Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101-105
Chương 101: Tiện tay thôi
Tập đoàn Bạc thị mới là cổ đông lớn của bệnh viện bọn họ, không thể đắc tội.
Viện trưởng cẩn thận nghe trợ lý Mẫn nói, tuy là kinh ngạc, nhưng liên tục gật đầu: “Hiểu rồi, hiểu rồi! Anh yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay lập tức.”
Điện thoại vừa cúp máy, viện trưởng lập tức chạy vội đến khoa nội trú.
Sau đó, Tề Tinh Lãng bị “cưỡng chế” xuất viện.
“Làm sao mấy người có thể đối xử với con trai tôi như vậy! Thằng bé là khách hàng VIP của bệnh viện của mấy người đấy, nó vẫn chưa được xác nhận phục hồi đâu!” Bà Tề nóng nảy.
Nhưng mặc cho bà ta có gào thét thế nào, thái độ của bệnh viện vẫn vô cùng kiên quyết.
“Xin lỗi, các người không thể tiếp tục ở lại bệnh viện chúng tôi.”
Tề Tinh Lãng vừa mới thay quần áo bệnh nhân, mặt lạnh bị đẩy ra khỏi cửa bệnh viện.
Bà Tề còn muốn đi tìm bọn họ nói lý, bị Tề Tinh Lãng kéo lại: “Mẹ, mẹ còn chưa rõ sao? Chắc chắn ai đó đã lên kế hoạch để bọn họ làm như vậy.”
“Ai? Ai dám ra mặt với gia đình chúng ta!” Tề phu nhân tức giận: “Hiện tại mẹ gọi điện thoại cho ba con, bảo ông ấy tìm người, xử lý cái con điếm Chung Hi kia.”
Ngày đó trong bữa tiệc sinh nhật nhà họ Lục, bà Tề đã nhìn thấy Chung Hi và Lục Bắc lui tới thân thiết.
Nhưng việc làm ăn của nhà họ Lục cũng không khác gì nhà họ.
Chỉ bằng một Lục Bắc, cũng có thể đối xử với bọn họ như vậy à?
Bà Tề rất tức giận, oán trách một trận với ông chồng của mình, thêm dầu thêm muối nói vào.
Bởi vì Tề Tinh Lãng là con trai duy nhất, cho nên Tề tổng cũng tức giận không chịu nổi.
“Tôi biết rồi, trước hết bà dẫn Tinh Lãng về nhà đi đã, để tôi xử lý, trái lại tôi muốn nhìn xem ai không có mắt nhìn như vậy!”
Bên này Tề tổng đang chuẩn bị tìm bệnh viện kia gây phiền toái.
Quản lý bộ phận thị trường lập tức vội vàng chạy vào: “Tề tổng, không ổn rồi, Bạc thị phá lệ nói ra giá cả, tất cả mấy bên hợp tác đang nhảy đến bên bọn họ, hơn nữa còn đưa tới tiền vi phạm hợp đồng cho chúng ta.”
“Cái gì?”
“Bọn họ tình nguyện bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, cũng phải phân rõ giới hạn với chúng ta!”
Tề tổng tức giận vỗ bàn: “Bạc Lương Thần, cái thằng ranh này điên rồi sao? Bạc thị bọn họ ăn được nhiều hàng như vậy à?”
“Nghe nói ngày hôm qua Bạc thị thanh lý hai lô hàng, hiện tại đang cần nguồn hàng, hơn nữa, bọn họ làm như vậy giống như là cố ý nhằm vào chúng ta, bởi vì quản lý của đối tác tiết lộ với tôi, Bạc thị bên kia chỉ đích danh, chỉ muốn hàng Tề thị.”
Tề tổng tức ngực khó chịu.
Ông ta đã lớn tuổi và không thể chịu đựng được kích thích như vậy.
“Lý do gì?”
Công ty bọn họ với Bạc thị tuy rằng vẫn luôn là quan hệ cạnh tranh, nhưng không cần phải thật sự phản nghịch đến mức đuổi tận giết tuyệt.
“Tôi hỏi người Bạc thị, nghe được là tổng giám đốc bọn họ đưa ra mệnh lệnh đặc cách.” Quản lý lau mồ hôi lạnh trên đầu: “Tề tổng, có lẽ chúng ta phải tính toán cách khác thôi.”
Tề tổng suy sụp ngồi trên ghế, trong đầu tính toán.
Bỗng nhiên nghĩ tới chuyện vừa rồi vợ ông ta nói: “Không thể chứ...”
Bạc Lương Thần sẽ vì con đàn bà kia mà hao tổn nhiều sức lực như vậy?
“Mau, liên lạc với người của Bạc thị cho tôi, tôi muốn gặp Bạc Lương Thần.”
......
Không đến một ngày, chuyện con trai cưng nhà họ Tề bị Chung Hi đánh đã lan truyền trong giới này.
Không ít người chờ xem Chung Hi bị chê cười, nhưng bọn họ không đợi được, ngược lại là nhà họ Tề đã im lặng nuốt xuống cục tức này, nghe nói, Tề Tinh Lãng còn xin nghỉ dài hạn vì ốm đau cần ở nhà.
Trong lúc nhất thời, cũng không ai dám bàn tán trước mặt Chung Hi.
Trang Uyển Như và Ôn Nguyễn Nhi đều biết chuyện này từ miệng Ôn Quốc Huy, hai người biểu lộ khác nhau, nhưng đều rất kinh ngạc.
“Nhà họ Tề mà không dám động đến Chung Hi?” Ôn Nguyễn Nhi tức giận hừ một tiếng: “Thật đúng là loại ăn hại.”
Ôn Quốc Huy ăn cơm, nhắc nhở: “Con cũng có thể hỏi Bạc Lương Thần một chút, hành động gần đây của công ty bọn họ cũng rất lớn, thừa cơ ép nhà họ Tề một trận, cũng không biết có phải trùng hợp hay không.”
“Chắc chắn là trùng hợp rồi! Chẳng lẽ Lương Thần còn có thể ra mặt giúp Chung Hi sao?” Đôi mắt yêu kiều của Ôn Nguyễn Nhi hiện lên vẻ tức giận.
Cơm nước xong, cô ta đã vội vàng ra khỏi cửa, cô ta phải đến nhà họ Lục một chuyến, sao hành động của Hàn Chỉ Mân lại chậm như vậy!
Bên này Trang Uyển Như hầu hạ Ôn Quốc Huy vào phòng tắm, ngay sau đó nhận được điện thoại của Chung Hi.
Ngay sau khi bà ta nhìn thấy số điện thoại, lập tức hoảng loạn đóng cửa lại.
Bên kia điện thoại, giọng nói chung Hi trống rỗng lạnh lùng: “Số tiền này không đúng.”
500 vạn, bà ta thẳng tay làm thiếu đi một số không!
Chỉ chuyển 50 vạn vào thẻ.
Trang Uyển Như vội vàng giải thích: “Tiểu Hi, con phải cho dì chút thời gian chứ, dì thật sự, không có nhiều tiền như vậy, tình huống của nhà họ Ôn, con hẳn là cũng biết, cuộc sống của dì cũng không dễ chịu đâu.”
“Thật không? Không phải hôm qua bà còn đi dạo trung tâm thương mại quốc tế với Ôn Nguyễn Nhi sao? “Chung Hi đang chơi đùa với ảnh chụp trong tay.
Đây là cô mua được từ paparazzi với giá thấp.
Dù sao Ôn Nguyễn Nhi cũng không có danh tiếng gì, những paparazzi kia đều lười đi theo dõi cô ta, lúc cô ta dựa hơi của Bạc Lương Thần, còn có chút đề tài.
Chung Hi lấy được mấy thứ này rất dễ dàng.
“Dì không có cách nào khác nên bị ép, Tiểu Hi, con cho dì thêm một chút thời gian đi.” Trang Uyển Như càng nói, giọng càng nhỏ, sợ sẽ động đến Ôn Quốc Huy bên trong.
Nhưng bà ta lại không dám không nghe điện thoại của Chung Hi.
Sợ Chung Hi sẽ đem scandal trong quá khứ của mình vạch trần với cha con nhà họ Ôn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trang Uyển Như có chủ ý: “Một tháng, chậm nhất một tháng, dì nhất định sẽ đưa tiền cho con, được không? Tiểu Hi, con cũng phải thông cảm cho dì.”
Lời này thật sự nực cười đấy.
Đôi mắt Chung Hi cong cong: “Không được đâu, dì Trang, tôi thông cảm cho bà, những người thúc giục nợ nần kia cũng sẽ không thông cảm cho tôi, ba ngày, tôi cho bà thêm ba ngày nữa.”
Nói xong, cô thẳng tay ấn nút tắt.
Hiện tại trang Uyển Như bên kia điện thoại hẳn là sẽ sốt ruột cỡ nào nhỉ? Chắc chắn là sẽ vội vàng bán đi một ít ngọc trai hoặc món quà mà Ôn Quốc Huy tặng cho bà ta để lấy tiền mặt.
Chung Hi sắp xếp suy nghĩ trong đầu, chờ một chút.
Ngày hôm sau, cô đã đi đến địa điểm chụp ảnh vào sáng sớm, một biệt thự tư nhân ở vùng ngoại ô, nơi cô đã thuê cho tạp chí Evelyn để chụp trong hai tháng.
Dựa theo Hà Tiêu nói, cô chuẩn bị đem đạo cụ chuyển qua.
Nhưng đến hiện trường mới phát hiện, đó là một loạt container lớn, đừng nói là một người con gái của Chung Hi, cho dù là bốn năm người đàn ông cũng phải tốn rất nhiều sức lực.
“Chỉ có một mình cô đến sao?” Tài xế dỡ hàng nhíu mày: “Không phải đã sớm nói với công ty của các cô sao, đồ đạc rất nhiều, chúng tôi không có thời gian chuyển vào cho cô, chỉ có thể đặt ở đây.”
“Còn lại, cô tự mình nghĩ biện pháp đi.”
Bọn họ cũng có công việc riêng của họ.
Suy nghĩ lời bọn họ nói, Chung Hi yên lặng thở dài, cô giải quyết được Tề Tinh Lãng, nhưng vẫn bị hại bởi cái bẫy anh ta tạo cho mình.
Không đợi Chung Hi nghĩ ra cách , điện thoại của Hà Tiêu gọi tới, vừa nghe máy đã thúc giục Chung Hi: “Quay phim bắt đầu ngay bây giờ rồi, cô mau chóng đem đạo cụ tới đây đi.”
“Nhưng mà...”
Tít tít tít.
Chung Hi hít sâu một hơi, bây giờ người này thật đúng là không cho người ta một chút đường sống nào.
Cô phải làm gì bây giờ?
Chung Hi nhìn xung quanh, nhìn thấy công trường cách đó không xa đang thi công, bước nhanh chạy tới.
Lúc này, bên trong chỗ quay chụp.
Mấy người mẫu nam đều đã chuẩn bị xong, Tiểu Linh dẫn Ôn Nguyễn Nhi đứng ở cửa ra vào, cầu tình với phó đạo diễn Lưu Phong.
“Đạo diễn Khâu, anh để Nguyễn Nhi chúng tôi vào chụp mấy tấm đi, cho dù cuối cùng không cần cũng được!” Tiểu Linh rút chi phiếu đã chuẩn bị từ lâu, nhét vào tay đạo diễn.
“Cái này... Không phải tôi không giúp, đạo diễn chính là đạo diễn Khâu, tính tình của anh ta, các cô đã nghe nói qua chứ? Tôi thực sự không thể giúp đỡ.” Lưu Phong thẳng thắn lắc đầu.
“Thật sự không được sao, anh để Nguyễn Nhi ở bên cạnh làm người mẫu chụp cùng đi, như vậy cũng có thể chứ? Sau đó, tôi sẽ sắp xếp thêm một vài nghệ sĩ mới ký hợp đồng cho anh biết, tất cả đều rất đẹp.” Tiểu Linh hạ thấp giọng: “Hơn nữa, lát nữa Bạc tổng có thể sẽ đến, anh cũng không hy vọng, anh ấy sẽ tức giận vì chuyện nhỏ này chứ?”
Chương 102: Chuyện này thật sự rất trùng hợp
Công ty của Bạc Lương Thần mặc dù không tham gia vào giới giải trí.
Nhưng quan hệ của anh với Ôn Nguyễn Nhi, người trong giới đều biết, không cần phải vì loại chuyện nhỏ này mà chọc vào ông chủ lớn.
Lưu Phong không chút do dự, sau khi nhận tấm chi phiếu kia thì cho Ôn Nguyễn Nhi đi vào.
“Nguyễn Nhi, em phải nắm lấy cơ hội, xem có thể kích thích được Bạc Lương Thần một lần hay không.” Tiểu Linh cắn răng nói: “Đàn ông mà, chỉ cần là ghen tuông, nhất định sẽ để ý đến em.”
Ôn Nguyễn Nhi vâng một tiếng.
Cô ta vừa đi vào thì nhìn thấy nhiều người mẫu nam trần truồng như vậy, nuốt nước miếng.
Trong đầu cô ta không khỏi ảo tưởng, nếu Bạc Lương Thần cũng đứng trước mặt cô ta như vậy thì tốt biết bao.
Tiểu Linh ở bên cạnh gọi cô ta vài tiếng, cô ta cũng không phản ứng.
“Nguyễn Nhi! Mau đi thay quần áo đi, đừng lo lắng quá, lát nữa chị sẽ cố gắng hết sức để có cho em một chiếc vòng tay hay một thứ gì đó, chỉ cần em đẹp để chụp thì chắn chắc sẽ có ảnh đấy.”
Tiểu Linh thúc giục, cô ta cũng muốn nhân lúc Ôn Nguyễn nhi mang thai còn chưa lớn, lại lộ diện, mượn Bạc thị làm kim chủ sau lưng, chắc chắn có thể ra vẻ.
Ôn Nguyễn Nhi gật đầu, vội vàng đi về phía phòng thay đồ phía sau.
Tuy nhiên, vài giây sau đó.
“A, có biến thái!”
Mấy công nhân mang tấm nền từ từ đi vào, bọn họ vốn không phải nhân viên công tác ở đây, vì được Chung Hi thuê đến khuân đồ nên cũng không biết phía sau là phòng thay đồ.
Ôn Nguyễn Nhi thét chói tai, hoảng hốt chạy ra, dáng vẻ cực kỳ chật vật.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Đạo diễn Khâu ngẩng đầu nhìn qua, thấy là một diễn viên nhỏ không quen biết thì nhíu mày: “Còn có thể quay được không!”
“Xử lý ngay lập tức đi, ai phụ trách người này đây!” Hà Tiêu mặt lạnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chung Hi đi theo phía sau: “Sao cô lại để cho bọn họ chuyển vào?”
“Vậy nếu không thì tôi tự mình chuyển đi à? Tôi chuyển chúng đi được à?” Chung Hi cũng không nhàn rỗi, trên tay cô cũng xách rương đạo cụ.
Đã sớm đoán được cô sẽ tranh luận, Hà Tiêu hừ một tiếng: “Đó là công ty phân phối công việc cho cô, nếu cô không làm được thì có thể nói trước, bây giờ lại làm thành một mớ hỗn độn, làm chậm tiến độ quay phim, trách nhiệm này, cô tự mình gánh vác. “
“Năm phút trước tôi mới biết cô muốn một mình tôi di chuyển mấy ngàn cân đồ đạc đấy.” Chung Hi không chút khách khí phản bác trở lại.
Sau đó, nhìn lướt qua Ôn Nguyễn Nhi khóc lóc không biết mực bên cạnh, thật sự là xui xẻo.
“Chung Hi! Có phải cô chơi xỏ tôi đúng không? Cô cố ý tìm mấy người như vậy đến nhìn tôi, cô điên rồi.” Ôn Nguyễn Nhi cắn răng, tức giận đến mức cả người đều run rẩy.
Tròng mắt Tiểu Linh nhìn quanh vòng, lúc này ôm Ôn Nguyễn Nhi, lớn tiếng an ủi: “Nguyễn Nhi, đừng khóc, loại người này lòng dạ lang sói, hai vợ chồng nhà em không màng hiềm khích trước kia, để cô ta vào MON, cô ta lại lấy oán trả ơn, còn tìm người thiết kế bẫy cho em.
Chung Hi ngay cả một câu cũng chưa nói, đã bị chụp cái mũ lớn như vậy.
Ôn Nguyễn Nhi không phản ứng nhanh như Tiểu Linh.
Cô ta mờ mịt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiểu Linh nháy mắt với cô ta.
Ôn Nguyễn Nhi nhìn qua thì thấy Bạc Lương Thần đang dẫn theo trợ lý Mẫn đi vào, cô ta vội vội vàng vàng chạy tới, trực tiếp chạy ùa vào dưới áo khoác gió của người đàn ông.
“Làm sao vậy?”
Bạc Lương Thần nhíu mày, khuôn mặt vì giữ thể diện mà lộ ra sự lạnh lùng, không giận mà uy.
Toàn trường những người khác đều hít một hơi khí lạnh.
Lần này thì xong rồi, chuyện lớn rồi.
Cả đám đều đồng tình nhìn Chung Hi, dù sao bọn họ cũng không biết sự thật, chỉ cảm thấy Chung Hi chính là đang trả thù Ôn Nguyễn Nhi nhưng bởi vì xảy ra sai thời điểm, đúng lúc bị chồng cũ của cô bắt.
Lúc này Hà Tiêu cũng không lên tiếng chỉ lẳng lặng ở bên cạnh xem kịch vui.
Dù sao sự thật thế nào cũng không ai quan tâm.
Lưu Phong biết Ôn Nguyễn Nhi là do mình thêm vào, nếu bị truy cứu, anh ta khó thoát khỏi tội lỗi, vì thế lập tức tiến lên lấy lòng cười: “Bạc tổng, thật sự là rất xin lỗi, do chúng tôi quản lý sơ sẩy để xảy ra hiểu lầm như vậy, bây giờ chúng tôi sẽ đi xử lý, anh yên tâm, tin tức này sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Ôn Nguyễn Nhi nắm chặt áo sơ mi bạc lương thần, khóc không ngừng.
Dáng vẻ như vậy, giống như bị tủi thân cực lớn.
Sau đó, mấy người công nhân đã bị đuổi ra ngoài.
Chung Hi nhìn Bạc Lương Thần khoác áo khoác lên người Ôn Nguyễn Nhi, chỉ cảm thấy cổ họng đắng ngắt, cô thản nhiên nghênh đón tầm mắt Bạc Lương Thần.
Tất cả họ đều coi cô là kẻ gây ra tội lỗi.
Cô không quan tâm.
Cũng không biết có phải phản ứng của cô đã chi phối suy nghĩ của người đàn ông hay không.
Bạc Lương Thần giơ tay lên, rất nhanh, toàn bộ phòng quay phim chỉ còn lại Chung Hi và anh.
Trước khi Ôn Nguyễn Nhi đi ra ngoài, còn nũng nịu nắm tay Bạc Lương Thần: “Lương Thần, anh nhất định phải thay em trút giận đấy nếu không thì danh dự sau này của em sẽ bị hủy hoại mất.”
“Tôi không nghĩ tới bây giờ cô sẽ trở nên như vậy.” Hắn lạnh lùng một câu, mang theo chán ghét.
Toàn bộ căn phòng trống vắng chỉ một câu này đã mạnh mẽ đâm vào trong lòng Chung Hi.
Cô cho rằng mình đã không còn đau lòng từ lâu nhưng dường như bị người ta xé rách.
“Cô muốn trả thù tôi, muốn lên kế hoạch với Bạc thị, tôi cũng có thể cùng cô chơi đùa, nhưng em ấy mang thai, cô không nên động đến em ấy.”
Buông ra lời này, Bạc Lương Thần chăm chú nhìn người conn gái trước mắt: “Đứa con gái tốt mà Chung Quốc Huy dạy ra, so với ông ta còn hèn hạ hơn.”
Không đề cập đến ba cô còn đỡ, Chung Hi chỉ cảm thấy khí nóng xốc lên não, cô xông thẳng chạy tới, giơ cổ tay lên, mặc kệ có đánh được hay không, cô chỉ muốn dùng hết khí lực toàn thân, tát anh một cái.
Nhưng chiều cao của bọn họ rất khác xa.
Bạc Lương Thần lại là một người cực kỳ khôn khéo, liếc mắt một cái là nhìn thấu hành động của Chung Hi.
Một giây sau, cổ tay cô bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
Sự chán ghét trong đáy mắt anh càng thêm nồng đậm, hất Chung Hi ra: “Không tự biết lượng sức mình.”
Chung Hi lui về phía sau vài bước, khuỷu tay đụng vào cái đinh trên tấm nền, cảm giác đâm rách da vô cùng đau khiến cho cô hít một hơi khí lạnh.
Nhưng có đau đến đâu, cũng không bằng Bạc Lương Thần khiến cô đau.
Đáy mắt cô tràn đầy hận thù.
“Lúc trước, lúc tôi sảy thai, liệu anh đã bao giờ quan tâm chưa?”
Biết rõ lời này hỏi ra cũng sẽ không có bất kỳ đáp lại, Chung Hi nói xong, cười chế giễu: “Bạc Lương Thần, tốt nhất anh nên mỗi ngày nâng niu Ôn Nguyễn Nhi trong lòng bàn tay anh, nếu không, tôi nhất định làm cô ta sảy thai, nếm thử nỗi khổ của tôi!”
“Cô dám?”
Khuôn mặt Bạc Lương Thần tràn đầy tức giận.
“Anh thấy tôi có dám không!”
Trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Chung Hi không có nửa giọt nước mắt, cô nhìn người đàn ông trước mắt như vậy, hận ý vượt qua tất cả tình cảm, đầu óc cô cũng chưa bao giờ có một khảonh khắc nào tỉnh táo được như bây giờ.
Cô nhìn Bạc Lương Thần, giơ tay kia lên: “Vừa rồi tôi vẫn luôn ghi âm.”
“Chuyện Ôn Nguyễn Nhi bị người ta nhìn thấy, lập tức sẽ truyền khắp Vân Thành, không phải anh rất giỏi sao? Vậy thì anh cứ bỏ ra số tiền lớn để tìm rút đi cái nhiệt này đi, bằng không, tất cả mọi người sẽ biết đến vụ bê bối này.”
“Biết vợ của Bạc Lương Thần bị người ta nhìn sạch.”
Chung Hi cắn răng, cô thật sự khinh thường dùng thủ đoạn như vậy, cô không có hèn hạ như vậy.
Cho dù muốn phá hỏng Bạc thị, cô cũng phải thắng một cách trọn vẹn êm ái.
Nhưng hôm nay đi tới bước này, tất cả là vì Ôn Nguyễn Nhi và Bạc Lương Thần đã ép cô.
“Cô nghĩ tôi sẽ cho cô một cơ hội để gửi bản ghi âm đi sao?” Bạc Lương Thần sải bước tiến lên, trực tiếp đưa tay cướp.
Ngay khi lòng bàn tay anh muốn đụng phải Chung Hi, khuôn mặt cô bỗng nhiên nở nụ cười, tiếp theo, tay cô thế nhưng lại ôm lấy cổ Bạc Lương Thần.
“Bạc Lương Thần, anh bị lừa rồi.”
Chương 103: Trêu đùa
Mấy giây sau, cửa lớn bên ngoài studio bị kéo ra.
Tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy cảnh Bạc Lương Thần ôm Chung Hi, còn Chung Hi thì nghiêng ngả dựa vào lòng anh, động tác của hai người hết sức mờ ám.
Đây là lý do lúc nãy Bạc Lương Thần đuổi hết mọi người ra ngoài sao?
Không phải anh ra mặt cho Ôn Nguyễn Nhi, mà là muốn nối lại tình xưa với Chung Hi?
Chung Hi che giấu ý cười nơi đáy mắt, cất điện thoại đi. Lúc nãy cô gửi tin nhắn cho Hà Hiểu thông báo sự việc đã được giải quyết, chứ không phải muốn ghi âm.
Như vậy thì mọi người sẽ quay lại làm việc, cũng đúng lúc trông thấy cô và Bạc Lương Thần có hành động thân mật.
Mặc dù cô rất ghét đến gần Bạc Lương Thần, nhưng...
Cô mỉm cười nhìn Bạc Lương Thần lạnh lùng buông mình ra.
"Lương Thần?" Ôn Nguyễn Nhi suýt ngã, may mà có Tiểu Linh đỡ.
Cô ta không tài nào hiểu nổi cảnh tượng trước mắt, tại sao Bạc Lương Thần phải ôm Chung Hi?
Những người phía sau Ôn Nguyễn Nhi cũng ngu người luôn.
Bọn họ nên giúp ai đây?
Rốt cuộc Bạc Lương Thần thích ai?
Bạc Lương Thần thân mật với Chung Hi trước mặt bao nhiêu người như vậy, rõ ràng là anh không quan tâm tới Ôn Nguyễn Nhi.
"Cô điên thật rồi." Bạc Lương Thần nhìn Chung Hi bằng ánh mắt hung ác.
Chung Hi nở nụ cười bất cần đời: "Cho dù bị mọi người phỉ nhổ, tôi cũng phải kéo anh theo cùng. Ồ? Cô ta không chịu nổi, chạy rồi kìa!"
Ôn Nguyễn Nhi bày ra vẻ mặt tổn thương tột độ, vừa tức giận vừa buồn bực, khóc lóc chạy ra ngoài.
Bờ môi mỏng của Bạc Lương Thần mím lại thành một đường thẳng, anh giận dữ rời đi.
Chung Hi nhìn theo bóng lưng anh rời đi, cõi lòng tĩnh lặng như nước. Cô phớt lờ ánh mắt của đám nhân viên, đi về phía Hà Hiểu: "Đồ được đưa đến rồi, bắt đầu quay thôi!"
Hà Hiểu ngẩn ra, cô ta không ngờ tâm lý của Chung Hi lại mạnh mẽ như vậy, có thể điều chỉnh trạng thái làm việc chỉ trong nháy mắt.
Ở bên kia, người của tổ đạo diễn xúm lại hóng drama, sau đó đạo diễn Khâu gào lên: "Còn quay nữa không hả?"
"Quay chứ, quay ngay đây!"
Mọi người trở lại vị trí công tác của mình. Tuy nhiên, sau khúc nhạc đệm nho nhỏ kia tiến độ quay phim chậm đi thấy rõ, vì vậy tất cả mọi người bị ép phải tăng ca.
Nhưng bọn họ chỉ dám lén lút bàn tán về Chung Hi, chứ không nói trước mặt cô nữa.
Chỉ sợ hóng drama không thành, ngược lại còn chọc vào tập đoàn Bạc thị.
Bên kia, Chung Hi sắp xếp xong đạo cụ thì yên lặng đứng ở một bên nhìn đám người mẫu quay chụp.
Đạo diễn Khâu nhíu mày nhìn màn hình, cứ cảm thấy không hài lòng. Bỗng nhiên ông ta nhìn thấy một khuôn mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp, bèn tháo tai nghe xuống và gọi Chung Hi: "Cô kia đến đây thử ống kính."
Chung Hi sửng sốt.
"Tôi á?"
Lưu Phong lập tức đi tới: "Đạo diễn Khâu cảm thấy thiếu một người mẫu góp mặt. Không cần kinh nghiệm gì hết, cô chỉ cần đứng ở đằng kia nhìn họ là được."
Chung Hi lắc đầu: "Tôi là nhà thiết kế của MON, không phải người mẫu."
Lưu Phong gãi đầu, còn muốn khuyên tiếp thì nghe thấy Lưu Viên Viên đến đưa cơm ở bên cạnh nói nhỏ với Chung Hi: "Có thù lao."
Trả thù lao ư?
Chung Hi đồng ý ngay tắp lự: "Tôi quay."
Lưu Phong ngây người. Gu của Bạc Tổng đúng là đặc biệt, cô gái anh thích khác kiểu mỏng manh yếu ớt như Ôn Nguyễn Nhi một trời một vực.
Sau khi Chung Hi thay trang phục xong, cô hoàn toàn lấn át đám hotgirl mạng mà người mẫu kia. Gương mặt xinh đẹp tinh xảo xuất hiện trên màn hình, vừa phóng khoáng lại vừa có khí chất lạnh lùng.
"Như thế này đã được chưa?" Cô hỏi một câu và đánh mắt nhìn sang, trông cực kỳ thu hút.
"Tốt lắm, bắt đầu quay."
Đạo diễn Khâu rất hài lòng. Dù sao thì một người mẫu có đẹp hay không không quan trọng, điều quan trọng là phải có độ nhận biết.
Lưu Viên Viên và Lâm Khải ôm hộp cơm nhìn Chung Hi đứng trước màn hình, hận không thể vỗ tay cổ vũ cho cô.
Hai người vừa đến nơi đã nghe thấy các nhân viên công tác nói về chuyện mới xảy ra lúc nãy, Lưu Viên Viên tức đến nỗi thiếu chút nữa đã cãi nhau với bọn họ.
Cái gì mà Chung Hi quyến rũ Bạc Lương Thần?
Cái gì mà Chung Hi hại Ôn Nguyễn Nhi tổn thất danh dự?
Sao có thể chứ?
Lưu Viên Viên nhỏ giọng thì thầm: "Nhất định là hiểu lầm."
Cô ta ủng hộ Chung Hi trăm phần trăm, hơn nữa cô ta cảm thấy Bạc Lương Thần không có mắt nhìn, lại đi vứt bỏ Chung Hi và chọn minh tinh hạng bét như Ôn Nguyễn Nhi.
"Nếu Chung Hi đổi nghề thì chắc chắn có thể làm siêu mẫu!"
Lâm Khải chậm rãi gật đầu: "Đồng ý."
Chỉ có điều Chung Hi không nói chuyện lúc nãy mình bị thương ở khuỷu tay cho bất cứ ai. Trong suốt quá trình quay cô đều nhịn đau, không để lộ cảm xúc.
Nhân viên trong studio đang làm việc, Hà Hiểu ở bên ngoài gọi điện cho Vân Tích và thuật lại tình huống bên này một lượt.
"Thầy Vân Tích, đúng là Chung Hi có chỗ dựa, quan hệ giữa cô ta và Bạc Lương Thần không tệ như lời đồn." Hà Hiểu thầm nghĩ Chung Hi có thể nhậm chức ở MON cũng là ý của Bạc Lương Thần.
"Không cần để ý tới chuyện này, hãy nhớ những gì tôi nói với cô." Giọng Vân Tích vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
"Tôi hiểu rồi."
Hà Hiểu đặt điện thoại xuống, ngoảnh đầu nhìn về studio rồi thở dài.
Chung Hi, cô đừng trách tôi, muốn trách thì hãy trách cô chọc phải một kẻ điên.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Quá trình quay kéo dài gần năm tiếng.
Cuối cùng khi đạo diễn Khâu hô "dừng", Chung Hi đã mệt đến nỗi hai chân tê rần. Cô vừa xoa bóp cần cổ nhức mỏi vừa hỏi: "Xong rồi sao?"
"Ok, kết thúc công việc. Sáu giờ sáng mai mọi người đến sớm một chút nhé!"
Chung Hi bất đắc dĩ đi vào phòng thay đồ để thay quần áo.
Lưu Viên Viên và Lâm Khải đã đi rồi, một mình cô đeo ba lô, bưng hộp cơm Lưu Viên Viên mang đến, đi bộ đến trạm xe buýt.
Phía sau là từng chiếc xe phóng qua như bay.
Tất cả đều là xe của nhân viên công tác quay chụp ngày hôm nay, nhưng không có một ai dừng lại bên cạnh Chung Hi và hỏi cô có muốn quá giang hay không.
Chung Hi cũng không mở lời nhờ vả bọn họ.
Bóng đêm dần dày đặc, ánh trăng và đèn đường kéo dài bóng cô. Lâu lắm rồi cô không mệt mỏi như vậy, gương mặt khiến người ta chán ghét kia của Bạc Lương Thần lại lóe lên trong đầu cô.
Chung Hi nhíu mày.
Nước mắt bỗng trào dâng trong hốc mắt.
Cha ơi, con sẽ không để cha và nhà họ Chung mất mặt đâu!
...
Buổi tối hôm ấy, Ôn Nguyễn Nhi về đến nhà họ Ôn liền giam mình trong phòng khóc lóc một lúc lâu.
Ôn Quốc Huy hết sức phiền chán: "Xảy ra chuyện gì mà làm ầm lên như vậy?"
Trang Uyển Như rất tinh ý, vội vàng đi khuyên nhủ.
Nhưng bà ta vừa mới vào phòng đã bị Ôn Nguyễn Nhi đuổi ra ngoài.
"Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ kẻ nào liên quan đến Chung Hi. Bà cút ra ngoài cho tôi!"
Trong phòng khách, Ôn Quốc Huy nghe vậy thì trợn mắt quát: "Sao con lại nói năng với mẹ con như thế?"
"Bà ta không phải là mẹ con, bà ta không xứng!"
Ôn Nguyễn Nhi nổi giận đùng đùng, hét lên với Ôn Quốc Huy: "Cha tự xem đi!"
Cô ta ném điện thoại cho Ôn Quốc Huy, trên đó là một tin nhắn nặc danh, tất cả đều là ảnh chụp chung thân mật của Trang Uyển Như và Chung Quốc Ngụy.
Ôn Quốc Huy giận dữ ném điện thoại, trợn mắt trừng Trang Uyển Như: "Bà giải thích rõ ràng cho tôi."
"Tôi, tôi..."
Trang Uyển Như hoảng hốt, luống cuống nhào tới cầu xin Ôn Quốc Huy tha thứ cho mình: "Mọi chuyện đã qua cả rồi, ông chưa từng hỏi nên tôi cũng không nói với ông."
Bà ta giở mánh khóe phụ nữ hay dùng, giả vờ đáng thương trước mặt Ôn Quốc Huy.
"Tôi bị ông ta cưỡng ép."
"Sau khi nhà họ Chung xảy ra chuyện, ông ta muốn đẩy nợ nần sang tôi. May mà tôi bỏ đi sớm, không thì đã bị ông ta liên lụy rồi. Con gái của ông ta là Chung Hi còn tìm tôi gây sự, Nguyễn Nhi cũng biết mấy chuyện này."
Trang Uyển Như chảy nước mắt nước mũi ròng ròng.
Bà ta cứ tưởng có thể kiếm cớ lừa gạt qua ải, nhưng nào ngờ tin nhắn tiếp theo lại gửi tới.
Là biên lai Trang Uyển Như cầm cố trang sức ở hiệu cầm đồ.
Sắc mặt xanh mét vì giận dữ, Ôn Quốc Huy lập tức đóng sập cửa rồi rời khỏi nhà họ Ôn.
"Nguyễn Nhi, con hãy cầu xin cha con giúp dì, dì một lòng một dạ với cha con thật mà."
Hôm nay Ôn Nguyễn Nhi bị hành động thân mật của Chung Hi và Bạc Lương Thần chọc giận đến choáng váng đầu óc. Nhìn thấy Trang Uyển Như, trong mắt cô ta toàn là vẻ ghét bỏ: "Bà vẫn nên dọn ra khỏi nhà tôi đi, kẻo tôi nhìn thấy bà lại buồn nôn."
Chương 104: Theo dõi cô ta gắt gao
Ôn Nguyễn Nhi lại khóa cửa phòng lần nữa.
Trong phòng khách nhà họ Ôn trống vắng, chỉ còn lại một mình Trang Uyển Như.
Bà ta cực kỳ tức giận, lấy điện thoại di động ra gọi thẳng cho Chung Hi, vừa mở miệng đã mắng mỏ: "Tôi đang chuẩn bị tiền theo lời cô rồi đây, sao cô lại lật lọng? Hại tôi như vậy thì có lợi gì cho cô?"
Mãi lâu sau ở đầu dây bên kia mới truyền tới một câu nói hờ hững của Chung Hi.
"Không có lợi, nhưng tôi vui."
Lồng ngực Trang Uyển Như phập phồng dữ dội, bà ta cắn răng nói: "Đồ điên nhà cô! Hèn gì Bạc Lương Thần không cần cô!"
"Không sao hết, dù gì tôi cũng chẳng thèm anh ta." Chung Hi chống cằm bằng một tay, tay kia đang ăn hạt dưa: "À phải rồi, tôi còn có quà tặng bà, chắc là sắp đến rồi đấy. Khỏi cảm ơn tôi!"
"Gì cơ? Cô lại làm gì nữa?"
Trang Uyển Như vội vàng hét vào điện thoại, nhưng bên kia Chung Hi đã cúp máy, tiếng "tút tút" vang lên.
Đêm nay gần như Trang Uyển Như không chợp mắt.
Bà ta nghĩ đến món quà mà Chung Hi nhắc tới, trằn trọc trên giường.
Rốt cuộc là cái gì? Con khốn kia còn khó đối phó hơn cha nó. Liệu có phải nó đã biết chuyện gì rồi không? Trang Uyển Như càng nghĩ càng sợ. Hơn nửa đêm bà ta cảm thấy khát không chịu nổi, bèn đứng dậy đi vào phòng bếp rót nước.
Ai dè vừa mới ra khỏi phòng đã trông thấy Ôn Quốc Huy dẫn đàn bà về nhà. Ngoại hình xinh đẹp, vóc dáng ngon nghẻ, điều quan trọng nhất là đối phương rất trẻ, thoạt nhìn có vẻ tầm tuổi Ôn Nguyễn Nhi.
Cô ả nũng nịu rúc vào lòng Ôn Quốc Huy. Khi trông thấy Trang Uyển Như, cô ả giả vờ sợ hãi: "Anh Huy, em vẫn nên đi trước thì hơn. Vợ anh cứ nhìn em chằm chằm, đáng sợ quá!"
"Kệ bà ta. Bà ta có thể cắm sừng anh, anh thì không thể chắc?"
Ôn Quốc Huy vung tay, ôm cô ả kia vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Trang Uyển Như biến thành kẻ bị đuổi ra ngoài.
Chiếc cốc thủy tinh bà ta đang cầm rơi bộp xuống đất, vỡ tan tành thành từng mảnh. Đây là món quà mà Chung Hi nhắc tới sao?
Suýt thì Trang Uyển Như ngất xỉu vì tức giận.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Quốc Huy làm như không có chuyện gì xảy ra.
Trang Uyển Như muốn giải thích với ông ta, cũng đã điều chỉnh lại tâm trạng. Đàn ông ấy mà, có mấy người làm được như Chung Quốc Ngụy, giữ mình vì người vợ đã mất suốt nhiều năm.
Cho dù Ôn Quốc Huy nuôi bồ nhí bên ngoài cũng không hề gì, chỉ cần không đưa người đến trước mặt bà ta thì bà ta có thể chịu đựng.
Nhưng Trang Uyển Như còn chưa lên tiếng đã thấy điện thoại của Ôn Quốc Huy sáng lên. Trước đây bà ta cũng tiện tay cầm lên xem, và hôm nay cũng vậy. Mới nhìn không thấy có vấn đề gì, nhưng sau khi xem xong bà ta mới phát hiện tất cả đều là lịch sử quẹt thẻ.
Mới qua một lúc mà con ả kia đã quét hết hạn mức của thẻ phụ rồi.
Trang Uyển Như sốc tận óc: "Quốc Huy, ông đưa thẻ cho cô ta ư? Sao ông có thể đối xử với tôi như vậy?"
Bà ta không nghĩ ra lời lên án, nước mắt rơi tí tách.
Ôn Quốc Huy lật xem báo sáng hôm nay, không mảy may để ý tới Trang Uyển Như, xụ mặt nói: "Hôm nay tôi không về."
Ông ta nói xong, lập tức rời khỏi nhà họ Ôn.
Trang Uyển Như ngu người luôn, có nằm mơ bà ta cũng không ngờ mình mới làm phu nhân nhà giàu được mấy tháng đã ra nông nỗi này.
Ở bên kia bàn, Ôn Nguyễn Nhi liếc bà ta: "Bà không cần buồn, cha tôi quen người phụ nữ kia sớm hơn bà cơ. Tính ra thì bà mới là kẻ thứ ba."
Trang Uyển Như không biết phải dùng lời lẽ gì để miêu tả cặp cha con nhà này nữa.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đến khi Ôn Nguyễn Nhi cũng ra ngoài, Trang Uyển Như lập tức gọi điện cảnh cáo Chung Hi: "Vẫn chưa tới kỳ hạn giao ước vậy mà cô lại lật lọng. Cô đừng hòng lấy được một đồng nào từ khoản tiền kia. Dù sao sự việc cũng vỡ lở rồi, tôi chẳng quan tâm nữa."
"Vậy sao?"
Trang Uyển Như đang định lên tiếng thì giọng nói của Chung Hi ở đầu dây bên kia đã xé nát con át chủ bài của bà ta.
"Cho dù gửi cho Ôn Quốc Huy ảnh giường chiếu của bà và những người đàn ông khác cũng không sao ư?"
"Không!"
Cổ họng Trang Uyển Như như bị ai bóp nghẹt, bà ta cuống đến độ sắc mặt tái nhợt.
Bà ta vốn không biết trong tay Chung Hi còn giữ bao nhiêu nhược điểm của mình, đành phải cắn răng nói: "Cô cần tiền không phải sao? Tôi cho cô."
"Mười triệu, bà còn thời gian hai ngày."
Sau khi nói xong, Chung Hi có thể tượng tượng được lúc này sắc mặt Trang Uyển Như khó coi cỡ nào.
Cô cúp máy, tâm trạng rất tốt.
Cho dù Trang Uyển Như không có nhiều tiền đến vậy, bà ta cũng sẽ liều mạng vay mượn khắp nơi. Chung Hi mở danh bạ điện thoại, lướt đến cái tên Tần Tuyết.
Người này là tình nhân của Ôn Quốc Huy, cũng là một người bạn mà Chung Hi quen biết trong tù. Cô tình cờ biết được quan hệ giữa Tần Tuyết và Ôn Quốc Huy, lúc đó cô cũng không ngờ mối quan hệ này lại rối rắm như vậy.
Tần Tuyết đã muốn đá Ôn Quốc Huy từ lâu, nhưng Chung Hi nhờ đối phương tiếp tục duy trì quan hệ với Ôn Quốc Huy thêm một thời gian.
Cô gửi một trăm nghìn tệ từ tấm thẻ kia cho Tần Tuyết.
Không lâu sau, cô đã nhận được hồi âm: "Hợp tác vui vẻ."
Đồng thời, Chung Hi còn nhận được mấy tấm ảnh, đó là một phần tài liệu đấu giá mà tối qua Tần Tuyết chụp trộm khi vào phòng làm việc của Ôn Quốc Huy.
Mấy công ty cùng đấu giá một mảnh đất ở phía tây Vân Thành.
Trùng hợp là tập đoàn Bạc thị cũng muốn tiến quân vào thị trường bất động sản.
Chung Hi nhìn những tấm ảnh kia, khóe môi cong cong. Cô lại gửi tin nhắn cho Tần Tuyết, sau đó đặt điện thoại xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Mùa đông sắp đến rồi."
Mùa đông của tập đoàn Bạc thị cũng sắp tới rồi.
Bạc Lương Thần dẫn theo trợ lý Mẫn đi trong hành lang cao ốc, đám nhân viên đi qua đều nhìn anh bằng ánh mắt không giống ngày thường.
Mặc dù vẫn cung kính, nhưng Bạc Lương Thần có thể cảm nhận được trong mắt bọn họ còn xen những cảm xúc khác.
"Bạc Tổng, tôi đã xử lý tất cả những phóng viên viết bài tinh tinh." Trợ lý Mẫn báo cáo đúng sự thật.
Từ lúc rạng sáng bắt đầu có một số tài khoản ẩn danh đăng những nội dung liên quan đến cuộc sống riêng tư của Bạc Lương Thần, đa số đều nói rằng anh và Chung Hi nối lại tình xưa, bỏ mặc người vợ hiện tại đang bụng mang dạ chửa.
Bạc Lương Thần hoàn toàn biến thành một gã đàn ông tệ bạc mất hết hình tượng.
Mặc dù trợ lý Mẫn chỉ cần gọi mấy cuộc điện thoại là có thể khiến cho đám phóng viên truyền thông im miệng, bóp chết chuyện này từ trong trứng.
Nhưng anh ta không thể bịt tai các đối tác.
Ít nhiều gì bọn họ cũng nghe thấy mấy lời đồn đãi, tuy không nhất định là sự thật nhưng bọn họ sẽ không tìm hiểu thực hư.
Vì vậy, chỉ trong vòng một đêm ngắn ngủi, danh dự của tập đoàn Bạc thị bị tổn hại nghiêm trọng.
Nhân viên đi ngang qua đều cực kỳ tò mò rốt cuộc người Bạc Lương Thần thích là ai? Hay là anh muốn cả hai!
"Tôi đã cho người giải thích với phía đối tác." Trợ lý Mẫn đè thấp giọng nói.
Từ kinh nghiệm nhậm chức nhiều năm, anh ta nhận thấy hiện tại Bạc Lương Thần đang đứng ở lằn ranh nổi giận. Không chỉ mặt mày âm u đáng sợ, ngay cả ánh mắt cũng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, nắm đấm tay phải của Bạc Lương Thần lại kêu răng rắc.
"Theo dõi Chung Hi gắt gao, không được rời khỏi cô ta một giây một bước."
Cô muốn quấy nhiễu cuộc sống của anh sao?
Ánh mắt Bạc Lương Thần tối sầm lại, anh muốn động vào Chung Hi thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng tại sao anh cứ lần lữa không ra tay?
Chính bản thân Bạc Lương Thần cũng không tìm ra lý do từ tận sâu đáy lòng.
Chương 105: Quyến rũ
Chung Hi về đến nhà, dùng băng gạc mua ở tiệm thuốc dưới lầu băng bó sơ lên vết thương trên khuỷu tay.
Nhưng cô hành động không tiện vì chỉ có một tay, chỉ có thể cố với tới.
Trong lúc đó, vết thương lại không ngừng rách ra, khiến cô phải hít sâu một hơi.
Có lẽ đây là thứ mà mọi người hay nói, vết thương không lớn, nhưng vừa sâu vừa đau.
Vất vả lắm mới băng bó kỹ được, lúc này trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi.
Chung Hi đang chuẩn bị đi rửa mặt nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiếng đập cửa liên tiếp, không gấp gáp nhưng lại rất vững vàng.
Chung Hi cau mày lại, thuận tay cầm cây chổi bên cạnh: "Ai đó?"
An ninh của vùng xung quanh đây không tốt, thường xuyên xảy ra việc ăn trộm đột nhập vào nhà, nhưng chỗ cô nghèo rớt mồng tơi, thật sự không có gì tốt để trộm.
"Là anh."
Chung Hi nghe ra giọng nói của Lục Bắc, kéo cửa ra.
"Anh sao vậy..."
Cô còn chưa dứt lời đã bị anh ta kéo người vào trong lồng ngực.
Trên người anh ta có mùi rượu thoang thoảng, hơn nữa còn mặc bộ âu phục màu xám, khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng thường ngày kia đã tràn ngập vẻ lo lắng vô cùng.
Chung Hi chưa từng thấy dáng vẻ này của Lục Bắc.
"Anh buông tay trước đã." Vết thương của Chung Hi bị anh ta đè trúng, cắn răng vỗ lưng Lục Bắc.
Không phải bọn họ chưa từng ôm ấp, nhưng đó cũng chỉ là màn thăm hỏi ân cần lễ phép của bạn bè. Nhưng lần này, Chung Hi chỉ muốn nhanh chóng đẩy anh ta ra.
Cô không có tình cảm nam nữ đối với Lục Bắc.
"Chung Hi, anh say rồi, sau khi say, nếu như... Nếu như anh có làm gì, thì em có thể tha thứ cho anh không?" Anh ta tựa đầu vào hõm cổ của cô, trong giọng nói lộ vẻ mỏi mệt vô cùng.
Chung Hi nhíu mày: "Uống say thì về nhà tỉnh rượu."
Một giây sau, cô dùng sức đẩy anh ta ra, Lục Bắc hơi mất thăng bằng, ngã vào bức tường phía sau, bịch một tiếng.
Nhịp thở của anh ta hơi dồn dập, nhất là khi nhìn thấy bây giờ Chung Hi đang mặc áo ba lỗ, thêm cả vừa nãy sau khi không kìm lòng được mà ôm cô, hơi men trong đầu đang không ngừng thúc giục anh ta.
"Chung Hi, anh..."
Lục Bắc muốn kể hết mọi chuyện xảy ra ở trong phòng rượu vào đêm nay cho cô.
Ngày mai, bên nhà họ Từ kia có lẽ sẽ truyền tin ra, anh ta hi vọng Chung Hi hiểu rõ, lòng anh ta chưa từng thay đổi, đồng ý đính hôn với Từ Á chỉ bởi do sức ép trong nhà.
Vì bảo vệ đội xe.
Lục Bắc hít sâu một hơi, nhưng vừa mới mở lời, tròng mắt của anh ta đặt lên trên vết thương ở cánh tay của Chung Hi.
"Làm sao thế này!" Anh ta vội vàng, quên sạch sành sanh tất cả mọi chuyện vừa định kể.
"Không sao, bị lúc khiêng đồ thôi." Chung Hi dính lại băng gạc một chút thêm một lần nữa, sau đó nhìn về phía Lục Bắc: "Vừa nãy anh muốn nói gì?"
Cô vừa nói, vừa rót chén nước cho Lục Bắc.
Lục Bắc bóp ấn đường, lắc đầu: "Không sao."
Anh ta không mở miệng được, can đảm muốn giải thích lúc nãy đã nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi, anh ta hiểu rõ Chung Hi mệt mỏi trong người thế nào.
Anh ta không nên cho tạo thêm áp lực cho cô, có lẽ, cô cũng không quan tâm chuyện anh ta và nhà họ Từ.
Dù sao, qua ít ngày cũng sẽ giải quyết.
Lục Bắc nghĩ như vậy, trên mặt lại nở nụ cười cà lơ phất phơ thêm một lần nữa: "Đêm nay anh không có cách nào để về nhà, không thể lái xe về trong lúc say được, có thể ở nhờ chỗ em một đêm được không?"
Chung Hi nhìn anh ta cắn răng nói: "Anh không thể lái xe, vậy sao anh tới đây được?"
"Anh... tìm tài xế riêng."
"Vậy anh cũng tìm tài xế riêng chở về đi." Chung Hi quay người đi vào trong phòng ngủ.
Lục Bắc cười nằm ở trên ghế sa lon: "Muộn quá rồi, tài xế riêng tan làm hết rồi."
Bộp.
Một chiếc chăn đập lên đầu Lục Bắc.
"Ngày mai năm giờ em đã phải đi ra ngoài, nếu anh dám ngủ ngáy thì anh xác định." Chung Hi nói vọng ra từ trong phòng rồi đi rửa mặt.
Đến lúc cô dọn dẹp xong xuôi đi ra, trong phòng khách đã không còn tiếng động.
Chung Hi ngáp một cái, lập tức nằm xuống ngủ.
Người đàn ông trên ghế sô pha vẫn luôn mở to mắt, anh ta cười cay đắng một tiếng, không biết nên vui mừng hay nên thất vọng. Cô thật sự quá tin tưởng anh ta, tin tưởng đến mức căn bản không xem anh ta là đàn ông.
Mà lúc này, nhìn đèn trên lầu đã tắt, Bạc Lương Thần ngồi trong ghế xe, mặt mày u ám.
Sau buổi họp ở công ty, anh nghe trợ lý Mẫn nói về việc xảy ra ở studio.
Có máu trên phông nền.
Anh đi ngang qua chỗ ở của Chung Hi, thần khiến quỷ xui thế nào lại để lái xe tiến đến quan sát, sau đó thấy xe của Lục Bắc dừng ở chỗ này.
Bạc Lương Thần nhíu mày, một loại cảm xúc bực bội không rõ nhói lên trong tim.
"Lái xe đi."
...
Sáng sớm, lúc Chung Hi tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Lục Bắc, hôm qua cô mệt nên ngủ sâu, vốn không nghe thấy tiếng anh ta rời đi.
Sau khi rửa mặt, Chung Hi đi đi đến studio.
Mới đi vào đã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán xung quanh, tất cả nhân viên công tác đi ngang qua đều chỉ trỏ nhìn cô.
Không cần nghe cũng biết không phải đang nói chuyện gì tốt.
Chung Hi lắc đầu bất đắc dĩ, đứng chờ một bên để nhận sắp xếp công việc hôm nay.
"Thầy Vân Tích!" Có người gọi một tiếng.
Chung Hi nhìn sang, Vân Tích mỉm cười đi đến, cũng ân cần chào hỏi mọi người: "Vất vả rồi."
Xem ra, có vẻ rất hòa thuận.
Trong đầu Chung Hi hiện ra chuyện nào đó trong quá khứ, ánh mắt không khỏi tối đi.
Tâm sinh tướng, nhưng lại có một số người bụng dạ cực sâu, khiến cho người ta nhìn không thấu.
"Chung Hi, cô qua đây một chút." Bỗng nhiên anh ta mở miệng nói.
Lần này, Chung Hi lại trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.
"Tại sao thầy Vân Tích lại gọi cô ta?"
"Không phải là vì quan hệ với Bạc Lương Thần nên muốn gia tăng công việc cho cô ta đấy chứ? Có chống lưng tốt thật đấy."
"Hình ảnh ngày hôm qua vừa mập mờ, vừa rõ ràng..."
Những lời ong tiếng ve kia không thể nào lọt tai.
Nhưng Chung Hi không thẹn với lương tâm, cô chỉ đang lợi dụng Bạc Lương Thần, trả thù anh, cũng không phải thật sự muốn xảy ra chuyện gì với anh. Hơn nữa, tình huống lúc đó, người trong cuộc là cô biết rõ nhất.
Chỉ lười giải thích với mấy người ngoài này mà thôi.
Cô cất bước đi tới: "Thầy tìm tôi?"
"Nghe nói hôm qua xảy ra chút chuyện, cô không sao chứ?" Vân Tích mỉm cười, dáng vẻ ân cần.
Chung Hi kinh ngạc, bọn họ thân lắm sao?
Nếu như đây chỉ đơn giản là quan tâm của bề trên đối với người dưới trướng, thế thì giọng điệu và biểu cảm lúc nói chuyện của anh ta cũng khéo léo quá.
"Không sao." Chung Hi nói đơn giản một câu, nhìn Vân Tích, càng thêm nghi ngờ.
Ngày đó, lúc phân tổ, anh ta còn có vẻ không nhớ rõ cô, nhưng hôm lay lại thân thiết hơn mức bình thường.
"Vậy là tốt rồi, hôm nay cô cứ nghỉ ngơi đi, nếu như muốn về thì cũng có thể đi trước, nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt." Anh ta nói như vậy, còn vỗ bả vai Chung Hi rất thân thiện.
Lần này, những nhân viên công tác vây xem sục sôi.
Lúc mấy người Hà Hiểu đi vào đã nghe bọn họ đang bàn luận về Chung Hi: "Cô ta quá lẳng lơ rồi đó, dám quyến rũ thầy Vân Tích trước mặt mọi người?"
"Không biết xấu hổ, đi đâu cũng quyến rũ đàn ông."
Ánh mắt Hà Hiểu tối đi vài phần, cất bước đi tới: "Thầy Vân Tích, đây là bản thảo thiết kế mà thầy muốn, bên trong có ba phần, đều là Chung Hi thiết kế."
Thầy Vân Tích hài lòng nhẹ gật đầu: "Không cần chọn, cứ dùng tác phẩm của Chung Hi. Hơn nữa, cho cô ta kí tên."
Tập đoàn Bạc thị mới là cổ đông lớn của bệnh viện bọn họ, không thể đắc tội.
Viện trưởng cẩn thận nghe trợ lý Mẫn nói, tuy là kinh ngạc, nhưng liên tục gật đầu: “Hiểu rồi, hiểu rồi! Anh yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay lập tức.”
Điện thoại vừa cúp máy, viện trưởng lập tức chạy vội đến khoa nội trú.
Sau đó, Tề Tinh Lãng bị “cưỡng chế” xuất viện.
“Làm sao mấy người có thể đối xử với con trai tôi như vậy! Thằng bé là khách hàng VIP của bệnh viện của mấy người đấy, nó vẫn chưa được xác nhận phục hồi đâu!” Bà Tề nóng nảy.
Nhưng mặc cho bà ta có gào thét thế nào, thái độ của bệnh viện vẫn vô cùng kiên quyết.
“Xin lỗi, các người không thể tiếp tục ở lại bệnh viện chúng tôi.”
Tề Tinh Lãng vừa mới thay quần áo bệnh nhân, mặt lạnh bị đẩy ra khỏi cửa bệnh viện.
Bà Tề còn muốn đi tìm bọn họ nói lý, bị Tề Tinh Lãng kéo lại: “Mẹ, mẹ còn chưa rõ sao? Chắc chắn ai đó đã lên kế hoạch để bọn họ làm như vậy.”
“Ai? Ai dám ra mặt với gia đình chúng ta!” Tề phu nhân tức giận: “Hiện tại mẹ gọi điện thoại cho ba con, bảo ông ấy tìm người, xử lý cái con điếm Chung Hi kia.”
Ngày đó trong bữa tiệc sinh nhật nhà họ Lục, bà Tề đã nhìn thấy Chung Hi và Lục Bắc lui tới thân thiết.
Nhưng việc làm ăn của nhà họ Lục cũng không khác gì nhà họ.
Chỉ bằng một Lục Bắc, cũng có thể đối xử với bọn họ như vậy à?
Bà Tề rất tức giận, oán trách một trận với ông chồng của mình, thêm dầu thêm muối nói vào.
Bởi vì Tề Tinh Lãng là con trai duy nhất, cho nên Tề tổng cũng tức giận không chịu nổi.
“Tôi biết rồi, trước hết bà dẫn Tinh Lãng về nhà đi đã, để tôi xử lý, trái lại tôi muốn nhìn xem ai không có mắt nhìn như vậy!”
Bên này Tề tổng đang chuẩn bị tìm bệnh viện kia gây phiền toái.
Quản lý bộ phận thị trường lập tức vội vàng chạy vào: “Tề tổng, không ổn rồi, Bạc thị phá lệ nói ra giá cả, tất cả mấy bên hợp tác đang nhảy đến bên bọn họ, hơn nữa còn đưa tới tiền vi phạm hợp đồng cho chúng ta.”
“Cái gì?”
“Bọn họ tình nguyện bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, cũng phải phân rõ giới hạn với chúng ta!”
Tề tổng tức giận vỗ bàn: “Bạc Lương Thần, cái thằng ranh này điên rồi sao? Bạc thị bọn họ ăn được nhiều hàng như vậy à?”
“Nghe nói ngày hôm qua Bạc thị thanh lý hai lô hàng, hiện tại đang cần nguồn hàng, hơn nữa, bọn họ làm như vậy giống như là cố ý nhằm vào chúng ta, bởi vì quản lý của đối tác tiết lộ với tôi, Bạc thị bên kia chỉ đích danh, chỉ muốn hàng Tề thị.”
Tề tổng tức ngực khó chịu.
Ông ta đã lớn tuổi và không thể chịu đựng được kích thích như vậy.
“Lý do gì?”
Công ty bọn họ với Bạc thị tuy rằng vẫn luôn là quan hệ cạnh tranh, nhưng không cần phải thật sự phản nghịch đến mức đuổi tận giết tuyệt.
“Tôi hỏi người Bạc thị, nghe được là tổng giám đốc bọn họ đưa ra mệnh lệnh đặc cách.” Quản lý lau mồ hôi lạnh trên đầu: “Tề tổng, có lẽ chúng ta phải tính toán cách khác thôi.”
Tề tổng suy sụp ngồi trên ghế, trong đầu tính toán.
Bỗng nhiên nghĩ tới chuyện vừa rồi vợ ông ta nói: “Không thể chứ...”
Bạc Lương Thần sẽ vì con đàn bà kia mà hao tổn nhiều sức lực như vậy?
“Mau, liên lạc với người của Bạc thị cho tôi, tôi muốn gặp Bạc Lương Thần.”
......
Không đến một ngày, chuyện con trai cưng nhà họ Tề bị Chung Hi đánh đã lan truyền trong giới này.
Không ít người chờ xem Chung Hi bị chê cười, nhưng bọn họ không đợi được, ngược lại là nhà họ Tề đã im lặng nuốt xuống cục tức này, nghe nói, Tề Tinh Lãng còn xin nghỉ dài hạn vì ốm đau cần ở nhà.
Trong lúc nhất thời, cũng không ai dám bàn tán trước mặt Chung Hi.
Trang Uyển Như và Ôn Nguyễn Nhi đều biết chuyện này từ miệng Ôn Quốc Huy, hai người biểu lộ khác nhau, nhưng đều rất kinh ngạc.
“Nhà họ Tề mà không dám động đến Chung Hi?” Ôn Nguyễn Nhi tức giận hừ một tiếng: “Thật đúng là loại ăn hại.”
Ôn Quốc Huy ăn cơm, nhắc nhở: “Con cũng có thể hỏi Bạc Lương Thần một chút, hành động gần đây của công ty bọn họ cũng rất lớn, thừa cơ ép nhà họ Tề một trận, cũng không biết có phải trùng hợp hay không.”
“Chắc chắn là trùng hợp rồi! Chẳng lẽ Lương Thần còn có thể ra mặt giúp Chung Hi sao?” Đôi mắt yêu kiều của Ôn Nguyễn Nhi hiện lên vẻ tức giận.
Cơm nước xong, cô ta đã vội vàng ra khỏi cửa, cô ta phải đến nhà họ Lục một chuyến, sao hành động của Hàn Chỉ Mân lại chậm như vậy!
Bên này Trang Uyển Như hầu hạ Ôn Quốc Huy vào phòng tắm, ngay sau đó nhận được điện thoại của Chung Hi.
Ngay sau khi bà ta nhìn thấy số điện thoại, lập tức hoảng loạn đóng cửa lại.
Bên kia điện thoại, giọng nói chung Hi trống rỗng lạnh lùng: “Số tiền này không đúng.”
500 vạn, bà ta thẳng tay làm thiếu đi một số không!
Chỉ chuyển 50 vạn vào thẻ.
Trang Uyển Như vội vàng giải thích: “Tiểu Hi, con phải cho dì chút thời gian chứ, dì thật sự, không có nhiều tiền như vậy, tình huống của nhà họ Ôn, con hẳn là cũng biết, cuộc sống của dì cũng không dễ chịu đâu.”
“Thật không? Không phải hôm qua bà còn đi dạo trung tâm thương mại quốc tế với Ôn Nguyễn Nhi sao? “Chung Hi đang chơi đùa với ảnh chụp trong tay.
Đây là cô mua được từ paparazzi với giá thấp.
Dù sao Ôn Nguyễn Nhi cũng không có danh tiếng gì, những paparazzi kia đều lười đi theo dõi cô ta, lúc cô ta dựa hơi của Bạc Lương Thần, còn có chút đề tài.
Chung Hi lấy được mấy thứ này rất dễ dàng.
“Dì không có cách nào khác nên bị ép, Tiểu Hi, con cho dì thêm một chút thời gian đi.” Trang Uyển Như càng nói, giọng càng nhỏ, sợ sẽ động đến Ôn Quốc Huy bên trong.
Nhưng bà ta lại không dám không nghe điện thoại của Chung Hi.
Sợ Chung Hi sẽ đem scandal trong quá khứ của mình vạch trần với cha con nhà họ Ôn.
Nghĩ đi nghĩ lại, Trang Uyển Như có chủ ý: “Một tháng, chậm nhất một tháng, dì nhất định sẽ đưa tiền cho con, được không? Tiểu Hi, con cũng phải thông cảm cho dì.”
Lời này thật sự nực cười đấy.
Đôi mắt Chung Hi cong cong: “Không được đâu, dì Trang, tôi thông cảm cho bà, những người thúc giục nợ nần kia cũng sẽ không thông cảm cho tôi, ba ngày, tôi cho bà thêm ba ngày nữa.”
Nói xong, cô thẳng tay ấn nút tắt.
Hiện tại trang Uyển Như bên kia điện thoại hẳn là sẽ sốt ruột cỡ nào nhỉ? Chắc chắn là sẽ vội vàng bán đi một ít ngọc trai hoặc món quà mà Ôn Quốc Huy tặng cho bà ta để lấy tiền mặt.
Chung Hi sắp xếp suy nghĩ trong đầu, chờ một chút.
Ngày hôm sau, cô đã đi đến địa điểm chụp ảnh vào sáng sớm, một biệt thự tư nhân ở vùng ngoại ô, nơi cô đã thuê cho tạp chí Evelyn để chụp trong hai tháng.
Dựa theo Hà Tiêu nói, cô chuẩn bị đem đạo cụ chuyển qua.
Nhưng đến hiện trường mới phát hiện, đó là một loạt container lớn, đừng nói là một người con gái của Chung Hi, cho dù là bốn năm người đàn ông cũng phải tốn rất nhiều sức lực.
“Chỉ có một mình cô đến sao?” Tài xế dỡ hàng nhíu mày: “Không phải đã sớm nói với công ty của các cô sao, đồ đạc rất nhiều, chúng tôi không có thời gian chuyển vào cho cô, chỉ có thể đặt ở đây.”
“Còn lại, cô tự mình nghĩ biện pháp đi.”
Bọn họ cũng có công việc riêng của họ.
Suy nghĩ lời bọn họ nói, Chung Hi yên lặng thở dài, cô giải quyết được Tề Tinh Lãng, nhưng vẫn bị hại bởi cái bẫy anh ta tạo cho mình.
Không đợi Chung Hi nghĩ ra cách , điện thoại của Hà Tiêu gọi tới, vừa nghe máy đã thúc giục Chung Hi: “Quay phim bắt đầu ngay bây giờ rồi, cô mau chóng đem đạo cụ tới đây đi.”
“Nhưng mà...”
Tít tít tít.
Chung Hi hít sâu một hơi, bây giờ người này thật đúng là không cho người ta một chút đường sống nào.
Cô phải làm gì bây giờ?
Chung Hi nhìn xung quanh, nhìn thấy công trường cách đó không xa đang thi công, bước nhanh chạy tới.
Lúc này, bên trong chỗ quay chụp.
Mấy người mẫu nam đều đã chuẩn bị xong, Tiểu Linh dẫn Ôn Nguyễn Nhi đứng ở cửa ra vào, cầu tình với phó đạo diễn Lưu Phong.
“Đạo diễn Khâu, anh để Nguyễn Nhi chúng tôi vào chụp mấy tấm đi, cho dù cuối cùng không cần cũng được!” Tiểu Linh rút chi phiếu đã chuẩn bị từ lâu, nhét vào tay đạo diễn.
“Cái này... Không phải tôi không giúp, đạo diễn chính là đạo diễn Khâu, tính tình của anh ta, các cô đã nghe nói qua chứ? Tôi thực sự không thể giúp đỡ.” Lưu Phong thẳng thắn lắc đầu.
“Thật sự không được sao, anh để Nguyễn Nhi ở bên cạnh làm người mẫu chụp cùng đi, như vậy cũng có thể chứ? Sau đó, tôi sẽ sắp xếp thêm một vài nghệ sĩ mới ký hợp đồng cho anh biết, tất cả đều rất đẹp.” Tiểu Linh hạ thấp giọng: “Hơn nữa, lát nữa Bạc tổng có thể sẽ đến, anh cũng không hy vọng, anh ấy sẽ tức giận vì chuyện nhỏ này chứ?”
Chương 102: Chuyện này thật sự rất trùng hợp
Công ty của Bạc Lương Thần mặc dù không tham gia vào giới giải trí.
Nhưng quan hệ của anh với Ôn Nguyễn Nhi, người trong giới đều biết, không cần phải vì loại chuyện nhỏ này mà chọc vào ông chủ lớn.
Lưu Phong không chút do dự, sau khi nhận tấm chi phiếu kia thì cho Ôn Nguyễn Nhi đi vào.
“Nguyễn Nhi, em phải nắm lấy cơ hội, xem có thể kích thích được Bạc Lương Thần một lần hay không.” Tiểu Linh cắn răng nói: “Đàn ông mà, chỉ cần là ghen tuông, nhất định sẽ để ý đến em.”
Ôn Nguyễn Nhi vâng một tiếng.
Cô ta vừa đi vào thì nhìn thấy nhiều người mẫu nam trần truồng như vậy, nuốt nước miếng.
Trong đầu cô ta không khỏi ảo tưởng, nếu Bạc Lương Thần cũng đứng trước mặt cô ta như vậy thì tốt biết bao.
Tiểu Linh ở bên cạnh gọi cô ta vài tiếng, cô ta cũng không phản ứng.
“Nguyễn Nhi! Mau đi thay quần áo đi, đừng lo lắng quá, lát nữa chị sẽ cố gắng hết sức để có cho em một chiếc vòng tay hay một thứ gì đó, chỉ cần em đẹp để chụp thì chắn chắc sẽ có ảnh đấy.”
Tiểu Linh thúc giục, cô ta cũng muốn nhân lúc Ôn Nguyễn nhi mang thai còn chưa lớn, lại lộ diện, mượn Bạc thị làm kim chủ sau lưng, chắc chắn có thể ra vẻ.
Ôn Nguyễn Nhi gật đầu, vội vàng đi về phía phòng thay đồ phía sau.
Tuy nhiên, vài giây sau đó.
“A, có biến thái!”
Mấy công nhân mang tấm nền từ từ đi vào, bọn họ vốn không phải nhân viên công tác ở đây, vì được Chung Hi thuê đến khuân đồ nên cũng không biết phía sau là phòng thay đồ.
Ôn Nguyễn Nhi thét chói tai, hoảng hốt chạy ra, dáng vẻ cực kỳ chật vật.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Đạo diễn Khâu ngẩng đầu nhìn qua, thấy là một diễn viên nhỏ không quen biết thì nhíu mày: “Còn có thể quay được không!”
“Xử lý ngay lập tức đi, ai phụ trách người này đây!” Hà Tiêu mặt lạnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Chung Hi đi theo phía sau: “Sao cô lại để cho bọn họ chuyển vào?”
“Vậy nếu không thì tôi tự mình chuyển đi à? Tôi chuyển chúng đi được à?” Chung Hi cũng không nhàn rỗi, trên tay cô cũng xách rương đạo cụ.
Đã sớm đoán được cô sẽ tranh luận, Hà Tiêu hừ một tiếng: “Đó là công ty phân phối công việc cho cô, nếu cô không làm được thì có thể nói trước, bây giờ lại làm thành một mớ hỗn độn, làm chậm tiến độ quay phim, trách nhiệm này, cô tự mình gánh vác. “
“Năm phút trước tôi mới biết cô muốn một mình tôi di chuyển mấy ngàn cân đồ đạc đấy.” Chung Hi không chút khách khí phản bác trở lại.
Sau đó, nhìn lướt qua Ôn Nguyễn Nhi khóc lóc không biết mực bên cạnh, thật sự là xui xẻo.
“Chung Hi! Có phải cô chơi xỏ tôi đúng không? Cô cố ý tìm mấy người như vậy đến nhìn tôi, cô điên rồi.” Ôn Nguyễn Nhi cắn răng, tức giận đến mức cả người đều run rẩy.
Tròng mắt Tiểu Linh nhìn quanh vòng, lúc này ôm Ôn Nguyễn Nhi, lớn tiếng an ủi: “Nguyễn Nhi, đừng khóc, loại người này lòng dạ lang sói, hai vợ chồng nhà em không màng hiềm khích trước kia, để cô ta vào MON, cô ta lại lấy oán trả ơn, còn tìm người thiết kế bẫy cho em.
Chung Hi ngay cả một câu cũng chưa nói, đã bị chụp cái mũ lớn như vậy.
Ôn Nguyễn Nhi không phản ứng nhanh như Tiểu Linh.
Cô ta mờ mịt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiểu Linh nháy mắt với cô ta.
Ôn Nguyễn Nhi nhìn qua thì thấy Bạc Lương Thần đang dẫn theo trợ lý Mẫn đi vào, cô ta vội vội vàng vàng chạy tới, trực tiếp chạy ùa vào dưới áo khoác gió của người đàn ông.
“Làm sao vậy?”
Bạc Lương Thần nhíu mày, khuôn mặt vì giữ thể diện mà lộ ra sự lạnh lùng, không giận mà uy.
Toàn trường những người khác đều hít một hơi khí lạnh.
Lần này thì xong rồi, chuyện lớn rồi.
Cả đám đều đồng tình nhìn Chung Hi, dù sao bọn họ cũng không biết sự thật, chỉ cảm thấy Chung Hi chính là đang trả thù Ôn Nguyễn Nhi nhưng bởi vì xảy ra sai thời điểm, đúng lúc bị chồng cũ của cô bắt.
Lúc này Hà Tiêu cũng không lên tiếng chỉ lẳng lặng ở bên cạnh xem kịch vui.
Dù sao sự thật thế nào cũng không ai quan tâm.
Lưu Phong biết Ôn Nguyễn Nhi là do mình thêm vào, nếu bị truy cứu, anh ta khó thoát khỏi tội lỗi, vì thế lập tức tiến lên lấy lòng cười: “Bạc tổng, thật sự là rất xin lỗi, do chúng tôi quản lý sơ sẩy để xảy ra hiểu lầm như vậy, bây giờ chúng tôi sẽ đi xử lý, anh yên tâm, tin tức này sẽ không tiết lộ ra ngoài.”
Ôn Nguyễn Nhi nắm chặt áo sơ mi bạc lương thần, khóc không ngừng.
Dáng vẻ như vậy, giống như bị tủi thân cực lớn.
Sau đó, mấy người công nhân đã bị đuổi ra ngoài.
Chung Hi nhìn Bạc Lương Thần khoác áo khoác lên người Ôn Nguyễn Nhi, chỉ cảm thấy cổ họng đắng ngắt, cô thản nhiên nghênh đón tầm mắt Bạc Lương Thần.
Tất cả họ đều coi cô là kẻ gây ra tội lỗi.
Cô không quan tâm.
Cũng không biết có phải phản ứng của cô đã chi phối suy nghĩ của người đàn ông hay không.
Bạc Lương Thần giơ tay lên, rất nhanh, toàn bộ phòng quay phim chỉ còn lại Chung Hi và anh.
Trước khi Ôn Nguyễn Nhi đi ra ngoài, còn nũng nịu nắm tay Bạc Lương Thần: “Lương Thần, anh nhất định phải thay em trút giận đấy nếu không thì danh dự sau này của em sẽ bị hủy hoại mất.”
“Tôi không nghĩ tới bây giờ cô sẽ trở nên như vậy.” Hắn lạnh lùng một câu, mang theo chán ghét.
Toàn bộ căn phòng trống vắng chỉ một câu này đã mạnh mẽ đâm vào trong lòng Chung Hi.
Cô cho rằng mình đã không còn đau lòng từ lâu nhưng dường như bị người ta xé rách.
“Cô muốn trả thù tôi, muốn lên kế hoạch với Bạc thị, tôi cũng có thể cùng cô chơi đùa, nhưng em ấy mang thai, cô không nên động đến em ấy.”
Buông ra lời này, Bạc Lương Thần chăm chú nhìn người conn gái trước mắt: “Đứa con gái tốt mà Chung Quốc Huy dạy ra, so với ông ta còn hèn hạ hơn.”
Không đề cập đến ba cô còn đỡ, Chung Hi chỉ cảm thấy khí nóng xốc lên não, cô xông thẳng chạy tới, giơ cổ tay lên, mặc kệ có đánh được hay không, cô chỉ muốn dùng hết khí lực toàn thân, tát anh một cái.
Nhưng chiều cao của bọn họ rất khác xa.
Bạc Lương Thần lại là một người cực kỳ khôn khéo, liếc mắt một cái là nhìn thấu hành động của Chung Hi.
Một giây sau, cổ tay cô bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.
Sự chán ghét trong đáy mắt anh càng thêm nồng đậm, hất Chung Hi ra: “Không tự biết lượng sức mình.”
Chung Hi lui về phía sau vài bước, khuỷu tay đụng vào cái đinh trên tấm nền, cảm giác đâm rách da vô cùng đau khiến cho cô hít một hơi khí lạnh.
Nhưng có đau đến đâu, cũng không bằng Bạc Lương Thần khiến cô đau.
Đáy mắt cô tràn đầy hận thù.
“Lúc trước, lúc tôi sảy thai, liệu anh đã bao giờ quan tâm chưa?”
Biết rõ lời này hỏi ra cũng sẽ không có bất kỳ đáp lại, Chung Hi nói xong, cười chế giễu: “Bạc Lương Thần, tốt nhất anh nên mỗi ngày nâng niu Ôn Nguyễn Nhi trong lòng bàn tay anh, nếu không, tôi nhất định làm cô ta sảy thai, nếm thử nỗi khổ của tôi!”
“Cô dám?”
Khuôn mặt Bạc Lương Thần tràn đầy tức giận.
“Anh thấy tôi có dám không!”
Trên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng của Chung Hi không có nửa giọt nước mắt, cô nhìn người đàn ông trước mắt như vậy, hận ý vượt qua tất cả tình cảm, đầu óc cô cũng chưa bao giờ có một khảonh khắc nào tỉnh táo được như bây giờ.
Cô nhìn Bạc Lương Thần, giơ tay kia lên: “Vừa rồi tôi vẫn luôn ghi âm.”
“Chuyện Ôn Nguyễn Nhi bị người ta nhìn thấy, lập tức sẽ truyền khắp Vân Thành, không phải anh rất giỏi sao? Vậy thì anh cứ bỏ ra số tiền lớn để tìm rút đi cái nhiệt này đi, bằng không, tất cả mọi người sẽ biết đến vụ bê bối này.”
“Biết vợ của Bạc Lương Thần bị người ta nhìn sạch.”
Chung Hi cắn răng, cô thật sự khinh thường dùng thủ đoạn như vậy, cô không có hèn hạ như vậy.
Cho dù muốn phá hỏng Bạc thị, cô cũng phải thắng một cách trọn vẹn êm ái.
Nhưng hôm nay đi tới bước này, tất cả là vì Ôn Nguyễn Nhi và Bạc Lương Thần đã ép cô.
“Cô nghĩ tôi sẽ cho cô một cơ hội để gửi bản ghi âm đi sao?” Bạc Lương Thần sải bước tiến lên, trực tiếp đưa tay cướp.
Ngay khi lòng bàn tay anh muốn đụng phải Chung Hi, khuôn mặt cô bỗng nhiên nở nụ cười, tiếp theo, tay cô thế nhưng lại ôm lấy cổ Bạc Lương Thần.
“Bạc Lương Thần, anh bị lừa rồi.”
Chương 103: Trêu đùa
Mấy giây sau, cửa lớn bên ngoài studio bị kéo ra.
Tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy cảnh Bạc Lương Thần ôm Chung Hi, còn Chung Hi thì nghiêng ngả dựa vào lòng anh, động tác của hai người hết sức mờ ám.
Đây là lý do lúc nãy Bạc Lương Thần đuổi hết mọi người ra ngoài sao?
Không phải anh ra mặt cho Ôn Nguyễn Nhi, mà là muốn nối lại tình xưa với Chung Hi?
Chung Hi che giấu ý cười nơi đáy mắt, cất điện thoại đi. Lúc nãy cô gửi tin nhắn cho Hà Hiểu thông báo sự việc đã được giải quyết, chứ không phải muốn ghi âm.
Như vậy thì mọi người sẽ quay lại làm việc, cũng đúng lúc trông thấy cô và Bạc Lương Thần có hành động thân mật.
Mặc dù cô rất ghét đến gần Bạc Lương Thần, nhưng...
Cô mỉm cười nhìn Bạc Lương Thần lạnh lùng buông mình ra.
"Lương Thần?" Ôn Nguyễn Nhi suýt ngã, may mà có Tiểu Linh đỡ.
Cô ta không tài nào hiểu nổi cảnh tượng trước mắt, tại sao Bạc Lương Thần phải ôm Chung Hi?
Những người phía sau Ôn Nguyễn Nhi cũng ngu người luôn.
Bọn họ nên giúp ai đây?
Rốt cuộc Bạc Lương Thần thích ai?
Bạc Lương Thần thân mật với Chung Hi trước mặt bao nhiêu người như vậy, rõ ràng là anh không quan tâm tới Ôn Nguyễn Nhi.
"Cô điên thật rồi." Bạc Lương Thần nhìn Chung Hi bằng ánh mắt hung ác.
Chung Hi nở nụ cười bất cần đời: "Cho dù bị mọi người phỉ nhổ, tôi cũng phải kéo anh theo cùng. Ồ? Cô ta không chịu nổi, chạy rồi kìa!"
Ôn Nguyễn Nhi bày ra vẻ mặt tổn thương tột độ, vừa tức giận vừa buồn bực, khóc lóc chạy ra ngoài.
Bờ môi mỏng của Bạc Lương Thần mím lại thành một đường thẳng, anh giận dữ rời đi.
Chung Hi nhìn theo bóng lưng anh rời đi, cõi lòng tĩnh lặng như nước. Cô phớt lờ ánh mắt của đám nhân viên, đi về phía Hà Hiểu: "Đồ được đưa đến rồi, bắt đầu quay thôi!"
Hà Hiểu ngẩn ra, cô ta không ngờ tâm lý của Chung Hi lại mạnh mẽ như vậy, có thể điều chỉnh trạng thái làm việc chỉ trong nháy mắt.
Ở bên kia, người của tổ đạo diễn xúm lại hóng drama, sau đó đạo diễn Khâu gào lên: "Còn quay nữa không hả?"
"Quay chứ, quay ngay đây!"
Mọi người trở lại vị trí công tác của mình. Tuy nhiên, sau khúc nhạc đệm nho nhỏ kia tiến độ quay phim chậm đi thấy rõ, vì vậy tất cả mọi người bị ép phải tăng ca.
Nhưng bọn họ chỉ dám lén lút bàn tán về Chung Hi, chứ không nói trước mặt cô nữa.
Chỉ sợ hóng drama không thành, ngược lại còn chọc vào tập đoàn Bạc thị.
Bên kia, Chung Hi sắp xếp xong đạo cụ thì yên lặng đứng ở một bên nhìn đám người mẫu quay chụp.
Đạo diễn Khâu nhíu mày nhìn màn hình, cứ cảm thấy không hài lòng. Bỗng nhiên ông ta nhìn thấy một khuôn mặt nghiêng nghiêng xinh đẹp, bèn tháo tai nghe xuống và gọi Chung Hi: "Cô kia đến đây thử ống kính."
Chung Hi sửng sốt.
"Tôi á?"
Lưu Phong lập tức đi tới: "Đạo diễn Khâu cảm thấy thiếu một người mẫu góp mặt. Không cần kinh nghiệm gì hết, cô chỉ cần đứng ở đằng kia nhìn họ là được."
Chung Hi lắc đầu: "Tôi là nhà thiết kế của MON, không phải người mẫu."
Lưu Phong gãi đầu, còn muốn khuyên tiếp thì nghe thấy Lưu Viên Viên đến đưa cơm ở bên cạnh nói nhỏ với Chung Hi: "Có thù lao."
Trả thù lao ư?
Chung Hi đồng ý ngay tắp lự: "Tôi quay."
Lưu Phong ngây người. Gu của Bạc Tổng đúng là đặc biệt, cô gái anh thích khác kiểu mỏng manh yếu ớt như Ôn Nguyễn Nhi một trời một vực.
Sau khi Chung Hi thay trang phục xong, cô hoàn toàn lấn át đám hotgirl mạng mà người mẫu kia. Gương mặt xinh đẹp tinh xảo xuất hiện trên màn hình, vừa phóng khoáng lại vừa có khí chất lạnh lùng.
"Như thế này đã được chưa?" Cô hỏi một câu và đánh mắt nhìn sang, trông cực kỳ thu hút.
"Tốt lắm, bắt đầu quay."
Đạo diễn Khâu rất hài lòng. Dù sao thì một người mẫu có đẹp hay không không quan trọng, điều quan trọng là phải có độ nhận biết.
Lưu Viên Viên và Lâm Khải ôm hộp cơm nhìn Chung Hi đứng trước màn hình, hận không thể vỗ tay cổ vũ cho cô.
Hai người vừa đến nơi đã nghe thấy các nhân viên công tác nói về chuyện mới xảy ra lúc nãy, Lưu Viên Viên tức đến nỗi thiếu chút nữa đã cãi nhau với bọn họ.
Cái gì mà Chung Hi quyến rũ Bạc Lương Thần?
Cái gì mà Chung Hi hại Ôn Nguyễn Nhi tổn thất danh dự?
Sao có thể chứ?
Lưu Viên Viên nhỏ giọng thì thầm: "Nhất định là hiểu lầm."
Cô ta ủng hộ Chung Hi trăm phần trăm, hơn nữa cô ta cảm thấy Bạc Lương Thần không có mắt nhìn, lại đi vứt bỏ Chung Hi và chọn minh tinh hạng bét như Ôn Nguyễn Nhi.
"Nếu Chung Hi đổi nghề thì chắc chắn có thể làm siêu mẫu!"
Lâm Khải chậm rãi gật đầu: "Đồng ý."
Chỉ có điều Chung Hi không nói chuyện lúc nãy mình bị thương ở khuỷu tay cho bất cứ ai. Trong suốt quá trình quay cô đều nhịn đau, không để lộ cảm xúc.
Nhân viên trong studio đang làm việc, Hà Hiểu ở bên ngoài gọi điện cho Vân Tích và thuật lại tình huống bên này một lượt.
"Thầy Vân Tích, đúng là Chung Hi có chỗ dựa, quan hệ giữa cô ta và Bạc Lương Thần không tệ như lời đồn." Hà Hiểu thầm nghĩ Chung Hi có thể nhậm chức ở MON cũng là ý của Bạc Lương Thần.
"Không cần để ý tới chuyện này, hãy nhớ những gì tôi nói với cô." Giọng Vân Tích vẫn điềm tĩnh như mọi khi.
"Tôi hiểu rồi."
Hà Hiểu đặt điện thoại xuống, ngoảnh đầu nhìn về studio rồi thở dài.
Chung Hi, cô đừng trách tôi, muốn trách thì hãy trách cô chọc phải một kẻ điên.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Quá trình quay kéo dài gần năm tiếng.
Cuối cùng khi đạo diễn Khâu hô "dừng", Chung Hi đã mệt đến nỗi hai chân tê rần. Cô vừa xoa bóp cần cổ nhức mỏi vừa hỏi: "Xong rồi sao?"
"Ok, kết thúc công việc. Sáu giờ sáng mai mọi người đến sớm một chút nhé!"
Chung Hi bất đắc dĩ đi vào phòng thay đồ để thay quần áo.
Lưu Viên Viên và Lâm Khải đã đi rồi, một mình cô đeo ba lô, bưng hộp cơm Lưu Viên Viên mang đến, đi bộ đến trạm xe buýt.
Phía sau là từng chiếc xe phóng qua như bay.
Tất cả đều là xe của nhân viên công tác quay chụp ngày hôm nay, nhưng không có một ai dừng lại bên cạnh Chung Hi và hỏi cô có muốn quá giang hay không.
Chung Hi cũng không mở lời nhờ vả bọn họ.
Bóng đêm dần dày đặc, ánh trăng và đèn đường kéo dài bóng cô. Lâu lắm rồi cô không mệt mỏi như vậy, gương mặt khiến người ta chán ghét kia của Bạc Lương Thần lại lóe lên trong đầu cô.
Chung Hi nhíu mày.
Nước mắt bỗng trào dâng trong hốc mắt.
Cha ơi, con sẽ không để cha và nhà họ Chung mất mặt đâu!
...
Buổi tối hôm ấy, Ôn Nguyễn Nhi về đến nhà họ Ôn liền giam mình trong phòng khóc lóc một lúc lâu.
Ôn Quốc Huy hết sức phiền chán: "Xảy ra chuyện gì mà làm ầm lên như vậy?"
Trang Uyển Như rất tinh ý, vội vàng đi khuyên nhủ.
Nhưng bà ta vừa mới vào phòng đã bị Ôn Nguyễn Nhi đuổi ra ngoài.
"Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ kẻ nào liên quan đến Chung Hi. Bà cút ra ngoài cho tôi!"
Trong phòng khách, Ôn Quốc Huy nghe vậy thì trợn mắt quát: "Sao con lại nói năng với mẹ con như thế?"
"Bà ta không phải là mẹ con, bà ta không xứng!"
Ôn Nguyễn Nhi nổi giận đùng đùng, hét lên với Ôn Quốc Huy: "Cha tự xem đi!"
Cô ta ném điện thoại cho Ôn Quốc Huy, trên đó là một tin nhắn nặc danh, tất cả đều là ảnh chụp chung thân mật của Trang Uyển Như và Chung Quốc Ngụy.
Ôn Quốc Huy giận dữ ném điện thoại, trợn mắt trừng Trang Uyển Như: "Bà giải thích rõ ràng cho tôi."
"Tôi, tôi..."
Trang Uyển Như hoảng hốt, luống cuống nhào tới cầu xin Ôn Quốc Huy tha thứ cho mình: "Mọi chuyện đã qua cả rồi, ông chưa từng hỏi nên tôi cũng không nói với ông."
Bà ta giở mánh khóe phụ nữ hay dùng, giả vờ đáng thương trước mặt Ôn Quốc Huy.
"Tôi bị ông ta cưỡng ép."
"Sau khi nhà họ Chung xảy ra chuyện, ông ta muốn đẩy nợ nần sang tôi. May mà tôi bỏ đi sớm, không thì đã bị ông ta liên lụy rồi. Con gái của ông ta là Chung Hi còn tìm tôi gây sự, Nguyễn Nhi cũng biết mấy chuyện này."
Trang Uyển Như chảy nước mắt nước mũi ròng ròng.
Bà ta cứ tưởng có thể kiếm cớ lừa gạt qua ải, nhưng nào ngờ tin nhắn tiếp theo lại gửi tới.
Là biên lai Trang Uyển Như cầm cố trang sức ở hiệu cầm đồ.
Sắc mặt xanh mét vì giận dữ, Ôn Quốc Huy lập tức đóng sập cửa rồi rời khỏi nhà họ Ôn.
"Nguyễn Nhi, con hãy cầu xin cha con giúp dì, dì một lòng một dạ với cha con thật mà."
Hôm nay Ôn Nguyễn Nhi bị hành động thân mật của Chung Hi và Bạc Lương Thần chọc giận đến choáng váng đầu óc. Nhìn thấy Trang Uyển Như, trong mắt cô ta toàn là vẻ ghét bỏ: "Bà vẫn nên dọn ra khỏi nhà tôi đi, kẻo tôi nhìn thấy bà lại buồn nôn."
Chương 104: Theo dõi cô ta gắt gao
Ôn Nguyễn Nhi lại khóa cửa phòng lần nữa.
Trong phòng khách nhà họ Ôn trống vắng, chỉ còn lại một mình Trang Uyển Như.
Bà ta cực kỳ tức giận, lấy điện thoại di động ra gọi thẳng cho Chung Hi, vừa mở miệng đã mắng mỏ: "Tôi đang chuẩn bị tiền theo lời cô rồi đây, sao cô lại lật lọng? Hại tôi như vậy thì có lợi gì cho cô?"
Mãi lâu sau ở đầu dây bên kia mới truyền tới một câu nói hờ hững của Chung Hi.
"Không có lợi, nhưng tôi vui."
Lồng ngực Trang Uyển Như phập phồng dữ dội, bà ta cắn răng nói: "Đồ điên nhà cô! Hèn gì Bạc Lương Thần không cần cô!"
"Không sao hết, dù gì tôi cũng chẳng thèm anh ta." Chung Hi chống cằm bằng một tay, tay kia đang ăn hạt dưa: "À phải rồi, tôi còn có quà tặng bà, chắc là sắp đến rồi đấy. Khỏi cảm ơn tôi!"
"Gì cơ? Cô lại làm gì nữa?"
Trang Uyển Như vội vàng hét vào điện thoại, nhưng bên kia Chung Hi đã cúp máy, tiếng "tút tút" vang lên.
Đêm nay gần như Trang Uyển Như không chợp mắt.
Bà ta nghĩ đến món quà mà Chung Hi nhắc tới, trằn trọc trên giường.
Rốt cuộc là cái gì? Con khốn kia còn khó đối phó hơn cha nó. Liệu có phải nó đã biết chuyện gì rồi không? Trang Uyển Như càng nghĩ càng sợ. Hơn nửa đêm bà ta cảm thấy khát không chịu nổi, bèn đứng dậy đi vào phòng bếp rót nước.
Ai dè vừa mới ra khỏi phòng đã trông thấy Ôn Quốc Huy dẫn đàn bà về nhà. Ngoại hình xinh đẹp, vóc dáng ngon nghẻ, điều quan trọng nhất là đối phương rất trẻ, thoạt nhìn có vẻ tầm tuổi Ôn Nguyễn Nhi.
Cô ả nũng nịu rúc vào lòng Ôn Quốc Huy. Khi trông thấy Trang Uyển Như, cô ả giả vờ sợ hãi: "Anh Huy, em vẫn nên đi trước thì hơn. Vợ anh cứ nhìn em chằm chằm, đáng sợ quá!"
"Kệ bà ta. Bà ta có thể cắm sừng anh, anh thì không thể chắc?"
Ôn Quốc Huy vung tay, ôm cô ả kia vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Trang Uyển Như biến thành kẻ bị đuổi ra ngoài.
Chiếc cốc thủy tinh bà ta đang cầm rơi bộp xuống đất, vỡ tan tành thành từng mảnh. Đây là món quà mà Chung Hi nhắc tới sao?
Suýt thì Trang Uyển Như ngất xỉu vì tức giận.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Quốc Huy làm như không có chuyện gì xảy ra.
Trang Uyển Như muốn giải thích với ông ta, cũng đã điều chỉnh lại tâm trạng. Đàn ông ấy mà, có mấy người làm được như Chung Quốc Ngụy, giữ mình vì người vợ đã mất suốt nhiều năm.
Cho dù Ôn Quốc Huy nuôi bồ nhí bên ngoài cũng không hề gì, chỉ cần không đưa người đến trước mặt bà ta thì bà ta có thể chịu đựng.
Nhưng Trang Uyển Như còn chưa lên tiếng đã thấy điện thoại của Ôn Quốc Huy sáng lên. Trước đây bà ta cũng tiện tay cầm lên xem, và hôm nay cũng vậy. Mới nhìn không thấy có vấn đề gì, nhưng sau khi xem xong bà ta mới phát hiện tất cả đều là lịch sử quẹt thẻ.
Mới qua một lúc mà con ả kia đã quét hết hạn mức của thẻ phụ rồi.
Trang Uyển Như sốc tận óc: "Quốc Huy, ông đưa thẻ cho cô ta ư? Sao ông có thể đối xử với tôi như vậy?"
Bà ta không nghĩ ra lời lên án, nước mắt rơi tí tách.
Ôn Quốc Huy lật xem báo sáng hôm nay, không mảy may để ý tới Trang Uyển Như, xụ mặt nói: "Hôm nay tôi không về."
Ông ta nói xong, lập tức rời khỏi nhà họ Ôn.
Trang Uyển Như ngu người luôn, có nằm mơ bà ta cũng không ngờ mình mới làm phu nhân nhà giàu được mấy tháng đã ra nông nỗi này.
Ở bên kia bàn, Ôn Nguyễn Nhi liếc bà ta: "Bà không cần buồn, cha tôi quen người phụ nữ kia sớm hơn bà cơ. Tính ra thì bà mới là kẻ thứ ba."
Trang Uyển Như không biết phải dùng lời lẽ gì để miêu tả cặp cha con nhà này nữa.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Đến khi Ôn Nguyễn Nhi cũng ra ngoài, Trang Uyển Như lập tức gọi điện cảnh cáo Chung Hi: "Vẫn chưa tới kỳ hạn giao ước vậy mà cô lại lật lọng. Cô đừng hòng lấy được một đồng nào từ khoản tiền kia. Dù sao sự việc cũng vỡ lở rồi, tôi chẳng quan tâm nữa."
"Vậy sao?"
Trang Uyển Như đang định lên tiếng thì giọng nói của Chung Hi ở đầu dây bên kia đã xé nát con át chủ bài của bà ta.
"Cho dù gửi cho Ôn Quốc Huy ảnh giường chiếu của bà và những người đàn ông khác cũng không sao ư?"
"Không!"
Cổ họng Trang Uyển Như như bị ai bóp nghẹt, bà ta cuống đến độ sắc mặt tái nhợt.
Bà ta vốn không biết trong tay Chung Hi còn giữ bao nhiêu nhược điểm của mình, đành phải cắn răng nói: "Cô cần tiền không phải sao? Tôi cho cô."
"Mười triệu, bà còn thời gian hai ngày."
Sau khi nói xong, Chung Hi có thể tượng tượng được lúc này sắc mặt Trang Uyển Như khó coi cỡ nào.
Cô cúp máy, tâm trạng rất tốt.
Cho dù Trang Uyển Như không có nhiều tiền đến vậy, bà ta cũng sẽ liều mạng vay mượn khắp nơi. Chung Hi mở danh bạ điện thoại, lướt đến cái tên Tần Tuyết.
Người này là tình nhân của Ôn Quốc Huy, cũng là một người bạn mà Chung Hi quen biết trong tù. Cô tình cờ biết được quan hệ giữa Tần Tuyết và Ôn Quốc Huy, lúc đó cô cũng không ngờ mối quan hệ này lại rối rắm như vậy.
Tần Tuyết đã muốn đá Ôn Quốc Huy từ lâu, nhưng Chung Hi nhờ đối phương tiếp tục duy trì quan hệ với Ôn Quốc Huy thêm một thời gian.
Cô gửi một trăm nghìn tệ từ tấm thẻ kia cho Tần Tuyết.
Không lâu sau, cô đã nhận được hồi âm: "Hợp tác vui vẻ."
Đồng thời, Chung Hi còn nhận được mấy tấm ảnh, đó là một phần tài liệu đấu giá mà tối qua Tần Tuyết chụp trộm khi vào phòng làm việc của Ôn Quốc Huy.
Mấy công ty cùng đấu giá một mảnh đất ở phía tây Vân Thành.
Trùng hợp là tập đoàn Bạc thị cũng muốn tiến quân vào thị trường bất động sản.
Chung Hi nhìn những tấm ảnh kia, khóe môi cong cong. Cô lại gửi tin nhắn cho Tần Tuyết, sau đó đặt điện thoại xuống rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Mùa đông sắp đến rồi."
Mùa đông của tập đoàn Bạc thị cũng sắp tới rồi.
Bạc Lương Thần dẫn theo trợ lý Mẫn đi trong hành lang cao ốc, đám nhân viên đi qua đều nhìn anh bằng ánh mắt không giống ngày thường.
Mặc dù vẫn cung kính, nhưng Bạc Lương Thần có thể cảm nhận được trong mắt bọn họ còn xen những cảm xúc khác.
"Bạc Tổng, tôi đã xử lý tất cả những phóng viên viết bài tinh tinh." Trợ lý Mẫn báo cáo đúng sự thật.
Từ lúc rạng sáng bắt đầu có một số tài khoản ẩn danh đăng những nội dung liên quan đến cuộc sống riêng tư của Bạc Lương Thần, đa số đều nói rằng anh và Chung Hi nối lại tình xưa, bỏ mặc người vợ hiện tại đang bụng mang dạ chửa.
Bạc Lương Thần hoàn toàn biến thành một gã đàn ông tệ bạc mất hết hình tượng.
Mặc dù trợ lý Mẫn chỉ cần gọi mấy cuộc điện thoại là có thể khiến cho đám phóng viên truyền thông im miệng, bóp chết chuyện này từ trong trứng.
Nhưng anh ta không thể bịt tai các đối tác.
Ít nhiều gì bọn họ cũng nghe thấy mấy lời đồn đãi, tuy không nhất định là sự thật nhưng bọn họ sẽ không tìm hiểu thực hư.
Vì vậy, chỉ trong vòng một đêm ngắn ngủi, danh dự của tập đoàn Bạc thị bị tổn hại nghiêm trọng.
Nhân viên đi ngang qua đều cực kỳ tò mò rốt cuộc người Bạc Lương Thần thích là ai? Hay là anh muốn cả hai!
"Tôi đã cho người giải thích với phía đối tác." Trợ lý Mẫn đè thấp giọng nói.
Từ kinh nghiệm nhậm chức nhiều năm, anh ta nhận thấy hiện tại Bạc Lương Thần đang đứng ở lằn ranh nổi giận. Không chỉ mặt mày âm u đáng sợ, ngay cả ánh mắt cũng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, nắm đấm tay phải của Bạc Lương Thần lại kêu răng rắc.
"Theo dõi Chung Hi gắt gao, không được rời khỏi cô ta một giây một bước."
Cô muốn quấy nhiễu cuộc sống của anh sao?
Ánh mắt Bạc Lương Thần tối sầm lại, anh muốn động vào Chung Hi thì dễ như trở bàn tay.
Nhưng tại sao anh cứ lần lữa không ra tay?
Chính bản thân Bạc Lương Thần cũng không tìm ra lý do từ tận sâu đáy lòng.
Chương 105: Quyến rũ
Chung Hi về đến nhà, dùng băng gạc mua ở tiệm thuốc dưới lầu băng bó sơ lên vết thương trên khuỷu tay.
Nhưng cô hành động không tiện vì chỉ có một tay, chỉ có thể cố với tới.
Trong lúc đó, vết thương lại không ngừng rách ra, khiến cô phải hít sâu một hơi.
Có lẽ đây là thứ mà mọi người hay nói, vết thương không lớn, nhưng vừa sâu vừa đau.
Vất vả lắm mới băng bó kỹ được, lúc này trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi.
Chung Hi đang chuẩn bị đi rửa mặt nghỉ ngơi, chợt nghe thấy tiếng đập cửa liên tiếp, không gấp gáp nhưng lại rất vững vàng.
Chung Hi cau mày lại, thuận tay cầm cây chổi bên cạnh: "Ai đó?"
An ninh của vùng xung quanh đây không tốt, thường xuyên xảy ra việc ăn trộm đột nhập vào nhà, nhưng chỗ cô nghèo rớt mồng tơi, thật sự không có gì tốt để trộm.
"Là anh."
Chung Hi nghe ra giọng nói của Lục Bắc, kéo cửa ra.
"Anh sao vậy..."
Cô còn chưa dứt lời đã bị anh ta kéo người vào trong lồng ngực.
Trên người anh ta có mùi rượu thoang thoảng, hơn nữa còn mặc bộ âu phục màu xám, khuôn mặt đẹp trai tỏa nắng thường ngày kia đã tràn ngập vẻ lo lắng vô cùng.
Chung Hi chưa từng thấy dáng vẻ này của Lục Bắc.
"Anh buông tay trước đã." Vết thương của Chung Hi bị anh ta đè trúng, cắn răng vỗ lưng Lục Bắc.
Không phải bọn họ chưa từng ôm ấp, nhưng đó cũng chỉ là màn thăm hỏi ân cần lễ phép của bạn bè. Nhưng lần này, Chung Hi chỉ muốn nhanh chóng đẩy anh ta ra.
Cô không có tình cảm nam nữ đối với Lục Bắc.
"Chung Hi, anh say rồi, sau khi say, nếu như... Nếu như anh có làm gì, thì em có thể tha thứ cho anh không?" Anh ta tựa đầu vào hõm cổ của cô, trong giọng nói lộ vẻ mỏi mệt vô cùng.
Chung Hi nhíu mày: "Uống say thì về nhà tỉnh rượu."
Một giây sau, cô dùng sức đẩy anh ta ra, Lục Bắc hơi mất thăng bằng, ngã vào bức tường phía sau, bịch một tiếng.
Nhịp thở của anh ta hơi dồn dập, nhất là khi nhìn thấy bây giờ Chung Hi đang mặc áo ba lỗ, thêm cả vừa nãy sau khi không kìm lòng được mà ôm cô, hơi men trong đầu đang không ngừng thúc giục anh ta.
"Chung Hi, anh..."
Lục Bắc muốn kể hết mọi chuyện xảy ra ở trong phòng rượu vào đêm nay cho cô.
Ngày mai, bên nhà họ Từ kia có lẽ sẽ truyền tin ra, anh ta hi vọng Chung Hi hiểu rõ, lòng anh ta chưa từng thay đổi, đồng ý đính hôn với Từ Á chỉ bởi do sức ép trong nhà.
Vì bảo vệ đội xe.
Lục Bắc hít sâu một hơi, nhưng vừa mới mở lời, tròng mắt của anh ta đặt lên trên vết thương ở cánh tay của Chung Hi.
"Làm sao thế này!" Anh ta vội vàng, quên sạch sành sanh tất cả mọi chuyện vừa định kể.
"Không sao, bị lúc khiêng đồ thôi." Chung Hi dính lại băng gạc một chút thêm một lần nữa, sau đó nhìn về phía Lục Bắc: "Vừa nãy anh muốn nói gì?"
Cô vừa nói, vừa rót chén nước cho Lục Bắc.
Lục Bắc bóp ấn đường, lắc đầu: "Không sao."
Anh ta không mở miệng được, can đảm muốn giải thích lúc nãy đã nhanh chóng biến mất không còn tăm hơi, anh ta hiểu rõ Chung Hi mệt mỏi trong người thế nào.
Anh ta không nên cho tạo thêm áp lực cho cô, có lẽ, cô cũng không quan tâm chuyện anh ta và nhà họ Từ.
Dù sao, qua ít ngày cũng sẽ giải quyết.
Lục Bắc nghĩ như vậy, trên mặt lại nở nụ cười cà lơ phất phơ thêm một lần nữa: "Đêm nay anh không có cách nào để về nhà, không thể lái xe về trong lúc say được, có thể ở nhờ chỗ em một đêm được không?"
Chung Hi nhìn anh ta cắn răng nói: "Anh không thể lái xe, vậy sao anh tới đây được?"
"Anh... tìm tài xế riêng."
"Vậy anh cũng tìm tài xế riêng chở về đi." Chung Hi quay người đi vào trong phòng ngủ.
Lục Bắc cười nằm ở trên ghế sa lon: "Muộn quá rồi, tài xế riêng tan làm hết rồi."
Bộp.
Một chiếc chăn đập lên đầu Lục Bắc.
"Ngày mai năm giờ em đã phải đi ra ngoài, nếu anh dám ngủ ngáy thì anh xác định." Chung Hi nói vọng ra từ trong phòng rồi đi rửa mặt.
Đến lúc cô dọn dẹp xong xuôi đi ra, trong phòng khách đã không còn tiếng động.
Chung Hi ngáp một cái, lập tức nằm xuống ngủ.
Người đàn ông trên ghế sô pha vẫn luôn mở to mắt, anh ta cười cay đắng một tiếng, không biết nên vui mừng hay nên thất vọng. Cô thật sự quá tin tưởng anh ta, tin tưởng đến mức căn bản không xem anh ta là đàn ông.
Mà lúc này, nhìn đèn trên lầu đã tắt, Bạc Lương Thần ngồi trong ghế xe, mặt mày u ám.
Sau buổi họp ở công ty, anh nghe trợ lý Mẫn nói về việc xảy ra ở studio.
Có máu trên phông nền.
Anh đi ngang qua chỗ ở của Chung Hi, thần khiến quỷ xui thế nào lại để lái xe tiến đến quan sát, sau đó thấy xe của Lục Bắc dừng ở chỗ này.
Bạc Lương Thần nhíu mày, một loại cảm xúc bực bội không rõ nhói lên trong tim.
"Lái xe đi."
...
Sáng sớm, lúc Chung Hi tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Lục Bắc, hôm qua cô mệt nên ngủ sâu, vốn không nghe thấy tiếng anh ta rời đi.
Sau khi rửa mặt, Chung Hi đi đi đến studio.
Mới đi vào đã nghe thấy tiếng xì xào bàn tán xung quanh, tất cả nhân viên công tác đi ngang qua đều chỉ trỏ nhìn cô.
Không cần nghe cũng biết không phải đang nói chuyện gì tốt.
Chung Hi lắc đầu bất đắc dĩ, đứng chờ một bên để nhận sắp xếp công việc hôm nay.
"Thầy Vân Tích!" Có người gọi một tiếng.
Chung Hi nhìn sang, Vân Tích mỉm cười đi đến, cũng ân cần chào hỏi mọi người: "Vất vả rồi."
Xem ra, có vẻ rất hòa thuận.
Trong đầu Chung Hi hiện ra chuyện nào đó trong quá khứ, ánh mắt không khỏi tối đi.
Tâm sinh tướng, nhưng lại có một số người bụng dạ cực sâu, khiến cho người ta nhìn không thấu.
"Chung Hi, cô qua đây một chút." Bỗng nhiên anh ta mở miệng nói.
Lần này, Chung Hi lại trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.
"Tại sao thầy Vân Tích lại gọi cô ta?"
"Không phải là vì quan hệ với Bạc Lương Thần nên muốn gia tăng công việc cho cô ta đấy chứ? Có chống lưng tốt thật đấy."
"Hình ảnh ngày hôm qua vừa mập mờ, vừa rõ ràng..."
Những lời ong tiếng ve kia không thể nào lọt tai.
Nhưng Chung Hi không thẹn với lương tâm, cô chỉ đang lợi dụng Bạc Lương Thần, trả thù anh, cũng không phải thật sự muốn xảy ra chuyện gì với anh. Hơn nữa, tình huống lúc đó, người trong cuộc là cô biết rõ nhất.
Chỉ lười giải thích với mấy người ngoài này mà thôi.
Cô cất bước đi tới: "Thầy tìm tôi?"
"Nghe nói hôm qua xảy ra chút chuyện, cô không sao chứ?" Vân Tích mỉm cười, dáng vẻ ân cần.
Chung Hi kinh ngạc, bọn họ thân lắm sao?
Nếu như đây chỉ đơn giản là quan tâm của bề trên đối với người dưới trướng, thế thì giọng điệu và biểu cảm lúc nói chuyện của anh ta cũng khéo léo quá.
"Không sao." Chung Hi nói đơn giản một câu, nhìn Vân Tích, càng thêm nghi ngờ.
Ngày đó, lúc phân tổ, anh ta còn có vẻ không nhớ rõ cô, nhưng hôm lay lại thân thiết hơn mức bình thường.
"Vậy là tốt rồi, hôm nay cô cứ nghỉ ngơi đi, nếu như muốn về thì cũng có thể đi trước, nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt." Anh ta nói như vậy, còn vỗ bả vai Chung Hi rất thân thiện.
Lần này, những nhân viên công tác vây xem sục sôi.
Lúc mấy người Hà Hiểu đi vào đã nghe bọn họ đang bàn luận về Chung Hi: "Cô ta quá lẳng lơ rồi đó, dám quyến rũ thầy Vân Tích trước mặt mọi người?"
"Không biết xấu hổ, đi đâu cũng quyến rũ đàn ông."
Ánh mắt Hà Hiểu tối đi vài phần, cất bước đi tới: "Thầy Vân Tích, đây là bản thảo thiết kế mà thầy muốn, bên trong có ba phần, đều là Chung Hi thiết kế."
Thầy Vân Tích hài lòng nhẹ gật đầu: "Không cần chọn, cứ dùng tác phẩm của Chung Hi. Hơn nữa, cho cô ta kí tên."
Bình luận facebook