• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Anh Từng Là Duy Nhất - Tống Hân Nghiên (6 Viewers)

  • Chương 191-195

Chương 191: Không phục thì tới đấu với anh này (2)

Thẩm Duệ duỗi ngón trỏ nâng cằm cô lên, nhìn vào mắt cô với ánh mắt rực lửa, thô bạo hỏi: “Em có nhớ anh không?”

Máu cả người Tống Hân Nghiên như muốn chảy ngược, đó là một câu nói rất bình thường, nhưng khi cái tên yêu nghiệt này nói ra lại có ý kích thích cô. Những giọt nước trên người anh làm ướt đẫm quần áo của cô, cô mặc một chiếc váy màu hồng nhạt nhưng giờ đã trở nên mờ ảo, thấp thoáng như ẩn như hiện, lộ ra cảnh vật bên trong thật kích thích.

Cô nhìn vào đôi mắt phượng của anh, người đàn ông này được trời ban một đôi mắt như vậy, không quyến rũ và đa tình như của phụ nữ, nhưng lại như một con dao, lộ ra bình tĩnh cùng trí tuệ. Giờ phút này, đôi mắt phượng không đáy giống như một vòng xoáy, muốn hút cô vào trong, không chết sẽ không ngừng.

Ngón tay anh trượt trên ngực cô, chỉ vào trái tim cô, rồi hỏi: “Ở đây có nhớ anh không?”

“Có.” Tống Hân Nghiên vội vàng đáp, tất cả các giác quan của cơ thể đều rơi vào ngón tay anh, những nơi mà ngón tay anh chạm vào đều khiến cô như muốn phát điên lên.

"Còn ở đây thì sao?"

Tống Hân Nghiên đột nhiên mở to mắt, nhìn thấy ánh mắt đùa cợt trong mắt anh, cô như phát hỏa, cố gắng nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt:”Em, em đi sắp xếp hành lý cho anh đã.”

Thẩm Duệ dễ dàng kéo cô lại, anh nghiêm túc nhìn cô nói: “Nó có nhớ anh không, hửm?”

Tống Hân Nghiên không nói nên lời, đôi mắt cô bị hơi nước trong phòng tắm làm ướt đẫm. Thấy anh nhất quyết muốn nhận được câu trả lời, cô xấu hổ không dám mở miệng nói thẳng suy nghĩ của mình, trực tiếp dùng hành động của mình để thể hiện những suy nghĩ trong lòng mình.

Cô đưa tay ra, kéo đầu anh thấp xuống, dùng một nụ hôn để ngăn chặn môi anh, để anh hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào đáng xấu hổ. Thẩm Duệ thích sự chủ động của cô, không ép cô trả lời nữa, nhanh chóng tiến sâu hôn xuống, thân thể cũng bao trùm lấy cô.

Hai giờ sau, Thẩm Duệ bước ra khỏi phòng tắm với Tống Hân Nghiên trên tay. Sàn phòng tắm ngập tràn nước, như thể nó đã bị ngập. Anh đặt cô đang mê mang muốn ngủ lên giường, thấy tóc cô ướt đẫm, anh đứng dậy đi tìm máy sấy tóc, để cô tựa vào vai mình rồi thật cẩn thận và nhẹ nhàng lau tóc cho cô.

Tống Hân Nghiên bị anh dày vò đến mức không còn chút sức lực nào, giống như con tôm chưa lớn, khẽ dựa vào vai anh, nhẹ nhàng thở ra.

Thẩm Duệ tràn đầy tình yêu và âu yếm, luôn muốn cho những thứ tốt đẹp, nhưng cô luôn buộc phải giải trừ và đầu hàng, lướt những ngón tay qua mái tóc mềm mại của cô, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.

Sau khi sấy tóc cho cô xong, anh khẽ ôm cô, khi nhìn thấy cô dựa vào vòng tay anh mềm mại, anh chợt nhớ tới một câu, phụ nữ được làm từ nước. Anh hôn lên má cô, đặt cô trở lại giường, kéo chăn bông mỏng phủ lên người cô, vặn to độ ấm của điều hòa, xoay người đi ra ngoài.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Trong phòng khách, anh bước đến mở vali ra, lấy một chiếc quần tây mặc vào. Anh cúi xuống và tìm thấy một hộp trang sức từ dưới quần áo của mình. Vừa rồi anh nhờ c thu dọn hành lý, chỉ để cô tự mình tìm ra điều bất ngờ này.

Kết quả là anh nhịn không được nên đã lăn lộn với cô một chút.

Anh mở hộp trang sức, lấy ra một chiếc vòng cổ tinh xảo và quay trở lại phòng ngủ. Cẩn thận đeo chiếc vòng vào cổ cô, anh không kìm được mà hôn lên môi cô một lần nữa.

Lúc Tống Hân Nghiên đang mơ màng, cô cảm thấy hô hấp không được tốt, cô vô thức tránh đôi môi như hình với bóng của anh, lẩm bẩm: “Em mệt quá, anh đừng làm loạn nữa mà.”

Thẩm Duệ lắc đầu cười, anh không ngờ mình cũng sẽ có một ngày gấp gáp đến mức không đợi nổi như vậy, anh chống tay bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, anh cười thầm: “Anh chỉ tạm thời tha cho em thôi đấy.”



Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại, xung quanh đều yên lặng, ngọn đèn tường trong phòng ngủ tỏa ra ánh sáng dịu dàng kéo dài, cô đảo mắt ngồi dậy. Cô cảm thấy nhức mỏi khắp người, những hình ảnh quyến rũ ái muội trong phòng tắm hiện lên trong đầu cô, khuôn mặt cô đột nhiên nóng bừng lên.

Là bởi vì một lần rồi lại muốn có lần nữa, nếu không cô sẽ không từ chối làm chuyện đó với anh, ngược lại cô còn cảm thấy thật tốt. Cô che mặt đi, đúng là điên mất thôi.

Cô vén chiếc chăn bông mỏng lên, đứng dậy ra khỏi giường, khi cúi đầu xuống để tìm dép lê, cô thấy trên cổ mình có một tia sáng lóe lên, cô nhìn xuống, có một sợi dây chuyền kim cương trước ngực cô, cô cầm lấy mặt dây chuyền, mặt dây chuyền là một khúc xương, kiểu dáng rất sang trọng.

Cô quay đầu nhìn ra cửa, lòng tràn đầy vui sướng, cô không ngờ anh lại làm một việc lãng mạn là bí mật tặng quà cho cô. Cô xỏ dép vào chân đứng dậy bước ra cửa.

Mùi thức ăn thoang thoảng trong hành lang. Cô bước vào nhà ăn, thấy Thẩm Duệ đang bận rộn trong bếp, lòng cô tràn đầy ấm áp. Cô nhẹ nhàng bước vào, từ phía sau ôm chầm lấy eo anh, gục đầu tựa vào tấm lưng cường tráng của anh.

Tay Thẩm Duệ dừng lại một lúc, anh nhìn cô như một con chim nhỏ đang nép vào người mình, trên môi nở một nụ cười thật nhẹ nhàng: “Em tỉnh rồi, có mệt không?”

Tống Hân Nghiên lắc đầu, cô mệt mỏi, nhưng cô xấu hổ khi thừa nhận điều đó, cô nói: “Em thích món quà mà anh tặng cho em, mà sao anh lại nghĩ đến việc tặng em một chiếc vòng cổ hình xương thế? Không phải giống như kiều trái tim hay gì đó ấy.

Thẩm Duệ tắt lửa, xoay người ôm cô vào lòng, nhìn xuống mặt dây chuyền trên ngực cô, chiếc xương kim cương sáng chói, anh nói: “Em có biết truyền thuyết về chiếc xương sườn thứ ba không? Chúa đã tạo ra một người phụ nữ từ chiếc xương sườn thứ ba của một người đàn ông, em chính là chiếc xương sườn thứ ba của anh, anh đã tìm thấy em rồi thì anh mới có thể là một người đàn ông hoàn hảo, cho nên anh mới đem xương cốt của mình tặng cho em, em có đồng ý nhận lấy nó không?”

Tống Hân Nghiên đã từng nghe đến truyền thuyết này, nhưng lúc này được nghe từ miệng anh, cô cảm thấy đặc biệt xúc động, cô vuốt ve mặt dây chuyền hình xương trên ngực, trái tim vừa nói vừa mềm mại, cô nghiêm nghị gật đầu, nói: “Em sẽ yêu và trân trọng nó như chính bản thân mình, cảm ơn anh Thẩm Duệ.”

Thẩm Duệ cúi xuống hôn lên trán cô, anh nói: “Ra ngoài xem TV một lát đi, bữa tối sẽ sẵn sàng sớm thôi.”

Tống Hân Nghiên gật đầu, quay người và đi ra ngoài. Hành lý của anh vẫn ở trong phòng khách. Cô cúi xuống sắp xếp quần áo của anh, rồi lặng lẽ lấy hai bộ ra và cất vào tủ, đề phòng lần sau nếu có bất ngờ đến đây ở qua đêm anh không có quần ào mặt.



Thẩm Ngô Thụ dẫn Lệ Gia Trân đi đập phá đại tiệc, Hạ Doãn Nhi đứng trên sân khấu thấy mọi người nhìn mình đầy thương hại, cô ta cảm thấy mình giống như một chú hề.

Cuộc đời của cô ta luôn thăng trầm, chịu đựng nỗi nhục nhã như vậy tận hai lần, một lần từ Thẩm Duệ và một lần là từ Thẩm Ngộ Thụ.

Một người đàn ông có được trái tim của cô ta, một người đàn ông có được cơ thể của cô ta, nhưng không ai trong số họ chịu để mắt đến cô ta. Đây là ngày trọng đại trong đời nhưng chồng sắp cưới của cô ta lại thân thiết với người phụ nữ khác làm cho cô ta không thể bước xuống sân khấu, cô ta sẽ không bao giờ quên được nỗi xấu hổ và tủi nhục này cho đến khi chết.

Hạ Đông Thần đứng bên cạnh em gái mình, nhìn thấy khuôn mặt đầy hận thù của cô ta, anh ta vươn tay ôm cô ta vào lòng: “Doãn Nhi, mình đi thôi!”

Hạ Doãn Nhi tránh cái ôm của anh ta, đôi mắt rưng rưng: “Em sẽ không rời đi, chỉ có những kẻ hèn nhát mới chạy trốn. Anh à, em muốn xem họ sẽ làm bữa tiệc này thành mớ hỗn độn gì tiếp.”

“Doãn Nhi, sao em lại tự làm khổ mình vậy?” Hạ Đông Thần đau lòng nhìn cô, vốn dĩ anh ta đã không đồng ý việc Hạ Doãn Nhi đính hôn với Thẩm Ngộ Thụ, nhưng Doãn Nhi nhất quyết làm như vậy, ông nội anh ta cũng không phản đối, nhưng anh ta không mong đợi mọi chuyện sẽ trở nên lộn xộn như vậy.
Chương 192: Không phục thì tới đấu với anh này (3)

Ông cụ Thẩm nổi trận lôi đình, huyết áp tăng vọt, thấy sắc mặt ông cụ không ổn, Thẩm Đường Khải Hồng vội vàng chạy tới đỡ ông ta, ông cụ Thẩm tức giận đến mức thở dốc khó khăn, chỉ về phía sảnh trước: “Khải Hồng, kêu bảo vệ tới ngăn chúng lại, nhanh lên.”

Nghiệp chướng, hôm nay bộ mặt của nhà họ Thẩm đã bị ném xuống Thái Bình Dương, về sau ông ấy còn mặt mũi nào để đi gặp người khác nữa đây?

Đường Khải Hồng đưa ông cụ Thẩm cho Nhan Tư rồi bước nhanh ra khỏi sảnh tiệc. Thẩm Ngộ Thụ thấy đồ gần như đã bị đập vỡ gần hết, anh ta nắm tay Lý Gia Trân đi về phía cửa sảnh tiệc.

Làm sao mà ông cụ Thẩm có thể để anh ta đi được?

Ông ấy nghiêm nghị nói: “Ngăn nó lại mau.”

Không nói một lời, Thẩm Ngộ Thụ duỗi tay bế Lệ Gia Trân lên chạy thật nhanh ra ngoài sảnh tiệc.Trước đây Lệ Gia Trân chưa bao giờ điên cuồng như vậy, cô chỉ cảm thấy hả giận khi nhìn thấy cái miệng thở phì phò vì tức giận của Hạ Doãn Nhi.

Cô được Thẩm Ngộ Thụ bế vội vàng ra khỏi khách sạn, lên chiếc xe đã đợi sẵn ở đó, nhìn thấy một nhóm nhân viên bảo vệ đuổi theo, cô cười thành tiếng: “Chơi vui quá đi, cho anh thể hiện, bây giờ trở về thì có nước khóc mất.”

Thẩm Ngộ Thụ ngồi bên cạnh và nhìn cô mỉm cười trìu mến. Tâm trạng chán nản của anh ta như được giải tỏa vì rắc rối, anh ta vòng tay qua ôm lấy cô: “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu đây?"”

Lệ Gia Trân liếc nhìn anh ta rồi lặng lẽ bỏ tay anh ta ra, cô tỏ vẻ xa lánh: “Đưa em về Kim Vực Lam Loan đi.”

“Em đến Kim Vưc Lam Loan làm gì? Anh cả của anh đã về rồi, em muốn làm bóng đèn à?” Thẩm Ngộ Thụ bất mãn nhìn cô, anh ta cứ ngỡ sau một trận náo loạn vừa rồi cô sẽ bình tĩnh hơn, nhưng ai dè tình hình của họ vẫn quay trở lại như ban đầu.

“Vậy đưa em về khách sạn.” Lệ Gia Trân nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cần cô nghĩ đến những lời nói vô liêm sỉ của Hạ Doãn Nhi, cô không thể dễ dàng tha thứ cho anh ta được.

Thẩm Ngộ Thụ đưa tay ra kéo cơ thể cô lại, anh ta thấp giọng quát: “Lệ Gia Trân, rốt cuộc phải làm gì thì em mới chịu tha thứ cho anh hả? Bộ mấy ngày qua chỉ có mỗi em buồn hay sao? Chứ anh không buồn à?””

“Anh buồn cái gì? Anh tự dưng lầm lẫn giữa hai người phụ nữ thì mắc gì anh phải buồn?” Lệ Gia Trân hét lớn, dù sao Hạ Doãn Nhi cũng là nạn nhân, cô không có quyền oán giận cô ta. Vậy cô sẽ hận ai đây, số phận à?

Khoảng cách giữa họ như có một bức tường, nếu cô biết rằng sớm có một ngày họ sẽ vô tình chia xa mỗi người một phương trời, có khi cô sẽ đến thẳng phòng anh ta và trao thân cho anh ta.

Nhưng cô không hối tiếc, bởi vì trên thế giới này không có chuyện nếu như.

Thẩm Ngộ Thụ tuyệt vọng bỏ tay xuống, ủ rũ nói: “Trân Trân, anh không quan tâm đến người khác, anh chỉ quan tâm đến em thôi, đừng đẩy anh ra nữa, được không? Chúng ta quen nhau chín năm rồi, cũng đã bên nhau được ba năm, chẳng lẽ em vứt bỏ tình cảm này nhanh vậy ư?”

Hai tay Lệ Gia Trân đang để trên đầu gối nắm chặt thành nắm đấm: “Làm sao có thể từ bỏ, chỉ cần sau này nghĩ đến việc anh làm chồng người khác, trái tim em đau đến mức không thở nổi. Anh Ngộ Thụ, từ khi em đã mười hai tuổi, anh đã lấy mất nụ hôn của em, em đã xác định anh là người đàn ông trong cuộc đời em rồi. Nhưng em phải làm gì đây? Dù có miễn cưỡng đến đâu thì trái tim em vẫn đau nhói, em cũng không thể tha thứ cho sự phản bội của anh được nữa.”

Thẩm Ngộ Thụ bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô: “Trân Trân, em là người mà nếu người kia mới phạm phải một sai lầm, thì cả đời này không thể tha thứ được đúng không?”

“Phải, anh biết em là một người sống theo chủ nghĩa hoàn hảo, điều này sẽ trở thành rào cản mà cả đời chúng ta không thể vượt qua, vậy nên chúng ta chia tay đi.” Lệ Gia Trân quyết định, vừa dứt lời, cô đã bị một lực ấn vào cửa.

Cô chật vật ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt đẹp trai của anh ta ở trên người cô, với vẻ cố chấp không thể giải thích được: “Anh không chấp nhận, Lệ Gia Trân, em có nghe không, anh cấm em chia tay với anh, trừ khi anh chết.”

Trái tim Lệ Gia Trân loạn nhịp, hai tay cô bị anh ta gắt gao đè chặt, nụ hôn của anh ta như những giọt mưa liên tiếp rơi xuống. Cô hít một hơi, nghiêng đầu né tránh, nhưng cô không thể né được.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Sự chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ khiến anh ta dễ dàng lạm dụng cô. Cô nhìn người đàn ông trở nên vô cùng đáng sợ trước mặt mình. Cô thậm chí còn có cảm giác rằng anh ta sẽ thoát khỏi kiểm soát muốn cô ngay trên xe hơi.

Môi anh ta áp vào môi cô, trằn trọc thâm nhập. Lệ Gia Trân bị anh ta ép buộc không còn lối thoát, cô há miệng cắn môi anh ta, mùi gỉ sắt thấm vào giữa môi và răng. Anh ta đau đớn rên rỉ, nhưng thay vì buông cô ra, anh tiếp tục hôn cô trong tuyệt vọng.

Trái tim Lệ Gia Trân dịu lại, khớp hàm cô nhẹ nhàng mơ ra, nước mắt rơi xuống thành một vệt dài.

Thẩm Ngộ Thụ nếm vị mặn, anh ta nhìn giọt nước mắt của cô cứ lăn dài, anh ta đau lòng không sao chịu nổi. Anh ta đã từng đẹp trai lạnh lùng, luôn phớt lờ cô, nhìn thấy cô đuổi theo phía sau anh đã cho anh ta cảm giác thành tựu.

Lục Trạch thường cười nhạo anh ấy, nói rằng một ngày nào đó Gia Trân mệt mỏi vì phải theo đuổi, cô sẽ không muốn đuổi nữa, lúc đó đừng tìm đến anh ta mà khóc lóc.

Lúc đấy anh ta đã nói gì, hình như nói là dù trời có sập thì Gia Trân cũng không rời bỏ anh ta. Lúc này anh ta mới nhận ra rằng mình đã quá tự tin. Anh ta gạt nước mắt trên khuôn mặt cô: “Đừng khóc, Trân Trân, anh xin lỗi, hãy tha thứ cho anh một lần, một lần thôi, được không?”

Lệ Gia Trân ôm anh ta vào lòng và bật khóc. Làm sao cô có thể tha thứ cho anh ta, làm sao có thể cùng anh ta tiếp tục đây chứ?



Đường Khải Hồng và Nhan Tư tiễn khách khứa ra về, sảnh tiệc nhốn nháo hỗn độn, hai vợ chồng nhìn nhau, xoay người đi vào phòng riêng trên lầu bốn.

Trong phòng riêng, bà Hạ vòng tay ôm Hạ Doãn Nhi, cảm xúc kích động: “Ông Thẩm, hôm nay ông phải giải thích cho chúng tôi về chuyện này này. Ban đầu ông đã nói với chúng tôi rằng ông sẽ gả Doãn Nhi cho Thẩm Duệ, nhưng chúng tôi không ngại chuyện cậu ta kết hôn lần hai, chúng tôi cũng không để ý đến chuyện cậu ta hơn Doãn Nhi tận chín tuổi. Từ khi Doãn Nhi và Thẩm Duệ gặp nhau, con bé đã luôn không vui, bây giờ con bé lại bị Thẩm Ngộ Thụ bắt nạt. Đứa con ngoan của chúng tôi đã bị anh em chúng gần như là làm cho tinh thần phân liệt, nếu ông không cho chúng tôi một lời giải thích, nhà họ Hạ chúng tôi sẽ không bao giờ bỏ qua.”

Hạ Phong nhìn con gái mình đang rơi lệ, cũng rất đau lòng, Doãn Nhi được gia đình chiều chuộng, yêu thương từ nhỏ, vì đâu mà cô ta lại phải chịu những nỗi oan ức như vậy?

“Thôi, đừng lo, ông Thẩm sẽ cho chúng ta một lời giải thích.”

Ông Hạ nhìn ông Thẩm, nói: “Ông à, chuyện này thực sự là do Ngộ Thụ sai, cậu ta đã bắt nạt Doãn Nhi nhà chúng tôi bây giờ cậu ta còn làm cho Doãn Nhi nhà chúng tôi xấu hổ ở trước mặt rất nhiều người như thế. Nếu không phải tình bạn hàng chục năm của chúng ta, tôi đã quay lưng lại với ông từ lâu rồi. Cháu gái của chúng tôi đã phải chịu bất bình lớn như vậy, tôi có hai yêu cầu, một là Ngộ Thụ tự mình đến xin lỗi Doãn Nhi, hai là lễ đính hôn sẽ được tổ chức vào tháng sau giữa hai nhà chúng ta lập tức hủy bỏ.”
Chương 193: Không phục thì tới đấu với anh này (4)

Ông cụ Thẩm vì chuyện này mà không thể nhịn được cảm xúc trên mặt, cho dù nhà họ Hạ có đưa ra điều kiện gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không quá đáng, ông ngượng ngùng nói: “Ông Hạ, chuyện này đúng là nhà họ Thẩm chúng tôi không biết xấu hổ, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ bắt Ngộ Thụ phải đi xin lỗi Doãn Nhi. Doãn Nhi, chuyện xảy ra hôm nay đã làm cho con chịu nhiều uất ức, chờ con gả vào nhà họ Thẩm, bác nhất định sẽ bù đắp cho con thật tốt.”

Đường Khải Hồng và Nhan Tư vừa nghe được lời này đã biết trong này còn ẩn giấu bí mật, ông cụ Thẩm có rất nhiều bất động sản, cái bọn họ ghen tị nhất chính là cổ phần. Với danh phận và xuất thân của Doãn Nhi, khoản bồi thường mà ông cụ đề cập đến hẳn là cổ phần.

Nếu ông cụ đưa cổ phần cho Hạ Doãn Nhi, tương đương với việc đưa cho cậu năm, vậy bọn họ thì sao?

Nhan Tư vội vàng bước tới, ngồi bên cạnh Hạ Doãn Nhi, nói: “Doãn Nhi à, Ngộ Thụ vẫn còn nhỏ, không biết đây là một việc lớn, gây rối cũng không có ích gì, con đừng so đo với nó nữa, được không?”

Hạ Doãn Nhi dựa vào lòng ngực của mẹ mình, vẻ mặt buồn bã, nước mắt lăn dài trên má, nhưng nỗi uất hận trong lòng lại chồng chất. Cô ta thề trong lòng bây giờ cô ta phải gả vào nhà họ Thẩm cho bằng được, cô ta muốn cho Lệ Gia Trân nếm trải cảm giác mất người yêu là như thế nào, để cho Thẩm Ngộ Thụ phải trả giá cho những gì anh ta đã làm với cô ta hôm nay.

Bà Hạ liếc nhìn Nhan Tư, bà xuất thân trong gia đình danh tiếng, nên bà cũng không muốn nói mấy lời khó nghe.

“Nếu ông Thẩm đã nói như vậy, chúng ta cứ cố chấp vào chuyện này là không tốt, nên cứ làm như thế này đi. Hạ Phong, đưa Doãn Nhi về thôi.” Ông Hạ đứng lên, ông cụ Thẩm cũng nhanh chóng đứng dậy, khi tiễn người nhà họ Hạ đi rồi, ông cụ Thẩm tức giận đến mức cầm ấm trà trên bàn ném mạnh vào tường: “Mẹ kiếp, Khải Hồng, gọi cho Thẩm Ngộ Thụ bắt nó trở về đây ngay lập tức, nếu nó không về thì đừng bao giờ bước chân vào cửa nhà họ Thẩm nữa.”

Thấy ông ấy tức giận, Đường Khải Hồng nhanh chóng thuyết phục: “Ba, bác sĩ Hứa nói rằng ba bị cao huyết áp, đừng tức giận nữa, ba cứ bình tĩnh, con sẽ gọi Ngộ Thụ ngay lập tức và yêu cầu nó về nhà gặp ba ngay.”

Ông cụ Thẩm tức giận đến mức thở hổn hển, quay đầu lại liếc nhìn trong phòng, liếc mắt nói: “Thằng tư đâu, ở nhà có chuyện lớn như vậy mà nó biến đi đâu mất rồi?”

Nhan Tư nhìn nhìn ông ấy, giả vờ như không biết gì: “Vừa rồi con có thấy cậu ấy và Hân Nghiên đi rồi. Ba ơi, cậu tư với Hân Nghiên thân thiết lại với nhau như thế từ bao giờ vậy?”

Ông cụ Thẩm nghe vậy thì đá vào ghế dựa, đá cái thứ hai vẫn không làm cho ông ta bớt nổi điên. Ông ta cho rằng sau khi Tống Hân Nghiên bỏ đi một tháng, thằng tư sẽ chia tay với cô, những có vẻ như dẫu cả hai đã xa cách nhưng lòng vẫn còn vấn vương.

Đường Khải Hồng vội vàng bước tới đỡ ông: “Ba, đừng tức giận, đừng tức giận.”

Ông cụ Thẩm nhìn con trai cả của mình, thật lâu mới thở dài. “Haizz, vẫn là con hiếu thuận nhất, đừng để cho ba lo lắng.” Ánh mắt Đường Khải Hồng sâu thẳm, đỡ ông cụ: “Ba, con cháu lớn rồi, tự có phúc của mình, cứ để bọn chúng tự giải quyết thôi.”

Ông cụ Thẩm trừng mắt: “Định để bọn chúng hất tung nhà họ Thẩm này lên à? Chỉ cần ba còn sống một ngày, ba sẽ không đứng nhìn nhà họ Thẩm sụp đổ.”

“Ba, ba nói đúng, là con không hiểu chuyện, ba bình tĩnh lại đi.” Thẩm Đường Khải Hồng đỡ ông cụ đi ra ngoài, Nhan Tư nhanh chóng đi theo, cô nhìn bộ dáng thấp thỏm ăn nói khép nép của chồng mình trước mặt ông cụ, trong lòng cảm thấy thật hụt hẫng.

Là Thẩm Ngộ Thụ gây chuyện, nhưng người cẩn thận lấy lòng nơm nớp lo sợ lại chính là bọn họ, nếu không phải có cổ phần của Thẩm thị, bọn họ sẽ không ở đây mất mặt.

Dù sao vẫn do tính tình kỳ quái của của ông Thẩm, năm năm trước đã nhường chức chủ tịch cho Thẩm Duệ, nếu không bây giờ bọn họ đã không bị Thẩm Duệ lấn át.



Tống Hân Nghiên rửa bát xong bước ra, Thẩm Duệ đang ngồi dựa vào ghế sô pha xem chương trình tạp kỹ, cô bước đến thì thấy anh đã ngủ rồi, cô cười tủm tỉm cầm điều khiển lên tắt TV.

Phòng khách bỗng trở nên yên tĩnh, cô ngồi trên bàn cà phê, nghiêng người nhìn khuôn mặt đang say ngủ của anh đang ở gần trong gang tấc. Trên đỉnh đầu có ánh đèn chiếu xuống, khuôn mặt tuấn tú của anh trông vô cùng tinh tế và dịu dàng, hàng lông mày đen nhánh như được vẽ bằng bút vậy.

Khuôn mặt khi ngủ của anh rất đẹp, hoàn toàn không giống như thế lực mà anh đã khống chế cô trong phòng tắm vừa rồi, buộc cô phải rút lui và cầu xin lòng thương xót. Cô nghiêng người, mặt dây chuyền trên cổ đung đưa trong không khí, cô duỗi ngón tay vẽ những đường nét trên khuôn mặt anh trong không khí, như muốn khắc sâu hình ảnh của anh vào trái tim cô vậy.

Cô đột nhiên đứng dậy, xoay người đi vào phòng ngủ, lấy ra quyển phác thảo đã lâu không dùng tới, trở lại phòng khách, lại ngồi xuống bàn cà phê, bắt đầu vẽ phác thảo hình ảnh của anh lên giấy.

Cô đang thiếu các kỹ năng cơ bản về vẽ người, trước đây Đường Diệp Thần đã cười nhạo cô , nói rằng những người cô vẽ trông giống như người ngoài hành tinh. Sau này cô không bao giờ vẽ người nữa, hôm nay có lẽ vì sở thích nên cô đã vẽ một cách ngẫu hứng, thực sự là đã vẽ nên những nét vẽ về anh một cách sống động.

Ngay khi cô vẽ xong, Thẩm Duệ tỉnh dậy, thấy cô đang ngồi trên bàn cà phê, anh ngồi thẳng dậy, lắc đầu và nói: “Sao anh ngủ quên rồi?”.

Thấy anh tỉnh rồi, Tống Hân Nghiên vội cất bảng vẽ đi, cô cảm thấy bản phác thảo của mình vẫn chưa xong nên không muốn anh nhìn thấy, cô nói: “Có lẽ do anh mệt quá, về phòng ngủ đi.”

Thấy vậy, Thẩm Duệ vươn tay định lấy bảng vẽ ra, anh nói: “Em đang giấu cái gì vậy? Không thế cho anh xem được à?”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tống Hân Nghiên đưa tay ra định lấy lại, nhưng anh đã nắm lấy cổ tay cô, và ngay sau khi cô kéo cô ngã vào vòng tay anh. Hai người rất gần nhau, dù chỉ mặc hai lớp quần áo mỏng manh, họ cũng không thể ngăn được cái nóng bỏng rát trên người anh.

Cánh tay cứng như sắt của Thẩm Duệ gắt gao ôm lấy eo cô, tay còn lại lật bàn vẽ lên, nhìn thấy bức chân dung trên đó, anh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn cô: “Em đang vẽ anh hửm?”

Tống Hân Nghiên che mặt xấu hổ nói: “Không thể nào, anh không nhìn ra hả? Đúng là kỹ năng vẽ của em không tốt, nên không thể vẽ người được.”

“Tác phẩm đầu tay à?” Thẩm Duệ mỉm cười nhìn bản phác thảo trên bảng vẽ, cô vẽ anh rất đẹp và khiến anh sống động như thật. Điều khiến anh thích thú hơn nữa là cô thực sự đang vẽ anh.

Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Không phải.” Người đầu tiên cô vẽ là Đường Diệp Thần, nhưng cô đã bị Đường Diệp Thần khinh thường trong một thời gian dài.

Nụ cười trên môi Thẩm Duệ đông cứng lại một lúc, anh đã đoán được người đầu tiên cô vẽ là ai, trong lòng ê ẩm, anh dừng lại, nghiến răng nói: “Về sau em chỉ được vẽ anh thôi.”

Tống Hân Nghiên che đôi môi sưng đỏ, mím chặt miệng: “Anh lúc nào cũng ngang ngược như vậy.”

“Anh ngang ngược thế đấy, không phục thì tới đây mà đấu anh này!” Thẩm Duệ tự hào gửi cho cô một bài chiến đấu.

Tống Hân Nghiên nghiến răng căm hận, sao lại có người như vậy? Cô nhìn cằm anh rồi đột nhiên mở miệng cắn nó. Toàn thân Thẩm Duệ run lên, hai mắt lập tức tối sầm lại, anh đặt bảng vẽ xuống, dùng sức ấn cô lên ghế sô pha, “Em hết đau rồi đúng không?”

Tống Hân Nghiên nhìn tia sáng nhẫn nại trong mắt anh, da đầu cô ngứa ran một hồi: “Không, không, thắt lưng của em sắp gãy rồi, anh đừng làm nữa mà.”

Thẩm Duệ mỉm cười tựa đầu lên ngực cô, anh cũng biết vừa rồi anh ở trong phòng tắm tàn nhẫn như thế nào, vai anh rung lên, cười khẽ: “Từ nay về sau còn dám khiêu khích anh nữa không?”

“Em không dám nữa.” Tống Hân Nghiên vô cùng lúng túng cầu xin lòng thương xót, đáng thương nhìn anh.
Chương 194: Không phục thì tới đấu với anh này (5)

Thẩm Duệ kéo cô lên, ôm cô vào lòng, sau đó cầm bảng vẽ lên xem: “Lần sau, em có thể thêm bản phác thảo của mình bên cạnh rồi vẽ một cái đầu củ cải nhỏ ở đây, chúng ta là một gia đình ba người.”

Nhắc đến một gia đình ba người, Tống Hân Nghiên nhớ tới đêm đó sau khi ân ái với anh, cô không hề uống thuốc tránh thai, cô đột nhiên nhảy dựng lên: “Thôi chết rồi, chết rồi, em quên uống thuốc rồi, phải làm sao đây?”

Anh tối sầm mặt, cô không hiểu anh đang ám chỉ cái gì sao? Anh trừng mắt nhìn cô: “Lại đây, anh hứa sẽ không đánh em.”

Tống Hân Nghiên che trái tim đang đập thình thịch của mình, từ chối: "Em không muốn.”

“Hân Nghiên, em đừng uống thuốc tránh thai, nếu em không muốn có con, anh sẽ có biện pháp và sẽ không để em gặp bất cứ nguy cơ nào. Ngược lại, anh muốn một đứa con của hai chúng ta, có thể con bé sẽ có đôi mắt giống em, cái mũi giống anh, đôi môi giống em, nó sẽ thừa hưởng những ưu điểm của hai chúng ta, chảy trong người dòng máu của hai chúng ta, anh mong có một đứa con như vậy, vì vậy đừng uống thuốc tránh thai.” Thẩm Duệ nghiêm túc nói.

Tống Hân Nghiên cắn chặt môi, lời nói của anh khiến cô rất cảm động, nhưng…

“Thẩm Duệ, ba anh sẽ không cho phép chúng ta ở bên nhau đâu, nếu không thể cho con mình một gia đình hoàn hảo, em thà không có con còn hơn là một người mẹ vô trách nhiệm.”

Cô không muốn để con mình sống một cuộc sống có ba không mẹ hay là có mẹ không ba, nếu như vậy thì cô quá vô trách nhiệm rồi.

Thẩm Duệ đứng dậy đi đến trước mặt cô, vươn tay kéo cô vào lòng, anh nhẹ nhàng nói: "Chỉ cần trái tim của chúng ta hòa chung một nhịp, thì không ai có thể chia cắt được chúng ta cả, ngoại trừ chính chúng ta, em hiểu không?”

Tống Hân Nghiên dường như đã hiểu, nhưng cô muốn có một đứa con, như vậy có ổn không? Cô có thể đánh cược mạng sống của chính mình, cả đời không nhìn thấy ánh sáng cũng không thành vấn đề, nhưng cũng có thể đánh cược mạng sống của con mình ư?

Thấy cô như vậy, Thẩm Duệ cũng không ép cô nữa, vòng tay bế cô vào phòng ngủ.

Đêm đó, Thẩm Duệ ngủ rất say, nhưng Tống Hân Nghiên cứ trằn trọc, trằn trọc mãi không ngủ được. Khi trở về Đồng Thành, cô sợ mình sẽ không tránh được tầm mắt của ông cụ Thẩm, tối nay Thẩm Duệ đã đưa cô đi trước mặt mọi người, có lẽ ông cụ Thẩm đã biết chuyện cô và Thẩm Duệ ở cùng nhau, ông ta nhất định sẽ không từ bỏ.

Cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Duệ, nếu anh nhìn thấy những tấm ảnh giường chiếu đó, liệu anh có còn thích cô như bây giờ không? Có khi nào lại nói cô dơ bẩn như Đường Diệp Thần không?



Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng.

Khi Thẩm Duệ tỉnh dậy, chỗ bên cạnh giường đã trống trơn, anh sốt ruột ngồi dậy và nhìn chằm chằm vào chỗ trống bên cạnh, mỗi lần anh tỉnh dậy thì cô lại biến mất, loại cảm giác này thật sự rất tệ.

Anh đứng dậy ra khỏi giường, bước ra khỏi phòng ngủ, đì vào phòng khách. Nhìn thoáng qua, anh thấy Tống Hân Nghiên đang đứng trước cửa sổ kính suốt sát đất trong phòng khách, không biết đang nhìn cái gì mà thật sự rất nhập tâm. Anh nhẹ nhàng bước tới, vươn tay ôm cô vào lòng, lười biếng nói: "Em đang nhìn cái gì vậy?”

Tống Hân Nghiên định thần lại, cô nói: “Em không nhìn gì cả, còn sớm, sao anhh không ngủ thêm?”

“Anh không ngủ được nếu không có em bên cạnh, em đi ngủ với anh nhé?” Thẩm Duệ hơi cúi xuống, tựa cằm vào vai cô, hơi thở mang theo mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể cô khiến anh mê đắm.

Trái tim của Tống Hân Nghiên mềm mại đến mức rối tinh rối mù, cô gật đầu: “Được rồi.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hai người lại nằm trên giường, nhưng Thẩm Duệ đã không còn buồn ngủ, anh nghiêng đầu nhìn cô, thấy cô nhắm mắt lại, lông mi dài run lên khiến tim anh run lên theo, anh nghiên người tới, chân dài duỗi ra gác lên chân cô, kéo cô vào lòng và dụi đầu vào cô: “Em yêu, anh không ngủ được."

Tống Hân Nghiên bị anh làm cho nghẹn, miệng lưỡi khô khốc, cô quay lưng lại và nói: “Nhắm mắt lại là có thể ngủ rồi.”

“Anh đói bụng, muốn ăn sớm một chút.” Thẩm Duệ dán mặt lên lưng cô, tỏ vẻ đáng thương nói.

Tai cô nóng lên một hồi, cô ngồi dậy rời khỏi giường: “Em sẽ làm bữa sáng rồi ép anh ăn thật no.”

Thẩm Duệ vội vàng đầu hàng, vòng tay qua eo cô, kéo cô lại vào lòng, “Anh nói đùa thôi, nói đùa thôi, đi ngủ đi.”

Tống Hân Nghiên dựa vào trong lồng ngực anh, tiếng thở đều đều của anh truyền đến từ tai cô, hơi thở của anh phả ra khắp cơ thể cô đang nóng như thiêu đốt của cô, cô ngẩng đầu nhìn anh, không cẩn thận đối diện với cặp mắt phượng sâu thẳm của anh, cô nhìn sang chỗ khác, cô nói: “Vừa rồi tôi đang suy nghĩ, có nên ra ngoài tìm việc không, cả ngày cứ chơi bời lêu lổng ăn không ngồi rồi cũng không ổn lắm.”

Thẩm Duệ nghe vậy, anh xoay người ngồi dậy, vươn tay cầm bộ đồ lấy ra một chiếc ví dài lấy ra một chiếc thẻ đen đưa cho cô: “Lần trước chiếc thẻ đen đó bị anh bẻ gãy, anh nhờ người làm lại, lần này tặng cho em, em không được phép trả lại cho anh đâu đấy.”

Đầu óc Tống Hân Nghiên mờ mịt, nhìn anh chằm chằm: “Anh hiểu lầm em rồi, ta không có ý đòi tiền anh, em chỉ muốn nói ta ra ngoài tìm việc nên anh có thể cho em một lời khuyên.”

Thẩm Duệ nắm lấy tay cô, đặt tấm thẻ đen vào lòng bàn tay cô, anh nói: "Cái gì của anh thì là của em, tuy hai mà một. Em cũng không cần phải vội vã ra ngoài tìm việc, anh vẫn có thể nuôi nổi em.”

Tống Hân Nghiên nhìn xuống tấm thẻ đen trong lòng bàn tay của mình. Tấm thẻ đen có kết cấu rất tốt và thể hiện danh tính của chủ nhân, cô nói: “Em muốn tự lực cánh sinh.” Thấy anh nhíu mày không hài lòng, cô lại nói: “Tôi nhận thẻ đen, em sẽ tiêu xài thật cẩn thận và tiết kiệm.”

Thẩm Duệ vò rối mái tóc của mình: “Tôi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn nếu em cứ tiêu xài thỏa thích, vì mấy năm nay không có ai tiêu tiền cho anh kiếm nên anh không còn hứng thú với việc kiếm tiền tiền nữa rồi đây này.”

“...”

Tống Hân Nghiên cất tấm thẻ đi, cô nói: “Em vẫn muốn ra ngoài tìm việc.”

“Nếu đã như vậy thì em tới Thẩm thị làm đi, Thẩm thị vừa mua lại Bạc thị, cần gấp một nhà thiết kế nội thất có kinh nghiệm. Em có nhớ ngôi biệt thự số 10 đã từng mở cửa cạnh tranh trước đây không? Sau khi em nghỉ việc, việc thiết kế nội thất cho ngôi biện thức đó vẫn chưa được khởi động, nếu em cảm thấy nhàm chán, hãy thiết kế bản vẽ của biệt thự trước.” Thẩm Duệ nói, anh hiểu ý định muốn ra ngoài làm việc của cô, cô chỉ là không quen dựa dẫm vào ai, cũng không. muốn phụ thuộc vào ai.

“Thật sao?” Tống Hân Nghiên luôn cảm thấy đáng tiếc vì không thể tham gia thiết kế nội thất cho biệt thự số 10. Khi Nghiêm Thành đưa cô đến thăm dinh thự thứ mười, cô đã có ấn tượng đặc biệt về dinh thự thứ mười, luôn có một lý niệm thiết kế trong tâm trí cô. Chỉ là sau khi scandal đạo bản vẽ nổ ra, cô đã rút lui khỏi cuộc thi, sau cùng, cô rất hối hận vì đã không thể tự mình thiết kế trang trí cho dinh thự thứ mười.

“Ừ, bây giờ em vui chưa?” Thẩm Duệ nhìn cô hỏi.

Tống Hân Nghiên vui vẻ gật đầu: “Vâng, cuối cùng thì em cũng tìm được việc để làm rồi, Tổng giám đốc Thẩm, tôi chắc chắn sẽ không phụ lòng kỳ vọng của ngài."

Thẩm Duệ thấy cô nghịch ngợm lè lưỡi, trái tim anh rung động, anh đột nhiên đẩy cô lên giường, lăn qua đè cô dưới thân, thở gấp: "Giờ hãy để anh xem biểu hiện của em thế nào đi.”

Tống Hân Nghiên hét ầm lên, Thẩm Duệ cúi người xuống, còn chưa kịp hôn cô thì điện thoại đột nhiên vang lên. Anh dừng lại, hôn cô thêm một lần nữa. Tống Hân Nghiên giật lấy điện thoại, nhìn thấy chữ Nghiêm Thành nhấp nháy, cô nhanh chóng nói: “Là Nghiêm Thành, anh mau nghe đi.”

Thẩm Duệ thất bại trừng mắt nhìn cô, thấy cô đã kết nối điện thoại, nên anh đành phải nhấc nó lên, nói với vẻ không vui: “Có chuyện gì vậy?”

“Tổng giám đốc Thẩm, dự án cải tạo nhà ở thành phố C xuất hiện bê bối về nồng độ formaldehyde và benzen quá mức, hiện chủ sở hữu đang yêu cầu dọn đi.”
Chương 195: Chờ anh về (1)

Tống Hân Nghiên thấy anh xoay người ra khỏi giường với vẻ mặt nghiêm trọng, cô vội vàng bò dậy, quỳ gối trên giường hỏi anh: “Thẩm Duệ, đã xảy ra chuyện gì vậy anh?”

Thẩm Duệ vươn ngón trỏ để lên môi cô, ra hiệu cho cô im lặng, Tống Hân Nghiên nhanh chóng im bặt. Thấy anh bước ra khỏi phòng ngủ với vẻ mặt nghiêm túc, cô vội vàng bước xuống giường cùng anh đi ra ngoài.

Trước cửa sổ kính trong suốt sát đất trong phòng khách, Thẩm Duệ đút một tay vào túi quần, bình tĩnh phân chia công việc rất đâu vào đấy: “Điều động những người liên quan đến khủng hoảng này tổ chức một cuộc họp báo, công khai xin lỗi các chủ sở hữu về vấn đề này và hứa với các chủ sở hữu rằng chúng ta sẽ xử lý sớm nhất có thể, mong họ cứ yên tâm. Còn nữa, lập tức thông báo cho các cấp cao có một cuộc họp khẩn cấp lúc mười giờ, chuẩn bị chuyến bay cho tôi lúc ba giờ chiều, tôi sẽ đích thân bay đến thành phố C để tìm hiểu chi tiết.”

Thẩm Duệ cúp điện thoại, quay người lại thì thấy Tống Hân Nghiên đang ghé đầu bên vách tường trộm nhìn. Vốn dĩ tâm trạng anh vô cùng tồi tệ, nhưng khi nhìn thấy cô như vậy, lông mày nhíu lại của anh chợt giãn ra. Anh đứng đó, ngoắc tay về phía cô: “Lại đây.”

Ngay khi Tống Hân Nghiên định bước tới, cô chợt nhận ra rằng mình quá dễ mắc bẫy. Cô khoanh tay lại, tỏ vẻ kiêu ngạo: “Để làm gì?”

Thẩm Duệ “chậc” một tiếng, xụ mặt nói: “Kêu em tới thì cứ tới đi, nghĩ vớ vẩn gì không biết nữa?” Rõ ràng là tò mò về những gì đã xảy ra mà cô còn cố tình giả vờ. Sau khi phát sinh quan hệ với nhau, anh thấy cô ngày càng ít sợ anh hơn.

Tống Hân Nghiên chậm rãi bước tới, vừa mới tiến sát đến gần anh, anh đã nắm lấy cổ tay cô kéo thật mạnh. Sau một trận choáng váng, lưng cô tựa vào kính cửa sổ cao đến trần nhà, thân thể áp vào lồng ngực rắn chắc của anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt anh hơi tối sầm lại, cô thận trọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy anh?”

“Dự án ở thành phố C có gì đó không ổn, trưa nay anh sẽ đi công tác ở thành phố C.” Thẩm Duệ duỗi những ngón tay mảnh mai ra xoa nhẹ cằm cô, da thịt bóng loáng mềm mại, làm cho anh lưu luyến không muốn rời: “Anh mới đi công việc về, muốn ở với em thêm hai ngày nữa, bây giờ thì có vẻ không được rồi.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Tống Hân Nghiên lắc đầu," Mặc dù em rất muốn anh ở lại với em nhiều hơn, nhưng công việc là quan trọng, tương lai chúng ta còn dài mà anh."

Nhìn cô cởi mở hơn với anh, Thẩm Duệ thầm oán hận trong lòng, cô không thủ đoạn xấu xa như những người bạn gái khác, dù anh muốn rời đi thì ít nhất cũng phải cho anh biết cô quan tâm đến anh. Nhưng cô thoải mái như vậy, làm cho anh có vẻ càng dính cô hơn.

Vẻ mặt anh chợt lạnh đi, anh rút tay về, nhẹ nói: “Em đi lấy quần áo cho anh, anh đi tắm đây.”

Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng đang ngày càng xa của anh, theo bản năng cắn môi, anh ấy gặp chuyện gì vậy? Vừa rồi có ổn không, có phải chuyện lần này là chuyện khó giải quyết không? Thấy bóng lưng anh khuất dần vào hành lang, cô ngây người đứng một lúc rồi đi chuẩn bị quần áo cho anh.

Vài phút sau, Thẩm Duệ từ phòng tắm đi ra, Tống Hân Nghiên đứng ở cửa đưa quần áo cho anh: “Ông chủ, mặc quần áo vào đi.”

Thẩm Duệ liếc cô một cái, lấy quần áo rồi xoay người đi vào phòng ngủ. Tống Hân Nghiên không đi theo, cô đứng bên cửa đợi Thẩm Duệ thay quần áo một lúc rồi bước ra với chiếc cà vạt màu đỏ rượu vang trên tay, anh đưa cho cô và nói: “Thắt cà vạt cho anh đi.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên có một cảm giác thực sự rất lạc lõng. Anh vừa trở về từ Hoa Kỳ, giờ lại phải đến Thành phố C. Nghe giọng điệu của anh vừa rồi, dự án ở thành phố C có vẻ rất nghiêm túc, không biết sau khi rời đi thì khi nào mới có thể gặp lại. Cô cầm lấy chiếc cà vạt, kiễng chân lên, quàng qua gáy anh, thắt một chiếc nơ xinh xắn rồi bẻ cổ áo xuống.

“Ăn xong bữa sáng rồi hãy đi, em làm cháo yến mạch cho anh.” Cô xoay người đi vào bếp nấu cháo, nhưng anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lại bên cạnh, cẩn thận nhìn vẻ mặt của cô, "Em không vui à?"

Tống Hân Nghiên ngước nhìn anh, cô lắc đầu: “Không có.”

Cô càng nói không, anh càng cảm thấy tâm trạng chán nản của cô, thay vào đó, anh lại càng vui, tay ôm mặt cô cười hỏi: “Không nỡ để anh đi hửm?”

“Làm gì có?” Tống Hân Nghiên không hề suy nghĩ gì mà buột miệng thốt ra, do cô trả lời quá nhanh lại làm cho anh càng thêm nghi ngờ.

Tống Hân Nghiên vô cùng xấu hổ khi tâm trí cô bị anh nhìn thấu, khi bắt gặp đôi mắt phượng đang cười của anh, cô tức giận, nghiến răng nhào tới há miệng cắn môi anh. Thẩm Duệ bị cô vồ tới phải lùi lại mấy bước, sau khi ổn định thân thể, anh bật cười, trầm giọng nói: “Em nhiệt tình quá, xem ra thật sự không muốn để anh đi, tuy anh cũng muốn ăn lắm, nhưng không còn thời gian nữa, cứ cất lại rồi khi nào về anh sẽ ăn.

“...” Tống Hân Nghiên biết bất kể cô có làm gì, tên yêu nghiệt này đều có thể làm tình trên giường, cô nắm lấy cổ tay anh, muốn kéo tay anh ra: “Em không muốn nói chuyện với anh nữa.”

Thẩm Duệ siết chặt tay cô, môi mỏng mạnh mẽ áp lên đôi môi đỏ mọng của cô,môi lưỡi triền miên, đắm chìm vào nhau. Sau vài phút, anh buông cô ra, tựa trán vào trán cô, hơi thở có hơi gấp gáp: “Chờ anh về nhé?”

Tống Hân Nghiên cắn môi, hàm răng ngập tràn mùi kem đánh răng thơm mát mà anh vừa đánh, cô gật đầu, ngượng ngùng nói: “Vâng.”

Mặc kệ Thẩm Duệ có miễn cưỡng thế nào, anh cũng chỉ có thể buộc mình buông cô ra, ánh mắt chăm chú nhìn cô thật lâu rồi sau đó xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, kéo vali đặt ở ven tường, sải bước ra khỏi căn hộ.

Tống Hân Nghiên nghe thấy tiếng đóng cửa, cô nhanh chóng lao ra khỏi phòng ngủ, phòng khách trống không, cô nhìn cửa an ninh và nói nhỏ: “Em sẽ nhớ anh lắm.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom