-
Chương 103
Ngôn Tố yên lặng ngước mắt, nhìn về phía kính trên tường phòng thẩm vấn, phía trên có một tầng bóng của anh, rất mỏng, mơ hồ và hơi lạnh.
Đường viền mắt anh quá sâu, cho nên dưới lông mày chỉ để lại một bóng tối sâu thẫm, đen như mực.
Băng vải màu trắng trên đầu vô cùng nổi bật. Có lẽ do quấn quá chặt, đầu Ngôn Tố hơi đau, giống như bị một đôi tay sắt siết chặt, tai vang lên ong ong.
Anh không thấy rõ gương mặt mình, bỗng nghĩ, phá hủy nó, đổi lại một gương mặt cũng không tệ. Cô cũng sẽ không để ý tướng mạo của anh. Nếu như, lần này anh còn chiếm lại được…
Luis ngồi xuống, ngăn tầm mắt anh.
Ánh mắt anh chậm rãi tập trung trên mặt Luis, đó là một gương mặt hoài nghi nhưng nghiêm túc.
Mắt đối mắt vài giây, Luis cảm thấy bất kể thế nào, rốt cuộc tra hỏi là người bệnh, để đảm bảo, hỏi: “S. A. Yan, lời anh nói bây giờ đều là trong trạng thái tỉnh táo phải không?”
“Phải.” Anh có vẻ như rất phối hợp.
“Cho đến bây giờ, người chết và mất tích, anh đều biết hoặc đã từng gặp?”
“Phải.”
“Tại sao trên khẩu súng ở hiện trường Tô Kỳ chết chỉ có dấu vân tay của anh?”
“Để tự vệ, đương nhiên tôi phải đoạt súng. Trên tay cô ấy hẳn là đã bôi keo, nhưng bị formalin ăn mòn.” Vừa nhìn như vậy, kì thực anh không phối hợp như thế, hơn nữa đầu óc xoay chuyển khá nhanh.
Luis linh cảm được sẽ không dễ dàng. Tuy đầu Ngôn Tố bị đánh, nhưng mạch suy nghĩ rõ ràng nhạy bén đến đáng sợ.
Lopez hỏi tiếp: “Băng chuyền thì sao?”
“Tô Kỳ đụng mở, tôi muốn tắt, không tắt được.”
Nell nhướng mày: “Cho nên lúc đó anh cố gắng cứu một người muốn giết người của anh?”
“Người làm cảnh sát như các cô rất rõ.”
Cho dù cảnh sát đuổi bắt người đang trốn chạy, cũng sẽ cố gắng không giết chết đối phương.
“Tại sao Tô Kỳ phải giết anh?” Luis bổ sung.
“Điều này nên do cảnh sát điều tra.” Ngôn Tố trả lời đâu vào đấy.
Luis bị anh chặn, đổi lại cách nói: “Theo chúng tôi biết, không lâu trước khi vụ án ảo tưởng tình dục xảy ra, Tô Kỳ đã đến nhà anh?”
“Đúng.”
“Làm gì?”
“Hỏi chuyện câu lạc bộ Holy Gold, bảo tôi giúp đỡ tìm giáo viên và anh Miller.”
“Hai người trong năm người bị hại?”
“Đúng.”
“Tại sao?” Luis không ngừng theo sát, “Trước đó anh nói Tô Kỳ là hung thủ giết chết năm người này, S. A., tại sao hung thủ đến nhà mời anh đi tìm người bị hại?”
“Hãm hại tôi.”
“Tại sao cô ấy phải hãm hại anh?”
Ngôn Tố thản nhiên nhìn ông ta, nhắc lại: “Điều này nên do cảnh sát điều tra.”
Luis không còn cách nào, nhìn về phía đồng nghiệp xung quanh.
Nell hỏi tiếp: “S. A., chúng tôi biết Tô Kỳ từng đến nhà anh, nhưng không biết nguyên nhân. Nguyên nhân anh mới vừa nói, có nói dối hay không?”
“Không có.”
“Chúng tôi phải tin anh như thế nào?”
“Trách nhiệm giám định đúng sai là ở các cô, không phải ở tôi.” Vẻ mặt Ngôn Tố hờ hững, ý giống như là “Thích tin hay không”. Nhưng được anh nói còn vô cùng có đạo lý, có lễ độ.
Nell dừng một giây, Luis hỏi tiếp: “Tô Kỳ đã chết, không người đối chứng. S. A., anh cho rằng đây là trùng hợp hay là có người cố tình làm?”
“Câu hỏi mang tính chủ quan, từ chối trả lời.”
Luis nhướng đuôi lông mày, ông ta rốt cuộc đã hiểu tại sao Ngôn Tố không cần luật sư. Vào đây lâu như vậy, ba người tra hỏi một người, từng câu hỏi anh đều trả lời trôi chảy.
Trật tự logic, điều khoản pháp luật, quyền hạn trách nhiệm, anh hiểu rõ mọi thứ, cần luật sư chỗ nào?
Từ đầu tới cuối, anh có lễ độ có chừng mực, bình tĩnh, lời nói đơn giản có logic, dùng từ chính thức lại chặt chẽ cẩn thận. Nhỏ như ngữ điệu tính tình, lớn như tư thế ngồi thái độ, không có thứ tự nào là không lộ ra sự trang nhã trong lúc không nhận thức được, thậm chí kiềm chế và gia giáo cực cao.
Thành viên BAU đều biết, người như vậy, hoặc là tuyệt đối trong sáng vô tư, tâm không nhiễm bụi; hoặc là tâm lý cực kì mạnh mẽ, chuyên về ngụy trang. Nếu là người thứ hai, đó đúng là kẻ địch hết sức đáng sợ.
Lopez trầm mặc rất lâu, đột nhiên hỏi: “Tại sao không nói cho chúng tôi, người trưởng thành chết trong vụ án ảo tưởng tình dục đều là người anh đã gặp trong lâu đài Silverland? Có thể nói, người anh đã gặp ở đó đều chết hết.”
Ngôn Tố không tỏ rõ ý kiến: “Quản gia thực sự chưa chết.”
“Ông ấy mất tích.” Nell bổ sung, “Anh nói quản gia và diễn viên là đóng giả, nhưng diễn viên chết trong vụ án ảo tưởng tình dục, cảnh sát đảo Willing phát hiện quản gia biến mất. Bây giờ Chân Ái cũng biến mất.”
“Cho nên?”
Luis: “S. A., những người anh đã gặp đều chết hết, anh không có gì muốn giải thích?”
Lông mi đen nhánh của Ngôn Tố rũ xuống, trầm mặc một lúc, lại ngước mắt: “Nguyện Thượng Đế phù hộ cho họ!”
Luis: “…”
Ngôn Tố nói xong lại nhớ tới lần đi New York, anh cũng đã nói câu như vậy, Âu Văn thấp giọng lẩm bẩm “Tên lừa đảo, cậu ta mới không tin Thượng Đế”. Khi đó, Chân Ái anh còn chưa quen thuộc ngồi bên cạnh cửa sổ xe, vuốt mái tóc dài bị gió thổi rối loạn, cúi đầu nhàn nhạt cười.
Anh hơi ngẩn ra, không hiểu sao thời điểm này lại nhớ tới hình ảnh xa xưa như vậy. Thì ra trong lúc vô tình đó, anh đã chú ý đến nụ cười của cô, rất nhạt, rất cẩn thận, cứ như vậy khắc vào trong trí nhớ của anh.
Anh trầm mặc nhớ lại mấy lần, lại nghe Luis hỏi: “Theo tình báo CIA, những người này đều có liên quan đến vụ án một tỉ đô-la Mỹ bị mất trộm năm đó. Mà Alex La Chance, người trộm một tỉ là bạn tốt của anh?”
Xuất phát từ quy định tra hỏi, Luis không có cách nào hỏi rõ ràng hơn, nhưng thông minh như Ngôn Tố, không thể nào không nghe ra ý của ông ta.
Chuyện cho đến bây giờ, Ngôn Tố không thể nào không khâm phục Arthur và Bert sắp đặt một bàn cờ lớn như vậy cho anh.
“Tôi tổng kết một chút cho các ông.” Cho dù bị dồn ép đến mức này, trên người anh vẫn đầy đủ phong thái lịch sự tao nhã, “Tình huống bây giờ là, các ông nghi ngờ tôi tham gia vụ án trộm cắp ngân hàng năm đó, giết người có liên quan với vụ án mất trộm trên đảo Silverland. Ngoài ra, tôi là một tên biến thái lạm dụng tình dục cực kì đáng sợ, hành hạ người sống sót trên Silverland đến chết. Sau đó tôi đổ tội cho Tô Kỳ, tiếp đó giết cô ấy bịt đầu mối.”
Rõ ràng không hề rung động, lại mơ hồ cho người ta khí thế áp bức mở hết toàn bộ.
Mấy câu nói quá hoàn chỉnh, bao gồm tất cả nghi ngờ đối với anh của họ, cho nên sau khi anh nói xong, hơn nửa ngày không ai nói tiếp, trong phòng thẩm vấn yên lặng kì dị.
Luis rũ mắt, xoa lông mày, Lopez thì nghiêng đầu xoa cổ, vẻ mặt lúng túng.
Ngược lại Nell rất bình tĩnh: “S. A., đây là công việc của chúng tôi.”
“Tôi biết.” Dáng vẻ anh rất rộng lượng, mang theo sự sắc bén vô cùng yên lặng, “Nhưng rất đáng tiếc là các cô không có bất kì chứng cứ nào. Chuyện Silverland không có chứng cứ, nếu không thì CIA sớm đã để tôi bí mật biến mất trong bệnh viện. Vụ án ảo tưởng tình dục cũng không có chứng cứ, nếu không thì các cô cũng sẽ không hao tâm tổn trí ngồi ở đây nghe tôi đả kích năng lực tra hỏi đáng thương của các cô.”
Phân tích logic mạnh mẽ, tự tin đến gần như phách lối. Ba người trước mặt bị anh nói trúng, nhìn nhau không nói gì.
“Tính giờ theo đồng hồ sinh học của tôi, vào đây đã bốn mươi lăm phút. Tôi chỉ cho các cô một giờ tra hỏi, tiếp theo các cô còn có thể tạm giam tôi hai mươi ba giờ, nhưng khoảng thời gian này tôi giao cho luật sư. Cho nên,” anh chậm rãi dựa vào ghế, bình tĩnh khiêu khích, “Mười lăm phút sau cùng, các cô có cách hỏi hiệu quả nào không?”
Anh rất bình tĩnh nói thẳng ra, người trước mặt hơi lộ ra vẻ trở tay không kịp.
Trước mặt ba người Luis để tablet, thuận tiện trao đổi cùng Rheid, Smith còn có Cooper ở bên ngoài. Nhưng cho đến bây giờ, họ vẫn không phát hiện ra bất kì khác thường nào.
Ngôn Tố từ đầu đến cuối không có ngôn ngữ tay chân dư thừa, biểu cảm gương mặt cũng lạnh nhạt xa cách, khóe môi chân mày, con ngươi, hoàn toàn không có khác thường.
Không hề có sơ hở, hoàn toàn kín kẽ. Tâm lý tốt đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Họ sớm đoán được tra hỏi một người cùng nghề khó đến dường nào, nhưng không ngờ tra hỏi Ngôn Tố lại khó khăn đến mức này.
Cooper đứng ngoài cửa sổ kính, nhíu mày: “Rheid, đột nhiên cậu ấy không phối hợp, hơn nữa… Cậu ấy đang khiêu khích họ.”
Rheid không lên tiếng, nhìn chằm chằm bốn người trong kính, nhíu mày suy tư.
Smith nghi hoặc: “Vừa rồi là ai phân công nhiệm vụ thẩm vấn Ngôn Tố?”
“Không có phân công, là S. A. xin để ba người họ tra hỏi.” Cooper nói xong, mơ hồ cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Rheid lấy di động quẹt vài cái, tablet của ba người trong phòng thẩm vấn hiện lên một gợi ý: “Ai Zhen.”
Luis tiếp tục hỏi: “Chân Ái là học trò của anh sao?”
Lần này, trước khi Ngôn Tố trả lời rõ ràng suy tư một giây: “Không phải.”
“Tại sao hôm đó anh nói dối?”
“Muốn dẫn cô theo bên cạnh, chỗ vừa nhìn là có thể nhìn thấy.” Trả lời khá thẳng thắn.
Nell bổ sung: “Nhìn từ hiện trường, cô ấy là người bị tình nghi lớn nhất giết chết Âu Văn, anh cảm thấy thế nào?”
“Khả năng 85%.”
Nell hơi híp mắt, đề nghị: “Tôi hỏi anh một vài vấn đề, anh chỉ trả lời phải và không, có thể chứ?”
Ngôn Tố cân nhắc một hai giây: “Có thể.”
Tiếng nói vừa dứt, Nell không cho anh bất kì khoảng thời gian nào, lập tức bắt đầu:
“Anh cho rằng người ép Âu Văn và Chân Ái đến đường cùng, là người bí ẩn sau lưng Tô Kỳ mà anh nói sao?”
“Phải.”
“Người bí ẩn giết Tô Kỳ là để bịt đầu mối?”
“Không.”
“Anh cho rằng người gửi tấm hình màu đen là người bí ẩn đó?”
“Phải.”
“Hôm nay Chân Ái mặc váy trắng?”
“Phải.”
“Anh thích màu trắng?”
“Phải.”
“Anh cho rằng Chân Ái là đồng bọn của người bí ẩn đó?”
“Không.”
“Người bí ẩn đặt bom là để phá hủy dấu vết?”
“Không.”
“Là để cho hả giận?”
“Phải.”
“Tấm hình màu đen này là anh gửi?”
“Không.”
“Anh biết Chân Ái ở đâu?”
“Không.”
“Chân Ái thích ăn đồ ngọt?”
“Phải.”
“Anh thích màu đen?”
“Phải.”
“Chân Ái là học trò của anh?”
“Không.”
“Cô ấy là ảo tưởng tình dục của anh?”
“…” Ngôn Tố nhìn cô ấy chằm chằm, đôi mắt sâu kín, không nhúc nhích.
“Xin trả lời, cô ấy là ảo tưởng tình dục của anh sao?”
“Tôi không có ảo tưởng về tình dục…”
Bị ngắt lời.
“Xin trả lời phải hay không, Chân Ái là ảo tưởng tình dục của anh sao?”
“…”
“S. A. Yan, trả lời.”
“… Phải.”
“Anh và cô ấy đã phát sinh quan hệ tình dục?”
“Vấn đề cá nhân từ chối…”
Lại bị ngắt lời.
“Xin trả lời phải và không.”
“…”
“Anh và cô ấy đã phát sinh quan hệ tình dục?”
“Phải.”
“Là sau vụ án ảo tưởng tình dục?”
“Phải.”
“Anh bị vụ án ảo tưởng tình dục ảnh hưởng?”
“Không.”
“Đối với anh trước kia mà nói, phát sinh quan hệ tình dục với phụ nữ là không thể tưởng tượng?”
“… Phải.”
“Cô ấy có liên quan đến vụ án ảo tưởng tình dục?”
“Không.”
“Sáng sớm hôm nay hai người phát sinh quan hệ tình dục?”
“… Phải.”
“Cô ấy là học trò của anh?”
“Không.”
“Anh thích màu vàng?”
“Không.”
“Anh đã bao giờ hướng dẫn cô ấy làm chuyện gì không?”
“Không.”
“Anh cho rằng cô ấy là sát thủ trong vụ án ảo tưởng tình dục?”
“Không.”
“Anh cho rằng cô ấy là người bí ẩn?”
“Không.”
“Bây giờ anh vẫn cho rằng những người phụ nữ chết trong video là một bộ ảo tưởng tình dục đầy đủ người bí ẩn sưu tập?”
“Phải.”
“Anh cho rằng Chân Ái có trong bộ ảo tưởng tình dục này?”
“… Phải.”
“Lúc anh còn rất nhỏ, mẹ anh nát rượu?”
“…”
“Xin trả lời.”
“… Phải.”
“Anh oán hận phụ nữ?”
“Không.”
“Mẹ kế của anh từng xử phạt anh về thể xác?”
“… Phải.”
“Lúc này bố anh sẽ bảo vệ anh?”
“Phải.”
“Anh oán hận phụ nữ?”
“Không.”
“Anh cho rằng Chân Ái là ảo tưởng tình dục cuối cùng của người bí ẩn kia?”
“… Phải.”
“Anh yêu bố anh?”
“Phải.”
“Anh không có bạn thân là nữ giới?”
“Phải.”
“Anh chán ghét tiếp xúc cơ thể với phụ nữ?”
“Không chỉ có nữ…”
“Phải hay không?”
“Phải.”
“Chân Ái là ảo tưởng tình dục cuối cùng của anh sao?”
“…”
“Chân Ái là…”
“Phải.”
“Chân Ái là ảo tưởng tình dục cuối cùng của người bí ẩn kia?”
“… Phải.”
“Anh là người bí ẩn đó?”
“Không.”
“Anh biết Chân Ái ở đâu?”
“Không.” Anh nhanh chóng trả lời xong, vẽ một dấu chấm, “Dừng ở đây.”
Mà câu hỏi kế tiếp của Nell: “Anh cho rằng Chân Ái bị nhốt vào phòng tối sao?”
Hai người đồng thời lên tiếng, Ngôn Tố không trả lời nữa.
Anh biểu hiện ổn định, cho dù đôi câu vài lời lột nỗi đau lúc đó ra, xâm phạm sự riêng tư của anh, anh vẫn yên lặng như nước, không hề tức giận, không mang theo bi ai. Thái độ đúng mực giải thích đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Trong phòng thẩm vấn lại rơi vào yên lặng lần nữa, ánh mắt Ngôn Tố bình tĩnh, nhìn Nell mấy giây, thật thật giả giả khen ngợi: “Cô rất biết hỏi vấn đề.”
Nell khẽ mỉm cười một cái: “Trước đây tôi từng làm chuyên ngành phát hiện nói dối.”
“Đã nhìn ra.” Ngôn Tố gật đầu, “Một tập hợp tần suất trình tự câu hỏi, quấy nhiễu đối chiếu chỉnh sửa, loại bỏ mâu thuẫn đều thiết kế vô cùng hợp lý.”
Nell kinh ngạc một giây, Ngôn Tố lại thấy rõ kết cấu chuỗi câu hỏi này của cô ấy? Vậy câu trả lời vừa rồi của anh là thật hay giả?
Mọi người đã không còn lời có thể hỏi, tạm thời dừng việc tra hỏi, Ngôn Tố vì tình nghi quá lớn bị giữ lại ở đồn cảnh sát, không thể tự do đi lại.
Tổ trưởng Cooper rất đau đầu, một mặt Ngôn Tố hoàn toàn phù hợp với chân dung hung thủ vụ án ảo tưởng tình dục của họ, cộng thêm Tô Kỳ chết Chân Ái mất tích, sự tình nghi của anh càng lớn hơn nữa.
Dựa theo định luật người chết đều là người Ngôn Tố đã gặp, họ suy đoán Chân Ái bị mất tích rất có thể khó giữ được mạng sống. Nhưng bây giờ hoàn toàn không có tung tích của cô, giống như đã biến mất khỏi thế gian.
Mặt khác, Rheid và Smith giúp đỡ CIA điều tra câu lạc bộ Holy Gold cũng không có bất kì tiến triển gì.
Tất cả điều tra và manh mối của vụ án rối thành một nhùi, điểm khả nghi tầng tầng lớp lớp, dường như chỉ có một lối thoát – Ngôn Tố.
Chỉ cần Ngôn Tố là hung thủ, tất cả vấn đề đều giải quyết dễ dàng.
Chỉ duy nhất không có chứng cứ, điểm này BAU rất rõ, Ngôn Tố càng rõ hơn.
Sau lần trước, cảnh sát vẫn luôn theo dõi gần lâu đài của Ngôn Tố, không có khác thường; hôm nay lục soát cũng không phát hiện khác thường.
Họ có thể tạm giam anh nhiều nhất hai mươi tư giờ, trước đó, nếu không có chứng cứ mang tính quyết định thì sẽ phải thả Ngôn Tố đi. Bây giờ tất cả hi vọng đều đặt vào việc tra hỏi, hoặc là làm cho Ngôn Tố tự mình mở miệng thừa nhận, hoặc là giữa lúc thẩm vấn khiến Ngôn Tố lộ bộ mặt thật.
Nhưng ai cũng biết, bất kể là loại nào cũng gần như không thể.
Thành viên tổ tụ tập một chỗ bàn bạc rất lâu, cũng không nghĩ ra phương án tốt.
Giống như lúc xác định chính xác người nào đó là hung thủ lại vẫn cứ không thể bắt về quy án BAU từng gặp phải. Họ biết, tội phạm có chỉ số thông minh cao chính là như vậy, bạn không có cách nào, chỉ có thể bị động chờ đối phương xuất hiện sơ suất; chỉ có thể chờ lần tiếp theo hắn gây tội để lại chứng cứ.
#
Ngôn Tố đứng ở cuối hành lang, đôi mắt sâu xa phản chiếu ánh chiều tà ngoài cửa sổ, cũng hoang vắng như thế.
Thực ra anh tưởng tượng ra được tình hình Chân Ái bây giờ, một mình, ôm mình co rúc trong góc phòng, cảnh giác lại khẩn trương, sợ hãi lại mong đợi, đang suy nghĩ: A Tố sao còn chưa đến cứu em?
Cô đang run rẩy, nhưng không khóc.
Đang suy nghĩ, một ly cà phê đưa tới trước mặt, đặc công Nell lắc lắc ly giấy: “Đoán chừng tối nay không ngủ được.”
Ngôn Tố lắc đầu: “Không cần. Tôi rất tỉnh táo.”
Nell lấy ly về, tự mình uống một ly khác: “S. A., cô Chân Ái là…?”
“Vợ chưa cưới.” Anh đáp.
“Anh đừng lo lắng, cô ấy sẽ không có việc gì.” Nell an ủi.
“Tôi biết.”
Nell sững sờ, cảm thấy nghi hoặc, nhưng không hỏi; không ngờ Ngôn Tố hỏi cô ấy: “Đặc công Nell, cô cho rằng tôi là hung thủ phía sau tất cả việc này?”
Nell lại thoáng sững sờ lần nữa, lập tức cười: “S. A., biết nhau nhiều năm như vậy, tôi rất tin anh. Nhưng tất cả mọi việc chúng tôi làm bây giờ là nhất định phải làm, hi vọng anh đừng cho rằng…”
“Tôi hiểu.” Anh ngắt lời cô ấy, “Nhưng tôi không chờ được hai mươi mấy tiếng, nếu không người khác sẽ tìm được cô ấy trước. Cô có thể vì tình bạn và tín nhiệm, giúp tôi rời khỏi đây mà không bị cảnh sát đuổi bắt không?”
Nell kinh ngạc: “Cái gì?”
Ngôn Tố nhìn cô ấy chăm chú, giống như đặt tất cả hi vọng lên người cô ấy: “Chân Ái hoàn toàn không bị những người đó nhốt, cô ấy đã được Âu Văn giấu đi, bọn họ cũng đang tìm cô ấy. Tôi nhất định phải tìm được trước họ, nếu không…”
“Nhưng không phải anh nói cô ấy bị người gửi tấm hình màu đen nhốt vào phòng tối sao?”
“Không. Nếu họ bắt được Chân Ái, căn bản sẽ không gửi tấm hình màu đen cho tôi, việc đó trái lại sẽ dời sự chú ý của cảnh sát đối với tôi, tìm hiểu kĩ sẽ phát hiện không phải do tôi gửi.
Âu Văn bị bắn nhiều phát như vậy, mọi nơi đều tránh vị trí quan trọng, là để cho hả giận; vụ nổ sau đó, càng là sự căm phẫn không chỗ phát tiết. Nguyên nhân rất đơn giản, Âu Văn vô cùng thành công giấu Chân Ái đi, chính vì thế đã chọc giận người kia.
Cậu ấy mới chết thảm như vậy.”
Nell trố mắt không nói nên lời: “Ý anh là, anh biết bây giờ Chân Ái ở đâu?”
“Ừ.” Ngôn Tố nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt yên lặng, “Âu Văn đã nói rất rõ ràng.”
Đường viền mắt anh quá sâu, cho nên dưới lông mày chỉ để lại một bóng tối sâu thẫm, đen như mực.
Băng vải màu trắng trên đầu vô cùng nổi bật. Có lẽ do quấn quá chặt, đầu Ngôn Tố hơi đau, giống như bị một đôi tay sắt siết chặt, tai vang lên ong ong.
Anh không thấy rõ gương mặt mình, bỗng nghĩ, phá hủy nó, đổi lại một gương mặt cũng không tệ. Cô cũng sẽ không để ý tướng mạo của anh. Nếu như, lần này anh còn chiếm lại được…
Luis ngồi xuống, ngăn tầm mắt anh.
Ánh mắt anh chậm rãi tập trung trên mặt Luis, đó là một gương mặt hoài nghi nhưng nghiêm túc.
Mắt đối mắt vài giây, Luis cảm thấy bất kể thế nào, rốt cuộc tra hỏi là người bệnh, để đảm bảo, hỏi: “S. A. Yan, lời anh nói bây giờ đều là trong trạng thái tỉnh táo phải không?”
“Phải.” Anh có vẻ như rất phối hợp.
“Cho đến bây giờ, người chết và mất tích, anh đều biết hoặc đã từng gặp?”
“Phải.”
“Tại sao trên khẩu súng ở hiện trường Tô Kỳ chết chỉ có dấu vân tay của anh?”
“Để tự vệ, đương nhiên tôi phải đoạt súng. Trên tay cô ấy hẳn là đã bôi keo, nhưng bị formalin ăn mòn.” Vừa nhìn như vậy, kì thực anh không phối hợp như thế, hơn nữa đầu óc xoay chuyển khá nhanh.
Luis linh cảm được sẽ không dễ dàng. Tuy đầu Ngôn Tố bị đánh, nhưng mạch suy nghĩ rõ ràng nhạy bén đến đáng sợ.
Lopez hỏi tiếp: “Băng chuyền thì sao?”
“Tô Kỳ đụng mở, tôi muốn tắt, không tắt được.”
Nell nhướng mày: “Cho nên lúc đó anh cố gắng cứu một người muốn giết người của anh?”
“Người làm cảnh sát như các cô rất rõ.”
Cho dù cảnh sát đuổi bắt người đang trốn chạy, cũng sẽ cố gắng không giết chết đối phương.
“Tại sao Tô Kỳ phải giết anh?” Luis bổ sung.
“Điều này nên do cảnh sát điều tra.” Ngôn Tố trả lời đâu vào đấy.
Luis bị anh chặn, đổi lại cách nói: “Theo chúng tôi biết, không lâu trước khi vụ án ảo tưởng tình dục xảy ra, Tô Kỳ đã đến nhà anh?”
“Đúng.”
“Làm gì?”
“Hỏi chuyện câu lạc bộ Holy Gold, bảo tôi giúp đỡ tìm giáo viên và anh Miller.”
“Hai người trong năm người bị hại?”
“Đúng.”
“Tại sao?” Luis không ngừng theo sát, “Trước đó anh nói Tô Kỳ là hung thủ giết chết năm người này, S. A., tại sao hung thủ đến nhà mời anh đi tìm người bị hại?”
“Hãm hại tôi.”
“Tại sao cô ấy phải hãm hại anh?”
Ngôn Tố thản nhiên nhìn ông ta, nhắc lại: “Điều này nên do cảnh sát điều tra.”
Luis không còn cách nào, nhìn về phía đồng nghiệp xung quanh.
Nell hỏi tiếp: “S. A., chúng tôi biết Tô Kỳ từng đến nhà anh, nhưng không biết nguyên nhân. Nguyên nhân anh mới vừa nói, có nói dối hay không?”
“Không có.”
“Chúng tôi phải tin anh như thế nào?”
“Trách nhiệm giám định đúng sai là ở các cô, không phải ở tôi.” Vẻ mặt Ngôn Tố hờ hững, ý giống như là “Thích tin hay không”. Nhưng được anh nói còn vô cùng có đạo lý, có lễ độ.
Nell dừng một giây, Luis hỏi tiếp: “Tô Kỳ đã chết, không người đối chứng. S. A., anh cho rằng đây là trùng hợp hay là có người cố tình làm?”
“Câu hỏi mang tính chủ quan, từ chối trả lời.”
Luis nhướng đuôi lông mày, ông ta rốt cuộc đã hiểu tại sao Ngôn Tố không cần luật sư. Vào đây lâu như vậy, ba người tra hỏi một người, từng câu hỏi anh đều trả lời trôi chảy.
Trật tự logic, điều khoản pháp luật, quyền hạn trách nhiệm, anh hiểu rõ mọi thứ, cần luật sư chỗ nào?
Từ đầu tới cuối, anh có lễ độ có chừng mực, bình tĩnh, lời nói đơn giản có logic, dùng từ chính thức lại chặt chẽ cẩn thận. Nhỏ như ngữ điệu tính tình, lớn như tư thế ngồi thái độ, không có thứ tự nào là không lộ ra sự trang nhã trong lúc không nhận thức được, thậm chí kiềm chế và gia giáo cực cao.
Thành viên BAU đều biết, người như vậy, hoặc là tuyệt đối trong sáng vô tư, tâm không nhiễm bụi; hoặc là tâm lý cực kì mạnh mẽ, chuyên về ngụy trang. Nếu là người thứ hai, đó đúng là kẻ địch hết sức đáng sợ.
Lopez trầm mặc rất lâu, đột nhiên hỏi: “Tại sao không nói cho chúng tôi, người trưởng thành chết trong vụ án ảo tưởng tình dục đều là người anh đã gặp trong lâu đài Silverland? Có thể nói, người anh đã gặp ở đó đều chết hết.”
Ngôn Tố không tỏ rõ ý kiến: “Quản gia thực sự chưa chết.”
“Ông ấy mất tích.” Nell bổ sung, “Anh nói quản gia và diễn viên là đóng giả, nhưng diễn viên chết trong vụ án ảo tưởng tình dục, cảnh sát đảo Willing phát hiện quản gia biến mất. Bây giờ Chân Ái cũng biến mất.”
“Cho nên?”
Luis: “S. A., những người anh đã gặp đều chết hết, anh không có gì muốn giải thích?”
Lông mi đen nhánh của Ngôn Tố rũ xuống, trầm mặc một lúc, lại ngước mắt: “Nguyện Thượng Đế phù hộ cho họ!”
Luis: “…”
Ngôn Tố nói xong lại nhớ tới lần đi New York, anh cũng đã nói câu như vậy, Âu Văn thấp giọng lẩm bẩm “Tên lừa đảo, cậu ta mới không tin Thượng Đế”. Khi đó, Chân Ái anh còn chưa quen thuộc ngồi bên cạnh cửa sổ xe, vuốt mái tóc dài bị gió thổi rối loạn, cúi đầu nhàn nhạt cười.
Anh hơi ngẩn ra, không hiểu sao thời điểm này lại nhớ tới hình ảnh xa xưa như vậy. Thì ra trong lúc vô tình đó, anh đã chú ý đến nụ cười của cô, rất nhạt, rất cẩn thận, cứ như vậy khắc vào trong trí nhớ của anh.
Anh trầm mặc nhớ lại mấy lần, lại nghe Luis hỏi: “Theo tình báo CIA, những người này đều có liên quan đến vụ án một tỉ đô-la Mỹ bị mất trộm năm đó. Mà Alex La Chance, người trộm một tỉ là bạn tốt của anh?”
Xuất phát từ quy định tra hỏi, Luis không có cách nào hỏi rõ ràng hơn, nhưng thông minh như Ngôn Tố, không thể nào không nghe ra ý của ông ta.
Chuyện cho đến bây giờ, Ngôn Tố không thể nào không khâm phục Arthur và Bert sắp đặt một bàn cờ lớn như vậy cho anh.
“Tôi tổng kết một chút cho các ông.” Cho dù bị dồn ép đến mức này, trên người anh vẫn đầy đủ phong thái lịch sự tao nhã, “Tình huống bây giờ là, các ông nghi ngờ tôi tham gia vụ án trộm cắp ngân hàng năm đó, giết người có liên quan với vụ án mất trộm trên đảo Silverland. Ngoài ra, tôi là một tên biến thái lạm dụng tình dục cực kì đáng sợ, hành hạ người sống sót trên Silverland đến chết. Sau đó tôi đổ tội cho Tô Kỳ, tiếp đó giết cô ấy bịt đầu mối.”
Rõ ràng không hề rung động, lại mơ hồ cho người ta khí thế áp bức mở hết toàn bộ.
Mấy câu nói quá hoàn chỉnh, bao gồm tất cả nghi ngờ đối với anh của họ, cho nên sau khi anh nói xong, hơn nửa ngày không ai nói tiếp, trong phòng thẩm vấn yên lặng kì dị.
Luis rũ mắt, xoa lông mày, Lopez thì nghiêng đầu xoa cổ, vẻ mặt lúng túng.
Ngược lại Nell rất bình tĩnh: “S. A., đây là công việc của chúng tôi.”
“Tôi biết.” Dáng vẻ anh rất rộng lượng, mang theo sự sắc bén vô cùng yên lặng, “Nhưng rất đáng tiếc là các cô không có bất kì chứng cứ nào. Chuyện Silverland không có chứng cứ, nếu không thì CIA sớm đã để tôi bí mật biến mất trong bệnh viện. Vụ án ảo tưởng tình dục cũng không có chứng cứ, nếu không thì các cô cũng sẽ không hao tâm tổn trí ngồi ở đây nghe tôi đả kích năng lực tra hỏi đáng thương của các cô.”
Phân tích logic mạnh mẽ, tự tin đến gần như phách lối. Ba người trước mặt bị anh nói trúng, nhìn nhau không nói gì.
“Tính giờ theo đồng hồ sinh học của tôi, vào đây đã bốn mươi lăm phút. Tôi chỉ cho các cô một giờ tra hỏi, tiếp theo các cô còn có thể tạm giam tôi hai mươi ba giờ, nhưng khoảng thời gian này tôi giao cho luật sư. Cho nên,” anh chậm rãi dựa vào ghế, bình tĩnh khiêu khích, “Mười lăm phút sau cùng, các cô có cách hỏi hiệu quả nào không?”
Anh rất bình tĩnh nói thẳng ra, người trước mặt hơi lộ ra vẻ trở tay không kịp.
Trước mặt ba người Luis để tablet, thuận tiện trao đổi cùng Rheid, Smith còn có Cooper ở bên ngoài. Nhưng cho đến bây giờ, họ vẫn không phát hiện ra bất kì khác thường nào.
Ngôn Tố từ đầu đến cuối không có ngôn ngữ tay chân dư thừa, biểu cảm gương mặt cũng lạnh nhạt xa cách, khóe môi chân mày, con ngươi, hoàn toàn không có khác thường.
Không hề có sơ hở, hoàn toàn kín kẽ. Tâm lý tốt đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Họ sớm đoán được tra hỏi một người cùng nghề khó đến dường nào, nhưng không ngờ tra hỏi Ngôn Tố lại khó khăn đến mức này.
Cooper đứng ngoài cửa sổ kính, nhíu mày: “Rheid, đột nhiên cậu ấy không phối hợp, hơn nữa… Cậu ấy đang khiêu khích họ.”
Rheid không lên tiếng, nhìn chằm chằm bốn người trong kính, nhíu mày suy tư.
Smith nghi hoặc: “Vừa rồi là ai phân công nhiệm vụ thẩm vấn Ngôn Tố?”
“Không có phân công, là S. A. xin để ba người họ tra hỏi.” Cooper nói xong, mơ hồ cảm thấy chỗ nào đó không đúng.
Rheid lấy di động quẹt vài cái, tablet của ba người trong phòng thẩm vấn hiện lên một gợi ý: “Ai Zhen.”
Luis tiếp tục hỏi: “Chân Ái là học trò của anh sao?”
Lần này, trước khi Ngôn Tố trả lời rõ ràng suy tư một giây: “Không phải.”
“Tại sao hôm đó anh nói dối?”
“Muốn dẫn cô theo bên cạnh, chỗ vừa nhìn là có thể nhìn thấy.” Trả lời khá thẳng thắn.
Nell bổ sung: “Nhìn từ hiện trường, cô ấy là người bị tình nghi lớn nhất giết chết Âu Văn, anh cảm thấy thế nào?”
“Khả năng 85%.”
Nell hơi híp mắt, đề nghị: “Tôi hỏi anh một vài vấn đề, anh chỉ trả lời phải và không, có thể chứ?”
Ngôn Tố cân nhắc một hai giây: “Có thể.”
Tiếng nói vừa dứt, Nell không cho anh bất kì khoảng thời gian nào, lập tức bắt đầu:
“Anh cho rằng người ép Âu Văn và Chân Ái đến đường cùng, là người bí ẩn sau lưng Tô Kỳ mà anh nói sao?”
“Phải.”
“Người bí ẩn giết Tô Kỳ là để bịt đầu mối?”
“Không.”
“Anh cho rằng người gửi tấm hình màu đen là người bí ẩn đó?”
“Phải.”
“Hôm nay Chân Ái mặc váy trắng?”
“Phải.”
“Anh thích màu trắng?”
“Phải.”
“Anh cho rằng Chân Ái là đồng bọn của người bí ẩn đó?”
“Không.”
“Người bí ẩn đặt bom là để phá hủy dấu vết?”
“Không.”
“Là để cho hả giận?”
“Phải.”
“Tấm hình màu đen này là anh gửi?”
“Không.”
“Anh biết Chân Ái ở đâu?”
“Không.”
“Chân Ái thích ăn đồ ngọt?”
“Phải.”
“Anh thích màu đen?”
“Phải.”
“Chân Ái là học trò của anh?”
“Không.”
“Cô ấy là ảo tưởng tình dục của anh?”
“…” Ngôn Tố nhìn cô ấy chằm chằm, đôi mắt sâu kín, không nhúc nhích.
“Xin trả lời, cô ấy là ảo tưởng tình dục của anh sao?”
“Tôi không có ảo tưởng về tình dục…”
Bị ngắt lời.
“Xin trả lời phải hay không, Chân Ái là ảo tưởng tình dục của anh sao?”
“…”
“S. A. Yan, trả lời.”
“… Phải.”
“Anh và cô ấy đã phát sinh quan hệ tình dục?”
“Vấn đề cá nhân từ chối…”
Lại bị ngắt lời.
“Xin trả lời phải và không.”
“…”
“Anh và cô ấy đã phát sinh quan hệ tình dục?”
“Phải.”
“Là sau vụ án ảo tưởng tình dục?”
“Phải.”
“Anh bị vụ án ảo tưởng tình dục ảnh hưởng?”
“Không.”
“Đối với anh trước kia mà nói, phát sinh quan hệ tình dục với phụ nữ là không thể tưởng tượng?”
“… Phải.”
“Cô ấy có liên quan đến vụ án ảo tưởng tình dục?”
“Không.”
“Sáng sớm hôm nay hai người phát sinh quan hệ tình dục?”
“… Phải.”
“Cô ấy là học trò của anh?”
“Không.”
“Anh thích màu vàng?”
“Không.”
“Anh đã bao giờ hướng dẫn cô ấy làm chuyện gì không?”
“Không.”
“Anh cho rằng cô ấy là sát thủ trong vụ án ảo tưởng tình dục?”
“Không.”
“Anh cho rằng cô ấy là người bí ẩn?”
“Không.”
“Bây giờ anh vẫn cho rằng những người phụ nữ chết trong video là một bộ ảo tưởng tình dục đầy đủ người bí ẩn sưu tập?”
“Phải.”
“Anh cho rằng Chân Ái có trong bộ ảo tưởng tình dục này?”
“… Phải.”
“Lúc anh còn rất nhỏ, mẹ anh nát rượu?”
“…”
“Xin trả lời.”
“… Phải.”
“Anh oán hận phụ nữ?”
“Không.”
“Mẹ kế của anh từng xử phạt anh về thể xác?”
“… Phải.”
“Lúc này bố anh sẽ bảo vệ anh?”
“Phải.”
“Anh oán hận phụ nữ?”
“Không.”
“Anh cho rằng Chân Ái là ảo tưởng tình dục cuối cùng của người bí ẩn kia?”
“… Phải.”
“Anh yêu bố anh?”
“Phải.”
“Anh không có bạn thân là nữ giới?”
“Phải.”
“Anh chán ghét tiếp xúc cơ thể với phụ nữ?”
“Không chỉ có nữ…”
“Phải hay không?”
“Phải.”
“Chân Ái là ảo tưởng tình dục cuối cùng của anh sao?”
“…”
“Chân Ái là…”
“Phải.”
“Chân Ái là ảo tưởng tình dục cuối cùng của người bí ẩn kia?”
“… Phải.”
“Anh là người bí ẩn đó?”
“Không.”
“Anh biết Chân Ái ở đâu?”
“Không.” Anh nhanh chóng trả lời xong, vẽ một dấu chấm, “Dừng ở đây.”
Mà câu hỏi kế tiếp của Nell: “Anh cho rằng Chân Ái bị nhốt vào phòng tối sao?”
Hai người đồng thời lên tiếng, Ngôn Tố không trả lời nữa.
Anh biểu hiện ổn định, cho dù đôi câu vài lời lột nỗi đau lúc đó ra, xâm phạm sự riêng tư của anh, anh vẫn yên lặng như nước, không hề tức giận, không mang theo bi ai. Thái độ đúng mực giải thích đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Trong phòng thẩm vấn lại rơi vào yên lặng lần nữa, ánh mắt Ngôn Tố bình tĩnh, nhìn Nell mấy giây, thật thật giả giả khen ngợi: “Cô rất biết hỏi vấn đề.”
Nell khẽ mỉm cười một cái: “Trước đây tôi từng làm chuyên ngành phát hiện nói dối.”
“Đã nhìn ra.” Ngôn Tố gật đầu, “Một tập hợp tần suất trình tự câu hỏi, quấy nhiễu đối chiếu chỉnh sửa, loại bỏ mâu thuẫn đều thiết kế vô cùng hợp lý.”
Nell kinh ngạc một giây, Ngôn Tố lại thấy rõ kết cấu chuỗi câu hỏi này của cô ấy? Vậy câu trả lời vừa rồi của anh là thật hay giả?
Mọi người đã không còn lời có thể hỏi, tạm thời dừng việc tra hỏi, Ngôn Tố vì tình nghi quá lớn bị giữ lại ở đồn cảnh sát, không thể tự do đi lại.
Tổ trưởng Cooper rất đau đầu, một mặt Ngôn Tố hoàn toàn phù hợp với chân dung hung thủ vụ án ảo tưởng tình dục của họ, cộng thêm Tô Kỳ chết Chân Ái mất tích, sự tình nghi của anh càng lớn hơn nữa.
Dựa theo định luật người chết đều là người Ngôn Tố đã gặp, họ suy đoán Chân Ái bị mất tích rất có thể khó giữ được mạng sống. Nhưng bây giờ hoàn toàn không có tung tích của cô, giống như đã biến mất khỏi thế gian.
Mặt khác, Rheid và Smith giúp đỡ CIA điều tra câu lạc bộ Holy Gold cũng không có bất kì tiến triển gì.
Tất cả điều tra và manh mối của vụ án rối thành một nhùi, điểm khả nghi tầng tầng lớp lớp, dường như chỉ có một lối thoát – Ngôn Tố.
Chỉ cần Ngôn Tố là hung thủ, tất cả vấn đề đều giải quyết dễ dàng.
Chỉ duy nhất không có chứng cứ, điểm này BAU rất rõ, Ngôn Tố càng rõ hơn.
Sau lần trước, cảnh sát vẫn luôn theo dõi gần lâu đài của Ngôn Tố, không có khác thường; hôm nay lục soát cũng không phát hiện khác thường.
Họ có thể tạm giam anh nhiều nhất hai mươi tư giờ, trước đó, nếu không có chứng cứ mang tính quyết định thì sẽ phải thả Ngôn Tố đi. Bây giờ tất cả hi vọng đều đặt vào việc tra hỏi, hoặc là làm cho Ngôn Tố tự mình mở miệng thừa nhận, hoặc là giữa lúc thẩm vấn khiến Ngôn Tố lộ bộ mặt thật.
Nhưng ai cũng biết, bất kể là loại nào cũng gần như không thể.
Thành viên tổ tụ tập một chỗ bàn bạc rất lâu, cũng không nghĩ ra phương án tốt.
Giống như lúc xác định chính xác người nào đó là hung thủ lại vẫn cứ không thể bắt về quy án BAU từng gặp phải. Họ biết, tội phạm có chỉ số thông minh cao chính là như vậy, bạn không có cách nào, chỉ có thể bị động chờ đối phương xuất hiện sơ suất; chỉ có thể chờ lần tiếp theo hắn gây tội để lại chứng cứ.
#
Ngôn Tố đứng ở cuối hành lang, đôi mắt sâu xa phản chiếu ánh chiều tà ngoài cửa sổ, cũng hoang vắng như thế.
Thực ra anh tưởng tượng ra được tình hình Chân Ái bây giờ, một mình, ôm mình co rúc trong góc phòng, cảnh giác lại khẩn trương, sợ hãi lại mong đợi, đang suy nghĩ: A Tố sao còn chưa đến cứu em?
Cô đang run rẩy, nhưng không khóc.
Đang suy nghĩ, một ly cà phê đưa tới trước mặt, đặc công Nell lắc lắc ly giấy: “Đoán chừng tối nay không ngủ được.”
Ngôn Tố lắc đầu: “Không cần. Tôi rất tỉnh táo.”
Nell lấy ly về, tự mình uống một ly khác: “S. A., cô Chân Ái là…?”
“Vợ chưa cưới.” Anh đáp.
“Anh đừng lo lắng, cô ấy sẽ không có việc gì.” Nell an ủi.
“Tôi biết.”
Nell sững sờ, cảm thấy nghi hoặc, nhưng không hỏi; không ngờ Ngôn Tố hỏi cô ấy: “Đặc công Nell, cô cho rằng tôi là hung thủ phía sau tất cả việc này?”
Nell lại thoáng sững sờ lần nữa, lập tức cười: “S. A., biết nhau nhiều năm như vậy, tôi rất tin anh. Nhưng tất cả mọi việc chúng tôi làm bây giờ là nhất định phải làm, hi vọng anh đừng cho rằng…”
“Tôi hiểu.” Anh ngắt lời cô ấy, “Nhưng tôi không chờ được hai mươi mấy tiếng, nếu không người khác sẽ tìm được cô ấy trước. Cô có thể vì tình bạn và tín nhiệm, giúp tôi rời khỏi đây mà không bị cảnh sát đuổi bắt không?”
Nell kinh ngạc: “Cái gì?”
Ngôn Tố nhìn cô ấy chăm chú, giống như đặt tất cả hi vọng lên người cô ấy: “Chân Ái hoàn toàn không bị những người đó nhốt, cô ấy đã được Âu Văn giấu đi, bọn họ cũng đang tìm cô ấy. Tôi nhất định phải tìm được trước họ, nếu không…”
“Nhưng không phải anh nói cô ấy bị người gửi tấm hình màu đen nhốt vào phòng tối sao?”
“Không. Nếu họ bắt được Chân Ái, căn bản sẽ không gửi tấm hình màu đen cho tôi, việc đó trái lại sẽ dời sự chú ý của cảnh sát đối với tôi, tìm hiểu kĩ sẽ phát hiện không phải do tôi gửi.
Âu Văn bị bắn nhiều phát như vậy, mọi nơi đều tránh vị trí quan trọng, là để cho hả giận; vụ nổ sau đó, càng là sự căm phẫn không chỗ phát tiết. Nguyên nhân rất đơn giản, Âu Văn vô cùng thành công giấu Chân Ái đi, chính vì thế đã chọc giận người kia.
Cậu ấy mới chết thảm như vậy.”
Nell trố mắt không nói nên lời: “Ý anh là, anh biết bây giờ Chân Ái ở đâu?”
“Ừ.” Ngôn Tố nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt yên lặng, “Âu Văn đã nói rất rõ ràng.”
Bình luận facebook