• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (1 Viewer)

  • Chương 151-155

Chương 151: Muốn ôm anh(6)

Ông cụ Hạ ngồi đối diện ông, nhận lấy tách trà em mình đưa tới nhưng lại ông uống: “Cậu Thẩm, tôi nói thật với cậu, thằng Tư nhà cậu không thích Doãn Nhi nhà chúng tôi có đúng không?”

“Ai nói vậy? Doãn Nhi vừa xinh đẹp, tính cách lại tốt, sao thằng Tư lại không thích con bé được? Thằng Tư mất mẹ từ nhỏ, 15 tuổi đã bị tôi đuổi ra khỏi nhà, nó chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của mẹ, thế nên tính cách quá cô độc và ngạo mạn, cho dù có thích cũng sẽ không nói ra miệng, hơn nữa nhà giàu liên hôn với nhau, nhà nào mà chẳng lâu ngày sinh tình?” Ông cụ Thẩm cũng không chắc chắn, chỉ nói lâu ngày sinh tình.

Ông cụ Hạ là người tinh anh, sao lại không hiểu được, ông nói: “Tôi thật sự rất thích thằng Tư nhà ông, chỉ là ông biết Doãn Nhi nhà chúng tôi có cái phúc để trở thành vợ của thằng bé hay không thôi.”

“Xem ông nói kìa, tôi cũng rất thích Doãn Nhi mà, ông yên tâm đi, chuyện hôn sự này có tôi lo, nhất định sẽ thành.” Ông cụ Thẩm vỗ ngực bảo đảm, năm đó ông nhìn trúng Hạ Phong, nhưng lại không có con gái trạc tuổi có thể gả cho cậu ta, đứa con gái duy nhất thì lại mất tích, mãi tới bây giờ vẫn chưa tìm lại được.

Thời gian trôi qua thật nhanh, năm nay con bé cũng 25 tuổi rồi nhỉ, lúc nào ông mới có thể tìm được con bé, cho Tố Hinh một câu trả lời?

“Nhìn ông thích con gái như vậy, năm đó...đúng là đáng tiếc, nếu như đứa thứ sáu nhà ông mà còn sống, chắc là cũng không lớn hơn Doãn Nhi bao nhiêu tuổi, có lẽ bây giờ đã trở thành cô gái duyên dáng yêu kiều rồi.” Ông cụ Hạ thở dài nói.

Ông cụ Thẩm buồn bã, tùy tiện nói: “Thôi đừng nhắc tới những chuyện cũ đau lòng này, uống trà, uống trà.”

Hai ông cụ uống với nhau vài chén, mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, ông đứng dậy tạm biệt ra về. Ông cụ Thẩm tiễn ông: “Anh Hạ, mấy ngày nữa là giỗ của Tố Hinh, thằng Tư sẽ ở lại đây mấy ngày, đợi nó trở về, tôi sẽ sai người đón Doãn Nhi để con bé qua đây hai ngày bồi dưỡng tình cảm với thằng Tư, nhanh thôi chúng ta sẽ quyết định chuyện hôn sự.

“Cũng được, người trẻ tuổi bây giờ có nhiều chủ kiến, phải chung đụng nhiều hơn thì mới vun đắp được tình cảm, về nhà tôi sẽ nói với Hạ Phong.” Hai người đi xuống dưới, vợ chồng Hạ Phong và Hạ Doãn Nhi cũng đứng dậy, ông Hạ tiễn bọn họ ra ngoài.

Ông cụ Thẩm vừa chào tạm biệt người nhà họ Hạ, xe của Nhan Tư đã chạy từ bên ngoài vào, bà vội vàng bước xuống xe, bước nhanh tới trước mặt ông cụ, bà hỏi: “Ba, vừa nãy có phải là người nhà họ Hạ không?”

Buổi tối Nhan Tư có tiệc xã giao, vì thế mới không biết trong nhà có khách, hơn nữa còn là nhà họ Hạ. Diệp Thần và Tống Hân Nghiên đã ly hôn rồi, cổ phần Thẩm thị trong tay cũng không cánh mà bay. Bà phải tìm cho con trai mình một mối hôn sự tốt, nhìn thấy người nhà họ Hạ, bà mới nhớ tới tối nay có người nói, con gái của cậu ba nhà đó đã đến tuổi kết hôn.

Bà nghe thấy vậy thì ghi nhớ trong lòng. Nếu như Diệp Thần cưới được Hạ Doãn Nhi, vậy có khác gì thêm gấm thêm hoa đâu.

Ông cụ Thẩm liếc Nhan Tư thì liền biết đứa con dâu của mình đang có chủ ý quái quỷ gì, ông nói: “Dẹp cái ý nghĩ đó lại cho tôi, Doãn Nhi phải gả cho thằng Tư, tôi không cho phép cô mưu tính lên người con bé.”

“Ba, ba rõ ràng là thiên vị.” Nhan Tư bất mãn giậm chân. “Lúc trước thằng Tư muốn cưới con gái nhà họ Tống, con ra sức ngăn cản, kết quả thì sao. Chú cháu cùng cưới hai chị em nhà họ Tống. Con đi ra ngoài bị biết bao nhiêu người cười vào mặt, bây giờ cả hai chú cháu lại cùng ly hôn, ba không giúp Diệp Thần tìm một mối hôn sự tốt, chỉ biết giúp thằng Tư. Đây rõ ràng là cho rằng Diệp Thần họ Đường, là họ ngoại nên ba mới không giúp.”

Ông cụ Thẩm tức tới co giật: “Cô nói linh tinh cái gì đó? Tôi nói ghét bỏ Diệp Thần họ ngoại khi nào? Nó họ Đường, là cháu đích tôn chảy dòng máu của nhà họ Thẩm, tôi còn có thể bạc đãi nó được sao?”

“Vậy vì sao ba không giới thiệu Hạ Doãn Nhi cho Diệp Thần, lại giới thiệu con bé cho thằng Tư?”

“Cô không nhắc thì suýt nữa tôi cũng quên đấy, lúc trước tôi đã nói gì, chỉ cần Diệp Thần không ly hôn với Tống Hân Nghiên thì cổ phần Thẩm thị của bố sẽ giao lại cho nó, kết quả cô xem đi, nó làm ra chuyện tốt gì? Tôi tìm quan hệ để giúp nó níu kéo cuộc hôn nhân này, nó lại chạy đi ly hôn. Không phải yêu chết đi sống lại à? Sao dễ dàng buông tay thế?” Ông cụ Thẩm càng nói càng tức, gương mặt của ông đỏ bừng, rõ ràng là huyết áp cao.

Nhan Tư biết mình đuối lý, bà nhìn ông cụ tức giận không nhẹ, cũng không dám nói gì. Sợ lại làm ông giận thêm.

Ông cụ Thẩm thấy bà không lên tiếng, ông xoay người phất tay áo rời đi.

Nhan Tư nhìn bóng lưng của ông cụ, vẫn cảm thấy ông bất công thiên vị, tất cả mọi người đều biết ở cái đất Đồng Thành này, nhà họ Hạ và họ Thẩm ngang tài ngang sức với nhau. Nếu để thằng Tư lấy được Hạ Doãn Nhi, đến lúc đó không biết bỏ xa tập đoàn Khải Hồng đến mấy con phố.

Cứ cái đà này, mọi người sẽ không ai biết đến nhà họ Thẩm có một Đường Khải Hồng và Đường Diệp Thần, bọn họ sẽ chỉ biết đến Thẩm Duệ, bà nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra, cho dù là Đường Diệp Thần không lấy được Hạ Doãn Nhi, thì bà cũng không cho phép nước phù sa chảy vào ruộng nhà thằng Tư. Dựa vào cái gì mà chuyện tốt nào cũng đến tay nó?



Thẩm Duệ tắm xong đi ra ngoài, nhìn thấy Tống Hân Nghiên đang ngồi trên sofa xem chương trình tạp kỹ, anh bước tới cúi đầu che khuất tầm nhìn của cô, Tống Hân Nghiên vừa ngẩng đầu lên, cánh môi đỏ mọng của cô đã chạm vào môi anh, máu huyết của anh lại bắt đầu sôi sục.

Ánh mắt Thẩm Duệ thâm thúy, anh đặt tay trên lưng sofa, hôn cô sâu hơn.

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, tư thế hôn anh có chút khó khăn, gáy cô đau ê ẩm, nhưng rõ ràng là anh không có ý định buông cô ra, cô thật sự chịu không nổi nữa, lăn sang bên trái, ngã xuống sofa giả chết.

Thẩm Duệ bật cười nhìn cô.
Chương 152: Chơi với lửa (1)

Thẩm Duệ bước qua khỏi ghế sô pha, ngồi xuống bên cạnh cô. Thấy cô còn đang giả chết, anh vỗ mông cô, cười tủm tỉm: “Vẫn không thở nổi à? Cần anh hô hấp nhân tạo cho em không?”

Mông Tống Hân Nghiên như bị lửa đốt, cô nhảy dựng lên, mặt mũi đỏ bừng như sắp chảy máu. Cô nhìn chằm chằm anh, lúng túng nói: “Đầu đàn ông, mông phụ nữ đều là nơi không thể sờ loạn.”

Thẩm Duệ mỉm cười liếc cô, hỏi: “Sao anh lại nghe là đầu đàn ông, eo phụ nữ nhỉ?”

“Tôi nói mông thì chính là mông.” Tống Hân Nghiên quát khẽ, anh đừng có cãi.

Thẩm Duệ phì cười: “Vậy anh lỡ sờ loạn rồi, hay là cho em sờ lại nhé?” Nói xong, anh nghiêng đầu qua, tỏ vẻ cho cô xoa đầu đấy.

“...” Tống Hân Nghiên im lặng, cô mới không ngây thơ sờ lại đâu. Cô hừ một tiếng, xoay người đi.

Thẩm Duệ ngẩng đầu, duỗi tay dài kéo cô vào trong lòng. Điều hòa trong phòng bật ở nhiệt độ ấm vừa phải, Tống Hân Nghiên không giãy dụa, yên lặng dựa vào lòng anh. Ánh sáng từ màn hình tivi nhảy nhót, phản xạ lên người bọn họ. Cô cảm thấy tâm trạng vô cùng an bình, giống như bản thân đã tìm được chỗ dựa.

Màn ảnh nhòe đi, ánh mắt cô dần dần trở nên mơ hồ. Cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt hầu kết hiện rõ của anh, thỉnh thoảng lại nhúc nhích, đặc biệt khiêu gợi. Lần trước bị anh ôm vào ngực, cô cũng đã nhìn thấy, hiện tại tay ngứa ngáy quá, không nhịn được giơ lên chạm vào hầu kết của anh.

Một giây sau, tay cô đã bị anh nắm lấy, tiếng hít thở của anh đầy nặng nề, trong mắt như phun ra tia lửa, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt. Anh cất giọng trầm ấm, thoáng qua tia ham muốn: “Dám chơi với lửa à?”

Gương mặt Tống Hân Nghiên đỏ bừng, muốn rụt tay về nhưng làm thế nào cũng không được, cô lúng túng hỏi: “Em không có, chỉ đang tự hỏi tại sao nó lại nhúc nhích thôi.”

“Ừng ực”, Thẩm Duệ gian nan nuốt một ngụm nước bọt, nhìn vào ánh mắt trong veo không có một tia tạp chất của cô, anh cảm giác bản thân luôn nghĩ làm thế nào để ngủ với cô hơi xấu xa. Anh giơ tay đè lên mí mắt cô, dụ dỗ bằng giọng khàn khàn đầy gợi cảm: “Trên người anh còn có một chỗ biết nhúc nhích, em có muốn sờ thử không?”

Tống Hân Nghiên không hề nghi ngờ, hỏi ngay: “Chỗ nào?”

Sau đó chỉ thấy anh nắm chặt tay cô, kéo về phía địa phương đã bị che tên, lòng bàn tay giống như chạm phải thứ gì đó. Đầu cô “ông” một tiếng, lúc phản ứng lại mới biết anh đang nói đến cái gì. Cô rụt mạng tay về, đẩy bàn tay đang đè lên mí mắt của anh, cả người giống như gắn động cơ đứng bật dậy khỏi ghế số pha: “Em vào nhà vệ sinh rửa tay.”

Thẩm Duệ thấy cô chạy như bay vào nhà vệ sinh, lồng ngực không ngừng rung động, cô nhóc sợ rồi, phải làm sao mới tốt đây? Cũng nên khiến cô từ từ thích cậu hai của anh thì cuộc sống tính phúc của anh mới có thể bắt đầu.

Tống Hân Nghiên chạy vào nhà vệ sinh, nghe tiếng cười vui sướng của người đàn ông bên ngoài, tức giận vò mạnh tóc. Đồ yêu nghiệt này, đúng là xấu xa! Cô cúi đầu nhìn lòng bàn tay, nghĩ đến cảnh tượng ban nãy, vội vàng xoa vào quần áo. Thế nhưng độ nóng bỏng nơi lòng bàn tay không hề biến mất, thậm chí còn có xu hướng lan tràn khắp cơ thể.

Cô mở vòi nước, liều mạng chà xát hai bàn tay, lúc rửa đến mức sắp lột da, cô mới cảm thấy độ nóng kia biến mất. Cô đứng trước bồn rửa, nhìn bản thân trong gương, đôi mắt ngập nước đầy ý xuân, cặp đôi đỏ mọng sưng tấy, cả người dường như sống động hơn so với mấy hôm trước.

Cô vỗ mặt, xoay người đi sang bồn cần bên cạnh, đóng nắp lại, ngồi xuống. Cô muốn suy nghĩ cẩn thận, bọn họ nên làm cái gì bây giờ? Nếu như cô ở bên cạnh Thẩm Duệ, chắc chắn ông cụ Thẩm sẽ không bỏ qua.

Nhưng kêu cô phải từ bỏ anh, chỉ cần nghĩ một chút đã cảm thấy lòng đau như xé. Lúc nhìn thấy anh xuất hiện tại thành phố Giang Ninh, đứng dưới ký túc xá của mình, cô không sức lực đẩy anh ra xa nữa rồi. Cho dù là thiêu thân lao đầu vào lửa, cô cũng muốn ở bên cạnh anh.

Cô bức tóc, càng nghĩ càng thấy chỉ có một biện pháp duy nhất. Nếu như không thể quang minh chính đại ở bên nhau cả đời, vậy yêu nhau một khoảng thời gian cũng được. Có lẽ bọn họ bên nhau một hai năm thì tình cảm đã phai nhạt, không vội vã muốn cạnh nhau như bây giờ nữa. Lúc đó bản thân đã từng nếm thử sẽ không còn tiếc nuối.

Nghĩ vậy, trong lòng cô đã sáng tỏ, không còn xoắn xuýt.

Cô tắm rửa xong ra ngoài, phát hiện Thẩm Duệ vẫn đang ngồi trên sô pha. Nghe tiếng mở cửa, anh quay đầu lại, thấy mặc áo tắm, tóc tai vẫn còn nhỏ nước, anh vẫy tay: “Tới đây.”

Tống Hân Nghiên ngoan ngoãn bước qua, ngồi xuống bên cạnh anh. Thẩm Duệ nhận lấy khăn tắm trong tay cô, dịu dàng lau tóc. Anh rất thích ở chung như vậy, hệt như vợ chồng già, cảm giác rất ấm áp, trái tim trống rỗng như bị lấp đầy, vô cùng thỏa mãn.

“Sao em tắm rửa lâu thế?” Tiếng nước cứ luôn vang lên, anh cảm giác bản thân đã đợi rất lâu mà cô vẫn chưa ra ngoài, muốn vào xem thử có phải cô ngủ quên trong đấy rồi không.

Tống Hân Nghiên tắm xong đi ra, ánh mắt ướt sũng như nai con, nhìn thẳng vào anh nói: “Không lâu, con gái thường hay tắm rửa lâu hơn con trai một chút.”

Thẩm Duệ không nói chuyện, anh duỗi tay sờ tóc cô, đứng dậy đi lấy máy sấy. Anh cắm điện, quỳ gối sau lưng, sấy tóc cho cô, dịu dàng nói: “Người lớn dặn gội đầu vào ban đêm thì phải sấy khô tóc, nếu không về già sẽ bị đau nửa đầu.”

Tống Hân Nghiên cười: “Em biết, em không hay gội đầu vào đêm, em thường gội vào buổi sáng.”
Chương 153: Chơi với lửa (2)

Máy sấy thổi vù vù, ngón tay thon dài trắng nõn của Thẩm Duệ xuyên qua làn tóc đen mượt của cô, cảm giác được an ủi vuốt ve chậm rãi dâng trào. Tống Hân Nghiên bị lực xoa nhẹ nhàng của anh dỗ ngủ, trước mắt càng ngày càng mơ hồ.

Thẩm Duệ tắt máy sấy, nhìn thấy đầu cô cứ gật gù lên xuống như gà mổ thóc. Anh dở khóc dở cười, nhẹ nhàng nâng đầu cô tựa vào lồng ngực mình, sau đó xoay người ôm ngang lên, đặt lên trên giường lớn sạch sẽ.

Đầu cô tiếp xúc với gối mềm mại, cọ cọ một hồi, tìm được một tư thế thoải mái thì ngủ say. Thẩm Duệ tắt đèn, nằm xuống giường, ôm cô vào lòng.

Anh nghiêng người hôn lên trán cô, hơi thở quấn quít lấy mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ người cô, mí mắt càng ngày càng nặng, bất giác đã chìm vào giấc ngủ sâu.



Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thẩm Duệ đang ngủ mơ màng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên. Anh ngồi dậy, tiếng chuông truyền tới từ ghế sô pha bên kia. Anh bước xuống giường, đi đến cạnh sô pha tìm một vòng mới tìm thấy điện thoại, là của Tống Hân Nghiên.

Anh liếc tên người gọi, nghe máy: “Hân Nghiên đang ngủ, có gì mai gọi lại.”

Hàn Mỹ Hân không nghĩ tới lại nghe được giọng của đàn ông, cô ấy ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm. Vốn dĩ Hàn Mỹ Hân đã ngủ rồi nhưng sau khi Bạc Mộ Niên trở về lại giày vò cô ấy đến tỉnh.

Sau đó cô ấy không ngủ được, dứt khoát gọi điện cho Hân Nghiên, hỏi xem gần đây cô thế nào rồi. Kết quả đã muộn thế này, người nghe điện thoại lại là đàn ông, đầu óc cô ấy bùng nổ: “Anh là ai? Anh làm gì Hân Nghiên rồi?”

“Thẩm Duệ.” Sau khi Thẩm Duệ giới thiệu bản thân, không hề nói thêm bất cứ lời dư thừa nào, trực tiếp cúp điện thoại tắt máy.

Bên tai vang lên tiếng ‘tút tút’ không ngừng, Hàn Mỹ Hân hoảng hốt trợn tròn mắt, bấm gọi lại, đầu dây bên kia lại báo đã tắt máy, cô ấy không tin, gọi lại, vẫn tắt máy.

Mèn đéc ơi, sao có thể như vậy chứ? Chẳng phải Hân Nghiên chạy đến thành phố Giang Ninh thực hành vì tránh né Thẩm Duệ à? Sao trốn qua trốn lại, hai người lại va vào nhau rồi?

Bạc Mộ Niên tắm rửa xong bước ra, thấy cô ấy cứ trừng điện thoại thì đi tới lấy di động đi, tiện tay đặt lên tủ đầu giường. Sau đó anh ta nằm xuống giường, kéo ai kia lại: “Vẫn còn băn khoăn à, nửa đêm canh ba em gọi điện cho ai đó?”

Cơn buồn ngủ của Hàn Mỹ Hân đã bay sạch, cô ấy đứng dậy, chống hai tay lên bộ ngực màu lúa mì của Bạc Mộ Niên, vội la lên: “Bạc Mộ Niên, anh biết vừa rồi tôi gọi cho Hân Nghiên thì ai nghe máy không?”

Bạc Mộ Niên nhắm mắt, mất hết cả hứng: “Ai?”

“Tiểu Tứ nhà anh, Thẩm Duệ, ôi trời ơi, chẳng phải bọn họ ầm ĩ rạn nứt rồi hả? Sao Thẩm Duệ lại tới Giang Ninh thế?”

Bạc Mộ Niên kéo tay cô ấy xuống, trong giọng nói hiện lên vẻ mất kiên nhẫn: “Ngủ thôi, phiền quá.”

Nghe vậy, Hàn Mỹ Hân tức giận không có chỗ để trút, cô ấy đang ngủ ngon lành thì bị anh ta trở về đánh thức. Hiện tại cô ấy ngủ không được thì anh ta lại buồn ngủ, lẽ nào lại như vậy! Cô ấy liều mạng giãy giụa: “Anh muốn ngủ thì ngủ đi, thả tôi ra, tôi xuống dưới xem tivi.”

Tính tình Bạc Mộ Niên vốn không tốt, bị cô ấy ầm ĩ đến bực bội: “Có tin em còn quậy nữa là tôi sẽ xử lý em không?”

“Đồ khốn nạn, anh buông tôi ra, anh chỉnh tôi còn chưa đủ hả? Tôi…” Hàn Mỹ Hân đột nhiên cứng đờ, khó tin nổi nhìn chằm chằm anh ta, tức giận hỏi: “Anh lại cứng?”

“Em không ngủ được đúng không? Ngủ không được thì chúng ta làm tiếp, làm đến khi nào em ngủ được mới thôi.”

Hơi thở Hàn Mỹ Hân từ từ trở nên, tức giận thét lên: “Đồ khốn Bạc Mộ Niên, tôi muốn ly dị anh, ly dị ngay lập tức.” Nói đến đoạn sau, giọng của cô ấy đứt quãng, hầu như không phát ra được tiếng nào.

“...”

Hôm sau, lúc Tống Hân Nghiên tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, cô bị dọa sợ hết hồn. Sáng nay cô có tiết học, giáo sư R.O đã nói bài học hôm nay đặc biệt quan trọng, không được vắng mặt. Cô luống cuống tay chân mặc quần áo, thậm chí quên mất trên giường còn có một người đàn ông đang nằm.

Thẩm Duệ bị động tĩnh của cô đánh thức, mở to mắt thì thấy cô đang xoay người mặc nội y. Sáng sớm đã thấy một màn kích thích như vậy, anh cảm giác máu cả người như chảy ngược, chóp mũi ấm nóng, anh duỗi tay ra sờ, chảy máu rồi.

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, lúc nhìn thấy anh thì lắp bắp hoảng hốt, sau đó chuyện bị cô quên mất từ từ hiện lên trong đầu. Cô đỏ mặt, nói: “Anh ngủ tiếp đi, em phải đi học… Trời ơi, Thẩm Duệ, anh chảy máu mũi kìa.”

Tống Hân Nghiên luống cuống bò lên giường, rút khăn tay đưa cho anh. Thấy anh ngửa đầu, cô vội vàng nói: “Đừng ngửa đầu, máu mũi chảy ngược sẽ dễ bịt kín khí quản, mau cúi đầu.”

Thẩm Duệ cúi xuống, thấy trước ngực cô phập phồng, máu mũi càng chảy mạnh hơn. Anh nào có chưa thấy cơ thể cô? Sao hôm nay lại hoảng hốt thế nhỉ, chảy cả máu mũi!

Tống Hân Nghiên không hề nhận ra cô đang mặc cái gì, hại máu mũi anh càng ngày càng chảy nhiều hơn. Cô lấy hộp khăn giấy, rút ra mấy tờ nhét vào mũi anh, hỏi: “Sao anh lại bất ngờ chảy máu mũi thế, có phải hôm qua ăn quá nhiều đồ nóng không?”

Thẩm Duệ nhìn thoáng qua ngực cô bằng ánh mắt sâu thẳm, ý vị nói: “Là vì hôm qua không ăn được nên hôm nay mới nóng trong người.”
Chương 154: Anh sẽ rất cô đơn nếu không có em bên cạnh (1)

Tống Hân Nghiên nhìn xuống theo tầm mắt của anh, liền thấy trên người mình chỉ mặt mỗi một bộ đồ lót, cô hét lên, luống cuống chạy xuống giường nhặt quần áo vào. Vừa rồi cô ở trước mặt anh với bộ dạng này sao? Chẳng trách sao anh lại chảy máu mũi.

Cô quỳ xuống bên giường, hai chân tê cứng. Hơn nữa, động tác xuống giường quá nhanh khiến cả người cô bật về phía sau, may mà có Thẩm Duệ nhanh tay nắm lấy hông kéo cô lại.

Thẩm Duệ ngã xuống giường, cả người Tống Hân Nghiên nằm đè trên ngực anh, phòng ngủ ngay lập tức trở nên yên tĩnh.Tống Hân Nghiên kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú gần ngay trước mặt, dưới bàn tay cô là tiếng tim đập ngày một dữ dội của anh, đan xen với cô giống như khúc nhạc hay nhất.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Thẩm Duệ, bởi vì ngấm ngầm chịu đựng, hai tay anh nắm chặt bả vai cô, bằng giọng nói khàn khàn, anh nói: “Nghiên Nghiên...”

“Hả?” Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng trả lời.

“Chân của em ...” Thẩm Duệ nhìn cô chằm chằm, nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô của cô, anh cảm thấy bản thân sắp bị cô đánh bại rồi, cô có biết việc mới sáng sớm mà cô đã ăn mặc như thế này trước mặc người đàn ông yêu thương cô chính là đang giết người không, huống hồ gì là với một người đàn ông với dục vọng chưa được thỏa mãn!

Tống Hân Nghiên vẫn không phản ứng: “Làm sao vậy?”

“Em đè anh...” Còn lại ba chữ, anh ghé sát vào tai cô và nói. Thẩm Duệ vừa nói xong, phòng ngủ im lặng một lúc, người phụ nữ hoảng hốt bò dậy ngay lập tức, nhảy khỏi giường rất nhanh, nhặt quần áo rồi vội chạy vào phòng vệ sinh.

Tống Hân Nghiên chạy vào toilet. Khuôn mặt tươi cười xinh xắn của cô nóng bừng tựa như muốn nổ tung. Hồi lâu sau cô mới lấy lại bình tĩnh, cô vờ như vừa nãy không có chuyện gì mà đi ra ngoài. Thẩm Duệ đã mặc quần áo vào chỉnh tề, thấy cô đi ra, anh nói: “Anh vừa gọi đồ ăn sáng, em đến đây ăn chút đi.”

Tống Hân Nghiên nhìn đồng hồ trên cổ tay, bây giờ có chạy tới cũng không kịp giờ vào tiết học, cô đành chấp nhận đến bên bàn ăn. Nhìn cả một bàn ăn sáng thịnh soạn, cô cầm một miếng bánh ga-tô lên ăn, nói: “Ngon lắm.”

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm chiếc bánh trên tay cô, bỗng nhiên cúi người, cắn một miếng vào chỗ cô vừa mới ăn, sau khi nuốt xuống, anh liếc nhìn đôi môi của cô, dùng giọng điệu mang đầy ẩn ý nói: “Ừm, ăn ngon lắm.”

“...”

Nhìn anh ngồi xuống, Tống Hân Nghiên suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Thẩm Duệ, khi nào thì anh quay về Đồng Thành?”

Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống: “Anh vừa tới em đã đuổi anh về sao?”

Tống Hân Nghiên đổ mồ hôi: “Em không có ý muốn đuổi anh, chẳng qua em cảm thấy rằng anh đang rất vội. Chắc chắn anh phải về để xử lý công việc, không thể nào cứ ở thành phố Giang Ninh suốt ngày được.”

“Có gì mà không được?” Giọng của Thẩm Duệ có chút buông thả, anh đặt ly cà phê xuống, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sáng rực, nói: “Hân Nghiên, em vội vã đuổi anh về như vậy, có phải lại muốn xóa bỏ mối quan hệ với anh không? Chúng ta dù sao cũng đã ngủ với nhau rồi, bây giờ còn có gì không thể xác định nữa hay sao.”

“... Anh không thể nói chuyện dễ nghe được hơn một chút sao?” Tống Hân Nghiên bất lực nói: “Em không nghĩ đến việc rũ bỏ mối quan hệ với anh, nhưng ngày hôm đó ba anh cũng đã nhìn thấy, ông ấy sẽ không cho phép chúng ta đến với nhau đâu.”

Nghĩ đến ông cụ Thẩm vẫn nắm trong tay nhược điểm của mình, Tống Hân Nghiên cảm thấy sợ sệt. Có một số việc cô muốn quên đi ngay lập tức, thế nhưng những chuyện kia lại không muốn buông tha cho cô, đến một lúc nào đó, chúng sẽ lại xuất hiện và đảo lộn cuộc sống của cô.

Cô chấp nhận rằng cô không đủ can đảm nói chuyện này cho Thẩm Duệ biết, cho nên mới lựa chọn giấu diếm anh, giấu được ngày nào hay ngày đó.

Thẩm Duệ nhíu chặt lông mày rồi lại thả lỏng, anh nói: “Nghiên Nghiên, em không cần phải bận tâm đến chuyện của ông cụ, anh sẽ giải quyết. Anh muốn cho em hạnh phúc, không muốn để em chịu tổn thương, cho nên chuyện em cần làm là chỉ cần hạnh phúc ở bên anh là được.”

“Thực sự có thể đơn giản như vậy sao?” Tống Hân Nghiên không hề ngây thơ như vẻ bề ngoài, nếu thật sự là đơn giản, cô vốn đã không ủ rũ lâu như vậy: “Quan hệ giữa chúng ta, vẫn có thể... đi theo chúng ta cả đời, cứ cho là ba mẹ anh đồng ý, vậy còn ánh mắt của người khác thì sao? Anh không sợ người khác sẽ nhìn anh bằng ánh mắt như thế nào hay sao?”

Thẩm Duệ đứng dậy đến bên cạnh cô, dịu dàng nắm lấy tay cô, nhìn cô đầy chân thành và nói: “Anh không thể nào quản được ánh mắt của người khác, cuộc đời con người vô cùng ngắn ngủi, ở giữa hàng vạn con người có thể gặp được một người mà mình thích họ vừa đúng lúc họ cũng thích mình là rất khó, anh rất quý trọng đoạn nhân duyên này, không muốn bỏ lỡ. Cho nên bất kể có phải băng sông vượt núi, chỉ cần chúng ta còn nắm chặt tay nhau, thì chắc chắn có thể cùng nhau đi đến bến bờ hạnh phúc, em hãy tin tưởng anh.”

Nước mắt chợt nhòa lên trong mắt Tống Hân Nghiên, lời nói của anh đã khiến cô cảm động, muốn thử với anh một lần: “Thẩm Duệ, tại sao lại là em?”

“Có lẽ là vì không có ai ngốc như em.” Thẩm Duệ nâng mặt cô, chạm môi lên đôi môi mỏng của cô, thật lâu không hề nhúc nhích, là một nụ hôn không phải tình dục, nhưng hơi thở tràn đầy sự yêu thương, nó chứa đựng quá nhiều cảm xúc.

Rất lâu sau, anh mới buông cô ra, lại nghiêng người hôn lên trán cô một cái, nước mắt cô lăn xuống, cô nhẹ giọng nói: “Sau khi gặp anh, em vẫn đang lẩn trốn, liều mạng mà trốn, muốn chạy khỏi cạm bẫy ngọt ngào của anh. Nhưng không thể nào trốn thoát được, cuối cùng vẫn về lại chỗ cũ. Thẩm Duệ, bây giờ em không muốn trốn chạy nữa.”

Thẩm Duệ im lặng nhìn cô, ánh mắt sáng lên.

“Thực tế có rất nhiều chuyện mà chúng ta càng trốn chạy thì sẽ càng chịu nhiều thương tổn, anh không muốn bị thương, cho nên anh chấp nhận hiện thực.” Nếu rời khỏi anh, cô sẽ lại bị tổn thương, vết thương mà rất lâu sau cũng không thể nào lành lại, vậy chi bằng ở bên cạnh nhau. Cô tin rằng, khi cô bắt đầu chấp nhận số phận, số phận sẽ cho cô một đáp án khác.

Trái tim Thẩm Duệ run lên bần bật, lời nói của cô rơi vào tai anh, không còn nghi ngờ gì nữa là tiếng nói của cô: “Nghiên Nghiên, em nói cái gì?”

“Em không trốn tránh anh nữa, em yêu anh, em muốn bên cạnh anh.” Tống Hân Nghiên nói thẳng.

Thẩm Duệ kích động ôm lấy cô, rốt cuộc cô cũng tự nguyện vì anh mà cố gắng thử một lần, rốt cuộc cô đã không còn đẩy anh ra xa nữa. Anh rất hạnh phúc, trái tim anh như bay lên, anh ôm lấy khuôn mặt của cô, vui vẻ nói: “Nghiên Nghiên, đây là lời tình cảm đẹp nhất mà anh từng được nghe đấy.”
Chương 155: Anh sẽ rất cô đơn nếu không có em bên cạnh (2)

Anh nghiêng người cố gắng hôn lên môi cô, hai người dính chặt lấy nhau, qua một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra rồi thở hổn hển, nắm tay cô đặt sát lồng ngực của mình, anh nói: “Nghiên Nghiên, em có cảm thấy gì không? Trái tim anh nó đang đập vì em đấy.”

Tống Hân Nghiên không ngờ rằng sau khi thuận theo khát vọng trong lòng, toàn thân cô cảm thấy thoải mái, cô không phải kìm nén cảm xúc của mình dành cho anh, cũng không phải vắt óc để đẩy anh ra, cô dán vào ngực anh, lồng ngực và nhịp tim của anh ấy đập thật nhanh thật nhanh, cô cảm thấy rất hạnh phúc.

Thẩm Duệ ôm chặt lấy cô, lòng anh thỏa mãn hơn bao giờ hết, trên đời này không có gì đẹp hơn, cô thích anh, sẵn sàng chấp nhận tình cảm của anh, chỉ cần nghĩ đến điều đó là anh đã tràn ngập hạnh phúc.

Sau khi ăn sáng, Tống Hân Nghiên gọi cho trợ giảng R.O của cô và giải thích lý do vắng mặt. R.O tỏ ý đã hiểu, hy vọng buổi học hôm sau cô có thể đến đúng giờ.

Thẩm Duệ đang ngồi trên ghế sô pha, thấy cô có vẻ rất vui vẻ trò chuyện với R.O bên cửa sổ, anh rất đắc ý, đứng dậy đi tới, ôm lấy cô từ phía sau, Tống Hân Nghiên giật mình, vội vàng cúp điện thoại.

Cô xoay người lại nhìn anh hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Cục cưng à, em đã bỏ quên anh quá lâu rồi đó.” Thẩm Duệ không thừa nhận là anh đã ghen với R.O, anh sẽ không quên lý do anh đến thành phố Giang Ninh, cho dù câu nói kia của R.O có kích động được anh.

Tuy rằng kết quả có vượt ngoài sự mong đợi của anh, thậm chí phát triển theo hướng tốt, nhưng cũng không có nghĩa là anh bình tĩnh đối mặt với chuyện đào góc tường nhà của R.O.

Tống Hân Nghiên lắc đầu cười, cô ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của anh đưa lên môi hôn nhẹ một cái, mắt anh chợt lóe lên một tia lửa, cô cảm thấy mình đã vô tình thu phục được anh rồi, quả nhiên, môi của anh lại chạm môi cô lần nữa và trao cho cô một nụ hôn sâu sắc triền miên.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống, bọn họ đứng trên ban công hôn nhau thắm thiết.

Mãi cho đến khi tiếng điện thoại di động vang lên, anh thất vọng rên rỉ một tiếng, sau đó buông cô ra, xoay người đi nghe điện thoại, còn không quên nói một câu: “Đợi anh trở về lại tiếp tục.”

Tống Hân Nghiên che đôi môi sưng đỏ, cười cười nhìn bóng lưng cao thẳng của anh, trái tim trống rỗng của cô từng chút một được lấp đầy bởi bóng dáng của anh, thật sự khó để có thể không yêu anh.

Anh xuất sắc, trưởng thành và cuốn hút, đi đến đâu cũng tỏa sáng. Nhưng anh chỉ yêu một mình cô, được yêu bởi một người đàn ông trưởng thành và vững vàng như vậy thực sự là điều mà cô chưa bao giờ dám tưởng tượng trước đây.

...

Thẩm Duệ nhấc điện thoại, liếc nhìn ID người gọi, anh vừa quay lại ban công vừa trả lời cuộc gọi. Nghiêm Thành báo cáo tình hình công ty cho anh biết, có một số tài liệu quan trọng anh cần phải xem trực tiếp và hỏi anh khi nào thì quay lại.

Thẩm Duệ ôm eo của Tống Hân Nghiên, hôn má cô rồi nói: “Cậu lái xe đem tài liệu đến thành phố Giang Ninh cho tôi, thuận tiện đem cho tôi tài liệu ở ngăn kéo thứ hai của bàn làm việc, lúc ra khỏi thành phố thì lượn mấy vòng, khi chắc chắn không có ai bám theo thì tăng tốc.”

Tổng giám đốc Thẩm có tâm trạng tốt, thậm chí đầu óc cũng trở nên minh mẫn.

Sau khi cúp điện thoại, anh vòng tay qua người cô, còn muốn tiếp tục, Tống Hân Nghiên cười tránh sang một bên: “Đừng làm loạn nữa, nếu còn tiếp tục hôn, miệng em sẽ bị anh hôn đến mức biến thành lạp xưởng.”

Nghĩ đến chuyện môi cô sẽ biến thành lạp xưởng, Thẩm Duệ không nhịn được cười: “Đừng phá hỏng bầu không khí như vậy chứ, nếu em biến thành lạp xưởng, anh sẽ ăn em, ăn đến xương cốt mẩu vụn cũng không còn.”

“...” Tống Hân Nghiên che miệng, kiên quyết không cho anh hôn, cô nói: “Thẩm Duệ, em thương lượng với anh một chuyện có được không?”

Vừa mới nghe anh căn dặn Nghiêm Thành chạy mấy vòng, cô cũng biết ông cụ Thẩm cho người bí mật theo dõi Thẩm Duệ. Bây giờ bọn họ ở thành phố Giang Ninh thì không sao, nhưng đến khi trở về Đồng Thành rồi, chỉ sợ không thể công khai hẹn hò giống như vậy.

Ánh mặt trời bên ngoài dần dần trở nên gay gắt, Thẩm Duệ ôm cô đi vào phòng: “Em nói đi.”

“Không phải yêu nhau bí mật bây giờ rất phổ biến sao? Chúng ta yêu nhau không công khai nha.” Tống Hân Nghiên nhìn anh và nói.

Thẩm Duệ vuốt cằm cô, anh nói: “Cái gì là yêu nhau không công khai?”

“Không phải ba mẹ anh đều không đồng ý cho anh đến với em hay sao? Vậy chúng ta không cho họ biết, cho dù là đi ngang nhau cũng giả vờ không quen, lâu ngày, họ sẽ lơ là cảnh giác, chờ cho họ không quan tâm tới chúng ta nữa, chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi.”

Thẩm Duệ nhìn cô, anh hiểu ý của cô, cũng hiểu đó là tất cả những gì anh có thể làm lúc này. Những lời đe dọa của ông cụ vẫn còn văng vẳng bên tai. Anh cũng không thể chấp nhận bất kỳ rủi ro nào, anh nghĩ chỉ cần mối quan hệ của hai người ổn định hơn một chút, có thể chịu được mưa gió, anh sẽ chủ động nói cho cô nghe về chuyện đã xảy ra năm năm trước mà không cần ông cụ nhiều chuyện.

“Nghiên Nghiên, điều này quá là tủi thân cho em.” Thẩm Duệ ôm chặt lấy cô, cô là người phụ nữ anh thích, nhưng anh thậm chí không thể để cô quang minh chính đại đứng bên cạnh mình.

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, cô lắc đầu: “Em không tủi thân, không phải em vẫn thích anh sâu đậm như vậy sao? Thẩm Duệ, em rất thích anh, em muốn luôn ở bên anh như thế này, cho nên anh đừng tự trách mình, mong muốn của em là được ở bên anh.”

Sự hiểu chuyện của cô khiến anh cảm thấy xấu hổ, anh khiến cô cảm thấy tủi thân như vậy chỉ vì anh sợ mất cô. Anh không quan tâm đến ai khác, chỉ có cô, anh có đầy thủ đoạn nhưng anh không thể làm gì được.

“Nghiên Nghiên…”

“Được rồi, chúng ta nói đến đây là xong rồi, được không?” Tống Hân Nghiên cười nhìn anh, nụ cười rạng rỡ của cô dường như xua tan sự u ám trong lòng anh, anh gật đầu và đau lòng nói: “Được rồi, đều nghe theo em vậy.”

Tống Hân Nghiên lập tức nở nụ cười.

Thẩm Duệ thầm thở dài.

Không khí trong phòng có chút trang nghiêm, Tống Hân Nghiên đột nhiên hỏi anh: “Anh có WeChat không?”

Thẩm Duệ lắc đầu, Tống Hân Nghiên cúi người cầm điện thoại của anh lên, trên điện thoại di động của anh có cài sẵn phần mềm WeChat, cô nhấp vào nó, nhập số điện thoại di động của anh, đăng nhập vào WeChat và đổi tên WeChat cho anh, nam thần nhà Nghiên Nghiên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom