-
Chương 102
Âu Văn giơ súng, cánh tay thẳng tắp, đứng thẳng lưng một cách trang nghiêm như vậy. Nét mặt cường tráng và kiên nghị, nhưng đôi mắt màu xanh xám hoàn toàn tan rã, không hề có ánh sáng rực rỡ.
Đèn pin sau lưng đuổi theo, ánh sáng mạnh xẹt qua con ngươi anh ấy, không gây nên bất kì phản ứng sinh lý gì.
Ngôn Tố im lặng, thật sâu, nhíu mày lại.
Rất lâu, lùi về sau từng bước.
Từng chùm ánh sáng đèn pin chiếu vào, biến bên trong hang động chật hẹp thành ban ngày.
Âu Văn thân hình cao lớn, tay phải khoác lên vách đá nhô ra, vẫn duy trì tư thế giơ súng ngắm bắn, không nhúc nhích.
Trên vách đá rất nhiều hố đạn, anh ấy bị bắn thành cái sàng, trên quần áo không có chỗ nào không thấm máu, màu đỏ tươi trải ra dưới đất giống như tấm thảm, đỏ như hoa.
Người có mặt hít vào một hơi khí lạnh, không ai có thể tưởng tượng ra sự thảm thiết lúc đó.
Cho dù máu chảy hết, đạn bắn sạch, anh ấy vẫn đứng nghiêm như cũ, chiến đấu đến cuối cùng. Dường như bất kể ai tới, anh ấy cũng phải kiên định không dời bảo vệ người sau lưng anh ấy. Tựa như một người lại đến, anh ấy vẫn có thể tỉnh lại nổ súng.
Một gương mặt trẻ tuổi và đẹp trai như vậy, tràn đầy sự hung ác và quyết tuyệt hiếm thấy trong ngày thường.
Ngôn Tố bình tĩnh mắt đối mắt với đôi mắt trống rỗng của anh ấy, trong con ngươi màu trà của anh xẹt qua một tia bi thương khắc sâu, bên tai vang vọng lời Âu Văn đã từng nói: “Dốc hết sức lực bảo vệ cô ấy an toàn, cho dù hi sinh vì nhiệm vụ cũng không hề tiếc nuối.”
Đó là mùa đông, một câu đơn giản như thế lúc đó, đến mùa thu, anh ấy dùng cách thức bi tráng như vậy thảm thiết như vậy thực hiện.
Trong chỗ trống mấy mét vuông, lại không có bóng người khác.
Không có Chân Ái…
Trong lòng anh vốn còn có một tia may mắn cuối cùng, trông đợi Âu Văn cứu Chân Ái đi.
Cho đến giờ phút này, Ngôn Tố mới cảm nhận vô cùng rõ ràng một loại đáng sợ sâu sắc triệt để đến đáy lòng, giống như giá lạnh, đau đớn lại ẩm ướt, thấm từng chút một vào mạch máu. ---
Chân Ái, thực sự không thấy.
Lại cứ như vậy…?
Đầu óc anh trống rỗng, rất nhiều lần lặp lại cơn ác mộng tuần hoàn sáng sớm hôm nay. Cô cười dịu dàng, nhẹ nhàng móc lòng bàn tay anh, rõ ràng một giây trước còn ở trước mặt, xoay người liền không thấy… Xoay người liền… không gặp lại nữa…
Có thể lặp lại cả đời hay không? Rất nhiều lần xoay người sau này, bên cạnh không còn có cô nữa?
Rõ ràng, ngay cả một câu tạm biệt thật tốt cũng không kịp…
Pháp y kiểm tra xác của Âu Văn: “Chính diện có hai mươi mốt vết thương đạn bắn, đường kính viên đạn thống nhất là 11,43mm; sau lưng có một vết thương đạn bắn, đường kính viên đạn 11,2mm, xuyên thẳng qua tim, đây cũng là vết thương trí mạng.”
Đặc công Besson của CIA nghe nói, trang nghiêm nhíu mày: “Súng của cô Chân chính là đường kính 11,2mm.”
Đám người Luis nghe nói, tới tấp lộ ra vẻ mặt hoài nghi. Sau lưng Âu Văn để lại cho người anh ấy bảo vệ, nhìn như vậy, Chân Ái không phải người bị hại mà có thể là đồng bọn? Âu Văn chết trong tay người anh ấy bảo vệ?
Các đặc công trao đổi ánh mắt với nhau, mà trong nhân viên pháp chứng lấy chứng cứ, đột nhiên truyền đến tiếng kêu:
“Có bom!”
Không khí hiện trường thoáng chốc căng thẳng, rất nhiều cặp mắt nhìn lại theo tiếng. Bên dưới rong biển khô héo hỗn loạn, một đồng hồ đếm ngược màu đỏ, dưới phông cảnh mờ tối, đỏ như máu, nhìn thấy mà giật mình:
00:00:59
59 giây!
Sau khi yên tĩnh trong nháy mắt, có người điên cuồng hét lên: “Rút lui!!!”
Mọi người lập tức sơ tán ra ngoài một cách nhanh chóng và có trật tự.
Chỉ có Ngôn Tố, không hề nhúc nhích, không có dấu hiệu muốn rút lui.
Ánh mắt anh bình tĩnh lại sắc bén, nhanh chóng quét nhìn hoàn cảnh xung quanh. Trên vách đá, trong khe hở, trên người Âu Văn, góc dưới đất, từng chỗ đều không bỏ qua.
Đồng hồ đếm ngược màu đỏ trôi qua nhanh như gió, giống như sinh mạng không ai có thể xoay chuyển.
Trong hang động chật hẹp, người ngày càng ít, đặc công Lopez hướng về phía Ngôn Tố la to, gần như ra lệnh: “S. A.! Lập tức rút lui!”
Ngôn Tố đột nhiên lạnh lùng bước đi, vẫn không rời khỏi.
Anh rảo bước đi nhanh trong hang động, ánh sáng đèn pin nhanh chóng quét qua trong hang, tốc độ ánh mắt càng nhanh hơn, khắc mỗi một tấc hình ảnh mơ hồ vào trong đầu.
Bộ óc vận chuyển cực nhanh trước nay chưa từng có, xử lý tất cả hình ảnh thị giác mắt anh thấy được, nhưng thời gian qua nhanh từng giây, không có bất kì tin tức có ích nào. Tầm mắt anh hỗn loạn và khẩn trương, nhưng chết cũng không chịu từ bỏ, lại giơ đèn pin tìm lần nữa.
Nhưng mà, sắc mặt cứng đờ vắng lặng từng tấc một, giống như trái tim vốn may mắn mất đi hi vọng sụp đổ.
00:009
“S. A.! Rút lui!” Đặc công Nell hướng về phía anh la to.
Anh nghe không vào lời của bất kì người nào, anh là không muốn sống nữa, không có hi vọng, cố chấp, trầm mặc, ngón tay dần dần run rẩy, kiểm tra mỗi một manh mối và chỗ đáng nghi trong hang động.
Rheid bỗng nhiên hiểu suy nghĩ của Ngôn Tố, chạy lên lôi kéo anh: “S. A., anh không muốn sống sao! Nhân viên pháp chứng đã cố gắng hết sức, chỉ còn lại ba mươi mấy giây, không còn kịp rồi!”
“GOD! PLEASE!” Ngôn Tố đột nhiên bùng nổ gào thét đầy giận dữ, đèn pin chợt đập mạnh về phía vách đá, vỡ tan tành.
Người xung quanh trợn mắt đầy kinh ngạc, yên lặng như chết.
S. A. Yan chưa bao giờ nổi điên và không kiềm chế được cảm xúc như thế.
Ngôn Tố hất tay Rheid ra, hai tay ôm đầu thật chặt, giống như một con sư tử bị thương nặng mất đi đôi mắt, bất an lại gấp gáp, nhanh chóng đi tới đi lui trong hang động chật hẹp, giống như không có chỗ có thể an thân, không có chỗ có thể cho anh trấn an và bình tĩnh:
“Không thể đi, nổ rồi thì dấu vết gì cũng mất hết! Tại sao Âu Văn chọn vị trí này, cậu ấy muốn nói cái gì? Cậu ấy và Ai nhất định để lại manh mối. Ở đâu? Rốt cuộc ở đâu? Không có! Không có! Ở đâu cũng không có!” Anh không ngừng thấp giọng lẩm bẩm, tựa như dừng một giây thì sẽ trống rỗng, sẽ sợ hãi; nhưng cho dù không ngừng nói, mỗi một từ anh nói ra đều đang run rẩy, đều đang sợ hãi,
“Tọa độ địa lý, kinh độ vĩ độ, hình vẽ bờ biển, đường hầm hang động, chữ số, tên, chữ cái… Đều không phải! Đều không phải! Họ muốn nói cái gì? Mật mã! Mật mã! Ở đâu! Ở đâu! For God’s sake!”
“Cô ấy ở đâu!!!” Anh bi thương và căm phẫn la to, hung hăng đá về phía vách đá.
Người nhìn kinh sợ, anh lại không cảm giác được đau đớn, lại cầm đèn pin lên tìm manh mối giống như điên: “Có chim biển đã tới, thủy triều từng dâng lên, rác biển theo thủy triều đọng lại…”
Con số màu đỏ trên trái bom giảm xuống nhanh chóng!
Rheid tiến lên siết chặt anh kéo ra ngoài: “S. A., đi! Anh không nên như vậy, anh đã quên thái độ của anh đối với sinh mạng rồi sao? Đi nhanh lên!”
Ngôn Tố lại đẩy anh ta ra lần nữa, toàn bộ cơ thể cao gầy đang run lên, dường như cảm xúc hoảng sợ trong lòng cũng không khống chế được nữa, đôi mắt trong veo lại kiên định trước sau như một đến giờ phút này tràn đầy vẻ bất lực và hoang mang không nói ra được:
“Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm giác được sợ hãi, tôi không biết lúc này nên dùng thái độ gì.”
Sự lạnh nhạt như thường và thấy biến không sợ hãi đời này của anh, đến giờ phút này, toàn bộ sụp đổ.
Rheid ngơ ngẩn, viền mắt lại ẩm ướt.
Nhưng sự mất khống chế khiến tất cả mọi người trố mắt của Ngôn Tố cũng chỉ duy trì mấy giây.
Anh bỗng nhiên bình tĩnh lại, hai cánh tay chậm rãi rũ xuống, cúi đầu thật thấp, thanh âm càng thấp hơn, giống như bị phá hủy, lại giống như đang cầu xin, rất nhẹ rất nhẹ: “God! Please!”
Ông trời! Van xin ông!
Trong hang động mờ tối, hình bóng nghiêng của anh, cố chấp và ẩn nhẫn như vậy, yên lặng không tiếng động, duy trì đứng thẳng. Nhưng trong thể xác kia, rõ ràng có gì đó đã sụp đổ.
Cổ họng Lopez ê ẩm, trong mắt bỗng chốc rơi nước mắt.
Nhưng giây tiếp theo, cô ấy nhanh chóng lấy mu bàn tay quẹt nước mắt, gào lên ra lệnh: “Kéo anh ta ra ngoài!”
Thời gian chỉ còn lại mười giây, Rheid và Smith lập tức tiến lên kéo Ngôn Tố.
Anh không chịu đi, làm sao có thể đi?
Lopez nhẫn tâm, nắm báng súng hung hăng đập về phía ót anh…
#
Lúc Ngôn Tố mở mắt, trên giường bệnh ở bệnh viện. Dư chấn vụ nổ trong hang động chật hẹp, một cú đập chuyên nghiệp của Lopez để lại di chứng chấn động não không nhỏ cho đầu anh.
Kiểm tra băng bó cho anh là bác sĩ gia đình Benjamin.
Sau khi đổi băng gạc và thuốc cho đỉnh đầu, Benjamin nói: “S. A., đây là lần thứ năm cậu trải qua nổ mạnh. Vết thương cơ quan bộ phận trong cơ thể không phải máy móc có thể phát hiện ra. Nếu sau này cậu cảm thấy trong cơ thể có chỗ bất thường dù chỉ một chút cũng phải lập tức quay lại bệnh viện kiểm tra. Nếu không, hậu quả khó mà lường được.”
Sắc mặt Ngôn Tố tái nhợt, đôi mắt màu trà nhạt nhìn hư không, không có bất kì phản ứng nào, không biết có nghe hay không.
“Bà cậu, còn có Hayley, Spencer, họ đều rất lo cho cậu.” Benjamin khẽ thở dài một cái, “S. A. nói cho tôi biết, cậu còn có chỗ nào khó chịu không?”
Ngôn Tố chậm rãi nâng đôi mắt yên tĩnh, trầm mặc rất lâu.
“Ở đây…” Anh đưa ngón trỏ lên, chạm vào buồng tim, từng cái một, con ngươi màu trà sâu xa và tĩnh lặng, “Đau!”
Giọng nói rất khô, mờ mịt và khàn khàn, tựa như linh hồn anh đã già cỗi, đã lụi tàn.
Lopez đẩy cửa vào nghe nói như thế, suýt nữa lại rơi nước mắt.
Cô ấy cũng như các đồng nghiệp Rheid, Nell, hợp tác với Ngôn Tố quá nhiều quá quen thuộc. Trong ấn tượng, anh mãi mãi không có vui buồn, thản nhiên như vậy, ung dung như vậy. Cô ấy chưa từng thấy anh không giống anh như thế.
Nhưng người như vậy, cho dù đau đớn, cũng là nỗi đau đớn yên lặng như thủy triều đêm, im hơi lặng tiếng.
Ba người trao đổi ánh mắt, rất lâu không nói lời nào. Cuối cùng, Nell giải thích mục đích đến: “S. A. Yan, cảnh sát lấy được lệnh lục soát, đã đến nhà anh lục soát.”
Trên giường bệnh, mâu quang Ngôn Tố dời sang, nhàn nhạt phủ trên người Nell, không có tức giận, còn rất phối hợp gật đầu.
Nell trái lại không biết nên nói gì tiếp theo, trầm mặc mấy giây mới nói: “S. A. Yan, FBI chính thức yêu cầu anh quay về đồn cảnh sát cùng chúng tôi phối hợp điều tra.”
“Cơ thể cậu ấy vẫn chưa…” Bác sĩ Benjamin còn chưa dứt lời, Ngôn Tố đã vén chăn lên xuống giường, bình thản nhìn mọi người một cái: “Xin đợi một chút.”
Tuy gương mặt yếu ớt, nhưng chắc chắn đã trở lại là người đàn ông mãi mãi tao nhã lễ phép trước kia, kiềm chế và gia giáo đều đủ.
Lopez và Rheid nhìn Ngôn Tố đi vào phòng thay đồ, bóng lưng gầy gò, nhất thời cũng không nói gì; anh có vẻ như không sao, nhưng lại giống như có vật gì đó biến mất từ trên người anh.
Lúc Ngôn Tố ngồi xe đến đồn cảnh sát, một đám người ra oai ôn hòa tụ tập ở cổng.
Một vụ án ảo tưởng tình dục vì hành vi ngược đãi độc ác và hành hạ bé gái đến chết dẫn đến sự chú ý rộng rãi của xã hội, cảnh sát chậm chạp không phá án cũng khiến giới truyền thông và người dân chỉ trích. Mà ngay hôm nay, có người công bố danh sách và chân dung người bị tình nghi của tổ BAU cho CNN.
Thế là, người ra oai kéo biểu ngữ dây trắng chữ đỏ:
“S. A. YAN, GO TO HELL!” Chết đi, xuống địa ngục đi!
“LIAR!” Kẻ lừa đảo, giả nhân giả nghĩa!
“END HIS FANTASY & LIFE!” Kết thúc cái ảo tưởng của hắn, kết thúc việc ác của hắn, kết thúc mạng sống của hắn đi!
Nell nhíu mày, nói với Ngôn Tố: “Đừng để ý bọn họ!”
Ngôn Tố không lên tiếng, sắc mặt bình tĩnh lạ thường. Anh không để ý phát ra từ đáy lòng, bây giờ, anh không lòng dạ nào xen vào quyền biểu tình và tự do ngôn luận của công chúng.
Anh xuống xe đi vào đồn cảnh sát, đám người vây xem hơi xôn xao, nhưng đều có trật tự vung biểu ngữ, không đến mức xung đột hoặc đánh lén cảnh sát.
Mọi người nhìn cảnh sát hộ tống người đàn ông trẻ tuổi cao gầy kia, gò má tuấn tú và lạnh nhạt như vậy, không khỏi cảm thán: Mặt người dạ thú.
Trong đồn cảnh sát, bố mẹ bé gái bị hại cũng đã ở đó, thấy Ngôn Tố, không khống chế được cảm xúc kích động lao tới.
Bố bé gái hết sức kiềm chế, một đôi mắt đỏ nhìn Ngôn Tố chằm chằm giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống anh; người mẹ thì trong mắt tràn đầy oán hận, mắng chửi khàn cả giọng:
“Đồ khốn kiếp! Súc sinh! Mày đã làm gì con tao? Mày đã làm gì! Con bé nhỏ như vậy, con bé còn từng tặng quà ày ở nhà trẻ! Đồ biến thái này! Ác ma! Phì!”
Cảm xúc bà ấy kích động, chợt phun một ngụm nước miếng lên mặt Ngôn Tố.
Mọi người bất ngờ.
Rheid có thói quen sạch sẽ nặng giống Ngôn Tố kịp phản ứng trước tiên, chắn trước mặt Ngôn Tố, thấp giọng cảnh cáo bà ấy: “Bây giờ chỉ là tình nghi, còn đợi kiểm chứng.” Vài cảnh sát lập tức đi lên kéo bà ấy sang một bên.
Ngôn Tố vô cùng yên lặng, lấy khăn tay mang bên người ra, chậm rãi lau vết dơ trên mặt, lau một hai lần, nói: “Tôi đi vào toilet.”
#
Anh đứng bên cạnh bồn rửa mặt, rửa đâu vào đấy xong. Vừa cúi đầu, lòng bàn tay không biết rỉ máu lúc nào. Anh không nói một lời, rút khăn giấy lau khô tai phải, vo giấy dính máu lại ném vào sọt rác.
Trong đầu nhớ lại rất nhiều chuyện của Âu Văn. Họ đã biết từ rất lâu, người anh biết Âu Văn cũng biết, L. J., Alex, Eva, Rheid… Rất nhiều.
Chuyện có liên quan đến Chân Ái, Âu Văn cũng đã nói rất nhiều ----
“S. A., tôi có một đứa em gái, gặp phải mật mã khó, làm giúp tôi một chuyện được chứ?”
“Bất kể cô ấy đúng hay sai, tôi đều sẽ làm tròn bổn phận bảo vệ cô ấy.”
“Cậu biết cô ấy có một người anh trai không? Trừ cái đó ra lại không điều tra ra được gì khác.”
Thực ra, rất nhiều lời Âu Văn từng nói đều có vấn đề.
Ngôn Tố đóng vòi nước chảy ào ào lại, đi ra ngoài.
Luật sư của gia đình anh đứng bên ngoài phòng thẩm vấn đàm phán với Luis, Ngôn Tố nhắm mắt làm ngơ, đẩy cửa đi vào trong: “Tôi không cần luật sư.”
Các luật sư đều sửng sốt, Luis lại như nhặt được của quý, không dừng lại, lập tức vào trong cùng Nell và Lopez hỏi Ngôn Tố, những đặc công khác thì nhìn ở bên ngoài.
Ngôn Tố đi vào, kéo ghế, thẳng lưng ngồi xuống.
Luis ôm hộp giấy đặt trước mặt Ngôn Tố: “Đây là bằng chứng liên quan tìm được ở nhà anh, hi vọng anh có thể phối hợp.”
Ngôn Tố không thèm nhìn: “Ông Luis, tạo áp lực tâm lý với tôi đều vô dụng. Đặc biệt là dùng phương pháp cái hộp rỗng rách nát này của FBI.”
Luis cứng họng, không vui đẩy hộp giấy sang một bên. Vừa muốn bắt đầu hỏi, Ngôn Tố nhìn về phía ông ta trước.
Ánh đèn nhu hòa mờ tối phản chiếu bóng nhàn nhạt trong mắt anh, lộ ra sự lạnh lẽo không nói được: “Trước khi các ông hỏi, tôi muốn nghe ghi âm giám sát trên người Âu Văn.”
Luis không chút nghĩ ngợi: “Không được.” Ông ta biết, thẩm tra tối kỵ bàn điều kiện.
Ngôn Tố thoải mái thản nhiên đứng lên: “Tôi cần luật sư.” Anh không hề quay đầu lại đi ra ngoài.
Ba người nhìn nhau, Nell lập tức nói về phía bóng lưng anh: “Có thể.”
#
Rất nhanh, thiết bị được lấy tới.
Trước khi mở, Nell giải thích: “Không có của Chân Ái, cô ấy luôn tự mình gỡ thiết bị giám sát; Âu Văn thỉnh thoảng cũng tắt, nhưng lần này anh ấy không tắt.”
Ngôn Tố không nói.
Mở ghi âm, tiếng gió và tiếng sóng biển gào thét ùn ùn kéo đến, Âu Văn khẽ gọi cực thấp: “Ai, cẩn thận!”
“Không sao.” Đây là thanh âm của Chân Ái.
“Không ngờ tốc độ của cô nhanh như vậy. Phản ứng nhanh nhẹn.”
“Thật sao?” Giọng cô gái mang theo vẻ hưng phấn, không hề giống đứa trẻ chạy nạn, nhưng giây tiếp theo nhắc tới người nào đó, liền giảm xuống, “A Tố còn mãi nói tôi chậm nữa. A Tố… Ừ… A Tố…”
Cô lơ đãng nhắc lại tên anh, ba lần, mỗi lần càng dịu dàng hơn, mỗi lần càng nhớ nhung hơn.
Ngôn Tố lẳng lặng nghe, ánh mắt sâu thẳm chuyên tâm, gò má lạnh nhạt vắng vẻ từ đầu đến cuối.
“À,” Âu Văn như cười như không, “Lúc cô tốt nghiệp, chúng tôi dẫn cô đến công viên giải trí, cậu ấy đập chuột còn không nhanh bằng cô!”
Câu này không có gì an ủi, Chân Ái dường như càng buồn hơn, thanh âm nhỏ như muỗi: “Âu Văn, tôi nhớ A Tố… Ha ha, rõ ràng không xa nhau bao lâu.”
Ngôn Tố không nói một lời, đôi mắt dưới tóc mái sâu xa như biển đêm, yên lặng và sâu lắng, không nhìn ra bất kì cảm xúc gì.
“Âu Văn, anh ấy có thể tìm được chúng ta không?”
“Có thể.”
“Anh đến cùng với tôi được không?”
“…” Trong thời gian rất lâu, không có tiếng người, ngay cả gió biển gào thét cũng biến mất.
Rất lâu, Âu Văn thở nặng nề, rất to rất nặng: “Ai, thực ra tôi rất thích dáng vẻ cô cột tóc, rất xinh đẹp.”
Nhưng lúc này, Chân Ái không trả lời.
Sau đó dường như thế giới đều yên lặng, không có một chút âm thanh. Mọi người nín thở nghe, đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn xé rách sự yên tĩnh: “A!!!”
Tiếng thét chói tai của con gái, thảm thiết lại bi ai.
Là Chân Ái.
Thanh âm dừng lại.
Đầu Ngôn Tố quấn băng, phản chiếu màu đen nhánh xinh đẹp của mái tóc ngắn gọn gàng, cũng tăng thêm vẻ tái nhợt sau khi bị thương trên gương mặt.
Trên gương mặt tuấn tú cũng không còn vẻ dịu dàng lúc mang theo “học trò” của anh vẽ chân dung tội phạm mấy ngày trước nữa, thanh âm cũng không thanh nhã nữa, mà là trầm lắng như nước: “Lễ tang của Âu Văn là lúc nào?”
Nell do dự một chút: “CIA đã phát hiện một số thứ khác, hơn nữa Âu Văn nhiều lần vi phạm quy tắc tự mình điều tra lấy chuyện cơ mật, anh ấy không thể được chôn cất theo nghi thức quân đội. Cho nên…”
Ngôn Tố không nói, nhớ tới dáng vẻ Âu Văn giơ súng gắt gao đứng thẳng.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, nói có bức thư gửi đến đồn cảnh sát, người nhận lại là S. A. Yan.
Thực ra không phải thư, mà là một tấm hình in bằng giấy, đen như mực, không có gì cả.
Đám người Lopez đưa mắt nhìn nhau: “Đây là ý gì?”
Nell nhíu mày: “Mật mã? Tín hiệu?”
Ngôn Tố nhìn chằm chằm tờ giấy đen kịt đó, nhìn mấy giây, đã hiểu.
Anh lặng thinh trong thời gian rất lâu, một lúc lâu mới giơ ngón tay lên, một cái, một cái, chọc cái tấm màu đen đó,
“Chân Ái… Cô ấy ở đây.”
Ba người trước mặt sửng sốt, không thể tin được; Nell trợn to hai mắt, ước chừng kinh ngạc mấy giây: “Cái gì?”
“Cô ấy, bị nhốt trong phòng tối.” Ngôn Tố cúi đầu thật thấp, lấy tay che mắt.
Anh nhớ,
Chân Ái từng thờ ơ nói: “Lúc nhỏ, vừa không nghe lời thì liền bị nhốt trong phòng tối. Hừ, có gì đáng sợ chứ, em đã quen rồi.”
Quen…
Anh biết, Chân Ái sẽ không khóc, cũng sẽ không thét chói tai. Cô sẽ rất bình tĩnh, rất trầm mặc.
Mà anh, ngón tay vuốt một mảnh tối đen kia, trái tim giống như bị búa tạ tàn nhẫn đập mạnh một cái, không có tiếng động.
Đèn pin sau lưng đuổi theo, ánh sáng mạnh xẹt qua con ngươi anh ấy, không gây nên bất kì phản ứng sinh lý gì.
Ngôn Tố im lặng, thật sâu, nhíu mày lại.
Rất lâu, lùi về sau từng bước.
Từng chùm ánh sáng đèn pin chiếu vào, biến bên trong hang động chật hẹp thành ban ngày.
Âu Văn thân hình cao lớn, tay phải khoác lên vách đá nhô ra, vẫn duy trì tư thế giơ súng ngắm bắn, không nhúc nhích.
Trên vách đá rất nhiều hố đạn, anh ấy bị bắn thành cái sàng, trên quần áo không có chỗ nào không thấm máu, màu đỏ tươi trải ra dưới đất giống như tấm thảm, đỏ như hoa.
Người có mặt hít vào một hơi khí lạnh, không ai có thể tưởng tượng ra sự thảm thiết lúc đó.
Cho dù máu chảy hết, đạn bắn sạch, anh ấy vẫn đứng nghiêm như cũ, chiến đấu đến cuối cùng. Dường như bất kể ai tới, anh ấy cũng phải kiên định không dời bảo vệ người sau lưng anh ấy. Tựa như một người lại đến, anh ấy vẫn có thể tỉnh lại nổ súng.
Một gương mặt trẻ tuổi và đẹp trai như vậy, tràn đầy sự hung ác và quyết tuyệt hiếm thấy trong ngày thường.
Ngôn Tố bình tĩnh mắt đối mắt với đôi mắt trống rỗng của anh ấy, trong con ngươi màu trà của anh xẹt qua một tia bi thương khắc sâu, bên tai vang vọng lời Âu Văn đã từng nói: “Dốc hết sức lực bảo vệ cô ấy an toàn, cho dù hi sinh vì nhiệm vụ cũng không hề tiếc nuối.”
Đó là mùa đông, một câu đơn giản như thế lúc đó, đến mùa thu, anh ấy dùng cách thức bi tráng như vậy thảm thiết như vậy thực hiện.
Trong chỗ trống mấy mét vuông, lại không có bóng người khác.
Không có Chân Ái…
Trong lòng anh vốn còn có một tia may mắn cuối cùng, trông đợi Âu Văn cứu Chân Ái đi.
Cho đến giờ phút này, Ngôn Tố mới cảm nhận vô cùng rõ ràng một loại đáng sợ sâu sắc triệt để đến đáy lòng, giống như giá lạnh, đau đớn lại ẩm ướt, thấm từng chút một vào mạch máu. ---
Chân Ái, thực sự không thấy.
Lại cứ như vậy…?
Đầu óc anh trống rỗng, rất nhiều lần lặp lại cơn ác mộng tuần hoàn sáng sớm hôm nay. Cô cười dịu dàng, nhẹ nhàng móc lòng bàn tay anh, rõ ràng một giây trước còn ở trước mặt, xoay người liền không thấy… Xoay người liền… không gặp lại nữa…
Có thể lặp lại cả đời hay không? Rất nhiều lần xoay người sau này, bên cạnh không còn có cô nữa?
Rõ ràng, ngay cả một câu tạm biệt thật tốt cũng không kịp…
Pháp y kiểm tra xác của Âu Văn: “Chính diện có hai mươi mốt vết thương đạn bắn, đường kính viên đạn thống nhất là 11,43mm; sau lưng có một vết thương đạn bắn, đường kính viên đạn 11,2mm, xuyên thẳng qua tim, đây cũng là vết thương trí mạng.”
Đặc công Besson của CIA nghe nói, trang nghiêm nhíu mày: “Súng của cô Chân chính là đường kính 11,2mm.”
Đám người Luis nghe nói, tới tấp lộ ra vẻ mặt hoài nghi. Sau lưng Âu Văn để lại cho người anh ấy bảo vệ, nhìn như vậy, Chân Ái không phải người bị hại mà có thể là đồng bọn? Âu Văn chết trong tay người anh ấy bảo vệ?
Các đặc công trao đổi ánh mắt với nhau, mà trong nhân viên pháp chứng lấy chứng cứ, đột nhiên truyền đến tiếng kêu:
“Có bom!”
Không khí hiện trường thoáng chốc căng thẳng, rất nhiều cặp mắt nhìn lại theo tiếng. Bên dưới rong biển khô héo hỗn loạn, một đồng hồ đếm ngược màu đỏ, dưới phông cảnh mờ tối, đỏ như máu, nhìn thấy mà giật mình:
00:00:59
59 giây!
Sau khi yên tĩnh trong nháy mắt, có người điên cuồng hét lên: “Rút lui!!!”
Mọi người lập tức sơ tán ra ngoài một cách nhanh chóng và có trật tự.
Chỉ có Ngôn Tố, không hề nhúc nhích, không có dấu hiệu muốn rút lui.
Ánh mắt anh bình tĩnh lại sắc bén, nhanh chóng quét nhìn hoàn cảnh xung quanh. Trên vách đá, trong khe hở, trên người Âu Văn, góc dưới đất, từng chỗ đều không bỏ qua.
Đồng hồ đếm ngược màu đỏ trôi qua nhanh như gió, giống như sinh mạng không ai có thể xoay chuyển.
Trong hang động chật hẹp, người ngày càng ít, đặc công Lopez hướng về phía Ngôn Tố la to, gần như ra lệnh: “S. A.! Lập tức rút lui!”
Ngôn Tố đột nhiên lạnh lùng bước đi, vẫn không rời khỏi.
Anh rảo bước đi nhanh trong hang động, ánh sáng đèn pin nhanh chóng quét qua trong hang, tốc độ ánh mắt càng nhanh hơn, khắc mỗi một tấc hình ảnh mơ hồ vào trong đầu.
Bộ óc vận chuyển cực nhanh trước nay chưa từng có, xử lý tất cả hình ảnh thị giác mắt anh thấy được, nhưng thời gian qua nhanh từng giây, không có bất kì tin tức có ích nào. Tầm mắt anh hỗn loạn và khẩn trương, nhưng chết cũng không chịu từ bỏ, lại giơ đèn pin tìm lần nữa.
Nhưng mà, sắc mặt cứng đờ vắng lặng từng tấc một, giống như trái tim vốn may mắn mất đi hi vọng sụp đổ.
00:009
“S. A.! Rút lui!” Đặc công Nell hướng về phía anh la to.
Anh nghe không vào lời của bất kì người nào, anh là không muốn sống nữa, không có hi vọng, cố chấp, trầm mặc, ngón tay dần dần run rẩy, kiểm tra mỗi một manh mối và chỗ đáng nghi trong hang động.
Rheid bỗng nhiên hiểu suy nghĩ của Ngôn Tố, chạy lên lôi kéo anh: “S. A., anh không muốn sống sao! Nhân viên pháp chứng đã cố gắng hết sức, chỉ còn lại ba mươi mấy giây, không còn kịp rồi!”
“GOD! PLEASE!” Ngôn Tố đột nhiên bùng nổ gào thét đầy giận dữ, đèn pin chợt đập mạnh về phía vách đá, vỡ tan tành.
Người xung quanh trợn mắt đầy kinh ngạc, yên lặng như chết.
S. A. Yan chưa bao giờ nổi điên và không kiềm chế được cảm xúc như thế.
Ngôn Tố hất tay Rheid ra, hai tay ôm đầu thật chặt, giống như một con sư tử bị thương nặng mất đi đôi mắt, bất an lại gấp gáp, nhanh chóng đi tới đi lui trong hang động chật hẹp, giống như không có chỗ có thể an thân, không có chỗ có thể cho anh trấn an và bình tĩnh:
“Không thể đi, nổ rồi thì dấu vết gì cũng mất hết! Tại sao Âu Văn chọn vị trí này, cậu ấy muốn nói cái gì? Cậu ấy và Ai nhất định để lại manh mối. Ở đâu? Rốt cuộc ở đâu? Không có! Không có! Ở đâu cũng không có!” Anh không ngừng thấp giọng lẩm bẩm, tựa như dừng một giây thì sẽ trống rỗng, sẽ sợ hãi; nhưng cho dù không ngừng nói, mỗi một từ anh nói ra đều đang run rẩy, đều đang sợ hãi,
“Tọa độ địa lý, kinh độ vĩ độ, hình vẽ bờ biển, đường hầm hang động, chữ số, tên, chữ cái… Đều không phải! Đều không phải! Họ muốn nói cái gì? Mật mã! Mật mã! Ở đâu! Ở đâu! For God’s sake!”
“Cô ấy ở đâu!!!” Anh bi thương và căm phẫn la to, hung hăng đá về phía vách đá.
Người nhìn kinh sợ, anh lại không cảm giác được đau đớn, lại cầm đèn pin lên tìm manh mối giống như điên: “Có chim biển đã tới, thủy triều từng dâng lên, rác biển theo thủy triều đọng lại…”
Con số màu đỏ trên trái bom giảm xuống nhanh chóng!
Rheid tiến lên siết chặt anh kéo ra ngoài: “S. A., đi! Anh không nên như vậy, anh đã quên thái độ của anh đối với sinh mạng rồi sao? Đi nhanh lên!”
Ngôn Tố lại đẩy anh ta ra lần nữa, toàn bộ cơ thể cao gầy đang run lên, dường như cảm xúc hoảng sợ trong lòng cũng không khống chế được nữa, đôi mắt trong veo lại kiên định trước sau như một đến giờ phút này tràn đầy vẻ bất lực và hoang mang không nói ra được:
“Đây là lần đầu tiên trong đời tôi cảm giác được sợ hãi, tôi không biết lúc này nên dùng thái độ gì.”
Sự lạnh nhạt như thường và thấy biến không sợ hãi đời này của anh, đến giờ phút này, toàn bộ sụp đổ.
Rheid ngơ ngẩn, viền mắt lại ẩm ướt.
Nhưng sự mất khống chế khiến tất cả mọi người trố mắt của Ngôn Tố cũng chỉ duy trì mấy giây.
Anh bỗng nhiên bình tĩnh lại, hai cánh tay chậm rãi rũ xuống, cúi đầu thật thấp, thanh âm càng thấp hơn, giống như bị phá hủy, lại giống như đang cầu xin, rất nhẹ rất nhẹ: “God! Please!”
Ông trời! Van xin ông!
Trong hang động mờ tối, hình bóng nghiêng của anh, cố chấp và ẩn nhẫn như vậy, yên lặng không tiếng động, duy trì đứng thẳng. Nhưng trong thể xác kia, rõ ràng có gì đó đã sụp đổ.
Cổ họng Lopez ê ẩm, trong mắt bỗng chốc rơi nước mắt.
Nhưng giây tiếp theo, cô ấy nhanh chóng lấy mu bàn tay quẹt nước mắt, gào lên ra lệnh: “Kéo anh ta ra ngoài!”
Thời gian chỉ còn lại mười giây, Rheid và Smith lập tức tiến lên kéo Ngôn Tố.
Anh không chịu đi, làm sao có thể đi?
Lopez nhẫn tâm, nắm báng súng hung hăng đập về phía ót anh…
#
Lúc Ngôn Tố mở mắt, trên giường bệnh ở bệnh viện. Dư chấn vụ nổ trong hang động chật hẹp, một cú đập chuyên nghiệp của Lopez để lại di chứng chấn động não không nhỏ cho đầu anh.
Kiểm tra băng bó cho anh là bác sĩ gia đình Benjamin.
Sau khi đổi băng gạc và thuốc cho đỉnh đầu, Benjamin nói: “S. A., đây là lần thứ năm cậu trải qua nổ mạnh. Vết thương cơ quan bộ phận trong cơ thể không phải máy móc có thể phát hiện ra. Nếu sau này cậu cảm thấy trong cơ thể có chỗ bất thường dù chỉ một chút cũng phải lập tức quay lại bệnh viện kiểm tra. Nếu không, hậu quả khó mà lường được.”
Sắc mặt Ngôn Tố tái nhợt, đôi mắt màu trà nhạt nhìn hư không, không có bất kì phản ứng nào, không biết có nghe hay không.
“Bà cậu, còn có Hayley, Spencer, họ đều rất lo cho cậu.” Benjamin khẽ thở dài một cái, “S. A. nói cho tôi biết, cậu còn có chỗ nào khó chịu không?”
Ngôn Tố chậm rãi nâng đôi mắt yên tĩnh, trầm mặc rất lâu.
“Ở đây…” Anh đưa ngón trỏ lên, chạm vào buồng tim, từng cái một, con ngươi màu trà sâu xa và tĩnh lặng, “Đau!”
Giọng nói rất khô, mờ mịt và khàn khàn, tựa như linh hồn anh đã già cỗi, đã lụi tàn.
Lopez đẩy cửa vào nghe nói như thế, suýt nữa lại rơi nước mắt.
Cô ấy cũng như các đồng nghiệp Rheid, Nell, hợp tác với Ngôn Tố quá nhiều quá quen thuộc. Trong ấn tượng, anh mãi mãi không có vui buồn, thản nhiên như vậy, ung dung như vậy. Cô ấy chưa từng thấy anh không giống anh như thế.
Nhưng người như vậy, cho dù đau đớn, cũng là nỗi đau đớn yên lặng như thủy triều đêm, im hơi lặng tiếng.
Ba người trao đổi ánh mắt, rất lâu không nói lời nào. Cuối cùng, Nell giải thích mục đích đến: “S. A. Yan, cảnh sát lấy được lệnh lục soát, đã đến nhà anh lục soát.”
Trên giường bệnh, mâu quang Ngôn Tố dời sang, nhàn nhạt phủ trên người Nell, không có tức giận, còn rất phối hợp gật đầu.
Nell trái lại không biết nên nói gì tiếp theo, trầm mặc mấy giây mới nói: “S. A. Yan, FBI chính thức yêu cầu anh quay về đồn cảnh sát cùng chúng tôi phối hợp điều tra.”
“Cơ thể cậu ấy vẫn chưa…” Bác sĩ Benjamin còn chưa dứt lời, Ngôn Tố đã vén chăn lên xuống giường, bình thản nhìn mọi người một cái: “Xin đợi một chút.”
Tuy gương mặt yếu ớt, nhưng chắc chắn đã trở lại là người đàn ông mãi mãi tao nhã lễ phép trước kia, kiềm chế và gia giáo đều đủ.
Lopez và Rheid nhìn Ngôn Tố đi vào phòng thay đồ, bóng lưng gầy gò, nhất thời cũng không nói gì; anh có vẻ như không sao, nhưng lại giống như có vật gì đó biến mất từ trên người anh.
Lúc Ngôn Tố ngồi xe đến đồn cảnh sát, một đám người ra oai ôn hòa tụ tập ở cổng.
Một vụ án ảo tưởng tình dục vì hành vi ngược đãi độc ác và hành hạ bé gái đến chết dẫn đến sự chú ý rộng rãi của xã hội, cảnh sát chậm chạp không phá án cũng khiến giới truyền thông và người dân chỉ trích. Mà ngay hôm nay, có người công bố danh sách và chân dung người bị tình nghi của tổ BAU cho CNN.
Thế là, người ra oai kéo biểu ngữ dây trắng chữ đỏ:
“S. A. YAN, GO TO HELL!” Chết đi, xuống địa ngục đi!
“LIAR!” Kẻ lừa đảo, giả nhân giả nghĩa!
“END HIS FANTASY & LIFE!” Kết thúc cái ảo tưởng của hắn, kết thúc việc ác của hắn, kết thúc mạng sống của hắn đi!
Nell nhíu mày, nói với Ngôn Tố: “Đừng để ý bọn họ!”
Ngôn Tố không lên tiếng, sắc mặt bình tĩnh lạ thường. Anh không để ý phát ra từ đáy lòng, bây giờ, anh không lòng dạ nào xen vào quyền biểu tình và tự do ngôn luận của công chúng.
Anh xuống xe đi vào đồn cảnh sát, đám người vây xem hơi xôn xao, nhưng đều có trật tự vung biểu ngữ, không đến mức xung đột hoặc đánh lén cảnh sát.
Mọi người nhìn cảnh sát hộ tống người đàn ông trẻ tuổi cao gầy kia, gò má tuấn tú và lạnh nhạt như vậy, không khỏi cảm thán: Mặt người dạ thú.
Trong đồn cảnh sát, bố mẹ bé gái bị hại cũng đã ở đó, thấy Ngôn Tố, không khống chế được cảm xúc kích động lao tới.
Bố bé gái hết sức kiềm chế, một đôi mắt đỏ nhìn Ngôn Tố chằm chằm giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống anh; người mẹ thì trong mắt tràn đầy oán hận, mắng chửi khàn cả giọng:
“Đồ khốn kiếp! Súc sinh! Mày đã làm gì con tao? Mày đã làm gì! Con bé nhỏ như vậy, con bé còn từng tặng quà ày ở nhà trẻ! Đồ biến thái này! Ác ma! Phì!”
Cảm xúc bà ấy kích động, chợt phun một ngụm nước miếng lên mặt Ngôn Tố.
Mọi người bất ngờ.
Rheid có thói quen sạch sẽ nặng giống Ngôn Tố kịp phản ứng trước tiên, chắn trước mặt Ngôn Tố, thấp giọng cảnh cáo bà ấy: “Bây giờ chỉ là tình nghi, còn đợi kiểm chứng.” Vài cảnh sát lập tức đi lên kéo bà ấy sang một bên.
Ngôn Tố vô cùng yên lặng, lấy khăn tay mang bên người ra, chậm rãi lau vết dơ trên mặt, lau một hai lần, nói: “Tôi đi vào toilet.”
#
Anh đứng bên cạnh bồn rửa mặt, rửa đâu vào đấy xong. Vừa cúi đầu, lòng bàn tay không biết rỉ máu lúc nào. Anh không nói một lời, rút khăn giấy lau khô tai phải, vo giấy dính máu lại ném vào sọt rác.
Trong đầu nhớ lại rất nhiều chuyện của Âu Văn. Họ đã biết từ rất lâu, người anh biết Âu Văn cũng biết, L. J., Alex, Eva, Rheid… Rất nhiều.
Chuyện có liên quan đến Chân Ái, Âu Văn cũng đã nói rất nhiều ----
“S. A., tôi có một đứa em gái, gặp phải mật mã khó, làm giúp tôi một chuyện được chứ?”
“Bất kể cô ấy đúng hay sai, tôi đều sẽ làm tròn bổn phận bảo vệ cô ấy.”
“Cậu biết cô ấy có một người anh trai không? Trừ cái đó ra lại không điều tra ra được gì khác.”
Thực ra, rất nhiều lời Âu Văn từng nói đều có vấn đề.
Ngôn Tố đóng vòi nước chảy ào ào lại, đi ra ngoài.
Luật sư của gia đình anh đứng bên ngoài phòng thẩm vấn đàm phán với Luis, Ngôn Tố nhắm mắt làm ngơ, đẩy cửa đi vào trong: “Tôi không cần luật sư.”
Các luật sư đều sửng sốt, Luis lại như nhặt được của quý, không dừng lại, lập tức vào trong cùng Nell và Lopez hỏi Ngôn Tố, những đặc công khác thì nhìn ở bên ngoài.
Ngôn Tố đi vào, kéo ghế, thẳng lưng ngồi xuống.
Luis ôm hộp giấy đặt trước mặt Ngôn Tố: “Đây là bằng chứng liên quan tìm được ở nhà anh, hi vọng anh có thể phối hợp.”
Ngôn Tố không thèm nhìn: “Ông Luis, tạo áp lực tâm lý với tôi đều vô dụng. Đặc biệt là dùng phương pháp cái hộp rỗng rách nát này của FBI.”
Luis cứng họng, không vui đẩy hộp giấy sang một bên. Vừa muốn bắt đầu hỏi, Ngôn Tố nhìn về phía ông ta trước.
Ánh đèn nhu hòa mờ tối phản chiếu bóng nhàn nhạt trong mắt anh, lộ ra sự lạnh lẽo không nói được: “Trước khi các ông hỏi, tôi muốn nghe ghi âm giám sát trên người Âu Văn.”
Luis không chút nghĩ ngợi: “Không được.” Ông ta biết, thẩm tra tối kỵ bàn điều kiện.
Ngôn Tố thoải mái thản nhiên đứng lên: “Tôi cần luật sư.” Anh không hề quay đầu lại đi ra ngoài.
Ba người nhìn nhau, Nell lập tức nói về phía bóng lưng anh: “Có thể.”
#
Rất nhanh, thiết bị được lấy tới.
Trước khi mở, Nell giải thích: “Không có của Chân Ái, cô ấy luôn tự mình gỡ thiết bị giám sát; Âu Văn thỉnh thoảng cũng tắt, nhưng lần này anh ấy không tắt.”
Ngôn Tố không nói.
Mở ghi âm, tiếng gió và tiếng sóng biển gào thét ùn ùn kéo đến, Âu Văn khẽ gọi cực thấp: “Ai, cẩn thận!”
“Không sao.” Đây là thanh âm của Chân Ái.
“Không ngờ tốc độ của cô nhanh như vậy. Phản ứng nhanh nhẹn.”
“Thật sao?” Giọng cô gái mang theo vẻ hưng phấn, không hề giống đứa trẻ chạy nạn, nhưng giây tiếp theo nhắc tới người nào đó, liền giảm xuống, “A Tố còn mãi nói tôi chậm nữa. A Tố… Ừ… A Tố…”
Cô lơ đãng nhắc lại tên anh, ba lần, mỗi lần càng dịu dàng hơn, mỗi lần càng nhớ nhung hơn.
Ngôn Tố lẳng lặng nghe, ánh mắt sâu thẳm chuyên tâm, gò má lạnh nhạt vắng vẻ từ đầu đến cuối.
“À,” Âu Văn như cười như không, “Lúc cô tốt nghiệp, chúng tôi dẫn cô đến công viên giải trí, cậu ấy đập chuột còn không nhanh bằng cô!”
Câu này không có gì an ủi, Chân Ái dường như càng buồn hơn, thanh âm nhỏ như muỗi: “Âu Văn, tôi nhớ A Tố… Ha ha, rõ ràng không xa nhau bao lâu.”
Ngôn Tố không nói một lời, đôi mắt dưới tóc mái sâu xa như biển đêm, yên lặng và sâu lắng, không nhìn ra bất kì cảm xúc gì.
“Âu Văn, anh ấy có thể tìm được chúng ta không?”
“Có thể.”
“Anh đến cùng với tôi được không?”
“…” Trong thời gian rất lâu, không có tiếng người, ngay cả gió biển gào thét cũng biến mất.
Rất lâu, Âu Văn thở nặng nề, rất to rất nặng: “Ai, thực ra tôi rất thích dáng vẻ cô cột tóc, rất xinh đẹp.”
Nhưng lúc này, Chân Ái không trả lời.
Sau đó dường như thế giới đều yên lặng, không có một chút âm thanh. Mọi người nín thở nghe, đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết bén nhọn xé rách sự yên tĩnh: “A!!!”
Tiếng thét chói tai của con gái, thảm thiết lại bi ai.
Là Chân Ái.
Thanh âm dừng lại.
Đầu Ngôn Tố quấn băng, phản chiếu màu đen nhánh xinh đẹp của mái tóc ngắn gọn gàng, cũng tăng thêm vẻ tái nhợt sau khi bị thương trên gương mặt.
Trên gương mặt tuấn tú cũng không còn vẻ dịu dàng lúc mang theo “học trò” của anh vẽ chân dung tội phạm mấy ngày trước nữa, thanh âm cũng không thanh nhã nữa, mà là trầm lắng như nước: “Lễ tang của Âu Văn là lúc nào?”
Nell do dự một chút: “CIA đã phát hiện một số thứ khác, hơn nữa Âu Văn nhiều lần vi phạm quy tắc tự mình điều tra lấy chuyện cơ mật, anh ấy không thể được chôn cất theo nghi thức quân đội. Cho nên…”
Ngôn Tố không nói, nhớ tới dáng vẻ Âu Văn giơ súng gắt gao đứng thẳng.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, nói có bức thư gửi đến đồn cảnh sát, người nhận lại là S. A. Yan.
Thực ra không phải thư, mà là một tấm hình in bằng giấy, đen như mực, không có gì cả.
Đám người Lopez đưa mắt nhìn nhau: “Đây là ý gì?”
Nell nhíu mày: “Mật mã? Tín hiệu?”
Ngôn Tố nhìn chằm chằm tờ giấy đen kịt đó, nhìn mấy giây, đã hiểu.
Anh lặng thinh trong thời gian rất lâu, một lúc lâu mới giơ ngón tay lên, một cái, một cái, chọc cái tấm màu đen đó,
“Chân Ái… Cô ấy ở đây.”
Ba người trước mặt sửng sốt, không thể tin được; Nell trợn to hai mắt, ước chừng kinh ngạc mấy giây: “Cái gì?”
“Cô ấy, bị nhốt trong phòng tối.” Ngôn Tố cúi đầu thật thấp, lấy tay che mắt.
Anh nhớ,
Chân Ái từng thờ ơ nói: “Lúc nhỏ, vừa không nghe lời thì liền bị nhốt trong phòng tối. Hừ, có gì đáng sợ chứ, em đã quen rồi.”
Quen…
Anh biết, Chân Ái sẽ không khóc, cũng sẽ không thét chói tai. Cô sẽ rất bình tĩnh, rất trầm mặc.
Mà anh, ngón tay vuốt một mảnh tối đen kia, trái tim giống như bị búa tạ tàn nhẫn đập mạnh một cái, không có tiếng động.
Bình luận facebook