Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-5
Chương 01: Tang lễ
Nghĩa trang thành phố Bắc Xuyên, một tang lễ đang được tiến hành.
Chung Hi mặc quần áo đen, khiêm tốn đứng ở trong đám người, đón từng người bạn lúc sinh thời của cha đến thăm viếng.
"Chung tiểu thư, xin hãy nén bi thương." Có người nhỏ giọng nói.
Chung Hi lau khô nước mắt, nói lời cảm ơn khách viếng thăm.
Một tháng trước, tập đoàn Chung thị hoàn toàn đóng cửa, gánh món nợ khổng lồ hàng ngàn vạn. Mẹ kế sợ bị liên lụy nên đã bỏ chạy, cha bị lên cơn đau tim, sau đó đã an nghỉ cách đây vài ngày.
Nhà họ Chung từng phong quang biết bao, nay cứ thế biến mất.
Ai nấy đều thổn thức vô cùng, nhưng cũng không dám khinh thường Chung Hi.
Bởi vì cô không chỉ là thiên kim nhà họ Chung, mà còn là vợ của Bạc Lương Thần - tổng giám đốc của tập đoàn Bạc thị oanh tạc trên thương trường, dậm chân một cái đã khiến người ta phải biến sắc.
Tang lễ tiến hành đến mãi giữa trưa nhưng không một ai thấy bóng dáng của Bạc Lương Thần. Cho đến lúc sắp kết thúc, một chiếc xe Bentley từ từ lái vào nghĩa trang.
Sau khi lái xe mở cửa xe ra, Bạc Lương Thần bước xuống, một đôi giày bóng loáng xuất hiện trước tầm mắt của mọi người. Từ bộ âu phục thủ công nhìn thẳng lên là một gương mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt rất lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên Chung Hi nhìn thấy Bạc Lương Thần sau hai năm kết hôn, thật nực cười biết bao, đây lại là tang lễ của cha cô!
Tất cả khách viếng đều viếng hoa, nhưng Bạc Lương Thần lại đi tay không đến!
"Lương Thần." Càng khiến người ta bất ngờ hơn, cửa xe bên khác được mở ra, một người phụ nữ mặc váy ngắn màu đỏ uyển chuyển bước xuống từ trong xe, ôm lấy cánh tay Bạc Lương Thần rất tự nhiên: "Em có cần vào không?"
Bạc Lương Thần nhìn cô ta, vẻ mặt ấm áp hơn mấy phần, rút tay cô ta ra khỏi tay mình: "Em cứ đợi anh ở đây."
"Ừm, được." Người phụ nữ cười một tiếng, nhón chân hôn chụt một cái lên mặt anh.
Cảnh tượng này không khác gì một bàn tay giáng mạnh vào mặt Chung Hi.
Đây là tang lễ của cha cô, người phụ nữ này không chỉ mặc váy đỏ mà còn hôn chồng cô ngay trước mặt tất cả khách đến thăm!
Chung Hi siết chặt lòng bàn tay, không thể giữ cho tâm trạng bản thân mình bình tĩnh được nữa, mà Bạc Lương Thần cũng đã bước chân lên bậc thang, đi tới trước mặt cô.
Rất lâu sau, anh quay đầu, đón lấy tầm mắt của cô. Dáng người cao một mét tám bảy nặng nề đè ép cô: "Thế nào, hai năm không gặp, câm rồi?"
"Anh..." Lòng Chung Hi vừa đau vừa lạnh, vẻ mặt của Bạc Lương Thần nói cho cô biết, chắc chắn anh không có ý định tốt đẹp gì: "Anh muốn làm gì?"
"Làm gì?" Bỗng nhiên đáy mắt Bạc Lương Thần lạnh đi, dường như sâu hơn hơn cả gió tuyết bên ngoài cửa sổ: "Đương nhiên là đến thăm viếng cho người bố vợ kính yêu của tôi rồi."
Anh quan sát Chung Hi trước mặt với vẻ cao ngạo.
Không thể không nhắc đến, ngoại hình cô xinh đẹp động lòng người hơn so với hai năm trước, tóc đã dài ngang eo. Nếu như cô không phải là con gái kẻ thù của anh thì có lẽ bọn họ cũng sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
À không, vốn dĩ bọn họ sẽ không kết hôn.
Bởi vì anh cưới cô chỉ để trả thù tên chó chết 'Chung Quốc Ngụy' này.
"Tất cả mọi người, ra ngoài."
Theo bờ môi khẽ mấp máy của Bạc Lương Thần, tất cả mọi người trong lễ tang lui ra khỏi sân, không sót bất kỳ ai, bởi vì không ai dám chọc giận anh, dám đối đầu với tài phiệt Bạc thị.
Sau khi người cuối cùng rời khỏi sân, bỗng nhiên cổ tay Chung Hi truyền đến sự đau đớn như sắp trật khớp. Cô bị Bạc Lương Thần thẳng thừng lôi mạnh vào, sau đó cửa lớn đóng lại.
Chương 02: Làm nhục
Một tiếng sau, Bạc Lương Thần sửa lại âu phục, vẻ mặt không thay đổi, rời khỏi sảnh viếng thăm.
Người phụ nữ vẫn luôn đợi ở ngoài cửa lập tức bước lên đón, nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: "Sao rồi Lương Thần? Đã giải quyết hết phiền phức chưa?"
"Ừm." Bạc Lương Thần lạnh nhạt lên tiếng, trở tay dắt cô ta, đi xuống bậc thang, vứt lại mấy chữ ——
"Tất cả đã kết thúc."
Ôn Nguyễn Nhi nghe ra được sự kìm nén trong lời nói của anh, cũng không dám hỏi nữa, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi quay đầu nhìn một cái.
Chỉ mong tất cả đã thật sự kết thúc.
Trong phòng, Chung Hi chịu đựng sự đau đớn, lảo đảo đứng lên, sửa sang lại quần áo.
Đống lộn xộn dưới đất đã đủ để thể hiện được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Đến ngay cả nến, vải vàng, đều bị quét đổ xuống đất. Chính trong tình huống đó, Bạc Lương Thần đã mạnh bạo muốn cô hơn một giờ.
Ngay trước mặt người cha đã chết của cô!
Cho dù cha cô đã chết rồi, anh cũng không quên phải làm nhục cô đến cùng! Thù hận này phải sâu đến mức nào chứ!
Chung Hi ngẩng đầu, nhìn ảnh chụp màu đen trắng của cha, nhớ đến lời nói tàn độc mà Bạc Lương Thần đã để lại vừa nãy.
"Cưới cô, cũng chỉ là để trả thù người cha buồn nôn kia của cô. Cuối cùng bây giờ ông ta cũng chết rồi, vậy chỉ còn lại cô cố gắng chuộc tội cho tốt đi."
Cả thể xác và tinh thần Chung Hi đều mệt mỏi, quỳ xuống đất, nước mắt rơi lã chã: "Cha, con có lỗi với cha..."
Tin tức liên quan đến việc nhà họ Chung cửa nát nhà tan chỉ trong vòng một đêm đã càn quét tất cả đầu đề của các trang báo lớn. Ngay ngày hôm sau, một tin tức giải trí khác cấp tốc leo lên hot search đứng đầu!
Chung Hi còn chưa thoát ra khỏi tâm trạng đau buồn mất cha, một đám khách không mời mà đến đã xông vào biệt thự của cô ở ngoại ô, khua chiêng gõ trống khiêng hết tất cả đồ đạc trong nhà ra ngoài.
Tiếng ồn ào dưới tầng quá lớn, đến lúc cô đi xuống với đôi mắt khóc sưng như gấu mèo, bảo mẫu là dì Lê vội vàng đón lấy cô: "Phu nhân! Không biết đám người này tới từ nơi nào, chưa nói gì đã bắt đầu khiêng đồ, tôi cản cũng không được!"
Chung Hi tỉnh táo hơn một chút, cản một người trong số đó lại, người đó đang dùng sức chuẩn bị bê bình hoa thời nhà Thanh ở trước cửa đi: "Mấy người đang làm gì vậy, có tin tôi báo cảnh sát mấy người tự ý xông vào nhà riêng không hả?"
"Tự ý xông vào? Không phải chủ của căn nhà này là Bạc tiên sinh sao? Chúng tôi chỉ nhận sự nhờ vả của Bạc tiên sinh, dọn hết toàn bộ đồ đi thôi. Nếu như làm phiền đến cô, vậy thì thật sự xin lỗi."
Chung Hi giật mình, đúng vậy, suýt nữa cô đã quên. Trước đây cha mua căn nhà này cho cô làm phòng cưới, là cô đã khăng khăng chỉ viết tên một mình Bạc Lương Thần để tỏ lòng tín nhiệm với anh.
Cho nên bây giờ người đàn ông này có ý gì?
Chung Hi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Bạc Lương Thần chất vấn anh. Điện thoại đổ chuông mấy lần liên tiếp, sau đó tay cô sơ ý lướt vào một tin tức, lập tức nhìn thấy bài báo ——
"Tin tức sáng nay, tổng giám đốc Bạc Lương Thần của Bạc thị đã tuyên bố, vài ngày sau sẽ cử hành hôn lễ với ngôi sao mới nổi của làng giải trí - Ôn Nguyễn Nhi tiểu thư. Theo những gì chúng tôi được biết, trước đây, Bạc tiên sinh đã hoàn thành thủ tục ly hôn với vợ trước là Chung Hi tiểu thư."
Tay cầm di động của Chung Hi siết chặt, ly hôn?
Sao cô lại không biết mình đã ly hôn?
"Phu nhân, chuyện này. . . Chúng ta nên làm gì đây?" Dì Lê nhìn ra được sự nghiêm trọng của tình hình, càng sốt ruột hơn.
Tiên sinh làm thế này là không chừa lại một con đường sống cho phu nhân, có câu nói rất hay, một ngày này làm vợ chồng, trăm năm tình nghĩa vợ chồng, sao lại đến mức đuổi cùng giết tận chứ?
"Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát!" Sau hai giây trầm ngâm, cuối cùng Chung Hi lên tiếng, đây là cách duy nhất để gặp được Bạc Lương Thần mà cô có thể nghĩ ra!
Chương 03: Bạc Tổng sẽ không gặp cô
Mười lăm phút sau, trong cục cảnh sát.
Chung Hi chép xong bản tường trình, cả người thiếu sức sống ngồi trên ghế. Cô đợi hai tiếng đồng hồ nhưng không đợi được Bạc Lương Thần, người xuất hiện là luật sư đại diện của anh ta.
Luật sư buông túi xách xuống, ngồi đối diện cô, đưa cho Chung Hi mấy tập giấy tờ: "Chung tiểu thư, Bạc Tổng nói chỉ cần Chung Hi tiểu thư đồng ý ký tên lên bản thỏa thuận ly hôn này, Bạc Tổng sẽ tặng cho cô căn hộ trong núi Bắc Hồ kia."
Mặc dù thái độ của anh ta nhã nhặn, nhưng cũng không thiếu sự lạnh lùng chuyên nghiệp.
Mấy chữ to 'Thư thỏa thuận ly hôn' trên tài liệu như kim châm vào hai mắt Chung Hi.
Đột nhiên cô bật cười, anh đúng là vội vã đến mức không đợi được nữa rồi.
Thấy cô chậm chạp không hề động bút, luật sư lại lấy ra mấy tờ giấy từ trong cặp đưa cho Chung Hi: "Đây là tài liệu chi tiết tài sản cá nhân của Bạc Tổng và Chung Hi tiểu thư. Hai người cũng không có tài sản chung. Căn hộ trong núi Bắc Hồ hoàn toàn là tình nghĩa mà Bạc Tổng tặng cho cô."
"Ngoài ra, đây là bản phân chia quyền sở hữu mà Bạc Tổng đã làm một năm trước. Tình hình nợ nần của tập đoàn Chung thị hoàn toàn thuộc về Chung Hi tiểu thư, không thuộc về vợ chồng hai bên. Bạc Thị cũng không có bất kì liên quan nào."
Cô cầm một loạt các loại tư liệu, cổ phần, bất động sản, thẻ tín dụng được kê khai tường tận rõ ràng.
Lòng Chung Hi bỗng chốc lạnh giá, cuối cùng cô cũng hiểu được, tất cả những chuyện này đều là do Bạc Lương Thần ủ mưu, dày công giăng bẫy. Anh tính toán tốt như vậy, thâm như vậy.
Kế hoạch hoàn hảo đến mức một bước sơ hở cũng không có.
Đúng thật là vậy, đầu óc của anh thông minh, nếu không thì hai năm trước cha cũng sẽ không xem trọng năng lực của anh, để anh làm chồng mình.
Tuổi còn trẻ đã sáng lập được tài phiệt Bạc thị, trở thành công ty hàng đầu ở Bắc Xuyên.
Cha chọn trúng thiên chi kiêu tử cho Chung Hi, anh trẻ trung anh tuấn, còn lớn mật to gan biết kinh doanh buôn bán với người khác, chưa đầy mấy năm từ một công ty phá sản vươn lên sáng lập đế chế thương nghiệp cho riêng mình.
Sau khi phá sản lại có thể tách ra khỏi Chung thị, độc lập một mình.
Có phải cha không ngờ được ngày hôm nay đúng không?
Lòng dạ của Bạc Lương Thần khiến Chung Hi sợ hãi, cũng làm cho lòng cô nguội lạnh.
Thậm chí ly hôn cũng không cần tự mình ra mặt mà đã phán Chung Hi án tử hình, để cô bất lực giãy dụa.
Chung Hi siết tay thành nắm đấm, ép mình tỉnh táo lại, đặt tài liệu lên bàn: "Bạc Lương Thần đâu?"
"Gần đây Bạc Tổng bận đi thử váy cưới cùng vợ chưa cưới. Anh ấy bàn giao tất cả mọi việc liên quan đến ly hôn cho tôi toàn quyền đại diện. Chung Hi tiểu thư có bất kỳ vấn đề gì thì có thể nói với tôi."
"Tôi chỉ cần gặp mặt trực tiếp với Bạc Lương Thần, tôi có thể không cần chung cư nhưng tôi cần gặp mặt anh ta một lần." Chung Hi ngước mắt lên nhìn vị luật sư trẻ tuổi nói chuyện cẩn thận đang ngồi đối diện.
Luật sư tiếp tục lặp lại như cũ: "Có lỗi với Chung Hi tiểu thư rồi, Bạc Tổng sẽ không gặp cô."
"Ha ha."
Chung Hi cười lạnh, dường như như tất cả đều nằm trong dự đoán của cô. Cô khép tài liệu lại, nắm chặt lòng bàn tay: "Vậy tôi sẽ mãi mãi không ký vào đơn thỏa thuận ly hôn này. Chỉ cần anh ta dám kết hôn với Ôn Nguyễn Nhi, tôi sẽ lập tức khởi tố anh ta tội trùng hôn."
"Chung Hi tiểu thư!"
Luật sư muốn bước lên để khuyên ngăn Chung Hi, nhưng khi bắt gặp sự bi thương và kiên nghị nơi đáy mắt của cô, anh ta lại không nói nên lời.
"Dù sao Bạc Lương Thần cũng không kết hôn một cách mập mờ với Ôn Nguyễn Nhi đúng không?" Chung Hi lạnh lùng nâng tầm mắt lên: "Cho nên, rốt cuộc bây giờ anh ta đang ở đâu?"
Sau khi luật sư cân nhắc, lúc này mới nói rõ sự thật: "Bảy giờ tối nay, Bạc Tổng sẽ gặp mặt tổng giám đốc của bất động sản Phượng Ẩn ở hội sở Minh Khuê. Chung tiểu thư, đợi Bạc Tổng kết thúc cuộc đàm phán, tôi sẽ sắp xếp cho cô. . ."
"Không cần" Chung Hi lạnh lùng cắt ngang lời anh ta: "Có một số việc chỉ có hai chúng tôi mới có thể giải quyết."
Chương 04: Đến hội sở lại tự rước lấy nhục
Hội sở Minh Khê nằm ở nơi xa nhất của phía Bắc, là động tiêu tiền có tiếng. Lúc Chung Hi vừa bước ra khỏi xe taxi đã nhìn thấy mấy chữ lớn thếp vàng nằm trên cao.
Cô mới chỉ bước vài bước lên bậc thang đã bị người ta cản lại: “Xin chào tiểu thư, xin hỏi tiểu thư có hẹn trước hay không?"
Nhân viên bảo vệ đánh giá bộ quần áo có vẻ đắt tiền mà cô đang mặc, anh ta cảm thấy hơi quen mắt.
Nhưng vẻ mặt cô lại đờ đẫn, u ám, không hề có cảm giác là một thiên kim nhà giàu.
Chung Hi siết chặt túi dạ tiệc trong tay, có lẽ đây cũng là món đồ quý giá nhất trên người cô hiện tại, chiếc túi này được mẹ để lại cho cô.
"Tôi tìm tổng giám đốc Bạc Lương Thần của tập đoàn Bạc thị." Cô hít sâu một hơi, như thể đang nói về một chuyện rất bình thường.
Cái tên này cực kỳ nổi tiếng ở thành phố Bắc Xuyên, nhân viên phục vụ cho rằng cô là người của Bạc Lương Thần nên không dám thất lễ.
"Được, xin tiểu thư chờ một chút."
Mười phút sau ——
"Thật sự xin lỗi tiểu thư, trước khi vào hội sở, Bạc Tổng đã dặn trước là anh ấy sẽ không gặp bất kỳ ai."
Sau khi thông báo, anh ta còn nhìn Chung Hi với vẻ thương cảm, thời tiết đang rất lạnh mà lại mặc quần áo mỏng manh thế này đến tìm Bạc Tổng, đúng là rất khó để khiến người ta không hiểu lầm.
Trong gió rét lạnh thấu xương như vậy, Chung Hi còn bị chặn ở cửa vào của hội sở Minh Khê. Xương quai xanh mảnh mai của cô nhô lên rõ ràng, đôi chân thon dài run lẩy bẩy, nổi cả da gà.
Nhưng tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của cô.
Cô biết, muốn gặp Bạc Lương Thần không dễ dàng như vậy.
Bạc Lương Thần chỉ muốn dồn ép cô, buộc cô phải cúi đầu, buộc cô phải ngoan ngoãn nghe lời anh ta.
Nhưng cô là ai, đường đường là thiên kim của tập đoàn Chung thị, là Chung Hi đã từng nhận được vô vàn sự cưng chiều và ngưỡng mộ. Cô sẽ không nhận thua dễ dàng như vậy.
"Thật ngại quá, tôi có thể đi nhờ phòng vệ sinh bên các anh được không? Bỗng nhiên cơ thể tôi hơi khó chịu." Cô bước nhanh về phía trước hai bước, dưới mái tóc lộn xộn là đôi mắt đẹp long lanh khiến người ta khó có thể không sinh lòng thương cảm.
"Phía cửa sau có phòng vệ sinh cho nhân viên, cô đi nhanh về nhanh!" Bảo vệ canh cửa thông cảm cho cô, nhưng cũng không dám sơ ý.
"Được rồi, cảm ơn nhé."
Có một lối đi khá tối dẫn đến cửa sau của hội sở Minh Khê, Chung Hi đón nhận những ánh mắt khác thường đang nhìn cô, đi thẳng về phía phòng vệ sinh, sau đó vặn cửa bước vào. Hai cô gái bên ngoài vừa trang điểm vừa nói chuyện: "Nghe nói hôm nay sảnh Mẫu Đan sẽ xuất hiện một người rất có tầm cỡ đó. Như thường ngày thì chắc chắn Lina sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, nhưng ai mà ngờ được, tối qua Lina ăn tôm bị dị ứng, nổi mẩn khắp người, không thể gặp người khác được. Đúng là đáng tiếc thật!"
"À...! Tôi biết người quyền lực mà cô nói, là tổng giám đốc Bạc thị! Người vừa mới ly hôn, đúng là cực kì đẹp trai, lại còn đứng đắn nữa đấy! Đêm nay có thể kiếm được bao nhiêu tiền đều phải dựa vào vị kim chủ này rồi!"
Cũng chỉ cách nhau một bức tường, đợi đến lúc mấy cô gái kia rời đi, Chung Hi mới bước ra khỏi phòng vệ sinh, mái tóc dài xõa xuống đã được cô búi lên cao.
Cô mở vòi nước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt to bằng bàn tay đã gầy đi rất nhiều trong gương, ánh mắt trở nên sâu thẳm, trong lòng cô nảy ra một suy nghĩ.
Bên trong sảnh Mẫu Đan không phải vẻ xa hoa trụy lạc như mọi người vẫn nghĩ.
Có người ngồi trên ghế sô pha, ôm mỹ nữ trong ngực, ăn uống linh đình, chúc rượu nhau, còn có cả một bàn đánh bài.
Mỗi người đều có một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi ngồi bên cạnh. Bạc Lương Thần ngồi ở vị trí chính giữa bàn đánh bài, hờ hững vuốt lá bài, miệng ăn hoa quả mà cô gái đứng cạnh đưa tới.
"Bạc Tổng, nghe nói vừa rồi có một cô gái xinh đẹp đến gặp nhưng bị anh đuổi về rồi?"
Người đàn ông trung niên ngồi đối diện Bạc Lương Thần tò mò hỏi: "Xin nhiều chuyện một chút, người đó là ai vậy?"
Động tác vuốt bài của Bạc Lương Thần hơi khựng lại, nhìn lướt qua người đối diện: "Vương Tổng đoán xem là ai?"
"Tôi hiếu kỳ hỏi một chút nhé! Có phải vợ trước của Bạc Tổng hay không?"
Người đàn ông kia vừa dứt lời, Bạch Bân và Vũ Tiểu Thiếu đang ngồi trên sô pha chơi đố vui đều đồng thời giật mình. Trong lòng không khỏi lau mồ hôi thay cho vị tổng giám đốc của bất động sản Phượng Ấn này.
Quả nhiên, ánh mắt của Bạc Lương Thần đã trầm xuống.
Người quen biết Bạc Lương Thần đều hiểu, chỉ cần sắc mặt anh lạnh đi, đó chính là lúc nguy hiểm nhất.
Chương 05: Người múa chính ‘Lina’?
Bạch Bân lau mồ hôi trên mặt một cái, cười ha ha, bước đến choàng tay lên vai vị tổng giám đốc họ Vương, nói đùa: "Vương Tổng, nghe ông nói ở đây có một vị mỹ nhân được Vương Tổng khen ngợi hết lời mà. Sao không mời cô ấy ra để cho mọi người ở đây mở mang tầm mắt một chút?"
"Đúng đúng!" Vương Tổng mỉm cười, nhận ra bầu không khí có vẻ không đúng lắm, nên nhanh chóng dời chủ đề, nói với vẻ lấy lòng: "Đến ngay, đến ngay đây."
Ông ta gọi cho đường điện thoại nội bộ: "Sao Lina còn chưa tới, mấy cậu vào rừng tìm người hay sao thế?"
Bên trong phòng bao trở lại bình thường, mọi người cười cười nói nói, chỉ có Bạc Lương Thần lạnh lùng gõ bàn.
Bạch Bân và Vũ Tiểu Thiếu liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm thở phào một hơi. Cả hai người đều có cảm giác như vừa trở về từ cõi chết.
Mấy phút sau, cửa phòng bao mở ra, hai mươi cô gái trẻ trung xinh đẹp bị đẩy vào.
"Ôi, các vị tổng giám đốc, các vị khách quý của tôi. Chuyện làm ăn quan trọng, nhưng cũng cần phải thư giãn." Mama-san hơi lớn tuổi vừa nói vừa đẩy các cô gái qua.
Note: mama-san thường là phụ nữ có chức vụ quyền hạn, đặc biệt là người phụ trách nhà geisha hoặc quán bar, hộp đêm ở Đông Á
Bảy tám cô gái niềm nở thuận thế ngồi xuống bên cạnh mấy người đàn ông, đẩy mấy người bảo tiêu bên cạnh ra.
Bạch Bân và Vũ Tiểu Thiếu một người ôm một cô.
Bạc Lương Thần lạnh lùng ngồi yên, khí chất cao quý như đang nói người sống chớ tới gần.
Bạc Lương Thần lạnh lùng không quan tâm đến vẻ quyến rũ khiêu khích của mấy cô gái, anh nhẹ nhàng châm một điếu thuốc lá, khói thuốc mờ ảo phủ lấy khuôn mặt lạnh nhạt kia.
Cô gái còn lại đeo khăn che mặt bước lên sân khấu, mặc những chiếc váy thiếu vải, tư thế khoe ra lộ liễu.
Ánh đèn trên sân khấu lập tức tối đi.
Tiếng nhạc chậm rãi vang lên, ánh đèn trên sân khấu nhấp nháy theo tiếng nhạc.
Đột nhiên tiếng nhạc dừng lại, sân khấu sáng lên, vẻ đẹp mỹ miều xuất hiện.
"Bạc Tổng, người múa chính là Lina, Lina mềm mại uyển chuyển như nước vậy." Vương Tổng nịnh nọt nói, mặt mũi đầy dữ tợn mà lại cười cười lấy lòng, trông có vẻ khôi hài.
Các cô gái khiêu vũ lả lướt trên sân khấu, xinh đẹp qua từng động tác, bám lấy cột mà nhảy múa như những con rắn nước.
Đặc biệt là người múa chính "Lina".
Quả đúng là báu vật hấp dẫn ánh mắt bao người, quả thật là một cô gái mềm mại như nước. Dù cho động tác hơi cứng ngắc, không tự nhiên nhưng vẫn có thể thể hiện được sự mềm mại nhất.
Bạc Lương Thần liếc mắt, chỉ lạnh nhạt thoáng nhìn một cái, nhưng ánh mắt đã bị cô gái múa chính ở giữa sân khấu thu hút.
Cho dù cô có mặc vũ y, có trang điểm đậm đến mấy cũng không thể qua mắt được anh, cô gái đó không phải ai khác mà chính là Chung Hi!
Kỹ năng múa ba-lê trong nhiều năm qua đã rèn dũa cho cô sự dẻo dai, nên múa thoát y chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng với Chung Hi, cô đã dần trở thành tâm điểm của sự chú ý trên sân khấu.
Sắc mặt Bạc Lương Thần nhanh chóng trầm xuống, giơ tay chỉ cô gái đối diện: "Cô qua đây, còn những người khác đi ra ngoài."
Mấy cô gái trên sân khấu nhất thời ngừng lại, không biết phải làm sao.
"Không cần."
Chung Hi mở khăn che mặt ra, cười khinh một tiếng, kéo sợi dây trên vai xuống thấp hơn một chút.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là mấy người đàn ông ở đây đều hít vào một hơi thật sâu.
Những người đàn ông trên thương trường nay có thể đắm chìm ở nơi nam nữ mờ ám, cũng có thể đến bữa tiệc tối tao nhã của giới thượng lưu. Nên tất nhiên bọn họ đã gặp Chung Hi, vị Bạc phu nhân trong truyền thuyết này.
Đương nhiên Bạch Bân và Vũ Tiểu Thiếu cũng sợ ngây người, bọn họ không ngờ lại gặp Chung Hi ở nơi này!
Mà cô còn nhảy thoát y trước mặt nhiều người đàn ông như vậy!
Chuyện này chẳng khác gì dẫm đạp ba chữ 'Bạc phu nhân' này dưới chân, giáng mạnh một cái tát vào mặt Bạc Lương Thần!
Giờ này khắc này, bọn họ cũng không dám nhìn sắc mặt của Bạc Lương Thần.
Thấy bản thân đã đạt được kết quả mong muốn, Chung Hi chậm rãi lắc lư theo điệu nhạc, từ từ kéo mảnh vải nhỏ hở eo dính sát người lên.
Khi cô sắp vén lên đến ngực, Bạc Lương Thần chợt đứng dậy từ trên ghế sô pha, sải chân từng bước dài đến trước mặt Chung Hi, kéo mạnh cô xuống sân khấu.
Ánh mắt anh nhìn cô với vẻ đe dọa: "Làm loạn đủ chưa?"
Nghĩa trang thành phố Bắc Xuyên, một tang lễ đang được tiến hành.
Chung Hi mặc quần áo đen, khiêm tốn đứng ở trong đám người, đón từng người bạn lúc sinh thời của cha đến thăm viếng.
"Chung tiểu thư, xin hãy nén bi thương." Có người nhỏ giọng nói.
Chung Hi lau khô nước mắt, nói lời cảm ơn khách viếng thăm.
Một tháng trước, tập đoàn Chung thị hoàn toàn đóng cửa, gánh món nợ khổng lồ hàng ngàn vạn. Mẹ kế sợ bị liên lụy nên đã bỏ chạy, cha bị lên cơn đau tim, sau đó đã an nghỉ cách đây vài ngày.
Nhà họ Chung từng phong quang biết bao, nay cứ thế biến mất.
Ai nấy đều thổn thức vô cùng, nhưng cũng không dám khinh thường Chung Hi.
Bởi vì cô không chỉ là thiên kim nhà họ Chung, mà còn là vợ của Bạc Lương Thần - tổng giám đốc của tập đoàn Bạc thị oanh tạc trên thương trường, dậm chân một cái đã khiến người ta phải biến sắc.
Tang lễ tiến hành đến mãi giữa trưa nhưng không một ai thấy bóng dáng của Bạc Lương Thần. Cho đến lúc sắp kết thúc, một chiếc xe Bentley từ từ lái vào nghĩa trang.
Sau khi lái xe mở cửa xe ra, Bạc Lương Thần bước xuống, một đôi giày bóng loáng xuất hiện trước tầm mắt của mọi người. Từ bộ âu phục thủ công nhìn thẳng lên là một gương mặt anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, vẻ mặt rất lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên Chung Hi nhìn thấy Bạc Lương Thần sau hai năm kết hôn, thật nực cười biết bao, đây lại là tang lễ của cha cô!
Tất cả khách viếng đều viếng hoa, nhưng Bạc Lương Thần lại đi tay không đến!
"Lương Thần." Càng khiến người ta bất ngờ hơn, cửa xe bên khác được mở ra, một người phụ nữ mặc váy ngắn màu đỏ uyển chuyển bước xuống từ trong xe, ôm lấy cánh tay Bạc Lương Thần rất tự nhiên: "Em có cần vào không?"
Bạc Lương Thần nhìn cô ta, vẻ mặt ấm áp hơn mấy phần, rút tay cô ta ra khỏi tay mình: "Em cứ đợi anh ở đây."
"Ừm, được." Người phụ nữ cười một tiếng, nhón chân hôn chụt một cái lên mặt anh.
Cảnh tượng này không khác gì một bàn tay giáng mạnh vào mặt Chung Hi.
Đây là tang lễ của cha cô, người phụ nữ này không chỉ mặc váy đỏ mà còn hôn chồng cô ngay trước mặt tất cả khách đến thăm!
Chung Hi siết chặt lòng bàn tay, không thể giữ cho tâm trạng bản thân mình bình tĩnh được nữa, mà Bạc Lương Thần cũng đã bước chân lên bậc thang, đi tới trước mặt cô.
Rất lâu sau, anh quay đầu, đón lấy tầm mắt của cô. Dáng người cao một mét tám bảy nặng nề đè ép cô: "Thế nào, hai năm không gặp, câm rồi?"
"Anh..." Lòng Chung Hi vừa đau vừa lạnh, vẻ mặt của Bạc Lương Thần nói cho cô biết, chắc chắn anh không có ý định tốt đẹp gì: "Anh muốn làm gì?"
"Làm gì?" Bỗng nhiên đáy mắt Bạc Lương Thần lạnh đi, dường như sâu hơn hơn cả gió tuyết bên ngoài cửa sổ: "Đương nhiên là đến thăm viếng cho người bố vợ kính yêu của tôi rồi."
Anh quan sát Chung Hi trước mặt với vẻ cao ngạo.
Không thể không nhắc đến, ngoại hình cô xinh đẹp động lòng người hơn so với hai năm trước, tóc đã dài ngang eo. Nếu như cô không phải là con gái kẻ thù của anh thì có lẽ bọn họ cũng sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.
À không, vốn dĩ bọn họ sẽ không kết hôn.
Bởi vì anh cưới cô chỉ để trả thù tên chó chết 'Chung Quốc Ngụy' này.
"Tất cả mọi người, ra ngoài."
Theo bờ môi khẽ mấp máy của Bạc Lương Thần, tất cả mọi người trong lễ tang lui ra khỏi sân, không sót bất kỳ ai, bởi vì không ai dám chọc giận anh, dám đối đầu với tài phiệt Bạc thị.
Sau khi người cuối cùng rời khỏi sân, bỗng nhiên cổ tay Chung Hi truyền đến sự đau đớn như sắp trật khớp. Cô bị Bạc Lương Thần thẳng thừng lôi mạnh vào, sau đó cửa lớn đóng lại.
Chương 02: Làm nhục
Một tiếng sau, Bạc Lương Thần sửa lại âu phục, vẻ mặt không thay đổi, rời khỏi sảnh viếng thăm.
Người phụ nữ vẫn luôn đợi ở ngoài cửa lập tức bước lên đón, nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: "Sao rồi Lương Thần? Đã giải quyết hết phiền phức chưa?"
"Ừm." Bạc Lương Thần lạnh nhạt lên tiếng, trở tay dắt cô ta, đi xuống bậc thang, vứt lại mấy chữ ——
"Tất cả đã kết thúc."
Ôn Nguyễn Nhi nghe ra được sự kìm nén trong lời nói của anh, cũng không dám hỏi nữa, nhưng lòng vẫn còn sợ hãi quay đầu nhìn một cái.
Chỉ mong tất cả đã thật sự kết thúc.
Trong phòng, Chung Hi chịu đựng sự đau đớn, lảo đảo đứng lên, sửa sang lại quần áo.
Đống lộn xộn dưới đất đã đủ để thể hiện được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Đến ngay cả nến, vải vàng, đều bị quét đổ xuống đất. Chính trong tình huống đó, Bạc Lương Thần đã mạnh bạo muốn cô hơn một giờ.
Ngay trước mặt người cha đã chết của cô!
Cho dù cha cô đã chết rồi, anh cũng không quên phải làm nhục cô đến cùng! Thù hận này phải sâu đến mức nào chứ!
Chung Hi ngẩng đầu, nhìn ảnh chụp màu đen trắng của cha, nhớ đến lời nói tàn độc mà Bạc Lương Thần đã để lại vừa nãy.
"Cưới cô, cũng chỉ là để trả thù người cha buồn nôn kia của cô. Cuối cùng bây giờ ông ta cũng chết rồi, vậy chỉ còn lại cô cố gắng chuộc tội cho tốt đi."
Cả thể xác và tinh thần Chung Hi đều mệt mỏi, quỳ xuống đất, nước mắt rơi lã chã: "Cha, con có lỗi với cha..."
Tin tức liên quan đến việc nhà họ Chung cửa nát nhà tan chỉ trong vòng một đêm đã càn quét tất cả đầu đề của các trang báo lớn. Ngay ngày hôm sau, một tin tức giải trí khác cấp tốc leo lên hot search đứng đầu!
Chung Hi còn chưa thoát ra khỏi tâm trạng đau buồn mất cha, một đám khách không mời mà đến đã xông vào biệt thự của cô ở ngoại ô, khua chiêng gõ trống khiêng hết tất cả đồ đạc trong nhà ra ngoài.
Tiếng ồn ào dưới tầng quá lớn, đến lúc cô đi xuống với đôi mắt khóc sưng như gấu mèo, bảo mẫu là dì Lê vội vàng đón lấy cô: "Phu nhân! Không biết đám người này tới từ nơi nào, chưa nói gì đã bắt đầu khiêng đồ, tôi cản cũng không được!"
Chung Hi tỉnh táo hơn một chút, cản một người trong số đó lại, người đó đang dùng sức chuẩn bị bê bình hoa thời nhà Thanh ở trước cửa đi: "Mấy người đang làm gì vậy, có tin tôi báo cảnh sát mấy người tự ý xông vào nhà riêng không hả?"
"Tự ý xông vào? Không phải chủ của căn nhà này là Bạc tiên sinh sao? Chúng tôi chỉ nhận sự nhờ vả của Bạc tiên sinh, dọn hết toàn bộ đồ đi thôi. Nếu như làm phiền đến cô, vậy thì thật sự xin lỗi."
Chung Hi giật mình, đúng vậy, suýt nữa cô đã quên. Trước đây cha mua căn nhà này cho cô làm phòng cưới, là cô đã khăng khăng chỉ viết tên một mình Bạc Lương Thần để tỏ lòng tín nhiệm với anh.
Cho nên bây giờ người đàn ông này có ý gì?
Chung Hi lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho Bạc Lương Thần chất vấn anh. Điện thoại đổ chuông mấy lần liên tiếp, sau đó tay cô sơ ý lướt vào một tin tức, lập tức nhìn thấy bài báo ——
"Tin tức sáng nay, tổng giám đốc Bạc Lương Thần của Bạc thị đã tuyên bố, vài ngày sau sẽ cử hành hôn lễ với ngôi sao mới nổi của làng giải trí - Ôn Nguyễn Nhi tiểu thư. Theo những gì chúng tôi được biết, trước đây, Bạc tiên sinh đã hoàn thành thủ tục ly hôn với vợ trước là Chung Hi tiểu thư."
Tay cầm di động của Chung Hi siết chặt, ly hôn?
Sao cô lại không biết mình đã ly hôn?
"Phu nhân, chuyện này. . . Chúng ta nên làm gì đây?" Dì Lê nhìn ra được sự nghiêm trọng của tình hình, càng sốt ruột hơn.
Tiên sinh làm thế này là không chừa lại một con đường sống cho phu nhân, có câu nói rất hay, một ngày này làm vợ chồng, trăm năm tình nghĩa vợ chồng, sao lại đến mức đuổi cùng giết tận chứ?
"Báo cảnh sát, lập tức báo cảnh sát!" Sau hai giây trầm ngâm, cuối cùng Chung Hi lên tiếng, đây là cách duy nhất để gặp được Bạc Lương Thần mà cô có thể nghĩ ra!
Chương 03: Bạc Tổng sẽ không gặp cô
Mười lăm phút sau, trong cục cảnh sát.
Chung Hi chép xong bản tường trình, cả người thiếu sức sống ngồi trên ghế. Cô đợi hai tiếng đồng hồ nhưng không đợi được Bạc Lương Thần, người xuất hiện là luật sư đại diện của anh ta.
Luật sư buông túi xách xuống, ngồi đối diện cô, đưa cho Chung Hi mấy tập giấy tờ: "Chung tiểu thư, Bạc Tổng nói chỉ cần Chung Hi tiểu thư đồng ý ký tên lên bản thỏa thuận ly hôn này, Bạc Tổng sẽ tặng cho cô căn hộ trong núi Bắc Hồ kia."
Mặc dù thái độ của anh ta nhã nhặn, nhưng cũng không thiếu sự lạnh lùng chuyên nghiệp.
Mấy chữ to 'Thư thỏa thuận ly hôn' trên tài liệu như kim châm vào hai mắt Chung Hi.
Đột nhiên cô bật cười, anh đúng là vội vã đến mức không đợi được nữa rồi.
Thấy cô chậm chạp không hề động bút, luật sư lại lấy ra mấy tờ giấy từ trong cặp đưa cho Chung Hi: "Đây là tài liệu chi tiết tài sản cá nhân của Bạc Tổng và Chung Hi tiểu thư. Hai người cũng không có tài sản chung. Căn hộ trong núi Bắc Hồ hoàn toàn là tình nghĩa mà Bạc Tổng tặng cho cô."
"Ngoài ra, đây là bản phân chia quyền sở hữu mà Bạc Tổng đã làm một năm trước. Tình hình nợ nần của tập đoàn Chung thị hoàn toàn thuộc về Chung Hi tiểu thư, không thuộc về vợ chồng hai bên. Bạc Thị cũng không có bất kì liên quan nào."
Cô cầm một loạt các loại tư liệu, cổ phần, bất động sản, thẻ tín dụng được kê khai tường tận rõ ràng.
Lòng Chung Hi bỗng chốc lạnh giá, cuối cùng cô cũng hiểu được, tất cả những chuyện này đều là do Bạc Lương Thần ủ mưu, dày công giăng bẫy. Anh tính toán tốt như vậy, thâm như vậy.
Kế hoạch hoàn hảo đến mức một bước sơ hở cũng không có.
Đúng thật là vậy, đầu óc của anh thông minh, nếu không thì hai năm trước cha cũng sẽ không xem trọng năng lực của anh, để anh làm chồng mình.
Tuổi còn trẻ đã sáng lập được tài phiệt Bạc thị, trở thành công ty hàng đầu ở Bắc Xuyên.
Cha chọn trúng thiên chi kiêu tử cho Chung Hi, anh trẻ trung anh tuấn, còn lớn mật to gan biết kinh doanh buôn bán với người khác, chưa đầy mấy năm từ một công ty phá sản vươn lên sáng lập đế chế thương nghiệp cho riêng mình.
Sau khi phá sản lại có thể tách ra khỏi Chung thị, độc lập một mình.
Có phải cha không ngờ được ngày hôm nay đúng không?
Lòng dạ của Bạc Lương Thần khiến Chung Hi sợ hãi, cũng làm cho lòng cô nguội lạnh.
Thậm chí ly hôn cũng không cần tự mình ra mặt mà đã phán Chung Hi án tử hình, để cô bất lực giãy dụa.
Chung Hi siết tay thành nắm đấm, ép mình tỉnh táo lại, đặt tài liệu lên bàn: "Bạc Lương Thần đâu?"
"Gần đây Bạc Tổng bận đi thử váy cưới cùng vợ chưa cưới. Anh ấy bàn giao tất cả mọi việc liên quan đến ly hôn cho tôi toàn quyền đại diện. Chung Hi tiểu thư có bất kỳ vấn đề gì thì có thể nói với tôi."
"Tôi chỉ cần gặp mặt trực tiếp với Bạc Lương Thần, tôi có thể không cần chung cư nhưng tôi cần gặp mặt anh ta một lần." Chung Hi ngước mắt lên nhìn vị luật sư trẻ tuổi nói chuyện cẩn thận đang ngồi đối diện.
Luật sư tiếp tục lặp lại như cũ: "Có lỗi với Chung Hi tiểu thư rồi, Bạc Tổng sẽ không gặp cô."
"Ha ha."
Chung Hi cười lạnh, dường như như tất cả đều nằm trong dự đoán của cô. Cô khép tài liệu lại, nắm chặt lòng bàn tay: "Vậy tôi sẽ mãi mãi không ký vào đơn thỏa thuận ly hôn này. Chỉ cần anh ta dám kết hôn với Ôn Nguyễn Nhi, tôi sẽ lập tức khởi tố anh ta tội trùng hôn."
"Chung Hi tiểu thư!"
Luật sư muốn bước lên để khuyên ngăn Chung Hi, nhưng khi bắt gặp sự bi thương và kiên nghị nơi đáy mắt của cô, anh ta lại không nói nên lời.
"Dù sao Bạc Lương Thần cũng không kết hôn một cách mập mờ với Ôn Nguyễn Nhi đúng không?" Chung Hi lạnh lùng nâng tầm mắt lên: "Cho nên, rốt cuộc bây giờ anh ta đang ở đâu?"
Sau khi luật sư cân nhắc, lúc này mới nói rõ sự thật: "Bảy giờ tối nay, Bạc Tổng sẽ gặp mặt tổng giám đốc của bất động sản Phượng Ẩn ở hội sở Minh Khuê. Chung tiểu thư, đợi Bạc Tổng kết thúc cuộc đàm phán, tôi sẽ sắp xếp cho cô. . ."
"Không cần" Chung Hi lạnh lùng cắt ngang lời anh ta: "Có một số việc chỉ có hai chúng tôi mới có thể giải quyết."
Chương 04: Đến hội sở lại tự rước lấy nhục
Hội sở Minh Khê nằm ở nơi xa nhất của phía Bắc, là động tiêu tiền có tiếng. Lúc Chung Hi vừa bước ra khỏi xe taxi đã nhìn thấy mấy chữ lớn thếp vàng nằm trên cao.
Cô mới chỉ bước vài bước lên bậc thang đã bị người ta cản lại: “Xin chào tiểu thư, xin hỏi tiểu thư có hẹn trước hay không?"
Nhân viên bảo vệ đánh giá bộ quần áo có vẻ đắt tiền mà cô đang mặc, anh ta cảm thấy hơi quen mắt.
Nhưng vẻ mặt cô lại đờ đẫn, u ám, không hề có cảm giác là một thiên kim nhà giàu.
Chung Hi siết chặt túi dạ tiệc trong tay, có lẽ đây cũng là món đồ quý giá nhất trên người cô hiện tại, chiếc túi này được mẹ để lại cho cô.
"Tôi tìm tổng giám đốc Bạc Lương Thần của tập đoàn Bạc thị." Cô hít sâu một hơi, như thể đang nói về một chuyện rất bình thường.
Cái tên này cực kỳ nổi tiếng ở thành phố Bắc Xuyên, nhân viên phục vụ cho rằng cô là người của Bạc Lương Thần nên không dám thất lễ.
"Được, xin tiểu thư chờ một chút."
Mười phút sau ——
"Thật sự xin lỗi tiểu thư, trước khi vào hội sở, Bạc Tổng đã dặn trước là anh ấy sẽ không gặp bất kỳ ai."
Sau khi thông báo, anh ta còn nhìn Chung Hi với vẻ thương cảm, thời tiết đang rất lạnh mà lại mặc quần áo mỏng manh thế này đến tìm Bạc Tổng, đúng là rất khó để khiến người ta không hiểu lầm.
Trong gió rét lạnh thấu xương như vậy, Chung Hi còn bị chặn ở cửa vào của hội sở Minh Khê. Xương quai xanh mảnh mai của cô nhô lên rõ ràng, đôi chân thon dài run lẩy bẩy, nổi cả da gà.
Nhưng tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự đoán của cô.
Cô biết, muốn gặp Bạc Lương Thần không dễ dàng như vậy.
Bạc Lương Thần chỉ muốn dồn ép cô, buộc cô phải cúi đầu, buộc cô phải ngoan ngoãn nghe lời anh ta.
Nhưng cô là ai, đường đường là thiên kim của tập đoàn Chung thị, là Chung Hi đã từng nhận được vô vàn sự cưng chiều và ngưỡng mộ. Cô sẽ không nhận thua dễ dàng như vậy.
"Thật ngại quá, tôi có thể đi nhờ phòng vệ sinh bên các anh được không? Bỗng nhiên cơ thể tôi hơi khó chịu." Cô bước nhanh về phía trước hai bước, dưới mái tóc lộn xộn là đôi mắt đẹp long lanh khiến người ta khó có thể không sinh lòng thương cảm.
"Phía cửa sau có phòng vệ sinh cho nhân viên, cô đi nhanh về nhanh!" Bảo vệ canh cửa thông cảm cho cô, nhưng cũng không dám sơ ý.
"Được rồi, cảm ơn nhé."
Có một lối đi khá tối dẫn đến cửa sau của hội sở Minh Khê, Chung Hi đón nhận những ánh mắt khác thường đang nhìn cô, đi thẳng về phía phòng vệ sinh, sau đó vặn cửa bước vào. Hai cô gái bên ngoài vừa trang điểm vừa nói chuyện: "Nghe nói hôm nay sảnh Mẫu Đan sẽ xuất hiện một người rất có tầm cỡ đó. Như thường ngày thì chắc chắn Lina sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, nhưng ai mà ngờ được, tối qua Lina ăn tôm bị dị ứng, nổi mẩn khắp người, không thể gặp người khác được. Đúng là đáng tiếc thật!"
"À...! Tôi biết người quyền lực mà cô nói, là tổng giám đốc Bạc thị! Người vừa mới ly hôn, đúng là cực kì đẹp trai, lại còn đứng đắn nữa đấy! Đêm nay có thể kiếm được bao nhiêu tiền đều phải dựa vào vị kim chủ này rồi!"
Cũng chỉ cách nhau một bức tường, đợi đến lúc mấy cô gái kia rời đi, Chung Hi mới bước ra khỏi phòng vệ sinh, mái tóc dài xõa xuống đã được cô búi lên cao.
Cô mở vòi nước, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt to bằng bàn tay đã gầy đi rất nhiều trong gương, ánh mắt trở nên sâu thẳm, trong lòng cô nảy ra một suy nghĩ.
Bên trong sảnh Mẫu Đan không phải vẻ xa hoa trụy lạc như mọi người vẫn nghĩ.
Có người ngồi trên ghế sô pha, ôm mỹ nữ trong ngực, ăn uống linh đình, chúc rượu nhau, còn có cả một bàn đánh bài.
Mỗi người đều có một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi ngồi bên cạnh. Bạc Lương Thần ngồi ở vị trí chính giữa bàn đánh bài, hờ hững vuốt lá bài, miệng ăn hoa quả mà cô gái đứng cạnh đưa tới.
"Bạc Tổng, nghe nói vừa rồi có một cô gái xinh đẹp đến gặp nhưng bị anh đuổi về rồi?"
Người đàn ông trung niên ngồi đối diện Bạc Lương Thần tò mò hỏi: "Xin nhiều chuyện một chút, người đó là ai vậy?"
Động tác vuốt bài của Bạc Lương Thần hơi khựng lại, nhìn lướt qua người đối diện: "Vương Tổng đoán xem là ai?"
"Tôi hiếu kỳ hỏi một chút nhé! Có phải vợ trước của Bạc Tổng hay không?"
Người đàn ông kia vừa dứt lời, Bạch Bân và Vũ Tiểu Thiếu đang ngồi trên sô pha chơi đố vui đều đồng thời giật mình. Trong lòng không khỏi lau mồ hôi thay cho vị tổng giám đốc của bất động sản Phượng Ấn này.
Quả nhiên, ánh mắt của Bạc Lương Thần đã trầm xuống.
Người quen biết Bạc Lương Thần đều hiểu, chỉ cần sắc mặt anh lạnh đi, đó chính là lúc nguy hiểm nhất.
Chương 05: Người múa chính ‘Lina’?
Bạch Bân lau mồ hôi trên mặt một cái, cười ha ha, bước đến choàng tay lên vai vị tổng giám đốc họ Vương, nói đùa: "Vương Tổng, nghe ông nói ở đây có một vị mỹ nhân được Vương Tổng khen ngợi hết lời mà. Sao không mời cô ấy ra để cho mọi người ở đây mở mang tầm mắt một chút?"
"Đúng đúng!" Vương Tổng mỉm cười, nhận ra bầu không khí có vẻ không đúng lắm, nên nhanh chóng dời chủ đề, nói với vẻ lấy lòng: "Đến ngay, đến ngay đây."
Ông ta gọi cho đường điện thoại nội bộ: "Sao Lina còn chưa tới, mấy cậu vào rừng tìm người hay sao thế?"
Bên trong phòng bao trở lại bình thường, mọi người cười cười nói nói, chỉ có Bạc Lương Thần lạnh lùng gõ bàn.
Bạch Bân và Vũ Tiểu Thiếu liếc mắt nhìn nhau, đều âm thầm thở phào một hơi. Cả hai người đều có cảm giác như vừa trở về từ cõi chết.
Mấy phút sau, cửa phòng bao mở ra, hai mươi cô gái trẻ trung xinh đẹp bị đẩy vào.
"Ôi, các vị tổng giám đốc, các vị khách quý của tôi. Chuyện làm ăn quan trọng, nhưng cũng cần phải thư giãn." Mama-san hơi lớn tuổi vừa nói vừa đẩy các cô gái qua.
Note: mama-san thường là phụ nữ có chức vụ quyền hạn, đặc biệt là người phụ trách nhà geisha hoặc quán bar, hộp đêm ở Đông Á
Bảy tám cô gái niềm nở thuận thế ngồi xuống bên cạnh mấy người đàn ông, đẩy mấy người bảo tiêu bên cạnh ra.
Bạch Bân và Vũ Tiểu Thiếu một người ôm một cô.
Bạc Lương Thần lạnh lùng ngồi yên, khí chất cao quý như đang nói người sống chớ tới gần.
Bạc Lương Thần lạnh lùng không quan tâm đến vẻ quyến rũ khiêu khích của mấy cô gái, anh nhẹ nhàng châm một điếu thuốc lá, khói thuốc mờ ảo phủ lấy khuôn mặt lạnh nhạt kia.
Cô gái còn lại đeo khăn che mặt bước lên sân khấu, mặc những chiếc váy thiếu vải, tư thế khoe ra lộ liễu.
Ánh đèn trên sân khấu lập tức tối đi.
Tiếng nhạc chậm rãi vang lên, ánh đèn trên sân khấu nhấp nháy theo tiếng nhạc.
Đột nhiên tiếng nhạc dừng lại, sân khấu sáng lên, vẻ đẹp mỹ miều xuất hiện.
"Bạc Tổng, người múa chính là Lina, Lina mềm mại uyển chuyển như nước vậy." Vương Tổng nịnh nọt nói, mặt mũi đầy dữ tợn mà lại cười cười lấy lòng, trông có vẻ khôi hài.
Các cô gái khiêu vũ lả lướt trên sân khấu, xinh đẹp qua từng động tác, bám lấy cột mà nhảy múa như những con rắn nước.
Đặc biệt là người múa chính "Lina".
Quả đúng là báu vật hấp dẫn ánh mắt bao người, quả thật là một cô gái mềm mại như nước. Dù cho động tác hơi cứng ngắc, không tự nhiên nhưng vẫn có thể thể hiện được sự mềm mại nhất.
Bạc Lương Thần liếc mắt, chỉ lạnh nhạt thoáng nhìn một cái, nhưng ánh mắt đã bị cô gái múa chính ở giữa sân khấu thu hút.
Cho dù cô có mặc vũ y, có trang điểm đậm đến mấy cũng không thể qua mắt được anh, cô gái đó không phải ai khác mà chính là Chung Hi!
Kỹ năng múa ba-lê trong nhiều năm qua đã rèn dũa cho cô sự dẻo dai, nên múa thoát y chỉ đơn giản như một bữa ăn sáng với Chung Hi, cô đã dần trở thành tâm điểm của sự chú ý trên sân khấu.
Sắc mặt Bạc Lương Thần nhanh chóng trầm xuống, giơ tay chỉ cô gái đối diện: "Cô qua đây, còn những người khác đi ra ngoài."
Mấy cô gái trên sân khấu nhất thời ngừng lại, không biết phải làm sao.
"Không cần."
Chung Hi mở khăn che mặt ra, cười khinh một tiếng, kéo sợi dây trên vai xuống thấp hơn một chút.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, đặc biệt là mấy người đàn ông ở đây đều hít vào một hơi thật sâu.
Những người đàn ông trên thương trường nay có thể đắm chìm ở nơi nam nữ mờ ám, cũng có thể đến bữa tiệc tối tao nhã của giới thượng lưu. Nên tất nhiên bọn họ đã gặp Chung Hi, vị Bạc phu nhân trong truyền thuyết này.
Đương nhiên Bạch Bân và Vũ Tiểu Thiếu cũng sợ ngây người, bọn họ không ngờ lại gặp Chung Hi ở nơi này!
Mà cô còn nhảy thoát y trước mặt nhiều người đàn ông như vậy!
Chuyện này chẳng khác gì dẫm đạp ba chữ 'Bạc phu nhân' này dưới chân, giáng mạnh một cái tát vào mặt Bạc Lương Thần!
Giờ này khắc này, bọn họ cũng không dám nhìn sắc mặt của Bạc Lương Thần.
Thấy bản thân đã đạt được kết quả mong muốn, Chung Hi chậm rãi lắc lư theo điệu nhạc, từ từ kéo mảnh vải nhỏ hở eo dính sát người lên.
Khi cô sắp vén lên đến ngực, Bạc Lương Thần chợt đứng dậy từ trên ghế sô pha, sải chân từng bước dài đến trước mặt Chung Hi, kéo mạnh cô xuống sân khấu.
Ánh mắt anh nhìn cô với vẻ đe dọa: "Làm loạn đủ chưa?"
Bình luận facebook