• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Archimedes thân yêu (2 Viewers)

  • Chương 104

Màn đêm buông xuống.
Cảnh sát Cooper liếc nhìn đồng hồ đeo tay, quyết định tiếp tục thẩm vấn: “Đã qua bảy tiếng. S. A. Yan đâu?”
Lopez: “Vẫn luôn ở cùng với đoàn luật sư của anh ấy, Rheid đi xem anh ấy rồi. Có lẽ vì Rheid, anh ấy sẽ phối hợp một chút.”
Cooper nghe lời này kì lạ, ánh mắt sắc bén: “Cô đi nhìn xem.”
Lopez vừa muốn di chuyển, Rheid đẩy cửa vào, vẻ mặt khẩn trương: “S. A. bắt giữ đặc công Nell, lái xe chạy trốn rồi.”
Vẻ mặt người trong phòng họp vô cùng kinh ngạc.
Chỉ trừ Luis, sắc mặt ngày càng trầm, nhịn mấy giây, rốt cuộc bùng nổ: “Đừng giả vờ! Trong các anh còn có ai giúp anh ta chạy trốn!”
Vốn mỗi người kinh ngạc đều là giả vờ kinh ngạc, yên lặng nhìn trời.
Luis dù sao cũng là người quản lý, ra lệnh: “Tất cả mọi người lập tức bắt S. A. Yan! Smith liên lạc với cấp trên, xin điều động cảnh sát New York và FBI đuổi bắt ngay lập tức!”
#
Bên cạnh quốc lộ cuối hè đầu thu, gió đêm vừa thổi, lá cây tuôn rơi, quét qua trước kính chắn gió.
Trong buồng xe quá yên tĩnh, lộ ra tiếng gió bên ngoài đặc biệt lớn.
Nell ngồi trên ghế phụ kế bên ghế tài xế, không dễ chịu lắm; bên cạnh, Ngôn Tố lái xe vô cùng bình thản, gò má trắng ngần thanh tú ẩn nấp bên trong buồng xe mờ tối, giống như chân dung thạch cao trong phòng học vẽ vật thật sau khi tắt đèn, trang nghiêm, thanh cao, lại… kì dị.
Người quá quạnh quẽ, vừa lơ đãng, bầu không khí liền yên tĩnh lại.
“S. A., anh đừng quá…” Nell không tìm được từ thích hợp để ước đoán tâm trạng anh hiện giờ, dứt khoát bỏ xuống, “Cô Chân Ái sẽ không xảy ra chuyện.”
“Cảm ơn.” Anh phản ứng rất nhanh.
Nell liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy phía sau có xe cảnh sát: “Còn bao lâu nữa đến nhà anh?”
“Năm phút ba mươi bảy giây.”
Nell vô cùng kinh ngạc, anh vẫn luôn tính tốc độ xe và hành trình? Tốc độ xe thay đổi liên tục mà. Nhưng suy xét đến chỉ số thông minh của anh, cũng không thấy quá kì lạ.
“Cô Chân Ái ở nhà anh?”
“Không có.”
“Tại sao đến nhà anh?”
“Manh mối.” Anh giống như nói nhiều một chữ thì sẽ chết.
Nell đợi một lúc, thấy anh không có ý giải thích, tiếp tục: “Tôi không hiểu lắm.”
“Oh.”
Nell to đầu: “S. A., tôi bất chấp nguy hiểm dẫn anh ra ngoài, anh có thể giải thích một chút cho tôi đã xảy ra chuyện gì không?”
Ngôn Tố trầm mặc vài giây, bình thản mở miệng: “CIA hủy bỏ lễ chôn cất theo quân sĩ của Âu Văn là vì cậu ấy là gián điệp hai mặt, còn có quan hệ với vụ án trộm cắp một tỉ của Alex La Chance năm đó.”
Nell sửng sốt: “Cái…”
Tiếng nói chưa rơi, bị Ngôn Tố không muốn trao đổi cắt ngang:
“Cậu ấy biết rõ thân phận của Chân Ái, cũng biết rõ hoàn cảnh khó khăn cô ấy đối mặt, cho nên một thời gian dài trước đó cậu ấy đã chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng, lên kế hoạch cho an toàn và đường lui của Chân Ái. Cậu ấy cố ý ẩn náu bên cạnh Chân Ái, lại trong lúc mọi người cho rằng cô ấy đã mất hết tất cả bảo vệ cứu cô ấy.
Cậu ấy có chuẩn bị từ lâu, cho nên cậu ấy sẽ ở chỗ nhìn như vô tình để lại manh mối.”
Nell lập tức hiểu ra: “Anh nói đoạn ghi âm kia.”
“Ừ. Cậu ấy nói Chân Ái buộc tóc lên rất xinh đẹp.”
“Là rất xinh đẹp. Lời này có vấn đề?”
“Không đúng.” Anh nhớ, sau vụ nổ ở ngân hàng, anh và Chân Ái cùng nghỉ ngơi chữa vết thương, có lần Âu Văn vào cửa nhìn thấy dáng vẻ Chân Ái xõa tóc dài xuống vai cúi đầu đọc sách, khen cô xinh đẹp, đề nghị lúc cô không làm thí nghiệm hãy xõa tóc. Lúc đó Ngôn Tố lơ đãng nhìn cô lâu hơn một chút, phụ họa một câu, từ nay về sau, lúc cô ở cùng với anh thì xõa tóc.
Ngôn Tố nói: “Cậu ấy thích lúc cô ấy không buộc tóc.”
Nell nghi hoặc: “Thế thì sao?”
Ngôn Tố liếc nhìn đèn hiệu cảnh sát ngày càng gần trong kính chiếu hậu, lại đạp chân ga lần nữa: “Dây cột tóc của Chân Ái ở nhà tôi.”
Sau bốn phút, xe hơi chạy như bay đến lâu đài màu trắng.
Nell quay đầu nhìn, trên quốc lộ vòng quanh núi trong màn đêm đều là đèn màu xe cảnh sát, giống như vô số đôi mắt của những con côn trùng to lớn, vọt tới như thủy triều.
Cô ấy đè nén cảm giác kì lạ trong lòng xuống, xoay người, bức tường lâu đài trong đêm vô cùng trắng, cửa sổ màu đen giống như hốc mắt người, trên tường bị người dân tức giận viết vẽ chữ bừa bãi, ví dụ như “Ác ma”, “Xuống địa ngục”, “Biến thái” các loại.
Khiếp sợ đến hoảng loạn.
Ngôn Tố coi như không nhìn thấy, bước nhanh mở cửa đi vào.
Marie nghe được tiếng động, chạy đến rất nhanh. Người hầu gái đáng thương bị dọa sợ hãi, từ đầu đến cuối đi theo sau lưng Ngôn Tố khẽ tố cáo: “Thưa ngài, hôm nay có rất nhiều thanh niên đáng sợ đến, viết vẽ lung tung trên tường, tôi không cản được. Họ…”
Ngôn Tố hai ba bước lên lầu, lạnh lùng vắng vẻ: “Cô không bị thương chứ?”
Marie sững sờ, nước mắt cũng sắp rơi xuống: “Cảm ơn sự quan tâm của ngài, đương nhiên không có. Nhưng tường bị làm bẩn hết, rất bẩn. Thưa ngài, ngài đừng tức giận, ngày mai tôi tìm người đến sơn…”
“Trước tiên đừng để ý đến nó.”
Marie kinh ngạc, có phải ngài tức đến hồ đồ rồi không, làm sao ngài có thể chịu được dơ bẩn lộn xộn?
Tiếng còi xe cảnh sát lọt vào tai.
Nell nhìn ngoài cửa sổ, đèn màu lóe lên giống như lưới đánh cá dần dần lôi kéo, cô ấy khẩn trương: “S. A., phía trước không thể đi được nữa.”
“Xe ở phía sau.” Ngôn Tố tìm được dây cột tóc của Chân Ái, bước nhanh xuống lầu, thuận miệng nói với Marie theo sát, “Nhớ cho Isaac ăn.”
Marie sợ hãi: “Thưa ngài, ngài phải đi xa nhà sao?”
Lúc đó, Ngôn Tố vừa vặn kéo cửa sau lâu đài ra. Gió đêm lành lạnh thổi tới, cuốn áo khoác mỏng của anh tung bay. Anh dường như dừng một chút, lại cười: “Tôi nói là, nếu những cảnh sát ngu ngốc này nhất định muốn bắt tôi ngồi tù.”
Marie thấy Ngôn Tố đi xuống bậc thềm, mang dép đuổi theo ra ngoài: “Thưa ngài, ngài là người tốt, ngài sẽ không có việc gì.”
“Cảm ơn cô, cô Marie!” Anh không quay đầu, lên xe.
Xe hơi tăng tốc trong nháy mắt, lao xuống từ trên sườn núi dốc chật hẹp, Marie hết hồn, lại một cái nháy mắt, rất nhiều xe cảnh sát vòng tới từ phía trước, đuổi theo xe Ngôn Tố như châu chấu điên cuồng, gào thét trong núi rừng gập ghềnh.
Marie không nén nổi siết chặt nắm đấm: Ngài S. A., nhất định phải không sao nhé!
#
Đường núi xóc nảy, Nell ngồi sau xe, nhiều lần suýt chút nữa bị hất bay đụng lên trần xe.
Ngôn Tố lái xe phía trước, ngồi vững như núi Thái Sơn, không hề bị ảnh hưởng. Núi rừng phía sau đen kịt, đèn xe chói mắt đèn hiệu cảnh sát lấp lóe, chi chít chèn ép tới.
Xe cảnh sát không quen thuộc đường núi, lúc đầu Ngôn Tố để lỡ thời gian ở lâu đài, lúc rời khỏi bị dòng xe gắt gao bám lấy. Nhưng trên đường núi chỉ mấy phút, ưu thế của Ngôn Tố hết sức rõ ràng, từ từ bỏ rơi xe phía sau.
Sau xe truyền đến lời cảnh cáo của Luis: “S. A. Yan, lập tức dừng xe!”
Ngôn Tố lạnh nhạt không nghe.
Xe của Luis đột nhiên tăng tốc, hoàn toàn không suy xét đến nhân tố đồi núi chạy tới như bay, không ngờ thoáng cái đập phải hòn đá cây leo, đột nhiên lật nhào, dưới tác dụng đồng thời của trọng lực và tốc độ, dọc theo đường xuống dốc chót vót, lật lộn nhào như nhảy ba bước lăn xuống dưới.
Xe mất đi sức người khống chế lăn xuống như quả cầu thép, đâm mạnh về phía xe Ngôn Tố dưới sườn núi.
Nell nằm sấp ở ghế sau xe, kinh sợ: “S. A., xe ông ấy bị mất khống chế rồi, sắp đụng tới!”
Ngôn Tố bình tĩnh liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, đâu vào đấy đổi số, tăng tốc, vì trở ngại địa hình, tiếp tục đi thẳng.
Nell trơ mắt nhìn chiếc SUV màu đen điên cuồng chạy tới giống như tảng đá trong tuyết lở, gần trong gang tấc, lòng bàn tay cô ấy đổ mồ hôi, thét chói tai: “Đụng tới rồi!!!”
Nhưng xe đột nhiên rẽ một cái, chiếc SUV quẹt qua đuôi xe họ, đâm vào cây.
Nell bị lực ly tâm quay nhanh hất một cái, đụng mạnh trong vách xe, đau muốn chết, trái tim lại giống như đại nạn không chết, liên tục đập thình thịch.
Xe hơi tiến lên quốc lộ, vững vàng.
Phía sau, đèn hiệu cảnh sát còn đang nhấp nháy, nhưng kéo ra một khoảng cách nhất định, có chút thời gian tạm nghỉ.
Nell tự mình bình tĩnh lại, tinh tế quan sát buồng xe. Xe này đã từng sửa đổi, bên trong có rất nhiều dây điện kì quái. Phía sau không có ghế ngồi, nhưng có mấy cái hộp đệm. Nell liếc mắt liền hiểu: “Chiếc xe này là của Âu Văn?”
Ngôn Tố không đáp, tay nắm tay lái, đầu ngón tay vuốt nhẹ dây cột tóc, một tay kéo ra, đẩy ra một con chip, nhét vào trong máy tính mini bên trong xe. Màn hình đài điều khiển nhảy lên vài cái, bắt đầu rõ ràng.
Màn hình hoàn toàn trắng, có chút hư ảo. Chân Ái mặc áo dài màu trắng, tóc buộc cao, nghiêng người đứng trước bàn thí nghiệm bị ánh sáng mạnh chiếu mơ hồ không rõ.
Ngôn Tố liếc mắt nhìn màn hình một cái, thật dài, không dời ánh mắt sang chỗ khác được nữa.
Đây là dáng vẻ lúc Chân Ái làm việc, sạch sẽ lại thuần khiết, thanh tú và lạnh nhạt, nhìn như mỏng manh cô tịch, kì thực chuyên nghiệp quyền uy.
Anh lại nghĩ đến cuộc nói chuyện riêng với Annie không lâu sau khi từ Silverland về, thực ra anh…
“Cẩn thận!” Nell kêu lên.
Ngôn Tố bỗng hoàn hồn, đánh tay lái, sượt sát qua chiếc xe đang chạy phía trước, hữu kinh vô hiểm. Xe di chuyển ra ngoài, rất nhanh kiểm soát lại.
* Hữu kinh vô hiểm: bị đe dọa, nguy hiểm nhưng không có thương tổn gì.
“S. A., anh thất thần sao?”
Sắc mặt Ngôn Tố trong bóng tối không thấy rõ, vẫn không trả lời, lại liếc về phía màn hình.
Chân Ái cúi đầu nhìn kính hiển vi, giống như đang lẩm bẩm: “Perfringens là một đứa trẻ thích tức giận, ừm, mày là khinh khí cầu sao? Chạm một cái liền nổ? Chỉ có điều, mình thích cái đứa thích tức giận nha.”
Anh nhìn màn đêm dài phía trước, lẳng lặng nghe. Anh biết, cái này nhất định là Âu Văn bảo cô thiết kế trước.
Tiếng còi xe cảnh sát sau lưng ngày càng vang, Nell quay đầu nhìn, con đường bằng phẳng, xe cảnh sát lại đuổi theo tới.
“S. A.!”
Tay Ngôn Tố quẹt một cái, chiếc xe nhanh chóng quẹo cua, rời xa khu vực ngoại thành đi vào quốc lộ nội thành.
Nell hiểu, nhưng càng sốt ruột hơn: “Trong thành phố nhiều xe có thể làm vật che chắn, nhưng có đèn giao thông, bị chặn lại giữa đường thì sao…”
“Mở hộp ra.” Ngôn Tố bình tĩnh ra lệnh, mắt thấy sắp đi vào nội thành, anh lại không giảm tốc độ.
Nell làm theo, lấy một máy tính nối rất nhiều dây ra, mở ra xem, không ngờ là bản đồ giao thông trong thành phố N. Y. T. Có thể phóng to thu nhỏ, rất nhiều màn hình giám sát giao lộ tự do tập trung, thậm chí có từng chốt mở xanh đỏ đèn tín hiệu giao thông.
Bây giờ, họ có thể trực tiếp kiểm soát toàn bộ giao thông của thành phố!
Nell: “Cái này cũng là Âu Văn chuẩn bị?”
Ngôn Tố vẫn không trả lời, sự chú ý đặt hết vào thanh âm của Chân Ái, cô dường như đang lẩm bẩm: “Clostridium botulinum giống như E. Coli, là một đứa béo lùn. Nhưng mà nó không thích nói chuyện, tính tình cũng không tốt, chọc không được đâu. Ừm, mình thích cái đứa không thích nói chuyện lại không tốt. Đây là vi khuẩn mình thích thứ sáu.”
Lời còn chưa dứt, video biến thành bông tuyết.
Nell đang điều chỉnh máy tính, phân tâm nhìn qua: “Video không còn nữa?”
“Vậy là đủ rồi.”
Nell không hiểu: “Chân Ái ở đâu…”
Chưa nói xong, bị mệnh lệnh của Ngôn Tố cắt đứt: “Đường số 1 và ngã tư đường chính N. Y. T., đèn xanh!”
Nell không nghe rõ, ngơ ngác nhìn nội thành sầm uất dần dần xuất hiện trước mặt, đầu óc ngẩn ra.
Phía sau là xe cảnh sát đuổi sát, phía trước là kẹt xe vào giờ cao điểm buổi tối, lần này đánh gọng kìm trước sau rồi!
“S. A., chậm lại, sẽ đụng đó!” Nell kề sát vách bên trong xe, la to.
Ngôn Tố tiếp tục sang số, ra lệnh đơn giản hơn: “Nell, giao lộ số 34, đèn xanh!”
Nell cúi đầu nhìn về phía máy tính xanh xanh đỏ đỏ, hoàn toàn không biết rõ những bản đồ và đường dây lóe lên màu sắc khác nhau này là như thế nào, chỉ có thể nhạy cảm nghe lời anh gõ số và lệnh vào.
Giao lộ tắc nghẽn phía trước đột nhiên chuyển thành màu xanh lá cậy, dòng xe ban đêm chậm rãi tiến về phía trước. Xe của họ vọt như bay vào dòng sông xe đó. Nell nhìn ánh đèn đuôi xe đập vào mắt, không khỏi có cảm giác nghẹt thở trên cao rơi xuống sông, chợt co rụt ra sau.
Ngôn Tố nắm tay lái vững vàng, quẹo cua, qua mặt xe, né tránh. Xe cộ bốn phía đột nhiên dừng lại, thắng lại, né tránh. Rất nhiều tiếng bánh xe quẹt dưới đất chói tai. Tiếng sau còn to hơn tiếng trước.
Một số xe đâm tới, anh từ đầu đến cuối không thay đổi sắc mặt, bàn tay đánh tay lái tuyệt đẹp, né nguy hiểm.
Xe hơi đâm lung tung dừng lộn xộn, rất nhiều đèn xe lượn vòng trên không trung, sáng chói hoa mắt.
Nell ở bên trong xe chạy cực nhanh, dính vào cửa kính xe, chỉ cảm thấy đang ngồi tàu lượn siêu tốc, nhiều lần đụng mạnh vào xe riêng trước mặt quẹt qua bên ngoài kính, nhiều lần giống như hôn mặt tử thần.
Ngôn Tố không hề giảm tốc độ xông qua giao lộ sầm uất, trầm tĩnh, chuẩn xác hạ quyết định: “Đèn đỏ!”
Nell nhanh chóng ngồi vững, đổi giao lộ sau lưng thành đèn đỏ. Vừa quay đầu lại, toàn bộ xe riêng trước mặt chợt dừng lại, xe cảnh sát bị chặn sau pháo đài xe hơi sắt thép, đèn hiệu cảnh sát nhấp nháy lo lắng vô ích.
Nell thở phào nhẹ nhõm, lúc đang thầm nghĩ có phải Ngôn Tố nhớ hết tuyến đường và tín hiệu tương ứng hay không, suy nghĩ của cô được nghiệm chứng.
Phía sau tạm thời không có cảnh sát, nhưng gương mặt Ngôn Tố vẫn buộc chặt, không hề thư giãn. Xe luồn lách khắp phố lớn ngõ nhỏ, ngữ tốc của anh cũng nhanh đến mức Nell suýt chút nữa không có cách nào xử lý:
“Bây giờ tôi phải đến phía Nam thành phố. Họ sẽ lần lượt vòng tới từ đường Wisteria, đường Avril phía Đông; còn có đánh bọc đường số 3 đường số 8 phía Tây; thế nên,”
Ánh mắt anh thẳng và bình tĩnh, tựa như trước mắt có một tấm tuyến đường thành phố, vài sức mạnh đang di động trước mặt anh, mà anh liếc mắt nhìn thấu tất cả động tĩnh của cảnh sát: “Giao lộ của mấy con đường này, chuyển toàn bộ về đèn xanh, Nam Bắc chuyển toàn bộ về đèn đỏ, cản họ lại.”
Tinh thần Nell khẩn trương cao độ, lòng bàn tay đổ mồ hôi phóng to mấy con đường kia, nhanh chóng cắt đèn giao thông. Điều chỉnh giám sát giao lộ nhìn một cái, từng nhóm xe cảnh sát bị dòng xe dừng lại đèn đỏ và chạy ngang qua chặn lại, không ít cảnh sát xuống xe tức giận đập cửa, có vẻ như chửi mắng, rất tức giận.
Nell thấy không có người đuổi theo, thở phào: “Thứ Âu Văn chuẩn bị này thật lợi hại!”
Vẻ mặt Ngôn Tố khó lường, có vẻ như im lặng: “Chỉ có thể quấy nhiễu một phút ba mươi giây. Sau đó, hệ thống giao thông sẽ khôi phục bình thường.”
Nell kinh ngạc, cúi đầu nhìn một cái, màn hình vừa lúc tối đen.
Cô ấy khẩn trương quay đầu nhìn, trong tầm mắt không có bóng dáng xe cảnh sát. Nhưng không có màn hình giám sát và điều động, xung quanh không khỏi dâng lên một bầu không khí kì dị lại bất an, tựa như một con phố một chỗ quẹo nào đó gần đó, bất cứ lúc nào cũng có thể có một chiếc xe cảnh sát nhảy ra.
Dòng xe buổi tối quá nhiều, đến lúc đó trốn đi nữa sẽ không dễ dàng như vậy.
Nell hỏi: “Bây giờ anh muốn đi tìm Chân Ái?”
“Ừ.”
“Tại sao phải làm lớn thế này? Trực tiếp tìm cảnh sát đi cứu không được sao?”
“Tôi nghi ngờ trong cảnh sát có nội gián,” Ngôn Tố nói, “Tôi sợ có người để lộ tin tức ra ngoài trước, chờ lúc cảnh sát đến, cô ấy đã bị người khác bắt đi, cho nên tôi muốn tự mình đến. Bây giờ cảnh sát đang bắt tôi, đến lúc đó có thể cùng bắt tôi và cô ấy vào đồn cảnh sát, như vậy trái lại an toàn.”
Nội gián? Nell suy nghĩ vài giây, muốn hỏi gì đó, không ngờ xe rẽ một cái, chợt dừng lại.
Quán tính quá lớn, Nell đụng mạnh vào ghế phụ phía trước, chỉ cảm thấy thế giới trong nháy mắt trắng lóa. Cô ấy hoảng sợ ngẩng đầu nhìn, cuối đường không biết tập trung bao nhiêu xe cảnh sát, mà hai bên xe họ là dòng xe một chiều chạy có thứ tự.
Không còn đường có thể lui.
Nell khẩn trương nhìn Ngôn Tố: “Làm sao bây giờ? Bỏ xe chạy?”
“Cô điên rồi sao?” Ngôn Tố nhàn nhạt, híp mắt nhìn một hàng xe cảnh sát chờ đợi bắt cá phía trước, dường như dửng dưng cười, mang theo vẻ kiêu ngạo riêng biệt của anh.
Một tay anh dùng sức đẩy một cái, lùi số, nghiêng người quay đầu nhìn phía sau, chợt đạp chân ga, xe hơi đi lùi lại như bay!
Anh muốn de xe ra ngoài từ trên đỉnh ba dòng xe một chiều này?
Nell sửng sốt: “Anh điên rồi sao???”
Mắt thấy phía sau có một chiếc xe lái tới, Nell thét chói tai: “Thắng lại tránh đi!”
Ngôn Tố nhíu mày, ánh mắt nhìn thẳng dòng xe đập vào mắt bên ngoài kính sau, một tay vịn ghế, một tay đánh tay lái, chân đạp chân ga không buông ra.
Xe trong tay anh, phương hướng, tốc độ, mọi thứ hoàn mỹ, giống như cao thủ mảnh lá không dính vào người, thành thạo lùi lại trong dòng xe ngược chiều, không đụng ra một chút thương thích, nhưng để lại bên cạnh một hồi giao thông mắng chửi tê liệt.
Tốc độ phản ứng của anh quá nhanh, xe cảnh sát đuổi tới vì ngược chiều khó đi, khó chạy, ngược lại không kịp tốc độ của anh.
Nell sau nhiều lần gặp thoáng qua xe xông tới mặt, trái tim kinh hoàng cũng từ từ chạm lại. Trán cô ấy đều là mồ hôi, nhìn sang, Ngôn Tố vẫn nghiêng người như cũ, gương mặt chuyên tâm nhìn sau xe. Giữa ngón tay trắng ngần đánh mạnh tay lái của anh, vẫn nắm dây cột tóc của Chân Ái.
Lần đầu tiên trong đời Nell ngồi trong chiếc xe de xe như bay ngược dòng, không thể tin được: “S. A., anh học với ai vậy?”
“Là lần đầu tiên,” anh thản nhiên, cẩn thận né tránh xe, “Tôi luôn luôn là một tài xế tuân theo kỉ luật.”
Cô ấy không hỏi lại, quay lại đề tài trước đó: “Trong video, Chân Ái để lại tin tức gì?”
“Cô ấy không thích Perfringens.” Ngôn Tố đánh mạnh tay lái, xe lùi vào trong ngõ hẻm, chợt dừng lại, khởi động, chuyển qua một ngõ hẻm khác, “Loại vi khuẩn đó có thể gây ra xuất huyết tế bào, hoại tử mô, thổi phồng trong cơ thể, tướng mạo người bị hại lúc chết cực kì thê thảm.”
Nell tập trung tinh thần, thấp giọng: “Tôi còn nhớ lần đó có người chết tình trạng chính là như vậy, cô ấy còn nói nổ gì đó…”
Đầu hẻm trước mặt đột nhiên có một chiếc xe chen vào, Ngôn Tố lập tức dừng lại.
Đối phương lại là Lopez. Cô ấy thấy đã ngăn cản Ngôn Tố, hơi kinh ngạc, nhìn nhau một giây, lại nhìn xung quanh, giống như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, lẩm bẩm: “Ở đây không có ai nhỉ!”
Sau đó… De xe đi…
Ngôn Tố: …
Anh không vội vã lái xe, đột nhiên nói với Nell: “Xuống xe đi.”
Nell sững sờ, chợt lúng túng: “Anh đã nhìn ra?”
“Ừ, Rheid bảo cô mang theo máy định vị.” Sắc mặt anh lạnh nhạt.
Nell mở cửa đi xuống, giải thích: “S. A., chúng tôi muốn giúp một tay.”
“Cảm ơn, dừng ở đây thôi!” Ngôn Tố đạp chân ga.
#
Từ sau vụ nổ lần trước, ngân hàng đường Maple vẫn luôn sửa chữa, gần đây lại vì nguyên nhân hợp đồng mà đình công.
Buổi tối, ở đây rất yên lặng.
Cả tòa nhà không hề có ánh sáng.
Một mình Ngôn Tố đi vào ngân hàng đen như mực, sờ soạng chậm rãi đi xuống dưới đất. Cho đến lúc mắt không còn phân biệt rõ ràng được nữa, anh mới lấy đèn pin ra. Dọc theo hành lang ngầm đi tiếp về phía trước, anh nhớ cuối đường có một kho hộp mật mã. Chưa sửa chữa xong, chỗ đó chắc là rất trống.
Hành lang dài dằng dặc chỉ có một chùm ánh sáng này của anh, xung quanh đều là bóng tối yên tĩnh, yên tĩnh đến kì dị.
Gương mặt anh ẩn sau ánh đèn pin nơi tay, không thấy rõ.
Cuối cùng đã tới đầu cuối, anh kéo cửa ra, đi vào, chùm ánh sang quẹt một cái, phủ lên một cái bóng trắng. Tay anh sờ vách tường, bật đèn.
Trong căn phòng trống bốn bức tường trắng, có một cây Thánh giá đen như mực dựng thẳng.
Cô, một bộ váy trắng, hai cánh tay giang ra, bị trói trên cây Thánh giá. Giống như ngủ, cúi đầu thật thấp, tóc dài bù xù, che kín gương mặt.
Không còn gì khác.
“Ai!” Anh sải bước đi tới, muốn nâng đầu cô lên, tay lại dừng lại trong không trung.
Anh không thể tin được.
Sau lưng, một viên đạn xé không khí bay tới, gào thét qua bên tai anh, một tiếng bụp bắn vào vách tường.
Ngôn Tố thu tay lại, đút vào trong túi áo khoác, quay đầu lại.
Một đám đàn ông áo đen cầm súng, đồng loạt nhắm thẳng vào anh; cô gái ở giữa giơ súng trên cánh tay trái ngẩng đầu lên, dịu dàng cười một tiếng: “Hi! S. A. Miss you!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom