• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (2 Viewers)

  • Chương 156-160

Chương 156: Anh sẽ rất cô đơn nếu không có em bên cạnh (3)

Cô nói: “Từ nay chúng ta sẽ nói chuyện bằng WeChat đi, WeChat cũng có thể gọi điện cho em, cũng có thể call video.” Cô vừa nói vừa nhập biệt danh của mình trên điện thoại, tìm kiếm tài khoản WeChat của cô và nhấp vào thêm vào bạn bè.

Điện thoại của cô hiện lên thông báo, cô bấm vào đó và chấp nhận yêu cầu kết bạn của anh. Vừa quay người lại, cô đã bị Thẩm Duệ hôn. Anh đè cô xuống ghế sô pha và hôn cô say đắm.

Trong lòng có cảm giác hụt hẫng, khó chịu lắm, không tìm được lối thoát. Cô càng hiểu chuyện, anh càng cảm thấy bất lực. Anh thề trong lòng, sự bế tắc hiện tại chỉ là tạm thời, anh nhất định sẽ tìm cách giải quyết.

...

Ba giờ chiều, Nghiêm Thành vội vàng đến thành phố Giang Ninh, anh ta gõ cửa phòng khách sạn, là Tống Hân Nghiên mở cửa. Anh ta biết Thẩm Duệ đến thành phố Giang Ninh là vì ai, vì vậy khi nhìn thấy Tống Hân Nghiên, anh ta cũng không kinh ngạc: “Cô Tống, Tổng giám đốc Thẩm đâu?”

Hai má Tống Hân Nghiên ửng hồng bất thường, quần áo xộc xệch, cô đỏ mặt nói: “Anh vào trước đi, anh ấy đang tắm trong phòng tắm.”

Nghiêm Thành nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, anh ta lập tức hiểu ra, vội vàng đi vào. Cửa sổ được mở ra để thông gió cho căn phòng, nhưng anh ta vẫn ngửi thấy hơi thở ám muội trong không khí, anh ta vô tình quét qua thì thấy một vệt nước sẫm màu trên ghế sô pha. Anh ta tự nghĩ, may mà bị kẹt xe một đoạn đường, lỡ làm gián đoạn việc tốt của sếp thì sếp sẽ phế bỏ anh ta mất.

Tống Hân Nghiên theo tầm mắt của Nghiêm Thành, cũng nhìn thấy vết nước trên ghế sô pha, nhìn dáng vẻ của Nghiêm Thành hiển nhiên đang suy nghĩ sai, cô bực bội muốn vỗ trán, cô giải thích rõ ràng: “Đó là... Vừa rồi tôi vô tình làm đổ nước lên ghế sô pha, anh ngồi xuống ghế đi.”

Nghiêm Thành gật đầu: “Không sao không sao, tôi đứng chờ Tổng giám đốc Thẩm được rồi.”

Tống Hân Nghiên bất lực giải thích, bởi vì cô đã phát hiện ra, cô càng giải thích thì càng tô đen nó. Thẩm Duệ vừa rồi thật sự kích động, cô cũng muốn phối hợp, nhưng đến giờ phút cuối cùng, cô vẫn không thể vượt qua cửa ải trong lòng mình.

Thẩm Duệ rất thất bại nên đã bắt cô phải dùng tay. Cô bị anh dồn vào đường cùng và đành phải đồng ý với anh.

Sau khi kết thúc, anh vẫn chưa thể thỏa mãn nên chỉ có thể đứng dậy đi vào phòng tắm để tắm nước lạnh. Cô vừa mới dọn dẹp đống bừa bộn trên ghế sô pha, vừa mở cửa sổ đón không khí thì tiếng chuông cửa vang lên.

Tống Hân Nghiên xoay người bước vào phòng bếp rót một cốc nước, cô ngượng ngùng nói: “Thư ký Nghiêm, uống một cốc nước đi.”

Nghiêm Thành nhanh chóng đặt tài liệu trên tay xuống, vươn tay cầm lấy. Bên kia cửa được mở ra, Thẩm Duệ bước ra với một chiếc khăn tắm quấn quanh eo, anh liếc nhìn Nghiêm Thành và nói: “Đã đến rồi à?”

Nghiêm Thành có chút khó hiểu khi nhìn thấy khuôn mặt thối của anh. Theo lý thuyết thì sau khi được ăn uống no đủ thì tinh thần phải phấn chấn mới đúng. Kinh nghiệm ở bên cạnh Thẩm Duệ quá lâu cho anh ta biết rằng tốt hơn là nên chớp thời cơ nhanh chóng chạy.

Anh ta đặt cốc nước xuống và nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi đã lái xe suốt chặng đường dài rồi, còn chưa ăn trưa. Tôi đi ăn gì trước đã. Tôi đã mang tài liệu cho anh rồi, anh có thời gian thì xem qua đi, lát nữa tôi sẽ tới lấy chúng.”

Thẩm Duệ không có ý kiến. Nghiêm Thành quay người và bước ra khỏi phòng. Tống Hân Nghiên không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Duệ, nhìn thấy Nghiêm Thành đã chuẩn bị rời đi, cô vội vàng nói: “Thư ký Nghiêm, chờ đã, thật ra chúng tôi còn chưa ăn cơm, chúng ta cùng nhau đi.”

Nghiêm Thành nhìn Thẩm Duệ, phát hiện sắc mặt anh càng đen hơn, anh ta vội vàng nói: “Không cần, không cần, tôi ăn một mình quen rồi, Tổng giám đốc Thẩm, cô Tống, vậy tôi đi trước.”

Tống Hân Nghiên nhìn bóng dáng anh ta như muốn bỏ chạy. Sau một hồi không nói nên lời, cô quay đầu nhìn người đàn ông vẻ mặt u ám, lòng bàn tay đột nhiên tê dại, cô cảm thấy không thoải mái nhìn xung quanh: “Thôi, anh thay quần áo đi, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Thẩm Duệ cầm lấy quần áo ở trên ghế sô pha. Vừa rồi cọ xát trên sô pha quần áo đều nhăn nhúm, vẻ mặt của anh đen lại nói: “Nhăn nhó như vậy, em để cho anh mặc thế này ra ngoài sao?”

“...” Tống Hân Nghiên muốn nói là không phải là cô làm nhăn, nhưng cũng không có gan đó, cô nhẹ nhàng thuyết phục: “Anh mặc vào trước đi, sẽ không ai để ý đâu. Ăn xong chúng ta đi mua sắm, em sẽ mua quần áo cho anh, được không?”

Vẻ mặt Thẩm Duệ tốt lên, nhưng giọng điệu vẫn nghiêm nghị: “Anh không tiêu tiền của phụ nữ.”

“Vậy thì hãy dùng thẻ của anh để quẹt thẻ.” Tống Hân Nghiên biết lắng nghe, tránh làm anh không vui.

Thẩm Duệ cau mày: “Em nhìn đi, mới thử chút đã biết em không chân thành rồi.”

“...” Tống Hân Nghiên cảm thấy tính khí của anh còn khó hiểu hơn phụ nữ, cách lấy lòng không đúng, cẩn thận bồi thường cũng sai, cô không thèm để ý tới anh nữa, ngón tay đùa giỡn với tua rua của sô pha, đợi anh bình tĩnh lại.

Thấy cô không nói gì, Thẩm Duệ nhíu mày, cầm quần áo mặc vào. Anh đến vội nên không chuẩn bị nhiều quần áo, chỉ đành mặc đồ này vậy. Sau bữa trưa, anh đưa Tống Hân Nghiên đến trung tâm thương mại đối diện để mua quần áo.

Đàn ông mua quần áo rất nhanh, thêm vào đó thân hình của Thẩm Duệ siêu chuẩn, mặc gì cũng đẹp. Trong 30 phút, đã chọn được ba bộ quần áo. Khi Tống Hân Nghiên đi thanh toán, Thẩm Duệ tự nhiên đưa ví cho cô và nói: “Mật khẩu là ngày sinh của em.”

Tống Hân Nghiên rất ngạc nhiên, phải biết rằng cô và Thẩm Duệ chỉ mới xác nhận mối quan hệ của họ ngày hôm qua, nhưng thẻ ngân hàng của anh thế nhưng là sinh nhật của cô.

Tống Hân Nghiên đi thanh toán xong quay lại, nhìn thấy Thẩm Duệ đang nói chuyện với một người đàn ông cao lớn, vẻ mặt có chút quen thuộc. Cô không bước tới, mà tránh đi theo bản năng. Càng ít người biết về mối quan hệ giữa cô và Thẩm Duệ thì càng an toàn. Với anh với cô đều như vậy.

...

Thẩm Ngộ Thụ không ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy Thẩm Duệ, nhưng anh ta cảm thấy rất ngạc nhiên khi không thấy Tống Hân Nghiên. Thẩm Duệ nhìn anh ta chằm chằm: “Em nhìn cái gì đấy?”

“Cháu dâu á, không phải hai người đi cùng nhau sao?” Thẩm Ngộ Thụ im lặng nhìn anh, vẻ mặt anh Tư gợn sóng, xem ra hai ngày này trôi qua rất thoải mái rồi.

Thẩm Duệ nhíu mày cảnh cáo nhìn anh ta: “Đây là lần cuối cùng anh nghe được ba chữ này từ miệng của em đấy, sau này gọi cô ấy là chị Tư.”

“Ông già đã đồng ý để hai người ở cùng nhau sao?” Thẩm Ngộ Thụ nhướng mày, không tin ông già sẽ đồng ý cho bọn họ sẽ ở bên nhau. Ông già là người độc đoán như vậy, chỉ cần quyết tâm làm việc gì, sẽ không bao giờ từ bỏ.
Chương 157: Anh sẽ rất cô đơn nếu không có em bên cạnh (4)

“Em không phải không biết, còn hỏi ư?”

“Vậy anh có nghĩ cách đối phó chưa? Ông già không phải loại người dễ dàng từ bỏ.” Thẩm Ngộ Thụ cà lơ phất phơ nói, anh ta rất tin tưởng năng lực của anh trai mình, nhưng chỉ sợ thủ đoạn của ông già càng bỉ ổi, anh Tư không đối phó được.

Thẩm Duệ không nói chuyện, Thẩm Ngộ Thụ cũng đã đoán được vài điểm, anh ta nói: “Xem ra ông già đã ra tay rồi, anh Tư, thật ra đối phó ông già cũng rất đơn giản, chính là phải bỉ ổi hơn ông ấy.”

“Nói thì dễ, em thử bỉ ổi cho anh xem?” Không phải là người trong cuộc thì sẽ không bao giờ hiểu được chuyện mà người trong cuộc sợ hãi, anh không sợ trở mặt với ông già, chỉ sợ là Tống Hân Nghiên sẽ bị tổn thương.

“Xem ra ông già đã nắm được điểm yếu của anh.” Thẩm Ngộ Thụ biết nếu có thể khiến một người tàn nhẫn kiên quyết lại nảy sinh sự băn khoăn trong lòng, ông già nhất định phải làm một chuyện đi vào ngõ cụt khiến anh không giải quyết được, chỉ cần Thẩm Duệ còn quan tâm, chắc chắn sẽ bị ông già dắt mũi.

Nhắc đến cái này khiến tim của Thẩm Duệ lại nhói lên, đó cũng là tội lỗi mà anh đã phạm phải năm năm trước. Tuy nhiên, nếu không phải đêm đó của năm năm trước, có lẽ anh và Tống Hân Nghiên chỉ là hai đường thẳng song song không cắt nhau.

“Vài ngày nữa là giỗ mẹ, lần này dù có cớ gì anh cũng phải tham gia, anh nghe chưa?” Thẩm Duệ nhìn anh ta chằm chằm. Năm đó khi mẹ xảy ra chuyện lúc đó Thẩm Ngộ Thụ mới 12 tuổi, những năm nay anh ta vẫn chưa thể nào chấp nhận được sự thật mẹ đã chết, anh ta không chịu tham gia vào mỗi đám giỗ.

Sự cà lơ phất phơ trên mặt Thẩm Ngộ Thụ biến mất ngay lập tức, anh ta nghiêm nghị nhìn Thẩm Duệ: “Anh tư, anh thực sự nghĩ rằng mẹ đã chết sao?”

“Ý em là gì?” Thẩm Duệ cau mày.

“Không có gì, anh cứ coi như em chưa nói gì đi, lần này em sẽ quay lại.” Nói xong, anh ta quay lưng bước đi, khi định bước ra khỏi quầy thì anh ta quay lại nhìn Thẩm Duệ và nói: “Anh Tư, cho dù người nhà họ Thẩm có phản đối hai người như thế nào, em đều sẽ mãi mãi đứng về phía anh và ủng hộ hai người.”

Trong lúc sắc mặt Thẩm Duệ thay đổi thì Thẩm Ngộ Thụ đã xoay người rời đi.

Tống Hân Nghiên đợi Thẩm Ngộ Thụ đi xa, cô mới đi vào quầy. Khi cô thấy Thẩm Ngộ Thụ ở tại thành phố Giang Ninh cũng không cảm thấy kỳ lạ chút nào, dù sao thì Lệ Gia Trân cũng ở chỗ này. Hơn nữa cô nghe nói mục đích mà Thẩm Ngộ Thụ luôn muốn ở lại thành phố Giang Ninh là vì bảo vệ bạn gái nhỏ của anh ta.

“Em trai anh đã nói cái gì với anh vậy?” Tống Hân Nghiên đi tới bên cạnh Thẩm Duệ lại thấy anh ngẩn người, cô kéo anh lại.

Khi Thẩm Duệ lấy lại tinh thần đã nhìn thấy cô tự nhiên kéo cổ tay anh, điều này làm cho tâm trạng anh rất tốt, anh thích những hành động thân mật như này của cô: “Cậu ấy nói là sẽ ủng hộ chúng ta.”

Hai má Tống Hân Nghiên nóng lên, hỏi: “Làm sao cậu ấy lại biết chúng ta đang ở bên nhau?”

“Có lẽ là gặp được thôi, em không cần phải lo lắng, cậu ấy là em trai ruột của anh. Đi thôi, chúng ta cần phải quay lại.” Thẩm Duệ cầm lấy túi mua sắm rồi nắm tay cô đi ra ngoài quầy.

Trở lại khách sạn, Tống Hân Nghiên vào toilet giặt quần áo cho anh còn Thẩm Duệ ngồi trên sô pha xem tài liệu, đây là tài liệu của mấy dự án lớn gần đây cần phải có chữ ký của anh, trong số tài liệu đó có vụ thu mua lại Bác Dực.

Sau khi Tống Hân Nghiên từ chức thì một nhà thiết kế khác của bên Bác Dực đã tham gia cuộc thi. Vì từ thiết kế đến ý tưởng của vị thiết kế này đều kém hơn ý tưởng khéo léo của Tống Hân Nghiên, đương nhiên là hạng mục này đã thua Nghiệp Chi Phong.

Còn Đổng Nghi Tuyền đang gấp rút thu mua Bác Dực, hơn nữa với giá cả và điều kiện anh đưa ra cũng đủ để cho người phụ trách Bác Dực bán lại công ty cho anh. Anh nhanh chóng duyệt năm lần rồi ký vào tờ cuối cùng.

Việc mua lại Bác Dực đã được quyết định.

Tống Hân Nghiên giặt quần áo xong, cô tìm móc treo để phơi quần áo. Vừa phơi quần áo xong cô đã nghe thấy Thẩm Duệ gọi cô, cô bước nhanh qua thấy Thẩm Duệ đưa cho cô một bản văn kiện.

Cô ngạc nhiên nhìn anh, không mở ra: “Đây là gì vậy?”

“Em mở ra xem là biết.” Ánh mắt Thẩm Duệ sáng quắc nhìn chằm chằm cô, món quà này anh đã muốn tặng cô từ lâu, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội. Lúc trước Nghiêm Thành nói là muốn đưa văn kiện tới thì anh mới nhớ tới.

Tống Hân Nghiên vừa mở ra vừa nói đùa, nói: “Thần thần bí bí có phải là phí chia tay gì đó đấy không?”

Trong nháy mắt khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Duệ đen xuống, cô cảm giác được khí thế của anh trở nên vô cùng sắc bén, Tống Hân Nghiên vội vàng trấn an nói: “Nói đùa, nói đùa thôi.”

Bàn tay của Thẩm Duệ ôm eo cô, tay còn lại nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt anh, anh nghiêm túc nói: “Nghiên Nghiên, sau này không được đùa giỡn như vậy với anh nữa, anh vĩnh viễn sẽ không cho em một thứ như vậy.”

“Em biết rồi, anh đừng tức giận nữa, nha, nha.” Tống Hân Nghiên an ủi nói, khi anh đưa văn kiện cho cô, trong lòng cô thật sự rất là khẩn trương, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện ba chữ phí chia tay. Tuy rằng cô cảm thấy không có khả năng nhưng vẫn không nhịn được mà nói giỡn.

Cô lấy ra mấy tờ giấy A4 mỏng manh, phía trên là một bản thỏa thuận chuyển nhượng, cô nhanh chóng xem qua một lần, Thẩm Duệ nói ở bên tai cô: “Anh đã nhờ luật sư chuyển nhà máy bánh kẹo này sang tên của em, phía bên kia cũng đang hoạt động bình thường, em không cần quan tâm.”

Tống Hân Nghiên mở to hai mắt, vậy mà anh ấy thu mua xưởng bánh kẹo này, chỉ bởi vì cô thích kẹo mút Star sao? “Thẩm Duệ, anh cũng thật là tùy hứng nha!”

“Thích món quà này không?” Thẩm Duệ cool ngầu hỏi.

“Ừm, em rất thích.” Tống Hân Nghiên dùng sức gật đầu, khó trách là anh mang theo kẹo mút thì ra anh ấy đã thu mua toàn bộ xưởng kẹo, cô thật sự chưa từng thấy người đàn ông nào tùy hứng hơn anh, nhưng mà tùy hứng đến mức cô rất thích.

Thẩm Duệ ôm cô vào lòng, anh nói: “Nghiên Nghiên, tạm thời anh không có cách nào đưa toàn bộ vũ trụ cho em, nhưng bây giờ, anh đã tặng toàn bộ bầu trời đầy sao cho em kể cả bản thân mình.”

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy cổ anh, nói: “Thẩm Duệ, cám ơn anh.”

Cô rất cảm động, người đàn ông này ngay cả việc tặng quà cũng rất khí phách không giống như người thường, cô thật sự càng ngày càng thích anh thì phải làm sao bây giờ? Nếu có một ngày bọn họ phải chia tay trong bất đắc dĩ thì đến lúc đó cô nên làm cái gì đây?
Chương 158: Anh sẽ rất cô đơn nếu không có em bên cạnh (5)

Thẩm Duệ cười tủm tỉm nhìn cô, nói: “Ngoài miệng nói là cảm ơn nhưng lại không có thành ý thực tế chút nào.”

Tống Hân Nghiên biết ý của anh là gì, cô ngượng ngùng rũ mắt xuống, hai ngày nay không biết là cô đã bị anh hôn bao nhiêu lần, cô vẫn chưa quen kiểu thân mật như vậy giữa hai người. Cô do dự một lúc rồi kiễng mũi chân, khẽ chạm môi anh một cái, lúc vừa định rời đi thì cái ót đã bị anh đè lại, tim cô đập thình thịch, cô biết rằng anh sẽ không dễ dàng buông tha cô như vậy, cô cũng chỉ có thể nghe theo.

Thẩm Duệ vừa định hôn sâu hơn thì chuông cửa vang lên, ngay lập tức mặt anh đen như đáy nồi. Tống Hân Nghiên nhân cơ hội này mà đẩy anh ra, chạy đến sofa đơn ngồi, làm bộ đang xem thỏa thuận chuyển nhượng.

Sắc mặt Thẩm Duệ âm trầm đi đến mở cửa, Nghiêm Thành đứng ở ngoài cửa nhìn thấy vẻ mặt của ông chủ không vui ra mở cửa, anh ta sợ hãi nói: “Tổng Giám đốc Thẩm, tôi đến lấy văn kiện.”

Thẩm Duệ nhìn anh ta một cái rồi bảo anh ta chờ, ngay cả phòng cũng không cho anh ta vào, xoay người lấy văn kiện ra nhét vào trong ngực anh ta, nói: “Mấy văn kiện quan trọng tạm thời giao cho phó tổng giám đốc xử lý, còn những cái thật sự cần tôi ký tên thì chờ tôi trở về rồi xử lý.”

“Nhưng Tổng Giám đốc Thẩm...” Nghiêm Thành chần chờ còn chưa nói xong thì đã bị Thẩm Duệ cắt đứt: “Không có nhưng nhị gì hết, chả lẽ tôi đi mấy ngày mà công ty đã sụp đổ rồi sao?”

“Tôi biết rồi, Tổng Giám đốc Thẩm.” Nghiêm Thành nói xong, ôm văn kiện xoay người rời đi.

Thẩm Duệ đóng cửa lại, xoay người vào phòng, anh đứng ở giữa phòng bày ra bộ dáng hai tay ôm ngực, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên. Tống Hân Nghiên giả vờ nghiêm túc xem nội dung thỏa thuận nhưng một lúc sau cô thật sự không thể giả vờ được nữa, cô ngẩng đầu lên, liếc xéo anh, nói: “Thẩm Duệ, thật ra anh nên nghe lời thư ký Nghiêm về Đồng Thành làm việc đi, em ở bên này rất bận rộn phải đi học, không thể nào mà mỗi ngày ở bên cạnh anh được, vậy thì anh sẽ cảm thấy cô đơn.”

Mặt mày Thẩm Duệ đen sầm vào, anh sải bước đi tới xách cô lên rồi ngồi xuống ghế sofa đơn, sau đó kéo cô xuống ngồi lên trên đùi anh, anh nói: “Không có em ở bên cạnh thì anh sẽ càng cảm thấy cô đơn hơn.”

Tống Hân Nghiên rất ngứa tai bởi vì mấy ngày trước bọn họ đã náo loạn một trận, cô không còn cảm thấy cuộc sống khó khăn nữa. Nhưng mà với hiện tại sau khi bọn họ quay lại thì tình cảm giữa bọn họ cũng đã tốt hơn, vì vậy lúc nghĩ đến việc không nhìn thấy anh nửa tháng, cô có loại cảm giác như mỗi ngày đều dài như cả một năm.

Thật sự thì cô cũng không nỡ để anh quay về, nhưng anh cũng phải cân nhắc đến sự nghiệp của mình, cũng không thể ở cùng một chỗ với cô, vậy thì anh không thể trở thành một bậc quân vương được.

“Chúng ta có thể nhắn tin qua wechat, còn có thể gọi video.” Tống Hân Nghiên cố nén lại sự luyến tiếc nói.

Thẩm Duệ lạnh lùng nhếch môi cắn mạnh vào vành tai cô, không vui nói: “Sao anh lại có cảm giác như kiểu em đang muốn đuổi anh đi vậy?”

Tống Hân Nghiên đau, đưa tay che lại vành tai, trên vành tai có hai dấu răng, cô vô cùng im lặng, anh là chó sao, sao lại đi cắn người? “Em mới không dám đuổi anh đi, em còn ước gì ngày nào anh đều có thể ở chỗ này cùng em, nhưng dù sao thì chuyện này cũng không được cho lắm, anh rời khỏi Đồng Thành vài ngày còn đỡ chứ rời đi lâu thì cũng khó tránh khỏi việc khiến cho người khác nghi ngờ, đúng không?”

“...” Thẩm Duệ thở dài: “Hân Nghiên, một ngày nào đó, anh sẽ không e ngại về chuyện người khác biết mối quan hệ của chúng ta.”

“Vậy là anh đồng ý quay về sao?”

“Đến em cũng muốn đuổi anh đi rồi thì anh còn có thể mặt dày mày dạn ở lại sao?” Thẩm Duệ liếc xéo cô, vẻ mặt cao lãnh. Tống Hân Nghiên bĩu môi, giọng điệu ai oán như vậy chắc chắn không giống những lời từ miệng cậu Tư của nhà họ Thẩm.

Cô nói: “Vậy thì cứ một tuần anh đến gặp em một lần? Thôi vẫn là bỏ đi, anh bận rộn như thế, hơn nữa nửa tháng sau em cũng sẽ quay về rồi.”

“Được, vậy thì cứ một tuần anh sẽ tới thăm em một lần.” Thẩm Duệ không cho cô thời gian đổi ý, một tuần đến thăm cô một lần, đã là nhẫn nại cực hạn của anh rồi. Anh rất muốn trở về với cô nhưng anh biết điều này là không thể.

R.O thực sự có tài năng, nếu như cô tham gia các khóa đào tạo thì sẽ học được rất nhiều kiến thức, hơn nữa tầm nhìn cũng sẽ được mở rộng rất nhiều. Cô rất có thiên phú trong thiết kế, chỉ cần dùng sức mài giũa, cô nhất định có thể thể hiện được tham vọng trong giới trang phục gia đình.

Anh thích cô đồng thời cũng đánh giá rất cao về cô, anh không muốn giam cầm tài năng của cô trong thế giới của anh, đó không phải là điều anh muốn nhìn thấy. Anh muốn nhìn thấy cô được tỏa sáng trong lĩnh vực kinh doanh của mình, không chỉ với tư cách là vợ của anh.

Anh nghĩ rằng đây là tình yêu thực sự dành cho một người, tôn trọng sự lựa chọn của cô, tôn trọng ước mơ của cô. Nếu như cô không muốn nhường anh vậy thì cứ để anh nhường cô đi.

Trong lòng Tống Hân Nghiên cực kỳ cảm động, từ khi bọn họ quen biết tới nay, hình như vẫn luôn là anh nhường cô. Mỗi lần bọn họ cãi nhau khi cô chọc anh tức giận thì cũng đều là anh buông mình xuống trước rồi tìm cô: “Thẩm Duệ, tại sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”

Thế giới của cô luôn luôn lạnh lùng, vì vậy khi cô mười bảy tuổi, gặp phải cậu bé đã sử dụng cả cuộc sống của mình để cứu cô, cô sẽ kiềm chế lại việc yêu và tự kiềm chế mình trong vô lực. Nhưng mà tình cảm ba năm lại không ngăn cản được sự tàn khốc của hiện thực, cô lại rơi vào thế giới lạnh lẽo của hơn ba năm trước.

Trong năm năm, cô đã đóng băng trái tim của mình, không để cho bất cứ ai chạm vào trái tim của cô. Nhưng gặp được anh, sự bá đạo cường thế của anh sự dịu dàng săn sóc của anh lại làm cho trái tim cô đã đóng băng nhảy lên một lần nữa. Cô vốn tưởng rằng mình sẽ không yêu được nhưng không ngờ bây giờ lại trầm luân nhanh như vậy.

Thẩm Duệ không trả lời cô, mà nói: “Hân Nghiên, nếu nhớ anh thì quay về Đồng Thành, bất kể lúc nào, anh cũng sẽ đi đón em.”

Tống Hân Nghiên nặng nề gật đầu, trong hốc mắt nước mắt lại tuôn ra một lần nữa. Trước khi anh rời đi, cô đã luôn nghĩ về anh.

...
Chương 159 Anh sẽ rất cô đơn nếu không có em bên cạnh (6)

Hôm sau, Thẩm Duệ đưa Tống Hân Nghiên trở về ký túc xá. Trong xe, Thẩm Duệ nắm lấy tay cô, cuối cùng vẫn không nhịn được, anh nói: “Hân Nghiên, thật sự muốn em trở về với anh.”

Tống Hân Nghiên nắm chặt tay anh, trong lòng cũng rất luyến tiếc. Mặc dù cô khuyên anh quay lại, nhưng giờ phút này cô lại muốn giả tạo giữ anh lại. Lý trí của cô đã vượt qua cảm xúc, cô nói: “Thẩm Duệ, nhiều nhất là hai tuần em sẽ trở về, sẽ không lâu đâu.”

Thẩm Tồn Hi khẽ thở dài, mỗi lần cô lý trí như vậy, anh đều cảm thấy mình giống như một cô vợ nhỏ. Anh nghiêng người hôn môi cô và nói: “Đi lên đi, anh thấy em vào ký túc xá rồi đi.”

Lại lần nữa luyến tiếc không rời nhưng vẫn phải nói lời tạm biệt. Trong lòng Tống Hân Nghiên khổ sở, cô thu tay lại, lần đầu tiên rút không ra, cô lại dùng chút lực, hay là không rút ra, cô ngẩng đầu nhìn anh, Thẩm Duệ nhìn chằm chằm cô, hỏi: “Hân Nghiên, còn có gì muốn nói với anh không?”

Tâm trạng Tống Hân Nghiên dâng trào, cô có một câu rất muốn nói, muốn bảo anh lái xe cẩn thận, chú ý an toàn. Sau khi trở về nhớ chăm sóc bản thân thật tốt, ăn đúng giờ, bớt hút thuốc lại, không nên thức khuya, không tốt cho sức khỏe. Nhưng cô một câu cũng không thể nói nên lời, cô sợ rằng lúc mở miệng cô sẽ khóc, sẽ không nỡ để cho anh đi.

Cô lắc đầu, Thẩm Duệ rất thất vọng, anh buông tay cô ra, cắn răng nói: “Em là một cô nhóc tàn nhẫn.”

Tống Hân Nghiên đẩy cửa xe xuống xe, bước nhanh vào ký túc xá. Phía sau truyền đến tiếng động cơ xe khởi động, cô không kiềm chế được nước mắt rơi đầy mặt, cô xoay người lao ra khỏi ký túc xá, hướng về phía Bentley u Lục màu trắng dần dần hét lớn: “Thẩm Duệ, em sẽ nhớ anh, em chắc chắn sẽ nhớ anh.”

Sau khi hét lên, trái tim cô đau đớn đến nỗi cô phải ngồi xổm trên mặt đất, bất lực mà khóc. Cô vẫn cho rằng cô đã quản lý tốt trái tim mình, có thể chống đỡ tất cả sự hấp dẫn nhưng cô không biết bắt đầu từ khi nào, tất cả mọi thứ của anh đều xâm nhập vào tận xương tủy của cô, khiến cô không thể quên đi một cách dễ dàng nữa.

Cô rất thích anh, thích đến mức mà trái tim này đau đớn, vẫn phải chia tay. Trên đời này thứ khiến người ta phiền muộn nhất, có lẽ chính là ly biệt người mình yêu.

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một đôi giày da màu đen sáng bóng, tiếng khóc của cô dừng lại, đột nhiên ngửa đầu nhìn anh, anh đứng dưới ánh mặt trời mọc, đẹp trai tuấn tú như thần tiên, bên tai truyền đến tiếng thở dài của anh: “Như này thì sao có thể để anh yên tâm mà quay về chứ, cô bé ngốc này.”

Tống Hân Nghiên đứng lên, nhào mạnh vào lòng anh, Thẩm Duệ vội vàng ôm eo cô, lui về phía sau hai bước mới ổn định được thân thể, sau đó môi anh bị cô hôn lên. Không giống như là một người xấu hổ lúc trước mà ngược lại rất triền miên và nhiệt tình.

Anh rất hài lòng với sự nhiệt tình của cô, anh ôm chặt cô rồi làm cho nụ hôn cành thêm sâu hơn. Tất cả mọi thứ trên đời, dường như chỉ còn lại hai người bọn họ, bọn họ quên hết tất cả, trong mắt chỉ có lẫn nhau, chỉ có phần tình cảm khó bỏ này.

Nhưng bọn họ lại không biết, nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần.

......

Tại biệt thự của nhà họ Thẩm, Nhan Tư trông chừng mấy đêm, cuối cùng cũng đã canh được lúc Đường Diệp Thần trở về, nhìn thấy con mình say ngớt đi vào hơn nữa ngoại trừ có mùi rượu ngút trời ở trên người còn có một mùi hương son phấn nồng đậm. Trước khi ly hôn với Tống Hân Nghiên nó đã như vậy nhưng bây giờ còn quá đáng.

Nhan Tư tức giận không nhẹ, tập đoàn Khải Hồng càng ngày càng tệ mà nó lại không phân tích vấn đề nan giải này với ba nó thì thôi, thậm chí bây giờ vẫn còn đứng dậm chân tại chỗ. Bà trực tiếp kéo anh ta vào phòng tắm, mở vòi hoa sen lên tưới nước lên đầu.

Tuy rằng thời tiết cuối tháng tám vẫn còn nóng bức khó chịu, nhưng nước của nhà họ Thẩm vào lúc đêm khuya thì lạnh lẽo đến thấu xương. Đường Diệp Thần bị nước lạnh tưới đến mức rùng mình, anh ta đưa tay đoạt vòi hoa sen, bà Thẩm lùi về phía sau một bước né tránh, bà hận không thể nào mà làm sắt không thành thép nói: “Đường Diệp Thần, con còn muốn trầm cảm vì một người phụ nữ đến khi nào nữa? Con chà đạp bản thân mình như vậy, con nghĩ rằng cô ấy sẽ cảm ơn con sao?”

Đường Diệp Thần dựa vào sàn phòng tắm, để mặc cho nước lạnh tưới từ trên đầu anh tưới xuống, khiến cho anh ta chật vật không chịu nổi, anh ta gào thét: “Vậy con có thể làm sao bây giờ? Mẹ, mẹ nói cho con biết phải làm gì? Con luôn nghĩ rằng con không cần cô ấy, nghĩ rằng nếu không có cô ấy thì cuộc sống của con sẽ được tốt hơn, nhưng không thể tốt được vì ở đây rất đau đớn.”

Đường Diệp Thần vừa nói vừa dùng sức đấm vào ngực mình, tại tòa án, cô ấy tình nguyện thừa nhận mình ngoại tình, cũng muốn ly hôn cho bằng được với anh, rốt cuộc thì anh ta làm người đã thất bại đến trình độ nào, mới có thể khiến cô muốn rời khỏi anh nhanh chóng như vậy?

“Sao mẹ lại có thể sinh ra một đứa con vô dụng như con được chứ.” Nhan Tư cắn răng nói: “Lúc trước nếu như cậu có một nửa điểm giác ngộ này thì hai người sẽ không ly hôn. Con trai ngốc nghếch, vui lên đi, Tống Hân Nghiên đã không còn yêu con nữa, cô ấy đã yêu người khác.”

Đường Diệp Thần ngẩng đầu nhìn bà: “Con không tin, con không tin, cô ấy sẽ không yêu bất cứ ai.”

Nhan Tư biết, nếu như không để cho nó tỉnh táo lại hoàn toàn, thì chắc chắn nó sẽ hủy hoại đi toàn bộ cuộc sống của nó. Bà tắt vòi sen, lấy cho anh ta một chiếc khăn tắm và nói: “Con mau sửa soạn bản thân mình rồi đi ra ngoài, chúng ta cần phải nói chuyện.”

Đường Diệp Thần nhìn mẹ mình xoay người đi ra ngoài, trong lòng anh ta lo sợ lo lắng, vì sao mẹ lại nói chắc chắn như vậy? Có phải là bà ấy đã biết gì không? Anh ta nhanh chóng sửa soạn lại, tắm nước lạnh, cả người đều thanh tỉnh không ít.

Anh ta mặc áo choàng tắm đi ra ngoài, Nhan Tư ngồi bên bàn tròn thủy tinh, trước mặt bà đặt một xấp ảnh. Nhìn anh ta đi ra, bà vẫy tay bảo anh ta ngồi xuống, Đường Diệp Thần nhìn bà, nói: “Mẹ, mẹ có biết gì không?”

Nhan Tư đẩy ảnh qua: “Con xem đi.”

Đường Diệp Thần nhìn bà mẹ của mình mới cúi đầu nhìn dãy ảnh kia. Người trong ảnh là người mà anh ta không thể quen thuộc hơn, là ảnh Tống Hân Nghiên và Thẩm Duệ, trong ảnh bọn họ đang ôm hôn nhau ở dưới tầng căn hộ, trong đầu anh ta bất ngờ căng thẳng, tiếng nổ “bùng” không dứt bên tai.
Chương 160: Thẩm Duệ, đợi em (1)

Đường Diệp Thần ngẩng đầu liếc nhìn Nhan Tư một cái, động tác trên tay vẫn chưa ngừng, lướt qua từng tấm ảnh một, càng về sau càng cảm thấy khó coi. Một tấm là sáng hôm sau khi Tống Hân Nghiên bị hạ thuốc, cô ra khỏi hiệu thuốc. Trong tay cầm thuốc tránh thai khẩn cấp, còn có ảnh chụp lại cảnh Thẩm Duệ ném vào thùng rác.

Anh ta càng nhìn về sau, hô hấp càng trở nên nặng nề, thở hổn hển, sau khi xem hết ảnh chụp, mây đen dày đặc đã giăng đầy trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta, trên mỗi tấm ảnh đều hiện rõ thời gian chụp, không thể nào làm giả được.

Nhìn những bức ảnh này, anh ta chợt nhớ đến buổi sáng hôm đó, anh ta đã thấp thỏm đứng ngồi không yên dưới tòa chung cư Kim Vực Lam Loan và chờ cho đến khi Tống Hân Nghiên trở về. Nhưng lại thấy chi chít vết hôn phủ đầy trên cổ và xương quai xanh của cô, lúc ấy anh ta đã mất khống chế, bởi vì anh ta biết những vết hôn kia tuyệt đối không phải là do anh ta để lại.

Anh ta cứ tự hỏi người đàn ông đêm đó là ai, sau đó mẹ có nói với anh ta, đêm đó Tống Hân Nghiên không bị người ta đụng vào, anh ta mới dần dần quên đi chuyện đó.

Nếu như vậy có nghĩa là… Đêm đó người ở cùng cô chính là chú Tư, làm sao có thể là chú Tư, làm sao có thể là người đó được chứ? Chẳng trách trưởng khoa phụ khoa kiểm tra cũng không ra được gì, Nhược Kỳ có nói chú Tư không cương được, cho dù giữa bọn họ không làm tới bước cuối cùng nhưng như vậy cũng không khác gì đã làm.

Một khi trong lòng đã có nghi ngờ thì những điều đã xảy ra trước đó sẽ trở nên đặc biệt rõ ràng trong tâm trí. Trước khi ly hôn, anh ta đến nhà của Tống Hân Nghiên, sau đó chú Tư cũng tới, anh ta luôn cảm thấy giữa bọn họ còn có cái gì đó rất kỳ quái, còn có câu “Nước miếng đều đã ăn qua, huống chi là một bát mì”, lúc đó anh ta cứ tưởng chỉ đang nói đùa, xem ra kể từ lúc đó bọn họ đã phản bội anh ta rồi.

Đường Diệp Thần đầu óc trong sáng, chứng cứ đã rõ rành rành như vậy rồi nhưng anh ta vẫn như cũ, vẫn không muốn tin. Anh ta nắm chặt tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Tư: “Con không tin, trước nay giữa Hân Nghiên và chú Tư chẳng liên quan gì đến nhau, khả năng có gian tình càng không. Mẹ, cho dù mẹ muốn con hết hy vọng, cũng không cần lấy mấy tấm ảnh đã photoshop này tới hù dọa con.”

Nhan Tư tức giận đến mức trực tiếp đứng lên duỗi tay nhéo lỗ tai của anh ta: “Ôi trời ơi sao tôi lại sinh ra một thằng con vô dụng như thế này? Những bức ảnh này có phải đã photoshop hay không, trong lòng con cũng biết rất rõ, con cho rằng con và Tống Nhược Kỳ bắt tay hợp tác với nhau thì sẽ luôn thuận lợi sao? Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, Thẩm Duệ mới là thợ săn chân chính. Tống Hân Nghiên nếu không phải đã có người đàn ông khác. Con bé sẽ ly dị với con như vậy sao? Đừng quên ở tòa, chính con bé nói rằng con bé đã ngoại tình.”

“Mẹ!” Đường Diệp Thần quát lớn một tiếng, anh ta không muốn tin việc Tống Hân Nghiên đã phản bội anh ta, thậm chí càng không muốn tin người cùng cô phản bội anh ta lại là chú Tư, người mà anh ta đang cạnh tranh, anh ta hất bỏ bàn tay Nhan Tư, kiên quyết nói: “Cứ cho rằng trưởng khoa phụ khoa kia nói dối đi, thì nhất định đêm đó Tống Hân Nghiên đã bị người ta chơi đùa nhưng người đó không phải là Thẩm Duệ, chắc chắn không phải!”

Nhan Tư thật muốn bẻ đôi đầu của anh ta ra để xem có phải trong đầu anh ta toàn là bã đậu hay không. Bà tức giận đến tim phổi muốn nổ tung: “Con quát mẹ thì được cái gì chứ? Ôi, ôi! Lúc trước mẹ bảo con tin con bé đi thì cứ sống chết không tin. Bây giờ đã ly hôn rồi mà sao con lại tin con bé đến như vậy hả?”

Đường Diệp Thần vuốt mặt một cái, tức giận nói: “Đó là vì con không tin cô ấy và chú Tư cùng nhau phản bội con! Con không tin điều đó!”

Trong phòng ngủ đột nhiên yên tĩnh trở lại, Nhan Tư nhìn Đường Diệp Thần đang trên đà suy sụp, bà nhất thời trở nên đau lòng. Đứa con ngốc của bà a, sao lại ngốc đến như vậy cơ chứ? Bà nhẹ nhàng nói: “Diệp Thần, con có biết tâm trạng của mẹ khi nhìn thấy những bức ảnh này là gì không? Mẹ rất đau lòng, tại sao người phụ nữ đó lại chà đạp con trai mẹ như vậy cơ chứ? Nhưng vì con. Mẹ phải chịu đựng. Mẹ sợ con biết lại trở nên buồn bã, liền sai người nặc danh đem ảnh chụp đưa cho ông nội con, mẹ bảo ông nội ra tay ngăn cản bọn họ. Ông nội lại ngăn cản, là chú Tư con hết lần này đến lần khác quyến rũ Hân Nghiên.”

Nhan Tư ngồi xuống ghế, thở dài nói: “Đứa nhỏ Hân Nghiên này cũng là một đứa trẻ có số khổ, từ nhỏ đến lớn không được ba mẹ yêu thương, chị gái duy nhất thì cũng không ưa gì con bé, con bé đã lớn lên một mình, thật vất vả lắm mới được gả cho con nhưng con lại không biết quý trọng con bé ấy. Suốt năm năm trời, những tổn thương mà con gây ra đủ để cho con bé chết tâm đối với con. Nếu không phải con bé nợ con một ơn cứu mạng, nếu không vì ba năm kia của các con thì mẹ nghĩ con bé đã sớm kiên trì không nổi nữa rồi.”

Đường Diệp Thần nghe vậy, anh ta bất lực ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, trong lòng tràn đầy hối hận.

Nhan Tư nhìn dáng vẻ hối hận của anh ta, ánh mắt lóe lên, bà tiếp tục nói: “Con đã lạnh nhạt với con bé suốt năm năm rồi. Lúc này có một người đàn ông đến yêu con bé, che chở con bé, con bé có thể không động lòng sao? Chú Tư con xuất hiện thật đúng lúc, ở thời điểm con bé tuyệt vọng nhất, cần hơi ấm nhất. Chú Tư con giống như tiên giáng trần vậy, hoàn mỹ đến chói mắt, không có mấy người phụ nữ nào sẽ không vì chú Tư con mà động lòng. Con bé cũng không thoát được, bởi vì trái tim đã cô đơn quá lâu. Mà chú Tư con chính là lợi dụng điểm này, thuận lợi tiếp cận con bé, làm cho con bé không thể phản kháng. Hân Nghiên còn trẻ, không thấy rõ thế giới này hiểm ác, chú Tư con lại có sức hút đến như vậy, chỉ muốn sử dụng một chút kỹ xảo thì Hân Nghiên làm sao có thể từ chối được?”

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, cầu xin mẹ đừng nói nữa.” Đường Diệp Thần cầu xin trong thống khổ, chú Tư thật đáng hận, biết rõ Hân Nghiên là vợ của anh ta, tại sao còn làm như vậy?

Đúng là không ai hiểu con bằng mẹ, Nhan Tư biết rất rõ con trai lúc này đang suy nghĩ cái gì, bà nói tiếp: “Diệp Thần, chú Tư con muốn cướp đi tất cả những gì con có, Hân Nghiên ly hôn với con chỉ là bước đầu tiên thôi. Tên đó cướp Nghiên Nghiên đi nhưng sẽ cho con bé hạnh phúc thì không nói, nhưng tuyệt đối sẽ không, hắn ta sẽ đùa giỡn con bé rồi lại vứt bỏ con bé đi, để con bất lực đứng nhìn người mình yêu vì hắn ta thống khổ tuyệt vọng mà không thể làm gì, hắn ta muốn trả thù con.”

Đường Diệp Thần bất ngờ ngẩng đầu trừng mắt nhìn Nhan Tư, giọng nói khẽ run: “Mẹ, ý mẹ là chú Tư quyến rũ Hân Nghiên chỉ vì trả thù con?”

“Chẳng lẽ con còn chưa rõ sao? Tống Nhược Kỳ là loại phụ nữ gì, Thẩm Duệ bảo cô ta rời khỏi, cô ta không nói hai lời liền ký đơn ly hôn, mà người nhà họ Tống cũng không dám làm gì ầm ĩ, chẳng lẽ không phải bởi vì bị Thẩm Duệ nắm thóp?” Nhan Tư nói.

Đường Diệp Thần cẩn trọng suy nghĩ lại một chút, cảm thấy Nhan Tư nói cũng có lý, Tống Nhược Kỳ và bà Tống đều không phải kiểu đèn cạn dầu. Nếu Tống Nhược Kỳ biết Thẩm Duệ không thể làm chuyện đó, làm sao có thể dễ dàng ký đơn ly hôn như vậy?

“Mà cái thóp này rất có thể là chứng cứ Tống Nhược Kỳ ở cùng một chỗ với con. Chú Tư đã sớm biết con và Tống Nhược Kỳ làm chuyện có lỗi với hắn ta, nhưng hắn ta vẫn nhẫn nhịn chịu đựng, cố ý tiếp cận Nghiên Nghiên, quyến rũ con bé, chính là vì muốn cho con một đả kích lớn. Diệp Thần, Nghiên Nghiên không phản bội con, con bé chỉ không chịu nỗi cám dỗ. Tất cả đều là lỗi của chú Tư con, con phải phấn chấn lên, đánh bại chú Tư con, cướp đi tất cả của hắn ta, đến lúc đó, Hân Nghiên mới biết rốt cuộc ai là người yêu con bé nhất, sau đó sẽ trở lại bên cạnh con.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom