Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-45
Chương 41: Cô đoán xem tôi sẽ làm gì?
Chung Hi nhìn chiếc váy dạ hội đó, trong lòng nổi lên suy nghĩ bỏ cuộc.
Nhưng bụng lại kêu ùng ục.
Cô không thể quan tâm được nhiều đến vậy, xách túi quần áo đi vào nhà vệ sinh.
Tham gia buổi tiệc lần này đều là những nhân vật nổi tiếng trong làng giải trí Vân Thành, cũng như một số nhà sản xuất và đạo diễn, nhưng nhiều nhất vẫn là các ngôi sao nữ và người mẫu nữ.
Oanh oanh yến yến đầy sảnh, phải nói là trang điểm lộng lẫy.
Chung Hi mặc một chiếc váy đuôi cá màu nhạt trễ vai, trang trọng nhưng không mất đi vẻ kiêu sa, phần cổ và xương quai xanh mảnh mai vô cùng bắt mắt, cho dù là ở giữa những ngôi sao nữ xinh đẹp gợi cảm này thì cô cũng không hề thua kém.
“Gia đình anh sắp xếp cái bẫy gì cho anh vậy? Em nên đi sang bên kia ăn gì đó đây, anh tránh em xa một chút.” Cô không muốn dính líu đến bất kỳ cuộc tranh chấp giàu sang quyền thế nào n, nhưng quan trọng hơn hết vẫn là lấp đầy bụng.
“Đừng… Em đi đâu, anh đi cùng em.”
Anh nở nụ cười của một badboy, đẹp trai đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng Chung Hi rất tỉnh táo, “Anh là muốn lợi dụng em, đúng chứ?”
Cô không nhìn nhầm, vừa rồi Lục Bắc lợi dụng cô để chặn vài ngôi sao nữ đến bắt chuyện.
Lục Bắc nhếch khóe môi, cẩn thận gắp thức ăn cho cô, “Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí cả.”
Nhìn toàn bộ sảnh tiệc, e rằng chỉ có một mình Chung Hi là thật sự đang ăn.
Chung Hi nhìn thức ăn trong đĩa, âm thầm nghiến răng, “Thôi quên đi, không tính toán với anh.”
Xem như trả tiền cho bữa ăn vậy.
Lục Bắc mỉm cười đứng ở một bên, từ đầu đến cuối luôn ở bên cạnh cô, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Nguyễn Nhi, kia có phải Chung Hi không!” Có người ở tầng hai chú ý đến Chung Hi, “Người bên cạnh cô ta chính là cậu chủ nhà họ Lục nhỉ, hai người họ thật sự đang hẹn hò sao?”
Ôn Nguyễn Nhi đang trò chuyện với bạn bè về việc sẽ tham gia tuần lễ thời trang, khi nghe thấy câu này thì sắc mặt sa sầm xuống.
“Hẹn hò? Dựa vào cô ta thì có thể bước được vào cửa nhà họ Lục sao? Bu bám thì ngược lại là thật, đêm qua họ còn vào khách sạn cùng với nhau đấy.” Ôn Nguyễn Nhi cười khẩy nói, đây là chuyện cô ta tra ra được sau khi gọi điện thoại đến khách sạn.
Chung Hi mới ra tù vài ngày, chắc chắn bọn họ đã thông đồng với nhau từ lâu.
Một chiếc giày rách nhà họ Bạc không cần nữa mà thôi…
Nhưng nhìn dáng vẻ chói mắt của Chung Hi đứng bên cạnh Lục Bắc, Ôn Nguyễn Nhi vô cùng ghen tị.
“Có lẽ không hòa toàn là cô ta bu bám đâu, Lục Bắc đã đặt một chiếc nhẫn kim cương LOVEERKIN cho cô ta đấy!”
“Vậy thì thế nào?”
Ôn Nguyễn Nhi hét lớn.
Cô ta dốc hết tâm tư cũng không có được Bạc Lương Thần, vậy mà Chung Hi sau khi ly hônvà ngồi tù lại có thể gặp được một người đàn ông kim cương như Lục Bắc, dựa vào cái gì chứ?
Nếu Chung Hi được gả vào nhà họ Lục trước, vậy thì Ôn Nguyễn Nhi cô ta còn có mặt mũi sao?
“Nguyễn Nhi, cậu không cần phải tức giận như vậy, cô ta không thể nào so sánh được với cậu, cô ta là kết hôn lần hai đấy.” Bạn cô ta cười tủm tỉm nói: “Hơn nữa cô ta ở cùng với Lục Bắc, cậu sẽ không cần lo lắng cô ta và Bạc Lương Thần nối lại tình xưa nữa.”
Phải biết rằng scandal kết thúc hôn lễ của Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi ngày đó đã lan khắp thành phố.
Tuy rằng mọi người đều không muốn tin, nhưng Bạc Lương Thần đã đuổi theo Chung Hi bỏ đi, việc này tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến.
Ôn Nguyễn Nhi không thể ngồi yên, lấy cớ đi vệ sinh gọi điện thoại cho Tiêu Nghị, “Chuyện trước đây anh nói Bạc Lương Thần trả hết nợ giúp Chung Hi, là thật sao?”
“Đương nhiên, sao vậy?”
“Anh nói, vì sao anh ấy lại làm như vậy.” Ôn Nguyễn Nhi có chút nôn nóng.
Tiêu Nghị ở bên kia điện thoại cố ý an ủi cô ta, “Có lẽ là để tự tay giết chết Chung Hi, Bạc Lương Thần rất hận người nhà họ Chung, giữ lại Chung Hi có lẽ là để chơi trò mèo vờn chuột, từ từ chơi chết cô ta.”
“Thật ư?”
Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy lời này, tâm trạng mới cân bằng lại được một chút.
Đúng lúc này, Chung Hi đi vào nhà vệ sinh, mở một cánh cửa trong đó ra giống như hoàn toàn không nhìn thấy Ôn Nguyễn Nhi.
Ôn Nguyễn Nhi liếc nhìn trong gương.
“Được rồi, trước không nói với anh nữa.” Cô ta cúp máy, bước đi.
Cô ta không quan tâm mối quan hệ giữa Bạc Lương Thần và Chung Hi bây giờ là gì, cô ta chỉ muốn trả lại gấp ngàn lần sự chế giễu mà cô ta phải chịu trong hôn lễ!
Chỉ cần khóa cánh cửa này từ bên ngoài rồi dội một chậu nước đá vào bên trong…
Nghĩ như vậy, khóe miêng Ôn Nguyễn Nhi nhếch lên một nụ cười.
Chỉ là cô ta vừa đưa tay lên, cánh cửa đột nhiên được mở ra từ bên trong.
“Á!”
Ôn Nguyễn Nhi trượt chân, bị Chung Hi kéo vào.
Sau đó, ào ào!
Thùng nước đá trên bậc thềm bị Chung Hi đá vào người Ôn Nguyễn Nhi.
“Đồ điên này!”
Ôn Nguyễn Nhi ướt sũng cả người, nhưng Chung Hi lại không sao!
Ôn Nguyễn Nhi hét chói tai, hung dữ trừng mắt với Chung Hi.
Chung Hi nhìn cô ta với vẻ thích thú, “Vừa rồi ở tầng hai cô luôn nhìn chằm chằm tôi, còn bàn tán về tôi với bạn bè cô, cô cho rằng tôi vừa mù vừa ngu giống như cô sao?”
Ôn Nguyễn Nhi nghiến răng, “Vậy cô cũng không được hắt nước đá vào tôi!”
“Bằng không, đợi cho cô khóa trái cánh cửa này lại rồi dội nước lên người tôi ư?” Chung Hi đưa tay ra, đẩy mạnh lưng Ôn Nguyễn Nhi vào tường.
Kể từ sau khi bị mấy tên côn đồ kia bao vây thì Chung Hi trở nên rất nhạy cảm và cảnh giác.
Vừa rồi cô luôn có thể cảm thấy ai đó đang nhìn mình, cho nên cô mới dùng chiêu dụ rắn ra khỏi hang.
Lại không ngờ, Ôn Nguyễn Nhi hèn hạ như vậy.
Ôn Nguyễn Nhi cố hết sức giãy dụa, “Đồ điên, tôi đang mang thai con của Bạc Lương Thần đấy, nếu mẹ con chúng tôi có bất trắc gì, anh ấy sẽ không buông tha cho cô đâu!”
“Con của Bạc Lương Thần?”
Chung Hi giật mình, lẩm bẩm đọc mấy chữ này, ánh mắt chuyển đến bụng Ôn Nguyễn Nhi.
Họ cũng đã có con rồi?
Cũng đúng, cô và Bạc Lương Thần đã ly hôn lâu thế kia, anh ta cũng đã sớm có tình mới rồi.
Ôn Nguyễn Nhi nhìn thấy Chung Hi có chút lơ đễnh còn tưởng cô sợ Bạc Lương Thần, bèn xách một góc vạt váy lên.
Cô ta bỗng nhiên nhướng mày, vô cùng đắc ý, “Bây giờ cô quỳ xuống xin lỗi tôi đi, nghĩ cách làm khô chiếc váy này của tôi, nếu tâm trạng tôi tốt sẽ nói giúp cô vài câu van xin trước mặt Bạc Lương Thần, bằng không cô đợi chết đi. Anh ấy sẽ làm bất cứ mọi điều vì tôi và con, giết chết cô cũng dễ dàng giống như giết chết một con kiến vậy.”
“Ha…”
Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy một tiếng cười khẩy vô cùng mỉa mai.
Cô ta trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, “Chung Hi, cô có nghe thấy lời tôi nói không!”
“Nghe thấy rồi, hơn nữa còn nghe rất rõ ràng.” Chung Hi cúi đầu nhìn, tiện tay cầm chổi quét dọn ở góc tường lên, đặt vào trong tay ra dấu.
Vẻ mặt đó, hoàn toàn không quan tâm đến lời Ôn Nguyễn Nhi nói.
Ôn Nguyễn Nhi thấy cô từng bước đi về phía mình, có hơi không hiểu rõ suy nghĩ của Chung Hi, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, “Được, người phụ nữ điên này, cô muốn chết phải không? Tôi sẽ gọi người vào ngay bây giờ!”
“Gọi đi, tốt nhất là để các đạo diễn nổi tiếng kia cũng nghe tiếng mà chạy đến, xem dáng vẻ nhếch nhác của cô bây giờ đi.”
Chung Hi không quan tâm, xách chổi đi từng bước về phía Ôn Nguyễn Nhi.
“Cô, cô làm gì?”
Ôn Nguyễn Nhi vừa mở miệng đã bị Chung Hi tát“bốp” một cái.
Cô ta vừa đau vừa tức, che gò má nóng ran, liên tục lùi lại.
Bời vì vào lúc này, ánh mắt của Chúng Hi thật sự rất đáng sợ, giống như ác quỷ đến từ địa ngục, trong đôi mắt đen kịt chứa đầy thù hận,
Lộp bộp.
Cây chổi đập vào bậc thềm, cùng lúc đó Chung Hi giơ chổi lên, mạnh mẽ lên tiếng, “Ôn tiểu thư, tôi nhắc nhở cô chút để cô còn biết lý do vì sao lại bị tôi đánh.”
“Cô dám đánh tôi?”
“Tôi có thù với Bạc Lương Thần, một mối thù đẫm máu. Bây giờ cô nói với tôi, cô mang thai con của anh ta, cô đoán xem tôi sẽ làm gì?”
Chương 42: Nỗi đau nghẹn ngào
Ôn Nguyễn Nhi hoàn toàn choáng váng.
Cô ta chỉ muốn hù dọa Chung Hi.
Chứ chưa từng nghĩ rằng mình sẽ giao điểm yếu vào trong tay cô.
“Con người tôi cũng không độ lượng gì, có thù tất báo! Lúc trước các người hại tôi mất đi một đứa con, vậy bây giờ tôi trả lại, không quá đáng nhỉ?” Chung Hi nở một nụ cười, nụ cười thê lương nhưng xinh đẹp, ánh mắt rất sắc bén, “Tôi rất muốn nhìn thấy dáng vẻ phát điên của Bạc Lương Thần đấy.”
“… Cô đừng làm chuyện ngu ngốc, cho dù giữa các người có ân oán gì thì đứa trẻ trong bụng tôi là vô tội!”
Chung Hi bình tĩnh nhìn cô ta, lẩm bẩm nói, “Đúng thế, đứa trẻ là vô tội.”
Vậy đứa trẻ cô đã mất thì sao?
Có ai quan tâm không!
“Không, đừng, cô đừng tới đây! Có ai không, bên ngoài có ai không!”
Ôn Nguyễn Nhi sửng sốt, hoảng sợ hét lên.
Cô ta hoàn toàn không có thời gian để bận tâm đến thứ khác, khó khăn lắm cô ta mới có được thẻ bài trong bụng, dựa vào đứa trẻ này mới có thể kết hôn với Bạc Lương Thần.
Nếu mất đứa trẻ này, thì cô ta sẽ kết thúc.
Cô ta liên tục lùi về phía sau, nghiêng mình né tránh lại ngã ngồi xuống bồn cầu.
Cả người lún vào trong, váy ướt sũng hết cả.
Nhưng Chung Hi vẫn đang tiến về phía trước, đến gần trước mặt cô ta, thù hận trong đôi mắt ấy cũng ngày càng mãnh liệt hơn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Ôn Nguyễn Nhi giống như địa ngục.
“Đừng mà!”
Tiếng hét chói tai của Ôn Nguyễn Nhi phát ra từ trong nhà vệ sinh.
Lục Bắc đứng ở cửa một lúc lâu cuối cùng không nhịn được, xông thẳng vào kéo Chung Hi đi.
Cùng lúc đó, những vị khách khác cũng nghe thấy tiếng vang trong nhà vệ sinh nữ, thấy Lục Bắc đưa Chung Hi đi rồi lại nghe thấy tiếng khóc ở bên trong, một vài người bèn thò người nhìn vào.
Ôn Nguyễn Nhi bị mắc kẹt trong bồn cầu trông nhếch nhác không thể nhìn nổi, không biết trên người bị dội vào thứ gì mà tất cả đều bốc mùi, quan trọng nhất là trên đầu cô ta còn đang quấn cây chổi vừa mới dọn bồn cầu.
Dáng vẻ nhếch nhác không thể nhìn nổi, giống hệt như vừa bò ra khỏi thùng rác.
Mọi người đều xoay đầu đi với vẻ ghét bỏ, “Dù thế nào cũng là tiểu thư khuê các, sao lại thành như thế này, thật sự quá mất mặt.”
“Đúng vậy, đây là mùi gì…”
Ôn Nguyễn Nhi run lên vì tức giận, đôi môi đỏ mọng không ngừng chửi mắng, “Chung Hi, cô hèn hạ, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Lúc này Chung Hi đã được Lục Bắc kéo đến vườn hoa phía sau.
“Không bị thương chứ?”
Chung Hi im lặng lắc đầu, nhíu mày nói: “Anh vào sớm quá, nếu cho em thêm chút thời gian nữa, em…”
Ánh mắt Lục Bắc sa sầm xuống, “Đừng ầm ĩ nữa.”
Giữa hai hàng lông mày của anh lộ ra một chút đau lòng.
Chung Hi xoay đầu đi, im lặng không lên tiếng.
Hàng đêm cô vẫn bị dày vò bởi những cơn ác mộng kia, mà Bạc Lương Thần đã bắt đầu một cuộc sống mới, không chỉ ôm mỹ nhân trong ngực mà còn có con nữa!
Làm sao cô có thể nuốt được cơn tức này, càng nghĩ càng cảm thấy lồng ngực đau đến nghẹt thở.
Một giây sau, cô được kéo vào trong một cái ôm không tính là ấm áp nhưng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương.
“Em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, anh thà rằng em trực tiếp đánh Ôn Nguyễn Nhi sẩy thai, cho dù có hậu quả gì anh cũng có thể gánh vác thay em, nhưng mà em phải thừa nhận em không thể ra tay với đứa trẻ trong bụng cô ta.”
Cô hận Bạc Lương Thần, cũng sẽ trả thù Ôn Nguyễn Nhi, nhưng lại không có cách nào tổn thương đến đứa trẻ vô tội ấy được.
Rõ ràng là một người không thể tàn nhẫn, vậy thì tại sao phải đày đọa mình?
Ở thành phố khiến Chung Hi cảm thấy cô độc này, dường như chỉ có Lục Bắc mới có thể nhìn ra được cô chỉ là đang cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi.
“Xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
Chung Hi hít sâu một hơi, “Hiện trường có nhiều phóng viên như vậy, chuyện Lục thiếu anh vào nhà vệ sinh nữ e rằng sẽ lan truyền rất nhanh, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.”
Đôi mày chau lại của Lục Bắc giãn ra.
“Em đấy!”
Anh còn muốn nói gì đó, nhưng nghe thấy tiếng bước chân, nhìn ra phía sau thì thấy thư ký Trương và những người khác đã đi theo ra ngoài.
“Đi thôi, vừa rồi em cũng không ăn được gì, anh đưa em ra ngoài ăn ngon.”
Vẫn là nên rời khỏi nơi thị phi này trước đã, vốn muốn để Chung Hi đến để giải khuây, nhưng lại gặp phải một chuyện phiền lòng như vậy trong lòng Lục Bắc cũng có chút tự trách.
Chung Hi nghe anh nói ngon thì do dự chốc lát rồi bước đi theo.
Nửa tiếng sau.
Ôn Nguyễn Nhi sau khi thay quần áo thì ngồi trong phòng trên lầu của sảnh tiệc, tức giận ném đồ trong phòng, Tiểu Linh người quản lý và Tô Mạt Mạt bạn của cô ta đều không dám đi vào.
Tiểu Linh nhìn chằm chằm di động, cuối cùng cũng thấy có cuộc gọi đến.
Cô ta kích động ấn nút trả lời, “A lô? Trợ lý Mẫn, đúng đúng, bây giờ tôi sẽ đi xuống đón mọi người.”
Tô Mạt Mạt nhìn Tiểu Linh đi xa, gõ cửa, “Được rồi, Bạc Lương Thần đến thăm cậu rồi, cái bóng đèn tớ đây đi trước nhé, cậu chuẩn bị một chút, tớ thấy anh ta vẫn quan tâm cậu hơn đấy, người vợ cũ kia của anh ta chắc chắc không có cơ hội đâu.”
Trong phòng, Ôn Nguyễn Nhi vốn còn đang chửi bới nhìn xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ của bình hoa bên chân.
Ở cuối hành lang, Bạc Lương Thần bước đi vội vàng, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Dự án cấp S đàm phán với đối tác nước ngoài lần này không được thuận lợi lắm, vốn đêm nay anh muốn ở công ty làm thêm cả đêm.
Nhưng Ôn Nguyễn Nhi cứ liên tục gọi điện khiến anh không thể nào tập trung làm việc được.
“Mở cửa.”
“Vâng, tổng giám đốc Bạc, Nguyễn Nhi đang ở bên trong.” Tiểu Linh vội vàng mở cửa ra, muốn nhanh để Bạc Lương Thần dỗ dành bà cô bên trong.
Bạc Lương Thần đi vào với vẻ mặt lạnh lùng.
“Lương Thần!”
Ôn Nguyễn Nhi mặc đầm ngủ hai dây, tủi thân ngồi trên thảm, cổ tay và trên mắt cá chân đều là vết máu.
“Xảy ra chuyện gì?”
Bạc Lương Thần bước nhanh tới, xoay cổ tay cô ta lại nhìn kỹ, quả thực là có vết thương nhưng không nghiêm trọng.
Nhưng, trên người cô ta có mùi gì?
Anh nhíu mày, đỡ Ôn Nguyễn Nhi đứng dậy.
“Là Chung Hi, cô ta nghe ngóng được em ở đây cho nên đến gây rối với em, còn… còn nói, muốn em bỏ đứa trẻ này đi, bằng không cô ta sẽ giết em.”
Ánh mắt người đàn ông run lên.
Ôn Nguyễn Nhi càng khóc càng to, nhào vào trong ngực Bạc Lương Thần.
“Em như thế nào đều không sao cả, nhưng con của em vì sao lại bị người ta nguyền rủa như vậy chứ, em đã làm sai cái gì? Lẽ nào yêu anh là lỗi của em sao?”
Anh dùng một tay kéo cánh tay cô ta, từ trong giọng nói không thể phân biệt được là vui mừng hay tức giận, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Cô, nói lại một lần nữa.”
Ôn Nguyễn Nhi ngẩng đầu lên, gằn từng chữ, “Chung Hi khiến em trở thành thế này, còn nói, muốn em bỏ đứa con của chúng ta để trả nợ cho đứa con đã mất của cô ta.”
Chung Hi có nói những lời này hay không, hoàn toàn không quan trọng.
Quan trọng là, câu chuyện cô ta bịa ra này hợp tình hợp lý.
Tất cả những vị khách có mặt đều chứng kiến cô ta bị người khác làm ra như thế này ở nhà vệ sinh, còn trên người có vết thương hay không, rốt cuộc Chung Hi đã làm gì với cô ta, chỉ cần lời khai của nạn nhân là cô ta là đủ.
Vừa dứt lời, cô ta tận mắt nhìn thấy sắc mặt Bạc Lương Thần thay đổi.
Ôn Nguyễn Nhi lau nước mắt, “Hay là, em đi cầu xin cô ta nhé, cầu xin cô ta buông tha cho em.”
Bạc Lương Thần nhíu mày đứng dậy, “Cô ấy thật sự nói như vậy?”
Tim Ôn Nguyễn Nhi đập thình thịch, lẽ nào, lời nói dối của cô ta đã bị phát hiện?
Chương 43: Vu khống
Cô ta cắn cắn đầu ngón tay và khẽ ừ một tiếng.
“Chuyện này tôi sẽ giải quyết, cô cứ yên tâm dưỡng thai.
Bạc Lương Thần dường như đã đưa ra quyết định, để Ôn Nguyễn Nhi ở lại, một mình bước ra ngoài.
Việc đầu tiên anh làm sau khi ra ngoài chính là kiểm tra vị trí của Chung Hi, và bảo trợ lý Mẫn cử giúp việc chăm sóc cho Ôn Nguyễn Nhi.
Đến khi cánh cửa đóng lại, Ôn Nguyễn Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cô ta không thể kìm được niềm vui sướng, vừa rồi cô ta không làm sai gì, những lời cô ta nói chắc chắn Bạc Lương Thần cũng tin, bây giờ anh ấy nhất định sẽ ra mặt cho mình, xử lý Chung Hi.
Cô ta chỉ cần xinh đẹp chờ đợi tin vui thôi!
“Nguyễn Nhi, sao Bạc tổng đã đi rồi? Có phải anh ấy tức giận vì em đến tham gia buổi tiệc này không?” Tiểu Linh vội vàng đi vào, lo lắng hỏi.
Bạc Lương Thần bây giờ là chỗ dựa vững chắc cho Ôn Nguyễn Nhi, nếu mối quan hệ của họ căng thẳng thì Ôn Nguyễn Nhi sẽ rất khó nhận được quảng cáo và phim.
Ôn Nguyễn Nhi nâng cổ tay mảnh khảnh lên, thổi nhẹ vết thương, tràn đầy vui sướng: “Anh ấy không thể giận em được đâu.”
Cô ta nhếch khóe môi, “Trò chơi đã kết thúc.”
Tiểu Linh nghe đến mờ mịt, “Vậy vẫn đi tuần lễ thời trang sao?”
“Đương nhiên đi rồi, đặt cho em bộ lễ phục đắt nhất ấy!”
Chung Hi gỡ càng cua cuối cùng lấy phần thịt non mềm ra, sau đó ngả người ra sau và uống một ngụm bia.
Lục Bắc ngồi đối diện với cô, không hề bất ngờ thì nghe thấy tiếng nấc của cô.
“Nơi này hợp khẩu vị em chứ?” Lục Bắc thú vị hỏi.
Hầu như tất cả các món ăn trên này đều là Chung Hi ăn hết.
“Cũng được thôi.”
Chung Hi chống cằm, rất hào phóng lấy ra một tấm thẻ, đập xuống bàn, “Luôn ăn của anh, em cũng rất ngại nên bữa ăn hôm nay em mời.”
Vừa rồi cô đã xem menu, giá cả ở đây cũng ổn, cô trả được.
Lục Bắc nhướng mày, “Khinh thường anh?”
“Không không không, em không dám, sau này em còn phải dựa vào anh để ăn cơm nữa cơ mà! Tôn Lưu nói qua mấy hôm nữa sẽ có vài trận thi đấu nhỏ, tuy giải thưởng lần này không nhiều, nhưng…”
Cô nói xong, rồi cười với Lục Bắc, “Đưa em đi cùng nhé!”
Lục Bắc nheo mắt, chống cánh tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, “Dựa, vào, cái, gì?”
“Em mời anh ăn rồi cơm đấy, anh ăn cơm của em, miệng ngắn!” Chung Hi tròn xoe đôi mắt, giống như có được rất nhiều lý do.
Lục Bắc à một tiếng, giọng hơi cao lên, “Vậy em tính xem, em đã ăn của anh bao nhiêu rồi?”
“…”
Vẻ mặt Chung Hi sụp đổ ngay lập tức.
Cô không quan tâm.
“Lục Bắc, em không ngờ anh lại là loại người này đấy, anh lại tính toán nợ cũ?” Chung Hi thấp giọng lẩm bẩm, “Vậy em không mời nữa!”
Cô đưa tay lấy thẻ cất.
Lục Bắc thật sự không lịch sự, không biết cô đau lòng đến mức nào khi đưa ra một khoản tiền như vậy sao!
Di động để trên bàn, rung lên.
Cô nhìn thấy số gọi đến, sững sờ một lúc lâu.
“Ai thế?” Lục Bắc thấy cô không nghe máy nên thuận miệng hỏi.
“Không ai cả, điện thoại quấy rối thôi.” Chung Hi nặn ra nụ cười, ngắt máy không hề do dự, “Đi thôi, ngày mai em còn có việc.”
Cô xách túi đi thẳng ra ngoài.
Số máy kia, đã khắc sâu vào trong lòng cô từ rất lâu, chỉ sợ kiếp này và kiếp sau cũng không xóa được.
Ngoài cửa sổ trời mưa lất phất, Chung Hi rùng mình, đứng từ xa vẫy tay với Lục Bắc, “Có một chiếc taxi ở bên kia, em đi trước đây!”
Lục Bắc thanh toán xong đuổi theo ra ngoài đã không thấy cô đâu nữa.
Anh đứng trên bậc thềm, thở dài bấc đắc dĩ.
Mà lúc này.
Chung Hi không phải ngồi trên taxi, mà ngồi vào trong xe của Bạc Lương Thần.
Cô bị vệ sĩ của Bạc Lương Thần ép lên xe.
Cuộc điện thoại vừa rồi cũng là Bạc Lương Thần gọi, vả lại là số máy riêng của anh ta, Chung Hi không nói chỉ vì sợ Lục Bắc lo lắng.
Cô không muốn liên lụy đến người vô tội.
Chung Hi giẫm lên tấm thảm da sang trọng dưới chân, trong xe có điều hòa nên cảm thấy cơ thể ấm áp hơn, nhìn lại Bạc Lương Thần lần nữa, vẫn không thuận mắt.
“Thế nào, muốn đòi lại công bằng cho Ôn Nguyễn Nhi?”
Giọng Bạc Lương Thần rất lạnh, ánh mắt âm thầm nhìn cô.
“Thật sự là do cô làm?”
Vốn anh còn muốn xác nhận với Chung Hi, nhưng có vẻ như bây giờ điều đó không cần thiết nữa.
Cô thật sự rất tàn nhẫn, không buông tha cho cả đứa trẻ còn ở trong bụng, người nhà họ Chung bọn họ quả nhiên đều như nhau, lòng dạ rắn rết, tàn nhẫn độc ác.
Chung Hi nở nụ cười tự giễu.
“Anh cũng đã đưa vệ sĩ đến tìm tôi, tôi có thể không có ánh mắt như vậy sao?” Cô ngước mắt nhìn Bạc Lương Thần, vẻ mặt bình tĩnh, “Ra tay đi.”
Cô không bao giờ làm những việc không có kế hoạch.
Kể từ khoảnh khắc cô dội nước lên người Ôn Nguyễn Nhi, thì cô đã suy nghĩ đến hậu quả.
Cho dù Bạc Lương Thần tìm cô tính sổ, cô cũng không có gì phải sợ hãi.
话已至此,薄凉辰最后一丝耐心散尽,“孩子是无辜的。”
Lời đã đến nước này, sự kiên nhẫn của cuối cùng của Bạc Lương Thần cũng biến mất, “Đứa trẻ vô tội.”
Xùy.
Chung Hi cảm thấy vết thương ở nơi nào đó trong lòng, lại nứt ra.
Thật mỉa mai biết bao khi lời này lại được nói ra từ trong miệng của Bạc Lương Thần.
Ở trước mặt cô thì nhẫn tâm, còn ở chỗ Ôn Nguyễn Nhi lại trở thành người chồng tốt?
Chung Hi thật sự rất muốn lấy dao khoét tim Bạc Lương Thần ra, muốn nhìn rõ xem tại sao anh ta lại tàn nhẫn với người nhà họ Chung đến vậy!
Người đàn ông cứ nhìn Chung Hi nhưng lại không nhìn thấu được cô, giọng nói trở nên lạnh lùng, xem như là một lời nhắc nhở tử tế, “Cô vừa ra tù không bao lâu, vẫn đừng nên gây chuyện, nếu bị phóng viên để mắt đến thì nửa đời sau của cô có thể sẽ…”
“Anh không cần bận tâm.”
Chung Hi dựa vào lưng ghế, nở nụ cười rạng rỡ nhưng cũng lạnh lùng, “Chắc anh cũng muốn tôi chết giống Ôn Nguyễn Nhi nhỉ, không cần phải giả vờ giả vịt như vậy đâu.”
Anh ta là loại người gì, cô rất rõ ràng.
Bạc Lương Thần nghẹn họng, cảm xúc nơi đáy mắt rất phức tạp, “Chung Hi, tôi nể mặt cô từng cứu tôi nên mới giơ cao đánh khẽ với cô.”
Chung Hi khẽ ồ một tiếng, không cảm kích.
Cô cúi đầu nhìn tấm thảm dưới chân, nói từng chữ, “Thứ tôi mất đi không chỉ là một đứa con, mà Ôn Nguyễn Nhi mới chỉ trải nghiệm một chút như vậy đã không chịu nổi rồi.”
Mưa bên ngoài cửa sổ càng nặng hạt hơn.
Sự do dự cuối cùng trong lòng Chung Hi cũng biến mất, “Bạc Lương Thần, ra tay đi.”
“… Cút.”
Bạc Lương Thần không thể kìm được lửa giận, đôi mắt âm u nhìn vào gương mặt không tính là xa lạ này.
Vẻ mặt nhìn thấu thế giới này của Chung Hi khiến anh bực bội khó hiểu.
Cô thật sự cho rằng anh không nỡ ra tay với cô ư?
Cho dù anh ta thật sự tìm vài người để dạy dỗ cô đạo lý làm người, hoặc trực tiếp báo cảnh sát xử lý thì cô cũng sẽ không khá hơn được chút nào.
Anh chỉ là, chỉ là không muốn làm lớn chuyện.
Bạc Lương Thần nắm chặt tay, cuối cùng cũng kìm nén được cơn tức giận kia, lựa chọn thả cô đi.
Thấy anh nổi giận, Chung Hi càng không sao cả chỉ ồ lên một tiếng rồi đẩy cửa xe ra bước xuống, đi vào trong màn mưa.
Nước bùn quấn quanh cổ chân cô, lạnh đến thấy xương nhưng dường như cô không hề cảm thấy.
Bạc Lương Thần nhìn bóng lưng ấy rất lâu…
“Trợ lý Mẫn, đã điều tra ra video giám sát lúc đó rồi chứ?”
“Bạc tổng, đã gửi đến trong điện thoại của anh.”
Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông lại mở ra lần nữa, nhấp vào nút phát.
Video giám sát sẽ không lừa dối.
Cho đến khi kết thúc hình ảnh, ánh mắt của người đàn ông đã lạnh đến vô cùng, ánh mắt anh nhìn về hướng Chung Hi rời đi, mệt mỏi dặn dò, “Đi công tác.”
Cô ấy thật sự bướng bỉnh, cũng không thèm giải thích lấy một câu.
Chương 44: Hậu di chứng sau chấn thương
Sáng hôm sau, Chung Hi vẫn còn đang trong giấc mộng thì điện thoại reo không ngừng.
Đêm qua cô dầm mưa, đầu óc nặng nề, mở mắt ra nhìn tin nhắn và cuộc gọi nhỡ trên màn hình.
“Chung Hi, đừng ngủ nữa, chuyện của em và Ôn Nguyễn Nhi đã bị paparazzi đưa tin rồi.”
“Mấy hôm nay em đừng ra khỏi nhà nhé, có việc gì thì nói với anh, anh đi đón em.”
“Đọc được tin nhắn thì trả lời anh.”
Đều là tin nhắn Lục Bắc gửi đến.
Chung Hi lại nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ, Triệu Trạch kia gọi cho cô hai cuộc.
Gọi đến đòi nợ!
Cho rằng cô quen biết với Ôn Nguyễn Nhi thì có khả năng kiếm được mấy chục triệu trong vòng vài ngày sao?
Chung Hi vứt điện thoại đi, che đầu lại, muốn ngủ tiếp.
Nhưng điện thoại lại reo.
Âm thanh rùng trên chăn, Chung Hi bực bội cầm lấy điện thoại, không nhìn số mà rống lên, “Có thôi đi không? Tôi không có tiền! Nếu có tiền thì tôi đã trả rồi.”
Bên kia im lặng.
Tiếp theo, giọng nói cô rất quen thuộc kia vang lên.
“Nếu cô thiếu tiền, tôi có thể tìm cho cô một công việc.”
“Bạc Lương Thần?”
Chung Hi tỉnh táo ngay lập tức, lấy di động ra không thể tin nhìn lại, mới sáng sớm người gọi điện thoại cho cô lại là anh.
Thời gian chỉ vào bảy giờ năm phút.
Chung Hi cầm điện thoại lên, “Không cần, tạm biệt.”
Không đợi anh mở miệng, cuộc gọi đã bị ngắt máy.
Mà ở đầu dây bên kia, ngón tay thon dài xinh đẹp của Bạc Lương Thần nắm chặt điện thoại.
Người phụ nữ không biết điều giống như Chung Hi, anh thật sự mở mang kiến thức.
Nghĩ đến giọng điệu của Chung Hi trong điện thoại, huyệt thái dương của người đàn ông bỗng giật nảy, tâm trạng buổi sáng sớm hoàn toàn bị hủy hoại.
Nếu không phải paparazzi tiết lộ chuyện đêm qua, và anh muốn bù đắp thì cũng sẽ không tự mình gọi điện thoại cho cô.
Cửa xe thương vụ mở ra, Vũ Tiểu Thiếu và Bạch Bân cùng nhau bước vào, “Lương Thần chuẩn bị xong cả rồi, kế hoạch kinh doanh này nhất định sẽ làm hài lòng đối tác.”
Mục tiêu của họ là lấy được dự án cấp S này.
Bạc Lương Thần đen mặt, “Lái xe.”
Vũ Tiểu Thiếu rất ngạc nhiên đụng Bạch Bân, “Xảy ra chuyện gì thế? Buổi sáng ra ngoài không phải còn bình thường sao? Có phải Ôn Nguyễn Nhị lại ồn ào với cậu ta không.”
“Không biết.”
Bạch Bân quay đầu lại nhìn ra phía sau.
Sau khi Bạc Lương Thần ở cùng với Ôn Nguyễn Nhi chưa từng lộ ra vẻ mặt như thế này, lần trước thấy cậu ta như thế này dường như vẫn còn ở Chung thị.
Bạch Bân theo bản năng nghĩ đến khả năng nào đó, có lẽ có liên quan đến Chung Hi?
Nhưng, tuy rằng họ là bạn bè với Bạc Lương Thần nhưng cũng là cấp trên và cấp dưới, việc của anh họ vẫn đừng nên hỏi thì tốt hơn.
Vũ Tiểu Thiếu vô cùng buồn chán dựa vào đó xem điện thoại.
Nhấp vào hotsearch, anh ta hoảng sợ ngồi thẳng người dậy, “Lương Thần, cậu xem tin tức rồi chứ? Chung Hi đánh Ôn Nguyễn Nhi này!”
Bạc Lương Thần không có phản ứng gì, hờ hững ừm một tiếng.
“Có cần tôi tìm người giải quyết không?”
Bạc Lương Thần bỗng ngước mắt lên, lạnh lùng nói một câu, “Cậu muốn giải quyết thế nào?”
“Đương nhiên là tìm người… Không, không giải quyết, tôi chỉ tùy tiện nói thôi.” Vũ Tiểu Thiếu nói được một nửa, thì bị dọa bởi ánh mắt lạnh lùng của Bạc Lương Thần.
Chỉ có trợ lý Mẫn đang ngồi ở ghế lái phụ là biết tình hình thực tế, chủ tịch nhà anh là bất mãn với sự lừa dối của Ôn Nguyễn Nhi.
Đoạn video giám sát lúc đó xem rất rõ ràng, tuy Chung Hi đẩy Ôn Nguyễn Nhi, đùa bỡn cô ta nhưng không dùng lưỡi dao sắc bén làm rách da cô ta, cũng không làm hại đến đứa trẻ trong bụng cô ta.
Ôn Nguyễn Nhi nhân cơ hội làm tổn thương chính mình, cố ý vu khống Chung Hi.
Vả lại, những tin tức kia cũng là Ôn Nguyễn Nhi tự mình tìm người đăng lên.
Bạc Lương Thần biết rõ tất cả những điều này như lòng bàn tay, anh không vạch trần đã là đủ nể mặt Ôn Nguyễn Nhi rồi, nếu còn yêu cầu gì thêm nữa thì có nghĩa là Ôn Nguyễn Nhi không hiểu chuyện.
Chỉ đáng tiếc, trợ lý Mẫn có một linh cảm không hay, với đầu óc ngu ngốc và tham lam của Ôn Nguyễn Nhi e rằng sẽ giẫm đến giới hạn của Bạc Lương Thần.
Phòng trang điểm của truyền thông Tinh Mỹ.
Ôn Nguyễn Nhi vừa làm tóc xong, gấp gáp mở điện thoại ra muốn xem fans của cô ta và người qua đường đã chửi rủa Chung Hi như thế nào.
Nhưng thực tế lại khiến cô ta bất ngờ.
Chỉ có rất ít người mắng Chung Hi, nhưng phần nhiều lại quan tâm làm sao Ôn Nguyễn Nhi cô ta mang thai mà còn tham gia buổi tiệc kiểu đó.
Thậm chí, còn có người chế giễu cô ta bị Chung Hi làm ra như vậy.
“Đáng ghét! Chắc chắn là Lục Bắc mua thủy quân giúp cho cô ta.”
Ôn Nguyễn Nhi nhíu mày, đi đi lại lại trong phòng trang điểm mắng, “Con đĩ kia đã phá hỏng hình tượng của tôi!”
Cô ta lại gọi cho Bạc Lương Thần nhưng anh không nghe máy.
Cô ta đành phải gọi vào số của trợ lý Mẫn.
Nhưng còn chưa mở miệng, bên kia đã vang lên giọng nói của trợ lý Mẫn, “Ôn tiểu thư, Bạc tổng đã lên máy bay rồi, không tiện nghe điện thoại.”
“Anh ấy lại đi công tác? Sao không nói cho tôi biết!”
Trong lòng Ôn Nguyễn Nhi như thiêu như đốt, không thèm suy nghĩ kỹ đã nói thẳng: “Anh nói với Bạc Lương Thần giúp tôi rằng chuyện Chung Hi đánh tôi đã bị tiết lộ, bây giờ tôi rất khó chịu, bảo anh ấy nhanh kết thúc công việc rồi về với tôi!”
Bây giờ cô ta đang mang thai, không thể bị kích thích được.
Ở trong suy nghĩ của Ôn Nguyễn Nhi, cô ta bị Chung Hi bắt nạt thê thảm như vậy, đương nhiên Bạc Lương Thần phải chạy đến cùng cô ta trước, cho dù anh không trút giận giúp cô ta thì cũng nên an ủi cô ta một chút.
Sẽ tốt hơn nếu có thể nói về việc tổ chức lại đám cưới.
Nhưng khuôn mặt xinh đẹp trong gương kia, sau khi nghe thấy câu trả lời trong điện thoại đã trở nên cực kỳ dữ tợn.
“Ôn tiểu thư, Bạc tổng đã biết rồi, anh ấy hi vọng cô có thể an tâm dưỡng thai, đừng xuất đầu lộ diện ra ngoài, cũng đừng tham gia tuần lễ thời trang.”
“Cái gì cơ?”
“Các phóng viên truyền thông bây giờ đang rất ồn ào, bên Bạc tổng không tiện nhúng tay vào, là bà Bạc tương lai hi vọng Ôn tiểu thư có thể thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng gây thêm rắc rối cho Bạc tổng, vậy thôi.”
Trợ lý Mẫn chỉ truyền đạt ý của Bạc Lương Thần.
Nhưng Ôn Nguyễn Nhi nghe xong những lời này, gần như sắp nổi cơn thịnh nộ.
“Cái gì là bà Bạc tương lai? Tôi đã là bà Bạc rồi!”
Nếu không phải bởi vì Chung Hi mà hôn lễ tạm dừng, thì bây cô ta hẳn đã chuyển vào Bạc phủ.
Trong điện thoại phát ra âm thanh ngắt kết nối cuộc gọi, rốt cuộc Ôn Nguyễn Nhi cũng nhận ra được điều gì đó.
Bạc Lương Thần giận cô ta!
“Vì sao, tôi đã làm gì sai chứ?” Nước mắt cô ta rơi xuống tí tách, ướt nhòe màn hình điện thoại, lại có một tin tức khác nhảy vào.
“Nữ diễn viên nổi tiếng Ôn Nguyễn Nhi bị vợ cũ của bạn trai đánh đập tàn nhẫn.”
Ý định ban đầu của cô ta không phải như vậy, thế nhưng sao bây giờ cô ta lại trở thành đối tượng giễu cợt của mọi người.
“Đều là tại Chung Hi!”
Ôn Nguyễn Nhi nghiến chặt răng, “Vì sao cô phải ra khỏi tù, vì sao muốn xuất hiện ở trước mặt Bạc Lương Thần.”
Thực ra, mọi chuyện rất đơn giản.
Chỉ cần Chung Hi biến mất thì tất cả mọi thứ sẽ ổn thỏa.
Ôn Nguyễn Nhi mở danh bạ điện thoại ra, phía dưới cùng có một dãy số tên X, đó là một người bạn cô ta quen trước khi ra mắt.
Bây giờ đã là người cầm đầu nổi tiếng trong giới xã hội đen.
Cô ta nhớ, nhà họ Chung còn nợ rất nhiều tiền.
Ôn Nguyễn Nhi nở một nụ cười xinh đẹp, gọi vào dãy số kia, “Anh Tiểu Phong, là em Nguyễn Nhi đây.”
…
Trợ lý Mẫn thả điện thoại xuống và báo cáo cho Bạc Lương Thần biết chuyện đã xảy ra.
Người đàn ông có chút mệt mỏi giơ tay lên, “Cậu xử lý rất tốt.”
Trợ lý Mẫn khẽ gật đầu, im lặng lui ra khỏi khoang thương gia.
Máy bay từ từ trượt về phía trước.
Bạc Lương Thần dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại và tay nắm chặt tay vịn của ghế.
Tiếng hít thở dần nặng nề.
Kể từ sau khi cha mẹ anh gặp tai nạn, khoảnh khắc máy bay cất cánh và bay vút lên bầu trời thì anh sẽ cảm thấy tim rất khó chịu, có ảo giác nghẹt thở,
Mỗi lần đi công tác, anh đều phải dựa vào ý chí để vượt qua.
Bác sĩ tâm lý nói, đây là hậu di chứng sau chấn thương.
Trong lòng anh không muốn chấp nhận sự thật rằng cha mẹ đã mất.
“Kính thưa quý khách, máy bay đã bay vào vùng ổn định.”
Bạc Lương Thần lại mở mắt ra lần nữa, trên trán thấp thoáng lấm tấm mồ hôi.
Đôi mắt anh trở nên lạnh lùng.
Đây chính là nỗi đau nhà họ Chung mang đến cho anh, cả đời cũng không thể thoát khỏi nó.
Chương 45: Chỉ là tình cờ
Sau khi Chung Hi nhận điện thoại của Bạc Lương Thần thì không thể ngủ lại được nữa.
Khi muốn xem lại những tin tức kia thì phát hiện chúng đã bị xóa khỏi hotsearch, bình luận cũng có xu hướng thiên về một bên, đều nói mối bất hòa của họ đã là dĩ vãng, vậy thì hà cớ gì phải lật lại nợ cũ.
Chung Hi lạnh lùng nhếch khóe môi, “Chắc là Bạc Lương Thần làm nhỉ.”
Anh ta đau lòng cho cô vợ nhỏ của anh ta, làm sao nỡ để những bức ảnh xấu xí của cô ta bị tung lên mạng chứ?
Chung Hi mở vào tấm ảnh Ôn Nguyễn Nhi ngã ngồi trên bồn cầu, phóng to lên xem rồi lẩm bẩm: “Nên dội lên đầu cô ta thêm một chút nữa.”
Hối hận quá.
Không phát huy tốt gì cả.
Chung Hi dọn dẹp đơn giản rồi ra ngoài đi tìm việc.
Đây không phải là việc dễ dàng, cô đã từng nghĩ chuyện này sẽ rất khó thực hiện bởi vì cô có tiền án, trước đây bởi vì kết hôn với Bạc Lương Thần nên cô không tiếp tục đi du học, điều cần nhất trong ngành thiết kế trang sức chính là kinh nghiệm làm việc và nền tảng từng đoạt giải thưởng.
Hiển nhiên, cô đều không có.
Mà sơ yếu lý lịch của cô vào ba năm trước rất nổi bật, trẻ tuổi, có học vấn, có bối cảnh.
Nhưng bây giờ không thể dùng được.
Đến liên tiếp vài công ty thiết kế, cho dù là sinh viên thiết kế thực tập cũng bị từ chối.
“Xin lỗi, Chung tiểu thư, công ty chúng tôi không tuyển dụng nữa.”
“Chung tiểu thư, lý lịch của cô rất xuất sắc nhưng không giống với quan niệm thiết kế của công ty chúng tôi, mong cô có được một công việc tốt hơn ở một nơi khác.”
Nói thẳng ra, chính là chê cô từng ngồi tù và có thù với Bạc Lương Thần, sợ chuốc lấy tai họa.
Chung Hi ôm ly cà phê hòa tan, ngồi trên ghế giữa tòa nhà văn phòng nhìn hơi nóng bốc lên mờ mịt, xung quanh đều là nhân viên công ty qua lại.
Tòa nhà cao nhất nhìn từ xa đẹp đến khó tin, trên nóc là bốn chữ lớn, tập đoàn Bạc thị.
Đến bây giờ Chung Hi vẫn còn nhớ khi Bạc Lương Thần mua tòa nhà này trang trí, cô đã bị chặn ở ngoài cửa, thậm chí không được bước vào.
Cô còn ngốc nghếch để phần bento mang đến ở quầy lễ tân, năn nỉ nhân viên kia nhất định đưa vào giúp cô.
Nhưng khi cô đi quanh một vòng thì nhìn thấy phần bento kia đang nằm lặng lẽ trong thùng rác.
Khi đó cô vẫn không hiểu, cô muốn đối tốt với Bạc Lương Thần nhưng người ta không những không cần, mà hoàn toàn là chán ghét và căm thù.
Vì sao anh ta muốn kết hôn với một người phụ nữ mà anh ta rất căm hận cơ chứ?
Chung Hi cảm thấy mắt hơi khô, nên cúi đầu xuống dùng sức lau đi những ẩm ướt không nên có kia.
“Xin chào, là Chung tiểu thư phải không?
Chung Hi ngẩng đầu lên nhìn, đó là một khuôn mặt trẻ tuổi hơi gầy, vóc dáng cao ráo, Chung Hi xác định mình chưa từng gặp anh ta, nhưng giọng nói thoạt nghe có hơi quen.
“Xin lỗi, xin hỏi anh là?”
Chung Hi có chút nghi ngờ, trong trí nhớ cô không quen ai lịch sự như vậy cả.
“Đây là danh thiếp của tôi, trước đây chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại.” Anh ta đưa một tấm danh thiếp nền trắng chữ đen bằng đôi tay sạch sẽ của mình.
Tài chính Hoa Vinh, giám đốc kinh doanh Triệu Trạch.
“Anh…”
Chung Hi hoảng sợ, vội lùi về sau vài bước, cảnh giác nhìn xung quanh, sợ có tên xã hội đen nào đó lao đến bắt cô đi.
Nhìn thấy phản ứng mạnh mẽ của cô, Triệu Trạch vội giải thích, “Cô không cần lo lắng, chỉ có một mình tôi, vả lại tôi cũng chỉ đi ngang qua thôi, công ty chúng tôi ở phía trước, vậy tôi không quấy rầy Chung tiểu thư nữa, có chuyện gì thì cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Chung Hi dừng lại hai giây.
Cô luôn cảm thấy công ty đòi nợ này có khuất tất, có phải đã quá khoan dung với con nợ là cô đây rồi không!
Thấy Triệu Trạch định đi, cũng không biết lúc đó nghĩ thế nào mà cô lại nói một câu, “Vậy anh có thể tìm giúp tôi một công việc được không?”
Thi đấu bên Lục Bắc không phải lúc nào cũng có, tuy rằng cô tự tin mình có thể đoạt giải nhưng đôi khi cũng chưa chắc.
Cô vẫn cần một công việc ổn định.
Vừa dứt lời, Chung Hi chợt có chút dở khóc dở cười.
Cô thật sự là cùng đường bí lối, lại phải nhờ người của công ty đòi nợ.
“Quên đi, anh xem như tôi chưa nói gì cả nhé.”
Cô cũng không thể từ bỏ công việc cũ để làm nhân viên tổng đài cho công ty đòi nợ được.
Không ngờ, Triệu Trạch xoay người lại, cặp kính gọng bạc ánh lên một chút sáng bóng dưới ánh mặt trời, “Nếu Chung tiểu thư cần, tôi có thể giới thiệu cô với giám đốc của công ty thiết kế MON.”
“MON? Là công ty hàng đầu chuyên cung cấp tài năng cho các sàn catwalk quốc tế!” Ngoài ngạc nhiên Chung Hi cũng cảnh giác.
Triệu Trạch đẩy kính, “Phải, Chung tiểu thư có cần tôi liên hệ giúp cô không?”
“Đương… Vì sao muốn giúp tôi?”
“Ba mươi triệu không phải là một con số nhỏ, với tình hình của cô hiện tại chắc hẳn rất khó trả nợ đúng hạn.”
Chung Hi im lặng, cô cảm thấy có lý.
Triệu Trạch đi gọi điện thoại, sau khi quay trở lại thì cho Chung Hi một địa chỉ, “Đúng lúc gần đây công ty họ cũng có kế hoạch đào tạo thực tập sinh, sáng ngày mai cô có thể đến báo cáo.”
“Chỉ đơn giản như vậy?”
Chuyện cô bận rộn mấy ngày, lại giải quyết đơn giản như vậy?
Triệu Trạch gật đầu, rồi lại nói cho Chung Hi biết nhất định phải trả tiền đúng hạn, “Tính tình ông chủ chúng tôi rất xấu, Chung tiểu thư tuyệt đối đừng trốn nợ.”
“Tôi biết.”
Chung Hi nhìn Triệu Trạch rời đi, sự nghi ngờ trong mắt càng lúc càng nặng, kể từ khi nhà họ Chung xảy ra chuyện, cô luôn phải chú ý nhiều hơn.
Sẽ không có ai vô duyên vô cớ giúp đỡ bạn cả, công ty đòi nợ này chắc chắn có bí mật đen tối gì đó.
Nhưng mà, đây là MON.
Là lâu đài mà tất cả những người học thiết kế đều mơ ước.
Chung Hi cắn răng, không thể bỏ qua cơ hội lần này được.
Mặt khác, Bạc Lương Thần vừa kết thúc công việc thì bị Ôn Nguyễn Nhi ép buộc kéo đi dạo phố.
Cô ta khóc lóc chạy đến tập đoàn Bạc thị chặn anh, nói rằng sẽ tham gia tiệc sinh nhật của một người bạn, nhưng gần đây tăng cân hơi nhiều nên muốn mua quần áo mới.
Bạc Lương Thần lười phải nhìn những giọt nước mắt của cô ta, bèn ném cho cô ta một tấm thẻ.
Nhưng Ôn Nguyễn Nhi không hài lòng, vẫn khăng khăng muốn anh đi cùng mình.
Không còn cách nào khác anh đành phải đi cùng, anh chỉ là lo lắng cho đứa trẻ trong bụng cô ta mà thôi.
“Lương Thần, cái này có đẹp không?” Ôn Nguyễn Nhi ôm cánh tay, đi vòng quanh trước gương.
Người đàn ông ngước mắt lên, ừm một tiếng.
Anh chưa bao giờ cảm thấy Ôn Nguyễn Nhi xinh đẹp, nhiều lắm chỉ là con cưng, ở cùng cô ta cũng là vì mặt dây chuyền kia, còn bây giờ là vì đứa trẻ trong bụng cô ta.
Điện thoại anh đổ chuông, anh ấn nút chấp nhận, “A lô?”
Bên kia là giọng của Triệu Trạch.
“Bạc tổng, mọi việc đã xử lý xong rồi, theo yêu cầu của anh, sáng ngày mai Chung Hi tiểu thư sẽ vào MON, trở thành thực tập sinh của họ, hơn nữa bản thân cô ấy cũng không nghi ngờ gì cả.”
Bạc Lương Thần cúp điện thoại, dựa người vào sô pha.
Ôn Nguyễn Nhi lại đổi một bộ khác, sau khi đi ra thấy Bạc Lương Thần hơi mệt, cô ta cũng không có tâm trạng đi dạo nên cô ta vênh váo ra lệnh cho nhân viên cửa hàng, “Cái này tôi không cần, những thứ khác gói hết tất cả lại.”
Cô ta xoay eo định đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy một người đi vào cửa hàng này.
Oan gia ngõ hẹp.
Cùng lúc đó Chung Hi cũng nhìn thấy Ôn Nguyễn Nhi và người đàn ông ngồi ở sô pha đối diện cô.
Vốn cô muốn đến làm việc ở Mon, dù thế nào cô cũng phải đến xem có ý tưởng gì về trang phục mà cô có thể phát huy không, và xem có bộ đồ nào đơn giản nhưng hợp thời không.
Kiểu quần áo đó chắc sẽ có giảm giá.
Nhưng lại xui xẻo gặp phải bọn họ.
Chung Hi dời ánh mắt, định tốc chiến tốc thắng, cô nhìn thấy một bộ quần áo và chỉ, “Tôi muốn thử bộ này.”
Bên kia, Ôn Nguyễn Nhi cũng mở miệng theo. “Lấy cho tôi một bộ, giống như thế!”
Người đàn ông ngồi trên sô pha nhíu mày, không lên tiếng,
Thật trùng hợp, không chỉ gặp phải nhau mà ngay cả ánh mắt chọn quần áo của cả hai cũng giống nhau.
Chung Hi nhìn chiếc váy dạ hội đó, trong lòng nổi lên suy nghĩ bỏ cuộc.
Nhưng bụng lại kêu ùng ục.
Cô không thể quan tâm được nhiều đến vậy, xách túi quần áo đi vào nhà vệ sinh.
Tham gia buổi tiệc lần này đều là những nhân vật nổi tiếng trong làng giải trí Vân Thành, cũng như một số nhà sản xuất và đạo diễn, nhưng nhiều nhất vẫn là các ngôi sao nữ và người mẫu nữ.
Oanh oanh yến yến đầy sảnh, phải nói là trang điểm lộng lẫy.
Chung Hi mặc một chiếc váy đuôi cá màu nhạt trễ vai, trang trọng nhưng không mất đi vẻ kiêu sa, phần cổ và xương quai xanh mảnh mai vô cùng bắt mắt, cho dù là ở giữa những ngôi sao nữ xinh đẹp gợi cảm này thì cô cũng không hề thua kém.
“Gia đình anh sắp xếp cái bẫy gì cho anh vậy? Em nên đi sang bên kia ăn gì đó đây, anh tránh em xa một chút.” Cô không muốn dính líu đến bất kỳ cuộc tranh chấp giàu sang quyền thế nào n, nhưng quan trọng hơn hết vẫn là lấp đầy bụng.
“Đừng… Em đi đâu, anh đi cùng em.”
Anh nở nụ cười của một badboy, đẹp trai đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Nhưng Chung Hi rất tỉnh táo, “Anh là muốn lợi dụng em, đúng chứ?”
Cô không nhìn nhầm, vừa rồi Lục Bắc lợi dụng cô để chặn vài ngôi sao nữ đến bắt chuyện.
Lục Bắc nhếch khóe môi, cẩn thận gắp thức ăn cho cô, “Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí cả.”
Nhìn toàn bộ sảnh tiệc, e rằng chỉ có một mình Chung Hi là thật sự đang ăn.
Chung Hi nhìn thức ăn trong đĩa, âm thầm nghiến răng, “Thôi quên đi, không tính toán với anh.”
Xem như trả tiền cho bữa ăn vậy.
Lục Bắc mỉm cười đứng ở một bên, từ đầu đến cuối luôn ở bên cạnh cô, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Nguyễn Nhi, kia có phải Chung Hi không!” Có người ở tầng hai chú ý đến Chung Hi, “Người bên cạnh cô ta chính là cậu chủ nhà họ Lục nhỉ, hai người họ thật sự đang hẹn hò sao?”
Ôn Nguyễn Nhi đang trò chuyện với bạn bè về việc sẽ tham gia tuần lễ thời trang, khi nghe thấy câu này thì sắc mặt sa sầm xuống.
“Hẹn hò? Dựa vào cô ta thì có thể bước được vào cửa nhà họ Lục sao? Bu bám thì ngược lại là thật, đêm qua họ còn vào khách sạn cùng với nhau đấy.” Ôn Nguyễn Nhi cười khẩy nói, đây là chuyện cô ta tra ra được sau khi gọi điện thoại đến khách sạn.
Chung Hi mới ra tù vài ngày, chắc chắn bọn họ đã thông đồng với nhau từ lâu.
Một chiếc giày rách nhà họ Bạc không cần nữa mà thôi…
Nhưng nhìn dáng vẻ chói mắt của Chung Hi đứng bên cạnh Lục Bắc, Ôn Nguyễn Nhi vô cùng ghen tị.
“Có lẽ không hòa toàn là cô ta bu bám đâu, Lục Bắc đã đặt một chiếc nhẫn kim cương LOVEERKIN cho cô ta đấy!”
“Vậy thì thế nào?”
Ôn Nguyễn Nhi hét lớn.
Cô ta dốc hết tâm tư cũng không có được Bạc Lương Thần, vậy mà Chung Hi sau khi ly hônvà ngồi tù lại có thể gặp được một người đàn ông kim cương như Lục Bắc, dựa vào cái gì chứ?
Nếu Chung Hi được gả vào nhà họ Lục trước, vậy thì Ôn Nguyễn Nhi cô ta còn có mặt mũi sao?
“Nguyễn Nhi, cậu không cần phải tức giận như vậy, cô ta không thể nào so sánh được với cậu, cô ta là kết hôn lần hai đấy.” Bạn cô ta cười tủm tỉm nói: “Hơn nữa cô ta ở cùng với Lục Bắc, cậu sẽ không cần lo lắng cô ta và Bạc Lương Thần nối lại tình xưa nữa.”
Phải biết rằng scandal kết thúc hôn lễ của Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi ngày đó đã lan khắp thành phố.
Tuy rằng mọi người đều không muốn tin, nhưng Bạc Lương Thần đã đuổi theo Chung Hi bỏ đi, việc này tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến.
Ôn Nguyễn Nhi không thể ngồi yên, lấy cớ đi vệ sinh gọi điện thoại cho Tiêu Nghị, “Chuyện trước đây anh nói Bạc Lương Thần trả hết nợ giúp Chung Hi, là thật sao?”
“Đương nhiên, sao vậy?”
“Anh nói, vì sao anh ấy lại làm như vậy.” Ôn Nguyễn Nhi có chút nôn nóng.
Tiêu Nghị ở bên kia điện thoại cố ý an ủi cô ta, “Có lẽ là để tự tay giết chết Chung Hi, Bạc Lương Thần rất hận người nhà họ Chung, giữ lại Chung Hi có lẽ là để chơi trò mèo vờn chuột, từ từ chơi chết cô ta.”
“Thật ư?”
Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy lời này, tâm trạng mới cân bằng lại được một chút.
Đúng lúc này, Chung Hi đi vào nhà vệ sinh, mở một cánh cửa trong đó ra giống như hoàn toàn không nhìn thấy Ôn Nguyễn Nhi.
Ôn Nguyễn Nhi liếc nhìn trong gương.
“Được rồi, trước không nói với anh nữa.” Cô ta cúp máy, bước đi.
Cô ta không quan tâm mối quan hệ giữa Bạc Lương Thần và Chung Hi bây giờ là gì, cô ta chỉ muốn trả lại gấp ngàn lần sự chế giễu mà cô ta phải chịu trong hôn lễ!
Chỉ cần khóa cánh cửa này từ bên ngoài rồi dội một chậu nước đá vào bên trong…
Nghĩ như vậy, khóe miêng Ôn Nguyễn Nhi nhếch lên một nụ cười.
Chỉ là cô ta vừa đưa tay lên, cánh cửa đột nhiên được mở ra từ bên trong.
“Á!”
Ôn Nguyễn Nhi trượt chân, bị Chung Hi kéo vào.
Sau đó, ào ào!
Thùng nước đá trên bậc thềm bị Chung Hi đá vào người Ôn Nguyễn Nhi.
“Đồ điên này!”
Ôn Nguyễn Nhi ướt sũng cả người, nhưng Chung Hi lại không sao!
Ôn Nguyễn Nhi hét chói tai, hung dữ trừng mắt với Chung Hi.
Chung Hi nhìn cô ta với vẻ thích thú, “Vừa rồi ở tầng hai cô luôn nhìn chằm chằm tôi, còn bàn tán về tôi với bạn bè cô, cô cho rằng tôi vừa mù vừa ngu giống như cô sao?”
Ôn Nguyễn Nhi nghiến răng, “Vậy cô cũng không được hắt nước đá vào tôi!”
“Bằng không, đợi cho cô khóa trái cánh cửa này lại rồi dội nước lên người tôi ư?” Chung Hi đưa tay ra, đẩy mạnh lưng Ôn Nguyễn Nhi vào tường.
Kể từ sau khi bị mấy tên côn đồ kia bao vây thì Chung Hi trở nên rất nhạy cảm và cảnh giác.
Vừa rồi cô luôn có thể cảm thấy ai đó đang nhìn mình, cho nên cô mới dùng chiêu dụ rắn ra khỏi hang.
Lại không ngờ, Ôn Nguyễn Nhi hèn hạ như vậy.
Ôn Nguyễn Nhi cố hết sức giãy dụa, “Đồ điên, tôi đang mang thai con của Bạc Lương Thần đấy, nếu mẹ con chúng tôi có bất trắc gì, anh ấy sẽ không buông tha cho cô đâu!”
“Con của Bạc Lương Thần?”
Chung Hi giật mình, lẩm bẩm đọc mấy chữ này, ánh mắt chuyển đến bụng Ôn Nguyễn Nhi.
Họ cũng đã có con rồi?
Cũng đúng, cô và Bạc Lương Thần đã ly hôn lâu thế kia, anh ta cũng đã sớm có tình mới rồi.
Ôn Nguyễn Nhi nhìn thấy Chung Hi có chút lơ đễnh còn tưởng cô sợ Bạc Lương Thần, bèn xách một góc vạt váy lên.
Cô ta bỗng nhiên nhướng mày, vô cùng đắc ý, “Bây giờ cô quỳ xuống xin lỗi tôi đi, nghĩ cách làm khô chiếc váy này của tôi, nếu tâm trạng tôi tốt sẽ nói giúp cô vài câu van xin trước mặt Bạc Lương Thần, bằng không cô đợi chết đi. Anh ấy sẽ làm bất cứ mọi điều vì tôi và con, giết chết cô cũng dễ dàng giống như giết chết một con kiến vậy.”
“Ha…”
Ôn Nguyễn Nhi nghe thấy một tiếng cười khẩy vô cùng mỉa mai.
Cô ta trợn tròn đôi mắt xinh đẹp, “Chung Hi, cô có nghe thấy lời tôi nói không!”
“Nghe thấy rồi, hơn nữa còn nghe rất rõ ràng.” Chung Hi cúi đầu nhìn, tiện tay cầm chổi quét dọn ở góc tường lên, đặt vào trong tay ra dấu.
Vẻ mặt đó, hoàn toàn không quan tâm đến lời Ôn Nguyễn Nhi nói.
Ôn Nguyễn Nhi thấy cô từng bước đi về phía mình, có hơi không hiểu rõ suy nghĩ của Chung Hi, theo bản năng lùi về phía sau hai bước, “Được, người phụ nữ điên này, cô muốn chết phải không? Tôi sẽ gọi người vào ngay bây giờ!”
“Gọi đi, tốt nhất là để các đạo diễn nổi tiếng kia cũng nghe tiếng mà chạy đến, xem dáng vẻ nhếch nhác của cô bây giờ đi.”
Chung Hi không quan tâm, xách chổi đi từng bước về phía Ôn Nguyễn Nhi.
“Cô, cô làm gì?”
Ôn Nguyễn Nhi vừa mở miệng đã bị Chung Hi tát“bốp” một cái.
Cô ta vừa đau vừa tức, che gò má nóng ran, liên tục lùi lại.
Bời vì vào lúc này, ánh mắt của Chúng Hi thật sự rất đáng sợ, giống như ác quỷ đến từ địa ngục, trong đôi mắt đen kịt chứa đầy thù hận,
Lộp bộp.
Cây chổi đập vào bậc thềm, cùng lúc đó Chung Hi giơ chổi lên, mạnh mẽ lên tiếng, “Ôn tiểu thư, tôi nhắc nhở cô chút để cô còn biết lý do vì sao lại bị tôi đánh.”
“Cô dám đánh tôi?”
“Tôi có thù với Bạc Lương Thần, một mối thù đẫm máu. Bây giờ cô nói với tôi, cô mang thai con của anh ta, cô đoán xem tôi sẽ làm gì?”
Chương 42: Nỗi đau nghẹn ngào
Ôn Nguyễn Nhi hoàn toàn choáng váng.
Cô ta chỉ muốn hù dọa Chung Hi.
Chứ chưa từng nghĩ rằng mình sẽ giao điểm yếu vào trong tay cô.
“Con người tôi cũng không độ lượng gì, có thù tất báo! Lúc trước các người hại tôi mất đi một đứa con, vậy bây giờ tôi trả lại, không quá đáng nhỉ?” Chung Hi nở một nụ cười, nụ cười thê lương nhưng xinh đẹp, ánh mắt rất sắc bén, “Tôi rất muốn nhìn thấy dáng vẻ phát điên của Bạc Lương Thần đấy.”
“… Cô đừng làm chuyện ngu ngốc, cho dù giữa các người có ân oán gì thì đứa trẻ trong bụng tôi là vô tội!”
Chung Hi bình tĩnh nhìn cô ta, lẩm bẩm nói, “Đúng thế, đứa trẻ là vô tội.”
Vậy đứa trẻ cô đã mất thì sao?
Có ai quan tâm không!
“Không, đừng, cô đừng tới đây! Có ai không, bên ngoài có ai không!”
Ôn Nguyễn Nhi sửng sốt, hoảng sợ hét lên.
Cô ta hoàn toàn không có thời gian để bận tâm đến thứ khác, khó khăn lắm cô ta mới có được thẻ bài trong bụng, dựa vào đứa trẻ này mới có thể kết hôn với Bạc Lương Thần.
Nếu mất đứa trẻ này, thì cô ta sẽ kết thúc.
Cô ta liên tục lùi về phía sau, nghiêng mình né tránh lại ngã ngồi xuống bồn cầu.
Cả người lún vào trong, váy ướt sũng hết cả.
Nhưng Chung Hi vẫn đang tiến về phía trước, đến gần trước mặt cô ta, thù hận trong đôi mắt ấy cũng ngày càng mãnh liệt hơn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Ôn Nguyễn Nhi giống như địa ngục.
“Đừng mà!”
Tiếng hét chói tai của Ôn Nguyễn Nhi phát ra từ trong nhà vệ sinh.
Lục Bắc đứng ở cửa một lúc lâu cuối cùng không nhịn được, xông thẳng vào kéo Chung Hi đi.
Cùng lúc đó, những vị khách khác cũng nghe thấy tiếng vang trong nhà vệ sinh nữ, thấy Lục Bắc đưa Chung Hi đi rồi lại nghe thấy tiếng khóc ở bên trong, một vài người bèn thò người nhìn vào.
Ôn Nguyễn Nhi bị mắc kẹt trong bồn cầu trông nhếch nhác không thể nhìn nổi, không biết trên người bị dội vào thứ gì mà tất cả đều bốc mùi, quan trọng nhất là trên đầu cô ta còn đang quấn cây chổi vừa mới dọn bồn cầu.
Dáng vẻ nhếch nhác không thể nhìn nổi, giống hệt như vừa bò ra khỏi thùng rác.
Mọi người đều xoay đầu đi với vẻ ghét bỏ, “Dù thế nào cũng là tiểu thư khuê các, sao lại thành như thế này, thật sự quá mất mặt.”
“Đúng vậy, đây là mùi gì…”
Ôn Nguyễn Nhi run lên vì tức giận, đôi môi đỏ mọng không ngừng chửi mắng, “Chung Hi, cô hèn hạ, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Lúc này Chung Hi đã được Lục Bắc kéo đến vườn hoa phía sau.
“Không bị thương chứ?”
Chung Hi im lặng lắc đầu, nhíu mày nói: “Anh vào sớm quá, nếu cho em thêm chút thời gian nữa, em…”
Ánh mắt Lục Bắc sa sầm xuống, “Đừng ầm ĩ nữa.”
Giữa hai hàng lông mày của anh lộ ra một chút đau lòng.
Chung Hi xoay đầu đi, im lặng không lên tiếng.
Hàng đêm cô vẫn bị dày vò bởi những cơn ác mộng kia, mà Bạc Lương Thần đã bắt đầu một cuộc sống mới, không chỉ ôm mỹ nhân trong ngực mà còn có con nữa!
Làm sao cô có thể nuốt được cơn tức này, càng nghĩ càng cảm thấy lồng ngực đau đến nghẹt thở.
Một giây sau, cô được kéo vào trong một cái ôm không tính là ấm áp nhưng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương.
“Em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa, anh thà rằng em trực tiếp đánh Ôn Nguyễn Nhi sẩy thai, cho dù có hậu quả gì anh cũng có thể gánh vác thay em, nhưng mà em phải thừa nhận em không thể ra tay với đứa trẻ trong bụng cô ta.”
Cô hận Bạc Lương Thần, cũng sẽ trả thù Ôn Nguyễn Nhi, nhưng lại không có cách nào tổn thương đến đứa trẻ vô tội ấy được.
Rõ ràng là một người không thể tàn nhẫn, vậy thì tại sao phải đày đọa mình?
Ở thành phố khiến Chung Hi cảm thấy cô độc này, dường như chỉ có Lục Bắc mới có thể nhìn ra được cô chỉ là đang cố tỏ ra mạnh mẽ mà thôi.
“Xin lỗi, lại gây thêm phiền phức cho anh rồi.”
Chung Hi hít sâu một hơi, “Hiện trường có nhiều phóng viên như vậy, chuyện Lục thiếu anh vào nhà vệ sinh nữ e rằng sẽ lan truyền rất nhanh, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh.”
Đôi mày chau lại của Lục Bắc giãn ra.
“Em đấy!”
Anh còn muốn nói gì đó, nhưng nghe thấy tiếng bước chân, nhìn ra phía sau thì thấy thư ký Trương và những người khác đã đi theo ra ngoài.
“Đi thôi, vừa rồi em cũng không ăn được gì, anh đưa em ra ngoài ăn ngon.”
Vẫn là nên rời khỏi nơi thị phi này trước đã, vốn muốn để Chung Hi đến để giải khuây, nhưng lại gặp phải một chuyện phiền lòng như vậy trong lòng Lục Bắc cũng có chút tự trách.
Chung Hi nghe anh nói ngon thì do dự chốc lát rồi bước đi theo.
Nửa tiếng sau.
Ôn Nguyễn Nhi sau khi thay quần áo thì ngồi trong phòng trên lầu của sảnh tiệc, tức giận ném đồ trong phòng, Tiểu Linh người quản lý và Tô Mạt Mạt bạn của cô ta đều không dám đi vào.
Tiểu Linh nhìn chằm chằm di động, cuối cùng cũng thấy có cuộc gọi đến.
Cô ta kích động ấn nút trả lời, “A lô? Trợ lý Mẫn, đúng đúng, bây giờ tôi sẽ đi xuống đón mọi người.”
Tô Mạt Mạt nhìn Tiểu Linh đi xa, gõ cửa, “Được rồi, Bạc Lương Thần đến thăm cậu rồi, cái bóng đèn tớ đây đi trước nhé, cậu chuẩn bị một chút, tớ thấy anh ta vẫn quan tâm cậu hơn đấy, người vợ cũ kia của anh ta chắc chắc không có cơ hội đâu.”
Trong phòng, Ôn Nguyễn Nhi vốn còn đang chửi bới nhìn xung quanh, sau đó nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ của bình hoa bên chân.
Ở cuối hành lang, Bạc Lương Thần bước đi vội vàng, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Dự án cấp S đàm phán với đối tác nước ngoài lần này không được thuận lợi lắm, vốn đêm nay anh muốn ở công ty làm thêm cả đêm.
Nhưng Ôn Nguyễn Nhi cứ liên tục gọi điện khiến anh không thể nào tập trung làm việc được.
“Mở cửa.”
“Vâng, tổng giám đốc Bạc, Nguyễn Nhi đang ở bên trong.” Tiểu Linh vội vàng mở cửa ra, muốn nhanh để Bạc Lương Thần dỗ dành bà cô bên trong.
Bạc Lương Thần đi vào với vẻ mặt lạnh lùng.
“Lương Thần!”
Ôn Nguyễn Nhi mặc đầm ngủ hai dây, tủi thân ngồi trên thảm, cổ tay và trên mắt cá chân đều là vết máu.
“Xảy ra chuyện gì?”
Bạc Lương Thần bước nhanh tới, xoay cổ tay cô ta lại nhìn kỹ, quả thực là có vết thương nhưng không nghiêm trọng.
Nhưng, trên người cô ta có mùi gì?
Anh nhíu mày, đỡ Ôn Nguyễn Nhi đứng dậy.
“Là Chung Hi, cô ta nghe ngóng được em ở đây cho nên đến gây rối với em, còn… còn nói, muốn em bỏ đứa trẻ này đi, bằng không cô ta sẽ giết em.”
Ánh mắt người đàn ông run lên.
Ôn Nguyễn Nhi càng khóc càng to, nhào vào trong ngực Bạc Lương Thần.
“Em như thế nào đều không sao cả, nhưng con của em vì sao lại bị người ta nguyền rủa như vậy chứ, em đã làm sai cái gì? Lẽ nào yêu anh là lỗi của em sao?”
Anh dùng một tay kéo cánh tay cô ta, từ trong giọng nói không thể phân biệt được là vui mừng hay tức giận, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Cô, nói lại một lần nữa.”
Ôn Nguyễn Nhi ngẩng đầu lên, gằn từng chữ, “Chung Hi khiến em trở thành thế này, còn nói, muốn em bỏ đứa con của chúng ta để trả nợ cho đứa con đã mất của cô ta.”
Chung Hi có nói những lời này hay không, hoàn toàn không quan trọng.
Quan trọng là, câu chuyện cô ta bịa ra này hợp tình hợp lý.
Tất cả những vị khách có mặt đều chứng kiến cô ta bị người khác làm ra như thế này ở nhà vệ sinh, còn trên người có vết thương hay không, rốt cuộc Chung Hi đã làm gì với cô ta, chỉ cần lời khai của nạn nhân là cô ta là đủ.
Vừa dứt lời, cô ta tận mắt nhìn thấy sắc mặt Bạc Lương Thần thay đổi.
Ôn Nguyễn Nhi lau nước mắt, “Hay là, em đi cầu xin cô ta nhé, cầu xin cô ta buông tha cho em.”
Bạc Lương Thần nhíu mày đứng dậy, “Cô ấy thật sự nói như vậy?”
Tim Ôn Nguyễn Nhi đập thình thịch, lẽ nào, lời nói dối của cô ta đã bị phát hiện?
Chương 43: Vu khống
Cô ta cắn cắn đầu ngón tay và khẽ ừ một tiếng.
“Chuyện này tôi sẽ giải quyết, cô cứ yên tâm dưỡng thai.
Bạc Lương Thần dường như đã đưa ra quyết định, để Ôn Nguyễn Nhi ở lại, một mình bước ra ngoài.
Việc đầu tiên anh làm sau khi ra ngoài chính là kiểm tra vị trí của Chung Hi, và bảo trợ lý Mẫn cử giúp việc chăm sóc cho Ôn Nguyễn Nhi.
Đến khi cánh cửa đóng lại, Ôn Nguyễn Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cô ta không thể kìm được niềm vui sướng, vừa rồi cô ta không làm sai gì, những lời cô ta nói chắc chắn Bạc Lương Thần cũng tin, bây giờ anh ấy nhất định sẽ ra mặt cho mình, xử lý Chung Hi.
Cô ta chỉ cần xinh đẹp chờ đợi tin vui thôi!
“Nguyễn Nhi, sao Bạc tổng đã đi rồi? Có phải anh ấy tức giận vì em đến tham gia buổi tiệc này không?” Tiểu Linh vội vàng đi vào, lo lắng hỏi.
Bạc Lương Thần bây giờ là chỗ dựa vững chắc cho Ôn Nguyễn Nhi, nếu mối quan hệ của họ căng thẳng thì Ôn Nguyễn Nhi sẽ rất khó nhận được quảng cáo và phim.
Ôn Nguyễn Nhi nâng cổ tay mảnh khảnh lên, thổi nhẹ vết thương, tràn đầy vui sướng: “Anh ấy không thể giận em được đâu.”
Cô ta nhếch khóe môi, “Trò chơi đã kết thúc.”
Tiểu Linh nghe đến mờ mịt, “Vậy vẫn đi tuần lễ thời trang sao?”
“Đương nhiên đi rồi, đặt cho em bộ lễ phục đắt nhất ấy!”
Chung Hi gỡ càng cua cuối cùng lấy phần thịt non mềm ra, sau đó ngả người ra sau và uống một ngụm bia.
Lục Bắc ngồi đối diện với cô, không hề bất ngờ thì nghe thấy tiếng nấc của cô.
“Nơi này hợp khẩu vị em chứ?” Lục Bắc thú vị hỏi.
Hầu như tất cả các món ăn trên này đều là Chung Hi ăn hết.
“Cũng được thôi.”
Chung Hi chống cằm, rất hào phóng lấy ra một tấm thẻ, đập xuống bàn, “Luôn ăn của anh, em cũng rất ngại nên bữa ăn hôm nay em mời.”
Vừa rồi cô đã xem menu, giá cả ở đây cũng ổn, cô trả được.
Lục Bắc nhướng mày, “Khinh thường anh?”
“Không không không, em không dám, sau này em còn phải dựa vào anh để ăn cơm nữa cơ mà! Tôn Lưu nói qua mấy hôm nữa sẽ có vài trận thi đấu nhỏ, tuy giải thưởng lần này không nhiều, nhưng…”
Cô nói xong, rồi cười với Lục Bắc, “Đưa em đi cùng nhé!”
Lục Bắc nheo mắt, chống cánh tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía trước, “Dựa, vào, cái, gì?”
“Em mời anh ăn rồi cơm đấy, anh ăn cơm của em, miệng ngắn!” Chung Hi tròn xoe đôi mắt, giống như có được rất nhiều lý do.
Lục Bắc à một tiếng, giọng hơi cao lên, “Vậy em tính xem, em đã ăn của anh bao nhiêu rồi?”
“…”
Vẻ mặt Chung Hi sụp đổ ngay lập tức.
Cô không quan tâm.
“Lục Bắc, em không ngờ anh lại là loại người này đấy, anh lại tính toán nợ cũ?” Chung Hi thấp giọng lẩm bẩm, “Vậy em không mời nữa!”
Cô đưa tay lấy thẻ cất.
Lục Bắc thật sự không lịch sự, không biết cô đau lòng đến mức nào khi đưa ra một khoản tiền như vậy sao!
Di động để trên bàn, rung lên.
Cô nhìn thấy số gọi đến, sững sờ một lúc lâu.
“Ai thế?” Lục Bắc thấy cô không nghe máy nên thuận miệng hỏi.
“Không ai cả, điện thoại quấy rối thôi.” Chung Hi nặn ra nụ cười, ngắt máy không hề do dự, “Đi thôi, ngày mai em còn có việc.”
Cô xách túi đi thẳng ra ngoài.
Số máy kia, đã khắc sâu vào trong lòng cô từ rất lâu, chỉ sợ kiếp này và kiếp sau cũng không xóa được.
Ngoài cửa sổ trời mưa lất phất, Chung Hi rùng mình, đứng từ xa vẫy tay với Lục Bắc, “Có một chiếc taxi ở bên kia, em đi trước đây!”
Lục Bắc thanh toán xong đuổi theo ra ngoài đã không thấy cô đâu nữa.
Anh đứng trên bậc thềm, thở dài bấc đắc dĩ.
Mà lúc này.
Chung Hi không phải ngồi trên taxi, mà ngồi vào trong xe của Bạc Lương Thần.
Cô bị vệ sĩ của Bạc Lương Thần ép lên xe.
Cuộc điện thoại vừa rồi cũng là Bạc Lương Thần gọi, vả lại là số máy riêng của anh ta, Chung Hi không nói chỉ vì sợ Lục Bắc lo lắng.
Cô không muốn liên lụy đến người vô tội.
Chung Hi giẫm lên tấm thảm da sang trọng dưới chân, trong xe có điều hòa nên cảm thấy cơ thể ấm áp hơn, nhìn lại Bạc Lương Thần lần nữa, vẫn không thuận mắt.
“Thế nào, muốn đòi lại công bằng cho Ôn Nguyễn Nhi?”
Giọng Bạc Lương Thần rất lạnh, ánh mắt âm thầm nhìn cô.
“Thật sự là do cô làm?”
Vốn anh còn muốn xác nhận với Chung Hi, nhưng có vẻ như bây giờ điều đó không cần thiết nữa.
Cô thật sự rất tàn nhẫn, không buông tha cho cả đứa trẻ còn ở trong bụng, người nhà họ Chung bọn họ quả nhiên đều như nhau, lòng dạ rắn rết, tàn nhẫn độc ác.
Chung Hi nở nụ cười tự giễu.
“Anh cũng đã đưa vệ sĩ đến tìm tôi, tôi có thể không có ánh mắt như vậy sao?” Cô ngước mắt nhìn Bạc Lương Thần, vẻ mặt bình tĩnh, “Ra tay đi.”
Cô không bao giờ làm những việc không có kế hoạch.
Kể từ khoảnh khắc cô dội nước lên người Ôn Nguyễn Nhi, thì cô đã suy nghĩ đến hậu quả.
Cho dù Bạc Lương Thần tìm cô tính sổ, cô cũng không có gì phải sợ hãi.
话已至此,薄凉辰最后一丝耐心散尽,“孩子是无辜的。”
Lời đã đến nước này, sự kiên nhẫn của cuối cùng của Bạc Lương Thần cũng biến mất, “Đứa trẻ vô tội.”
Xùy.
Chung Hi cảm thấy vết thương ở nơi nào đó trong lòng, lại nứt ra.
Thật mỉa mai biết bao khi lời này lại được nói ra từ trong miệng của Bạc Lương Thần.
Ở trước mặt cô thì nhẫn tâm, còn ở chỗ Ôn Nguyễn Nhi lại trở thành người chồng tốt?
Chung Hi thật sự rất muốn lấy dao khoét tim Bạc Lương Thần ra, muốn nhìn rõ xem tại sao anh ta lại tàn nhẫn với người nhà họ Chung đến vậy!
Người đàn ông cứ nhìn Chung Hi nhưng lại không nhìn thấu được cô, giọng nói trở nên lạnh lùng, xem như là một lời nhắc nhở tử tế, “Cô vừa ra tù không bao lâu, vẫn đừng nên gây chuyện, nếu bị phóng viên để mắt đến thì nửa đời sau của cô có thể sẽ…”
“Anh không cần bận tâm.”
Chung Hi dựa vào lưng ghế, nở nụ cười rạng rỡ nhưng cũng lạnh lùng, “Chắc anh cũng muốn tôi chết giống Ôn Nguyễn Nhi nhỉ, không cần phải giả vờ giả vịt như vậy đâu.”
Anh ta là loại người gì, cô rất rõ ràng.
Bạc Lương Thần nghẹn họng, cảm xúc nơi đáy mắt rất phức tạp, “Chung Hi, tôi nể mặt cô từng cứu tôi nên mới giơ cao đánh khẽ với cô.”
Chung Hi khẽ ồ một tiếng, không cảm kích.
Cô cúi đầu nhìn tấm thảm dưới chân, nói từng chữ, “Thứ tôi mất đi không chỉ là một đứa con, mà Ôn Nguyễn Nhi mới chỉ trải nghiệm một chút như vậy đã không chịu nổi rồi.”
Mưa bên ngoài cửa sổ càng nặng hạt hơn.
Sự do dự cuối cùng trong lòng Chung Hi cũng biến mất, “Bạc Lương Thần, ra tay đi.”
“… Cút.”
Bạc Lương Thần không thể kìm được lửa giận, đôi mắt âm u nhìn vào gương mặt không tính là xa lạ này.
Vẻ mặt nhìn thấu thế giới này của Chung Hi khiến anh bực bội khó hiểu.
Cô thật sự cho rằng anh không nỡ ra tay với cô ư?
Cho dù anh ta thật sự tìm vài người để dạy dỗ cô đạo lý làm người, hoặc trực tiếp báo cảnh sát xử lý thì cô cũng sẽ không khá hơn được chút nào.
Anh chỉ là, chỉ là không muốn làm lớn chuyện.
Bạc Lương Thần nắm chặt tay, cuối cùng cũng kìm nén được cơn tức giận kia, lựa chọn thả cô đi.
Thấy anh nổi giận, Chung Hi càng không sao cả chỉ ồ lên một tiếng rồi đẩy cửa xe ra bước xuống, đi vào trong màn mưa.
Nước bùn quấn quanh cổ chân cô, lạnh đến thấy xương nhưng dường như cô không hề cảm thấy.
Bạc Lương Thần nhìn bóng lưng ấy rất lâu…
“Trợ lý Mẫn, đã điều tra ra video giám sát lúc đó rồi chứ?”
“Bạc tổng, đã gửi đến trong điện thoại của anh.”
Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông lại mở ra lần nữa, nhấp vào nút phát.
Video giám sát sẽ không lừa dối.
Cho đến khi kết thúc hình ảnh, ánh mắt của người đàn ông đã lạnh đến vô cùng, ánh mắt anh nhìn về hướng Chung Hi rời đi, mệt mỏi dặn dò, “Đi công tác.”
Cô ấy thật sự bướng bỉnh, cũng không thèm giải thích lấy một câu.
Chương 44: Hậu di chứng sau chấn thương
Sáng hôm sau, Chung Hi vẫn còn đang trong giấc mộng thì điện thoại reo không ngừng.
Đêm qua cô dầm mưa, đầu óc nặng nề, mở mắt ra nhìn tin nhắn và cuộc gọi nhỡ trên màn hình.
“Chung Hi, đừng ngủ nữa, chuyện của em và Ôn Nguyễn Nhi đã bị paparazzi đưa tin rồi.”
“Mấy hôm nay em đừng ra khỏi nhà nhé, có việc gì thì nói với anh, anh đi đón em.”
“Đọc được tin nhắn thì trả lời anh.”
Đều là tin nhắn Lục Bắc gửi đến.
Chung Hi lại nhìn thấy vài cuộc gọi nhỡ, Triệu Trạch kia gọi cho cô hai cuộc.
Gọi đến đòi nợ!
Cho rằng cô quen biết với Ôn Nguyễn Nhi thì có khả năng kiếm được mấy chục triệu trong vòng vài ngày sao?
Chung Hi vứt điện thoại đi, che đầu lại, muốn ngủ tiếp.
Nhưng điện thoại lại reo.
Âm thanh rùng trên chăn, Chung Hi bực bội cầm lấy điện thoại, không nhìn số mà rống lên, “Có thôi đi không? Tôi không có tiền! Nếu có tiền thì tôi đã trả rồi.”
Bên kia im lặng.
Tiếp theo, giọng nói cô rất quen thuộc kia vang lên.
“Nếu cô thiếu tiền, tôi có thể tìm cho cô một công việc.”
“Bạc Lương Thần?”
Chung Hi tỉnh táo ngay lập tức, lấy di động ra không thể tin nhìn lại, mới sáng sớm người gọi điện thoại cho cô lại là anh.
Thời gian chỉ vào bảy giờ năm phút.
Chung Hi cầm điện thoại lên, “Không cần, tạm biệt.”
Không đợi anh mở miệng, cuộc gọi đã bị ngắt máy.
Mà ở đầu dây bên kia, ngón tay thon dài xinh đẹp của Bạc Lương Thần nắm chặt điện thoại.
Người phụ nữ không biết điều giống như Chung Hi, anh thật sự mở mang kiến thức.
Nghĩ đến giọng điệu của Chung Hi trong điện thoại, huyệt thái dương của người đàn ông bỗng giật nảy, tâm trạng buổi sáng sớm hoàn toàn bị hủy hoại.
Nếu không phải paparazzi tiết lộ chuyện đêm qua, và anh muốn bù đắp thì cũng sẽ không tự mình gọi điện thoại cho cô.
Cửa xe thương vụ mở ra, Vũ Tiểu Thiếu và Bạch Bân cùng nhau bước vào, “Lương Thần chuẩn bị xong cả rồi, kế hoạch kinh doanh này nhất định sẽ làm hài lòng đối tác.”
Mục tiêu của họ là lấy được dự án cấp S này.
Bạc Lương Thần đen mặt, “Lái xe.”
Vũ Tiểu Thiếu rất ngạc nhiên đụng Bạch Bân, “Xảy ra chuyện gì thế? Buổi sáng ra ngoài không phải còn bình thường sao? Có phải Ôn Nguyễn Nhị lại ồn ào với cậu ta không.”
“Không biết.”
Bạch Bân quay đầu lại nhìn ra phía sau.
Sau khi Bạc Lương Thần ở cùng với Ôn Nguyễn Nhi chưa từng lộ ra vẻ mặt như thế này, lần trước thấy cậu ta như thế này dường như vẫn còn ở Chung thị.
Bạch Bân theo bản năng nghĩ đến khả năng nào đó, có lẽ có liên quan đến Chung Hi?
Nhưng, tuy rằng họ là bạn bè với Bạc Lương Thần nhưng cũng là cấp trên và cấp dưới, việc của anh họ vẫn đừng nên hỏi thì tốt hơn.
Vũ Tiểu Thiếu vô cùng buồn chán dựa vào đó xem điện thoại.
Nhấp vào hotsearch, anh ta hoảng sợ ngồi thẳng người dậy, “Lương Thần, cậu xem tin tức rồi chứ? Chung Hi đánh Ôn Nguyễn Nhi này!”
Bạc Lương Thần không có phản ứng gì, hờ hững ừm một tiếng.
“Có cần tôi tìm người giải quyết không?”
Bạc Lương Thần bỗng ngước mắt lên, lạnh lùng nói một câu, “Cậu muốn giải quyết thế nào?”
“Đương nhiên là tìm người… Không, không giải quyết, tôi chỉ tùy tiện nói thôi.” Vũ Tiểu Thiếu nói được một nửa, thì bị dọa bởi ánh mắt lạnh lùng của Bạc Lương Thần.
Chỉ có trợ lý Mẫn đang ngồi ở ghế lái phụ là biết tình hình thực tế, chủ tịch nhà anh là bất mãn với sự lừa dối của Ôn Nguyễn Nhi.
Đoạn video giám sát lúc đó xem rất rõ ràng, tuy Chung Hi đẩy Ôn Nguyễn Nhi, đùa bỡn cô ta nhưng không dùng lưỡi dao sắc bén làm rách da cô ta, cũng không làm hại đến đứa trẻ trong bụng cô ta.
Ôn Nguyễn Nhi nhân cơ hội làm tổn thương chính mình, cố ý vu khống Chung Hi.
Vả lại, những tin tức kia cũng là Ôn Nguyễn Nhi tự mình tìm người đăng lên.
Bạc Lương Thần biết rõ tất cả những điều này như lòng bàn tay, anh không vạch trần đã là đủ nể mặt Ôn Nguyễn Nhi rồi, nếu còn yêu cầu gì thêm nữa thì có nghĩa là Ôn Nguyễn Nhi không hiểu chuyện.
Chỉ đáng tiếc, trợ lý Mẫn có một linh cảm không hay, với đầu óc ngu ngốc và tham lam của Ôn Nguyễn Nhi e rằng sẽ giẫm đến giới hạn của Bạc Lương Thần.
Phòng trang điểm của truyền thông Tinh Mỹ.
Ôn Nguyễn Nhi vừa làm tóc xong, gấp gáp mở điện thoại ra muốn xem fans của cô ta và người qua đường đã chửi rủa Chung Hi như thế nào.
Nhưng thực tế lại khiến cô ta bất ngờ.
Chỉ có rất ít người mắng Chung Hi, nhưng phần nhiều lại quan tâm làm sao Ôn Nguyễn Nhi cô ta mang thai mà còn tham gia buổi tiệc kiểu đó.
Thậm chí, còn có người chế giễu cô ta bị Chung Hi làm ra như vậy.
“Đáng ghét! Chắc chắn là Lục Bắc mua thủy quân giúp cho cô ta.”
Ôn Nguyễn Nhi nhíu mày, đi đi lại lại trong phòng trang điểm mắng, “Con đĩ kia đã phá hỏng hình tượng của tôi!”
Cô ta lại gọi cho Bạc Lương Thần nhưng anh không nghe máy.
Cô ta đành phải gọi vào số của trợ lý Mẫn.
Nhưng còn chưa mở miệng, bên kia đã vang lên giọng nói của trợ lý Mẫn, “Ôn tiểu thư, Bạc tổng đã lên máy bay rồi, không tiện nghe điện thoại.”
“Anh ấy lại đi công tác? Sao không nói cho tôi biết!”
Trong lòng Ôn Nguyễn Nhi như thiêu như đốt, không thèm suy nghĩ kỹ đã nói thẳng: “Anh nói với Bạc Lương Thần giúp tôi rằng chuyện Chung Hi đánh tôi đã bị tiết lộ, bây giờ tôi rất khó chịu, bảo anh ấy nhanh kết thúc công việc rồi về với tôi!”
Bây giờ cô ta đang mang thai, không thể bị kích thích được.
Ở trong suy nghĩ của Ôn Nguyễn Nhi, cô ta bị Chung Hi bắt nạt thê thảm như vậy, đương nhiên Bạc Lương Thần phải chạy đến cùng cô ta trước, cho dù anh không trút giận giúp cô ta thì cũng nên an ủi cô ta một chút.
Sẽ tốt hơn nếu có thể nói về việc tổ chức lại đám cưới.
Nhưng khuôn mặt xinh đẹp trong gương kia, sau khi nghe thấy câu trả lời trong điện thoại đã trở nên cực kỳ dữ tợn.
“Ôn tiểu thư, Bạc tổng đã biết rồi, anh ấy hi vọng cô có thể an tâm dưỡng thai, đừng xuất đầu lộ diện ra ngoài, cũng đừng tham gia tuần lễ thời trang.”
“Cái gì cơ?”
“Các phóng viên truyền thông bây giờ đang rất ồn ào, bên Bạc tổng không tiện nhúng tay vào, là bà Bạc tương lai hi vọng Ôn tiểu thư có thể thận trọng từ lời nói đến việc làm, đừng gây thêm rắc rối cho Bạc tổng, vậy thôi.”
Trợ lý Mẫn chỉ truyền đạt ý của Bạc Lương Thần.
Nhưng Ôn Nguyễn Nhi nghe xong những lời này, gần như sắp nổi cơn thịnh nộ.
“Cái gì là bà Bạc tương lai? Tôi đã là bà Bạc rồi!”
Nếu không phải bởi vì Chung Hi mà hôn lễ tạm dừng, thì bây cô ta hẳn đã chuyển vào Bạc phủ.
Trong điện thoại phát ra âm thanh ngắt kết nối cuộc gọi, rốt cuộc Ôn Nguyễn Nhi cũng nhận ra được điều gì đó.
Bạc Lương Thần giận cô ta!
“Vì sao, tôi đã làm gì sai chứ?” Nước mắt cô ta rơi xuống tí tách, ướt nhòe màn hình điện thoại, lại có một tin tức khác nhảy vào.
“Nữ diễn viên nổi tiếng Ôn Nguyễn Nhi bị vợ cũ của bạn trai đánh đập tàn nhẫn.”
Ý định ban đầu của cô ta không phải như vậy, thế nhưng sao bây giờ cô ta lại trở thành đối tượng giễu cợt của mọi người.
“Đều là tại Chung Hi!”
Ôn Nguyễn Nhi nghiến chặt răng, “Vì sao cô phải ra khỏi tù, vì sao muốn xuất hiện ở trước mặt Bạc Lương Thần.”
Thực ra, mọi chuyện rất đơn giản.
Chỉ cần Chung Hi biến mất thì tất cả mọi thứ sẽ ổn thỏa.
Ôn Nguyễn Nhi mở danh bạ điện thoại ra, phía dưới cùng có một dãy số tên X, đó là một người bạn cô ta quen trước khi ra mắt.
Bây giờ đã là người cầm đầu nổi tiếng trong giới xã hội đen.
Cô ta nhớ, nhà họ Chung còn nợ rất nhiều tiền.
Ôn Nguyễn Nhi nở một nụ cười xinh đẹp, gọi vào dãy số kia, “Anh Tiểu Phong, là em Nguyễn Nhi đây.”
…
Trợ lý Mẫn thả điện thoại xuống và báo cáo cho Bạc Lương Thần biết chuyện đã xảy ra.
Người đàn ông có chút mệt mỏi giơ tay lên, “Cậu xử lý rất tốt.”
Trợ lý Mẫn khẽ gật đầu, im lặng lui ra khỏi khoang thương gia.
Máy bay từ từ trượt về phía trước.
Bạc Lương Thần dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại và tay nắm chặt tay vịn của ghế.
Tiếng hít thở dần nặng nề.
Kể từ sau khi cha mẹ anh gặp tai nạn, khoảnh khắc máy bay cất cánh và bay vút lên bầu trời thì anh sẽ cảm thấy tim rất khó chịu, có ảo giác nghẹt thở,
Mỗi lần đi công tác, anh đều phải dựa vào ý chí để vượt qua.
Bác sĩ tâm lý nói, đây là hậu di chứng sau chấn thương.
Trong lòng anh không muốn chấp nhận sự thật rằng cha mẹ đã mất.
“Kính thưa quý khách, máy bay đã bay vào vùng ổn định.”
Bạc Lương Thần lại mở mắt ra lần nữa, trên trán thấp thoáng lấm tấm mồ hôi.
Đôi mắt anh trở nên lạnh lùng.
Đây chính là nỗi đau nhà họ Chung mang đến cho anh, cả đời cũng không thể thoát khỏi nó.
Chương 45: Chỉ là tình cờ
Sau khi Chung Hi nhận điện thoại của Bạc Lương Thần thì không thể ngủ lại được nữa.
Khi muốn xem lại những tin tức kia thì phát hiện chúng đã bị xóa khỏi hotsearch, bình luận cũng có xu hướng thiên về một bên, đều nói mối bất hòa của họ đã là dĩ vãng, vậy thì hà cớ gì phải lật lại nợ cũ.
Chung Hi lạnh lùng nhếch khóe môi, “Chắc là Bạc Lương Thần làm nhỉ.”
Anh ta đau lòng cho cô vợ nhỏ của anh ta, làm sao nỡ để những bức ảnh xấu xí của cô ta bị tung lên mạng chứ?
Chung Hi mở vào tấm ảnh Ôn Nguyễn Nhi ngã ngồi trên bồn cầu, phóng to lên xem rồi lẩm bẩm: “Nên dội lên đầu cô ta thêm một chút nữa.”
Hối hận quá.
Không phát huy tốt gì cả.
Chung Hi dọn dẹp đơn giản rồi ra ngoài đi tìm việc.
Đây không phải là việc dễ dàng, cô đã từng nghĩ chuyện này sẽ rất khó thực hiện bởi vì cô có tiền án, trước đây bởi vì kết hôn với Bạc Lương Thần nên cô không tiếp tục đi du học, điều cần nhất trong ngành thiết kế trang sức chính là kinh nghiệm làm việc và nền tảng từng đoạt giải thưởng.
Hiển nhiên, cô đều không có.
Mà sơ yếu lý lịch của cô vào ba năm trước rất nổi bật, trẻ tuổi, có học vấn, có bối cảnh.
Nhưng bây giờ không thể dùng được.
Đến liên tiếp vài công ty thiết kế, cho dù là sinh viên thiết kế thực tập cũng bị từ chối.
“Xin lỗi, Chung tiểu thư, công ty chúng tôi không tuyển dụng nữa.”
“Chung tiểu thư, lý lịch của cô rất xuất sắc nhưng không giống với quan niệm thiết kế của công ty chúng tôi, mong cô có được một công việc tốt hơn ở một nơi khác.”
Nói thẳng ra, chính là chê cô từng ngồi tù và có thù với Bạc Lương Thần, sợ chuốc lấy tai họa.
Chung Hi ôm ly cà phê hòa tan, ngồi trên ghế giữa tòa nhà văn phòng nhìn hơi nóng bốc lên mờ mịt, xung quanh đều là nhân viên công ty qua lại.
Tòa nhà cao nhất nhìn từ xa đẹp đến khó tin, trên nóc là bốn chữ lớn, tập đoàn Bạc thị.
Đến bây giờ Chung Hi vẫn còn nhớ khi Bạc Lương Thần mua tòa nhà này trang trí, cô đã bị chặn ở ngoài cửa, thậm chí không được bước vào.
Cô còn ngốc nghếch để phần bento mang đến ở quầy lễ tân, năn nỉ nhân viên kia nhất định đưa vào giúp cô.
Nhưng khi cô đi quanh một vòng thì nhìn thấy phần bento kia đang nằm lặng lẽ trong thùng rác.
Khi đó cô vẫn không hiểu, cô muốn đối tốt với Bạc Lương Thần nhưng người ta không những không cần, mà hoàn toàn là chán ghét và căm thù.
Vì sao anh ta muốn kết hôn với một người phụ nữ mà anh ta rất căm hận cơ chứ?
Chung Hi cảm thấy mắt hơi khô, nên cúi đầu xuống dùng sức lau đi những ẩm ướt không nên có kia.
“Xin chào, là Chung tiểu thư phải không?
Chung Hi ngẩng đầu lên nhìn, đó là một khuôn mặt trẻ tuổi hơi gầy, vóc dáng cao ráo, Chung Hi xác định mình chưa từng gặp anh ta, nhưng giọng nói thoạt nghe có hơi quen.
“Xin lỗi, xin hỏi anh là?”
Chung Hi có chút nghi ngờ, trong trí nhớ cô không quen ai lịch sự như vậy cả.
“Đây là danh thiếp của tôi, trước đây chúng ta đã nói chuyện qua điện thoại.” Anh ta đưa một tấm danh thiếp nền trắng chữ đen bằng đôi tay sạch sẽ của mình.
Tài chính Hoa Vinh, giám đốc kinh doanh Triệu Trạch.
“Anh…”
Chung Hi hoảng sợ, vội lùi về sau vài bước, cảnh giác nhìn xung quanh, sợ có tên xã hội đen nào đó lao đến bắt cô đi.
Nhìn thấy phản ứng mạnh mẽ của cô, Triệu Trạch vội giải thích, “Cô không cần lo lắng, chỉ có một mình tôi, vả lại tôi cũng chỉ đi ngang qua thôi, công ty chúng tôi ở phía trước, vậy tôi không quấy rầy Chung tiểu thư nữa, có chuyện gì thì cô có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Chung Hi dừng lại hai giây.
Cô luôn cảm thấy công ty đòi nợ này có khuất tất, có phải đã quá khoan dung với con nợ là cô đây rồi không!
Thấy Triệu Trạch định đi, cũng không biết lúc đó nghĩ thế nào mà cô lại nói một câu, “Vậy anh có thể tìm giúp tôi một công việc được không?”
Thi đấu bên Lục Bắc không phải lúc nào cũng có, tuy rằng cô tự tin mình có thể đoạt giải nhưng đôi khi cũng chưa chắc.
Cô vẫn cần một công việc ổn định.
Vừa dứt lời, Chung Hi chợt có chút dở khóc dở cười.
Cô thật sự là cùng đường bí lối, lại phải nhờ người của công ty đòi nợ.
“Quên đi, anh xem như tôi chưa nói gì cả nhé.”
Cô cũng không thể từ bỏ công việc cũ để làm nhân viên tổng đài cho công ty đòi nợ được.
Không ngờ, Triệu Trạch xoay người lại, cặp kính gọng bạc ánh lên một chút sáng bóng dưới ánh mặt trời, “Nếu Chung tiểu thư cần, tôi có thể giới thiệu cô với giám đốc của công ty thiết kế MON.”
“MON? Là công ty hàng đầu chuyên cung cấp tài năng cho các sàn catwalk quốc tế!” Ngoài ngạc nhiên Chung Hi cũng cảnh giác.
Triệu Trạch đẩy kính, “Phải, Chung tiểu thư có cần tôi liên hệ giúp cô không?”
“Đương… Vì sao muốn giúp tôi?”
“Ba mươi triệu không phải là một con số nhỏ, với tình hình của cô hiện tại chắc hẳn rất khó trả nợ đúng hạn.”
Chung Hi im lặng, cô cảm thấy có lý.
Triệu Trạch đi gọi điện thoại, sau khi quay trở lại thì cho Chung Hi một địa chỉ, “Đúng lúc gần đây công ty họ cũng có kế hoạch đào tạo thực tập sinh, sáng ngày mai cô có thể đến báo cáo.”
“Chỉ đơn giản như vậy?”
Chuyện cô bận rộn mấy ngày, lại giải quyết đơn giản như vậy?
Triệu Trạch gật đầu, rồi lại nói cho Chung Hi biết nhất định phải trả tiền đúng hạn, “Tính tình ông chủ chúng tôi rất xấu, Chung tiểu thư tuyệt đối đừng trốn nợ.”
“Tôi biết.”
Chung Hi nhìn Triệu Trạch rời đi, sự nghi ngờ trong mắt càng lúc càng nặng, kể từ khi nhà họ Chung xảy ra chuyện, cô luôn phải chú ý nhiều hơn.
Sẽ không có ai vô duyên vô cớ giúp đỡ bạn cả, công ty đòi nợ này chắc chắn có bí mật đen tối gì đó.
Nhưng mà, đây là MON.
Là lâu đài mà tất cả những người học thiết kế đều mơ ước.
Chung Hi cắn răng, không thể bỏ qua cơ hội lần này được.
Mặt khác, Bạc Lương Thần vừa kết thúc công việc thì bị Ôn Nguyễn Nhi ép buộc kéo đi dạo phố.
Cô ta khóc lóc chạy đến tập đoàn Bạc thị chặn anh, nói rằng sẽ tham gia tiệc sinh nhật của một người bạn, nhưng gần đây tăng cân hơi nhiều nên muốn mua quần áo mới.
Bạc Lương Thần lười phải nhìn những giọt nước mắt của cô ta, bèn ném cho cô ta một tấm thẻ.
Nhưng Ôn Nguyễn Nhi không hài lòng, vẫn khăng khăng muốn anh đi cùng mình.
Không còn cách nào khác anh đành phải đi cùng, anh chỉ là lo lắng cho đứa trẻ trong bụng cô ta mà thôi.
“Lương Thần, cái này có đẹp không?” Ôn Nguyễn Nhi ôm cánh tay, đi vòng quanh trước gương.
Người đàn ông ngước mắt lên, ừm một tiếng.
Anh chưa bao giờ cảm thấy Ôn Nguyễn Nhi xinh đẹp, nhiều lắm chỉ là con cưng, ở cùng cô ta cũng là vì mặt dây chuyền kia, còn bây giờ là vì đứa trẻ trong bụng cô ta.
Điện thoại anh đổ chuông, anh ấn nút chấp nhận, “A lô?”
Bên kia là giọng của Triệu Trạch.
“Bạc tổng, mọi việc đã xử lý xong rồi, theo yêu cầu của anh, sáng ngày mai Chung Hi tiểu thư sẽ vào MON, trở thành thực tập sinh của họ, hơn nữa bản thân cô ấy cũng không nghi ngờ gì cả.”
Bạc Lương Thần cúp điện thoại, dựa người vào sô pha.
Ôn Nguyễn Nhi lại đổi một bộ khác, sau khi đi ra thấy Bạc Lương Thần hơi mệt, cô ta cũng không có tâm trạng đi dạo nên cô ta vênh váo ra lệnh cho nhân viên cửa hàng, “Cái này tôi không cần, những thứ khác gói hết tất cả lại.”
Cô ta xoay eo định đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy một người đi vào cửa hàng này.
Oan gia ngõ hẹp.
Cùng lúc đó Chung Hi cũng nhìn thấy Ôn Nguyễn Nhi và người đàn ông ngồi ở sô pha đối diện cô.
Vốn cô muốn đến làm việc ở Mon, dù thế nào cô cũng phải đến xem có ý tưởng gì về trang phục mà cô có thể phát huy không, và xem có bộ đồ nào đơn giản nhưng hợp thời không.
Kiểu quần áo đó chắc sẽ có giảm giá.
Nhưng lại xui xẻo gặp phải bọn họ.
Chung Hi dời ánh mắt, định tốc chiến tốc thắng, cô nhìn thấy một bộ quần áo và chỉ, “Tôi muốn thử bộ này.”
Bên kia, Ôn Nguyễn Nhi cũng mở miệng theo. “Lấy cho tôi một bộ, giống như thế!”
Người đàn ông ngồi trên sô pha nhíu mày, không lên tiếng,
Thật trùng hợp, không chỉ gặp phải nhau mà ngay cả ánh mắt chọn quần áo của cả hai cũng giống nhau.
Bình luận facebook