• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Bạc Tổng Bạt Mạng Theo Em (4 Viewers)

  • Chương 92-95

Chương 92: Mời

Trong nháy mắt đó, Lục Bắc bỗng cảm thấy miệng nhạt thếch.

"Chung Hi à, anh còn tiền, tiền của em thì em mang trả nợ đi." Lục Bắc cúi gằm, giọng nói tràn đầy không cam lòng.

Anh đã nghĩ đến mọi cách có thể nghĩ ra được.

Nhưng mẹ anh nhất quyết muốn anh đính hôn với Từ Á hoặc là xác định quan hệ trước, sau đó mới tiếp tục đầu tư cho đội xe.

Đám bạn bè của anh đều được "thông báo" rồi.

Hầu hết bọn họ đều là cậu ấm cô chiêu ở Vân Thành, việc kinh doanh trong nhà có dây mơ rễ má với nhau nên không ai dám giúp đỡ.

Nếu không phải vậy thì bây giờ Lục Bắc cũng chẳng khó khăn thế này. Anh không muốn từ bỏ, cũng không muốn khiến cho các anh em trong đội xe bị ép phải dừng bước giữa đường.

Anh đặt đũa xuống: "Cho dù có khó khăn đến mấy, anh cũng không..."

Cần tiền của Chung Hi.

Nhưng anh còn chưa thốt ra nửa câu sau đã đối diện với đôi mắt trong veo của Chung Hi, đành nuốt lại những lời mạnh miệng.

Anh lẩm bẩm: "Không cần là không cần."

Chung Hi dứt khoát lấy giấy vay nợ đã chuẩn bị sẵn từ trong túi ra: "Anh ký đi! Chờ khi nào anh có tiền thì trả em, có tính lãi. Ít nhất thì anh cũng phải cầm cự qua hai trận đấu tháng này."

Trước khi đến đây, cô đã gọi điện cho Tôn Lưu nên biết rõ tình hình hiện tại của đội xe.

Nếu không thể giải quyết vấn đề tiền bạc thì đội xe chỉ còn nước giải tán.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.

Từ Á gọi với vào trong: "Anh Lục Bắc ơi, anh mau ra ngoài đi, bác gái đến rồi."

"Mẹ anh?" Lục Bắc sửng sốt: "Sao bà ấy lại biết chỗ này?"

Anh đứng phắt dậy, cấp tốc thu dọn đồ đạc ngổn ngang trên mặt đất.

Chung Hi ăn thêm miếng mì, sau đó bình tĩnh đeo ba lô, đi ra ngoài từ cửa ban công. Chỗ đó có thể đi thẳng đến căn phòng bên kia.

Đến khi Lục Bắc hoàn hồn, trong phòng đã không còn bóng dáng Chung Hi mà chỉ có giấy vay nợ trên bàn.

Hàn Chỉ Mai ra lệnh cho người trong đội xe mở cửa.

Vừa vào phòng bà ta đã trông thấy Lục Bắc đang ngồi đó ăn mì một mình.

Từ Á nhíu mày: "Không đúng, rõ ràng là chị Chung Hi ở đây."

Lục Bắc nuốt miếng mì trong miệng, lòng biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: "Mẹ à, sao mẹ lại biết con ở đây?"

Từ Á ở phía sau cúi đầu.

Ngoài cô ta ra, những người ở đây làm gì có ai mật báo cho Hàn Chỉ Mai kia chứ! Lại còn đúng lúc Chung Hi và Lục Bắc ở riêng trong phòng.

Hàn Chỉ Mai biết tin Chung Hi lại đến tìm con trai mình từ chỗ Từ Á thì lập tức chạy tới. Nhưng căn phòng này chỉ lớn chừng ấy, hoàn toàn không có chỗ giấu người.

Từ Á đành phải nở nụ cười: "Hôm nay em đến đây để báo cho anh một tin vui, em sẵn lòng tiếp tục đầu tư cho đội xe của anh."

Lục Bắc và người trong đội xe đều sững sờ.

Song Lục Bắc nhanh chóng bình tĩnh lại: "Thưa mẹ, con không thể đồng ý với điều kiện mẹ đưa ra."

Cách bờ vai Hàn Chỉ Mai, anh nhìn Từ Á bằng ánh mắt không có chút tình cảm nào.

Từ Á cúi đầu im lặng.

Hàn Chỉ Mai hừ mũi: "Mẹ biết con thích ai, mẹ cũng nghĩ thông suốt rồi, không ép con nữa. Mẹ nghĩ được như vậy là nhờ Tiểu Á khuyên nhủ rất lâu, cho nên sau này con đừng xa lánh con bé nữa, cứ xem con bé như em gái có được không?"

Lấy lùi làm tiến mới có thể giúp Từ Á ở lại bên cạnh Lục Bắc một cách danh chính ngôn thuận.

Hai mắt Lục Bắc bỗng sáng ngời: "Thật ạ?"

"Đương nhiên, mẹ đã chi tiền rồi."

Ở bên ngoài, đám Tôn Lưu vô cùng kích động: "Tốt quá!"

"Cảm ơn mẹ!"

Cuối cùng Lục Bắc cũng nở nụ cười, thấy vậy Từ Á mím chặt môi. Đến khi Hàn Chỉ Mai muốn đi, cô ta cũng ngồi xe rời đi theo.

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.

"Tiểu Á à, cách này của cháu được đấy. Vì chuyện của đội xe mà thằng bé chiến tranh lạnh với gia đình rất lâu rồi, bác đang lo phải làm cách nào khiến cho nó xuống nước đây." Hàn Chỉ Mai kéo tay Từ Á, nhìn kiểu gì cũng thấy thích.

Nhưng bà ta không nghĩ ra tại sao con trai mình lại thích người phụ nữ đã ly hôn kia.

Từ Á nhếch môi cười: "Bác gái, anh Lục Bắc cũng rất lo lắng cho sức khỏe của bác và bác trai. Thật ra người một nhà ấy mà, cứ nói ra là được. Anh ấy thực sự rất thích chị Chung Hi, cháu tình nguyện rút lui và chúc phúc cho hai người họ."

"Thế thì không được!"

Hàn Chỉ Mai nghĩ đến thực lực của nhà họ Từ, lập tức túm chặt tay Từ Á.

"Bác chỉ nhận một người con dâu là cháu thôi. Lần này bác bảo thằng bé mời Chung Hi đến dự tiệc sinh nhật của bác là muốn làm cho cô ả kia biết sự chênh lệch giữa cô ta và con trai của bác."

Cho dù thiên kim tiểu thư nhà họ Chung ngày trước đứng trước mặt bà ta, bà ta cũng phải suy xét, chứ đừng nói chi đến Chung Hi hiện tại.

Từ Á giấu đi vẻ đắc ý nơi đáy mắt, giả vờ ngoan ngoãn: "Cảm ơn sự công nhận của bác, cháu sẽ cố gắng."

Hàn Chỉ Mai càng nhìn Từ Á càng thích, mà hễ nghĩ đến Chung Hi là lại tức sôi gan.

...

Trên đường Chung Hi về nhà, Lục Bắc lái xe đuổi theo.

Anh thẳng tay kéo Chung Hi xuống xe taxi, sau đó dúi giấy vay nợ vào tay cô: "Đội xe có tài trợ rồi, em lấy lại số tiền này đi."

"Nhanh thế?" Miệng nói vậy chứ động tác không chậm chút nào, Chung Hi lập tức cầm giấy vay nợ luôn.

Lục Bắc kìm lòng không đậu, giữ chặt cô: "Còn nữa, anh có một tin vui muốn báo cho em."

"Buổi tối mời em ăn cơm à?"

Lục Bắc hắng giọng: "Trong đầu em nghĩ có chuyện ăn uống thôi sao?"

"Dân đặt ăn uống lên hàng đầu." Chung Hi ngẩng đầu nhìn anh: "Còn tin gì vui hơn ăn chùa miễn phí sao?"

Đối với cô thì không có.

Lục Bắc bất đắc dĩ gật đầu: "Em nói cũng có lý. Vậy thì mấy ngày nữa anh mời em đến nhà anh ăn cơm, ăn một bữa ngon."

Mẹ anh đã đồng ý cho anh theo đuổi Chung Hi!

Anh muốn dẫn cô tới tham dự tiệc sinh nhật, để cho tất cả mọi người đều biết Chung Hi không còn là cô vợ cũ bị Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi bắt nạt nữa, sau này cô là bạn gái của anh, thậm chí là Lục phu nhân tương lai.

"Em không đi." Gương mặt của mẹ anh và dáng vẻ vênh váo của bà ta khi đối xử với cô cứ quanh quẩn trong đầu cô, cô lắc đầu từ chối: "Em phải chuẩn bị cho cuộc thi thiết kế nên bận lắm."

"Nghe nói hôm đó sẽ mời đầu bếp từ châu Úc đến nấu ăn tại chỗ."

"Ngày nào? Mấy giờ? Em có cần mang quà không?"

Nét mặt Lục Bắc giãn ra, anh dịu dàng nhìn cô: "Không cần đâu, em đến là được rồi."

Anh sẽ chuẩn bị một món quà thay cô.

Anh chỉ hi vọng cô có thể ở bên cạnh anh suốt buổi tối hôm ấy.

Chập tối ngày hôm sau, Chung Hi kéo lê thân thể mệt mỏi đi lên tầng thì trông thấy một gói hàng to đặt ở cửa nhà, trên đó có ba chữ "Chung Hi nhận".

Cô ngắm nghía chiếc hộp kia hồi lâu, nghĩ đến tin nhắn Lục Bắc gửi hồi sáng.

Chung Hi đi đến xách gói hàng lên, tiếp đó mở cửa ra, đóng cửa lại, tiện tay ném bừa rồi đi nấu cơm.

Cho đến ngày hôm sau lúc Lục Bắc đến đón cô, gói hàng kia vẫn còn nguyên chưa bóc, nằm im lìm trên mặt đất.

"Em không thử chiếc váy anh mua cho em sao?" Lục Bắc nhìn trang phục đơn giản với áo sơ mi và quần jean của cô, anh thử gợi ý: "Ngày hôm nay mẹ anh tổ chức sinh nhật, sẽ có rất nhiều người thân của anh."

Chung Hi chớp mắt: "Có vấn đề gì sao?”
Chương 93: Ghen tỵ khiến người mất lý trí

Chung Hi từng nhìn thấy chiếc váy kia, đó là một bộ lễ phục dạ hội rất đẹp, vô cùng lộng lẫy và quý giá.

Nhưng cô không thích nổi.

Hơn nữa, cô bắt đầu hối hận vì đã đồng ý với Lục Bắc là sẽ đi dự buổi dạ tiệc này.

Giữa cô và mẹ anh...

"Hay là em không đi nữa kẻo bọn họ mất hứng." Chung Hi vẫn tự biết mình.

Mẹ anh sẽ không thích cô xuất hiện ở đó.

Lục Bắc hiểu ý cô, vội nói: "Mẹ anh đồng ý rồi. Lúc nãy anh đi đón em, bà ấy còn bảo anh đưa em đến sớm một chút."

Chung Hi sửng sốt, nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi: "Thật ư?"

Lục Bắc nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên, anh sẽ không lấy chuyện này ra đùa. Chúng ta mau đi thôi, em không thích chiếc váy đó thì chúng ta mua cái khác."

Chung Hi ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: "Anh chờ em một lát."

Cô lấy một chiếc váy liền bình thường trong trong vali ra, tuy là kiểu dáng kinh điển hồi trước nhưng cô mặc vào cực kỳ quyến rũ.

"Đi thôi!" Chung Hi đóng cửa lại, thầm nghĩ chỉ là đi ăn bữa cơm miễn phí thôi mà, ăn xong thì đi luôn.

Còn Lục Bắc thì vui như mở cờ trong bụng, dự tính phải giới thiệu Chung Hi với mọi người như thế nào.

Khi Chung Hi đến nhà họ Lục mới phát hiện bữa tiệc rầm rộ hơn cô tưởng.

Lần này Hàn Chỉ Mai tổ chức sinh nhật mời rất nhiều người trong giới thượng lưu ở Vân Thành.

Xe sang đỗ ngoài cổng lớn nhà họ Lục nhiều không đếm xuể.

Lúc này, Hàn Chỉ Mai mặc một bộ sườn xám chính thống, mặt mày tươi cười đứng trên ban công tầng hai tán gẫu với mấy quý bà.

"Nghe nói con trai bà đang hẹn hò với thiên kim tiểu thư của tập đoàn Từ thị, xem ra Lục phu nhân sắp được bế cháu rồi!" Có người mỉm cười nói.

"Tin tức lan truyền nhanh thật, bọn trẻ vẫn chưa chính thức xác định quan hệ đâu. Trước giờ tôi rất ít can thiệp vào chuyện của Tiểu Bắc."

"Lục phu nhân thật may mắn!"

Những lời nịnh nọt tâng bốc vừa mới được thốt ra, Hàn Chỉ Mai đã thấy Lục Bắc dắt Chung Hi đi đến. Nụ cười trên gương mặt bà ta lập tức thay đổi trong nháy mắt.

Có người nhận thấy điểm bất thường, lẩm bẩm đầy kinh ngạc: "Chẳng phải cô ta là vợ cũ của Bạc Lương Thần sao?"

"Lục phu nhân, có phải cô ta muốn quyến rũ con trai bà không?"

Chuyện lúc trước Lục Bắc cầu hôn Chung Hi trên bục nhận giải trước mặt mọi người đã lan truyền từ lâu.

Hàn Chỉ Mai lúng túng hừ mũi: "Hạng đàn bà này vào nhà ai thì chính là tai họa của nhà đó."

"Nhất định là cô ta bám lấy Lục thiếu gia không buông, cũng chẳng soi lại xem mình có thân phận gì!"

Lục Bắc dẫn Chung Hi vào phòng khách ở tầng một, không nghe thấy tiếng bàn tán ở tầng hai.

Nhưng lúc này Bạc Lương Thần đang bàn chuyện làm ăn với Lục Hán Minh ở cách đó không xa, vô tình nghe thấy hết.

Lục Hán Minh hắng giọng: "Xin lỗi xin lỗi, đàn bà chẳng biết gì hết, khiến Bạc Tổng chê cười rồi."

Ông ta ra dấu mời rồi dẫn Bạc Lương Thần đi đến phòng ăn bên trong.

Bạc Lương Thần trưng ra biểu cảm lạnh nhạt: "Không sao."

"Lần hợp tác này, công ty chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình. Vô cùng cảm ơn Bạc Tổng không so đo hiềm khích lúc trước, đồng ý cho chúng tôi cơ hội lần này."

Trước mặt Bạc Lương Thần, đến một lão già có kinh nghiệm cạnh tranh trong kinh doanh như Lục Hán Minh cũng phải hạ mình khiêm tốn.

Tốc độ phát triển của tập đoàn Bạc thị trong mấy năm nay thật sự khiến người ta thổn thức. Nhất là sau khi nhà họ Chung xảy ra chuyện, Bạc Lương Thần thâu tóm mấy công ty tầm trung cùng lúc, từ đó Bạc thị hô mưa gọi gió ở Vân Thành. Mà anh cũng trở thành sự tồn tại như một vị thần.

Chỉ cần lấy được đơn hàng này thì nguy cơ tiềm ẩn về kinh tế của nhà họ Lục sẽ được giải quyết toàn bộ.

Vì lẽ đó, Lục Hán Minh ra sức muốn thúc đẩy cuộc hợp tác lần này.

"Lương Thần!" Ôn Nguyễn Nhi bưng cà phê đi tới, ân cần đưa cho anh.

Bạc Lương Thần cầm tách cà phê rồi khẽ nhấp một hớp.

Trông hai người rất xứng đôi.

Lục Hán Minh lập tức mỉm cười: "Lát nữa chúng ta lại trò chuyện tiếp, Bạc Tổng cứ hưởng thụ món ngon trước đi!"

Sau đó ông ta rời đi luôn, tìm quản gia dặn dò: "Lập tức đi tìm thiếu gia, nói với nó là hôm nay kiểu gì cũng phải cách xa Chung Hi ra một chút, tôi không muốn nghe thấy bất kỳ lời đàm tiếu nào liên quan đến hai đứa nó từ miệng người khác."

Ngay lúc nãy có một khoảnh khắc ông ta cảm thấy Bạc Lương Thần rất để ý chuyện này.

Mặc dù Bạc Lương Thần không nói rõ, nhưng Lục Hán Minh đã lăn lộn thương trường nhiều năm nên rất tinh ý.

Dặn dò xong ông ta lại vào trong tìm Hàn Chỉ Mai.

Đây là web lậu, vui lòng đọc ở app ReadMe để ủng hộ team dịch và cập nhật các chương mới sớm nhất.

Bên này, Ôn Nguyễn Nhi vẫn còn đang làm nũng với Bạc Lương Thần. Lần này là cô ta ra sức năn nỉ Bạc Lương Thần, bám dính lấy anh tới đây.

Cô ta muốn công khai thể hiện mình và Bạc Lương Thân là một đôi, như vậy mới có thể ngồi vững trên vị trí Bạc phu nhân.

Cô ta mới biết chuyện hôm nay Chung Hi cũng tới đây với tư cách là bạn gái của Lục Bắc từ chỗ Từ Á.

Hễ nghĩ tới việc hai lần hôn lễ của mình đều bị Chung Hi phá rối, Ôn Nguyễn Nhi lại hận ngứa răng.

Cô ta cảm thấy Chung Hi muốn dựa vào Lục Bắc để trở mình, thậm chí còn một chân đạp hai thuyền, muốn quyến rũ Bạc Lương Thần.

Cô ta tuyệt đối sẽ không để cho việc này xảy ra. Nhà họ Chung đã sụp đổ, Chung Hi chỉ có thể là con chó ướt nước bị cô ta giẫm dưới lòng bàn chân.

Kết quả là Ôn Nguyễn Nhi càng bám dính lấy Bạc Lương Thần hơn.

"Lương Thần, hình như dưới lầu có rất nhiều đối tác của anh, anh có thể giới thiệu cho em làm quen không?" Cô ta muốn nhanh chóng hòa nhập vào vòng xã giao của Bạc Lương Thần. Cơ hội ngày hôm nay tốt như vậy, cô ta không thể bỏ qua.

Nghe cô ta nói vậy, nét mặt Bạc Lương Thần thoáng thay đổi: "Trước giờ em không thích loại xã giao này."

Anh từng đưa Ôn Nguyễn Nhi ra ngoài xã giao một lần, nhưng bởi vì đề tài nói chuyện không hợp nên cô ta bỏ đi sớm.

Ôn Nguyễn Nhi ho nhẹ: "Giờ chúng ta đã là vợ chồng, em hi vọng có thể hỗ trợ anh trong sự nghiệp."

Bạc Lương Thần nhướng mày, không nói gì thêm.

Ôn Nguyễn Nhi mỉm cười, dịu dàng nắm tay anh: "Đi nào!"

Chung Hi đang ở dưới lầu, Ôn Nguyễn Nhi quyết định hôm nay nhất định phải hạ bệ đối phương.

Làm cho Chung Hi bị hai người Lục Bắc và Bạc Lương Thần đồng thời vứt bỏ.

Chỉ có như vậy mới có thể xả cơn tức trong lòng cô ta.

Ôn Nguyễn Nhi khoác cánh tay Bạc Lương Thần, hếch cằm kiêu ngạo y như chim công, lộ vẻ đắc ý.

Nhưng một số người có mặt ở đây từng nghe thấy lời đồn dạo trước.

"Cuối cùng nhà họ Ôn được Bạc thị cứu hả?"

"Dạo trước Ôn Quốc Huy vay tiền khắp nơi, tổ chức hôn lễ cho con gái tới hai lần nhưng đều bị vợ cũ của Bạc Lương Thần phá rối, đúng là mất mặt."

"Tức là hiện tại hai người họ vẫn chưa phải là vợ chồng chính thức đúng không? Cái cô Ôn Nguyễn Nhi kia quỵ lụy quá rồi đấy."

Đối với Ôn Nguyễn Nhi thì những lời này rất chướng tai, nhưng Chung Hi nghe lại cực kỳ sảng khoái.

Cô vừa bưng đĩa thưởng thức đồ ăn ngon, vừa lượn lờ trong đám người giới thượng lưu hóng những tin đồn thú vị.

Đương nhiên trong đó cũng có vài người nhắc đến cô, nhưng cô tự động cách âm.

Chung Hi có thể cảm nhận được một ánh mắt nặng nề dõi theo mình trong đám đông.

Cô nhíu mày trừng lại, không che giấu thái độ chán ghét.

Người bàn tán về Bạc Lương Thần và Ôn Nguyễn Nhi đâu phải cô, anh nhìn cô chằm chằm làm gì!

Cô vô cùng quen thuộc với ánh mắt anh.

Mấy năm trước cô vẫn luôn mong mỏi đối phương nhìn mình thật kỹ, nhưng bây giờ nghĩ lại thì cảm thấy chắc là lúc đó cô bị mỡ heo che mắt, đầu óc úng nước.
Chương 94: Đối chọi gay gắt

Bạc Lương Thần cũng muốn mượn bữa tiệc này để gặp gỡ trò chuyện với sếp tổng của mấy công ty, nhưng nếu như mọi người cứ dồn sự chú ý vào cuộc sống riêng tư của anh thì sẽ rất khó mở rộng đề tài nói chuyện.

Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Chung Hi, suy tính xem phải phá vỡ cục diện hiện tại bằng cách nào.

Nhưng đột nhiên anh lại bị cô trừng mắt.

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt thoáng tối sầm lại.

"Lương Thần, anh đang nhìn gì thế?" Ôn Nguyễn Nhi chú ý thấy nãy giờ Bạc Lương Thần không tập trung. Hơn nữa, cô ta nhìn theo tầm mắt của anh thì thấy vừa vặn là hướng Chung Hi đang đứng. Điều này khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Bạc Lương Thần hờ hững đáp lời: "Không có gì."

"Em muốn ăn cái gì đó, chúng ta sang bên kia đi." Ôn Nguyễn Nhi cố ý chỉ vào bàn cơm ở một hướng khác.

Bạc Lương Thần gật đầu. Hai người vừa quay đi thì một đối tác là Trần Tổng đi tới: "Bạc Tổng, trong hội nghị lần trước chúng ta đã nói về vụ kia, cậu thấy có cần bàn bạc chi tiết thêm không?"

Đối phương rất có thành ý.

Bạc Lương Thần cũng có ý này, bèn thả tay Ôn Nguyễn Nhi ra: "Anh đi trước."

Nói rồi anh định cất bước rời đi.

Nhưng hướng bọn họ định đi lại trùng hợp là phía Chung Hi. Ôn Nguyễn Nhi căng thẳng, lập tức khoác tay anh: "Lương Thần, có thể cho em đi cùng anh được không?"

Mặc dù bọn họ có quan hệ gần gũi, nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến bí mật thương mại.

Điều quan trọng hơn cả là Ôn Nguyễn Nhi mù tịt về lĩnh vực kinh doanh tiêu thụ.

Ánh mắt Bạc Lương Thần lạnh lùng thấy rõ, nhưng vì e ngại hoàn cảnh nên anh cúi xuống thì thầm bên tai cô ta: "Không thích hợp, lát nữa anh tìm em."

Ôn Nguyễn Nhi cũng chỉ đành mím môi, mỉm cười buông tay.

Trần Tổng còn bật cười trêu ghẹo: "Tình cảm của hai người tốt thật đấy!"

Bạc Lương Thần không đáp lời, mà chỉ làm động tác mời.

Ôn Nguyễn Nhi đứng sững ra đó, cắn chặt môi. Cô ta vẫn chỉ là bạn gái của Bạc Lương Thần mà thôi, hoàn toàn không có một ai gọi cô ta là Bạc phu nhân! Cảm giác bị người ta xem nhẹ này khiến cô ta cảm thấy hết sức tồi tệ.

Điện thoại trong tay rung lên. Ôn Nguyễn Nhi nhìn tên hiển thị, là Tiêu Nghị.

Cô ta nhíu mày, đi vào toilet ở phía sau.

Ôn Nguyễn Nhi kể lại chuyện mình không thể hòa nhập vào vòng xã giao của Bạc Lương Thần, Tiêu Nghị nhanh chóng bày cho cô ta một chiêu, hơn nữa còn có thể ly gián quan hệ giữa Chung Hi và Bạc Lương Thần trong vô hình.

Mười mấy phút sau, Lục Bắc bị gọi đi, Chung Hi đang ăn uống vui vẻ một mình thì nghe thấy có người tươi cười bàn chuyện làm ăn ở ghế sofa phía sau cách đó không xa.

Ở những nơi thế này, chuyện đó chẳng có gì lạ.

Nhưng giọng nói của người nọ cực kỳ chói tai, tựa như cố ý nói cho Chung Hi nghe khiến cô rất khó chịu, thoáng cái miếng bít tết trong miệng chẳng còn mùi vị gì nữa.

"Lương Thần, em biết sản phẩm này, trước đây tập đoàn Chung thị từng độc quyền kinh doanh, nhưng kỹ thuật của công ty bọn họ quá kém, chưa đầy một tháng đã bị phía đối tác kiện, hình như phải bồi thường vài triệu."

Ánh mắt Chung Hi tối sầm lại, ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay.

Tình hình lúc đó hoàn toàn không phải như vậy!

Là phía đối tác bắt nạt người quá đáng, không chỉ cuỗm tiền chạy mất mà còn lừa cha cô. Sau đó tòa đã phán quyết lại, hơn nữa còn trả khoản tiền còn lại cho Chung thị.

Lúc đó không có nhiều người biết chuyện này.

Bạc Lương Thần cũng là một trong số đó.

Là anh nói cho Ôn Nguyễn Nhi ư?

Ánh mắt Chung Hi lạnh như băng. Anh hại cô tan cửa nát nhà vẫn chưa đủ, còn muốn coi chuyện của nhà cô như chuyện cổ tích kể cho Ôn Nguyễn Nhi nghe trước khi ngủ sao?

Chung Hi tỉnh táo lại, nén giận xoay người rời đi. truyện

Ôn Nguyễn Nhi vẫn còn ba hoa chích chòe ở đó: "Em cảm thấy công ty có quy mô cỡ Chung Thị nên đóng cửa từ lâu, nhường lại thị trường cho các công ty có năng lực hơn mới phải."

Cô ta thuật lại nguyên vẹn những lời Tiêu Nghị nói với mình, còn vui vẻ vì mình chỉ nghe một lần là nhớ được nhiều "lời thoại" như vậy.

Tuy nhiên, cô ta không chú ý tới vẻ mặt của Bạc Lương Thần và vị Trần Tổng kia. Vốn dĩ hai người sắp bàn bạc xong chuyện hợp tác rồi, nhưng lại bị mấy câu nói của Ôn Nguyễn Nhi phá rối. Khi cô ta nhắc tới tập đoàn Chung Thị đã phá sản, nét mặt Trần Tổng thay đổi liên tục.

Hiện giờ quy mô của công ty ông ta còn chưa bằng tập đoàn Chung thị, lẽ nào câu nói của Ôn Nguyễn Nhi ám chỉ Bạc Lương Thần coi thường đối tác như ông ta?

Hơn nữa, trước đây Trần Tổng cũng có quan hệ khá tốt với Chung Quốc Ngụy, thật sự là lúc này ông ta không cười nổi.

Trần Tổng chỉ có thể phụ họa một câu: "Xem ra Bạc phu nhân cũng có chút hiểu biết về giới kinh doanh."

Từ "Bạc phu nhân" này khiến Ôn Nguyễn Nhi lâng lâng.

Đầu óc mơ màng, cô ta cười tít mắt khoác cánh tay Bạc Lương Thần: "Là Lương Thần nói với..."

Cô ta còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang.

"Việc kinh doanh lúc nọ lúc kia, có đầy rẫy ví dụ về các công ty hôm nay phát đạt, ngày mai đóng cửa phá sản."

Một câu nói nhẹ bẫng của Chung Hi thu hút sự chú ý của mọi người.

Trong trường hợp này, không ai dám cứng rắn trước mặt Bạc Lương Thần.

Nhưng Chung Hi nhất quyết muốn làm người đầu tiên.

Lục Bắc nghe tin liền lập tức chạy đến, nhưng bị Từ Á cản giữa đường.

"Anh Lục Bắc, bây giờ anh qua đó chẳng những không giúp được chị Chung Hi mà còn ảnh hưởng xấu tới danh dự của chị ấy. Em thấy anh vẫn nên đợi lát nữa rồi hẵng đi thì hơn."

Lục Bắc khựng lại: "Tránh ra!"

Từ Á mím môi nói khẽ: "Hôm nay là sinh nhật của bác gái, nếu anh xảy ra xung đột với Bạc Lương Thần vì một người phụ nữ thì mặt mũi nhà họ Lục biết để vào đâu?"

"..."

Lục Bắc không thể không dừng bước.

Anh biết gần đây công ty đang hợp tác với Bạc thị, nếu anh cứ xông đến thì quả thật sẽ khiến cha anh rất khó xử, chẳng may bọn họ hiểu lầm Chung Hi thì sẽ chữa lợn lành thành lợn què.

Thấy Lục Bắc đi chậm lại, Từ Á nở nụ cười: "Chúng ta qua bên kia xem đi."

Câu nói của Chung Hi thành công khiến bầu không khí càng thêm lúng túng.

Ôn Nguyễn Nhi cắn răng: "Lương Thần, cô ta nguyền rủa anh kìa."

Bạc Lương Thần còn chưa lên tiếng, Chung Hi đã phì cười: "Không phải anh cưới nữ minh tinh, mà là cưới máy đọc lại không có đầu óc, sợ anh không hiểu lời tôi nói nên phải phiên dịch cho anh một lần."

Cô nói xong, sắc mặt Bạc Lương Thần cực kỳ khó coi.

Lúc này Ôn Nguyễn Nhi mới kịp phản ứng, lập tức nũng nịu giải thích: "Lương Thần, anh đừng nghe cô ta nói hươu nói vượn, em không có ý đó."

Bạc Lương Thần lườm Ôn Nguyễn Nhi, hận không thể dán miệng cô ta lại.

Ôn Nguyễn Nhi vội vàng cúi đầu im bặt.

Chung Hi khác cô ta, hoàn toàn không sợ Bạc Lương Thần, cứ đứng đó lạnh nhạt nhìn khuôn mặt anh: "Lúc đó nhà họ Chung bị người ta vu khống, nhưng không phải vì chất lượng sản phẩm, mà là bị hãm hại. Nếu Bạc Tổng không có khả năng phân biệt đúng sai, thì tôi thấy tương lai Bạc thị cũng bước lên con đường này."

Một câu hai nghĩa.

Rõ ràng là cô đang nguyền rủa Bạc Lương Thần sớm muộn gì cũng phá sản.

Người xung quanh hít vào một ngụm khí lạnh, xem ra Chung Hi thật sự muốn đập nồi dìm thuyền, gây gổ với Bạc Lương Thần đến cùng.

Nhưng thật sự là thân phận của hai người họ quá chênh lệch, tất cả mọi người đều cảm thấy Bạc Lương Thần diệt trừ Chung Hi còn dễ dàng hơn giết một con kiến.
Chương 95 So sánh

Nhưng chẳng ai có thể giải thích được tại sao Bạc Lương Thần lại không làm như vậy.

Họ đã là vợ chồng cũ của nhau, nhưng họ luôn xuất hiện cùng nhau trong tầm mắt của mọi người, mặc dù không phải với thân phận là một cặp đôi.

Vì thế đã có rất nhiều lời ra tiếng vào từ phía mọi người.

“Tôi cho rằng Chung Hi hợp với Bạc tổng hơn. Còn Ôn Nguyễn Nhi đó y chang một cái bình hoa di động. Mặt mũi hay dáng người cô ta đều thua xa Chung Hi, về khí chất thì cô ta lại càng không có cửa so sánh.”

“Ôi, nếu nhà họ Chung không sụp đổ, thì hai người bọn họ đã là một cặp đôi huyền thoại rồi.”

“Tại sao khi nãy Ôn Nguyễn Nhi lại vô cớ nhắc tới nhà họ Chung, chắc hẳn trong lòng cô ta rõ hơn ai hết. Cô ta biết mình không thể so với Chung Hi, nên cô ta mới giở trò quỷ đó. Tôi thực sự không hiểu sao Bạc tổng lại nhìn trúng cô ta.”

“Người ta biết làm nũng ấy mà…”

Mọi người bất lực nhìn Ôn Nguyễn Nhi ưỡn ẹo trong vòng tay của Bạc Lương Thần.

“Lương Thần, em thật sự không có ý đó, anh đừng nghe cô ta nói.”

Lúc này, Bạc Lương Thần lạnh lùng liếc mắt qua, ánh mắt anh sâu hun hút.

Ánh mắt đó khiến Ôn Nguyễn Nhi hờn dỗi cắn chặt khóe môi, cô ta không dám lên tiếng nữa.

Chung Hi cười khẩy và quay sang nhìn Trần tổng, người vừa bàn chuyện làm ăn với Bạc Lương Thần, với thái độ đúng mực, “Nếu hai người đang thảo luận về những khía cạnh hợp tác khác, thì có thể tôi không đủ tư cách lên tiếng, nhưng nếu là vài chiếc tàu chở hàng đang neo đậu ở bến phà, thì vừa hay tôi có một chút thông tin đây.”

Trước đây cô đã từng gọi một điện thoại nặc danh cho tập đoàn Bạc thị, tự xưng là phóng viên muốn phỏng vấn Bạc Lương Thần, nhưng tất nhiên cô đã bị từ chối.

Nhưng cô đã không từ thủ đoạn để bám víu, cuối cùng cô đã lần theo manh mối và tìm ra đường dây này.

Đó là lô hàng do Tiêu Nghị, phó tổng tập đoàn Bạc thị nhập từ nước ngoài, không có vấn đề gì về nguồn hàng hay kênh, nhưng hàng thì có vấn đề.

Bạc Lương Thần có lẽ vẫn chưa biết về điều này.

Nếu không, anh sẽ không bao giờ đưa chuyện này ra ánh sáng.

Chung Hi mỉm cười, “Bạc tổng không đích thân xử lý lô hàng đó, nên chắc anh không biết rằng các linh kiện trong đó đã hết hạn sử dụng từ lâu rồi, hơn nữa chúng còn là loại K bị cấm sử dụng theo lệnh nội bộ."

“Cái gì?” Trần tổng giật mình, “Bạc tổng, những gì cô ta nói có phải là sự thật không?”

Cách đây không lâu, khu vực Vân Thành mới ban hành lệnh cấm đối với vấn đề này, nếu Bạc Lương Thần biết rõ những món hàng đó có vấn đề, liệu anh có còn gióng trống khua chiêng kêu gọi hợp tác, đây chẳng phải là anh tự hại mình sao?

Đỉnh lông mày của Bạc Lương Thần cụp xuống, ánh mắt lờ mờ thoáng qua một cơn ớn lạnh.

Trước mặt Trần tổng và mọi người, anh chỉ có thể thanh minh ngay lập tức: “Tất nhiên không phải vậy, Bạc thị chúng tôi không bao giờ làm ăn kiểu chỉ mua bán một lần rồi thôi.”

Chiêu bài của tập đoàn Bạc thị đã bày ra ở đó, Trần tổng vẫn có chút do dự ở trong lòng, nhưng nhìn Bạc Lương Thần, anh ta ho nhẹ một tiếng, “Bạc tổng, tôi vào nhà vệ sinh một lát.”

Đây được xem là cách từ chối lịch sự nhất.

Bạc Lương Thần chỉ có thể giương mắt nhìn anh ta rời đi, và một giây tiếp theo, anh dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn Chung Hi.

“Nước cờ của Chung tiểu thư thật khiến người ta bất ngờ.”

“Cảm ơn Bạc tổng đã khen. Con người tôi không có ưu điểm gì cả, tôi chỉ thích nói sự thật, và không quen nhìn người khác bị lừa.” Cô tươi cười, thái độ không quá kiêu ngạo, nhưng có thể thấy rõ rằng cô đang rất vui mừng.

Nhìn thấy sắc mặt của Bạc Lương Thần tối sầm lại, cô rất vui.

Ở phía xa, Lục Bắc thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy Bạc Lương Thần và Chung Hi vẫn còn đang nói chuyện với nhau, anh ta không nhịn được mà hất Từ Á ra rồi nhanh chân bước tới.

“Chung Hi, anh tìm em cả buổi trời.” Anh ta trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, “Anh đưa em dạo một vòng nhé.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Chung Hi cảm thấy ăn chưa đủ no nên cô do dự.

Vào khoảnh khắc đó, Bạc Lương Thần nheo mắt lại.

Ngay sau đó, cánh tay của anh cũng bị Ôn Nguyễn Nhi quấn lấy, cô ta õng ẹo nói: “Lương Thần, em thấy có chút không thoải mái, anh có thể dìu em đi nghỉ ngơi được không?”

Dù sao thì cô ta cũng là một thai phụ.

Nghe giọng mè nheo đó, Chung Hi cảm thấy có chút buồn nôn, cô liền nhận lời Lục Bắc, “Vừa rồi em thấy phía sau hình như có một cái ao?”

“Ừm ……”

Vừa giới thiệu, Lục Bắc vừa dẫn cô ra phía sau.

Bạc Lương Thần không đưa mắt nhìn theo nữa.

Ôn Nguyễn Nhi đã tém lại rất nhiều sau khi trải qua cảnh tượng như vậy vừa rồi, nhưng cô ta vẫn không nhịn được, vẫn cố tìm cách bới móc, chế nhạo Chung Hi, “Lương Thần, anh không thấy Chung Hi đáng thương lắm sao? Vừa ly hôn với anh, lại sắp bị bỏ rơi nữa.”

Bạc Lương Thần im lặng.

“Một gia đình như nhà họ Lục làm sao có thể để con trai độc nhất kết hôn với người như cô ấy. Lúc nãy khi đi ngang qua phía sau, em có nghe mấy bà bảo rằng Lục Bắc đã đính hôn với thiên kim nhà họ Từ rồi đấy.”

Việc anh ta từ bỏ Chung Hi chỉ còn là vấn đề thời gian.

Đến lúc đó, Chung Hi sẽ không còn gì, xem cô còn mặt mũi nào để ở lại khu vực Vân Thành nữa.

Nghĩ đến đây, Ôn Nguyễn Nhi cảm thấy khoan khoái trong lòng, nhưng sau khi nói xong, phải mất một lúc sau cô ta mới nhận ra phản ứng bất thường của Bạc Lương Thần.

“Lương Thần, anh không vui sao?”

Anh đưa mắt nhìn cô ta, ánh mắt hơi tối sầm lại, “Cô đến đây là để nghe những chuyện phiếm đó hả?”

“Em… chỉ là em tình cờ nghe được, bởi vì chuyện liên quan đến anh nên em mới nói.” Ôn Nguyễn Nhi không hiểu mình đã sai ở đâu.

Cô ta cũng là phụ nữ, việc quan tâm đến chuyện của “tình địch” là điều rất bình thường.

Nhưng Bạc Lương Thần thì khác, đối với anh thì đây là dịp để bàn chuyện làm ăn, nếu không phải vì thân phận anh cần người tháp tùng thì hôm nay anh đã không đưa Ôn Nguyễn Nhi đến.

Mới đến chưa đến nửa giờ, anh nhận ra sâu sắc rằng Ôn Nguyễn Nhi không hợp với anh.

Nói đúng hơn, chính sự thể hiện của cô ta đã khiến anh không thể đồng tình.

Anh không hy vọng cô ta sẽ thể hiện thật xuất sắc, nhưng ít nhất, anh hy vọng cô ta có thể ở yên một lúc, dù là chỉ im lặng ăn giống như Chung Hi.

Bạc Lương Thần cau mày và không nói gì.

Những cảm xúc lẫn lộn trong đôi mắt sâu lắng của anh.

“Các vị khách quý, xin mời lại đây.”

Không lâu sau, bữa tiệc sinh nhật của Hàn Chỉ Mai chính thức bắt đầu, hai vợ chồng họ đứng cạnh nhau, nâng ly cảm ơn tất cả các khách mời đã có mặt và nói những lời rất xúc động.

Khách mời dưới sân khấu rất hợp tác, như thể đã quên mất sự cố nhỏ vừa rồi.

Cho đến khi, Hàn Chỉ Mai cười bảo: “Lúc trước, con trai tôi đã giành chiến thắng ở một cuộc thi nhỏ. Lúc đó, tình hình khá phức tạp, nó đã làm một số chuyện không mấy phù hợp, mong mọi người đừng để bụng nhé.”

Lời này thật mơ hồ.

Nhưng người nghe đều để ý, chốc lát, không ít người bắt đầu xì xào bàn tán.

“Có vẻ nhà họ Lục không đồng ý việc Lục Bắc theo đuổi Chung Hi.”

“Tất nhiên rồi, đó là người phụ nữ mà Bạc Lương Thần không cần nữa. Nhà họ Lục không thể để mất mặt được.”

Lục Bắc và Chung Hi vừa đi một vòng về, lại vừa khéo nghe được lời này.

Từ Á kịp thời xuất hiện ở phía bên kia của Lục Bắc, cô ấy túm lấy anh ta, “Anh Lục Bắc, anh nên đi với em qua kia rồi mời bác gái một ly đi, ở đây nhiều người như vậy, đừng để bác ấy mất mặt.”

Trái tim của Chung Hi lệch một nhịp.

Lục Bắc nhíu mày, “Tôi không đi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom