• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em (3 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 06: Bạc Lương Thần, anh bị tôi bỏ

Sắc mặt của anh khó coi vô cùng: "Chung Hi, rốt cuộc cô muốn làm gì? Nhà họ Chung phá sản rồi nên cô bán đổ bán tháo bản thân như của rẻ tiền vậy sao? Cô biết đây là nơi nào không, cô cởi cho ai nhìn?"

Chung Hi nhìn chằm chằm Bạc Lương Thần, khẽ cười nói: "Đây không phải là kết quả mà anh muốn sao? Tôi chiều ý anh không được sao?"

Cô vừa nói vừa ra sức thoát khỏi tay của Bạc Lương Thần, có ý định tiếp tục lên trên sân khấu.

"Hôm nay tôi ở đây, cô còn dám nhảy một cái nữa xem." Quanh người Bạc Lương Thần tỏa ra hơi lạnh khắp phía, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn từng đường nét trên khuôn mặt cô.

Tiếng nhạc dừng lại, lặng ngắt như tờ, mọi người run rẩy đánh giá hai người.

"Cô... Cô ta không phải Lina!" Một cô gái kêu lên đầy sợ hãi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết tại sao cô thiên kim nhà họ Chung này lại lẫn vào đội múa thoát y. mà cô còn trở thành người múa chính Lina.

Bây giờ, khắp mặt Lina thật nổi đầy những chấm mụn đỏ, cô ta xông vào với mama-san và bảo vệ: "Mama-san, chính cô gái này đã nhốt tôi vào trong phòng thay quần áo!"

Mama-san thở gấp, muốn ổn định lại tình hình nên ra lệnh cho bảo vệ lôi Chung Hi ra ngoài.

Chung Hi lạnh lùng nhướn mày, khí thế cao quý trên người khiến người ta phải dừng bước.

"Không sai, tôi không phải là Lina, tôi là vợ của vị Bạc Tổng này đây. Nhưng đến giờ phút này tôi đã không còn là vợ của anh ta nữa. Bởi vì tôi muốn tuyên bố với Bạc Lương Thần ngay ở đây rằng, tôi ly dị với anh! Là tôi vứt bỏ anh, Bạc Lương Thần."

Cho dù là ly hôn, cô cũng quyết sẽ không như chó mất chủ, những đau khổ mà Bạc Lương Thần mang lại cho cô, cô sẽ trả đủ.

(chó mất chủ: ví với mất nơi nương tựa, lang thang đây đó)

Đây chính là Chung Hi.

Vũ Tiểu Thiếu hít vào một hơi lạnh: "Bạc Lương Thần oai phong trên thương trường mà bị... người ta ly hôn sao?"

"Suỵt, ngậm miệng." Bạch Bân suỵt một cái với anh ta.

Bạc Lương Thần siết cổ tay Chung Hi mạnh hơn nữa, sắc mặt u ám thất thường: "Cô biết cô đang nói gì không? Cô đang tự tìm chết."

Chung Hi cũng không né tránh cơn thịnh nộ của Bạc Lương Thần mà mặt đối mặt nhìn anh, lấy một tập giấy tờ ra từ trong túi, cười với người đối diện: "Bạc Lương Thần, anh cho rằng bây giờ tôi sợ chết sao? Không phải anh ép tôi ư? Khiến tôi đến bước đường cùng, chỉ có thể dùng cách này để gặp anh."

Chung Hi bật cười với vẻ sảng khoái khi hành hạ người khác.

"Đây là chuyện mà hai năm qua tôi vẫn luôn muốn làm, Bạc Lương Thần, là tôi muốn ly hôn với anh. Kể từ bây giờ tôi đi đường tôi, anh đi đường anh. Tôi thoát y mua tiếng cười hay ca hát, nhảy múa gì cũng không liên quan đến tên họ Bạc anh."

Theo tiếng rơi, giấy tờ rớt xuống thảm cùng với lời thề lạnh lùng của Chung Hi——

"Kể từ hôm nay trở đi, anh sinh ra hưởng thọ hết đời, kết hôn sinh con đầy tháng, buôn bán phát tài, thọ hết chết già cũng không còn liên quan gì đến tôi. Tôi chúc anh sống lâu trăm tuổi, nhưng cô độc trăm năm."

Khắp nơi rộ lên tiếng xì xào!

Ai cũng không ngờ được, cô gái có dáng người, khuôn mặt không tì vết này lại có thể nói chuyện hung ác đến như vậy.

"Chung Hi, miệng lưỡi lắt léo cũng vô dụng thôi." Trong phòng bao, giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên.

Bạc Lương Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt lộng lẫy, quyến rũ trước mặt này, giọng nói lạnh lẽo thấu xương: "Cô có tin, chỉ cần tôi muốn thì hai chữ 'Chung Hi' này cũng có thể biến mất khỏi Bắc Xuyên này."

"Tin, sao tôi lại không tin anh chứ?"

Chung Hi cười, khẽ gật đầu, môi đỏ nhếch lên, nói với giọng điệu giễu cợt: "Nhưng thế thì sao? Anh cho rằng bây giờ tôi còn quan tâm đến những chuyện này nữa sao?"

Cô dùng sức xoay tay ra, ngay từ đầu Bạc Lương Thần đã không có ý định buông tay, cô dùng sức hơn một chút. Cuối cùng mạnh mẽ thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Bạc Lương Thần, chỉ cảm thấy cánh tay mình như đã bị trật khớp.

Đôi giày cao gót dưới chân lui về sau hai bước, Chung Hi không đếm xỉa đến sự tồn tại của Bạc Lương Thần, liếc mắt nhìn toàn bộ những vẻ mặt khác nhau trong phòng bao, nở nụ cười: "Thật ngại quá, đã quấy rầy nhã hứng của các vị rồi, tạm biệt."

Sau khi dứt lời, cô sửa sang lại đầu tóc và quần áo xộc xệch của mình, xông ra khỏi cửa.

Chỉ để lại đám người đang sợ ngây người trong phòng.
Chương 7: Cái tên Lục Bắc này.

“Bạc... Bạc tổng.”

Mọi người lộ vẻ mặt khó xử nhìn Bạc Lương Thần.

Bạc Lương Thần ở yên tại chỗ, nặng nề nhìn chằm chằm vào bóng lưng Chung Hi rời đi, ngay cả cửa cũng bị cô dùng sức kéo ra, sắc mặt của anh vô cùng u ám.

Hai năm kết hôn, vậy mà anh một chút cũng chưa từng hiểu rõ tính nết của người phụ nữ này.

Thật đúng là không phụ lòng cái họ ‘Chung’ này, hệt như Chung Quốc Ngụy, đều là loại xương cứng (*kiên cường, không chút nhượng bộ).

“Mấy người tiếp tục...”

Sau khi lạnh mặt hồi lâu, Bạc Lương Thần ung dung ngồi xuống, chơi bài trên bàn.

Nhưng nét mặt kia, khiến người khác không đoán ra nổi.

“Khụ khụ!”

Vũ Tiểu Thiếu thật sự lanh lợi, rất nhanh tiến lên hòa giải: “Đứng ngây ngốc ở đó làm gì? Bỏ tiền để cho mấy người đứng đấy à, tất cả đều phải khiêu vũ cho tôi.”

Mẹ Tang có năng lực làm việc tốt, gào to với mấy cô nàng ở đây, trong phòng rất nhanh khôi phục lại vẻ xa hoa đồi trụy.

Bạch Bân và Vũ Tiểu Thiếu âm thầm ghé mắt liếc nhau, sợ không cẩn thận lại chọc giận tòa băng sơn đại Phật này.

Cả người Bạc Lương Thần tràn đầy ý lạnh.

......

Chung Hi từ trong câu lạc bộ đi ra.

Đám đông hò hét, thành phố hối hả nhộn nhịp dường như ngay lập tức kéo cô trở lại thực tế.

Làm sao cô lại dám “đánh” Bạc Lương Thần trước mặt mọi người tát một cái tát vang dội.

Đầu tiên Chung Hi nghĩ lại cũng sợ, sau đó là thoải mái.

Cô nghĩ mình dường như đã đưa ra quyết định can đảm nhất trong cuộc đời, nhưng cũng là lần thuận theo tâm ý của mình nhất.

Đáng lẽ hai năm trước nên nhìn thấu cuộc hôn nhân này, nhìn thấu bản chất của Bạc Lương Thần.

Người cao quý kiêu ngạo như anh làm sao có thể dùng quan hệ thông gia để mở rộng đế chế thương nghiệp của mình.

Vì sao hết lần này đến lần khác lại chọn trúng mình cơ chứ?

Hóa ra tất cả chỉ vì trả thù.

Không có nhà, trong người lại không có đồng nào, từ lâu người thân đã tránh còn không kịp, thành phố lớn như vậy lại không có chỗ nào cho cô dung thân.

Chung Hi vô định đi đến cửa một quán cà phê bên đường, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Cô vừa nghe máy, đã bị decibel (*cường độ âm thanh) trong loa dọa phát sợ.

“Hi Hi, rốt cuộc là em đi đâu vậy? Sao nhà của em trống không vậy? Có phải tên khốn nạn Bạc Lương Thần kia làm không?” Giọng nói của Lục Bắc trực tiếp truyền tới, vô cùng tức giận.

“Lục Bắc...” Tất cả vẻ kiên cường Chung Hi bày ra, vào giờ khắc này cuối cùng cũng sụp đổ toàn bộ, cô lập tức ngồi xổm người xuống ven đường: “Hu hu hu hu, em ly hôn rồi...”

“Đừng khóc đừng khóc, bây giờ em đang ở đâu?”

Lục Bắc nhất thời luống cuống, từ trong biệt thự không có bóng người đi ra, trực tiếp đi lên chiếc Ferrari phong cách màu đỏ ở cổng ra vào, nhanh chóng khởi động động cơ: “Em đứng đó đừng nhúc nhích, chờ anh.”

Chờ kiểu này, chính là một tiếng đồng hồ.

Trong lòng Chung Hi vừa mắng cái tên Lục Bắc này hiệu suất quá chậm, vừa ngồi trong con xe thể thao sịn xò của anh ấy, trong ánh mắt hâm mộ của vô số người qua đường, Lục Bắc lái xe thể thao nhỏ chạy vào căn hộ của anh ấy ở trung tâm thành phố.

Tốc độ nhanh đến mức mắt của Chung Hi đều bị gió bụi quật đỏ.

“Đã nói với em từ trước là cái tên Bạc Lương Thần này không đáng tin cậy, em còn không thèm tin, lần này tốt rồi, thật sự táng gia bại sản.”

Lục Bắc trực tiếp dẫn cô lên tầng 24, bật đèn căn hộ lên, dĩ nhiên là một căn hộ 400 mét vuông 360 góc độ quan sát Giang Cảnh.

Chung Hi choáng váng, thay giày, không kìm được lòng đi đến bên cửa sổ sát đất, tầm mắt nhìn một cái là quan sát được hết, tâm trạng của cô dường như cũng thoải mái một chút.

“Ngôi nhà này của anh... Ít nhất 5000 vạn nhỉ?”

“Vậy thì sao? Bây giờ em đã hối hận chưa? Anh vì theo đuổi giấc mới đi đua xe, trong nhà có rất nhiều tiền cũng không phải em không biết.”

Lục Bắc một tay chống tường, lưu manh vô lại nhìn Chung Hi: “Có muốn thử cân nhắc một chút không, lần thứ hai thì gả cho anh đi? Mấy người phụ nữ khác thì thôi, nhưng là em thì anh cũng không ngại bị cưới thứ hai.”

Nhưng mà anh ta cũng không nói thật, căn nhà này của anh ta là cầu xin mẹ anh ta tặng, thuộc về bất động sản đứng tên công ty gia đình.

“Đừng có nhiều lời.” Chung Hi xoay người lại, rút hai tờ giấy, vừa xì mũi, vừa quan sát xung quanh một chút: “Em tạm thời không có chỗ để đi, mấy ngày nay trước tiên mượn chỗ của anh để ở, chờ em kiếm được tiền, đến lúc đó đem tiền thuê nhà bù đắp cho anh.”

Lục Bắc biết cô đang giả vờ, cũng không vạch trần, chỉ kiên trì nói: “Em cứ ở đi, ở cả đời cũng không sao hết.”

Chung Hi liếc mắt nhìn anh ta.
Chương 8: Cuộc phỏng vấn thất bại

Liên tiếp mấy ngày, Chung Hi ở trong căn hộ hơn bốn trăm mét vuông này, Lục Bắc để phòng ngủ chính cho cô ngủ, ban ngày đi đua xe, buổi tối thì mang cơm về cho cô.

Nằm ở trên giường, mỗi lần Chung Hi nhắm mắt lại, đều sẽ nhớ tới ánh mắt và giọng nói sắc nhọn của Bạc Lương Thần, trái tim cô vẫn sẽ đau, nhưng cô sẽ cố gắng điều chỉnh, bình phục tâm tình của mình.

Lời giáo huấn trong gia đình nhà họ Chung: Trăm năm tự lực cố gắng, không ngừng vươn lên.

Cô sẽ không để bản thân mình cứ sa đọa như vậy.

Hôm nay, Chung Hi rửa mặt xong, trang điểm nhẹ nhàng, một thân mặc đồ công sở, lộ rõ dáng người phập phồng quyến rũ, lúc ra cửa bắt gặp Lục Bắc vừa mua bữa sáng trở về.

“Em đi đâu vậy?” Lục Bắc lập tức ngăn cô lại.

“Hẹn phỏng vấn.” Chung Hi vừa nói vừa thay giày cao gót, còn hôn gió với anh ta: “Chúc em may mắn đi, Tiểu Bắc Bắc. “

“Không phải, em ăn xong điểm tâm hẵng đi.”

“Không còn kịp nữa rồi.” Chung Hi lắc đầu, đi giày cao gót ra cửa.

Lục Bắc bất đắc dĩ, nhưng cũng biết rõ tính cách của Chung Hi, vô cùng hiếu thắng, vĩnh viễn không ăn nhờ ở đậu, cho dù anh ta nói nhiều hơn nữa cũng không xi nhê gì.

Mà việc từ nay anh ta phải làm, chính là bảo vệ cô thật tốt.

Công ty hẹn phỏng vấn là một doanh nghiệp top 500, với chức vụ là thị trường tiêu thụ, Chung Hi biết dáng người của mình thuộc dạng thượng thừa, bán hàng là một lựa chọn, huống chi tiền đến còn nhanh.

Bên phỏng vấn nhân sự cũng vô cùng hài lòng với cô, hơn nữa ông Chung thường dẫn cô đi tham dự hội họp các trường hợp buôn bán lớn nhỏ, mà cô cũng có thiên phú trong kinh doanh.

“Chung Hi tiểu thư, sơ yếu lý lịch của cô vô cùng ưu tú, chúng tôi cũng đã sớm nghe nói đến thân thế của cô, con gái nhà họ Chung đi ra chắc hẳn sẽ không kém.” Thái độ của trưởng phòng nhân sự cực kỳ thân thiện, xoay bút trong tay, vẻ mặt tán thưởng nhìn cô: “Chỉ sợ là công ty nhỏ không trọng dụng được nhân tài rồi.”

Chung Hi lập tức hiểu ý của trưởng phòng nhân sự: “Tôi biết lương cơ bản bán hàng đều thấp, nhưng tôi không quan tâm lương cao hay thấp, tôi sẽ cố gắng nắm được số trích phần trăm cao.”

Thái độ này của cô thật sự khiến trưởng phòng nhân sự không thể bắt bẻ được, lập tức chuẩn bị sắp xếp công việc.

Mà đúng lúc này ——

“Trưởng phòng.” Trợ lý nhỏ ở bên cạnh nhắc nhở: “Có điện thoại bên ngoài.”

“Vậy Chung tiểu thư, xin cô chờ một chút. Để tôi nhận điện thoại.”

Chung Hi cũng lễ phép gật gật đầu, sau đó trưởng phòng lập tức đứng dậy ra khỏi phòng phỏng vấn.

Nhưng vài phút sau anh ta lại vội vàng vào cửa, vẻ mặt khó xử: “Chung Hi tiểu thư, thật ngại quá, công ty chúng tôi không thể tuyển dụng cô.”

Chung Hi hiển nhiên không ngờ tới chuyện này: “Vì sao? “

“Cái này... Là vấn đề của công ty chúng tôi, lặn xuống nước trói không được Giao Long*, tin tưởng Chung Hi tiểu thư sẽ tìm được một thành cao khác.” Đương nhiên trưởng phòng không dám nói phía sau màn này là có người sai khiến, chỉ có thể khéo léo cự tuyệt.

*Lặn xuống nước trói không được Giao Long: nơi nhỏ bé không thể giữ lại những người có tài.

Vì vậy, cuộc phỏng vấn đầu tiên trực tiếp tuyên bố thất bại!

Chung Hi cắn bánh sandwich, ngồi trên ghế dưới tòa nhà cao ốc.

Ngoại trừ Bạc Lương Thần, cô thật sự không thể nghĩ ra còn ai sẽ can thiệp vào tất cả, cố ý ra ám chiêu!

Lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc tòa nhà Bạc thị, Bạc Lương Thần vừa mới kết thúc một cuộc họp, ngồi trên ghế da nghe trợ lý báo cáo, hai hàng lông mày tràn đầy ý lạnh.

“Ý anh là, cô ấy đi phỏng vấn ở Hối Thông, bị từ chối?”

“Đúng vậy Bạc tổng, tôi hỏi ra, là Ôn tiểu thư làm.” Tuy là trợ lý Mẫn không biết vì sao, rõ ràng Chung Hi tiểu thư và Bạc tổng vợ chồng không hòa thuận, Bạc tổng vẫn để anh ta thời khắc chú ý nhất cử nhất động của Chung tiểu thư.

Anh ta cả gan hỏi: “Bạc tổng, có cần tôi an bài người giúp cô Chung một chút hay không...”

Lời còn chưa dứt, Bạc Lương Thần liền giương mắt, ánh mắt kia nhìn khiến anh ta chột dạ trong lòng, vội vàng ngậm miệng lại.

Bạc Lương Thần chuyển động ghế dựa, hướng về phía cửa sổ sát đất, trong đôi mắt đen xẹt qua hình ảnh ở hội sở Minh Khê, vẻ mặt quật cường của Chung Hi, không hiểu sao lại khiến lòng anh có chút bực bội.

“Tất cả những chuyện này, đều là người nhà họ Chung gieo gió gặt bão.” Trong lòng anh tự cảnh cáo mình không nên mềm lòng, yết hầu giật giật: “Tiếp tục nhìn chằm chằm cô ấy, có bất kỳ tin tức gì, lập tức báo cáo.”

“Vâng, Bạc tổng.”
Chương 09: Cô lại có cuộc vui mới rồi?

Chung Hi ăn như hổ đói xong bữa cơm trưa, đơn giản thay đổi tâm trạng một chút, trực tiếp lao tới phỏng vấn công ty thứ hai. Truyện ngôn tình

Cũng may cô cũng không có ý định lại treo cổ trên cây lần nữa, khi vừa ném sơ yếu lý lịch đã ứng tuyển thêm nhiều công ty nữa, mà công ty thứ hai này không kém công ty thứ nhất là bao.

Khi phỏng vấn bước vào giai đoạn cuối cùng, cửa ban công bỗng nhiên bị đẩy ra, một bóng người duyên dáng bước vào.

“Thật đúng là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không ngờ lại gặp nhau ở chỗ này.” Ôn Nguyễn Nhi từ trên cao nhìn xuống Chung Hi, nghịch tóc mình: “Cô vẫn đừng nên cậy mạnh, lần phỏng vấn này cô sẽ không qua đâu.”

“Là cô?” Chung Hi xách túi đứng lên, ánh mắt liên tục đảo qua Ôn Nguyễn Nhi và người phỏng vấn nam trung niên: “Hai người…”

Ôn Nguyễn Nhi cười: “Quên giới thiệu, đây là chú của tôi.”

Chung Hi cảm thấy như thể bị ai đó tạt một bạt tai vào mặt, nóng rát, rất đau.

Làm ầm ĩ nửa ngày, thì ra người ta nghĩ màn tự giới thiệu của cô là trò đùa, thì ra vẫn luôn nhìn xem cô biểu diễn.

Ôn Nguyễn Nhi ương ngạnh đứng trước mặt cô, trào phúng nói: “Thật sự ngại qua, chỉ dựa vào sự thật cô là vợ cũ của Lương Thần thì tôi không thể cho cô ở lại đây.”

“Tôi đã biết.” Chung Hi điều chỉnh trạng thái của mình rất nha, trực tiếp cắt ngang lời cô ta nói: “Xin lỗi, đã quấy rầy.”

Căn bản là cô lười tiếp tục lãng phí thời gian với Ôn Nguyễn Nhi, nhanh chóng đi ngang qua người cô ta.

Điều này thật ra là ngoài dự đoán của Ôn Nguyễn Nhi, hàng lông mi thanh tú không khỏi nhíu lại.

Ở lối vào cao ốc, Chung Hi cứ như vậy mặc bộ quần áo mỏng manh mà đứng, mặc cho gió lạnh thổi vào mặt, cũng không hề cảm thấy lạnh lẽo chút nào, các nhân viên đi qua đều nhìn cô, cứ luôn cảm thấy hơi quen.

“Chung tiểu thư.” Lúc này, Ôn Nguyễn Nhi cũng từ cao ốc đi ra, gọi lại Chung Hi.

Ngay khi Chung Hi quay đầu lại, cô ta đưa ra một tấm danh thiếp, đôi môi đỏ khẽ mở, cười như không cười nói: “Nếu thật sự không tìm thấy công việc, không ngại tới nơi này thử xem, hẳn là sẽ không có nơi nào có công việc thích hợp vào Chung tiểu thư hơn nơi này đâu nhỉ?”

Chung Hi nghi ngờ nhận lấy, trên danh thiếp ghi bốn chữ rõ ràng: “Sơn Tranh Minh Khê”

Chỉ bốn chữ này thôi cũng khiến cô lạnh hết cả sống lưng, nhớ tới đêm hôm đó, cô tự tiện xông vào nơi đó.

Lại nhìn vẻ mặt này của Ôn Nguyễn Nhi, như vậy cô ta chắc hẳn cũng đã biết.

Danh thiếp ở trong tay Chung Hi bị vò ra nếp nhăn, xé nát? Hay là ném đi?

Loại nhục nhã trắng trợn này đối với cô ngay bây giờ mà nói lại giống như một bữa ăn sáng, cô đơn giản hơi mỉm cười, nói hai chữ: “Cảm ơn.”

Cảm ơn? Ôn Nguyễn Nhi thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.

Nhưng trong lúc nhất thời cô ta còn không nghĩ ra lời châm chọc nào nữa.

“Tiểu Hi!” Một chiếc đua xe phong cách dừng ở trước cửa tập đoàn cao ốc, Lục Bắc tháo mũ bảo hiểm, phất phất tay với cô.

Anh ta chạy xe đua một ngày, vừa nghỉ ngơi xong đã nghĩ tới đến đây đón Chung Hi, không ngờ anh ta thật sự gặp được cô.

“Ngại quá, có người tới đón tôi rồi, tôi đi trước đây.” Chung Hi nói với Ôn Nguyễn Nhi, trong ánh mắt ghen ghét và nghi ngờ của Ôn Nguyễn Nhi, cô thong thả ung dung ngồi vào ghế sau xe thể theo của Lục Bắc

“Đi chỗ nào?” Lục Bắc nghiêng đầu hỏi cô.

“Chỗ nào cũng được, chỉ cần rời đi cái nơi quỷ quái này là tốt rồi.” Chung Hi nhìn thẳng về phía trước, khóe môi khẽ nhếch lên.

“Tuân lệnh! Ngồi chắc!” Lục Bắc lập tức hiểu ra, khởi động động cơ.

Tiếng gas của xe thể thao rất lớn, đến mức khiến những người phụ nữ đi ngang qua đều phải thét chói tai, móng tay Ôn Nguyễn Nhi đâm sâu vào lòng bàn tay, gần như là nghiến răng nghiến lợi.

“Chung Hi, thật không ngờ nhanh như vậy cô đã tìm được cuộc vui mới (người yêu mới)?”

Hơn nữa nhìn bộ dạng kia, điều kiện của người đàn ông đó hoàn toàn không kém hơn Bạc Lương Thần.
Chương 10: Đi làm một chuyện

Buổi tối 8 giờ, nhà ăn Michelin, Ôn Nguyễn Nhi cắt miếng bít tết, như vô tình nói: “Lương Thần, em gặp được Chung Hi và bạn trai của cô ta.”

Bạc Lương Thần buông dao nĩa, lạnh lùng giương mắt: “Bạn trai?”

Ôn Nguyễn Nhi cũng không bị giọng nói thình lình âm lãnh của anh ta dọa đến, chỉ là mềm giọng tiếp tục nói: “Ừm, em đã điều tra, bạn trai cô ta tên là Lục Bắc, là phú nhị đại của một gia tộc xí nghiệp. Đây cũng không phải là gì, nhưng em thật sự không quen nhìn, nhà họ Chung đã từng hại anh thảm đến như vậy, Chung Hi cô ta dựa vào cái gì mà có thể trải qua những ngày hạnh phúc như vậy chứ?”

Cô ta vờ như không nhìn thấy ánh mắt của Bạc Lương Thần, khoa trương nói: “Tên Lục Bắc kia đối với cô ta đúng là rất tốt, ân cần đầy đủ, sợ Chung Hi lạnh còn cho cô ta mặc áo của mình.”

Càng nói, sắc mặt Bạc Lương Thần càng âm trầm, đặc biệt là khi Ôn Nguyễn Nhi nói: “Hơn nữa, nghe nói bọn họ còn ở cùng nhau nữa.”

“Loảng xoảng” một tiếng, bộ đồ ăn bị Bạc Lương Thần ném ở trên bàn, cả người tản ra một cổ lạnh lẽo.

Ôn Nguyễn Nhi lúc này mới nhận ra: “Lương Thần, có phải em nói sai cái gì rồi không?”

Chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của một người đàn ông.

Vợ cũ sau khi ly hôn nhanh chóng bay vào vòng tay của một tên đàn ông khác, chuyện này đúng là đã vả vào mặt Bạc Lương Thần.

“Không có.” Sau một lúc lâu, phát hiện mình quá kích động, Bạc Lương Thần nhanh chóng khôi phục vẻ mặt như thường, lãnh đạm nói hai chữ, cầm lấy khăn lau miệng: “Anh ăn xong rồi, chờ em.”

“Vâng.” Ôn Nguyễn Nhi cười cười, cúi đầu ăn cơm, đồng thời giấu đi khói mù trong mắt.

Trước kia Chung Hi cái gì cũng có, đã từng khiến cho cô một người lăn lê bò lết ở giới giải trí hâm mộ không thôi, những gì Chung Hy có là những thứ cô ta cầu mấy đời đều không được.

Nhưng hôm nay phượng hoàng nghèo túng không bằng gà, cô ta không hy vọng Chung Hi sống tốt, chỉ đơn giản là như vậy.

Dùng cơm xong, Bạc Lương Thần trực tiếp rời khỏi nhà hàng, đã sớm có nhân viên tạp vụ đứng đó giúp anh ta mở cửa xe.

Anh ta vừa lấy chìa khóa xe ra, sau đó lạnh lùng đi vòng qua xe, ngồi vào ghế điều khiển.

Ôn Nguyễn Nhi vừa mới chuẩn bị lên xe, tay Bạc Lương Thần thắt đai an toàn hơi dùng lại, nghiêng đầu nói với cô ta: “Chờ lát nữa trợ Lý Mẫn sẽ đến đón em.”

Động tác Ôn Nguyễn Nhi hơi cứng lại, có chút ấm ức: “Lương Thần, trời tối như vậy rồi mà anh để em một mình ở lại nơi này à?”

“Ngoan, nghe lời.” Bạc Lương Thần nhẫn nại tính tình, giọng nói rõ ràng đã thấp hơn vài phần.

Ôn Nguyễn Nhi không dám khiêu chiến tính tình của anh ta, chỉ có thể ngoan ngoãn xuống xe. Ngay sau khi cô ta xuống xe, cửa xe đã bị đóng lại.

Chiếc xe nhanh chóng đi qua người cô ta.

Đây là lần đầu tiên, thái độ Bạc Lương Thần đối xử với cô ta thay đổi 180 độ như vậy.

Cô ta biết, Chung Hi phải có hơi phiền toái, nhưng cô ta lại có thấy hơi bất an, là sự bất an đó chính là người đàn ông này.

Bạc Lương Thần lái xe rất nhanh, cửa kính xe kéo xuống, gió thổi gào thét bên tai anh, quanh quẩn lặp đi lặp lại một câu: “Chung Hi và người đàn ông tên Lục Bắc kia, ở chung.”

Ở chung……

A, cha chết rồi, không còn gia sản, cô ta còn có thể chạy vào vòng tay của một thằng đàn ông khác.

Chung Hi, rốt cuộc vẫn xem nhẹ năng lực của cô.

Anh ta cầm chặt tay lái, từ trong túi lấy ra tai nghe Bluetooth, gạt điện thoại: “Giúp tôi làm một chuyện.”

……

Chịu nhục nhã khi phỏng vấn, Chung Hi vẫn không hề nhụt chí, chỉ cần tỉnh dậy thì chuyện đầu tiên làm chính là lên mạng tra xem công ty nào thích hợp.

Ba ngày sau, một cuộc điện thoại gọi tối, cô vốn tưởng là công ty mời đi phỏng vấn.

Điện thoại được kết nối, lại là giọng của một người phụ nữ trung niên: “Xin chào, là Chung Hi tiểu thư phải không? Tôi muốn gặp mặt cô.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom