Hân Nghiên trở về phòng thay quần áo, Thẩm Duệ ở trong phòng khách gọi điện thoại, lúc cô thay quần áo xong đi ra ngoài đã thấy anh vội vàng cúp điện thoại. Cô chỉ cảm thấy kỳ lạ nhưng không nghĩ nhiều: “Em đã chuẩn bị xong rồi, đi thôi.”

Thẩm Duệ bỏ điện thoại vào túi quần, xoay người nhìn cô, cô mặc chiếc váy màu tím lần trước anh mua cho cô, cứ duyên dáng xinh đẹp đứng ở đó, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, thướt tha mê người.

Anh đi qua nắm lấy tay cô, đưa đến môi hôn một cái, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy ý cười: “Thật không muốn đi làm, chỉ muốn dính lấy em cả ngày cơ.”

Tống Hân Nghiên e thẹn rũ mắt xuống: “Đi thôi, còn không đi sẽ trễ làm mất.”

Ánh mắt Thẩm Duệ sáng ngời nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau, anh mới nắm tay cô đi ra ngoài cửa. Chiếc xe đã đậu sẵn ở tầng dưới, nếu xe không phải chủ sở hữu ở đây thì không thể đậu lại, cũng không biết Thẩm Duệ thuyết phục nhân viên bảo vệ lái xe vào như thế nào.

Hai người ngồi lên xe, Thẩm Duệ khởi động xe chạy ra khỏi tiểu khu và chạy về phía Bác Dực.

Tống Hân Nghiên lo lắng đồng nghiệp nhìn thấy xe của Thẩm Duệ nên yêu cầu anh dừng lại ở ngã tư trước cách Bác Dực, Thẩm Duệ nhìn cô một cái rồi từ từ dừng xe ở ven đường.

Tống Hân Nghiên cởi dây an toàn, đẩy cửa xe chuẩn bị xuống xe, cổ tay bỗng nhiên bị Thẩm Duệ bắt được, cô quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú của anh đã lấn sang chính xác nhắm trúng môi cô, làm càn quấy rầy một phen, sau đó buông cô ra: “Tan làm anh đi đón em, tối nay cùng nhau ăn cơm.”

Tống Hân Nghiên bị anh hôn đến choáng váng đầu óc, ngơ ngác gật đầu rồi bay ra khỏi xe. Nhìn chiếc xe của anh rời đi, cô mới dần lấy lại tinh thần, đưa cổ tay lên xem đồng hồ, chỉ còn năm phút nữa là đến trễ, cô vội vàng chạy về phía công ty.

Đến công ty, cô đến muộn mà không có bất kỳ lo lắng nào, nghĩ đến cả tháng cũng không đi làm đủ ngày, cô lại áy náy trong lòng.

Cô trở lại phòng làm việc, chỉnh sửa lại bản thảo thiết kế, lần này chỉ cần bản thảo thiết kế, không cần báo giá và tài liệu, cô xác nhận lại một lần nữa để không có sai sót, sau đó mới rút USB ra và bỏ vào trong túi xách.

Cô bưng cà phê trên bàn lên uống, tối hôm qua sau khi Thẩm Duệ đến, cô không ngủ được nhiều, cứ thế mơ mơ màng màng đến tờ mờ sáng, cô rốt cuộc không ngủ được nữa nên dứt khoát đứng dậy làm bữa sáng.

Lúc này cô tinh thần không tốt, đành phải uống một tách cà phê để lấy lại tinh thần.

Cô vừa uống cà phê xong, thư ký của Tổng giám đốc Lý lại gọi điện thoại tới, bảo cô mang theo bản thảo thiết kế đi thẳng đến tầng một, bọn họ cùng nhau đi qua Thẩm thị. Cô đặt ly cà phê xuống, cầm túi xách ra khỏi văn phòng. Lúc đi ngang qua phòng làm việc của Vân Vân, cô bảo Vân Vân giúp cô rửa ly, sau đó rời đi.

Ngồi vào xe của Tổng giám đốc Lý, Tống Hân Nghiên cảm thấy bụng rất khó chịu, cô vẫn chịu đựng. Lúc sắp đến Thẩm thị, bụng cô đau như xoắn lại, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Vừa đến bãi đỗ xe Thẩm thị, cô đẩy cửa ra xuống xe, nói một câu xin lỗi với Tổng giám đốc Lý rồi vội vàng chạy về phía toilet.

Tổng giám đốc Lý bước xuống xe, nhìn bóng lưng Tống Hân Nghiên nhanh chóng biến mất, ông ta và thư ký đưa mắt nhìn nhau: “Cô ấy bị sao vậy? Sao sắc mặt nhăn nhó thế, cô đi theo xem thử, mong là không có chuyện gì xảy ra.”

Thư ký gật đầu, vội vàng đi theo.

Tống Hân Nghiên bị tiêu chảy, cô tỏ ra rất bi thảm, tại sao lại bị vào lúc này chứ? Cuộc họp lúc 10 giờ sắp bắt đầu rồi, cô với tư cách là nhà thiết kế chính thì làm sao có thể vắng mặt mặt được. Cô vắt óc suy nghĩ cũng không thể nhớ mình đã ăn những gì, chẳng lẽ là do bánh rán buổi sáng ư?

Nếu là do bánh rán buổi sáng, vậy Thẩm Duệ có xảy ra chuyện không? Cô vừa nghĩ đến Thẩm Duệ sẽ xảy ra chuyện thì không thể bình tĩnh được nữa, cô lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng soạn một tin nhắn gửi đi, vài phút sau, Thẩm Duệ trả lời lại, một chữ: “Hả?”

Tống Hân Nghiên toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ là cô biểu đạt không rõ ràng, cô lại gửi một tin nhắn: “Anh có bị tiêu chảy không?”

Lúc này Thẩm Duệ trả lời rất nhanh: “Không có, có chuyện gì vậy?”

Tống Hân Nghiên thấy anh nói không mới thả lỏng, anh không sao là tốt rồi. Từ trong toilet đi ra ngoài, Tống Hân Nghiên đã sắp mệt lả rồi, thư ký đứng bên ngoài phòng vệ sinh chờ đợi, nhìn sắc mặt cô tái mét đi ra, cô ta vội vàng đón: “Cô Tống, cô làm sao vậy?”

“Tôi không sao, cuộc họp sắp bắt đầu rồi, chúng ta qua đó đi.” Tống Hân Nghiên lau mồ hôi trên mặt, mới đi được vài bước, bụng cô lại bắt đầu đau, cô nâng cổ tay xem giờ, còn vài phút nữa là mười giờ, cô lấy USB trong túi ra đưa cho thư ký: “Thư ký Trương, nhờ anh đưa USB cho Tổng giám đốc Lý, tôi bị đau bụng, bảo Tổng giám đốc Lý cố gắng kéo dài thời gian để công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong trình bày bản thiết kế trước.”

Thư ký Trương đỡ cô, lo lắng hỏi: “Cô Tống, vẻ mặt cô rất không tốt, không sao chứ?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Tôi không sao, có thể là do ăn phải cái gì đó nên đau bụng, tôi sẽ qua đó ngay lập tức.” Cô nói xong, lại nhanh chóng chạy về phía nhà vệ sinh. Thư ký Trương thấy thời gian không còn kịp, đành phải đưa USB cho Tổng giám đốc Lý trước.

Trong phòng họp có rất nhiều người, thư ký Trương đi nhanh về phía Tổng giám đốc Lý, cúi người nói nhỏ vào tai Tổng giám đốc Lý vài câu, vẻ mặt Tổng giám đốc Lý lập tức thay đổi: “Cô ấy không sao chứ?”
Chương 112: Em rất đáng yêu, anh rất thích (3)

“Xem chừng không ổn lắm, cô ấy bảo tôi đưa USB cho ngài, nhờ ngài cố gắng kéo dài thời gian.” Thư ký Trương đưa USB màu bạc cho ông ta, Tổng giám đốc Lý nhận lấy, khẽ nhíu mày, nói nhỏ: “Vừa rồi vẫn tốt, sao đột nhiên lại không thoải mái?”

Đổng Nghi Tuyền ngồi bên cạnh Tổng giám đốc Lý, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, bà ta nói: “Cơ thể cô Tống không khỏe sao?”

“Cô ấy không sao, Tổng giám đốc Đổng quả thật rất để tâm đến Tiểu Tống.” Tổng giám đốc Lý cười nhìn bà ta, nhưng lại có ý gì đó.

Đổng Nghi Tuyền thản nhiên đối mặt với ánh mắt của ông ta, nói: “Chỉ cần là người tài, tôi nghĩ bất kể ai cũng đều thích cả.”

Khi họ đang nói chuyện, cửa phòng họp mở ra, mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy Thẩm Duệ bị mọi người vây quanh đi vào, Thẩm Duệ đứng ở vị trí chủ tịch, gật đầu với vài vị giám khảo là nhà thiết kế có tiếng. Sau đó anh nhìn về phía mọi người, nhìn lướt qua vị trí trống không bên cạnh Tổng giám đốc Lý, anh khẽ nhíu mày, nói: “Cảm ơn mọi người vì hôm nay đã đến đây, cuộc cạnh tranh lần thứ hai sẽ bắt đầu ngay bây giờ, lần này chúng ta sẽ rút thăm để quyết định ai bắt đầu trước.”

Tổng giám đốc Lý bỗng đứng dậy, khiêm nhường nói: “Tổng giám đốc Thẩm, công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong là công ty hàng đầu trong giới, hãy để họ bắt đầu trước đi.”

“Tổng giám đốc Lý, ông khách sáo quá rồi, vẫn nên là nhóm ông bắt đầu trước đi. Đúng rồi, sao cô Tống vẫn chưa tới?” Đổng Nghi Tuyền nhìn về chỗ ngồi trống không bên cạnh ông ta, trong lòng đã hiểu được vài phần.

Vẻ mặt Tổng giám đốc Lý hơi xấu hổ, ông ta nói: “Tiểu Tống để quên đồ ở công ty, vừa rồi đã vội về lấy.”

“Vậy à, vậy chúng tôi cung kính không bằng tuân mệnh, Tổng giám đốc Thẩm, ý của cậu thế nào?” Đổng Nghi Tuyền nhìn Thẩm Duệ, ánh mắt khẽ lóe.

Thẩm Duệ thản nhiên nhìn lướt qua chỗ ngồi trống không bên cạnh Tổng giám đốc Lý, gật đầu: “Vậy bắt đầu đi.”

Đổng Nghi Tuyền đứng dậy, đầu tiên cười tao nhã, tự tin với những vị giám khảo, sau đó bà ta cúi người cầm bút điện tử, chỉ vào màn hình máy chiếu, bắt đầu ung dung trình bày ý tưởng thiết kế của mình.

Trên màn hình máy chiếu hiện ra bản thiết kế, Tổng giám đốc Lý nhìn bản thiết kế đó, con ngươi co rút mạnh, ông ta nắm chặt USB màu bạc trong tay. Hôm qua, Tống Hân Nghiên cho ông ta xem bản thiết kế của cô, nó và bản thiết kế trên màn hình na ná nhau.

Rốt cuộc là Tống Hân Nghiên sao chép thiết kế của bên Nghiệp Chi Phong, hay bên Nghiệp Chi Phong sao chép bản thiết kế của Tống Hân Nghiên, hay là Tống Hân Nghiên cố tình tiết lộ bản thiết kế cho Nghiệp Chi Phong? Tổng giám đốc Lý giật mình, lúc trước Đổng Nghi Tuyền mời Tống Hân Nghiên đến Nghiệp Chi Phong, chẳng lẽ đây là mánh khóe của Tống Hân Nghiên? Nếu không tại sao lại trùng hợp như vậy, trước khi cuộc họp bắt đầu, Tống Hân Nghiên lại ăn đồ ăn hỏng dẫn đến đau bụng.

Nếu Bác Dực trình bày bản thiết kế của mình trước, như vậy khi Nghiệp Chi Phong trình bày một bản thiết kế tương tự, có thể nói là Nghiệp Chi Phong sao chép. Bây giờ nếu Bác Dực trình bày sau, vậy người sao chép chính là Bác Dực.

Tống Hân Nghiên à Tống Hân Nghiên, uổng công tôi tin tưởng cô như vậy, vậy mà cô lại bội bạc như thế!

Thẩm Duệ nhìn bản thiết kế trên màn hình, ấn đường anh nhíu lại, trước đó anh đã xem qua bản thảo thiết kế của Tống Hân Nghiên, tuy chỉ là mô hình ban đầu, nhưng lại có vài phần tương tự với bản thiết kế trên màn hình, anh nhướng mày nhìn chỗ ngồi bên cạnh Tổng giám đốc Lý, chỗ đó vẫn không có ai, thầm nghĩ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với bản thiết kế?

Anh đương nhiên sẽ không tin là Tống Hân Nghiên sao chép của bên công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong, nhưng bây giờ bên Nghiệp Chi Phong trình bày thiết kế trước Bác Dực, như vậy khi bản thiết kế của tập đoàn Bác Dực vừa được đưa ra sẽ khiến Tống Hân Nghiên mang tiếng sao chép, đến lúc đó Tống Hân Nghiên sẽ không có chỗ đứng trong giới thiết kế nữa.

Nghĩ vậy, Thẩm Duệ lấy điện thoại ra, nhanh chóng soạn một tin nhắn ngắn gửi đi: “Em đang ở đâu, lập tức quay về phòng họp!”

Tin nhắn gửi qua như chìm vào đáy biển, Thẩm Duệ lo lắng không thôi, Đổng Nghi Tuyền sắp giới thiệu xong, Tống Hân Nghiên còn chưa đến đây, lại nhìn vẻ mặt chán chường của Tổng giám đốc Lý, anh đã đoán ra, chắc hẳn Tổng giám đốc Lý cũng biết bản thiết kế hai bên giống nhau một cách kỳ lạ.

Anh vẫy vẫy tay, Nghiêm Thành lập tức cúi người xuống, Thẩm Duệ nói nhỏ vào tai anh ta mấy câu. Nghiêm Thành gật đầu rời đi, đi đến bên cạnh Tổng giám đốc Lý nói vài câu gì đó, Tổng giám đốc Lý đứng dậy, rời khỏi phòng họp với Nghiêm Thành.

Thẩm Duệ gật đầu với nhóm giám khảo, cũng đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Trong văn phòng bên cạnh phòng họp, Thẩm Duệ bước nhanh vào, anh thấy Tổng giám đốc Lý toát mồ hôi lạnh, anh nói: “Bản thiết kế của Tống Hân Nghiên và thiết kế của bên công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong giống nhau tám phần, đúng không?”

Tổng giám đốc Lý ngạc nhiên nhìn anh: “Tổng giám đốc Thẩm, sao anh biết?”

“Bây giờ đừng quan tâm tôi biết bằng cách nào, thiết kế của Bác Dực không thể trình bày được.” Thẩm Duệ nói: “Một khi trình bày bản thiết kế của Bác Dực, Bác Dực sẽ gánh cái danh sao chép trên lưng, đến lúc đó sẽ trở thành trò cười trong giới thiết kế.”

“Tại sao lại như vậy? Các nhà thiết kế của Nghiệp Chi Phong căn bản không thể thiết kế được bản thiết kế như vậy, bọn họ đã có phong cách cố định.” Tổng giám đốc Lý không thể hiểu được, hơn nữa Tống Hân Nghiên lại biến mất ở thời khắc mấu chốt, nhường cơ hội cho công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong, khiến ông ta càng thêm nghi ngờ là Tống Hân Nghiên tiết lộ bản thiết kế với bên Nghiệp Chi Phong, để hãm hại Bác Dực một lần nữa.

“Tống Hân Nghiên ở đâu? Việc quan trọng bây giờ là tìm được cô ấy.” Thẩm Duệ biết người trong giới kinh doanh rất đa nghi và nhạy cảm, lời này chứng tỏ Tổng giám đốc Lý đã nghi ngờ Tống Hân Nghiên, nếu cô không ở đây, không ai nói rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Chắc cô ấy đang trong nhà vệ sinh.” Tổng giám đốc Lý nói, Thẩm Duệ nói đúng, không thể trình bày bản thiết kế, nếu không sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Bác Dực, nhưng để ông ta trơ mắt nhìn hạng mục này bay mất, ông ta cũng rất không cam lòng.

Thẩm Duệ cúi đầu dặn dò Nghiêm Thành: “Thư ký Nghiêm, cử một nhân viên nữ đến nhà vệ sinh nhìn xem, cần phải đưa cô ấy về phòng họp.”

Thẩm Duệ dặn dò xong thì nói với Tổng giám đốc Lý: “Bây giờ chúng ta trở về phòng họp trước, ông chỉ cần nói với ban giám khảo về định dạng thiết kế, tôi sẽ phối hợp với lý do của ông, cho Bác Dực thời gian chuẩn bị bản phác thảo thiết kế.”

“Cảm ơn Tổng giám đốc Thẩm đã sẵn lòng cho Bác Dực một cơ hội nữa.” Tổng giám đốc Lý cảm động đến rơi nước mắt nói, trong lòng ông ta cũng rõ ràng, bây giờ không phải là lúc truy cứu có phải Tống Hân Nghiên tiết lộ bản thiết kế ra bên ngoài hay không, việc quan trọng là Bác Dực phải tiếp tục cạnh tranh hạng mục này.
Chương 113: Em rất đáng yêu, anh rất thích (4)

Sau khi Đổng Nghi Tuyền thấy Tổng giám đốc Lý và Thẩm Duệ trước sau rời khỏi phòng họp, sự đắc ý vụt qua trong mắt bà ta, ý cười bên môi ngày càng rõ nét. Tống Hân Nghiên, người mà tôi coi trọng, nếu không có được, tôi sẽ phá hủy, cũng tuyệt đối không để cô thành đối thủ cạnh tranh của tôi.

Thẩm Duệ và Tổng giám đốc Lý lần lượt trở về phòng họp, Đổng Nghi Tuyền đã trình bày xong, nhóm giám khảo tương đối hài lòng với thiết kế của công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong, đều gật đầu khen ngợi. Trong lòng Tổng giám đốc Lý buồn bực không thôi, nhưng vẫn tươi cười chúc mừng Đổng Nghi Tuyền.

Trên mặt Đổng Nghi Tuyền nở nụ cười thề tất phải có được: “Tổng giám đốc Lý, bây giờ đã đến lượt Bác Dực trình bày, tôi hy vọng bản thảo thiết kế lần này cũng làm cho mọi người bất ngờ.”

Tổng giám đốc Lý miễn cưỡng cười, ông ta đứng lên xin lỗi Thẩm Duệ trước, sau đó lại xin lỗi ban giám khảo: “Xin lỗi các vị, lúc nãy tôi đã không cẩn thận xóa bản thảo thiết kế của Bác Dực, hôm nay không thể trình bày cho mọi người xem được, hy vọng Tổng giám đốc Thẩm và ban giám khảo sẽ cho Bác Dực thêm một cơ hội.”

Ban giám khảo đưa mắt nhìn nhau, trong đó có một người nói: “Đối với một doanh nghiệp mà nói thì bản thảo thiết kế giống như là sinh mạng vậy, nhưng với thái độ cẩu thả của Bác Dực đối với cuộc thi như thế này thì xem ra Tổng giám đốc Thẩm cần phải suy nghĩ lại. Cho dù Bác Dực lấy được hạng mục này, chỉ e thái độ với hạng mục cũng sẽ giống như với cuộc thi này. Hơn nữa Công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong là thương hiệu trang trí nhà cửa hàng đầu trong nước, có các ý tưởng thiết kế thời trang, còn bảo đảm được chất lượng cao cấp, trong cuộc thi lần này chúng tôi có thể thấy được trình độ chuyên môn của Nghiệp Chi Phong, cũng không thể đem đi so sánh với một số công ty trang trí nhà cửa nhỏ trong nước.”

Những người khác cũng nói theo.

Thẩm Duệ đang muốn nói chuyện thì thấy Nghiêm Thành đẩy cửa ra, bước chân vội vàng đi vào, anh ta ghé vào tai anh thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã tìm được cô Tống, cô ấy ngất xỉu trong phòng vệ sinh.”

Đáy lòng Thẩm Duệ chấn động, anh đứng lên bỏ ngoài tai những lời bàn tán, nói: “Bác Dực là doanh nghiệp trên địa phương của Đồng Thành, lẽ ra cần phải nâng đỡ, bây giờ cuộc thi tạm dừng, thời gian thi đấu còn lại chúng ta sẽ bàn lại sau.” Thẩm Duệ nói xong thì bước nhanh ra khỏi phòng họp.

Nghiêm Thành đi phía trước dẫn đường, Thẩm Duệ nhớ tới trước đó Tống Hân Nghiên nhắn tin hỏi anh có bị tiêu chảy không, chẳng lẽ lúc đó cô đã thấy khó chịu rồi sao?

Thẩm Duệ đi tới phòng nghỉ tầng một, nhìn thấy Tống Hân Nghiên im lặng nằm trên sô pha, anh bước nhanh tới, nhìn xuống thấy sắc mặt cô xanh mét, cánh môi tái nhợt nứt nẻ, chỉ sợ là đã mất nước.

Anh khom lưng ôm ngang cô, sải bước rời khỏi phòng nghỉ, Nghiêm Thành đã lái xe đến trước cửa công ty, Thẩm Duệ ôm cô ngồi vào ghế sau, xe chạy đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra cho cô kết quả là ngất xỉu vì mất nước, cần phải nhập viện để theo dõi. Thẩm Duệ nhìn Tống Hân Nghiên đang lẳng lặng nằm trên giường, nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của cô, nếu như không phải lồng ngực còn đang hô hấp mà phập phồng thì thậm chí anh sẽ cho rằng cô đã chết rồi.

Rõ ràng là buổi sáng bọn họ vừa mới tách ra, lúc đó cô vẫn không sao, tại sao mới một tiếng không gặp, cô đã giày vò mình thành bộ dáng này?

“Bác sĩ, nguyên nhân cô ấy bị tiêu chảy là gì?”

“Chúng tôi đã xét nghiệm và phát hiện ra trong cơ thể cô ấy vẫn còn sót lại một lượng ba đậu*, có lẽ là một lượng ba đậu khá lớn mới có thể gây ra tiêu chảy dẫn đến trạng thái mất nước, bây giờ tạm thời cô ấy đã không có nguy hiểm gì đến tính mạng nhưng vẫn cần phải quan sát. Không thể cho cô ấy ăn thực phẩm có dầu mỡ trong hai ngày này để tránh tiếp tục bị tiêu chảy.” Bác sĩ vừa ghi chép hồ sơ bệnh án vừa nói.

(*) Ba đậu là thực vật: Croton Muricatus là một loài thực vật có hoa trong họ Đại Kích

Lông mày Thẩm Duệ nhíu chặt: “Ba đậu?”

“Đúng vậy, hiện tại có rất nhiều thuốc giảm cân chứa một lượng lớn ba đậu có tác dụng giảm cân nhanh chóng, cô ấy có dùng thuốc giảm cân không?” Bác sĩ hỏi.

Thẩm Duệ trừng mắt nhìn bác sĩ, không vui nói: “Cô ấy gầy như vậy còn phải cần dùng thuốc giảm cân sao?”

Bác sĩ nhìn thấy anh đen mặt, người đàn ông này khí thế quá mạnh mẽ làm cho ông ta sợ tới mức rụt cổ nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ muốn nói là nếu cô ấy không dùng thuốc giảm cân vậy thì còn có hai khả năng, một là ăn nhầm phải ba đậu, hai là có người cố ý cho cô ấy uống thuốc xổ.”

Thẩm Duệ quay đầu nhìn Tống Hân Nghiên trên giường, xác suất mà cô ăn nhầm ba đậu không lớn, vậy thì chỉ còn lại một khả năng đó chính là có người cho cô uống thuốc xổ, nếu đúng là như vậy thì mục đích của người hạ thuốc xổ cho cô là gì? Có phải là để ngăn cản cô không được tham gia cuộc họp?

Thẩm Duệ ngồi xuống bên giường, anh nắm lấy tay cô, cô rất gầy, bởi vì mất nước mà gân xanh trên mu bàn tay đều nổi lên, rốt cuộc là ai muốn hại cô? Anh chán nản vì sự vô dụng của mình: “Nghiên Nghiên, mau khỏe lại đi.”

Nghiêm Thành đi làm thủ tục nhập viện xong thì quay lại, thấy ông chủ nhà mình cầm tay Tống Hân Nghiên, anh ta rón rén đi tới, nói: “Tổng giám đốc Thẩm, thủ tục nhập viện đã làm xong rồi.”

“Tôi biết rồi, Nghiêm Thành, anh đi phái người điều tra xem hôm nay sau khi Tống Hân Nghiên đến công ty đã ăn gì, tôi nghi ngờ cô ấy bị người ta hạ thuốc xổ.” Giữa hai hàng lông mày của Thẩm Duệ trở nên lạnh lùng.

“Tổng giám đốc Thẩm, tôi đi điều tra ngay lập tức.” Nghiêm Thành xoay người đi ra ngoài.

......

Trong phòng họp, Thẩm Duệ vội vàng rời đi để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhưng dù sao thì những giám khảo này cũng là do Thẩm Duệ mời tới, cũng không dám lớn tiếng, sau khi thấy anh rời đi cũng lần lượt đứng dậy đi theo.

Trong đó có hai vị giám khảo đi qua bắt tay với Đổng Nghi Tuyền, bà ta cũng mỉm cười tiễn bọn họ đi, xoay người đã nhìn thấy Tổng Giám đốc Lý đang đứng trước màn nhìn bản thảo thiết kế trên đó. Mỗi một bước chân của bà ta đều rất tao nhã, cười nói: “Tổng Giám đốc Lý, hình như ông rất có hứng thú với bản thảo thiết kế của công ty chúng tôi.”

Tổng Giám đốc Lý nghiêng đầu nhìn bà ta, nói: “Tổng công ty Đổng tuyển dụng nhà thiết kế mới à? Phong cách của bản thiết kế này khác rất nhiều so với phong cách trước đây của công ty bà.”

Đổng Nghi Tuyền khoanh tay trước ngực, ánh mắt lướt qua Tổng Giám đốc Lý rồi nhìn vào màn hình, bà ta nói: “Đúng là tôi tuyển dụng nhà thiết kế mới nhưng mà cô ấy vẫn chưa từ chức ở công ty cũ, tôi nghĩ không lâu nữa, tôi có thể giới thiệu cô ấy với ông.”
Chương 114: Em rất đáng yêu, anh rất thích (5)

Trong lòng Tổng Giám đốc Lý nổi lên một trận sóng to gió lớn, lời nói của Đổng Nghi Tuyền đích thật cũng chứng minh được sự nghi ngờ trong lòng ông ta, ông ta cũng không thể tin Tống Hân Nghiên thật sự phản bội Bác Dực: “Tổng Giám đốc Đổng có thể tiết lộ một chút, bây giờ vị thiết kế kia đang ở công ty nào không, nếu vẫn chưa từ chức thì đó là đang bán đứng chủ nhà của mình, chúng tôi có thể thấy được nhân phẩm tồi tệ của cô ta, người như vậy mà bà cũng dám dùng à?”

“Tôi rất người tích tài, tôi nhìn trúng tài năng của cô ấy còn về phần nhân phẩm có ác hay không ác thì tôi không quan tâm, bởi vì tôi tin tưởng cái giá của tôi cũng đủ để cho cô ấy trung thành và tận tâm với tôi.” Đổng Nghi Tuyền nói xong, điện thoại di động vang lên, bà ta nói: “Tổng Giám đốc Lý, thật ngại quá, tôi nghe điện thoại trước quay lại nói chuyện với ngài sau.”

Tổng Giám đốc Lý nhìn bóng lưng dương dương đắc ý của bà ta, bàn tay buông xuống bên cạnh nắm chặt thành quyền, Tống Hân Nghiên, tôi nhìn lầm cô rồi, suýt nữa bởi vì tín nhiệm cô mà đưa Bác Dực đến đường cùng.

Đổng Nghi Tuyền rời khỏi phòng họp, bà ta nhận điện thoại: “Tổng Giám đốc Đổng, cô Tống bị mất nước vì tiêu chảy, đã được Tổng Giám đốc Thẩm đưa đến bệnh viện, tôi thấy quan hệ giữa hai người bọn họ hình như có hơi mập mờ không rõ.”

Bước chân Đổng Nghi Tuyền đi về phía trước bỗng nhiên dừng lại, nói to thêm một nhịp: “Anh đang nói cái gì vậy?”

“Vừa rồi cô Tống đã được Tổng Giám đốc Thẩm bế ra khỏi công ty, vẻ mặt của Tổng Giám đốc Thẩm nhìn có vẻ vô cùng khẩn trương và lo lắng, thoạt nhìn mối quan hệ giữa hai người họ rất thân thiết.” Người nọ tiếp tục nói.

“Tôi biết rồi, Tống Hân Nghiên đang ở bệnh viện nào?” Đổng Nghi Tuyền nhíu mày, bà ta nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Tống Hân Nghiên, lúc đó bà ta đã cảm thấy quan hệ giữa cô và Thẩm Duệ mập mờ, chỉ là lúc đó không để trong lòng. Nếu đúng như vậy, Thẩm Duệ chướng mắt Trinh Trinh là vì Tống Hân Nghiên?

“Đang ở trong một bệnh viện tư nhân, tôi không đi theo.”

“Được rồi, cậu không cần phải theo dõi nữa, quay về công ty đi.” Đổng Nghi Tuyền cúp điện thoại, bà ta thật sự là đã xem thường thủ đoạn của Tống Hân Nghiên rồi. Vậy mà cô lại thông đồng với Thẩm Duệ, khó trách Thẩm Duệ lại thuận nước đẩy thuyền mà đồng ý để hai công ty của bà ta và cô tiến hành cạnh tranh công khai, chỉ sợ mục đích này chính là muốn đưa hạng mục vốn thuộc về bà ta đưa cho Bác Dực.

Cũng may là bà ta thông minh cơ trí đã sớm nghĩ ra kế một hòn đá trúng hai chim, hôm nay nếu không phải có Thẩm Duệ can thiệp vào thì chỉ e Tổng Giám đốc Lý đã có thể trình bày bản thiết kế, nhận lấy danh tiếng đi sao chép, xem ra bà ta cũng phải có suy nghĩ khác rồi.

Bà ta vừa cúp điện thoại, điện thoại di động lại vang lên, bà ta kết nối, đối phương nói: “Tổng Giám đốc Đổng, cổ phần của Bác Dực đang bị một thế lực thần bí khác thu mua.”

“Tra được là ai chưa?” Lông mày lá liễu của Đổng Nghi Tuyền dựng thẳng lên, chuyện bà ta thu mua Bác Dực rất ít người biết, ai sẽ cướp Bác Dực với bà ta chứ?

“Tra không ra, đối phương rất có năng lực, đã nắm giữ được năm phần trăm cổ phần.” Đối phương tiếp tục nói.

“Tiếp tục điều tra cho tôi, tôi muốn xem là ai có gan to dám cướp lấy thịt ngay bên miệng tôi!” Trên mặt Đổng Nghi Tuyền lộ ra sự tàn nhẫn, Bác Dực là bà ta nhìn trúng trước, ai dám cướp từ tay bà ta chắc chắn bà sẽ khiến người đó muốn ăn cũng ăn không nổi!

“Vâng, Tổng Giám đốc Đổng, tôi sẽ phái người đi điều tra ngay lập tức.”

Đổng Nghi Tuyền cúp điện thoại, tâm trạng vui vẻ vừa rồi mới đánh được một trận thắng đã không còn sót lại một chút nào, bà ta bước nhanh rời đi, giày cao gót đập trên mặt đất tỏ rõ sự nổi giận của vũ trụ nhỏ đang hừng hực thiêu đốt của bà ta.

......

Lúc Tống Hân Nghiên tỉnh lại đã là giữa buổi chiều, chóp mũi tràn ngập mùi nước khử trùng nồng nặc, cô nhìn trần nhà trắng đến chói mắt, nhẹ nhàng thở dài, cô lại vào bệnh viện rồi.

Chời ơi, gần đây dường như cô có một mối tình duyên khó hiểu với bệnh viện.

Bên tai truyền đến tiếng lật tờ giấy, cô nghiêng đầu qua thì nhìn thấy Thẩm Duệ đang tắm nắng dưới ánh mặt trời, nghiêm túc phê duyệt văn kiện. Vầng sáng mỏng manh bao phủ trên người anh giống như ảo ảnh không chân thật.

Dường như nhận thấy được ánh mắt của cô, Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô mở mắt ra, anh khép văn kiện lại, đứng ra khỏi sô pha, đi vài bước tới bên giường bệnh: “Tỉnh rồi sao? Có chỗ nào khó chịu không?”

Tống Hân Nghiên vừa định lắc đầu thì đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng động lạ, cả người cô cứng đờ, xấu hổ thậm chí không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Thẩm Duệ. Chúa ơi, cô không muốn sống nữa, sao lại có thể mất mặt như vậy!

Thẩm Duệ sửng sốt một chút sau đó phản ứng lại, ngay lập tức hiểu được tiếng động vừa rồi là xảy ra chuyện gì, anh vốn không muốn cười nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Tống Hân Nghiên, khóe miệng anh vẫn không khỏi nhếch lên.

Tống Hân Nghiên vừa xấu hổ vừa tức giận, cô kéo chăn che đầu, che mình kín mít cô không muốn gặp người nữa, hu hu hu.

Thẩm Duệ ngồi xuống bên giường, nhìn cô liên tục rụt vào trong chăn, anh mỉm cười nói: “Nghiên Nghiên, đừng buồn bực trong chăn nữa, ra đi.” Anh không cảm thấy phản cảm ngược lại cảm thấy phản ứng tự nhiên của cô rất đáng yêu.

“Không muốn, chắc chắn anh sẽ cười em chết.” Tống Hân Nghiên không chịu đi ra ngoài, quá mất mặt, cô xấu hổ đến mức hận không thể đào một cái lỗ chui vào.

Thẩm Duệ lấy tay kéo chăn nhưng sợ làm tổn thương cô, đành phải dịu dàng dỗ dành: “Anh sẽ không cười em, em rất đáng yêu, anh rất thích, em yên tâm, mặc kệ em như thế nào anh cũng sẽ không ghét bỏ em.”

Tống Hân Nghiên vẫn cảm thấy mất mặt, không chịu đối mặt với anh.

Trên tay Thẩm Duệ dùng thêm lực rốt cuộc cũng kéo chăn ra, nhìn cô nằm sấp trong gối đầu không muốn thấy anh, anh nói: “Để cho anh nhìn em xem thế nào? Em biết không, buổi sáng nay em làm anh rất sợ hãi, sao lại có thể ngất xỉu trong nhà vệ sinh được, nếu không có ai phát hiện sẽ rất là nguy hiểm đấy?”

Sự chú ý của Tống Hân Nghiên bị anh dời đi, cô chợt nhớ tới cuộc họp buổi sáng, cô vội vàng nắm lấy cánh tay anh, hỏi: “Thẩm Duệ, trận đấu buổi sáng nay ai thắng?”

“Trước hết em cứ lo cho sức khỏe của mình đi, những thứ còn lại không quan trọng.” Thẩm Duệ cau mày, nếu cô quan tâm đến bản thân hơn thì đã không bị ngất xỉu trong nhà vệ sinh mà không ai phát hiện.
Chương 115: Em rất đáng yêu, anh rất thích (6)

“Thế nào là không quan trọng, đó là công việc của em, chỉ có nắm bắt được hạng mục này em mới có thể thăng chức.” Tống Hân Nghiên không đồng ý với những gì anh nói, không có công việc, cô lấy gì nuôi sống bản thân. Hơn nữa, cô còn muốn chứng minh thực lực của mình cho Đổng Nghi Tuyền thấy.

Thẩm Duệ nghiến răng: “Em quan tâm công việc của mình đến như vậy sao? Quan tâm đến nỗi bỏ mặc cả tính mạng của mình luôn hay sao?”

“Đương nhiên, con người ta khi còn sống đều phải làm việc. Hơn nữa, nếu không làm việc thì làm sao nuôi được bản thân, anh mau nói cho em biết, kết quả thế nào?” Cơ thể Tống Hân Nghiên vẫn còn rất yếu, mới nói xong mấy câu cô đã bắt đầu thở hổn hển.

Thấy cô như vậy, Thẩm Duệ không nỡ để cô phải lo lắng, anh ngập ngừng nói: “Vẫn chưa có kết quả, thiết kế của Bạc Mộ Niên vẫn chưa được trình chiếu.”

“Sao lại vậy được? Em đã giao USB cho giám đốc Lý, ông ấy nhạy bén như vậy, dù em không đi cũng không đến mức bỏ qua không kiểm duyệt chứ?” Tống Hân Niên kinh ngạc nhìn anh, hôm qua cô còn giảng giải tổng thể thiết kế cho tổng giám đốc Lý, ông ta lắng nghe rất nghiêm túc, nhớ được không ít, ứng phó cũng không thành vấn đề.

“Công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong trình chiếu thiết kế trước, thiết kế của bọn họ giống em đến 80%, nếu như tập đoàn Bác Dực trình bày lại thiết kế, ban giám khảo đã có ấn tượng ban đầu, sẽ cho rằng tập đoàn Bác Dực ăn cắp ý tưởng.” Thẩm Duệ thản nhiên giải thích.

Tống Hân Nghiên nghe ong cả tai, cô khó tin nhìn Thẩm Duệ, há hốc mồm, hồi lâu sau mới quay về với giọng nói của mình: “Anh nói sao?”

“Ngày đó trong nhà trọ, anh đã thấy vài bản thiết kế của em vô cùng giống với bản thiết kế của Công ty Nghiệp Chi Phong. Cho nên anh đã nói với tập đoàn Bác Dực rất có thể thiết kế đã bị ăn cắp, trận thi đấu bị hoãn lại.” Thẩm Duệ nhìn cô, anh tin cô sẽ không bao giờ sao chép ý tưởng, như vậy chỉ có một khả năng, bản thiết kế của cô đã bị tiết lộ ra ngoài.

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Sao có thể như vậy được, Công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong làm sao có thể giống em được?”

“Đúng vậy, em nhớ kỹ lại xem, em có từng cho người khác xem qua bản thiết kế của mình hay chưa, hay có nói qua ý tưởng của em, anh nghi ngờ bên trong Tập đoàn Bác Dực có nội gián.” Thẩm Duệ bình tĩnh phân tích.

Tống Hân Nghiên tập trung suy nghĩ: “Không hề, ngoại trừ tổng giám đốc Lý, ngay cả thành viên cũng chưa từng thấy bản thiết kế, em cũng không nói với ai về ý tưởng.”

“Em có nhớ là sáng hôm nay sau khi đến công ty mình đã ăn phải cái gì không?” Thẩm Duệ hỏi.

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Có, có uống một ly cà phê, bình thường em không hay uống, nhưng sáng nay muốn lấy tinh thần nên đã dặn trợ lý mang lên một cốc cà phê.”

“Trong cà phê có thuốc, cho nên em mới bị tiêu chảy. Ừm, em đã bị người khác hại rồi đó, suy nghĩ kỹ một chút, ai là người có khả năng phản bội em nhất?” Thẩm Duệ quản lý rất nghiêm khắc, nhân viên trong công ty có thể cạnh tranh công bằng và trung thực, nhưng nếu có người giở thủ đoạn hãm hại người khác sẽ lập tức bị đuổi, vĩnh viễn không được thuê.

Tuy nhiên, không phải công ty nào cũng làm được chuyện này, để chiếm được thế thượng phong, nhiều người bề ngoài thân thiện lại ngấm ngầm làm những việc bẩn thỉu, bôi nhọ câu chuyện để hãm hại người khác.

Tống Hân Nghiên cắn môi, Mộng Na đã rời đi, còn ai trong công ty có thể nghĩ hộ cô? Cô vắt óc suy nghĩ, nhưng một cái đầu nghĩ không ra, thoạt nhìn thì ai cũng thành thật, gương mặt đều thân thiện như nhau, lẽ nào là Vân Vân? Cà phê là do cô ấy pha, nếu như theo lời của cô, vậy chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao?

Thẩm Duệ nhìn bộ dạng khó xử của cô, biết rõ cô có tấm lòng tốt bụng, ai cũng không muốn nghi ngờ, anh lắc đầu: “Em đừng suy nghĩ chuyện này nữa, anh nói cho em biết là cần phải đề phòng những người bên cạnh, nhất là trợ lý của em.”

“Cô ấy rất tốt với em, cũng sẽ không hại em.” Tống Hân Nghiên nói nhỏ, càng nói càng không che giấu được sự lo lắng. Cho cô uống thuốc tiêu chảy, ngăn cản cô tham dự cuộc họp hội đồng, thiết kế của công ty Nghiệp Chi Phong giống của cô 80%, nếu tất cả đều là tình cờ, vậy chẳng phải là quá trùng hợp rồi sao!

“Kẻ xấu để lại bốn chữ “Tôi muốn giết cô” sao? Ở nơi công sở đầy hiểm nguy này ... có vô số những kẻ dùng thủ đoạn dơ bẩn để cạnh tranh, nếu em cứ ngây thơ hồn nhiên như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ bị bán đứng để lấy tiền.” Trong lòng Thẩm Duệ rất tức giận, anh thực sự rất tò mò, làm sao mà cô có thể sống sót được ở nơi làm việc với chức vụ đó vậy?

Tống Hân Nghiên rũ mắt, lắp bắp hỏi: “Chẳng qua em cảm thấy không nên nghi ngờ một người đối xử tốt với em như vậy, hơn nữa giữa em và cô ấy không hề xảy ra xung đột, tại sao cô ấy lại muốn hại em?”

“Trên đời này, không nhất định là phải xảy ra mâu thuẫn mới có thể hại người, cũng có thể là đố kỵ không cam tâm, hừm, trước đây em sống trong thế giới của mình, không để cho bất kỳ ai đe dọa. Nhưng bây giờ thì khác, Mộng Na đã vì em mà rời khỏi tập đoàn Bác Dực, em đã không còn là Tống Hân Nghiên mờ nhạt trong mắt người khác, mà là đối thủ cạnh tranh của bọn họ, bọn họ ngấm ngầm tính kế với em, cùng lắm muốn ép em rời khỏi tập đoàn Bác Dực, bởi vì em đã uy hiếp đến địa vị của bọn họ, hiểu chưa?” Thẩm Duệ nói một cách thuyết phục.

Tống Hân Nghiên gật đầu, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, đều nói nơi làm việc giống như chiến trường, không dễ dàng gì mà sống sót, hôm nay, cô rốt cuộc cũng hiểu được ngọn ngành. Có lẽ cô vẫn chưa thực sự trưởng thành, cho nên mới không thể chấp nhận sự thật này, mọi người đều là đồng nghiệp, tại sao lại không thể hòa thuận với nhau như bạn bè, cứ phải tính toán tới lui?

Suốt buổi chiều, Tống Hân Nghiên cứ thấp thỏm, Thẩm Duệ không khuyên cô nữa, có một số chuyện phải để cô tự mình hiểu ra, sau đó mới trưởng thành được. Một lát sau, Thẩm Duệ mới trả lời điện thoại và trở về công ty.

Tống Hân Nghiên nằm trên giường thở dài tuyệt vọng, buổi tối, cô nhận được một tin nhắn, trên đó viết: “Chín giờ tối tại khách sạn Thịnh Thế Hào Đình sẽ có một vở kịch rất đặc sắc, không được bỏ qua, có người mà cô quan tâm nhất, nếu không đến cô sẽ hối hận cả đời.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom