Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 46-50
Chương 46: Tự biết mình
Chung Hi có dáng người mảnh khảnh, mặc bộ đồ này trông rất khí chất, nhưng nếu là Ôn Nguyễn Nhi đang mang thai mặc thì cũng chỉ tạm được thôi.
Sau khi lấy được y phục, Ôn Nguyễn Nhi kiêu căng đi vào phòng thay đồ trước một bước.
Chung Hi bị cô ta va vào nhưng không nói gì, kéo cánh cửa ngoài cùng ra.
Cô không mang thai nên thay đồ nhanh hơn. Lúc cô đi ra, Ôn Nguyễn Nhi vẫn còn ở bên trong.
Bạc Lương Thần lơ đãng ngước mắt, trong khoảnh khắc ấy anh không dời mắt nổi. Không thể không thừa nhận bất kể vóc dáng hay là gương mặt, Chung Hi đều xếp số một số hai.
Nhân viên cửa hàng bước đến khen: "Tiểu thư, bộ đồ này đúng là đo ni đóng giày cho chị mà."
Chung Hi soi gương cũng cảm thấy rất đẹp.
Trong cả quá trình cô đều coi người đàn ông ngồi trên sofa là không khí.
Nhưng Ôn Nguyễn Nhi vừa thay đồ xong lại để lộ lưng đi ra ngoài, nhõng nhẽo làm nũng với người đàn ông kia: "Lương Thần, anh kéo khóa giúp em nha! Người ta không với tới."
Chung Hi nhìn sang, khóa này không khó kéo mà.
Cố ý khoe ân ái đấy à?
Bạc Lương Thần nhíu mày. Nhiều người nhìn như vậy mà Ôn Nguyễn Nhi lại cứ thế đi ra, thật là bất lịch sự. Hơn nữa, Chung Hi có thể tự kéo khóa, sao Ôn Nguyễn Nhi lại không làm được?
"Lương Thần, nhanh lên nào!"
Bạc Lương Thần đành phải vươn tay kéo khóa giúp cô ta.
Dường như Ôn Nguyễn Nhi không nhìn thấy vẻ bực bội và miễn cưỡng trên mặt anh, vẫn cứ nở nụ cười yêu kiều đứng trước gương: "Có đẹp không anh?"
Cô ta mặc bộ này không xấu, nhưng sợ nhất là có sự so sánh. Thật sự là ở bên cạnh Chung Hi, cô ta chẳng khác gì cóc đi guốc, khỉ đeo hoa.
Ngay cả nhân viên cửa hàng cũng nhìn ra, nhưng hình như Ôn Nguyễn Nhi chỉ quan tâm đến suy nghĩ của một mình Bạc Lương Thần, hoàn toàn làm lơ mọi thứ xung quanh.
"Lương Thần?"
Bạc Lương Thần đáp "ừ", giọng điệu qua loa lấy lệ mang ý tốt: "Đẹp."
Ôn Nguyễn Nhi nói ngay: "Cái này cũng gói lại luôn. Lương Thần, anh lại đợi em thêm một lát nhé, em vào thay đồ."
Lúc Ôn Nguyễn Nhi đi vào trong thì nghe thấy Chung Hi nói: "Thôi, tôi xem cái khác."
Cô ta cho rằng Chung Hi không mua nổi.
Vì vậy cô ta đi trước một bước, xông vào phòng thay đồ của Chung Hi rồi lấy mất quần áo của đối phương.
Khi Chung Hi trở lại thay đồ, cô tìm mãi mà không thấy quần áo của mình đâu.
Cô tìm một vòng, khi ra khỏi phòng thay đồ thì Bạc Lương Thần đã dẫn theo Ôn Nguyễn Nhi rời đi.
"Xin hỏi các cô có nhìn thấy quần áo của tôi đâu không?"
"Không ạ. Thưa tiểu thư, nhân viên của cửa hàng chúng tôi không vào phòng thay đồ."
Vậy thì nhất định là Ôn Nguyễn Nhi giở trò.
Tối qua cô ra tay quá nhẹ!
Chung Hi nhìn ra ngoài cửa: "Tôi có thể mặc bộ này đi ra ngoài mua một bộ khác, sau đó mang về trả lại được không? Dù sao thì quần áo của tôi cũng bị mất ở trong cửa hàng."
Tạm thời cô chỉ có thể nghĩ ra cách này.
Nhưng nào ngờ nhân viên cửa hàng lại mỉm cười nói: "Chị có thể mặc đi luôn. Lúc nãy vị tiên sinh kia đã thanh toán cho chị rồi ạ."
Chung Hi giật mình, lẽ nào là Bạc Lương Thần?
Chung Hi nhíu mày, cô không muốn đụng hàng với Ôn Nguyễn Nhi, lại càng không muốn nhận đồ bố thí của người đàn ông kia.
Sau một hồi do dự, cô ấn số của Lục Bắc.
Một lát sau, Ôn Nguyễn Nhi kéo tay Bạc Lương Thần quay lại, nói là muốn đến của hàng này xem thử.
Thật ra là cô ta đến hóng chuyện.
Chung Hi bị mất quần áo, đương nhiên là phải mua bộ đồ này.
Ôn Nguyễn Nhi tươi cười đi vào, quả nhiên trông thấy Chung Hi mặc bộ đồ này trong cửa hàng. Cô ta cười châm chọc: "Sao cô còn đứng ở đây? Không phải là cô không mua nổi chứ?"
Bạc Lương Thần bình tĩnh nhìn gương mặt điềm tĩnh của Chung Hi.
Rõ ràng là anh đã thanh toán, tại sao cô còn không đi?
"Chung Hi, cho nè!"
Một giọng nói vang lên sau lưng anh, Lục Bắc vội đến nỗi mồ hôi đầy đầu, xách một túi quần áo đi đến.
Ánh mắt Bạc Lương Thần chợt sa sầm, tay siết lại nổi khớp xương, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Chung Hi thở phào nhẹ nhõm: "Làm phiền anh rồi."
Cô lập tức cầm túi đi vào phòng thay đồ, cởi chiếc váy trên người ra rồi mặc bộ quần áo thoải mái mà cô nhờ Lục Bắc mua giúp.
Cô trả đồ cho tiếp tân trước mặt Ôn Nguyễn Nhi, hơn nữa còn mỉm cười mỉa móc: "Có một số người trông thì gọn gàng xinh đẹp đấy, nhưng sau lưng thì chuyện trộm gà bắt chó gì cũng làm, không biết xấu hổ gì?"
"Lúc nãy chỉ có cô và tôi đi vào phòng thay đồ. Đừng phủ nhận! Một kẻ lấy trộm đồ của tôi, một kẻ bao che cho kẻ cắp và giả vờ làm người tốt, thanh toán giúp tôi. Hai vợ chồng các người kẻ tung người hứng, thật ghê tởm!"
Lời lẽ hung ác của cô đã đâm vào tim Bạc Lương Thần.
Anh không có ý đó!
Khi Ôn Nguyễn Nhi ra khỏi phòng thay đồ, đúng là trong tay có thêm một chiếc túi, nhưng Bạc Lương Thần không hề biết.
Anh chỉ thấy Chung Hi thích, vả lại anh biết rõ cô còn nợ chồng nợ chất, cho nên muốn giúp cô mà thôi.
Không ngờ cô lại hiểu lầm anh, còn khiến Lục Bắc vội vàng đến giải vây giúp cô. Trong lồng ngực Bạc Lương Thần như giấu một đống lửa, hết sức ngột ngạt.
Lục Bắc đứng sang bên cạnh Chung Hi cực kỳ đúng lúc: "Chúng ta đi thôi, đừng phí lời với bọn họ."
Chung Hi đáp "ừm", dứt khoát đi vòng qua người Bạc Lương Thần.
Nhưng cô vừa dợm bước, tay kia đã bị kéo lại.
Ôn Nguyễn Nhi ở bên cạnh trợn to đôi mắt đẹp: "Lương Thần?"
"Tên họ Bạc kia, mày thả tay ra cho tao!"
Nhưng Bạc Lương Thần chỉ nhìn Chung Hi: "Cô chê đồ của tôi?"
Chung Hi cảm thấy cổ tay đau như bị kéo đứt, cô nhếch môi đáp trả: "Chẳng phải Bạc Tổng rất tự biết mình ư? Sao hành động lại ngu xuẩn thế?"
Cô ghét bỏ, cô chê bẩn, cô còn buồn nôn!
Mỗi một đồng một cắc của tập đoàn Bạc thị bọn họ đều có tài sản của nhà họ Chung cô!
Chung Hi nghĩ tới bàn tay đang kéo mình đã ôm người đàn bà khác trong khi cuộc hôn nhân của hai người vẫn tồn tại, cô càng cảm thấy ghê tởm hơn!
Lúc này ánh mắt Bạc Lương Thần cực kỳ lạnh lùng. Cô ngồi tù một năm, bản lĩnh gây sự tăng không ít.
Anh kéo mạnh, bả vai gầy gò của Chung Hi lập tức ập tới trước mặt anh. Cô nghe thấy từng câu từng chữ cảnh cáo khản đặc phát ra từ sâu trong cổ họng của anh: "Nể mặt mà cô không cần."
Chung Hi hờ hững nhìn anh, dùng sức hất tay anh ra.
"Da mặt Bạc Tổng dày quá, tôi cần không nổi."
"Còn nữa, tôi không phải loại đàn bà chỉ cần trả một hai đồng là mua được, tôi khác Ôn Nguyễn Nhi."
Một câu nói xúc phạm hai người.
Ôn Nguyễn Nhi tức đến giậm chân, Bạc Lương Thần cau có.
Tất cả nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh đều cúi gằm, không dám hít drama này.
Chung Hi thoải mái lôi kéo Lục Bắc: "Đi thôi!"
"Lương Thần, anh nghe cô ta nói đi, quá đáng thật sự! Lẽ nào anh nhịn cục tức này?" Ôn Nguyễn Nhi không ngừng quạt gió thổi lửa vì muốn khích Bạc Lương Thần ra mặt xử lý Chung Hi giúp cô ta.
Ai dè người đàn ông này chỉ lạnh lùng dời mắt khỏi Chung Hi, quay sang nhìn gương mặt cô ta.
Ôn Nguyễn Nhi lùi về sau nửa bước, run rẩy cất lời: "Lương Thần, sao anh lại nhìn em như vậy?"
Bạc Lương Thần chậm rãi thở hắt ra.
"Cô đã làm gì thì tự cô biết rõ."
Ít nhất thì sau chuyện mặt dây chuyền, anh biết Chung Hi thành thật hơn Ôn Nguyễn Nhi nhiều.
Anh xoay người rời đi, Ôn Nguyễn Nhi cắn răng đuổi theo: "Lương Thần..."
Chương 47: Khởi đầu mới
Chung Hi và Lục Bắc cùng đi đến bãi đỗ xe. Cửa xe mở ra, mùi nước hoa ập vào mặt, là loại mùi hương trái cây mà con gái hay xịt. Chung Hi sửng sốt giây lát rồi mới ngồi vào.
"Lần sau cô ta còn tìm em gây chuyện thì em cứ nói trực tiếp với anh, anh sẽ xả giận giúp em." Ánh mắt Lục Bắc có phần lạnh lùng.
"Không sao, lần sau em sẽ tránh." Chung Hi thắt dây an toàn, đúng lúc hai người phải đến đội xe một chuyến để kiểm tra cho trận đấu tiếp theo cùng với đám Lưu Tôn.
Lục Bắc nhìn cô, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Anh ta giẫm chan ga, phóng một mạch về phía tây.
Xe vừa mới chạy qua giao lộ thì có một bóng người đứng ở ven đường vẫy tay với họ.
Đó là một cô gái trẻ chắc chưa đến hai mươi tuổi, trên người xách túi hàng hiệu, có thể thấy gia cảnh khá tốt. Ánh mắt cô ta cứ dán chặt vào Lục Bắc.
Cho dù Chung Hi phản ứng chậm đến mấy, lúc này cũng hiểu ra.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ cô, Lục Bắc đến rất nhanh, hẳn là anh đang ở gần đó. Hơn nữa, anh sẽ không di shopping một mình.
"Hay là em bắt xe nhé!" Chung Hi nói.
Lục Bắc siết chặt vô lăng, lẩm bẩm: "Không cần đâu, chỉ để đối phó với gia đình thôi."
Chung Hi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cô gái kia đã đi đến cạnh xe của bọn họ.
Lục Bắc nhíu mày, hạ cửa sổ xe xuống: "Đang ở giữa đường cái đấy, rất nguy hiểm."
"Em biết mà, em chỉ muốn đến chào hỏi hai người thôi, tài xế sắp đến đón em rồi."
Cô ta cười như ánh sáng mặt trời, còn vẫy tay với Chung Hi: "Chị Chung Hy, chúc hai người thuận lợi trong trận đấu tiếp theo, cố lên!"
Cô ta nói xong liền tươi cười rời đi, không đợi đến lúc Lục Bắc nổi cáu.
Đèn giao thông chuyển xanh, Lục Bắc nhíu mày: "Đó là một con nhóc."
Chung Hi cười gượng lắc đầu. Trong mắt mấy tên đàn ông thần kinh thô này, tâm tư của con gái vĩnh viễn đều đơn thuần như thế. Nhưng cô nhìn ra rõ ràng là cô gái này biết chuyện Lục Bắc công khai cầu hôn cô.
Cô ta đang ám chỉ Chung Hi.
Bởi vì trẻ tuổi nên làm gì cũng không cần kiêng kị.
Giống như cô ngày trước vội vã cưới Bạc Lương Thần, ai nói gì cũng không nghe lọt tai, chỉ muốn sống với người đàn ông kia đến răng long đầu bạc.
Chung Hi dời mắt, không nói gì nữa.
Lần này đội xe giành được giải quán quân cúp Xích Diễm, được xem là "hắc mã" tỏa sáng trên sân đấu năm nay.
Nhưng cúp Xích Diễm, cúp Lôi Đình và cúp Hãn Hải đều là cuộc thi đua xe rất nổi tiếng trong nước, nếu giành được toàn bộ giải quán quân thì chắc chắn có thể nâng cao chiến tích của cả đội xe.
Cũng có thể giúp Hắc Mã thuận lợi tiến vào trường đua quốc tế.
Lần này Tôn Lưu tập hợp tất cả mọi người lại là vì muốn tăng cường việc hợp tác đoàn đội: "Kế hoạch tuần tới của tôi là vào núi huấn luyện khép kín, mọi người có ý kiến gì không?"
Tay đua cần tăng cường thể lực, những người khác trong đội cần phải lấy tay đua làm trung tâm, nâng cao sức tập trung và ăn ý.
"Anh Tôn nói có lý, rất nhiều đội xe hàng đầu ở nước ngoài đều tiến hành huấn luyện khép kín định kỳ, nâng cao sức cạnh tranh của đội. Em sẽ tham gia." Kỹ sư Tiểu Phi mỉm cười phụ họa.
"Được, vậy chúng ta..." Tôn Lưu đang nói dở dang thì thấy Chung Hi giơ tay lên, anh ta bèn đưa mắt nhìn sang.
"Tôi không đi được."
Cho tới giờ Chung Hi và đội xe toàn hợp tác miệng, cô chỉ cần làm phụ lái của Lục Bắc trong lúc thi đấu.
Lục Bắc cảm thấy hơi tiếc nuối, lập tức kéo Chung Hi: "Đội bỏ kinh phí, em không cần lo chuyện tiền nong."
Chung Hi lắc đầu: "Không phải chuyện tiền nong, em tìm được việc rồi. Nếu không thi đấu thì có lẽ em không thể đến đây nữa."
"Em tìm được việc rồi sao?" Lục Bắc còn kinh ngạc hơn cô.
Chung Hi đáp "ừ", giây tiếp theo đã bị Lục Bắc lôi ra ngoài.
"Làm việc ở đâu? Khi nào đi làm?" Lục Bắc sốt sắng hỏi.
Chung Hi mỉm cười: "Sao anh còn kích động hơn em thế? Có điều công ty này thực sự đáng để anh kích động đấy. Anh nghe cho kỹ nha, em sắp đi làm thực tập sinh thiết kế ở MON rồi."
Lục Bắc nhướng mày: "Được đấy! Sao em vào đó được?"
"Không nói cho anh đâu. Ngày mai em sẽ đến báo danh, tình hình cụ thể thì phải một thời gian nữa mới biết được."
Chung Hi nghĩ tới nghĩ lui, ôm ấp mong chờ.
Lâu lắm rồi cô không có cảm giác này. Đối với cô mà nói, thật sự là cuộc sống đã tăm tối quá lâu.
Sáng sớm hôm sau, Chung Hi mặc quần jean và áo sơ mi trắng đơn giản, đến dưới tòa nhà MON từ rất sớm.
Nơi này chỉ cách phố thương mại hôm qua một đoạn ngắn.
Cả tòa nhà đều là tường kính, trưng bày tác phẩm thiết kế ra mắt của mỗi nhà thiết kế nổi tiếng. Tác phẩm đắt nhất có giá lên tới hơn trăm triệu, hình như là quà sinh nhật mà vị đại gia nào đó mua cho con gái.
Có lẽ trên thế giới này chỉ có tình thân là đắt giá đến vậy.
Còn tình yêu thì mỏng manh không chịu nổi một đòn.
Nhân viên tiếp tân của MON xem sơ yếu lý lịch của Chung Hi, do dự giây lát rồi nói: "Mời đi theo tôi, cô là người Tổng giám Lý của chúng tôi chỉ đích danh."
Tổng giám Lý?
Chung Hi thầm nghĩ đây hẳn là người Triệu Trạch tìm.
Hai người đi thang máy một mạch lên đến văn phòng ở tầng cao nhất. Một dãy trang sức và đồ trang trí màu vàng xa hoa làm nổi bật lên phong cách của cả công ty.
"Ở phía trước, cô tự vào đó đi!" Nhân viên kia đưa cho Chung Hi một bảng tên, trên đó có ảnh của cô đã được đóng dấu.
"Trong đó là khu quản lý cấp cao, chúng tôi không thể đi vào."
Nghiêm khắc như vậy là để bảo vệ quyền thiết kế sao?
Chung Hi nhận đồ, còn chưa kịp nói cảm ơn thì nhân viên kia đã đi xa.
Cô hít sâu một hơi rồi cài thẻ, cất bước đi vào.
Cô đợi ở cửa văn phòng rất lâu mà không thấy vị Tổng giám Lý kia đâu cả. Nửa tiếng sau, Chung Hi mới nhận được cuộc gọi yêu cầu cô đến tầng ba báo cáo.
Khi cô đến nơi, hai mươi thực tập sinh đã đến đông đủ, hiển nhiên cô bị nhận định là người đến muộn.
Chung Hi thản nhiên đón nhận ánh mắt soi mói của mọi người, xin lỗi người phụ trách phía đối diện: "Lúc nãy tôi tìm nhầm văn phòng, xin lỗi vì đến muộn."
Người phụ trách kia tên Anna, là một cô gái mập thấp lùn.
Cô ta mặc bộ sườn xám màu đen đậm chất Trung Quốc, tôn lên gương mặt được trang điểm tone hồng càng thêm xinh đẹp.
Cô ta nhướng mày hừ mũi: "Tất cả mọi người đã đến, chỉ chờ một mình cô. Cô nên xin lỗi bọn họ."
Chung Hi nhíu mày, xoay người nhìn đám thực tập sinh.
Mặc dù trong số này có rất nhiều người nhìn Chung Hi bằng ánh mắt khó chịu, nhưng cô vẫn xin lỗi hết sức chân thành: "Là tôi sơ xuất, xin lỗi các bạn."
"Cô ta là cái cô Chung Hi kia đấy hả? Tập đoàn Bạc thị..."
"Đúng, chính là cô ta! Không biết cô ta vào đây kiểu gì. Trước giờ MON lựa chọn thực tập sinh rất nghiêm khắc, tôi đã chuẩn bị trước hơn nửa năm đấy."
"Được rồi, cho dù người ta là quý cô sa sút thì chỗ dựa cũng vững chắc hơn chúng ta, nhất định là dựa vào loại quan hệ kia."
Tiếng bàn tán không to không nhỏ, người trong phòng đều nghe rõ.
Chung Hi chỉ nghe thôi chứ không có phản ứng gì, hệt như người gỗ.
Anna vô cùng kinh ngạc trước phản ứng của cô, hậm hực xua tay: "Được rồi, lần sau chú ý một chút."
Rõ ràng là cô ta không hài lòng vì Chung Hi không nổi giận cũng không làm loạn, làm cô ta không được xem trò hay.
Chung Hi lập tức đứng ở vị trí cuối cùng hàng thứ nhất.
Cô đến đây là để tiếp tục sống ở Vân Thành, chứ không phải để lấy lòng bất kỳ ai. Vả lại, có lẽ cô Anna này chỉ là người phụ trách nho nhỏ.
Anna hắng giọng nói: "Ok, mọi người đã đến đủ. Đây là bảng phân công các cô cậu đến phòng ban nào thực tập, hãy xem rồi đi báo cáo đi!"
Tờ giấy kia được dán lên tấm bảng trắng phía trước, tất cả mọi người đều vây lại, ngoại trừ Chung Hi.
Tiếp đó, cô thấy những người kia đều quay lại nhìn mình bằng ánh mắt cảm thông lạ lùng thì phải?
Chương 48: Giao hàng tận nhà
"Chung Hi, cô được phân đến tổ của Tổng giám Lý, đúng là may mắn!"
Từ giọng nói của đối phương, Chung Hi không hề nghe ra ý chúc mừng.
Cô quen đường quen lối đi ra ngoài, ở văn phòng kia vẫn không có ai.
Cô hờ hững nở nụ cười.
Vốn dĩ vị Tổng giám Lý kia không ở công ty, có ai đó trong công ty này đang chỉnh cô.
Ngày đầu tiên đi làm cô đã bị người ta trêu đùa.
Nhưng không sao cả, cô đã chuẩn bị tâm lý.
Chung Hi lấy điện thoại ra, đăng nhập vào trang chủ của MON và tìm số điện thoại của Tổng giám Lý.
Đây là biện pháp bất đắc dĩ. Gọi điện có thể sẽ khiến cho vị Tổng giám Lý này bất mãn với cô, thật sự là rất mạo hiểm.
Sau này cuộc sống của cô ở MON sẽ càng thêm khó khăn.
Nhưng sau một hồi do dự, cô vẫn quyết định đánh cược một ván.
Cuộc gọi được kết nối, bên kia vang lên tiếng nước cùng với giọng nữ khàn khàn: "Ai vậy?"
"Chào Tổng giám Lý, tôi là thực tập sinh mới của công ty, tôi tên..."
"Phòng 305 Minh Khê Sơn Trang, tôi chờ cô mười lăm phút." Đối phương nói xong thì cúp máy luôn.
Đầu óc Chung Hi chết máy trong giây lát, sau đó cô lập tức vội vàng chạy ra khỏi cao ốc bắt xe.
Mấy nhân viên tụ tập chỗ quầy tiếp tân.
"Cô ta đúng là đồ điên, bị phân đến chỗ Tổng giám Lý mà vẫn ra sức như thế?"
"Nhưng mà hôm nay Tổng giám Lý không đến công ty, chắc là đi ăn với mấy ông anh kim chủ của chị ta. Tôi thấy Chung Hi rất xinh, đoán chừng tối nay khó thoát."
"Leo cao bằng cách này mới nhanh chứ!"
Nhân viên dẫn Chung Hi lên lầu lúc trước cười khẩy: "Chưa biết chừng cô ta còn mong ngóng cơ hội này đấy."
Chung Hi vội vàng chạy tới, cuối cùng cũng đến phòng 305 Minh Khê Sơn Trang trong vòng mười lăm phút.
Bên trong vang lên tiếng cười và âm thanh cụng ly.
Cô chần chừ, thầm nghĩ mình đến muộn ư? Khẳng định là không ổn.
Nhưng bây giờ cô mà đi vào thì chắc chắn sẽ phá hoại bầu không khí bên trong, bất kể là bầu không khí gì.
Chung Hi liếc thấy hai nhân viên phục vụ bưng đĩa đi tới, trong đầu nảy ra một kế.
Lúc này trong phòng riêng vẫn còn vương mùi rượu, người phụ nữ có mái tóc ngắn màu đen dựa vào ghế, tay cầm điếu thuốc lá, đôi mắt phượng khép hờ.
Những người khác đang ngồi đây đều là đàn ông, hơn nữa ai cũng có tiền có thế.
Chung Hi đi theo nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào phòng, lẳng lặng đến gần chai rượu vang ngoài cùng bên phải, sau đó đứng tại chỗ không đi nữa.
Bữa tiệc vẫn tiếp diễn, không có ai chú ý tới Chung Hi.
Cô nhân cơ hội này đánh giá bầu không khí trên bàn tiệc. Hai người đàn ông đang luôn miệng nịnh nọt một người đàn ông khác mặc vest xám, còn người phụ nữ ngồi ở vị trí trung tâm hẳn là Tổng giám Lý mà cô muốn tìm.
Nếu Chung Hi không đoán sai thì có lẽ cô ta là Lý San Nhi, một trong những nhà thiết kế đứng đầu ở MON.
Người trong ngành đồn thổi đời sống cá nhân của cô ta cực kỳ hỗn loạn, đặc biệt là thích chơi với các ông trùm giới kinh doanh, thường xuyên đi cả đêm không về.
Nhưng lúc trước Chung Hi quan tâm tới Lý San Nhi không phải vì mấy tin vỉa hè này, mà là vì tác phẩm của cô ta. Mỗi tác phẩm đều vô cùng hoàn mỹ, có thể nói là kiệt tác.
Người có cảm hứng thiết kế xuất sắc như vậy sẽ không lưu luyến những nơi thối nát thế này.
Ít nhất thì Chung Hi cho là như thế.
Cô ngước mắt lên, đúng lúc trông thấy điếu thuốc trong tay Lý San Nhi đã cháy đến đầu, bèn nhanh chóng dùng tay trái rút hai tờ khăn giấy lót dưới điếu thuốc, vững vàng đón được.
Trước đây cô không làm việc này, nhưng ngồi tù một năm và gặp đủ loại người trong đó, từ lâu cô đã không còn là thiên kim tiểu thư ngây thơ tay không dính nước nữa.
Có vẻ như Lý San Nhi hơi kinh ngạc, nhướng mày liếc nhìn cô.
Chung Hi không nói gì, im lặng đứng đó.
Lý San Nhi dời mắt, lần mò ly rượu vang nhưng trong ly chẳng còn gì.
Chung Hi tinh ý rót rượu cho đối phương, dáng vẻ thành thạo, hơn nữa còn khống chế lượng rượu vừa đủ. Rót rượu xong cô cũng không nhiều lời, lại yên tĩnh đứng về chỗ cũ.
Lý San Nhi hài lòng, nhếch môi hỏi: "Chung Hi phải không?"
"Vâng, thưa Tổng giám Lý." Chung Hi gật đầu.
Lý San Nhi nở nụ cười: "Ngồi đi!"
Chung Hi sửng sốt giây lát rồi làm theo lời cô ta. Những người khác vẫn tiếp tục uống rượu, không có ai chú ý tới hai người.
Sau đó, Lý San Nhi bưng ly rượu của mình lên, phá vỡ bầu không khí náo nhiệt trên bàn rượu.
"Tôi dẫn một người đến cho các vị, cô ấy là... Luna, trợ lý mới của tôi."
"Ánh mắt chọn người của Tổng giám Lý không tồi, sau này Luna tiểu thư nhất định sẽ bộc lộ tài năng trong ngành thiết kế.
"Phải đó! Nào, chúng ta cùng uống một ly."
Lòng bàn tay Chung Hi mát lạnh, cô được dúi cho một ly rượu vang.
Tiệc rượu là thế, đầy giả dối và bợ đỡ, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Sau vài ly rượu, Lý San Nhi nói mình say rượu váng đầu, bảo Chung Hi dìu mình ra ngoài.
"Lần sau, lần sau lại hẹn tiếp." Nửa người Lý San Nhi dựa vào Chung Hi. Khi ra ngoài cửa, cô ta vẫn là dáng vẻ say mèm. Sau đó hai người đi vào thang máy, xuống bãi đỗ xe.
Chung Hi lập tức lấy điện thoại gọi tài xế lái thuê.
"Tổng giám Lý chờ một lát, lúc nào tôi cũng mang theo kẹo cao su trong túi, cô có muốn ăn không?"
Chung Hi hiểu rõ vị trí của mình.
Thực tập sinh trong công ty lớn chủ yếu là làm việc vặt.
Lý San Nhi khoác khăn choàng, nhìn Chung Hi với dáng vẻ tràn đầy hứng thú.
Lúc cô ta nói chuyện nào còn bộ dạng say rượu: "Tại sao cô lại đến MON?"
Chung Hi thẳng thắn trả lời: "Tôi cần công việc, cần tiền."
Lý San Nhi không nhịn được cười: "Chung tiểu thư không giống lời đồn tí nào. Được, vậy thì cô đi theo tôi, tiền ấy à, dễ kiếm lắm!"
Chung Hi phân tích ý nghĩa trong câu nói của cô ta.
Tài xế lái thuê đã tới.
Lý San Nhi tiện tay ném cho cô chìa khóa một căn hộ.
"Đi quét dọn sạch sẽ, buổi tối tôi cần."
Sau đó cô ta lên xe cùng tài xế lái thuê, nghênh ngang rời đi, bỏ lại Chung Hi một mình ở đó.
Hầm đậu xe của Minh Khê Sơn Trang rất lớn, Chung Hi buộc phải trở về đường cũ rồi đi ra ngoài từ cửa chính.
Chung Hi cúi đầu chờ thang máy. Cửa thang máy mở ra, cô đang định đi vào thì phát hiện người bên trong không di chuyển.
Cô ngẩng đầu lên mới phát hiện toàn là người quen.
Một ánh mắt lạnh lùng dừng trên người Chung Hi. Cô chẳng nói chẳng rằng, nghiêng người nhường đường.
Bạc Lương Thần nhíu mày không vui, đứng im bất động.
Bạch Bân nhận thấy tình hình bất thường, lập tức kéo Vũ Tiểu Thiếu đang định lên tiếng đi ra ngoài.
Bạc Lương Thần gằn ra một câu: "Không phải là cô đến nơi thấp kém này kiếm tiền đấy chứ?"
Chung Hi thoải mái ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Bạc Lương Thần: "Chẳng phải anh cũng thế sao, nhất định phải đến nơi thấp kém này tìm vui? Nếu không có loại người ngu ngốc lắm tiền như các anh thì Minh Khê Sơn Trang sẽ không náo nhiệt thế này."
Cô nói xong liền đi vào thang máy.
"Anh không xuống thì lui vào trong nhường đường đi, thang máy này không phục vụ một mình anh đâu."
Chung Hi ấn phím tầng một, thang máy từ từ đi lên. Cô lấy điện thoại ra tìm địa chỉ mà Lý San Nhi đưa cho.
Bạc Lương Thần liếc thấy mấy chữ đầu, lại thêm trong thang máy chỉ có hai người, anh ngửi thấy mùi rượu hỗn tạp trên người Chung Hi, cho nên mặt mày càng thêm lạnh lùng.
Cô liên tục đến Minh Khê Sơn Trang gặp ai? Lại còn muốn "giao hàng tận nhà"?
Lúc Chung Hi định ra ngoài thang máy thì vô tình trông thấy ánh mắt Bạc Lương Thần nhìn cô tràn đầy chán ghét.
Trái tim nguội lạnh, cô đi ra ngoài không thèm quay đầu lại, chỉ coi anh như không khí.
Bạc Lương Thần siết chặt nắm đấm. Khi cửa thang máy sắp đóng lại, anh xông ra ngoài.
Người khắp Vân Thành đều biết Chung Hi là vợ cũ của anh, cô làm chuyện thấp hèn mất mặt này cũng liên lụy đến anh.
Nghĩ vậy, Bạc Lương Thần chạy về phía Chung Hi.
Chương 49: Thích đàn ông
"Lương Thần!"
Ôn Nguyễn Nhi từ phía khác đi tới, ngọt ngào gọi anh.
Chung Hi nghe thấy cũng nhìn sang, lòng thầm cảm thấy thật xui xẻo, gặp một người chưa đủ hay sao mà còn phải gặp cả đôi?
"Sao em lại ở đây?" Lương Bạc Thần híp mắt, đứng lại chờ Ôn Nguyễn Nhi.
Ôn Nguyễn Nhi nhoẻn miệng cười: "Em đưa cha đến đây nói chuyện, đúng lúc gặp được anh."
Đương nhiên là cô ta biết vị trí của Bạc Lương Thần từ chỗ Tiêu Nghị, lập tức trang điểm chạy tới đây.
Nào ngờ đúng lúc nhìn thấy Chung Hi và Bạc Lương Thần cùng đi từ thang máy ra.
Nhất định là con hồ ly tinh kia đến quyến rũ anh.
May là cô ta đến kịp!
Ôn Nguyễn Nhi mỉm cười khoác tay anh: "Trước đó anh đã đồng ý tối nay sẽ ăn cơm với em, còn nói là muốn đến nhà em làm khách không phải sao?"
Bạc Lương Thần làm lơ câu nói của Ôn Nguyễn Nhi. Lúc anh nhìn về phía Chung Hi, bóng dáng cô đã biến mất không còn tăm hơi.
"Lương Thần? Tối nay luôn nhé, có được không?"
"Tối nay không được, để lần sau." Bạc Lương Thần dời mắt, đi đến thang máy.
...
Chung Hi bắt xe đến căn hộ kia theo địa chỉ, không lâu sau cô phát hiện ra tuyến đường không đúng.
"Bác tài ơi, có phải bác đi sai đường rồi không?"
Tài xế đeo khẩu trang, lập tức giẫm chân ga, rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Sau đó dăm ba người đã chờ sẵn ở đó mở cửa xe, lôi Chung Hi ra ngoài.
Cô không kịp chạy ra ngoài, hai tay bị người ta túm chặt.
Tiếp theo, cô nghe thấy bọn chúng mắng vài câu gì đó. Miệng cô bị nhét một chiếc khăn tay, sau đó cô hôn mê bất tỉnh.
"Anh Tiểu Phong, cô nàng này xinh ghê!"
"Hay là cho các huynh đệ..."
"Đến nơi rồi tính. Vụ này không ít tiền, đừng phá hỏng." Gã đầu sỏ Vương Phong nhổ nước bọt xuống đất, sau đó gửi tin nhắn cho Ôn Nguyễn Nhi, còn gửi kèm ảnh Chung Hi bị kéo lên xe.
Bên kia, Ôn Nguyễn Nhi đang làm nũng với Bạc Lương Thần ở bãi đỗ xe, bắt anh phải về nhà họ Ôn ăn tối với mình.
Điện thoại đổ chuông, cô ta nhìn thấy bức ảnh kia, vui đến nỗi suýt cười thành tiếng.
Nhưng cô ta sợ Bạc Lương Thần nhìn thấy nên chỉ mừng thầm trong lòng thôi.
Tuy nhiên, cô ta vui quá nên không chú ý đến ánh mắt lạnh lùng của Bạc Lương Thần vừa lia qua mình.
Chuông điện thoại của Bạc Lương Thần cũng vang lên, anh nhận cuộc gọi. Bên kia là giọng nói của anh Long: "Người anh bảo tôi theo dõi lại bị người ta trói rồi, là thằng em phố Khoan Ngũ. Xử lý thế nào?"
Ánh mắt Bạc Lương Thần tối sầm, anh nhớ ra lúc nãy Chung Hi đã uống rượu.
"Đưa người đến khách sạn giúp tôi."
Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy câu này thì cuống lên, cố nặn ra vài giọt nước mắt: "Lương Thần, anh đang nói gì thế?"
Cô ta bày ra dáng vẻ tủi thân, trông nũng nịu thật đấy, nhưng mà Bạc Lương Thần lại không nể tình.
Anh tiếp tục nghe âm thanh trong điện thoại, anh Long mỉm cười nói: "Tôi đã tra rõ chuyện này, có liên quan đến vị Ôn tiểu thư nhà anh."
Nói thẳng ra là hai người phụ nữ tranh nhau bể đầu vì một người đàn ông.
Bạc Lương Thần nghe vậy, mặt mày tràn đầy lạnh lùng. Anh đặt điện thoại xuống rồi nhìn Ôn Nguyễn Nhi bọc mình như cái bánh chưng: "Hẳn là anh đã bảo trợ lý Mẫn nhắc nhở em yên tâm dưỡng thai ở nhà."
Vậy mà năm lần bảy lượt cô ta coi lời nói của anh như gió thổi bên tai?
Ôn Nguyễn Nhi nhận thấy anh không vui, bèn lập tức giải thích.
"Lương Thần, hôm nay thật sự là em đưa cha em đến đây, em... Nếu anh không thích em ra ngoài vậy, bây giờ em sẽ về ngay!"
Cô ta tỏ vẻ một lòng một dạ sống vì Bạc Lương Thần.
Cuối cùng Bạc Lương Thần cũng không nổi giận, không hiểu sao gương mặt của Ôn Nguyễn Nhi ở ngay trước mắt lại khiến anh nhớ tới Chung Hi mấy năm về trước.
Sau một hồi lâu, anh ấn mở cửa xe: "Đến nhà họ Ôn ăn cơm đúng không? Bây giờ đi luôn."
"Vâng!"
Ôn Nguyễn Nhi cực kỳ vui vẻ, gật đầu thật mạnh rồi kéo anh lên xe.
Nếu cô ta là Chung Hi thì sẽ biết lúc này Bạc Lương Thần khẽ híp mắt đầy khinh miệt là dấu hiệu báo trước anh sắp nổi giận.
Nhưng tiếc là Ôn Nguyễn Nhi không biết.
Ban đêm, Chung Hi cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô day huyệt thái dương, chật vật chống giường ngồi dậy.
Cô quan sát hoàn cảnh xa lạ xung quanh, đây là khách sạn ư?
Cô cố gắng nhớ lại, hình như một giây trước khi ngất xỉu, cô nghe thấy mấy tên côn đồ gọi anh Long gì đó. Anh Long là ai?
Chung Hi gõ đầu, cô không nhớ ra.
Tinh!
Cô nghe thấy tiếng quẹt thẻ mở cửa, lập tức nằm xuống giả vờ ngủ.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô cảm nhận được có người đi đến phía đối diện mình, bàn tay dưới chăn siết chặt lại.
Nếu như người này có hành vi quá đáng thì cô nhất định sẽ liều mạng chống cự.
Lạ thật đấy, sao đối phương lại cứ đứng như thế?
Chung Hi cố gắng biểu hiện giống như đang ngủ thật.
Mãi cho đến khi cô nghe thấy giọng nói của người này: "Anh Long, lần này làm phiền anh rồi. Vẫn ổn, người bình yên vô sự."
Anh vừa nói vừa đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng đóng cửa "rắc rắc", Chung Hi giận dữ mở choàng mắt: "Bạc Lương Thần!"
Anh lại tìm người trói cô đến đây?
Lẽ nào anh còn muốn làm nhục cô một lần nữa...
Tên khốn này!
Chung Hi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm thì hận nghiến răng. Cô nhìn thấy quần áo treo bên ngoài phòng tắm, bèn chầm chậm xuống giường rồi chạy ra khỏi phòng.
Bạc Lương Thần, anh chờ bị người toàn thành phố nhìn hết đi!
Mười phút sau Bạc Lương Thần ra khỏi phòng tắm, tìm mãi mà không thấy áo choàng tắm đâu.
Mặt mày trở nên lạnh lùng, anh cảm thấy không ổn.
Anh lại nhìn lên giường thì chẳng thấy người lúc nãy đâu.
Ngay sau đó, cửa phòng vốn khép hờ bị đẩy ra, một đám người cầm điện thoại di động chen nhau ùa vào, điên cuồng chụp ảnh quay video trong phòng.
Lúc nãy có người hô trong hành lang, nói là diễn viên điện ảnh đang hot Hàn Diệp đang ở trong căn phòng này, vì vậy bọn họ mới bu đến đây.
Bây giờ không thấy diễn viên điện ảnh nào cả, mà chỉ thấy một người đàn ông vừa tắm xong đang quấn khăn tắm.
Mặc dù người này rất đẹp trai, nhưng chắc chắn không phải là diễn viên điện ảnh.
Rầm! Bạc Lương Thần đóng sầm cửa phòng tắm lại, bàn tay túm khăn tắm nổi rõ khớp xương, gân xanh gồ lên. Anh hung ác gằn ra một câu: "Chung Hi, cô cứ chờ đấy cho tôi!"
Nhưng anh không ngờ chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đó. Sau khi đám người kia rời đi, một tin tức giật gân được đăng tải ẩn danh.
"Ông trùm giới kinh doanh của thành phố chúng ta - ngài Bạc nào đó - chơi trai bao qua đêm ở khách sạn."
Bài viết còn đính kèm ảnh chụp phòng khách sạn và một bức ảnh bị làm mờ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ đó là một người đàn ông đang tắm.
Khi Bạc Lương Thần được trợ lý đón ra ngoài khách sạn, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Trợ lý Mẫn đóng cửa xe, lập tức báo cáo: "Bạc Tổng, đã xử lý tin tức."
Nhưng sắc mặt người đàn ông vẫn cực kỳ khó coi.
...
Ôn Nguyễn Nhi đang ở nhà thì nhận được cuộc gọi từ người đại diện Tiểu Linh: "Nguyễn Nhi, em và Bạc Tổng đi khách sạn à? Có phải hai người bị fan hâm mộ phát hiện nên mới ra hạ sách này không?"
"Chị đang nói gì thế?"
Ôn Nguyễn Nhi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
"Không phải em và Bạc Tổng cùng đi khách sạn, sau đó bị người ta chụp ảnh sao?" Tiểu Linh nói xong, bỗng hiểu ra điều gì. Lẽ nào Bạc Lương Thần nhân lúc Ôn Nguyễn Nhi mang thai mà đi khách sạn ăn vụng?
"Nguyễn Nhi, em đừng kích động, cứ xem như chị chưa nói gì nhé! Bây giờ chị sẽ đi xác định thực hư."
Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy âm thanh ngắt kết nối vang lên trong điện thoại, cảm thấy có gì đó bất thường. Cô ta ấn mở giao diện tin tức, lướt xem từng tin, sau đó đôi mắt đẹp trợn tròn.
Trang Uyển Như gõ cửa: "Nguyễn Nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Người trên tin tức có phải là Lương Thần không? Lúc nãy cậu ta nói chuyện với cha con vô lễ như vậy, thậm chí cơm còn chưa ăn xong đã bỏ đi, lẽ nào là vì đi gặp gã đàn ông khác?"
Nếu như Bạc Lương Thần thật sự ra ngoài tìm gái thì bọn họ cũng chẳng thể nói được gì.
Nhưng nếu anh qua lại với một người đàn ông thì sao?
Ôn Nguyễn Nhi về làm dâu sẽ có địa vị gì?
"Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân thật sự dẫn đến lúc trước cậu ta ly hôn với Chung Hi?" Trang Uyển Như mở to mắt, đoán già đoán non.
Chương 50: Có giỏi thì anh giết tôi đi
Trong phòng khách vang lên tiếng mắng chửi của Ôn Quốc Huy: "Tên họ Bạc kia nghĩ mình là ai? Lập tức bảo cậu ta hủy hôn, con gái tôi sẽ không lấy hạng người này."
Ôn Nguyễn Nhi cuống lên, vội vàng kéo vạt áo của Trang Uyển Như: "Cha tôi rất nghe lời bà, bà hãy khuyên ông ấy giúp tôi!"
Trang Uyển Như khó xử: "Con cũng biết tính cha con rồi đấy, trừ khi Bạc Lương Thần đến xin lỗi cha con, nếu không thì ông ấy sẽ không nguôi giận đâu. Hay là con gọi điện hỏi cậu ta đi!"
Trang Uyển Như ân cần nghĩ cách giúp Ôn Nguyễn Nhi, bà ta cũng không muốn thả con cá lớn Bạc Lương Thần này.
Không chỉ vì giá trị con người của Bạc Lương Thần, mà còn bởi vì anh là chồng cũ của Chung Hi.
Hễ nghĩ đến chuyện Chung Hi rất có thể sẽ đến tìm mình vì chuyện nhà họ Chung lúc trước, Trang Uyển Như lập tức sợ đến kinh hồn bạt vía, ngủ không yên giấc.
Bà ta nhất định phải kéo cha con nhà họ Ôn về phe mình!
Ôn Nguyễn Nhi thích Bạc Lương Thần như vậy, chỉ cần Trang Uyển Như giúp cô ta giành được vị trí Bạc phu nhân thì chẳng phải là ổn rồi sao?
Nghĩ vậy, Trang Uyển Như chậm rãi vỗ vai Ôn Nguyễn Nhi: "Cho dù tính tình Bạc Lương Thần lạnh lùng đến mấy thì con cũng đã là người của cậu ta. Mặc dù hai đứa không tổ chức hôn lễ, nhưng sớm muộn gì cậu ta cũng phải nhận đứa bé trong bụng con. Đừng sợ!"
Trong mắt Ôn Nguyễn Nhi lóe lên cảm xúc hoảng hốt.
Không được, không thể kéo dài thêm nữa, chẳng may chân tướng cô ta mang thai bị vạch trần thì Bạc Lương Thần nhất định sẽ giết cô ta.
"Tôi đi tìm anh ấy!"
Trang Uyển Như vội vàng kéo cô ta lại: "Bây giờ chuyện đã ầm ĩ lên cả tin tức rồi, chắc chắn là cậu ta rất tức giận. Dì thấy con không nên đến đó, ngộ nhỡ bị phóng viên chặn..."
Nghe Trang Uyển Như suy nghĩ mọi điều vì mình, bày mưu tính kế cho mình, hình như Ôn Nguyễn Nhi không còn ghét bà ta như vậy nữa.
"Vậy bà nói xem tôi phải làm thế nào?"
Trang Uyển Như mỉm cười. Rốt cuộc đối phương cũng chỉ là một cô bé, sao có thể mưu mô như bà ta?
Bà ta đóng cửa phòng lại, nói khẽ: "Bạc Lương Thần bị người ta tung tin đồn nhảm, nếu hai đứa có thể tiếp tục hoàn thành hôn lễ thì lời đồn ắt tự sụp đổ, con hiểu chưa? Bây giờ chỉ có con mới có thể cứu vãn danh dự của cậu ta."
Hai mắt Ôn Nguyễn Nhi sáng ngời, hình như đúng là thế!
"Còn nữa, tốt nhất là con hãy xử lý sạch sẽ kẻ có khả năng quấy rối hôn lễ, kẻo chuyện cũ lại tái diễn." Trang Uyển Như lộ vẻ tính kế.
Bà ta không cần đích thân xử lý Chung Hi, cứ để Ôn Nguyễn Nhi ra tay là được.
Ôn Nguyễn Nhi cắn răng, một lòng một dạ muốn cưới Bạc Lương Thần: "Tôi biết rồi!"
Sau khi Trang Uyển Như rời đi, Ôn Nguyễn Nhi lập tức gọi vào số điện thoại của Tiểu Phong: "Xong việc chưa?"
Bên kia vang lên một giọng nói xa lạ.
"Ôn tiểu thư, chuyện cô thuê Vương Phong làm đã xong rồi."
"Anh là ai?"
Ôn Nguyễn Nhi đứng phắt dậy.
"Tôi họ Triệu, sau này Ôn tiểu thư đừng gọi vào số điện thoại này nữa, từ nay về sau không còn Vương Phong." Triệu Trạch bỏ lại câu này rồi cúp máy, thẳng tay ném điện thoại xuống biển.
Phía sau có một tên đàn em bước lên báo cáo: "Anh Trạch, xong cả rồi."
Trên mặt biển cách đó không xa, một con thuyền nhỏ lặng lẽ trôi đi, một người đàn ông đã mất đi ý thức nằm trên thuyền.
Triệu Trạch ngáp một cái: "Về thôi, cò cưa lâu như vậy, anh Long và Bạc Tổng sẽ chê chúng ta làm việc không tốt."
Ở bên kia điện thoại, Ôn Nguyễn Nhi hoang mang lo sợ, ngồi co quắp trên thảm trải sàn.
Làm sao bây giờ?
Có phải Bạc Lương Thần đã phát hiện hay không?
Nửa tiếng sau, Bạc Lương Thần lạnh lùng ngồi trên sofa trong phòng khách sạn, trợ lý Mẫn đứng trước mặt anh báo cáo: "Tôi đã liên lạc với các các trang web và kênh truyền thông lớn, bọn họ sẽ gỡ toàn bộ các tiêu đề liên quan ngay lập tức. Ngoài ra, tôi đã tra được những bức ảnh chụp anh trong khách sạn do Chung Hi tuồn ra."
Trợ lý Mẫn cẩn thận nói ra nửa câu sau: "Hơn nữa, những bức ảnh kia có giá rất cao."
Ánh mắt Bạc Lương Thần trở nên lạnh lẽo, khớp tay kêu răng rắc.
Anh nhất thời mềm lòng bảo anh Long cứu cô từ trong tay tên côn đồ kia, cuối cùng nhận được kết quả ăn cháo đá bát?
Được, được lắm!
"Bây giờ cô ta đang ở đâu?" Lúc hỏi câu này, Bạc Lương Thần không thể nén được cơn giận nữa.
"Cô ấy đang quét dọn ở khu căn hộ Phong Thự."
Trợ lý Mẫn báo cáo đúng sự thật.
"Chuẩn bị xe."
Bạc Lương Thần đi thẳng đến bãi đỗ xe, ánh mắt kia như hận không thể treo ngược Chung Hi lên mà đánh.
Nhà số 17 tòa nhà 9 khu căn hộ Phong Thự.
Chung Hi đeo găng tay, không ngừng lau vết tranh sơn dầu trong phòng, trên sàn nhà khắp cả căn hộ đầy rẫy bản thảo thiết kế hỏng được vẽ bằng thuốc màu của Lý San Nhi.
Lúc nãy khi cô chạy tới đây, Lý San Nhi không trách cô tới muộn mà chỉ bảo cô quét dọn sạch sẽ nơi này, sau đó đi luôn.
Chung Hi quỳ trên mặt đất, vừa lau vừa nghĩ chắc là phản ứng của Bạc Lương Thần khi bị người ta vây xem rất buồn cười.
"Mình nên ở lại xem thêm một lát mới phải."
Di động rung lên "ù ù", là Lục Bắc gọi tới.
"Em không sao chứ? Bây giờ em đang ở đâu, anh đến tìm em!" Lục Bắc lo lắng hỏi han.
"Em đang tăng ca." Chung Hi lẩm bẩm. Vừa hay cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí, bèn tháo gang tay rồi đi ra ngoài.
"Nếu em có chuyện gì thì phải nói cho anh biết đấy, đừng gánh vác một mình."
Chung Hi đáp "ừm", tầm mắt dừng trên chiếc xe đang chạy vào khu chung cư ở đằng xa.
"Yên tâm đi Lục Bắc, em tự có tính toán."
Cô đặt điện thoại xuống, cứ thế nhìn Bạc Lương Thần xuống xe rồi đi đến trước mặt mình.
Chung Hi chậc lưỡi: "Người của Bạc Tổng làm việc năng suất thật đấy!"
Trò vặt này cùng lắm cũng chỉ là chuyện mấy câu nói của Bạc Lương Thần mà thôi, đám truyền thông kia nhất định sẽ nể mặt anh.
Nhưng Chung Hi cũng đạt được mục đích trêu đùa anh. Lúc nãy thấy dáng vẻ tức giận của anh, cô càng cảm thấy sảng khoái.
Một giây sau, cổ cô bị anh dùng lực lớn bóp chặt.
"Bây giờ cô còn cảm thấy thú vị không?" Người đàn ông bỗng sáp lại gần Chung Hi, trong đôi mắt sắc bén không hề có một chút do dự: "Tôi không nên giữ lại cô."
Chung Hi cười khẽ.
Cô bị ép ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô không giãy giụa, cũng không phản kháng, giống như một con rối không có tri giác.
Phản ứng dửng dưng của cô khiến Bạc Lương Thần cảm thấy bất thường.
"So với những gì tôi phải gánh chịu, Bạc Tổng bị người ta nhìn vài cái thì có nhằm nhò gì?" Trong lời nói nhỏ nhẹ của Chung Hi xen lẫn cảm xúc căm hận: "Chỉ cần anh không giết chết tôi, thì tôi vẫn cứ quậy tiếp."
Cô tự biết lượng sức mình. Với thực lực của cô bây giờ, cô không thể làm gì được tập đoàn Bạc thị. Nhưng được cái cô đã mất hết tất cả, chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cô không sợ mất mặt, không giống Bạc Lương Thần.
Anh ngạo nghễ trên cao, tự cho là mình giỏi. Đối với anh mà nói, loại chuyện này chẳng khác gì một cây gai đâm vào tim, nhất định là khó chịu lắm nhỉ?
Chung Hi nghĩ như vậy, nụ cười càng tươi hơn.
"Vẫn còn cười được?" Bạc Lương Thần nhíu mày, lực tay tăng gấp đôi.
Chung Hi cảm thấy càng lúc càng khó thở, trong nháy mắt đó cô cảm nhận được Bạc Lương Thần thật sự muốn lấy mạng cô!
Tay cô bất giác cào lên cánh tay anh, cơ thể bắt đầu run rẩy và vùng vẫy.
Bốn mắt nhìn nhau, giọng nói của anh như vọng ra từ trong địa ngục.
"Cô cũng sợ chết..."
Anh còn chưa nói hết câu đã thấy khóe môi Chung Hi nở nụ cười đẹp mà thê lương. Cô cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại khống chế hành động của mình.
Hai tay buông xuôi, mặc cho anh bóp cổ mình.
Trong giây phút ấy, Bạc Lương Thần hơi hoảng hốt.
"Cầu xin tôi thì tôi sẽ tha cho cô."
Nhưng Chung Hi từ từ nhắm mắt lại như thể cam chịu số phận.
Khoảnh khắc đó Bạc Lương Thần bỗng buông tay, cơ thể Chung Hi trượt theo bức tường rơi xuống đất.
Cô không hít thở dồn dập, mà chỉ kiệt sức ho sặc sụa vài tiếng, cả người giống như một đóa hoa tàn.
"Bạc Lương Thần, cả đời này tôi sẽ không bao giờ cầu xin anh! Có giỏi thì anh giết chết tôi đi!"
Chung Hi có dáng người mảnh khảnh, mặc bộ đồ này trông rất khí chất, nhưng nếu là Ôn Nguyễn Nhi đang mang thai mặc thì cũng chỉ tạm được thôi.
Sau khi lấy được y phục, Ôn Nguyễn Nhi kiêu căng đi vào phòng thay đồ trước một bước.
Chung Hi bị cô ta va vào nhưng không nói gì, kéo cánh cửa ngoài cùng ra.
Cô không mang thai nên thay đồ nhanh hơn. Lúc cô đi ra, Ôn Nguyễn Nhi vẫn còn ở bên trong.
Bạc Lương Thần lơ đãng ngước mắt, trong khoảnh khắc ấy anh không dời mắt nổi. Không thể không thừa nhận bất kể vóc dáng hay là gương mặt, Chung Hi đều xếp số một số hai.
Nhân viên cửa hàng bước đến khen: "Tiểu thư, bộ đồ này đúng là đo ni đóng giày cho chị mà."
Chung Hi soi gương cũng cảm thấy rất đẹp.
Trong cả quá trình cô đều coi người đàn ông ngồi trên sofa là không khí.
Nhưng Ôn Nguyễn Nhi vừa thay đồ xong lại để lộ lưng đi ra ngoài, nhõng nhẽo làm nũng với người đàn ông kia: "Lương Thần, anh kéo khóa giúp em nha! Người ta không với tới."
Chung Hi nhìn sang, khóa này không khó kéo mà.
Cố ý khoe ân ái đấy à?
Bạc Lương Thần nhíu mày. Nhiều người nhìn như vậy mà Ôn Nguyễn Nhi lại cứ thế đi ra, thật là bất lịch sự. Hơn nữa, Chung Hi có thể tự kéo khóa, sao Ôn Nguyễn Nhi lại không làm được?
"Lương Thần, nhanh lên nào!"
Bạc Lương Thần đành phải vươn tay kéo khóa giúp cô ta.
Dường như Ôn Nguyễn Nhi không nhìn thấy vẻ bực bội và miễn cưỡng trên mặt anh, vẫn cứ nở nụ cười yêu kiều đứng trước gương: "Có đẹp không anh?"
Cô ta mặc bộ này không xấu, nhưng sợ nhất là có sự so sánh. Thật sự là ở bên cạnh Chung Hi, cô ta chẳng khác gì cóc đi guốc, khỉ đeo hoa.
Ngay cả nhân viên cửa hàng cũng nhìn ra, nhưng hình như Ôn Nguyễn Nhi chỉ quan tâm đến suy nghĩ của một mình Bạc Lương Thần, hoàn toàn làm lơ mọi thứ xung quanh.
"Lương Thần?"
Bạc Lương Thần đáp "ừ", giọng điệu qua loa lấy lệ mang ý tốt: "Đẹp."
Ôn Nguyễn Nhi nói ngay: "Cái này cũng gói lại luôn. Lương Thần, anh lại đợi em thêm một lát nhé, em vào thay đồ."
Lúc Ôn Nguyễn Nhi đi vào trong thì nghe thấy Chung Hi nói: "Thôi, tôi xem cái khác."
Cô ta cho rằng Chung Hi không mua nổi.
Vì vậy cô ta đi trước một bước, xông vào phòng thay đồ của Chung Hi rồi lấy mất quần áo của đối phương.
Khi Chung Hi trở lại thay đồ, cô tìm mãi mà không thấy quần áo của mình đâu.
Cô tìm một vòng, khi ra khỏi phòng thay đồ thì Bạc Lương Thần đã dẫn theo Ôn Nguyễn Nhi rời đi.
"Xin hỏi các cô có nhìn thấy quần áo của tôi đâu không?"
"Không ạ. Thưa tiểu thư, nhân viên của cửa hàng chúng tôi không vào phòng thay đồ."
Vậy thì nhất định là Ôn Nguyễn Nhi giở trò.
Tối qua cô ra tay quá nhẹ!
Chung Hi nhìn ra ngoài cửa: "Tôi có thể mặc bộ này đi ra ngoài mua một bộ khác, sau đó mang về trả lại được không? Dù sao thì quần áo của tôi cũng bị mất ở trong cửa hàng."
Tạm thời cô chỉ có thể nghĩ ra cách này.
Nhưng nào ngờ nhân viên cửa hàng lại mỉm cười nói: "Chị có thể mặc đi luôn. Lúc nãy vị tiên sinh kia đã thanh toán cho chị rồi ạ."
Chung Hi giật mình, lẽ nào là Bạc Lương Thần?
Chung Hi nhíu mày, cô không muốn đụng hàng với Ôn Nguyễn Nhi, lại càng không muốn nhận đồ bố thí của người đàn ông kia.
Sau một hồi do dự, cô ấn số của Lục Bắc.
Một lát sau, Ôn Nguyễn Nhi kéo tay Bạc Lương Thần quay lại, nói là muốn đến của hàng này xem thử.
Thật ra là cô ta đến hóng chuyện.
Chung Hi bị mất quần áo, đương nhiên là phải mua bộ đồ này.
Ôn Nguyễn Nhi tươi cười đi vào, quả nhiên trông thấy Chung Hi mặc bộ đồ này trong cửa hàng. Cô ta cười châm chọc: "Sao cô còn đứng ở đây? Không phải là cô không mua nổi chứ?"
Bạc Lương Thần bình tĩnh nhìn gương mặt điềm tĩnh của Chung Hi.
Rõ ràng là anh đã thanh toán, tại sao cô còn không đi?
"Chung Hi, cho nè!"
Một giọng nói vang lên sau lưng anh, Lục Bắc vội đến nỗi mồ hôi đầy đầu, xách một túi quần áo đi đến.
Ánh mắt Bạc Lương Thần chợt sa sầm, tay siết lại nổi khớp xương, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Chung Hi thở phào nhẹ nhõm: "Làm phiền anh rồi."
Cô lập tức cầm túi đi vào phòng thay đồ, cởi chiếc váy trên người ra rồi mặc bộ quần áo thoải mái mà cô nhờ Lục Bắc mua giúp.
Cô trả đồ cho tiếp tân trước mặt Ôn Nguyễn Nhi, hơn nữa còn mỉm cười mỉa móc: "Có một số người trông thì gọn gàng xinh đẹp đấy, nhưng sau lưng thì chuyện trộm gà bắt chó gì cũng làm, không biết xấu hổ gì?"
"Lúc nãy chỉ có cô và tôi đi vào phòng thay đồ. Đừng phủ nhận! Một kẻ lấy trộm đồ của tôi, một kẻ bao che cho kẻ cắp và giả vờ làm người tốt, thanh toán giúp tôi. Hai vợ chồng các người kẻ tung người hứng, thật ghê tởm!"
Lời lẽ hung ác của cô đã đâm vào tim Bạc Lương Thần.
Anh không có ý đó!
Khi Ôn Nguyễn Nhi ra khỏi phòng thay đồ, đúng là trong tay có thêm một chiếc túi, nhưng Bạc Lương Thần không hề biết.
Anh chỉ thấy Chung Hi thích, vả lại anh biết rõ cô còn nợ chồng nợ chất, cho nên muốn giúp cô mà thôi.
Không ngờ cô lại hiểu lầm anh, còn khiến Lục Bắc vội vàng đến giải vây giúp cô. Trong lồng ngực Bạc Lương Thần như giấu một đống lửa, hết sức ngột ngạt.
Lục Bắc đứng sang bên cạnh Chung Hi cực kỳ đúng lúc: "Chúng ta đi thôi, đừng phí lời với bọn họ."
Chung Hi đáp "ừm", dứt khoát đi vòng qua người Bạc Lương Thần.
Nhưng cô vừa dợm bước, tay kia đã bị kéo lại.
Ôn Nguyễn Nhi ở bên cạnh trợn to đôi mắt đẹp: "Lương Thần?"
"Tên họ Bạc kia, mày thả tay ra cho tao!"
Nhưng Bạc Lương Thần chỉ nhìn Chung Hi: "Cô chê đồ của tôi?"
Chung Hi cảm thấy cổ tay đau như bị kéo đứt, cô nhếch môi đáp trả: "Chẳng phải Bạc Tổng rất tự biết mình ư? Sao hành động lại ngu xuẩn thế?"
Cô ghét bỏ, cô chê bẩn, cô còn buồn nôn!
Mỗi một đồng một cắc của tập đoàn Bạc thị bọn họ đều có tài sản của nhà họ Chung cô!
Chung Hi nghĩ tới bàn tay đang kéo mình đã ôm người đàn bà khác trong khi cuộc hôn nhân của hai người vẫn tồn tại, cô càng cảm thấy ghê tởm hơn!
Lúc này ánh mắt Bạc Lương Thần cực kỳ lạnh lùng. Cô ngồi tù một năm, bản lĩnh gây sự tăng không ít.
Anh kéo mạnh, bả vai gầy gò của Chung Hi lập tức ập tới trước mặt anh. Cô nghe thấy từng câu từng chữ cảnh cáo khản đặc phát ra từ sâu trong cổ họng của anh: "Nể mặt mà cô không cần."
Chung Hi hờ hững nhìn anh, dùng sức hất tay anh ra.
"Da mặt Bạc Tổng dày quá, tôi cần không nổi."
"Còn nữa, tôi không phải loại đàn bà chỉ cần trả một hai đồng là mua được, tôi khác Ôn Nguyễn Nhi."
Một câu nói xúc phạm hai người.
Ôn Nguyễn Nhi tức đến giậm chân, Bạc Lương Thần cau có.
Tất cả nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh đều cúi gằm, không dám hít drama này.
Chung Hi thoải mái lôi kéo Lục Bắc: "Đi thôi!"
"Lương Thần, anh nghe cô ta nói đi, quá đáng thật sự! Lẽ nào anh nhịn cục tức này?" Ôn Nguyễn Nhi không ngừng quạt gió thổi lửa vì muốn khích Bạc Lương Thần ra mặt xử lý Chung Hi giúp cô ta.
Ai dè người đàn ông này chỉ lạnh lùng dời mắt khỏi Chung Hi, quay sang nhìn gương mặt cô ta.
Ôn Nguyễn Nhi lùi về sau nửa bước, run rẩy cất lời: "Lương Thần, sao anh lại nhìn em như vậy?"
Bạc Lương Thần chậm rãi thở hắt ra.
"Cô đã làm gì thì tự cô biết rõ."
Ít nhất thì sau chuyện mặt dây chuyền, anh biết Chung Hi thành thật hơn Ôn Nguyễn Nhi nhiều.
Anh xoay người rời đi, Ôn Nguyễn Nhi cắn răng đuổi theo: "Lương Thần..."
Chương 47: Khởi đầu mới
Chung Hi và Lục Bắc cùng đi đến bãi đỗ xe. Cửa xe mở ra, mùi nước hoa ập vào mặt, là loại mùi hương trái cây mà con gái hay xịt. Chung Hi sửng sốt giây lát rồi mới ngồi vào.
"Lần sau cô ta còn tìm em gây chuyện thì em cứ nói trực tiếp với anh, anh sẽ xả giận giúp em." Ánh mắt Lục Bắc có phần lạnh lùng.
"Không sao, lần sau em sẽ tránh." Chung Hi thắt dây an toàn, đúng lúc hai người phải đến đội xe một chuyến để kiểm tra cho trận đấu tiếp theo cùng với đám Lưu Tôn.
Lục Bắc nhìn cô, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Anh ta giẫm chan ga, phóng một mạch về phía tây.
Xe vừa mới chạy qua giao lộ thì có một bóng người đứng ở ven đường vẫy tay với họ.
Đó là một cô gái trẻ chắc chưa đến hai mươi tuổi, trên người xách túi hàng hiệu, có thể thấy gia cảnh khá tốt. Ánh mắt cô ta cứ dán chặt vào Lục Bắc.
Cho dù Chung Hi phản ứng chậm đến mấy, lúc này cũng hiểu ra.
Sau khi nhận được cuộc gọi từ cô, Lục Bắc đến rất nhanh, hẳn là anh đang ở gần đó. Hơn nữa, anh sẽ không di shopping một mình.
"Hay là em bắt xe nhé!" Chung Hi nói.
Lục Bắc siết chặt vô lăng, lẩm bẩm: "Không cần đâu, chỉ để đối phó với gia đình thôi."
Chung Hi còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cô gái kia đã đi đến cạnh xe của bọn họ.
Lục Bắc nhíu mày, hạ cửa sổ xe xuống: "Đang ở giữa đường cái đấy, rất nguy hiểm."
"Em biết mà, em chỉ muốn đến chào hỏi hai người thôi, tài xế sắp đến đón em rồi."
Cô ta cười như ánh sáng mặt trời, còn vẫy tay với Chung Hi: "Chị Chung Hy, chúc hai người thuận lợi trong trận đấu tiếp theo, cố lên!"
Cô ta nói xong liền tươi cười rời đi, không đợi đến lúc Lục Bắc nổi cáu.
Đèn giao thông chuyển xanh, Lục Bắc nhíu mày: "Đó là một con nhóc."
Chung Hi cười gượng lắc đầu. Trong mắt mấy tên đàn ông thần kinh thô này, tâm tư của con gái vĩnh viễn đều đơn thuần như thế. Nhưng cô nhìn ra rõ ràng là cô gái này biết chuyện Lục Bắc công khai cầu hôn cô.
Cô ta đang ám chỉ Chung Hi.
Bởi vì trẻ tuổi nên làm gì cũng không cần kiêng kị.
Giống như cô ngày trước vội vã cưới Bạc Lương Thần, ai nói gì cũng không nghe lọt tai, chỉ muốn sống với người đàn ông kia đến răng long đầu bạc.
Chung Hi dời mắt, không nói gì nữa.
Lần này đội xe giành được giải quán quân cúp Xích Diễm, được xem là "hắc mã" tỏa sáng trên sân đấu năm nay.
Nhưng cúp Xích Diễm, cúp Lôi Đình và cúp Hãn Hải đều là cuộc thi đua xe rất nổi tiếng trong nước, nếu giành được toàn bộ giải quán quân thì chắc chắn có thể nâng cao chiến tích của cả đội xe.
Cũng có thể giúp Hắc Mã thuận lợi tiến vào trường đua quốc tế.
Lần này Tôn Lưu tập hợp tất cả mọi người lại là vì muốn tăng cường việc hợp tác đoàn đội: "Kế hoạch tuần tới của tôi là vào núi huấn luyện khép kín, mọi người có ý kiến gì không?"
Tay đua cần tăng cường thể lực, những người khác trong đội cần phải lấy tay đua làm trung tâm, nâng cao sức tập trung và ăn ý.
"Anh Tôn nói có lý, rất nhiều đội xe hàng đầu ở nước ngoài đều tiến hành huấn luyện khép kín định kỳ, nâng cao sức cạnh tranh của đội. Em sẽ tham gia." Kỹ sư Tiểu Phi mỉm cười phụ họa.
"Được, vậy chúng ta..." Tôn Lưu đang nói dở dang thì thấy Chung Hi giơ tay lên, anh ta bèn đưa mắt nhìn sang.
"Tôi không đi được."
Cho tới giờ Chung Hi và đội xe toàn hợp tác miệng, cô chỉ cần làm phụ lái của Lục Bắc trong lúc thi đấu.
Lục Bắc cảm thấy hơi tiếc nuối, lập tức kéo Chung Hi: "Đội bỏ kinh phí, em không cần lo chuyện tiền nong."
Chung Hi lắc đầu: "Không phải chuyện tiền nong, em tìm được việc rồi. Nếu không thi đấu thì có lẽ em không thể đến đây nữa."
"Em tìm được việc rồi sao?" Lục Bắc còn kinh ngạc hơn cô.
Chung Hi đáp "ừ", giây tiếp theo đã bị Lục Bắc lôi ra ngoài.
"Làm việc ở đâu? Khi nào đi làm?" Lục Bắc sốt sắng hỏi.
Chung Hi mỉm cười: "Sao anh còn kích động hơn em thế? Có điều công ty này thực sự đáng để anh kích động đấy. Anh nghe cho kỹ nha, em sắp đi làm thực tập sinh thiết kế ở MON rồi."
Lục Bắc nhướng mày: "Được đấy! Sao em vào đó được?"
"Không nói cho anh đâu. Ngày mai em sẽ đến báo danh, tình hình cụ thể thì phải một thời gian nữa mới biết được."
Chung Hi nghĩ tới nghĩ lui, ôm ấp mong chờ.
Lâu lắm rồi cô không có cảm giác này. Đối với cô mà nói, thật sự là cuộc sống đã tăm tối quá lâu.
Sáng sớm hôm sau, Chung Hi mặc quần jean và áo sơ mi trắng đơn giản, đến dưới tòa nhà MON từ rất sớm.
Nơi này chỉ cách phố thương mại hôm qua một đoạn ngắn.
Cả tòa nhà đều là tường kính, trưng bày tác phẩm thiết kế ra mắt của mỗi nhà thiết kế nổi tiếng. Tác phẩm đắt nhất có giá lên tới hơn trăm triệu, hình như là quà sinh nhật mà vị đại gia nào đó mua cho con gái.
Có lẽ trên thế giới này chỉ có tình thân là đắt giá đến vậy.
Còn tình yêu thì mỏng manh không chịu nổi một đòn.
Nhân viên tiếp tân của MON xem sơ yếu lý lịch của Chung Hi, do dự giây lát rồi nói: "Mời đi theo tôi, cô là người Tổng giám Lý của chúng tôi chỉ đích danh."
Tổng giám Lý?
Chung Hi thầm nghĩ đây hẳn là người Triệu Trạch tìm.
Hai người đi thang máy một mạch lên đến văn phòng ở tầng cao nhất. Một dãy trang sức và đồ trang trí màu vàng xa hoa làm nổi bật lên phong cách của cả công ty.
"Ở phía trước, cô tự vào đó đi!" Nhân viên kia đưa cho Chung Hi một bảng tên, trên đó có ảnh của cô đã được đóng dấu.
"Trong đó là khu quản lý cấp cao, chúng tôi không thể đi vào."
Nghiêm khắc như vậy là để bảo vệ quyền thiết kế sao?
Chung Hi nhận đồ, còn chưa kịp nói cảm ơn thì nhân viên kia đã đi xa.
Cô hít sâu một hơi rồi cài thẻ, cất bước đi vào.
Cô đợi ở cửa văn phòng rất lâu mà không thấy vị Tổng giám Lý kia đâu cả. Nửa tiếng sau, Chung Hi mới nhận được cuộc gọi yêu cầu cô đến tầng ba báo cáo.
Khi cô đến nơi, hai mươi thực tập sinh đã đến đông đủ, hiển nhiên cô bị nhận định là người đến muộn.
Chung Hi thản nhiên đón nhận ánh mắt soi mói của mọi người, xin lỗi người phụ trách phía đối diện: "Lúc nãy tôi tìm nhầm văn phòng, xin lỗi vì đến muộn."
Người phụ trách kia tên Anna, là một cô gái mập thấp lùn.
Cô ta mặc bộ sườn xám màu đen đậm chất Trung Quốc, tôn lên gương mặt được trang điểm tone hồng càng thêm xinh đẹp.
Cô ta nhướng mày hừ mũi: "Tất cả mọi người đã đến, chỉ chờ một mình cô. Cô nên xin lỗi bọn họ."
Chung Hi nhíu mày, xoay người nhìn đám thực tập sinh.
Mặc dù trong số này có rất nhiều người nhìn Chung Hi bằng ánh mắt khó chịu, nhưng cô vẫn xin lỗi hết sức chân thành: "Là tôi sơ xuất, xin lỗi các bạn."
"Cô ta là cái cô Chung Hi kia đấy hả? Tập đoàn Bạc thị..."
"Đúng, chính là cô ta! Không biết cô ta vào đây kiểu gì. Trước giờ MON lựa chọn thực tập sinh rất nghiêm khắc, tôi đã chuẩn bị trước hơn nửa năm đấy."
"Được rồi, cho dù người ta là quý cô sa sút thì chỗ dựa cũng vững chắc hơn chúng ta, nhất định là dựa vào loại quan hệ kia."
Tiếng bàn tán không to không nhỏ, người trong phòng đều nghe rõ.
Chung Hi chỉ nghe thôi chứ không có phản ứng gì, hệt như người gỗ.
Anna vô cùng kinh ngạc trước phản ứng của cô, hậm hực xua tay: "Được rồi, lần sau chú ý một chút."
Rõ ràng là cô ta không hài lòng vì Chung Hi không nổi giận cũng không làm loạn, làm cô ta không được xem trò hay.
Chung Hi lập tức đứng ở vị trí cuối cùng hàng thứ nhất.
Cô đến đây là để tiếp tục sống ở Vân Thành, chứ không phải để lấy lòng bất kỳ ai. Vả lại, có lẽ cô Anna này chỉ là người phụ trách nho nhỏ.
Anna hắng giọng nói: "Ok, mọi người đã đến đủ. Đây là bảng phân công các cô cậu đến phòng ban nào thực tập, hãy xem rồi đi báo cáo đi!"
Tờ giấy kia được dán lên tấm bảng trắng phía trước, tất cả mọi người đều vây lại, ngoại trừ Chung Hi.
Tiếp đó, cô thấy những người kia đều quay lại nhìn mình bằng ánh mắt cảm thông lạ lùng thì phải?
Chương 48: Giao hàng tận nhà
"Chung Hi, cô được phân đến tổ của Tổng giám Lý, đúng là may mắn!"
Từ giọng nói của đối phương, Chung Hi không hề nghe ra ý chúc mừng.
Cô quen đường quen lối đi ra ngoài, ở văn phòng kia vẫn không có ai.
Cô hờ hững nở nụ cười.
Vốn dĩ vị Tổng giám Lý kia không ở công ty, có ai đó trong công ty này đang chỉnh cô.
Ngày đầu tiên đi làm cô đã bị người ta trêu đùa.
Nhưng không sao cả, cô đã chuẩn bị tâm lý.
Chung Hi lấy điện thoại ra, đăng nhập vào trang chủ của MON và tìm số điện thoại của Tổng giám Lý.
Đây là biện pháp bất đắc dĩ. Gọi điện có thể sẽ khiến cho vị Tổng giám Lý này bất mãn với cô, thật sự là rất mạo hiểm.
Sau này cuộc sống của cô ở MON sẽ càng thêm khó khăn.
Nhưng sau một hồi do dự, cô vẫn quyết định đánh cược một ván.
Cuộc gọi được kết nối, bên kia vang lên tiếng nước cùng với giọng nữ khàn khàn: "Ai vậy?"
"Chào Tổng giám Lý, tôi là thực tập sinh mới của công ty, tôi tên..."
"Phòng 305 Minh Khê Sơn Trang, tôi chờ cô mười lăm phút." Đối phương nói xong thì cúp máy luôn.
Đầu óc Chung Hi chết máy trong giây lát, sau đó cô lập tức vội vàng chạy ra khỏi cao ốc bắt xe.
Mấy nhân viên tụ tập chỗ quầy tiếp tân.
"Cô ta đúng là đồ điên, bị phân đến chỗ Tổng giám Lý mà vẫn ra sức như thế?"
"Nhưng mà hôm nay Tổng giám Lý không đến công ty, chắc là đi ăn với mấy ông anh kim chủ của chị ta. Tôi thấy Chung Hi rất xinh, đoán chừng tối nay khó thoát."
"Leo cao bằng cách này mới nhanh chứ!"
Nhân viên dẫn Chung Hi lên lầu lúc trước cười khẩy: "Chưa biết chừng cô ta còn mong ngóng cơ hội này đấy."
Chung Hi vội vàng chạy tới, cuối cùng cũng đến phòng 305 Minh Khê Sơn Trang trong vòng mười lăm phút.
Bên trong vang lên tiếng cười và âm thanh cụng ly.
Cô chần chừ, thầm nghĩ mình đến muộn ư? Khẳng định là không ổn.
Nhưng bây giờ cô mà đi vào thì chắc chắn sẽ phá hoại bầu không khí bên trong, bất kể là bầu không khí gì.
Chung Hi liếc thấy hai nhân viên phục vụ bưng đĩa đi tới, trong đầu nảy ra một kế.
Lúc này trong phòng riêng vẫn còn vương mùi rượu, người phụ nữ có mái tóc ngắn màu đen dựa vào ghế, tay cầm điếu thuốc lá, đôi mắt phượng khép hờ.
Những người khác đang ngồi đây đều là đàn ông, hơn nữa ai cũng có tiền có thế.
Chung Hi đi theo nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào phòng, lẳng lặng đến gần chai rượu vang ngoài cùng bên phải, sau đó đứng tại chỗ không đi nữa.
Bữa tiệc vẫn tiếp diễn, không có ai chú ý tới Chung Hi.
Cô nhân cơ hội này đánh giá bầu không khí trên bàn tiệc. Hai người đàn ông đang luôn miệng nịnh nọt một người đàn ông khác mặc vest xám, còn người phụ nữ ngồi ở vị trí trung tâm hẳn là Tổng giám Lý mà cô muốn tìm.
Nếu Chung Hi không đoán sai thì có lẽ cô ta là Lý San Nhi, một trong những nhà thiết kế đứng đầu ở MON.
Người trong ngành đồn thổi đời sống cá nhân của cô ta cực kỳ hỗn loạn, đặc biệt là thích chơi với các ông trùm giới kinh doanh, thường xuyên đi cả đêm không về.
Nhưng lúc trước Chung Hi quan tâm tới Lý San Nhi không phải vì mấy tin vỉa hè này, mà là vì tác phẩm của cô ta. Mỗi tác phẩm đều vô cùng hoàn mỹ, có thể nói là kiệt tác.
Người có cảm hứng thiết kế xuất sắc như vậy sẽ không lưu luyến những nơi thối nát thế này.
Ít nhất thì Chung Hi cho là như thế.
Cô ngước mắt lên, đúng lúc trông thấy điếu thuốc trong tay Lý San Nhi đã cháy đến đầu, bèn nhanh chóng dùng tay trái rút hai tờ khăn giấy lót dưới điếu thuốc, vững vàng đón được.
Trước đây cô không làm việc này, nhưng ngồi tù một năm và gặp đủ loại người trong đó, từ lâu cô đã không còn là thiên kim tiểu thư ngây thơ tay không dính nước nữa.
Có vẻ như Lý San Nhi hơi kinh ngạc, nhướng mày liếc nhìn cô.
Chung Hi không nói gì, im lặng đứng đó.
Lý San Nhi dời mắt, lần mò ly rượu vang nhưng trong ly chẳng còn gì.
Chung Hi tinh ý rót rượu cho đối phương, dáng vẻ thành thạo, hơn nữa còn khống chế lượng rượu vừa đủ. Rót rượu xong cô cũng không nhiều lời, lại yên tĩnh đứng về chỗ cũ.
Lý San Nhi hài lòng, nhếch môi hỏi: "Chung Hi phải không?"
"Vâng, thưa Tổng giám Lý." Chung Hi gật đầu.
Lý San Nhi nở nụ cười: "Ngồi đi!"
Chung Hi sửng sốt giây lát rồi làm theo lời cô ta. Những người khác vẫn tiếp tục uống rượu, không có ai chú ý tới hai người.
Sau đó, Lý San Nhi bưng ly rượu của mình lên, phá vỡ bầu không khí náo nhiệt trên bàn rượu.
"Tôi dẫn một người đến cho các vị, cô ấy là... Luna, trợ lý mới của tôi."
"Ánh mắt chọn người của Tổng giám Lý không tồi, sau này Luna tiểu thư nhất định sẽ bộc lộ tài năng trong ngành thiết kế.
"Phải đó! Nào, chúng ta cùng uống một ly."
Lòng bàn tay Chung Hi mát lạnh, cô được dúi cho một ly rượu vang.
Tiệc rượu là thế, đầy giả dối và bợ đỡ, nhưng cô không có lựa chọn nào khác.
Sau vài ly rượu, Lý San Nhi nói mình say rượu váng đầu, bảo Chung Hi dìu mình ra ngoài.
"Lần sau, lần sau lại hẹn tiếp." Nửa người Lý San Nhi dựa vào Chung Hi. Khi ra ngoài cửa, cô ta vẫn là dáng vẻ say mèm. Sau đó hai người đi vào thang máy, xuống bãi đỗ xe.
Chung Hi lập tức lấy điện thoại gọi tài xế lái thuê.
"Tổng giám Lý chờ một lát, lúc nào tôi cũng mang theo kẹo cao su trong túi, cô có muốn ăn không?"
Chung Hi hiểu rõ vị trí của mình.
Thực tập sinh trong công ty lớn chủ yếu là làm việc vặt.
Lý San Nhi khoác khăn choàng, nhìn Chung Hi với dáng vẻ tràn đầy hứng thú.
Lúc cô ta nói chuyện nào còn bộ dạng say rượu: "Tại sao cô lại đến MON?"
Chung Hi thẳng thắn trả lời: "Tôi cần công việc, cần tiền."
Lý San Nhi không nhịn được cười: "Chung tiểu thư không giống lời đồn tí nào. Được, vậy thì cô đi theo tôi, tiền ấy à, dễ kiếm lắm!"
Chung Hi phân tích ý nghĩa trong câu nói của cô ta.
Tài xế lái thuê đã tới.
Lý San Nhi tiện tay ném cho cô chìa khóa một căn hộ.
"Đi quét dọn sạch sẽ, buổi tối tôi cần."
Sau đó cô ta lên xe cùng tài xế lái thuê, nghênh ngang rời đi, bỏ lại Chung Hi một mình ở đó.
Hầm đậu xe của Minh Khê Sơn Trang rất lớn, Chung Hi buộc phải trở về đường cũ rồi đi ra ngoài từ cửa chính.
Chung Hi cúi đầu chờ thang máy. Cửa thang máy mở ra, cô đang định đi vào thì phát hiện người bên trong không di chuyển.
Cô ngẩng đầu lên mới phát hiện toàn là người quen.
Một ánh mắt lạnh lùng dừng trên người Chung Hi. Cô chẳng nói chẳng rằng, nghiêng người nhường đường.
Bạc Lương Thần nhíu mày không vui, đứng im bất động.
Bạch Bân nhận thấy tình hình bất thường, lập tức kéo Vũ Tiểu Thiếu đang định lên tiếng đi ra ngoài.
Bạc Lương Thần gằn ra một câu: "Không phải là cô đến nơi thấp kém này kiếm tiền đấy chứ?"
Chung Hi thoải mái ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mặt Bạc Lương Thần: "Chẳng phải anh cũng thế sao, nhất định phải đến nơi thấp kém này tìm vui? Nếu không có loại người ngu ngốc lắm tiền như các anh thì Minh Khê Sơn Trang sẽ không náo nhiệt thế này."
Cô nói xong liền đi vào thang máy.
"Anh không xuống thì lui vào trong nhường đường đi, thang máy này không phục vụ một mình anh đâu."
Chung Hi ấn phím tầng một, thang máy từ từ đi lên. Cô lấy điện thoại ra tìm địa chỉ mà Lý San Nhi đưa cho.
Bạc Lương Thần liếc thấy mấy chữ đầu, lại thêm trong thang máy chỉ có hai người, anh ngửi thấy mùi rượu hỗn tạp trên người Chung Hi, cho nên mặt mày càng thêm lạnh lùng.
Cô liên tục đến Minh Khê Sơn Trang gặp ai? Lại còn muốn "giao hàng tận nhà"?
Lúc Chung Hi định ra ngoài thang máy thì vô tình trông thấy ánh mắt Bạc Lương Thần nhìn cô tràn đầy chán ghét.
Trái tim nguội lạnh, cô đi ra ngoài không thèm quay đầu lại, chỉ coi anh như không khí.
Bạc Lương Thần siết chặt nắm đấm. Khi cửa thang máy sắp đóng lại, anh xông ra ngoài.
Người khắp Vân Thành đều biết Chung Hi là vợ cũ của anh, cô làm chuyện thấp hèn mất mặt này cũng liên lụy đến anh.
Nghĩ vậy, Bạc Lương Thần chạy về phía Chung Hi.
Chương 49: Thích đàn ông
"Lương Thần!"
Ôn Nguyễn Nhi từ phía khác đi tới, ngọt ngào gọi anh.
Chung Hi nghe thấy cũng nhìn sang, lòng thầm cảm thấy thật xui xẻo, gặp một người chưa đủ hay sao mà còn phải gặp cả đôi?
"Sao em lại ở đây?" Lương Bạc Thần híp mắt, đứng lại chờ Ôn Nguyễn Nhi.
Ôn Nguyễn Nhi nhoẻn miệng cười: "Em đưa cha đến đây nói chuyện, đúng lúc gặp được anh."
Đương nhiên là cô ta biết vị trí của Bạc Lương Thần từ chỗ Tiêu Nghị, lập tức trang điểm chạy tới đây.
Nào ngờ đúng lúc nhìn thấy Chung Hi và Bạc Lương Thần cùng đi từ thang máy ra.
Nhất định là con hồ ly tinh kia đến quyến rũ anh.
May là cô ta đến kịp!
Ôn Nguyễn Nhi mỉm cười khoác tay anh: "Trước đó anh đã đồng ý tối nay sẽ ăn cơm với em, còn nói là muốn đến nhà em làm khách không phải sao?"
Bạc Lương Thần làm lơ câu nói của Ôn Nguyễn Nhi. Lúc anh nhìn về phía Chung Hi, bóng dáng cô đã biến mất không còn tăm hơi.
"Lương Thần? Tối nay luôn nhé, có được không?"
"Tối nay không được, để lần sau." Bạc Lương Thần dời mắt, đi đến thang máy.
...
Chung Hi bắt xe đến căn hộ kia theo địa chỉ, không lâu sau cô phát hiện ra tuyến đường không đúng.
"Bác tài ơi, có phải bác đi sai đường rồi không?"
Tài xế đeo khẩu trang, lập tức giẫm chân ga, rẽ vào một con hẻm nhỏ.
Sau đó dăm ba người đã chờ sẵn ở đó mở cửa xe, lôi Chung Hi ra ngoài.
Cô không kịp chạy ra ngoài, hai tay bị người ta túm chặt.
Tiếp theo, cô nghe thấy bọn chúng mắng vài câu gì đó. Miệng cô bị nhét một chiếc khăn tay, sau đó cô hôn mê bất tỉnh.
"Anh Tiểu Phong, cô nàng này xinh ghê!"
"Hay là cho các huynh đệ..."
"Đến nơi rồi tính. Vụ này không ít tiền, đừng phá hỏng." Gã đầu sỏ Vương Phong nhổ nước bọt xuống đất, sau đó gửi tin nhắn cho Ôn Nguyễn Nhi, còn gửi kèm ảnh Chung Hi bị kéo lên xe.
Bên kia, Ôn Nguyễn Nhi đang làm nũng với Bạc Lương Thần ở bãi đỗ xe, bắt anh phải về nhà họ Ôn ăn tối với mình.
Điện thoại đổ chuông, cô ta nhìn thấy bức ảnh kia, vui đến nỗi suýt cười thành tiếng.
Nhưng cô ta sợ Bạc Lương Thần nhìn thấy nên chỉ mừng thầm trong lòng thôi.
Tuy nhiên, cô ta vui quá nên không chú ý đến ánh mắt lạnh lùng của Bạc Lương Thần vừa lia qua mình.
Chuông điện thoại của Bạc Lương Thần cũng vang lên, anh nhận cuộc gọi. Bên kia là giọng nói của anh Long: "Người anh bảo tôi theo dõi lại bị người ta trói rồi, là thằng em phố Khoan Ngũ. Xử lý thế nào?"
Ánh mắt Bạc Lương Thần tối sầm, anh nhớ ra lúc nãy Chung Hi đã uống rượu.
"Đưa người đến khách sạn giúp tôi."
Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy câu này thì cuống lên, cố nặn ra vài giọt nước mắt: "Lương Thần, anh đang nói gì thế?"
Cô ta bày ra dáng vẻ tủi thân, trông nũng nịu thật đấy, nhưng mà Bạc Lương Thần lại không nể tình.
Anh tiếp tục nghe âm thanh trong điện thoại, anh Long mỉm cười nói: "Tôi đã tra rõ chuyện này, có liên quan đến vị Ôn tiểu thư nhà anh."
Nói thẳng ra là hai người phụ nữ tranh nhau bể đầu vì một người đàn ông.
Bạc Lương Thần nghe vậy, mặt mày tràn đầy lạnh lùng. Anh đặt điện thoại xuống rồi nhìn Ôn Nguyễn Nhi bọc mình như cái bánh chưng: "Hẳn là anh đã bảo trợ lý Mẫn nhắc nhở em yên tâm dưỡng thai ở nhà."
Vậy mà năm lần bảy lượt cô ta coi lời nói của anh như gió thổi bên tai?
Ôn Nguyễn Nhi nhận thấy anh không vui, bèn lập tức giải thích.
"Lương Thần, hôm nay thật sự là em đưa cha em đến đây, em... Nếu anh không thích em ra ngoài vậy, bây giờ em sẽ về ngay!"
Cô ta tỏ vẻ một lòng một dạ sống vì Bạc Lương Thần.
Cuối cùng Bạc Lương Thần cũng không nổi giận, không hiểu sao gương mặt của Ôn Nguyễn Nhi ở ngay trước mắt lại khiến anh nhớ tới Chung Hi mấy năm về trước.
Sau một hồi lâu, anh ấn mở cửa xe: "Đến nhà họ Ôn ăn cơm đúng không? Bây giờ đi luôn."
"Vâng!"
Ôn Nguyễn Nhi cực kỳ vui vẻ, gật đầu thật mạnh rồi kéo anh lên xe.
Nếu cô ta là Chung Hi thì sẽ biết lúc này Bạc Lương Thần khẽ híp mắt đầy khinh miệt là dấu hiệu báo trước anh sắp nổi giận.
Nhưng tiếc là Ôn Nguyễn Nhi không biết.
Ban đêm, Chung Hi cảm thấy đầu đau như búa bổ, cô day huyệt thái dương, chật vật chống giường ngồi dậy.
Cô quan sát hoàn cảnh xa lạ xung quanh, đây là khách sạn ư?
Cô cố gắng nhớ lại, hình như một giây trước khi ngất xỉu, cô nghe thấy mấy tên côn đồ gọi anh Long gì đó. Anh Long là ai?
Chung Hi gõ đầu, cô không nhớ ra.
Tinh!
Cô nghe thấy tiếng quẹt thẻ mở cửa, lập tức nằm xuống giả vờ ngủ.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, cô cảm nhận được có người đi đến phía đối diện mình, bàn tay dưới chăn siết chặt lại.
Nếu như người này có hành vi quá đáng thì cô nhất định sẽ liều mạng chống cự.
Lạ thật đấy, sao đối phương lại cứ đứng như thế?
Chung Hi cố gắng biểu hiện giống như đang ngủ thật.
Mãi cho đến khi cô nghe thấy giọng nói của người này: "Anh Long, lần này làm phiền anh rồi. Vẫn ổn, người bình yên vô sự."
Anh vừa nói vừa đi vào phòng tắm.
Nghe thấy tiếng đóng cửa "rắc rắc", Chung Hi giận dữ mở choàng mắt: "Bạc Lương Thần!"
Anh lại tìm người trói cô đến đây?
Lẽ nào anh còn muốn làm nhục cô một lần nữa...
Tên khốn này!
Chung Hi nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm thì hận nghiến răng. Cô nhìn thấy quần áo treo bên ngoài phòng tắm, bèn chầm chậm xuống giường rồi chạy ra khỏi phòng.
Bạc Lương Thần, anh chờ bị người toàn thành phố nhìn hết đi!
Mười phút sau Bạc Lương Thần ra khỏi phòng tắm, tìm mãi mà không thấy áo choàng tắm đâu.
Mặt mày trở nên lạnh lùng, anh cảm thấy không ổn.
Anh lại nhìn lên giường thì chẳng thấy người lúc nãy đâu.
Ngay sau đó, cửa phòng vốn khép hờ bị đẩy ra, một đám người cầm điện thoại di động chen nhau ùa vào, điên cuồng chụp ảnh quay video trong phòng.
Lúc nãy có người hô trong hành lang, nói là diễn viên điện ảnh đang hot Hàn Diệp đang ở trong căn phòng này, vì vậy bọn họ mới bu đến đây.
Bây giờ không thấy diễn viên điện ảnh nào cả, mà chỉ thấy một người đàn ông vừa tắm xong đang quấn khăn tắm.
Mặc dù người này rất đẹp trai, nhưng chắc chắn không phải là diễn viên điện ảnh.
Rầm! Bạc Lương Thần đóng sầm cửa phòng tắm lại, bàn tay túm khăn tắm nổi rõ khớp xương, gân xanh gồ lên. Anh hung ác gằn ra một câu: "Chung Hi, cô cứ chờ đấy cho tôi!"
Nhưng anh không ngờ chuyện này vẫn chưa dừng lại ở đó. Sau khi đám người kia rời đi, một tin tức giật gân được đăng tải ẩn danh.
"Ông trùm giới kinh doanh của thành phố chúng ta - ngài Bạc nào đó - chơi trai bao qua đêm ở khách sạn."
Bài viết còn đính kèm ảnh chụp phòng khách sạn và một bức ảnh bị làm mờ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ đó là một người đàn ông đang tắm.
Khi Bạc Lương Thần được trợ lý đón ra ngoài khách sạn, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo.
Trợ lý Mẫn đóng cửa xe, lập tức báo cáo: "Bạc Tổng, đã xử lý tin tức."
Nhưng sắc mặt người đàn ông vẫn cực kỳ khó coi.
...
Ôn Nguyễn Nhi đang ở nhà thì nhận được cuộc gọi từ người đại diện Tiểu Linh: "Nguyễn Nhi, em và Bạc Tổng đi khách sạn à? Có phải hai người bị fan hâm mộ phát hiện nên mới ra hạ sách này không?"
"Chị đang nói gì thế?"
Ôn Nguyễn Nhi nhíu mày tỏ vẻ khó hiểu.
"Không phải em và Bạc Tổng cùng đi khách sạn, sau đó bị người ta chụp ảnh sao?" Tiểu Linh nói xong, bỗng hiểu ra điều gì. Lẽ nào Bạc Lương Thần nhân lúc Ôn Nguyễn Nhi mang thai mà đi khách sạn ăn vụng?
"Nguyễn Nhi, em đừng kích động, cứ xem như chị chưa nói gì nhé! Bây giờ chị sẽ đi xác định thực hư."
Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy âm thanh ngắt kết nối vang lên trong điện thoại, cảm thấy có gì đó bất thường. Cô ta ấn mở giao diện tin tức, lướt xem từng tin, sau đó đôi mắt đẹp trợn tròn.
Trang Uyển Như gõ cửa: "Nguyễn Nhi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Người trên tin tức có phải là Lương Thần không? Lúc nãy cậu ta nói chuyện với cha con vô lễ như vậy, thậm chí cơm còn chưa ăn xong đã bỏ đi, lẽ nào là vì đi gặp gã đàn ông khác?"
Nếu như Bạc Lương Thần thật sự ra ngoài tìm gái thì bọn họ cũng chẳng thể nói được gì.
Nhưng nếu anh qua lại với một người đàn ông thì sao?
Ôn Nguyễn Nhi về làm dâu sẽ có địa vị gì?
"Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân thật sự dẫn đến lúc trước cậu ta ly hôn với Chung Hi?" Trang Uyển Như mở to mắt, đoán già đoán non.
Chương 50: Có giỏi thì anh giết tôi đi
Trong phòng khách vang lên tiếng mắng chửi của Ôn Quốc Huy: "Tên họ Bạc kia nghĩ mình là ai? Lập tức bảo cậu ta hủy hôn, con gái tôi sẽ không lấy hạng người này."
Ôn Nguyễn Nhi cuống lên, vội vàng kéo vạt áo của Trang Uyển Như: "Cha tôi rất nghe lời bà, bà hãy khuyên ông ấy giúp tôi!"
Trang Uyển Như khó xử: "Con cũng biết tính cha con rồi đấy, trừ khi Bạc Lương Thần đến xin lỗi cha con, nếu không thì ông ấy sẽ không nguôi giận đâu. Hay là con gọi điện hỏi cậu ta đi!"
Trang Uyển Như ân cần nghĩ cách giúp Ôn Nguyễn Nhi, bà ta cũng không muốn thả con cá lớn Bạc Lương Thần này.
Không chỉ vì giá trị con người của Bạc Lương Thần, mà còn bởi vì anh là chồng cũ của Chung Hi.
Hễ nghĩ đến chuyện Chung Hi rất có thể sẽ đến tìm mình vì chuyện nhà họ Chung lúc trước, Trang Uyển Như lập tức sợ đến kinh hồn bạt vía, ngủ không yên giấc.
Bà ta nhất định phải kéo cha con nhà họ Ôn về phe mình!
Ôn Nguyễn Nhi thích Bạc Lương Thần như vậy, chỉ cần Trang Uyển Như giúp cô ta giành được vị trí Bạc phu nhân thì chẳng phải là ổn rồi sao?
Nghĩ vậy, Trang Uyển Như chậm rãi vỗ vai Ôn Nguyễn Nhi: "Cho dù tính tình Bạc Lương Thần lạnh lùng đến mấy thì con cũng đã là người của cậu ta. Mặc dù hai đứa không tổ chức hôn lễ, nhưng sớm muộn gì cậu ta cũng phải nhận đứa bé trong bụng con. Đừng sợ!"
Trong mắt Ôn Nguyễn Nhi lóe lên cảm xúc hoảng hốt.
Không được, không thể kéo dài thêm nữa, chẳng may chân tướng cô ta mang thai bị vạch trần thì Bạc Lương Thần nhất định sẽ giết cô ta.
"Tôi đi tìm anh ấy!"
Trang Uyển Như vội vàng kéo cô ta lại: "Bây giờ chuyện đã ầm ĩ lên cả tin tức rồi, chắc chắn là cậu ta rất tức giận. Dì thấy con không nên đến đó, ngộ nhỡ bị phóng viên chặn..."
Nghe Trang Uyển Như suy nghĩ mọi điều vì mình, bày mưu tính kế cho mình, hình như Ôn Nguyễn Nhi không còn ghét bà ta như vậy nữa.
"Vậy bà nói xem tôi phải làm thế nào?"
Trang Uyển Như mỉm cười. Rốt cuộc đối phương cũng chỉ là một cô bé, sao có thể mưu mô như bà ta?
Bà ta đóng cửa phòng lại, nói khẽ: "Bạc Lương Thần bị người ta tung tin đồn nhảm, nếu hai đứa có thể tiếp tục hoàn thành hôn lễ thì lời đồn ắt tự sụp đổ, con hiểu chưa? Bây giờ chỉ có con mới có thể cứu vãn danh dự của cậu ta."
Hai mắt Ôn Nguyễn Nhi sáng ngời, hình như đúng là thế!
"Còn nữa, tốt nhất là con hãy xử lý sạch sẽ kẻ có khả năng quấy rối hôn lễ, kẻo chuyện cũ lại tái diễn." Trang Uyển Như lộ vẻ tính kế.
Bà ta không cần đích thân xử lý Chung Hi, cứ để Ôn Nguyễn Nhi ra tay là được.
Ôn Nguyễn Nhi cắn răng, một lòng một dạ muốn cưới Bạc Lương Thần: "Tôi biết rồi!"
Sau khi Trang Uyển Như rời đi, Ôn Nguyễn Nhi lập tức gọi vào số điện thoại của Tiểu Phong: "Xong việc chưa?"
Bên kia vang lên một giọng nói xa lạ.
"Ôn tiểu thư, chuyện cô thuê Vương Phong làm đã xong rồi."
"Anh là ai?"
Ôn Nguyễn Nhi đứng phắt dậy.
"Tôi họ Triệu, sau này Ôn tiểu thư đừng gọi vào số điện thoại này nữa, từ nay về sau không còn Vương Phong." Triệu Trạch bỏ lại câu này rồi cúp máy, thẳng tay ném điện thoại xuống biển.
Phía sau có một tên đàn em bước lên báo cáo: "Anh Trạch, xong cả rồi."
Trên mặt biển cách đó không xa, một con thuyền nhỏ lặng lẽ trôi đi, một người đàn ông đã mất đi ý thức nằm trên thuyền.
Triệu Trạch ngáp một cái: "Về thôi, cò cưa lâu như vậy, anh Long và Bạc Tổng sẽ chê chúng ta làm việc không tốt."
Ở bên kia điện thoại, Ôn Nguyễn Nhi hoang mang lo sợ, ngồi co quắp trên thảm trải sàn.
Làm sao bây giờ?
Có phải Bạc Lương Thần đã phát hiện hay không?
Nửa tiếng sau, Bạc Lương Thần lạnh lùng ngồi trên sofa trong phòng khách sạn, trợ lý Mẫn đứng trước mặt anh báo cáo: "Tôi đã liên lạc với các các trang web và kênh truyền thông lớn, bọn họ sẽ gỡ toàn bộ các tiêu đề liên quan ngay lập tức. Ngoài ra, tôi đã tra được những bức ảnh chụp anh trong khách sạn do Chung Hi tuồn ra."
Trợ lý Mẫn cẩn thận nói ra nửa câu sau: "Hơn nữa, những bức ảnh kia có giá rất cao."
Ánh mắt Bạc Lương Thần trở nên lạnh lẽo, khớp tay kêu răng rắc.
Anh nhất thời mềm lòng bảo anh Long cứu cô từ trong tay tên côn đồ kia, cuối cùng nhận được kết quả ăn cháo đá bát?
Được, được lắm!
"Bây giờ cô ta đang ở đâu?" Lúc hỏi câu này, Bạc Lương Thần không thể nén được cơn giận nữa.
"Cô ấy đang quét dọn ở khu căn hộ Phong Thự."
Trợ lý Mẫn báo cáo đúng sự thật.
"Chuẩn bị xe."
Bạc Lương Thần đi thẳng đến bãi đỗ xe, ánh mắt kia như hận không thể treo ngược Chung Hi lên mà đánh.
Nhà số 17 tòa nhà 9 khu căn hộ Phong Thự.
Chung Hi đeo găng tay, không ngừng lau vết tranh sơn dầu trong phòng, trên sàn nhà khắp cả căn hộ đầy rẫy bản thảo thiết kế hỏng được vẽ bằng thuốc màu của Lý San Nhi.
Lúc nãy khi cô chạy tới đây, Lý San Nhi không trách cô tới muộn mà chỉ bảo cô quét dọn sạch sẽ nơi này, sau đó đi luôn.
Chung Hi quỳ trên mặt đất, vừa lau vừa nghĩ chắc là phản ứng của Bạc Lương Thần khi bị người ta vây xem rất buồn cười.
"Mình nên ở lại xem thêm một lát mới phải."
Di động rung lên "ù ù", là Lục Bắc gọi tới.
"Em không sao chứ? Bây giờ em đang ở đâu, anh đến tìm em!" Lục Bắc lo lắng hỏi han.
"Em đang tăng ca." Chung Hi lẩm bẩm. Vừa hay cô muốn đi ra ngoài hít thở không khí, bèn tháo gang tay rồi đi ra ngoài.
"Nếu em có chuyện gì thì phải nói cho anh biết đấy, đừng gánh vác một mình."
Chung Hi đáp "ừm", tầm mắt dừng trên chiếc xe đang chạy vào khu chung cư ở đằng xa.
"Yên tâm đi Lục Bắc, em tự có tính toán."
Cô đặt điện thoại xuống, cứ thế nhìn Bạc Lương Thần xuống xe rồi đi đến trước mặt mình.
Chung Hi chậc lưỡi: "Người của Bạc Tổng làm việc năng suất thật đấy!"
Trò vặt này cùng lắm cũng chỉ là chuyện mấy câu nói của Bạc Lương Thần mà thôi, đám truyền thông kia nhất định sẽ nể mặt anh.
Nhưng Chung Hi cũng đạt được mục đích trêu đùa anh. Lúc nãy thấy dáng vẻ tức giận của anh, cô càng cảm thấy sảng khoái.
Một giây sau, cổ cô bị anh dùng lực lớn bóp chặt.
"Bây giờ cô còn cảm thấy thú vị không?" Người đàn ông bỗng sáp lại gần Chung Hi, trong đôi mắt sắc bén không hề có một chút do dự: "Tôi không nên giữ lại cô."
Chung Hi cười khẽ.
Cô bị ép ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô không giãy giụa, cũng không phản kháng, giống như một con rối không có tri giác.
Phản ứng dửng dưng của cô khiến Bạc Lương Thần cảm thấy bất thường.
"So với những gì tôi phải gánh chịu, Bạc Tổng bị người ta nhìn vài cái thì có nhằm nhò gì?" Trong lời nói nhỏ nhẹ của Chung Hi xen lẫn cảm xúc căm hận: "Chỉ cần anh không giết chết tôi, thì tôi vẫn cứ quậy tiếp."
Cô tự biết lượng sức mình. Với thực lực của cô bây giờ, cô không thể làm gì được tập đoàn Bạc thị. Nhưng được cái cô đã mất hết tất cả, chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cô không sợ mất mặt, không giống Bạc Lương Thần.
Anh ngạo nghễ trên cao, tự cho là mình giỏi. Đối với anh mà nói, loại chuyện này chẳng khác gì một cây gai đâm vào tim, nhất định là khó chịu lắm nhỉ?
Chung Hi nghĩ như vậy, nụ cười càng tươi hơn.
"Vẫn còn cười được?" Bạc Lương Thần nhíu mày, lực tay tăng gấp đôi.
Chung Hi cảm thấy càng lúc càng khó thở, trong nháy mắt đó cô cảm nhận được Bạc Lương Thần thật sự muốn lấy mạng cô!
Tay cô bất giác cào lên cánh tay anh, cơ thể bắt đầu run rẩy và vùng vẫy.
Bốn mắt nhìn nhau, giọng nói của anh như vọng ra từ trong địa ngục.
"Cô cũng sợ chết..."
Anh còn chưa nói hết câu đã thấy khóe môi Chung Hi nở nụ cười đẹp mà thê lương. Cô cố gắng dùng chút lý trí còn sót lại khống chế hành động của mình.
Hai tay buông xuôi, mặc cho anh bóp cổ mình.
Trong giây phút ấy, Bạc Lương Thần hơi hoảng hốt.
"Cầu xin tôi thì tôi sẽ tha cho cô."
Nhưng Chung Hi từ từ nhắm mắt lại như thể cam chịu số phận.
Khoảnh khắc đó Bạc Lương Thần bỗng buông tay, cơ thể Chung Hi trượt theo bức tường rơi xuống đất.
Cô không hít thở dồn dập, mà chỉ kiệt sức ho sặc sụa vài tiếng, cả người giống như một đóa hoa tàn.
"Bạc Lương Thần, cả đời này tôi sẽ không bao giờ cầu xin anh! Có giỏi thì anh giết chết tôi đi!"
Bình luận facebook