• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (1 Viewer)

  • Chương 186-190

Chương 185: Thứ tôi không cần cũng sẽ không cho cô(3)

Cho dù là bọn họ đã làm chuyện đó với nhau rồi, anh cũng phải khiến Thẩm Duệ ghê tởm hết phần đời còn lại.

Tống Hân Nghiên đẩy anh không được, anh đối xử với cô cực kỳ thô bạo, trong lòng cô chỉ cảm thấy bị áp bức và lăng nhục, nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô nhắm mắt lại, trong lòng không ngừng kêu gào, Thẩm Duệ, cứu em, cứu em!

Giống như là nghe được lời kêu cứu của cô, trên người cô bỗng nhẹ đi, sau đó cô nghe thấy một tiếng rên rỉ, cô mở mắt thấy Đường Diệp Thần đang nằm trên mặt đất, người đàn ông đang cưỡi trên người anh, nện từng nắm đấm lên mặt của anh ta.

Nguy hiểm được giải trừ, cô mới nặng nề thở hổn hển, ngồi sụp xuống dưới đất. Nhìn bóng lưng của người đàn ông, cô chợt bật khóc.

Liên Mặc nhìn Đường Diệp Thần bị đánh thành đầu heo, anh đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo, không ngừng đạp vào hạ thân của anh ta, trong màn đêm yên tĩnh bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.

Liên Mặc đứng từ trên cao nhìn xuống, anh cảnh cáo nói: “Đường Diệp Thần, nếu như lần sau còn để tôi thấy anh quấy rối Hân Nghiên thì đừng trách tôi không khách khí.” Dứt lời, anh xoay người đi tới trước mặt Tống Hân Nghiên, nhìn thấy chiếc áo xám của cô đã bị kéo rách, anh cởi áo ngoài khoác lên vai cô, khom lưng ôm cô dậy, dẫn cô ngồi vào trong ghế phụ.

Liên Mặc bước lên, khởi động xe lái rời đi.

Trên đường đi hai người không nói với nhau câu nào, Liên Mặc thi thoảng liếc nhìn cô, thấy bộ dạng cắn môi yên lặng rơi lệ của cô, anh nói: “Anh ta không làm em bị thương chứ?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu, cô đưa tay lau nước mắt, nhưng càng lau thì nước mắt lại càng chảy nhiều hơn, Liên Mặc thở dài một tiếng, anh rút khăn giấy ra đưa cho cô: “Đừng khóc nữa, hiện tại không sao rồi.”

Tống Hân Nghiên lau sạch nước mắt: “Có phải em vô dụng lắm không?”

“Xã hội này vốn dĩ đã không công bằng với phụ nữ, anh ta dám ức hiếp em là bởi vì em chưa đủ mạnh.” Liên Mặc nhìn cô, vừa nãy anh cũng tiện đường đi qua, vốn dĩ còn nghĩ là đôi tình nhân nào đang ve vãn nhau, sau đó anh mới nhìn nước mắt trên mặt cô mới phát hiện có gì đó không đúng.

Hai tay Tống Hân Nghiên túm chặt áo khoác, cô cứ nghĩ bọn họ ly hôn trong hòa bình, sau này gặp lại cho dù không làm bạn được thì cũng không phải kẻ thù. Bây giờ cô mới biết suy nghĩ của mình ngây thơ tới nhường nào.

Cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng cực kỳ tồi tệ.

Liên Mặc nhìn cô một cái, cũng không an ủi cô nữa.

Xe dừng bên ngoài Kim Vực Lam Loan, Tống Hân Nghiên xoay đầu nhìn anh nói: “Liên Mặc, cảm ơn anh tối nay đã cứu em, cũng cảm ơn anh đưa em về nhà.” Dứt lời, cô cởi áo khoác chuẩn bị trả lại cho anh.

Liên Mặc nhìn quần áo không còn nguyên vẹn của cô, anh lắc đầu nói: “Em mặc đi, hôm khác trả lại cho anh cũng được.”

Tống Hân Nghiên cũng không từ chối, cô đẩy cửa xe bước ra ngoài. Liên Mặc hạ cửa sổ nói với cô: “Em vào trước đi, anh nhìn thấy em vào rồi sẽ đi.”

“Cảm ơn anh, chú ý an toàn.” Tống Hân Nghiên siết chặt áo vest, cô xoay người bước vào trong tiểu khu.

Về tới nhà, Lệ Gia Trân đang ngồi trong phòng khách xem TV, trước mặt bày một đống đồ ăn vặt, nghe thấy tiếng mở cửa, cô quay đầu lại nhìn, thấy Tống Hân Nghiên khoác áo đàn ông đi vào, vẻ mặt có chút tiều tụy: “Chị Tống, chị làm sao vậy?”

Tống Hân Nghiên đứng trước cửa thay giày, cô bước chậm tới: “Trên đường gặp phải một con chó điên, may mà không xảy ra chuyện gì.”

Lệ Gia Trân nghi ngờ nhìn cô: “Vậy chiếc áo này là sao vậy?”

“Chị không sao, chị đi tắm trước, lát nữa nấu cơm cho em.” Tống Hân Nghiên đi vào phòng ngủ, cô lấy quần áo bước tới phòng tắm. Cô mở vòi hoa sen, dùng sức cọ rửa cơ thể, cô muốn sửa sạch sẽ toàn bộ dấu vết của Đường Diệp Thần lưu lại trên người cô.

Lệ Gia Trân đứng đợi trước cửa, thấy cô vào nhà tắm một tiếng vẫn chưa ra, cô sợ Tống Hân Nghiên xảy ra chuyện nên mới vội vàng đến trước cửa phòng tắm gõ: “Chị Tống, chị tắm xong chưa?”

Tống Hân Nghiên mở mắt: “Chị ra ngay đây.”

Cuối cùng Lệ Gia Trân cũng thở phào nhẹ nhõm, một lúc sau, Tống Hân Nghiên mở cửa. Cô bé nhìn cô: “Buổi tối đã xảy ra chuyện gì vậy? Hình như tâm trạng của chị không tốt.”

“Chị không sao, em đừng lo lắng.” Tống Hân Nghiên không muốn nói nhiều, loại chuyện này cô không thể nào nói ra được. “Em đói rồi đúng không, chị đi nấu cơm nhé.”

Lệ Gia Trân nhìn trạng thái của cô, vội vàng kéo tay cô lại: “Không cần đâu, em đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt, bây giờ không đói, chị ngồi nghỉ ngơi một lát đi.”

“Ăn đồ ăn vặt không có dinh dưỡng, chị đi nấu cơm cho em, một lát là xong thôi.” Tống Hân Nghiên dứt lời, cô xoay người đi vào phòng bếp. Lệ Gia Trân không có cách nào khác, chỉ đành đi theo cô. Thấy cô gọt rửa thức ăn đâu vào đấy, cô bé hỏi: “Chị Gia Trân, chị với anh Tư đang qua lại đúng không? Buổi sáng em nhìn thấy anh ấy rồi.”

Động tác trên tay Tống Hân Nghiên khẽ khựng lại, cô gật đầu: “Ừ.”

“Đây là tin tốt, tối nay chúng ta đi ăn mừng đi?” Ánh mắt Lệ Gia Trân sáng như sao, lần trước nhìn thấy họ đi cạnh nhau ở Giang Ninh, cô cảm thấy hình ảnh này quá đẹp.

Tống Hân Nghiên quay đầu nhìn cô: “Em không khuyên chị sao?”

“Khuyên chị cái gì cơ?”

“Anh ấy là chú của chồng cũ chị, chị với anh ấy ở bên nhau sẽ không có kết quả.” Tống Hân Nghiên suy sụp, Đường Diệp Thần cũng đã biết chuyện của cô và Thẩm Duệ, nhà họ Thẩm sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi, ông cụ Thẩm sẽ lấy tấm ảnh kia để uy hiếp cô thêm một lần nữa. khi đó cho dù cô thật sự thân bại danh liệt cũng muốn ở bên Thẩm Duệ sao?

Nếu như những bức ảnh giường chiếu đó bị lộ ra ngoài, Thẩm Duệ cũng sẽ mất hết mặt mũi, khi đó dù cho cô có lo sợ đến đâu thì đoạn tình cảm này cũng sẽ phải chấm dứt.
Chương 186: Thứ tôi không cần cũng sẽ không cho cô(4)

“Chị Tống, chị với anh Tư yêu nhau, liên quan gì tới chuyện anh ấy là chú của chồng cũ chị? Chị yêu anh ấy, anh ấy yêu chị là đủ rồi, đúng không nào? Lệ Gia Trân nói.

Tống Hân Nghiên mỉm cười lắc đầu: “Gia Trân, nếu như mọi chuyện đơn giản như vậy thì tốt rồi, em ra ngoài xem TV đi, chị nấu cơm đây.”

Lệ Gia Trân nhìn bóng lưng của cô, muốn nói lại thôi, cô bé đứng trước cửa một lát rồi xoay người đi ra ngoài.

Tống Hân Nghiên làm hai món mặn một món canh, vừa đặt thức ăn lên bàn thì chuông cửa vang lên, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ đang treo trên tường, sắp 10 giờ rồi, ai còn tới muộn thế này?

Cô gọi Lệ Gia Trân tới ăn cơm, sau đó đi ra mở cửa. Nhìn qua mắt mèo, cô thấy người đàn ông đang đứng ngoài cửa, cô mở cửa: “Vào đi.”

Thẩm Ngộ Thụ gật đầu với cô, sau đó bước vào nhà, Tống Hân Nghiên vừa đóng cửa đã nhìn thấy Lệ Gia Trân chạy như bay vào phòng ngủ, đóng cửa đếm cái “Rầm”, sau đó khóa trái cửa.

Thẩm Ngộ Thụ sờ sờ mũi, anh xấu hổ nhìn Tống Hân Nghiên, Tống Hân Nghiên nói; “Cậu có thể xem tôi như người vô hình.”

Dứt lời, cô cũng đi thẳng về phòng của mình.

Điện thoại di động nhấp nháy đèn, cô cầm điện thoại lên xem, màn hình điện thoại hiển thị có cuộc gọi nhỡ, khi nhìn thấy cái tên đó, cô ngẩn người, điện thoại lại tiếp tục vang lên, cô bấm nghe: “Alo?”

Thẩm Duệ đứng trước cửa kính trong khách sạn, anh cau mày: “Vừa nãy anh gọi sao em không nghe máy?”

“Lúc đó em đang nấu cơm tối cho Gia Trân.” Vừa nghe thấy giọng của anh thì mọi tâm trạng không của cô đều biến mất, ngay cả chính bản thân cô cũng không hề nhận ra, giọng nói của mình trở nên rất dịu dàng.

Thẩm Duệ nghe thấy giọng của cô, nhớ tới đêm qua cô ở dưới thân anh cầu xin hết lần này tới lần khác, trái tim anh mềm nhũn, nghĩ đến cô vì người khác mà xem nhẹ anh, anh lại không vui: “Thẩm Ngộ Thụ chưa tới đón con bé à?”

“Cậu ấy mới tới, lúc này chắc đã dỗ cô ấy.” Tống Hân Nghiên ngồi xếp bằng trên giường, cô đưa tay lấy hộp trang sức từ trong túi ra, cô vừa nói chuyện với anh vừa lật từng bức ảnh.

“Ừ, có nhớ anh không?” Thẩm Duệ tạm thời ra nước ngoài, vừa về tới khách sạn đã không nhịn được mà nhớ cô, anh gọi điện nghe được giọng nói của cô, chỉ muốn lập tức bay về nước.

Vành tai Tống Hân Nghiên nóng lên, cô xấu hổ nói: “Không thèm nhớ anh đâu.”

“Nhưng mà anh nhớ em đến phát điên.” Giọng Thẩm Duệ khàn khàn: “Nhắm mắt lại là chỉ thấy hình bóng của em, Nghiên Nghiên, anh sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, em mau nghĩ cách chữa bệnh tương tư này cho anh đi.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên ngọt ngào, tất cả mọi ấm ức đều bị anh quét sạch, thế giới của cô chỉ còn duy nhất có anh, người đàn ông kiêu ngạo nhưng lại rất tùy hứng, ngay cả nói chuyện tình yêu cũng khiến cô mê mẩn như vậy.

“Em đâu phải bác sĩ, không có cách trị.” Giọng cô mang theo ý cười.

“Đối với anh, em còn có tác dụng hơn cả bác sĩ, trên đời này, chỉ có em mới chữa được bệnh cho anh.” Thẩm Duệ ám chỉ nói.

Hai mà Tống Hân Nghiên nóng lên, giọng anh như đang quanh quẩn nói bên tai cô, thậm chí cô có thể cảm nhận được nhiệt độ từ hơi thở của anh, làm cho lỗ lai cô trở nên ngứa ngáy: “Em không muốn nói chuyện với anh nữa, lúc nào anh cũng trêu chọc em.”

Thẩm Duệ thở dài: “Hôm nay em làm những gì thế?”

“Em về nhà họ Tống một chuyến, lấy di vật bà ngoại để lại cho em, em phát hiện hồi nhỏ mình rất đáng yêu, chẳng trách lớn lên cũng xinh đẹp như vậy.” Tống Hân Nghiên nhìn tấm hình, tự kỷ nói.

“Đợi anh quay về, giám định một chút mới biết được.” Thẩm Duệ cười nói.

“Không cần đâu, hồi nhỏ trông em quê lắm.” Tống Hân Nghiên lắc đầu, bộ dạng ngốc nghếch này của cô, anh vẫn không nên nhìn thấy thì hơn.” Thẩm Duệ, chắc chắn hồi bé anh phải đẹp trai đáng yêu lắm nhỉ?”

Thẩm Duệ nghĩ tới bản thân mình lúc nhỏ, gương mặt đẹp trai của anh lại có chút buồn phiền: “Không phải, hồi hỏi anh là một trùm ác bá nổi tiếng gần xa, làm người lớn rất đau đầu. Tất cả đám trẻ con đều sợ anh, kể cả Ngộ Thụ, chỉ có Tiểu Lục không sợ, thích đi phía sau anh.”

Tống Hân Nghiên đã từng nghe Nghiêm Thành nhắc tới chuyện của Tiểu Lục, cô nói: “Thẩm Duệ, chỉ cần chân thành và kiên trì thì sẽ vượt qua mọi khó khăn, anh sẽ tìm được Tiểu Lục thôi.”

“Sao em lại biết chuyện của Tiểu Lục.” Thẩm Duệ rất ngạc nhiên.

Tống Hân Nghiên thấy mình lỡ miệng, cô cắn môi nói: “Hôm qua, thư ký Nghiêm tới tìm em, nói anh về nhà họ Thẩm để làm giỗ cho mẹ, anh ấy không cố ý nói chuyện riêng tư của anh đâu, anh đừng trách anh ấy nhiều lời.”

“Hân Nghiên, anh không trách cậu ta, anh chỉ ngạc nhiên vì sao em lại biết thôi.” Thẩm Duệ nói.

“Trên mạng có một trang web tìm trẻ bị lạc, anh có ảnh của Tiểu Lục hồi nhỏ không, chúng ta có để đăng ảnh chụp của Tiểu Lục lên, biết đâu Tiểu Lục nhìn thấy được, sẽ nhận nhau với anh.”

“Chuyện này Nghiêm Thành đang phụ trách nhưng vẫn không có kết quả.” Nhắc tới Tiểu Lục, Thẩm Duệ lại có chút mất mát. Mỗi khi tới ngày giỗ của mẹ, anh lại càng tự trách bản thân mình.

“Thẩm Duệ, chúng ta nhất định sẽ tìm được Tiểu Lục.” Tống Hân Nghiên nói một cách chắc chắn, cho anh lòng tin.

“Ừ, anh tin Tiểu Lục sẽ trở lại bên cạnh anh.’

Tống Hân Nghiên đang định an ủi anh mấy câu, đột nhiên cô nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài càng lúc càng lớn, cô vội vàng cúp máy, vừa mở cửa thì thấy Thẩm Ngộ Thụ đi ra phòng khách, vẻ mặt bi thương không nói nên lời, cô há miệng, nhưng không biết nên nói gì.

Thấy cậu đi giày mở cửa rời đi, cô vội vàng chạy tới phòng Gia Trân, Gia Trân đang nằm trên giường gào khóc, cô bước nhanh tới: “Gia Trân, đừng khóc nữa, ngoan, em với Thẩm Ngộ Thụ chia tay rồi sao?”

Lệ Gia Trân bò dậy nhào vào lòng Tống Hân Nghiên, cô khóc tới mức không thở nổi. “Chị Tống, em với anh ấy kết thúc rồi, huhuhu, em khó chịu.”

Tống Hân Nghiên ôm cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng, nhìn thấy vẻ mặt kia của Thẩm Ngộ Thụ, cô cũng đoán được cuộc nói chuyện này không có kết quả tốt. Cô vỗ nhẹ lưng, anh ủi nói: “Gia Trân, nếu như em còn yêu cậu ấy, thì không nên dễ dàng buông tay như vậy được, cho dù trở ngại này rất khó vượt qua, em cũng phải cố gắng làm được.’
Chương 187: Thứ tôi không cần cũng sẽ không cho cô(5)

“Em không vượt qua được, cả ngày hôm nay em đã nghĩ, em nên tha thứ cho anh ấy thế nào đây. Nhưng khi nhìn thấy anh ấy, em lại chỉ nhớ tới hình anh tối qua anh ấy ở trên người Hạ Doãn Nhi…, Em không làm được, chị biết không? Vừa nãy lúc anh ấy hôn em, trong đầu em chỉ toàn là hình ảnh tối qua hai người đó lăn giường với nhau, em cảm thấy ghê tởm buồn nôn, em và anh ấy thật sự kết thúc rồi.”

Tống Hân Nghiên hiểu rõ cảm giác của cô, giống như Đường Diệp Thần chạy tới cầu xin cô tha thứ, khi đó trong đầu cô cũng toàn là hình ảnh anh ta và người phụ nữ khác ở bên nhau, bắt đầu từ khi đó, cô đã biết cô và anh không thể nào nữa rồi.

Nhưng lúc này cô lại cảm thấy bi thương, Thẩm Ngộ Thụ không phải cố ý, nếu như hai người chia tay vì chuyện này, vậy thì quá đáng tiếc. “Gia Trân, từ giờ trở đi, chúng ta không nghĩ tới chuyện xảy ra đêm qua nữa, chỉ nghĩ tới những chuyện vui vẻ khi hai người ở bên nhau, nghĩ tới chuyện cậu ấy làm khiến em cảm động, nghĩ xem nếu em rời xa cậu ấy, em có thể sống tiếp được hay không. Đợi khi em tìm thấy đáp án, những hiểu lầm ngăn cách giữa hai người sẽ không còn tồn tại nữa.”

Lệ Gia Trân nhắm mắt, nước mắt rơi đầy mặt: “Nhưng mà em không nhớ được cái gì cả.”

“Vậy thì đừng nhớ gì hết, thả lỏng bản thân, ngủ một giấc, đợi tỉnh dậy rồi lại nghĩ.” Tống Hân Nghiên đỡ cô nằm xuống, trạng thái của Gia Trân rất không ổn, cô không dám rời đi mà ngồi cạnh giường nhìn cô bé.

Lệ Gia Trân nghiêng người nằm, nước mắt lăn dài xuống gối. Tống Hân Nghiên nhìn bả vai đang run rẩy, cô cực kỳ đau lòng, cô bé mới 21 tuổi, vì sao ông trời lại đối xử với cô tàn nhẫn, cho cô một thử thách lớn như thế?



Chớp mắt đã một tuần trôi qua, mỗi ngày Tống Hân Nghiên đều ở cạnh Lệ Gia Trân, Thẩm Ngộ Thụ cũng không tới nữa. Mặc dù Lệ Gia Trân không nói gì, nhưng cô biết cô bé vẫn luôn đợi cậu ấy tới tìm.

Thời gian Thẩm Duệ đi công tác kéo dài hơn dự kiến, hình như vấn đề bên Mỹ rất khó giải quyết, không chắc ngày về. Mỗi đêm anh đều gọi điện thoại cho cô đúng giờ, nói chuyện gì cô cũng không nhớ rõ, chỉ biết mình có chuyện nói không hết.

Một tuần sau, Lệ Gia Trân gạt bỏ tinh thần sa sút của mấy ngày trước, sáng sớm thức dậy đã dọn dẹp nhà cửa xinh đẹp, sau đó trang điểm thật xinh đẹp. Cô vừa tỉnh dậy, lúc nhìn thấy cô bé, cô còn bị dọa một phen: “Gia Trân, em định ra ngoài sao?”

“Không phải em, mà là chúng ta, chị nhanh đi rửa mặt đi.” Lệ Gia Trân đẩy cô vào nhà vệ sinh, Tống Hân Nghiên đứng trước bồn rửa mặt, nghe thấy bên ngoài có tiếng hát ngâm nga, còn là bài của Thái Y Lâm, cô sợ tới rớt cả bàn chải đánh răng.

Sao lại hát bài này? Không phải là nghĩ không thông đó chứ?

Tống Hân Nghiên nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi về phòng thay quần áo, bước ra phòng khách cô còn giật nẩy người, đống rác bừa bộn vứt linh tinh tối hôm qua đã được dọn sạch sẽ, chăn gối đều được xếp lại chỗ cũ.

Điều khiến cô ngạc nhiên hơn nữa là trên bàn có một bữa sáng ngon miệng, sau đó cô thấy Gia Trân bê hai cháo đi từ trong bếp ra, cô nói: “Gia Trân, hôm nay em uống nhầm thuốc à?”

Sa chút mất mấy ngày, đột nhiên lại tinh thần phấn chấn, , giống như ánh sáng trở lại, khiến cô không khỏi run sợ.

Lệ Gia Trân cũng không hề tức giận, cô đặt cháo lên bàn sau đó cười ngạo nghễ: “Chị Tống, đừng có cảm động nha, đây là đồ em mới xuống nhà mua đấy, chị ăn đi, ăn xong bữa sáng chúng ta đi dạo phố, hôm nay em muốn đi càn quét trung tâm thương mại.”

Tống Hân Nghiên ngồi xuống ghế, cầm một bánh màn thầu lên gặm, cô dè dặt nhìn cô bé: “Gia Trân, em không sao thật đó chứ?”

“Không sao mà, em cũng đâu thể mãi vì thiếu đi một người đàn ông mà muốn sống muốn chết được, chị yên tâm, em rất mạnh mẽ.” Lệ Gia Trân vỗ vỗ ngực, trên mặt nở một nụ cười thật cười, tỏ vẻ như mình thật sự không sao.

Tống Hân Nghiên cũng không hỏi nữa, cô lấy một cái bánh bao rồi đặt vào bát của Gia Trân, cô nói: “Em ăn đi, ăn no mới có sức chiến đấu.”

Ăn xong bữa sáng, Tống Hân Nghiên để bát vào trong bồn rửa rồi ra ngoài với Lệ Gia Trân.

Trong trung tâm mua sắm, trong quầy của một thương hiệu Ý, Lệ Gia Trân mặc một chiếc váy dài màu trắng bước ra.

Nhân viên bán hàng vội vàng bước tới, cười nói: “Cô Lệ, chiếc váy này là phiên bản giới hạn, trong nước chỉ có duy nhất một cái, cô mặc lên trông rất đẹp.”

Tống Hân Nghiên dựa trên quầy, cô gật đầu cười: “Đúng là rất đẹp.”

Lệ Gia Trân nhìn bản thân mình trong gương, cô xoay người đi vào phòng thay đồ, thay bộ đồ vừa nãy ra sau đó đưa cho nhân viên bán hàng: “Gói chiếc váy này lại cho tôi.”

“Chiếc váy này tôi lấy rồi.” Trong cửa hàng đột nhiên vang lên giọng nói của phụ nữ, Tống Hân Nghiên và Lệ Gia Trân đều quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Doãn Nhi cũng đang mặc một chiếc váy trắng bước vào, trông cô ta giống như một con khổng tước kiêu ngạo.

Trong lòng Tống Hân Nghiên cảm thấy không ổn, lúc cô quay lại nhìn Lệ Gia Trân, vẻ mặt cô bé đã thay đổi, nhìn Hạ Doãn Nhi bằng ánh mắt đầy căm hận, cô mỉa mai nói: “Hóa ra, cô Hạ đây không hiểu thế nào là đến trước đến sau?”

Hạ Doãn Nhi bước tới, giày cao gót giẫm trên nền gạch làm bầu không khí trong tiệm càng trở nên căng thẳng, cô nói: “Đến trước thì thế nào, đến sau thì làm sao, mặc trên người ai thì là của người đó, bán hàng đâu, tôi trả gấp đôi giá.”

Lệ Gia Trân cũng hiểu ý của cô ta, lòng cô đau như cắt, cho dù cô có giả vờ như thế nào đi chăng nữa, nhưng khi nhìn thấy Hạ Doãn Nhi kiêu ngạo xuất hiện trước mặt cô, cô lại không kiềm chế được mà nhớ đến chuyện xảy ra đêm hôm đó, cô cười lạnh nói: “Xem ra cô Hạ căn bản không biết đến cái gọi là ‘Liêm sỉ’, tôi trả giá gấp mười.”

“Tôi trả gấp hai mươi lần.” Hạ Doãn Nhi đã bước tới quầy thanh toán, cô ta cầm chiếc váy lên, đầu bên kia đã bị Lệ Gia Trân túm lấy, Lệ Gia Trân nở một nụ cười rất quỷ dị: “Con người tôi có một tật xấu, càng có người tranh giành với tôi thì tôi càng không buông tay, cô muốn chiếc váy này có đúng không?”

Tống Hân Nghiên thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, cô vội vàng đi tới cạnh Lệ Gia Trân che chở cho cô: “Cô Hạ, chúng tôi nhìn thấy chiếc váy này trước, xin cô tự trọng.”

“Tự trọng? Người đứng ở chỗ này sợ là chỉ có mình cô Tống không có tư cách nói ra hai từ này?” Trong lòng Hạ Doãn Nhi tức đến phát điên, Thẩm Duệ không thích cô ta thì thôi đi, cô ta còn bị Thẩm Ngộ Thụ ngủ, kết quả ngay cả Thẩm Ngộ Thụ cũng làm cô nhục nhã. Còn cô khổ sở như vậy không phải vì hai người phụ nữ trước mặt này sao, bảo cô không hận thế nào được?

Tống Hân Nghiên nhíu mày, cô nghe thấy “Xoẹt” mấy tiếng, cô cúi đầu nhìn, thấy Lệ Gia Trân đang cầm kéo cắt chiếc váy thành hai mảnh. Hạ Doãn Nhi cầm nửa kia loạng choạng lùi về sau mấy bước, ngã ngồi trên mặt đất.

Lệ Gia Trân ném nửa chiếc váy còn lại lên mặt Hạ Doãn Nhi, cô bước tới, đứng từ trên cao nhìn xuống nói: “Hạ Doãn Nhi, thứ tôi không cần cũng sẽ không cho cô, không tin thì cô cứ thử đi. Chị Tống, chúng ta đi thôi!”

Tống Hân Nghiên suýt chút nữa đã vỗ tay khen ngợi, mặc dù trong chuyện Thẩm Ngộ Thụ bị hạ thuốc, Hạ Doãn Nhi quả thật là người vô tội, nhưng cô ta cố ý tới đây khiêu khích Lệ Gia Trân là không đúng. Lệ Gia Trân dạy bảo cô ta cũng xem như là trút giận.

Hạ Doãn Nhi tức tới mức suýt nữa cắn nát răng bạc, cô ta đứng từ dưới đất dậy, nhìn theo bóng lưng của hai người, cười một cách nham hiểm: “Đợi một lát.”

Lệ Gia Trân dừng bước, xoay người lại, Hạ Doãn Nhi đã đi tới trước mặt cô, cô ta nhìn cô nói: “Cô Lệ, tối nay ở phòng yến hội của khách sạn Thịnh Thế Hào Đình, bác Thẩm sẽ giới thiệu người con dâu thứ năm cho tất cả mọi người, đến lúc đó hoan nghênh cô tới dự.”

Bước chân của Lệ Gia Trân khẽ lảo đảo, Tống Hân Nghiên vững vàng đỡ lấy cô bé, cô không vui nói: “Cô Hạ, cô đừng quá đáng.”

Hạ Doãn Nhi khoanh tay, nhìn dáng vẻ chật vật của Lệ Gia Trân, cô ta nói tiếp: “À đúng rồi, Thẩm Ngộ Thụ cũng sẽ tham dự, tháng sau là lễ đính hôn của chúng tôi, hy vọng cô Lệ sẽ không dây dưa với chồng chưa cưới của tôi nữa.”

Tống Hân Nghiên nhớ là Hạ Doãn Nhi rất thích Thẩm Duệ, sao qua một đêm đã chuyển mục tiêu lên người Thẩm Ngộ Thụ rồi? Người phụ nữ này có nguyên tắc không vậy?

Hạ Doãn Nhi nhặt túi lên, đang chuẩn bị xoay người rời đi, nửa đường cô ta quay lại nói: “À, còn có một chuyện quên không nói cho cô biết, đêm đó Thẩm Ngộ Thụ rất nhiệt tình, không biết muốn tôi bao nhiêu lần nữa, vừa vặn tôi vì buồn quá nên quên uống thuốc tránh thai, không chừng trong bụng tôi bây giờ đã mang thai con của anh ấy rồi cũng nên, cô cũng đừng quá thương tâm nhé.”

Dứt lời, cô ta đắc ý nghênh ngang rời đi.

Tống Hân Nghiên nhìn Lệ Gia Trân trong lòng mình, vẻ kiêu ngạo mạnh mẽ trên gương mặt cô sớm đã biến mất, lúc này chỉ còn lại sự trống trải và tuyệt vọng khó tả, trái tim Tống Hân Nghiên run lên, lời của Hạ Doãn Nhi đã thành công xé rách miệng vết thương mà khó khăn lắm mới lành lại được của Gia Trân, nếu như cô biết tới trung tâm thương mại sẽ gặp phải Hạ Doãn Nhi thì hôm nay cũng cô sẽ không dẫn cô bé tới đây.”

“Gia Trân...”

“Em không sao, chúng ta tiếp tục dạo phố thôi.” Lệ Gia Trân đứng dậy, cô dụi vành mắt chua xót, không thể rơi thêm một giọt lệ nào nữa. Gần đây cô đã khóc rất nhiều, cô phải mạnh mẽ, chỉ cần cắn răng chịu đựng thì mọi thứ sẽ ổn thôi.

“Chúng ta về đi.” Tống Hân Nghiên thật sự rất lo cho cô, nếu cô bé còn chống đỡ với trạng thái này, sợ là sẽ tức tới nôn ra máu mất. Hạ Doãn Nhi trông thì có vẻ như thuận theo, nhưng thật ra cô ta khoác cái mã ni cô rồi làm ra những chuyện cực kỳ độc ác.”

“Về làm gì? Buổi tối chị còn phải đi cùng em tới buổi tiệc nữa đó.” Lệ Gia Trân thẳng tắp lưng, cô nói nhẹ bâng: “Em đuổi theo phía sau anh ấy 9 năm, anh ấy đính hôn, em phải tới chúc mừng một chút chứ.”

Một câu nói của cô đã làm Tống Hân Nghiên bật khóc, đứa nhỏ này khiến người ta thật đau lòng.
Chương 188: Anh đã trở về (1)

Trong phòng tiệc của Thịnh Thế đang diễn ra tiệc rượu do nhà họ Thẩm tổ chức, lần này tiệc rượu mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh, xiêm y son phấn lòe loẹt, vô cùng náo nhiệt.

Ở trung tâm sảnh tiệc, ông cụ Thẩm tinh thần phấn chấn, tươi cười trò chuyện với ông Hạ. Thẩm Duệ và Bạc Mộ Niên đứng cách một đoạn, Bạc Mộ Niên nhấp một ngụm rượu, nói: “Ông cụ nhà cậu đêm nay trông có vẻ rất vui đấy.”

Thẩm Duệ lắc ly rượu trên tay, rượu màu hổ phách sáng rực rỡ dưới ánh đèn. Anh vừa ra khỏi sân bay, tài xế đã trực tiếp kéo anh đến đây, trên mặt còn hiện rõ vẻ mệt mỏi. Anh khẽ nhếch môi mỏng, liếc nhìn ông cụ, có cảm giác không đành lòng nhìn thẳng, nói: “Ai không biết nhìn vào chắc tưởng ông ta đang hồi xuân, anh nhìn cái nơ đỏ trên cổ ông cụ kìa, tôi còn thấy ngại giùm ông ta.”

Bạc Mộ Niên không nhịn được bật cười, một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai đầy lạnh lùng của anh ta: “Chuyến đi Mỹ của cậu sao rồi?”

“Tôi đã kiểm tra đàn em cũ của Jason, Jason thật sự đã chết nhưng không loại trừ khả năng có người dùng tên anh ta để uy hiếp Thanh Vũ.” Thẩm Duệ đột ngột đến Hoa Kỳ vì Liên Thanh Vũ nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, bên trong là một băng cassette ghi âm giọng nói của Jason.

“Nếu có bất cứ điều gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói với tôi.” Bạc Mộ Niên nói: “Nếu Liên Thanh Vũ trở về Đồng Thành, cô ta cứ sống ở chỗ cậu hoài cũng không tốt, nếu cậu không có suy nghĩ gì thì tìm cách đưa cô ta trở về nhà họ Liên đi.”

“Tôi đã hỏi ý cô ta rồi, cô ta không muốn quay lại nhà họ Liên.” Thẩm Duệ rất đau đầu, lần trước Tống Hân Nghiên rời đi mà không nói lời nào, anh đã đoán được chuyện đó có liên quan đến việc Liên Thanh Vũ sống trong nhà anh. Mấy ngày nay cô không nhắc lại điều đó không có nghĩa là cô thực sự có thể bình thản chấp nhận được chuyện này.

Trai đơn gái chiếc ở chung một nhà, đổi lại cô ở nhà một người đàn ông khác, ước chừng lọ dấm chua của anh sẽ lật ngửa luôn mất. Suy bụng ta ra bụng người, anh nên nhanh chóng giải quyết chuyện của Liên Thanh Vũ.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Lão tứ, EQ của cậu cao hơn tôi, tôi tin cậu sẽ xử lý chuyện này tốt thôi.” Bạc Mộ Niên liếc nhìn Thẩm Ngộ Thụ, người đàn ông đứng bên cạnh Thẩm Ngộ Thụ là Lệ Ngự Hành, người thừa kế của Lệ thị, thật thú vị. Em rể tương lai chuẩn bị đính hôn với người phụ nữ khác, anh vợ còn chạy tới giữ thể diện, hai người bọn họ thật đúng là bạn tốt của nhau, tình bạn muôn năm.

Thẩm Duệ nhìn theo ánh mắt của anh ta, cũng nhìn thấy Thẩm Ngộ Thụ và Lệ Ngự Hành, nói: “Đêm đó người ông cụ muốn tính kế là tôi, kết quả Ngộ Thụ lại trúng chiêu.”

“Ông cụ nhà anh thật là thú vị, vừa làm cha vừa làm mẹ, giờ lại làm còn kiêm luôn nghề má mì, thật vất vả.” Bạc Mộ Niên trêu chọc.

“...” Thẩm Duệ uống cạn ly rượu, đặt ly lại trên khay trong tay người phục vụ rồi nói: “Xin phép vắng mặt một chút nhé.” Bạc Mộ Niên nhún vai thờ ơ, anh ta tới đây chỉ để kịch mà thôi.

Thẩm Duệ bước đến bên bên cạnh Thẩm Ngộ Thụ, gật đầu với Lệ Ngự Hành. Lệ Ngự Hành từng nghe kể về Thẩm Duệ lúc còn đang ở Hoa Kỳ, rất ngưỡng mộ anh. Cảnh hai người đàn ông xứng tầm đứng cùng nhau đã đủ làm cho người ta nhìn thôi cũng thấy khiếp sợ: “Anh tư.”

“Ngự Hành, em trai tôi không hiểu chuyện, khiến Gia Trân tủi thân.” Thẩm Duệ nói lời xin lỗi.

Lệ Ngự Hành lắc đầu: “Chuyện tình yêu nam nữ vốn là chuyện phi lý nhất trên đời, tôi cảm thấy đau lòng cho Gia Trân, cũng rất muốn đánh Ngộ Thụ một trận nhưng điều này không giúp giải quyết vấn đề hiện tại.”

Thẩm Duệ nhướng mày, một người đàn ông lý trí và lý trí như vậy, chẳng trách ông Lệ lại ép anh ấy về kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Nếu họ ở cùng một thành phố, e rằng sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh nắm trong tay thế lực ngang ngửa nhau.

“Ngộ Thụ, có một người anh tốt như vậy giúp đỡ, phấn chấn lên.” Thẩm Duệ vỗ vai anh ta cổ vũ tinh thần. Khó khăn trước mắt không phải không thể vượt qua, chỉ cần bản thân không gục ngã.

Thẩm Ngộ Thụ bơ phờ liếc nhìn Thẩm Duệ, bây giờ trong đầu anh ta đang tràn đầy dáng vẻ ghê tởm của Lệ Gia Trân khi anh ta hôn cô, chẳng có tâm trạng nghĩ đến chuyện gì khác nữa.

Đèn trong phòng tiệc đột nhiên mờ đi, một tia sáng chiếu vào sân khấu, ông cụ Thẩm đứng ở trung tâm, tràn đầy năng lượng, ông ta đưa tay chống lên bàn tiệc, ánh mắt lướt qua đám đông: “Mọi người im lặng một chút nào, bây giờ tôi có một chuyện vui muốn thông báo cho toàn thể mọi người đang có mặt ở đây.”

Phòng tiệc đang xôn xao lập tức yên lặng, mọi người tập trung trước sân khấu, nhìn ông cụ Thẩm tinh thần hăng hái trên sân khấu, ông cụ Thẩm nói tiếp: "Hôm nay là ngày con trai út Thẩm Ngộ Thụ và ngọc nữ Doãn Nhi của nhà họ Hạ đính hôn, cảm ơn mọi người đã đến đây chứng kiến, bây giờ xin mời Ngộ Thụ và Doãn Nhi bước lên sân khấu.”

Khán giả dưới sân khấu nhiệt liệt vỗ tay, Hạ Doãn Nhi được mời lên sân khấu, mọi người đợi vài giây, nhưng vẫn không thấy Thẩm Ngộ Thụ bước lên sân khấu.

Đúng lúc này, cửa phòng tiệc được đẩy ra, một tia sáng chiếu vào Lệ Gia Trân đang đứng trước cửa. Cô mặc một chiếc váy nhỏ màu tím, tóc buộc đuôi ngựa, thuần khiết gợi cảm, xinh đẹp đến mức người ta không dám nhìn thẳng vào cô.

Khi Thẩm Ngộ Thụ nhìn thấy Lệ Gia Trân xuất hiện ở cửa, nhịp tim của anh ta như ngừng đập một nhịp, sau đó lại đập mạnh lên, cả người run lên bần bật. Anh ta chậm rãi bước tới đó, rồi bước càng lúc càng nhanh, tim đập nhanh đến mức suýt nhảy ra khỏi cổ họng.

Anh ta biết Lệ Gia Trân sẽ không để anh ta thất vọng, cô đến đây là để đập phá hiện trường, cô muốn thế nào thì anh ta sẽ cùng cô liều lĩnh đập phá.

Hạ Doãn Nhi nhìn Lệ Gia Trân xuất hiện ở cửa, cô ta nghiến răng nghiến lợi, cô thật sự dám tới.

Tống Hân Nghiên đi theo sau Lệ Gia Trân, nhìn cô đứng trong vòng sáng như một nữ hoàng kiêu hãnh, nhận được sự chú ý của mọi người. Vừa rồi lúc đang đứng ở cửa, cô thấy rõ sự mỏng manh yếu ớt của Gia Trân. Nhưng sau khi bước vào, cô bé lại giống như một nữ chiến binh chiến đấu vì tình yêu, không có một chút sợ hãi muốn rút lui nào cả.

Cô lo lắng nhìn cô bé, thực sự sợ rằng cô bé sẽ không chịu đựng nổi nữa.
Chương 189: Anh đã trở về (2)

Khán giả đã bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, trên mặt người nhà họ Hạ đã bắt đầu có hơi không thể nhịn được nữa, ông cụ Thẩm đen mặt nhìn chằm chằm vào Lệ Gia Trân. Nhưng vì Lệ Ngự Hành đang có mặt ở đây cho nên ông ta không thể nổi giận được.

Thẩm Ngộ Thụ bước nhanh đến chỗ Lệ Gia Trân, anh ta nhìn cô bé đầy mong đợi nói: “Trân Trân, em đến rồi."

Lệ Gia Trân đứng ngạo nghễ, không cho phép mình lùi bước, cô chằm chằm vào người đàn ông trước mặt cô với vẻ mặt tự hào: “Thẩm Ngộ Thụ, anh đừng lo, em không ở đây để gây rối, em chỉ ở đây để thông báo với anh là anh đã bị đá rồi. Còn nữa, em sẽ không chúc phúc cho hai người đâu.”

Sắc mặt Thẩm Ngộ Thụ tái nhợt, gần như không thể đứng vững, anh ta đột nhiên nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Trân Trân, không phải vậy, em đến đây để quậy phá, em muốn phá cái gì anh sẽ cùng em phá.”

Anh ta hoảng sợ nhìn cô, một người phục vụ đang bưng khay đi ngang qua, anh ta lao tới hất tất cả các ly rượu đỏ trong khay xuống đất vỡ tan tành, anh ta nói: “Vui rồi chứ Trân Trân, bình tình lại đi em, muốn phá gì nữa chúng ta cùng nhau phá.”

Thấy vậy, ông cụ Thẩm tức giận đến rợn cả sống mũi, Hạ Doãn Nhi đang run lên, sắc mặt người nhà họ Hạ trở nên khó coi như chỉ muốn ngất đi cho qua chuyện vậy. Ông ta vất vả lắm mới cưỡng ép được Thẩm Ngộ Thụ tới tham gia bữa tiệc này, bây giờ lại làm ra như vậy, làm ông ta không biết phải để cái mặt già này ở đâu?

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Thẩm Ngộ Thụ, con một vừa hai phải thôi.” Hôm nay đều là người nổi tiếng trong giới kinh doanh, anh ta không biết xấu hổ nhưng còn ông ta thì không biết phải giấu mặt đi đâu.

Thẩm Ngộ Thụ giả điếc làm ngơ. Trong lòng tràn đầy hoảng sợ vì Lệ Gia Trân sắp rời xa mình. Anh ta nắm lấy tay cô, bước đến sảnh tiệc, đập vỡ bất cứ thứ gì anh ta nhìn thấy cho đến khi cô tha thứ cho anh ta mới thôi.

Tiếng đổ vỡ trong sảnh tiệc nối tiếp nhau, kèm theo tiếng la hét của phụ nữ. Lệ Gia Trân vốn định bỏ đi sau khi dự lễ đính hôn của bạn trai cũ một cách đẹp đẽ, nhưng không ngờ cô đã bị bạn trai cũ lôi kéo đập phá đồ đạc.

Ban đầu cô vừa tức giận vừa phẫn nộ vô cùng, nhưng nhìn thấy bộ dạng hoang tưởng của anh ta, nghe thấy những âm thanh đổ vỡ, cô dường như nghe thấy sự đau lòng của anh ta. Cơn giận trong lòng cô biến mất, nếu trong đời cô cần điên cuồng một lần, thì cô cũng muốn điên cuồng với anh ta một lần.

Cô chuyển từ bị động sang chủ động, cùng anh ta kéo mạnh khăn trải bàn trên bàn, rượu quý trên bàn lăn xuống đất vỡ vụn, một số lăn dọc theo mặt đấy, cả hai trở nên điên loạn, đập phá tan nát cả sảnh tiệc.

Thẩm Duệ đứng bên cạnh Lệ Ngự Hành, anh nói đùa: “Sức tàn phá của em gái anh đáng kinh ngạc thật.”

Nhìn thấy hàng món điểm tâm bị quét xuống, cô đứng trong đống điểm tâm đổ vỡ cười như điên dại, Lệ Ngự Hành ấn huyệt thái dương, nói: “Do em trai anh khơi mào mà.”

Thẩm Duệ nhìn lướt qua Tống Hân Nghiên đang đứng ở cửa, anh vỗ vai anh ấy: “Một người là bạn tốt của anh, một là em gái tốt của anh, anh kết thúc, tôi sẽ trả tiền.”

Sau khi nói xong, anh quay người và sải bước về phía Tống Hân Nghiên.

Mọi người đều dồn sự chú ý đến Lệ Gia Trân và Thẩm Ngộ Thụ, không ai để ý rằng Thẩm Duệ đã đưa Tống Hân Nghiên đi. Khi Tống Hân Nghiên nhìn thấy anh trong sự hỗn loạn bước đến chỗ mình, tim cô đập loạn nhịp, kinh ngạc nhìn anh: “Anh về khi nào vậy?”

Thẩm Duệ nắm lấy tay cô và kéo cô sải bước ra khỏi phòng tiệc, cô vừa đi vừa quay đầu lại nhìn: “Thẩm Duệ, chúng ta không thể rời đi như vậy được, Gia Trân vẫn đang ở trong đó.”

“Ngộ Thụ sẽ chăm sóc con bé, sẽ không có chuyện gì xảy ra dâu.” Đang nói chuyện thì cả hai đã vào thang máy rồi. Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh, tim Tống Hân Nghiên đập loạn xạ, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau kể từ khi chia tay ngày hôm đó, cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Cô cụp mi xuống, dựa lưng vào bức tường kim loại của thang máy, thì thầm: “Anh về đây lúc nào?”

Khi họ không làm điều đó trước đây, cô vẫn có thể bình tĩnh đối mặt với anh, tại sao vừa mới ngủ một giấc đến khi tỉnh dậy thì mọi thứ đã thay đổi. Cảm thấy như thể không còn được thoải mái như trước nữa, nhưng dường như cũng có thêm một chút mong đợi.

Thẩm Duệ nhìn thấy cô đang đứng nép ở đằng xa, đôi mắt phượng khẽ nheo lại, bước tới với những bước chắc chắn, chống một tay lên vách kim loại của thang máy, cúi đầu nhìn cô: “Anh mới về lúc chiều, vốn dĩ anh muốn tạo cho em một điều bất ngờ, nhưng không ngờ em lại tạo bất ngờ trước cho anh.”

Tim Tống Hân Nghiên đập thình thịch, hơi thở cô tràn ngập hơi thả lạnh lùng nam tính của anh, cô thận trọng tránh sang chỗ khác, vừa dời đi, một lòng bàn tay to đặt ở trên eo cô, chặn đường cô: “Nhìn thấy anh em không vui à?”

“Đâu có?” Tống Hân Nghiên đột ngột ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt rực lửa của anh, cô nhanh chóng cúi đầu xuống: “Em chỉ hơi ngại thôi.”

Anh bật cười.

Cô còn chưa kịp nói xong thì hơi thở của anh đột ngột tiến đến gần hơn, giây tiếp theo, môi cô bị đôi môi mỏng của anh ngậm lấy, cô bất ngờ mở to hai mắt, miệng kêu “ưm ưm”. Nơi này là thang máy, sẽ có người vào bất cứ lúc nào, nếu họ bị người quen đụng phải thì tiêu đời.

Thẩm Duệ phớt lờ tiếng rên rỉ, bàn tay to nắm lấy cằm cô, hôn sâu hơn, giải tỏa niềm khao khát bấy lâu nay của bản thân.
Chương 190: Không phục thì tới đấu với anh này (1)

Hơi thở của Tống Hân Nghiên như bị cuốn đi, sự nhiệt tình của anh khiến cô có chút choáng ngợp. Rốt cuộc họ đã không gặp nhau trong một tuần, mặc dù họ gọi cho nhau mỗi đêm, nhưng cảm xúc của họ không mạnh mẽ như lúc họ gặp nhau.

Người mình nhớ đang ở bên cạnh mình, được anh hôn đắm đuối. Cả người cô như sắp bay lên. Hai tay cô bấu chặt vào vai anh, hai chân mềm nhũn không thể đứng vững, như muốn trượt thẳng xuống đất.

Ánh đèn trên đầu chiếu vào bọn họ, cô hé mở đôi mắt mê đắm nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mặt, trong lòng có gợn sóng. Cô thích anh, cảm giác này đã ngấm sâu vào xương tủy, ngay cả khi cô chỉ nhìn anh thôi cũng đủ làm cho trái tim cô đập rộn ràng.

Thẩm Duệ cẩn thận miêu tả đôi môi đầy đặn của cô, dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, khẽ mở mắt thì bắt gặp con ngươi hàm chứa sự hạnh phúc của cô, trái tim anh run lên, anh tách dứt môi ra, dùng môi mỏng hôn lên đôi mắt ướt át của cô.

Anh khàn khàn nói: “Mỗi lần nhìn em như vậy, anh lại có cảm giác đặc biệt, thật sự muốn ăn sạch em.”

Tống Hân Nghiên đã bao phủ trong sự run rẩy. Bởi vì cô cảm thấy cơ thể mình đang trở nên cứng đờ, có vẻ như cô đã bị anh kích thích dục vọng rồi. Cô nâng mí mắt nhìn đôi mắt phượng sâu thẳm của anh, trái tim run lên, đôi tay nhỏ bé đặt lên ngực anh, hai má như nhuộm một tia ban mai vô cùng xinh đẹp: “Thẩm Duệ, sẽ bị người ta thấy mất.”

Thẩm Duệ bị cô tán tỉnh đã có chút rạo rực, lại thấy cô còn tâm trạng lo lắng chuyện khác, anh hằn học cắn môi cô:”Về nhà đừng hòng anh buông tha cho em.”

“...”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Thang máy đi thẳng đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Thẩm Duệ đưa Tống Hân Nghiên đến bên cạnh xe, mở cửa bên ghế phụ cho cô ngồi vào. Thấy Tống Hân Nghiên vẫn đứng ngoài xe, anh hạ cửa kính xe xuống: “Lên xe đi.”

Nhìn thấy anh như vậy, Tống Hân Nghiên không khỏi bĩu môi nói thầm: “Đã tới đây rồi mà anh còn không giả bộ làm một quý ông được à?”

“Em nói cái gì?” Thẩm Duệ khởi động xe, không nghe thấy cô đang lẩm bẩm cái gì nên anh hỏi lại.

Tống Hân Nghiên lắc đầu, kéo ghế phụ quanh đầu xe và ngồi vào. Khi xe chạy ra khỏi bãi đậu xe ngầm, Thẩm Duệ nhìn thấy cô ngồi ở ghế phụ không nói lời nào thì hỏi: “Tại sao em lại đi cùng Lệ Gia Trân?”

“Cô ấy nói muốn đến chúc phúc cho em trai anh. Vừa rồi bọn họ ồn ào như vậy, liệu có ổn không?” Tống Hân Nghiên nhận thấy những người tham dự bữa tiệc hôm nay đều là những người nổi tiếng trong giới kinh doanh, người nhà họ Hạ cũng có mặt ở đó, Điều này thật đáng xấu hổ đối với nhà họ Hạ nên họ nhất định sẽ không bỏ qua đâu.

Thẩm Duệ nhìn con đường phía trước. Đôi mắt phượng sâu thẳm. Chuyện lần này của Thẩm Ngộ Thụ có hơi lớn, ngủ với ai cũng được, nhưng người ngủ lại chính là ngọc nữ của nhà họ Hạ. Cho dù bữa tiệc tối nay có bị hủy, anh ta và Lý Gia Trân tạm thời hòa giải, nhưng chuyện này sẽ không kết thúc, nhà họ Hạ sẽ không để yên cho nó như vậy.

“Đừng lo lắng, anh cả của Lệ Gia Trân ở đây, anh ấy sẽ giải quyết tốt hậu quả.” Thẩm Duệ vươn tay nắm lấy tay cô đặt lên đùi mình, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay mềm mại của cô.

Tống Hân Nghien nhớ lại vừa rồi bọn họ gây loạn làm chấn động như vậy, cô khẽ thở dài: “Liệu họ có thể ở bên nhau không? Gia Trân nói rằng em ấy và Thẩm Ngộ Thụ đã biết nhau được chín năm. Nếu họ chia tay, em không biết liệu có nên tin rằng trên đời này có tình yêu vĩnh cửu hay không nữa.”

Xe dừng lại chờ đèn xanh, Thẩm Duệ quay lại nhìn cô: “Không thể nói liệu Ngộ Thụ có thể ở bên Gia Trân hay không, nhưng chúng ta sẽ không bị chia cắt, Hân Nghiên, hứa với anh, đừng nghĩ về điều đó nữa, hãy để mọi vấn đề giao hết cho anh, anh sẽ giải quyết thật tốt.”

Tống Hân Nghiêng ngước nhìn anh, cô không biết quyết tâm của anh đến từ đâu, nhưng cô không tự tin lắm. Bức ảnh trong tay ông cụ Thẩm giống như một con dao treo trên đầu cô, đến một lúc nào đó nó sẽ rơi xuống, đảo lộn cuộc sống của cô.

Ở bên anh, cô rất hạnh phúc, cô muốn ở bên anh thật lâu, mãi mãi không rời xa.

“Thẩm Duệ, nếu, ý em là nếu Một ngày nào đó anh thấy em không còn tốt đẹp như những gì anh đã nghĩ, cuộc đời em có nhiều vết nhơ, liệu anh có còn muốn có em nữa không?” Ánh mắt Tống Hân Nghiên lóe lên, cô không có đủ dũng khí nói cho anh biết chuyện đã xảy ra của năm năm trước, nên chỉ có thể kiểm chứng như thế này. Như thể nghe câu trả lời của anh, lòng cô sẽ nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thẩm Duệ nghiêm túc nhìn cô, anh nói: “Nếu anh còn có nhiều vết nhơ hơn em, em vẫn có thể chấp nhận anh như vậy chứ?”

Tống Hân Nghiên đang định nói thì một âm thanh sắc bén vang lên sau lưng anh. Còi vang lên, đèn đỏ phía trước chuyển sang xanh, bọn họ nói chuyện nên chắn đường của người khác, cô nói: "Lái xe đi, những người phía sau đang thúc giục chúng ta đó.”

Thật sự Thẩm Duệ đã lấy hết dũng khí muốn nói hết cho cô một lần, người đã cưỡng hiếp cô năm năm trước vào đêm đó năm năm trước chính là anh. Nhưng một khi bị cắt ngang, dũng khí đó biến mất, anh nhìn cô chằm chằm trong vài giây, sau đó khởi động xe và lái về phía Kim Vực Lam Loan.

Là một người khách quen thường xuyên đến Kim Vực Lam Loan, Thẩm Duệ đã lái xe đến cổng, bảo vệ cho anh vào mà không cần đăng ký gì. Trở về nhà, Tống Hân Nghiên cúi xuống lấy một đôi dép nam ở cửa ra vào và đặt chúng dưới chân Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ cúi đầu nhìn đôi dép lê trước mặt, anh im lặng thay giày, quay đầu nhìn Tống Hân Nghiên bằng ánh mắt nóng rực, anh nói: “Anh đi tắm, em giúp tôi xếp quần áo nhé.”

Tống Hân Nghiên nhìn theo bóng lưng của anh, vừa rồi bị cái liếc mắt của anh làm cho có hơi hoảng sợ. Khi cô nhìn thấy anh bước vào phòng tắm, nhịp tim của cô đã ổn định trở lại. Với tay kéo chiếc vali kéo đã đặt ở lối vào phòng khách và bắt đầu sắp xếp quần áo của anh.

Khi Thẩm Duệ đang tắm, tâm trí của anh tràn ngập hình ảnh Tống Hân Nghiên, đại khái là anh đã ăn thịt cô rồi, nhưng nhu cầu về khía cạnh đó của anh chỉ có tăng lên chứ không giảm đi. Anh tắt vòi hoa sen, đẩy cửa trượt ra, ló đầu ra ngoài, nhìn thấy Tống Hân Nghiên ngồi xổm bên cạnh thùng xe sắp xếp đồ hành lý, trong lòng anh hài lòng hơn bao giờ hết. Anh thích để mọi thứ của mình cho cô chăm sóc.

“Nghiên Nghiên, lại đây, anh không tìm thấy khăn lông ở đâu cả.” Giọng Thẩm Duệ hơi khàn đi vì hơi nước.

Tống Hân Nghiên quay lại nhìn anh nói: “Có khăn tắm mới trong tủ, anh tìm thử xem có không.”

“Anh tìm không thấy.” Thẩm Duệ giả vờ đáng thương: “Em đến tìm cho anh đi.”

Tống Hân Nghiên nhìn trời không nói nên lời, cô đã nghe ai đó nói rằng một người đàn ông là đố có mắt như mù, đồ vật không đưa đến tay thì còn lâu mới tìm thấy. Cô bỏ quần áo xuống, đứng dậy đi tới, nhìn thấy chiếc khăn tắm màu dâu tây quấn quanh eo anh, hai má nóng lên.

Cô bước vào phòng tắm cúi xuống mở tủ lấy khăn tắm, chiếc khăn được đặt ở vị trí dễ thấy, cô lấy nó ra, vừa mời đứng dậy, thân thể nóng bỏng của Thẩm Duệ đã dán lên người cô, hơi thở của cô lập tức ngưng trệ: “Ừm… Khăn lông cho anh này…Em ra ngoài đây.”

Cô không phải không hiểu được khát vọng trong ánh mắt của anh, cho nên phải chạy trốn càng sớm càng tốt.

Cô vừa bước được hai bước thì bị anh nắm lấy cổ tay, anh kéo cô lại ngồi trên bồn rửa mặt, thân mình chen vào giữa hai chân cô. Cử chỉ này khiến cô vô cớ nhớ đến đêm hôm đó, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức đỏ bừng.

“Em… Em phải ra ngoài sắp xếp phân loại hành lý cho anh.” Tống Hân Nghiên nhìn trời nhìn đất, không dám nhìn vào đôi mắt nóng rực của anh, cảm thấy rằng mình như sắp bị thiêu đốt bởi sức nóng trong mắt anh vậy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom