• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (4 Viewers)

  • Chương 161-164

Chương 161: Thẩm Duệ, đợi em (2)

Những lời nói của Nhan Tư đã thành công khơi mào cừu hận của Đường Diệp Thần đối với Thẩm Duệ, anh ta đứng lên, hai tay nắm chặt thành quyền, giống như một sứ giả báo thù: “Mẹ, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Thẩm Duệ, tuyệt đối không! Con sẽ đưa Nghiên Nghiên trở lại bên con.”

“Con trai ngoan, mẹ biết là đã không nhìn nhầm con mà. Ông nội con gần đây đang sắp đặt hôn sự cho chú Tư, là cháu gái của Hạ gia, Hạ Doãn Nhi, một khi chú Tư con cưới Hạ Doãn Nhi, con sẽ càng khó đánh bại hắn ta hơn. Cho nên hiện tại, con phải dành được hảo cảm từ Hạ Doãn Nhi, tranh thủ lúc đó kết thông gia với nhà họ Hạ, có thông gia mạnh mẽ như Hạ gia, tập đoàn Khải Hồng muốn chống lại Thẩm Duệ thì dễ như ăn cháo vậy.” Thì ra mục đích Nhan Tư tốn công tốn sức nói cả đêm chính là muốn Đường Diệp Thần cưới Hạ Doãn Nhi.

Đường Diệp Thần xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, anh ta mệt mỏi ngồi trên giường, anh ta nói: “Mẹ, mẹ bảo con suy nghĩ kỹ một chút nhưng mà hiện giờ trong đầu con đang rất rối loạn.”

Nhan Tư đứng lên, không vội hối thúc anh ta, bà nói: “Được, vậy con mau nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung, chờ đến khi con đủ mạnh, Nghiên Nghiên sẽ trở lại bên cạnh con.”

Đường Diệp Thần ngã xuống giường, không nói gì. Nhan Tư đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng ngủ lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, Đường Diệp Thần trừng mắt nhìn đèn chùm trên trần nhà, những bức ảnh kia cứ xoay tròn như đèn kéo quân, đầu anh ta đau đến sắp nổ tung, trong con ngươi đen phát ra hận ý mãnh liệt, Thẩm Duệ, tôi sẽ không bỏ qua cho chú, tuyệt đối không!

......

Sau khi Thẩm Duệ rời đi, Tống Hân Nghiên lại khôi phục cuộc sống bình thường, mỗi ngày cô đều đi học, tan học liền trở về ký túc xá, hai địa điểm đó tạo thành một đường thẳng trong sinh hoạt, sự khác biệt duy nhất chính là, trong lòng cô giờ đây đã có vướng bận.

Mỗi ngày cứ đều đặn tám giờ tối chính là thời gian dành cho Wechat của họ, cô đã gia nhập bộ tộc cúi đầu trong truyền thuyết, mỗi ngày đều vui vẻ cầm điện thoại di động gửi Wechat cho anh. Bình thường mới chỉ một giây mà anh đã trả lời, làm cho cô rất khiếp sợ, chẳng lẽ mỗi đêm anh đều chờ Wechat của cô?

Sau đó, cô vì ngại đánh máy quá chậm, và cũng vì muốn nghe giọng nói của anh, sau đó liền gửi cho anh một voice chat. Cô phát hiện phát ra quả nhiên dùng voice chat thì tốc độ tăng lên rất nhiều, tay cũng không thấy mệt nữa.

Tối hôm đó, cô từ phòng tắm đi ra, lại đến giờ Wechat, cô mở điện thoại di động, đúng tám giờ, có một voice chat của anh: “Em đang làm gì vậy?” Cô đang đi tắm, còn chưa kịp trả lời, lúc sau giọng nói như bão tố, giọng điệu càng lúc càng gấp gáp, cô vội vàng trả lời một cái: “Lúc nãy em đi tắm, không để ý thời gian, thật ngại quá.”

Bên Đồng Thành, Thẩm Duệ đã ăn mặc chỉnh tề, cầm chìa khóa xe chuẩn bị lái xe đến thành phố Giang Ninh xem cô bị làm sao, nghe được âm thanh Wechat, anh vội vàng mở ra, trong điện thoại truyền đến giọng nói khàn khàn của cô, trái tim anh bỗng như rơi trở lại đúng vị trí của nó.

“Có biết em không trả lời làm anh lo lắng lắm không? Chìa khóa xe đều cầm trong tay, muốn đi xem em bị làm sao.”

Tống Hân Nghiên nghe giọng nói phát ra từ điện thoại, chỉ là một voice chat vài giây nhưng lại khiến cô bỗng nhiên cảm động đến rối tinh rối mù, nước mắt suýt nữa rơi xuống: “Xin lỗi, Thẩm Duệ, em không phải cố ý không trả lời tin nhắn của anh, chỉ là mãi tắm quên mất thời gian, ngày mai sẽ không để cho anh chờ nữa.”

Thẩm Duệ xoay người đi vào phòng khách, đặt chìa khóa xe lên bàn trà, anh nói: “Không sao, may cho em là anh rất rộng lượng, tha thứ cho lỗi lầm nhỏ này của em đó.”

Tống Hân Nghiên khẽ mỉm cười, cô cầm điện thoại di động nằm trên giường, nói: “Hôm nay ở Đồng Thành trời mưa sao?”

“Đúng vậy, trời mưa.” Thẩm Duệ không hỏi cô ở thành phố Giang Ninh có mưa hay không bởi vì anh đã thấy được tin tức, thành phố Giang Ninh mưa to, lượng mưa cao nhất trong mười năm qua. Anh không dám hỏi thành phố của cô có mưa không, bởi vì anh không thể gửi ô cho cô được.

Tống Hân Nghiên không nghe ra sự buồn bã trong giọng nói của anh, hai chân cô lắc qua lắc lại trong hư không, giọng nói vui tươi: “Thành phố Giang Ninh cũng mưa rồi, giống như Vương Mẫu nương nương trút giận, cầm chậu hắt xuống vậy. ”

“Vậy em có bị dính mưa không?” Giọng nói của Thẩm Duệ dần nhỏ lại, cô thậm chí có thể nghe được tiếng mưa to đang trút xuống ở bên kia. Nghĩ đến cảnh cô chỉ có một mình ở thành phố mưa gió phiêu diêu kia, anh liền hận không thể chắp cánh bay đến bên cạnh cô, che gió che mưa cho cô.

“Không có à nha, hôm nay tan học sớm, lúc em trở về mưa rất nhỏ, bây giờ anh đang làm cái gì vậy? Anh đã ăn gì chưa?” Tống Hân Nghiên đã nói dối, thực tế là cô không thấy trời có dấu hiệu mưa nên đã không mang ô theo và bị mắc kẹt trong một đám đông do mưa lớn, xui sao điện thoại cô lại hết pin, cô lo rằng anh không thấy cô trả lời sẽ trở nên sốt ruột, liền vội vã vọt vào trong mưa, cắm mặt cắm mũi đội mưa chạy về.

Lúc này đầu óc cô bắt đầu choáng váng, mũi cũng ngứa ngáy, muốn hắt hơi nhưng phải nhịn, sợ anh nghe được sẽ lo lắng.

“Ừm, ăn xong rồi, Nghiên Nghiên...”

Thấy anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cô chỉ “Ừ” một tiếng để đáp lại.

“Anh nhớ em, khi nào thì em quay về? Lúc đó anh tới đón em được không?” Thẩm Duệ muốn cô trở về, cho dù sau khi trở về, phải đối mặt với nhiều chuyện hơn nữa nhưng vẫn không muốn mỗi người một nơi tách biệt, muốn hôn cô, muốn ôm cô, muốn nhìn thấy cô, tất cả đều trở thành hy vọng xa vời.

Tống Hân Nghiên nở nụ cười: “Còn 13 ngày nữa, em đang đếm ngược từng ngày.”

“Em có nhớ anh không?” Giọng nói của Thẩm Duệ phát ra thật nặng nề nhưng lại mang theo một loại hấp dẫn chết người, kéo trái tim cô ra, hai má cô nóng lên từng đợt, tựa như đang bị đôi mắt nóng bỏng của anh nhìn chăm chú.

“Ừm, em cũng nhớ anh.” Tống Hân Nghiên nghiêm túc trả lời, rõ ràng chỉ mới tách ra có hai ngày nhưng cứ ngỡ như đã xa nhau rất lâu rồi vậy, còn có 13 ngày, cô nên sống như thế nào đây?

Thẩm Duệ bấm vào voice chat, voice chat đó cứ lặp đi lặp lại những gì cô nói, trong phòng khách vắng lặng không ngừng vang lên giọng nói của cô, và trái tim anh như dâng trào: “Nghiên Nghiên, chuyện đó em đã chuẩn bị tâm lý chưa? Sau khi trở về, anh muốn em trở thành người phụ nữ của anh, chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nhau nữa, được chứ?”

Tống Hân Nghiên vẫn không trả lời anh, anh cho rằng cô đang xấu hổ, anh lại gửi đến một voice chat: “Nghiên Nghiên, mọi tế bào trong cơ thể anh đang hét lên để được ôm em, đừng từ chối anh nữa, em mà lại từ chối, anh sẽ phát điên lên mất.”

Tống Hân Nghiên ngồi trên giường, nghe anh nói, mí mắt cô run run, hai má nóng đến mức có thể trực tiếp bắt chảo chiên trứng lên trên đó, thật lâu sau, cô gửi một chữ: “Được!”

Thẩm Duệ đợi đến sắp tuyệt vọng, rốt cuộc cũng đợi được câu trả lời của cô, nhìn thấy chữ “được” trên màn hình điện thoại di động, anh mừng rỡ như điên, kích động đến không thể kiềm chế được. Cuối cùng cô cũng gật đầu, anh hy vọng thời gian mau trôi qua nhanh một chút để anh có thể lập tức gặp cô.

Tống Hân Nghiên đặt điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ, cô nhìn chằm chằm trần nhà, mặc dù cô vẫn còn ám ảnh đối với chuyện đó, nhưng cô sẽ cố gắng vượt qua, cô tin rằng anh sẽ cho cô một khởi đầu tốt đẹp.

Nhưng vừa nghĩ đến cảnh bọn họ muốn làm loại chuyện kia, cô liền xấu hổ che mặt, làm sao bây giờ? Cô ngồi dậy, ngồi xổm bên cạnh vali, lấy đồ lót ra, cầm lên nhìn một chút. Đồ lót rất bình thường, màu sắc giống như mấy bà thím hay mặc vậy, hình như không được gợi cảm lắm a.

Cô cắn môi, cô có nên đi trung tâm thương mại mua một bộ đồ lót gợi cảm không? Giống như quần chữ đinh có lông vũ hoặc bất cứ điều gì đó, hoặc là bikini. Cô vỗ vỗ mặt, nhét quần lót trở lại vali, thầm mắng mình một câu si mê, rồi lại ngã lên giường.
Chương 162: Thẩm Duệ, đợi em (3)

Trong đầu lại hiện lên cảnh bọn họ ở đây trên chiếc giường này, suýt chút nữa đã lau súng cướp cò, cô túm lấy gối đầu che đầu mình lại, ô ô kêu thẳng, Tống Hân Nghiên, đừng nghĩ nữa a, buổi tối nghĩ mấy loại chuyện này, mày có biết xấu hổ không?

......

Điện thoại di động của Tống Hân Nghiên bỗng vang lên, cô thò đầu ra từ dưới gối, cầm lấy điện thoại di động kết nối: “Mỹ Hân?”

“Nghiên Nghiên, tớ nghe nói thành phố Giang Ninh có mưa to, cậu thế nào rồi, không sao chứ?” Hàn Mỹ Hân bận rộn suốt cả ngày trời, mới nãy xem tin tức mới biết thành phố Giang Ninh có mưa to, cô ấy vội vàng gọi điện thoại cho cô, hỏi cô thế nào rồi.

Tống Hân Nghiên trong lòng cực kỳ cảm động, cô lắc đầu: “Tớ không sao.”

“Giọng nói của cậu nghe có chút kỳ lạ thế nhỉ?” Hàn Mỹ Hân nghe ra trong giọng nói của cô có gì đó không ổn, luôn cảm thấy giọng nói của cô lúc này có chút hương vị của một người phụ nữ nhỏ bé.

“Không có nha, có thể là bị mưa, gần đây cậu sống có tốt không?” Tống Hân Nghiên khoanh chân ngồi trên giường, trên đời này, người chân chính quan tâm cô đã không còn nhiều. Hiện tại ngoại trừ Mỹ Hân, còn có thêm một Thẩm Duệ. Tình bạn và tình yêu cô đã có, tình cảm gia đình... Tiếp theo sẽ chính là nó.

Nghĩ đến Đổng Nghi Tuyền, tâm trạng cô lại trở nên nặng nề.

“Ừm, tớ vẫn như cũ, đợi đến lúc cậu trở về Đồng Thành, nhất định tớ sẽ đến đón cậu.” Hàn Mỹ Hân nói.

Tống Hân Nghiên vội vàng lắc đầu: “Không cần, tớ tự mình trở về là được rồi. Đúng rồi, Mỹ Hân, có một chuyện tớ muốn hỏi cậu, chính là bạn cùng phòng của tớ, gần đây tình cảm của cô ấy với bạn trai không tệ, bọn họ đã định tiến thêm một bước, cái kia... Cô ấy muốn mua một bộ đồ lót gợi cảm hơn một chút, cậu có đề xuất nào tốt không?”

Hàn Mỹ Hân hỏi: “Bạn cùng phòng của cậu bao nhiêu tuổi?”

“Bằng tuổi tớ.” Tống Hân Nghiên không chút suy nghĩ mà trả lời, vốn là hỏi vì mình nhưng lại không dám nói quá rõ ràng, dù sao cô vì Thẩm Duệ chuẩn bị nội y gợi cảm có chút khó mở miệng.

“Ngực có lớn không?” Hàn Mỹ Hân hỏi tiếp.

Tống Hân Nghiên nghe cô ấy hỏi lộ liễu như vậy, hai má lại nóng lên: “Mỹ Hân, cậu hỏi cái này làm gì.”

“Tớ đã tự hỏi liệu cậu có trả lời rằng cô bạn cùng phòng đó có bằng tuổi cậu không, Hân Nghiên, tớ hiểu rõ cậu hơn những gì cậu nghĩ nhiều lắm đó, cậu từ khi nào đã giúp bạn cùng phòng hỏi tớ vấn đề này, hơn nữa còn hỏi đến lắp bắp, đó không giống phong cách của cậu. Nếu thật sự là vì người khác hỏi, giọng điệu của cậu sẽ không mất tự nhiên như vậy.” Hàn Mỹ Hân phân tích, cũng cô sinh sống bốn đến năm năm, cũng gần như hiểu rõ tính cách của cô.

“.....” Tống Hân Nghiên bị nói đến không còn lời gì để phản bác.

“Hân Nghiên, cậu đã quyết định cùng Thẩm Duệ phát triển hơn nữa chưa?” Hàn Mỹ Hân thấy cô không nói lời nào, lại hỏi.

“Tớ...” Tống Hân Nghiên chần chừ nói: “Tớ muốn thử xem.”

“Cho dù tan xương nát thịt cũng không sợ?” Hàn Mỹ Hân vẫn luôn muốn cô và Liên Mặc đến với nhau, cô và Liên Mặc ở bên nhau sẽ thoải mái hơn rất nhiều, nhưng nếu đây là con đường cô lựa chọn, cô ấy sẽ tôn trọng cô.

Tống Hân Nghiên im lặng trong chốc lát, cô nói: “Mỹ Hân, tớ đã từng nghĩ đến việc muốn quên anh ấy, nhưng khi anh ấy đột nhiên xuất hiện trước mặt tớ, tớ mới phát hiện ra tớ không thể nào quên được anh. Tớ biết tớ sẽ gặp phải rất nhiều trở ngại khi đến với anh ấy, nhưng tớ vẫn muốn thử. Tớ muốn dũng cảm một lần vì anh, vì hạnh phúc.” Anh ấy đã chết.

Hàn Mỹ Hân nhịn không được mà thở dài, đây chính là con thiêu thân lao vào lửa trong truyền thuyết đây sao, đã biết rõ là không có kết quả nhưng vẫn muốn đến với nhau.

“Nghiên Nghiên, sức mạnh của tình yêu thực sự rất tuyệt vời, nó làm cho cậu dũng cảm hơn, cậu phải có được hạnh phúc.”

Tống Hân Nghiên gật đầu: “Ừ, tớ muốn hạnh phúc.”

“Quay lại chủ đề chính đi, cậu còn mua đồ lót gợi cảm làm gì nữa, trực tiếp lột sạch nằm lên giường anh ấy, tớ cam đoan anh ấy sẽ vồ tới với hai mắt sáng ngời, gặm cậu đến mức ngay cả xương cốt cũng không còn.” Hàn Mỹ Hân trêu chọc.

“...... Mỹ Hân, cậu có hiểu thế nào là lãng mạn không hả?” Tống Hân Nghiên bất lực nói, con nhỏ này ở chung với Bạc Mộ Niên đã lâu, ngay cả cái tư tưởng bạo lực đấy cũng bị ảnh hưởng.

Hàn Mỹ Hân lấy kinh nghiệm của một người từng trải, hiên ngang lẫm liệt nói: “Hân Nghiên, cậu phải tin tớ, đàn ông sẽ không biết lãng mạn là gì, bọn họ chỉ cảm thấy đó chỉ là một đống vải vướng bận thôi.”

Hàn Mỹ Hân không nói đó chính là cả một lịch sử đầy máu và nước mắt của cô ấy, là sỉ nhục của cô ấy. Mấy ngày trước dì cả của cô ấy có đến, sau khi dì cả đi, cô ấy nghĩ Bạc Mộ Niên nghẹn mấy ngày, trong lòng tràn đầy tâm huyết đến cửa hàng nội y mua một bộ đồ lót gợi cảm trở về.

Người nào đó lúc đó hưng phấn vô cùng, sau khi kết thúc, nhặt lên mấy miếng vải rách ném lên mặt cô ấy, nhẫn tâm ném cho cô ấy một câu: “Cái gì thế này, từ khi nào em lại thích lấy mấy miếng vải rách này mặc lên người vậy?”

Hàn Mỹ Hân bất lực trừng mắt nhìn anh ta, rõ ràng là chính anh ta thích nó, cuối cùng lại rất khinh thường, bộ nói một câu thích muốn chết cũng không được à.

Tống Hân Nghiên im lặng, trực tiếp cúp điện thoại của cô ấy.

......

Ngày hôm sau.

Thẩm Duệ cả người phấn chấn đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, cà vạt màu đỏ rượu càng tôn thêm vẻ tuấn tú và đẹp trai của anh. Nghiêm Thành đứng lên chào buổi sáng Thẩm Duệ, thấy Thẩm Duệ đang đi về phía văn phòng, anh ta vội gọi anh lại: “Tổng giám đốc Thẩm, cô Liên đã về rồi.”

Thẩm Duệ kinh ngạc nhướng mày: “Trở về lúc nào?”

“Trên máy bay tối qua, cô ấy không cho tôi biết.” Nghiêm Thành nói.

“Tôi hiểu rồi.” Thẩm Duệ gật đầu, nói: “Mười phút sau hẳn vào báo cáo lộ trình hôm nay.” Nói xong, anh đẩy cửa đi vào.

Liên Thanh Vũ đang ngồi trên ghế sô pha đọc tạp chí, nghe thấy tiếng mở cửa, cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông mà cô ta ngày đêm thương nhớ bước vào, cô ta liền buông quyển tạp chí xuống, chạy như bay tới, nhào vào lồng ngực anh, hai tay ôm eo anh: “Thẩm Duệ, có biết người ta nhớ anh lắm không.”

Cả cơ thể Thẩm Duệ lập tức cứng đờ trong giây lát, anh bình tĩnh kéo tay cô ta xuống, nhẹ nhàng đẩy cô ta ra rồi nói: “Trở về sao không thông báo cho anh, anh sẽ cho người đến đón em.”

Liên Thanh Vũ bị anh đẩy ra, trong lòng liền trở nên lạnh lẽo, đưa tay ôm cổ anh, làm nũng nói: “Là vì người ta muốn cho anh một bất ngờ đó, thế nào? Gặp em anh có vui không?”

Thẩm Duệ giơ tay kéo tay cô ta xuống, anh nói: “Đã bảy phần là sợ hãi rồi.”

“Đáng ghét.” Liên Thanh Vũ hờn dỗi, hai tay bị anh kéo xuống, nhìn thấy anh xoay người đến bàn làm việc ngồi xuống, cô ta liền vội vàng đi theo, tựa vào ghế mà đứng: “Thẩm Duệ, sắp đến ngày giỗ của dì rồi, là em đặc biệt chạy về để giúp anh, anh mỗi năm vào thời điểm này đều...”

Ánh mắt Thẩm Duệ nhìn qua, cô ta lập tức im miệng, có một số việc cô ta không thể tùy tiện nói, chọc giận anh cũng không phải là chuyện gì tốt, cô ta nói: “Biết làm sao đây, em trở về gấp gáp quá, cái gì cũng không mang theo, anh cùng người ta đi dạo phố mua chút đồ được không?”

Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn cô: “Thanh Vũ, lần này em trở về, không định trở về nhà họ Liên sao?”

Liên Thanh Vũ liền ngẩn người ra, lập tức nói: “Thẩm Duệ, không phải là em không có ý định trở về, mà là bọn họ căn bản không cần em. Thẩm Duệ, lần này em trở về, định sẽ ở lại Đồng Thành luôn, em không có chỗ ở, có thể để em ở cùng với anh được không?”

Thẩm Duệ nhíu mày, tình cảm của Liên Thanh Vũ dành cho anh, anh biết rất rõ, nhưng anh vẫn luôn coi cô ta như em gái, mỗi khi nhìn thấy cô ta, anh liền nhớ tới người em gái bị anh đánh mất, cho nên đối với cô ta đặc biệt dung túng.

Nhưng bây giờ anh đã có Tống Hân Nghiên, không thể cứ mặc kệ cô ta tiếp tục ôm ảo tưởng cùng chờ mong như vậy, anh nói: “Anh có một căn hộ ở trung tâm thành phố, lát nữa anh sẽ bảo Nghiêm Thành lái xe đưa em qua.”
Chương 163: Thẩm Duệ, đợi em (4)

Thẩm Duệ lấy một tờ chi phiếu từ trong ngăn kéo rồi viết một chuỗi số lên đó, anh đưa chi phiếu cho cô ta: “Thích cái gì thì cứ đi mua, không cần phải giúp anh tiết kiệm tiền, anh rất bận, không có thời gian đi cùng em, để Nghiêm Thành đi cùng em.”

Liên Thanh Vũ không đưa tay nhận chi phiếu, cô ta nói: “Thẩm Duệ, em có tiền, anh không cần đưa tiền cho em, em chỉ muốn anh đi cùng em mà thôi.”

Thẩm Duệ đứng lên, cầm tay cô ta, nhét chi phiếu vào trong tay cô ta: “Thanh Vũ, tiền của anh cũng là của em, cứ giữ lại mà tiêu dần, đây là tâm ý của anh, đi đi, đã mấy năm rồi em còn chưa trở về, để Nghiêm Thành đi dạo cùng em.”

Liên Thanh Vũ cắn môi, cô ta tới đây còn chưa tới mười phút mà anh đã muốn đuổi cô ta đi. Cô ta biết bao năm qua anh chỉ coi cô ta là em gái, nhưng cô ta không muốn chỉ là em gái anh.

“Em biết rồi, vậy em không quấy rầy anh làm việc nữa, nhưng buổi tối anh phải nhớ tham gia tiệc “tẩy trần” cho em đó nha.” Trong lòng Thanh Vũ biết rõ có một số chuyện không thể vội vàng được, dù sao cô ta cũng đã chờ nhiều năm như vậy rồi, mấy ngày nữa đối với cô ta có là gì.

Nghĩ như vậy, cô liền xoay người xách túi, bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Thẩm Duệ nhìn bóng lưng cô ta biến mất sau cửa, còn chưa tới mười phút mà cô ta đã rời đi, đúng là có chút ngoài dự liệu của anh. Anh ấn đường đây nội bộ, dặn dò Nghiêm Thành đi dạo phố với Liên Thanh Vũ, sau đó đưa cô ta đến căn hộ của anh ở trung tâm thành phố.

......

Thẩm Duệ vẫn bận rộn đến mười một giờ mới xong, anh nhìn thấy điện thoại di động trên máy tính để bàn, trong lòng khẽ xao động, anh cầm lấy điện thoại di động mở WeChat, trong danh bạ WeChat chỉ có mỗi Tống Hân Nghiên là bạn bè của anh, anh sửa ghi chú, hai chữ rất buồn nôn: vợ yêu.

Anh lại mở ra lịch sử cuộc trò chuyện của hai người, ánh mắt dừng ở trên chữ “được” kia, nội tâm lại nhảy nhót như khỉ. Anh hy vọng anh có một cái đồng hồ ma pháp, có thể lập tức rút thời gian đến 12 ngày sau, lúc đó anh nhất định là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới.

Anh phát lại giọng nói của hai người, trong lòng có chút chua xót, ngay cả vẻ mặt cũng là một mảnh nhốn nháo, hoàn toàn không phát hiện mình đang lãng phí thời gian.

Đường dây nội bộ vang lên, bên trong truyền đến giọng nói của thư ký: “Tổng giám đốc Thẩm, ông cụ Thẩm và cô Hạ đang tiến vào ạ.”

Thẩm Duệ vội vàng tắt giọng nói, sửa soạn lại biểu hiện bên ngoài một chút, anh vừa ngẩng đầu nhìn lại thì A Uy đã đẩy cửa bước vào, ông cụ Thẩm và Hạ Doãn Nhi cũng theo đó mà đi vào. Thẩm Duệ đứng lên, sắc mặt không vui: “Yo, không biết hôm nay đã có cơn gió nào thổi ông già tới đây?”

Đây là lần đầu tiên Hạ Doãn Nhi đến phòng làm việc của Thẩm Duệ, cô ta thậm chí còn không dám nhìn vào mắt Thẩm Duệ, khí thế của người đàn ông này quá lớn, làm cho người ta không thể nhìn thẳng. Bị anh liếc mắt một cái, trái tim cô ta liền loạn nhịp, sợ hãi nói: “Anh Thẩm Duệ.”

Khóe mắt ông cụ Thẩm co rút lại, ông ấy nói: “Vừa rồi trên đường tình cờ gặp Doãn Nhi, đúng lúc lại tới giờ ăn trưa, liền tới tìm con đi ăn cơm trưa, con sẽ không khách khí ngay cả cơm trưa cũng không nỡ mời chúng ta chứ?”

Thẩm Duệ trong lòng cười lạnh, ông cụ Thẩm đang chơi trò gì đừng tưởng rằng anh không biết, muốn ăn cơm trưa đúng không, vậy anh liền để cho ông ấy ăn đủ. Anh nói: “Tất nhiên, dù không muốn mời ông đi chăng nữa nhưng cũng không thể thất lễ khi đang có khách.”

Hạ Doãn Nhi kinh ngạc nhìn anh, thấy tầm mắt anh dừng ở trên người cô ta, cô ta cũng lớn gan nhìn lại anh, nhưng anh chỉ liếc mắt nhìn cô ta một cái, liền dời tầm mắt đi, trong lòng cô ta buồn bã không thôi.

Ông cụ Thẩm nghi ngờ nhìn anh, với sự hiểu biết của ông ấy đối với anh, anh làm sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy được.

Thẩm Duệ thản nhiên nhìn ông ấy, cầm lấy áo vét đặt trên lưng ghế khoác lên cổ tay, ngữ khí ác liệt nói: “Muốn tôi mời ăn cơm thì còn ở chỗ này làm gì, đi đi.”

Ông cụ Thẩm nhìn ra thái độ không kiên nhẫn như vậy của anh, quả thực muốn tát anh một cái. Ông ấy tức giận đến choáng cả đầu, thân thể lắc lắc, Hạ Doãn Nhi vội vàng đưa tay đỡ ông ấy, nói: “Bác, cẩn thận.”

Ông cụ Thẩm trấn an vỗ vỗ tay cô ta: “Vẫn may là còn có con, haizz.”

Những lời này không biết tại sao lại đụng trúng tim đen của Thẩm Duệ, vẻ mặt anh liền trở nên mềm nhũn, trên mặt xẹt qua một tia tự trách. Năm đó nếu không phải do anh bất cẩn, cũng sẽ không đem em Năm vứt bỏ. Chuyện đã trôi qua nhiều năm như vậy nhưng anh vẫn tự trách mình không làm tròn trách nhiệm của một người anh.

Ông cụ Thẩm nói xong câu đó lại cố ý liếc nhìn Thẩm Duệ, thấy anh không còn là dáng vè nhướng mày nhíu mắt vừa rồi, ông ấy lộ ra một nụ cười gian kế được thực hiện. Con trai sao có thể bằng ba, ông ấy biết rõ điểm yếu của lão Tư ở nơi nào.

Mãi cho đến trong phòng ăn, Thẩm Duệ cũng không còn giữ thái độ đối chọi gay gắt như vừa rồi, bọn họ tìm một căn phòng tương đối yên tĩnh, lúc nhân viên phục vụ tới order đồ ăn, Thẩm Duệ mới mở miệng nói: “Bốn bộ đồ ăn.”

Ông cụ Thẩm nhất thời nhíu mày, ánh mắt ông ấy sắc bén nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, không vui nói: “Thằng Tư, con đã quên những lời ba nói?”

Nếu anh dám gọi Tống Hân Nghiên tới, để Hạ Doãn Nhi không có cơ hội trở mình được thì chỉ cần một giây thôi, ông ấy có thể khiến Tống Hân Nghiên thân bại danh liệt.

Thẩm Duệ cà lơ phất phơ nhìn chằm chằm ông ấy: “Tôi nào dám a, ông dặn tôi một chữ cũng không dám quên.”

Ông cụ Thẩm không biết trong đầu anh đang nghĩ cái gì, để đề phòng, ông ấy đẩy Hạ Doãn Nhi đến chỗ Thẩm Duệ ngồi, tư thế ngồi đó mười phần chính là của gái bán dâm. Thẩm Duệ ngược lại không có ý kiến gì, nhìn Hạ Doãn Nhi một cái, trực tiếp nghịch điện thoại di động.

Hạ Doãn Nhi cẩn thận nhìn anh một cái, thấy sắc mặt anh lạnh nhạt, cô ta lấy hết dũng khí nói: “Anh Thẩm Duệ, lần trước là em đã xúc phạm anh rồi, mong anh đừng giận em nữa, chỉ là khi cảm thấy thích một người em liền muốn trực tiếp nói hết ra, giấu ở trong lòng đối phương cũng không biết.”

Thẩm Duệ vốn dĩ cũng không có địch ý gì đối với Hạ Doãn Nhi, chỉ là cảm thấy chán ghét ông cụ Thẩm vẫn luôn mang vọng tưởng có thể khống chế cuộc sống của anh, cho nên thái độ đối với cô ta mới bén nhọn như vậy, anh không hề để ý đến cô ta.

Ông cụ Thẩm thấy thế thì tức giận đến thổi cả râu, đã bao nhiêu tuổi rồi còn hại ông già này chạy tới chạy lui se duyên cho, bộ tưởng ông ấy dễ dàng lắm sao? Anh không những không cảm tình còn làm ra bộ mặt táo bón này cho ai xem? Ông ấy liền dùng chân đá qua, vẻ mặt hiền lành nói: “Thằng Tư, Doãn Nhi nói chuyện với con, tai con điếc hay là đầu lưỡi bị lở loét, gia giáo nhà họ Thẩm chúng ta từ khi nào dạy con cách đối đãi với khách như vậy hả?”

Thẩm Duệ cố nén xung đột định rời đi, cho ông ấy điểm nhan sắc ông ấy còn mở cả phường nhuộm, anh ngoài mặt thì cười nhưng bên trong không cười nói: “Tôi không biết nói chuyện, đắc tội khách quý sợ cô trở về không dễ khai báo.”

“......”

Hạ Doãn Nhi thấy cả hai người vì mình mà tranh cãi liền vội vàng nói: “Bác, con không sao, bác đừng trách anh Thẩm Duệ.”

Thẩm Duệ liếc cô một cái, nói: “Cô vừa gọi ông ta là gì? Nếu như tôi nhớ không lầm, ông ta cũng trạc tuổi ông nội cô, cô lại không biết xấu hổ gọi ông ta là bác, ông ta cũng không biết xấu hổ mà để cô gọi như thế.”

Ông cụ Thẩm tức giận đến mức mặt trướng thành gan heo, tên nhóc này được trời sinh ra là để đối nghịch với ông ấy mà, ông ấy liền đá một cước qua. Thẩm Duệ đã sớm biết ông ấy sẽ ra chiêu này liền nghiêng ghế.

Một cước này của ông cụ Thẩm trực tiếp đá vào chân ghế, đau đến mức phải khiến ông ấy hít sâu vào.

Hạ Doãn Nhi nhanh chóng nhìn ông ấy: “Bác, bác không sao chứ?”

Ông cụ Thẩm cố gắng điều chỉnh biểu tình của mình, ông ấy xua tay, nói: “Không sao không sao, bác không sao, con không cần lo lắng.”
Chương 164: Thẩm Duệ, đợi em (5)

Trong lúc nói chuyện lại có người gõ cửa, Thẩm Duệ đứng lên, lui ghế tự mình đi qua mở cửa, nhìn thấy Phùng Trinh Trinh xuất hiện ở cửa, trong giọng nói của anh giống như mang theo trách cứ: “Sao lâu như vậy?”

“Kẹt xe trên đường.” Phùng Trinh Trinh nói, cô ta vẫn cho rằng lần trước chỉ là Thẩm Duệ thuận miệng nói với cô ta, nào ngờ anh thực sự là muốn đem hết tất cả khả năng của cô ta mà phát huy tác dụng. Cô ta nhìn lướt qua từng người trong phòng, nhất thời hiểu được anh bảo cô ta tới đây để làm gì.

“Vào đi.” Thẩm Duệ kéo cô ta vào, cũng không quên diễn trò, anh ôm eo cô ta, đi đến bàn ăn, giới thiệu với ông cụ Thẩm: “Đây là bạn gái tôi, Phùng Trinh Trinh, Trinh Trinh, đây là ba anh, vị này là thiên kim nhà họ Hạ, Hạ Doãn Nhi.”

Phùng Trinh Trinh thực sự rất muốn hất bộ móng vuốt của Thẩm Duệ đang đặt trên eo cô ta xuống, nhưng bây giờ bọn họ đang diễn kịch, cô ta đành phải nhịn, cô ta lễ phép nói: “Thưa bác, cô Hạ, lần đầu gặp mặt, nếu có chỗ nào thất lễ mong hãy bỏ qua cho cháu.”

Ông cụ Thẩm nhìn Hạ Doãn Nhi đang khóc nức nở đối diện, thật hận không thể đứng lên tát Thẩm Duệ hai cái, anh gọi Phùng Trinh Trinh tới, quả thực là đang đánh vào mặt lão già này mà: “Đều đã đến rồi thì hãy ngồi đi.”

Thẩm Duệ ôm Phùng Trinh Trinh đứng trước mặt Hạ Doãn Nhi, Hạ Doãn Nhi cuối cùng cũng nhịn không được nữa, cầm túi lao ra khỏi phòng. Hai lần nhục nhã trong cuộc đời cô ta đều do Thẩm Duệ đưa cho cô ta, anh cứ như vậy mà không thích cô ta sao? Rốt cuộc cô ta có gì kém hơn người phụ nữ đứng ở bên cạnh anh?

Ông cụ Thẩm trơ mắt nhìn Hạ Doãn Nhi lao ra ngoài, ông ấy trừng mắt nhìn Thẩm Duệ, nói: “Còn không mau đuổi theo, Doãn Nhi có xảy ra chuyện gì, ba xem con làm sao mà ăn nói với nhà họ Hạ.”

Thẩm Duệ đứng không nhúc nhích, Phùng Trinh Trinh cực kỳ nhạy bén, cô nói: “Để em đi.” Nói xong cô ta bước nhanh ra ngoài.

Ông cụ Thẩm vô cùng tức giận, cầm chén trà trên bàn ném về phía anh. Thẩm Duệ vốn có thể tránh được, nhưng anh lại đứng thẳng tắp, không né không tránh, trên trán đau đớn, tách trà rơi xuống đất vỡ tan tành.

Ông cụ Thẩm nhìn vết máu đang nở ra trên trán anh, vừa tức vừa giận mắng: “Hạ Doãn Nhi có cái gì không tốt chứ? Muốn tài có tài, muốn tướng mạo cũng có, gia thế bối cảnh hơn xa Phùng Trinh Trinh mấy con phố, tại sao người phụ nữ nào con cũng chấp nhận được nhưng riêng Hạ Doãn Nhi lại không vậy hả?”

Thẩm Duệ đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm ông ấy, nói: “Nếu cô ta tốt như vậy sao ông không cưới về?”

“Đồ khốn kiếp!” Ông cụ Thẩm tức giận lại cầm chén trà ném tới, lúc này Thẩm Duệ né đi, không để bị thương một cách vô ích nữa. Ông cụ Thẩm ngã xuống ghế và nói: “Có biết bao nhiêu người còn đang chờ con đi sai một bước không hả? Con cho rằng gọi Phùng Trinh Trinh đến diễn kịch ba không biết sao? Tống Hân Nghiên rốt cuộc có cái gì tốt, để cho con hết lòng vì cô ta mà hao tâm tổn sức đến như vậy? ”

“Ở trong mắt ông thì trăm phần trăm không có chỗ nào, nhưng ở trong mắt tôi khắp nơi đều là điểm tốt, loại người như ông chưa bao giờ hiểu yêu là cái gì, vĩnh viễn đều không thể cảm nhận được.” Thẩm Duệ lưng thẳng tắp, vì có thể ở bên Tống Hân Nghiên, anh vĩnh viễn sẽ không thỏa hiệp với ông ấy.

“Tình yêu? Ba sẽ nói cho con biết tình yêu là gì? Tình yêu là một vũ khí sắc bén, chỉ có thể biến con thành thứ rác rưởi. Mặc kệ là Tống Hân Nghiên cũng tốt, Phùng Trinh Trinh cũng được, nhà họ Thẩm ta sẽ không tiếp nhận một con dâu không rõ lai lịch nữa.” Ông cụ Thẩm tức giận đứng lên, phất tay mà đi.

Thẩm Duệ nhìn bóng lưng ông ta, cười lạnh nói: “Ông vĩnh viễn cũng đừng vọng tưởng đến việc khống chế cuộc sống của tôi.”

Ông cụ Thẩm dậm chân tại chỗ, một lời cũng không nói, sải bước rời đi.

......

Sau khi Tống Hân Nghiên tan học, liền đi thẳng đến trung tâm thương mại, đi vào quầy đồ lót, cô nhìn các loại đồ lót rực rỡ sắc màu, có loại nửa ly có loại hai phần ba ly, làm cho người ta hoa cả mắt.

Nhân viên tại quầy giới thiệu cho cô vài mẫu, có kiểu dáng rất táo bạo, ngay cả cô nhìn cũng không nhịn được đỏ cả mặt. Nếu ăn mặc như vậy, sợ Thẩm Duệ sẽ nổ tung luôn mất.

Cô nhỏ giọng nói: “Có loại nào kín đáo hơn không?”

“Phía trên đồ lót này đã tương đối kín đáo lắm rồi đó ạ, hơn nữa quý khách hãy xem bộ này thu ngực rất nhiều, hiện tại bên chỗ bọn em có hoạt động mua hai bộ đồ lót tặng đồ ngủ gợi cảm nữa đó nha.” Nhân viên tại quầy nói.

“Bộ đồ ngủ gợi cảm nào?” Tống Hân Nghiên tò mò hỏi.

Nhân viên tại quầy nói một câu, chờ một chút rồi mở cửa đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, nhân viên cầm một bộ đồ ngủ lụa màu đen quay lại, bộ đồ ngủ được khoét rỗng không che được mấy lượng da thịt, phía dưới còn phối một cái quần chữ Đinh, quả thực không thể nhìn.

“Cái này có thể mặc được không?” Tống Hân Nghiên trợn tròn mắt cứng lưỡi, cái này căn bản đâu có che được cái gì chứ, so với không mặc còn khủng bố hơn.

Nhân viên tại quầy nói: “Tất nhiên có thể rồi, quầy bên em có rất nhiều khách hàng quay lại, tất cả đều nhắm đến bộ đồ ngủ này, bọn họ còn nói mặc đồ ngủ này gợi cảm đến không muốn nhìn, thực sự rất có quyến rũ.”

Tống Hân Nghiên khiếp sợ đến không nói nên lời, nhìn bộ đồ ngủ kia, cô quyết định mua hai bộ về. Vừa bước ra khỏi quầy, điện thoại di động của cô lập tức vang lên, cô nhìn thoáng qua tên người gọi, kinh ngạc nhướng mày, kết nối: “Alo?”

“Nghiên Nghiên...” Giọng nói trầm thấp của Thẩm Duệ từ đầu dây bên kia truyền đến, mang theo một loại trống rỗng làm cho người ta trở nên tê dại. Trái tim Tống Hân Nghiên thắt chặt, cô nói: “Thẩm Duệ, có chuyện gì sao?”

Thẩm Duệ ngồi trong xe, quay đầu nhìn bốn chữ lớn Kim Vực Lam Loan trước cửa tiểu khu ngoài cửa sổ, vừa từ phòng ăn đi ra anh liền lái xe đến nơi này. Biết rõ cô còn ở thành phố Giang Ninh chưa về, tại sao anh vẫn tới đây.

Rất nhớ cô, muốn gặp cô, muốn ôm cô, nhưng anh không thể làm gì được. Loại cảm giác bất lực này dường như muốn xé rách trái tim anh, anh đã đứng ở đỉnh kim tự tháp nhưng lại phát hiện mình vẫn không đủ lớn mạnh, không có cách nào có thể bảo vệ cô không bị thương tổn.

“Không có việc gì, chỉ là hơi nhớ em mà thôi.” Thẩm Duệ lắc đầu, lại phát hiện cô không thể nhìn thấy, nội tâm càng thêm trống rỗng. Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà để cho hai con người đang yêu nhau tách rời ra hai nơi riêng biệt?

Tống Hân Nghiên cảm giác được trong lòng anh đang nặng trĩu một nỗi niềm tâm sự, nhưng anh không muốn nói, cô càng lo lắng: “Thẩm Duệ, nếu anh thấy mệt thì hãy nghỉ ngơi một lát đi, đừng vội vàng lên đường, trong cuộc sống còn có rất nhiều phong cảnh tốt đẹp đáng để chúng ta dừng lại xem một chút, như vậy chúng ta sẽ phát hiện, thế giới này còn tốt đẹp hơn những gì chúng ta tưởng rất nhiều.”

“Nghiên Nghiên, anh yêu em!” Thẩm Duệ bỗng nhiên nói.

Tống Hân Nghiên ngẩn người, những lời an ủi anh đều quên mất, cô há miệng, hỏi: “Thẩm Duệ, vừa rồi anh nói cái gì vậy?”

“Nghiên Nghiên, anh yêu em, anh đã yêu em từ rất lâu rồi, tại thời điểm mà em còn chưa biết nữa kìa. Quay về, hãy mau quay về với anh, ngay cả khi gió và mưa có lớn hơn nữa, chỉ cần có em ở bên, anh sẽ không thấy sợ hãi.” Giọng nói phát ra từ miệng Thẩm Duệ thật trầm thấp nhưng lại hàm chứa một tình yêu nồng đậm, tựa như muốn cắn nuốt cô trong cạm bẫy ngọt ngào này.

Bên tai Tống Hân Nghiên réo rắc rung động, anh từng nói với cô rất nhiều lời tình cảm động lòng người, duy chỉ không nói với cô ba chữ này, trái tim cô đập thình thịch, lý trí cũng bay lên chín tầng mây, cô muốn gặp anh ngay lập tức, ngay bây giờ.

“Thẩm Duệ, chờ em!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom