Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-35
Chương 31: Lật xe rồi
Trước khi lên xe, Chung Hi liếc nhìn phía Vũ Tiểu Thiếu. Vừa rồi ánh mắt của bọn họ làm cô rất khó chịu.
Nhưng dù sao đây cũng là cuộc thi chính thức, Chung Hi không suy nghĩ miên man nữa, ngồi vào trong xe.
Tiếng reo hò bên ngoài bị cửa sổ xe chặn lại.
Chung Hi đội mũ bảo hiểm cẩn thận, hít sâu một hơi.
Có lẽ Bạc Lương Thần lại đến đây xem trận đấu này.
Anh ta đến thì càng tốt, để cho anh ta tận mắt chứng kiến cô đạt giải quán quân như thế nào!
Chung Hi nén giận, chăm chú nhìn vạch đích đằng xa. Cô nhất định phải chiến thắng!
Lục Bắc ở bên cạnh nói đùa: "Các tuyển thủ khác nhìn thấy ánh mắt này của em sẽ bị dọa chạy mất dép."
Cơ mặt Chung Hi giãn ra: "Thế thì càng tốt."
Ánh sáng phát ra trên người cô khắc sâu trong lòng Lục Bắc, anh ta cũng tự đưa ra một quyết định.
Trọng tài thổi còi chuẩn bị.
"Chung Hi à, sau cuộc thi này, nếu như chúng ta giành giải nhất thì anh có chuyện muốn nói với em." Ánh mắt Lục Bắc chợt thay đổi, anh ta nhanh chóng tập trung tinh thần vào trận đấu, bàn tay cầm chắc vô lăng.
“Chúng ta nhất định phải về nhất!” Chung Hi không chú ý tới ẩn ý trong câu nói của anh ta.
Lục Bắc nở nụ cười sâu xa.
Thời gian đếm ngược về không, tất cả các xe gần như chạy khỏi vạch xuất phát trong nháy mắt.
"Đường đua trong cuộc thi lần này có thêm đường đất và đường núi, lộ trình dài gấp đôi. Đây là thử thách đối với cả người lái xe lẫn phụ lái. Hơn nữa, hôm nay còn mưa dầm, tay đua khó mà kéo giãn khoảng cách... Khoan đã! Xe số bốn đã vượt lên đầu!"
"Hắc Mã là người đầu tiên vượt qua chặng đường đất với ưu thế tuyệt đối, xe của anh ấy có chuyện gì thế kia? Xe gần như bay lên trong bùn đất, vậy mà vẫn vững vàng! Thao tác này quá đỉnh!"
MC rất kích động, trên màn hình chiếu gò má xinh đẹp của Chung Hi trên ghế phụ.
"Phụ lái của Hắc Mã lần này vẫn là tay đua nữ xinh đẹp. Chúng ta hãy cùng chờ xem hôm nay Hắc Mã có thể tạo nên kỳ tích một lần nữa hay không!"
Khắp khán đài vang lên tiếng hô: "Hắc Mã!"
Lúc này, trong khu vực xem thi đấu VIP.
Lương Tổng đang nịnh nọt Bạc Lương Thần.
"Bạc tổng, cuộc thi lần này của chúng ta có tầm ảnh hưởng cực lớn, nhất định sẽ giúp ích rất nhiều cho hình tượng của quý công ty. Lát nữa cuộc thi kết thúc, không biết Bạc Tổng có muốn trao giải cho quán quân hay không?"
Nếu Bạc Lương Thần có thể xuất hiện trước ống kính thì chắc chắn sẽ là điểm nóng có một không hai!
Bạc Lương Thần hờ hững nhìn hình ảnh phát sóng trực tiếp trên màn hình, sau đó nâng ngón tay thon dài chỉ vào chiếc xe số bốn đang dẫn đầu: "Bọn họ sẽ thắng sao?"
"Rất có thể!"
Lương Tổng cho rằng Bạc Lương Thần có hứng thú với xe số bốn của Lục Bắc, thế nên ông ta lập tức giới thiệu: "Tuyển thủ Hắc Mã là người có khả năng đạt giải vô địch trong cuộc thi lần này của chúng ta. Hơn nữa, bọn họ tìm được một cô nàng phụ lái vừa cực kỳ xinh đẹp lại vừa có thực lực.
Bạc Lương Thần siết chặt ghế, khớp xương trên ngón tay thon dài căng ra.
Anh chậm rãi gằn ra một câu: "Nếu bọn họ là quán quân thì tôi sẽ đích thân trao giải cho cô ta."
Lương Tổng vui mừng ra mặt, lập tức sai cấp dưới đi chuẩn bị.
Nhưng ông ta không chú ý tới đôi mắt đen như vực sâu của Bạc Lương Thần loáng thoáng bộc lộ cảm xúc bị đè nén.
Chung Hi không chỉ tham gia vòng loại, mà còn tiếp tục xông pha với Lục Bắc, công khai tham dự cuộc thi chính thức.
Cô muốn làm gì? Dựa vào nhà họ Lục để leo cao sao?
Bạc Lương Thần nghĩ đến chuyện Chung Hi che giấu quá khứ, lại thấy cô và Lục Bắc giao du quen biết không phải ngày một ngày hai, có lẽ anh đã bị cắm sừng từ lâu rồi.
Tâm tư trăm mối cuối cùng biến thành nụ cười lạnh lùng nơi khóe môi.
Đúng lúc này, MC hét lên đầy kích động: "Đuổi kịp rồi! Xe số hai và xe số ba đều bám sát Hắc Mã! Họ sắp chạy vào đường núi, sắp vượt qua sao? Đây đúng là một cơ hội tốt để vượt qua, nhưng thật sự có thể được như mong muốn ư?
Bạc Lương Thần híp mắt, nhìn rõ xe số bốn phải giảm tốc độ dưới sự truy đuổi của tay đua khác.
Anh ngả người ra đằng sau, không hiểu sao tâm trạng lại tốt hơn.
Sao nào Chung Hi, cô không làm được phải không?
Nếu cô cầu xin anh, có lẽ anh sẽ bảo ban tổ chức trao cho cô giải thưởng tham dự đặc biệt. Còn chuyện nở mày nở mặt đoạt giải ấy à, người nhà họ Chung đừng mơ.
Cuộc thi vẫn đang diễn ra.
"Lục Bắc, giảm tốc độ!"
"Gì cơ? Không được..." Lục Bắc nắm chặt vô lăng, điều khiển một cách khó khăn.
Họ vẫn luôn dẫn đầu, sao có thể thả lỏng vào lúc này.
"Nghe em!"
Đối mặt với hoàn cảnh bị Vũ Tiểu Thiếu và Bạch Bân kìm kẹp, Chung Hi vô cùng bình tĩnh, hơn nữa còn nhanh chóng chỉ ra một con đường chếch: "Hướng chín giờ, giảm tốc độ vượt qua."
Bên kia là khu vực nguy hiểm nhất, xóc nảy nhất chặng đường núi.
Không có chiếc xe nào đi lối này.
Xoẹt!
Bánh xe cọ vào tảng đá, cực kỳ nguy hiểm.
Chiếc xe số hai của Vũ Tiểu Thiếu lại va vào xe của họ, ép Lục Bắc buộc phải xoay vô lăng né tránh.
Đây là lần thứ năm rồi.
Có lẽ khán giả xem trên màn hình sẽ không thấy rõ, nhưng tay đua là người có cảm nhận trực tiếp nhất.
Ánh mắt Chung Hi tràn đầy lạnh lùng. Vũ Tiểu Thiếu muốn hất bọn họ ra khỏi đường đua, không chỉ muốn bọn họ mất tư cách dự thi, thậm chí còn muốn bọn họ bị lật xe, muốn lấy mạng bọn họ!
Thủ đoạn này thật bỉ ổi...
"Lục Bắc, hãy tin em, em sẽ không để cho đầu của anh biến thành tổ ong vò vẽ đâu!" Chung Hi đã điều chỉnh xe xong: "Đi thôi, cho dù là đường cùng thì cũng có một con đường sống!"
Lục Bắc siết chặt vô lăng.
Đột nhiên anh ta nhoẻn miệng cười: "Đừng nói là đường cùng, cho dù em bảo anh chết vì em..."
Anh ta cua gấp, xe chạy vào vách núi dựng đứng kia, cứng rắn san bằng một con đường.
Cơn xóc nảy dữ dội và bão cát bên ngoài đã át mất câu nói dang dở của Lục Bắc.
Đôi mắt Chung Hi bỗng co rụt lại, cô biết biện pháp này mạo hiểm cỡ nào, nhưng chỉ cần gần thêm một chút thôi!
MC trông thấy sự thay đổi của xe số bốn, lập tức đứng bật dậy.
"Hắc Mã định làm gì?"
"Anh ấy muốn cắt đuôi xe khác sao? Anh ấy đi vào con đường kia quá nguy hiểm, chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa!"
"Xe y tế lập tức đi chuẩn bị!"
"Đoàn đội của Hắc Mã đã chạy theo, đây là sách lược họ đã bàn bạc trước đó hay là xe của Hắc Mã mất kiểm soát? Anh ấy đang đi tuyến đường hình chữ S, phía trước là vách đá. Rốt cuộc anh ấy định làm thế nào?"
Rầm!
Âm thanh va đập mạnh vang lên trong sân thi đấu.
Người đàn ông vốn ngồi thẳng lưng trên sofa, hiện giờ dưới đáy mắt đong đầy vẻ lo lắng ngoài tầm kiểm soát, nhưng ngay sau đó lại biến thành lửa giận.
Giọng anh lạnh lùng tột độ: "Chuyện gì thế này?"
"Thưa Bạc Tổng, hình như xe số bốn bị lật xe." Lương Tổng bắt đầu run lẩy bẩy: "Trên xe số bốn là tiểu thiếu gia nhà họ Lục, nếu cậu ấy có mệnh hệ gì thì phải làm sao đây?"
Bạc Lương Thần nhìn màn hình chằm chằm, quanh người tỏa ra hơi thở lạnh lùng.
Nhưng không có ai biết điều Bạc Lương Thần để ý không phải là tính mạng của Lục Bắc, mà là người bên cạnh anh ta.
"Cứu-người!"
Giọng nói lạnh lùng tựa rơi xuống vực sâu, dường như muốn xuyên qua bão cát mênh mông trên sân thi đấu.
"Vâng, thưa Bạc Tổng!" Trợ lý Mẫn lập tức tổ chức cứu viện.
Lúc này Lương Tổng đã đổ mồ hôi đầm đìa, cầu nguyện cho Lục Bắc tuyệt đối đừng xảy ra chuyện, nếu không thì tất cả bọn họ phải chôn cùng!
Chương 32 Chung Hi, cưới tôi đi
Không biết là ai đã nói câu: “Kế hoạch lên tuyến đường thi đấu này đều là do mấy tay lái phụ hoàn thành hết đấy, Hắc Mã đã từng trải qua một năm ra sân đấu trận mùa giải, hẳn là sẽ không mắc sai lầm như vậy, có phải là trách nhiệm của cô gái tay lái phụ kia không?”
Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng dường như bị đóng băng.
Người nọ phát giác được sát khí mãnh liệt, sau đó Bạc Lương Thần dùng tay ra hiệu, người lắm lời đã bị dẫn ra ngoài.
Anh giật cúc áo màu vàng trên cổ, che dấu lo lắng trong lòng.
Giọng nói của người dẫn chương trình lại một lần nữa vang lên: “Đó là cái gì vậy!”
Tiếp đó, tất cả mọi người nhìn thấy chiếc xe đua ngông cuồng lao ra dưới cát.
Người dẫn chương trình hét lên: “Hắc Mã vẫn còn sống! Hơn nữa anh ấy đã chạy thoát khỏi vòng vây, một lần nữa dẫn đầu!”
“Trời ạ, đây tuyệt đối là trận thi đấu hôm nay, không, là một màn đặc sắc nhất của trận thi đấu quý này, tuyệt cảnh phùng sinh*, Hắc Mã, là thần núi!”
*Tuyệt cảnh phùng sinh: sống sốt trong tình huống tuyệt vọng.
Vốn là một con đường cùng, cứ thế mà bị bọn họ xông ra.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào chiếc xe trên màn hình, bánh xe phía sau lắc lư không chịu nổi, thân xe cũng bởi vì va chạm dữ dội dẫn đến biến dạng, nhưng cho dù vậy, bọn họ dưới sự theo dõi của tất cả mọi người, vượt qua vạch đích ở vị trí đầu tiên.
Tiếng reo ho của toàn trường đấu đinh tai nhức óc.
Mây đen trong con ngươi Bạc Lương Thần chậm rãi tản đi, anh nhìn màn hình, ngồi trở lại ghế, lạnh nhạt hỏi: “Vừa rồi, anh nói muốn tôi đi trao giải cho mấy cô ấy?”
Lương tổng phục hồi tinh thần, nghe được một câu như thế, lập tức gật đầu như mổ thóc: “Nếu như Bạc tổng anh nguyện ý...”
Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên một nụ cười, lạnh lùng nói một câu: “Có thể.”
Sau khi về đích.
Lục Bắc và Chung Hi cùng nhau cởi mũ bảo hiểm xuống, nhìn quanh toàn trường, tất cả mọi người đều hoan hô hò hét vì bọn họ.
Lục Bắc hưng phấn hô to, “Thắng, chúng ta thắng!”
Những người trong đội của bọn họ cũng đồng loạt đi đến và bao quanh hai người.
“Lục Bắc, anh thật sự khiến chúng tôi toát mồ hôi hột!”
“Chung Hi, em không sao chứ? Không bị thương chứ! Tôi đã bảo hai người các cậu mà đúng là cặp đôi hoàn hảo về hành động và suy nghĩ...”
Lục Bắc đắc ý cười ha ha, ôm lấy bả vai Chung Hi, “Có Chung Hi ở đây, núi đao biển lửa tôi cũng xông vào!”
Tiếng reo hò vẫn tiếp tục.
Tầm mắt Chung Hi rơi vào trên người Vũ Tiểu Thiếu đang tức giận đạp xe, sau đó, chú ý tới đám người đang xao động ở đằng xa, cô lạnh lùng nhìn qua, nhìn chằm chằm bóng dáng thon dài kia.
Sợ cô thắng, khiến bọn họ bị người khác châm chọc à?
Không từ thủ đoạn, hèn hạ vô sỉ.
Chung Hi hận đến nghiến răng, nếu vừa rồi xe chỉ lệch đi vài cm, bọn họ sẽ bị lật xe tại chỗ, kể cả không chết, vẫn bị trọng thương.
Nếu không phải bọn họ nhiều năm ăn ý, với Lục Bắc trình độ cao, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Mà những thứ này, đều là do Vũ Tiểu Thiếu và Bạch Bân phối hợp gây ra.
Có lẽ, người sai khiến sau lưng bọn họ, là người đàn ông kia?
Bạch Bân túm lấy Vũ Tiểu Thiếu, lôi kéo anh ta đi tới trước mặt Chung Hi: “Vừa rồi chúng tôi...”
Anh ta muốn giải thích.
Chung Hi cắt ngang lời của anh ta: “Nói cho Bạc Lương Thần biết, ân oán của tôi và anh ta, đừng có liên lụy đến người khác, thật xấu tính.”
Cô nói xong, xách mũ bảo hiểm, đi về phía bục trao giải.
Lục Bắc thấy thế vội vàng đi theo, đồng thời cũng thấy được Bạc Lương Thần đối diện đang đi tới trước mặt, theo sau là cả một đống người.
“Chung Hi!”
Lục Bắc nhíu mày, đi trước một bước kéo Chung Hi lại, anh ta biết cơ hội chỉ có lúc này đây.
“Hả?”
Chung Hi quay đầu lại, chú ý tới vết trầy xước nhẹ trên trán Lục Bắc, hàng lông mày nhíu chặt.
Tất cả là do cô đã ở trên chiếc xe đó, nên anh ta mới liên lụy bị thương.
Cô nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Lục Bắc, có thêm vài phần áy náy.
Lục Bắc cúi đầu, nắm cổ tay mảnh khảnh của Chung Hi, trịnh trọng mở miệng: “Vừa rồi anh đã nói với em, nếu được quán quân, anh có chuyện muốn nói cho em.”
Chung Hi gật đầu: “Anh nói đi.”
“Thật ra...”
Lục Bắc đưa tay sờ vào trong túi quần.
“Lục thiếu, chúc mừng.”
Bạc Lương Thần đứng lại ở phía sau bọn họ, ánh mắt cao ngạo lại sắc bén, tuy nói lời này với Lục Bắc, nhưng ánh mắt của anh lại dừng lại trên người Chung Hi.
Từ trên xuống dưới, từ sợi tóc đến lòng bàn chân của cô đều nhìn một lượt.
Cho đến khi xác nhận, cô không sao.
Cơn tức giận khó hiểu trong lòng anh, mới bình phục một chút, nhưng nhìn Lục Bắc nắm cổ tay cô, giọng của anh vẫn không vui: “Không nghĩ tới, trận đấu đặc sắc hơn tôi tưởng tượng..”
Chung Hi cắn răng, đáy mắt tràn đầy phòng bị cùng hận ý.
Cô chắn ở phía trước Lục Bắc, đối mặt với Bạc Lương Thần: “Khả năng khiến Bạc tổng thất vọng rồi, chúng tôi còn sống, hơn nữa còn giành được quán quân! Lát nữa, tiền thưởng của tập đoàn Bạc thị sẽ vào túi của tôi.”
Cô phòng bị lại khiến sự tức giận của Bạc Lương Thần biến mất.
Chỉ là, anh chỉ cười thầm, không để bụng: “Nhưng mà chỉ có hơn mười vạn mà thôi, nếu mấy người đã khốn cùng đến nước này, Bạc thị còn có quỹ từ thiện.”
Mấy trăm ngàn mà thôi, đối với anh mà nói, không đáng để nhắc tới.
Đây rõ ràng là đang châm chọc bọn họ.
Đôi lông mày của Chung Hi khẽ nhíu, nâng cằm lên, dường như trở lại thân phận thiên kim Chung thị một lần nữa, khiêu khích trước mặt mọi người: “Vậy trước tiên cảm ơn Bạc tổng, bất quá tôi còn chưa đến mức nịnh hót lấy lòng như anh, hiện tại, tôi chính thức thông báo cho anh biết, sau này bất kỳ hoạt động nào tập đoàn Bạc thị đầu tư, tôi đều sẽ tham gia! Hơn nữa, tôi sẽ là nhà vô địch.”
Đúng là lời tuyên bố lớn mật, nhưng cô nhất định phải giữ ánh mắt kiên định, không để cho người khác hoài nghi năng lực của cô một chút nào.
Ngược lại sẽ tưởng rằng, cô phải đủ tự tin, mới có thể nói như vậy.
Trong lúc nhất thời, người xung quanh ồn ào lại im bặt, thầm nghĩ, vợ cũ của Bạc tổng cũng quá can đảm, công khai khiêu chiến với Bạc Lương Thần.
Nghe vậy, sự tức giận trong mi tâm người đàn ông càng thêm nồng đậm, cố nén mới không phát tác tại chỗ, ở phía sau anh đã có vệ sĩ muốn đẩy Chung Hi ra.
Nhưng cô kịp thời xoay người, kéo Lục Bắc đứng lên bục nhận giải.
Đây là thời khắc huy hoàng thuộc về cô, để cho Bạc Lương Thần cùng những người ước gì cô chết mở mắt nhìn thật kỹ, Chung Hi cô, còn sống trở về.
Trên màn hình lớn, xuất hiện bóng dáng Chung Hi và Lục Bắc.
Có người khán giả hô to: “Tay lái phụ của Hắc Mã cũng đẹp quá! Quan hệ của hai người bọn họ là như thế nào vậy?”
“Tình nhân à? Không thể nào!”
Một tiếng này truyền vào trong trường đua, giờ phút này, Chung Hi và Lục Bắc cùng đứng chung một chỗ, hưởng thụ tiếng reo hò của toàn trường.
Tay dưới tay áo của Bạc Lương Thần nắm chặt thành quyền, ánh mắt cũng lạnh đến cực hạn.
Không hiểu sao anh cảm thấy, ánh mặt trời hôm nay, đặc biệt, chói mắt.
Người phụ trách lập tức để cho cô gái bên lễ nghi lấy cúp ra: “Bạc tổng, mời đi.”
Tất cả phóng viên đều chuẩn bị dùng máy quay ghi lại cảnh tượng quý giá này, đây chính là Bạc Lương Thần!
Nhân vật không bao giờ hạ thân phận của mình, xuất hiện trong loại thi đấu nhỏ này.
Ai mà biết được, tự nhiên anh lại có hứng thú đối với hạng mục đua xe, không chỉ đích thân đến hiện trường, còn đến trao giải.
Cũng không biết là ai, lẩm bẩm một câu.
“Tay lái phụ kia sao lại quen mắt như vậy chứ! Có phải Chung Hi không? Trời ạ, cô ấy chính là vợ cũ của Bạc Lương Thần!”
Bạc Lương Thần cư nhiên muốn trao giải cho vợ cũ và Lục thiếu?
Cái này cũng quá kịch tính.
Bạc Lương Thần cất bước tới, trên mặt là vẻ âm trầm, chỉ có Chung Hi đứng ở trước mặt anh quen thuộc loại ánh mắt này, Bạc Lương Thần đã bị cô chọc giận.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong, tâm trạng càng lúc càng tốt.
“Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói!”
Lục Bắc bỗng nhiên mở miệng, cầm lấy micro trong tay người dẫn chương trình, trước mặt toàn trường, quỳ một gối trước mặt Chung Hi, “Chung Hi, anh thích em, gả cho anh đi.”
Chiếc nhẫn kim cương xuất hiện trong tay anh ta, lấp lánh rực rỡ.
“Wow...”
Toàn trường hét lên.
Chung Hi ngạc nhiên, cô không nghĩ là Lục Bắc muốn nói chuyện này với cô.
Mà ở trước mặt bọn họ, khuôn mặt anh tuấn của Bạc Lương Thần lộ ra ý lạnh, ánh mắt sắc nhọn bộc lộ rõ.
Được, Chung Hi, quyến rũ đàn ông, cô ngược lại đúng là một tay chuyên nghiệp.
Chương 33: Đáp án
Trang phục đua xe của Lục Bắc bị gió thổi, anh ta thắng quán quân, anh ta mới có sức mạnh để nói ra tấm lòng của mình với Chung Hi.
Dưới đài, Tôn Lưu kích động ném mũ lên: “Thằng này khá, tôi biết cậu có ý với cô ấy mà, sau này đoàn xe của chúng ta, đây chính là cặp đôi hợp sức, vô địch thiên hạ!”
“Lục Bắc, của cậu đấy!”
Những người khác cũng ồn ào theo: “Chung Hi, đồng ý cậu ta đi!”
Vô số camera nhắm ngay mặt hai người bọn họ, chuẩn bị chụp lại cảnh tượng thu hút sự chú ý này, tay đua vô địch cúp Xích Diễm đang cầu hôn trên bục nhận giải, đây là một sự kiện lãng mạn cỡ nào.
Chỉ là...
Chung Hi nhíu mày, đáp án của cô nhất định sẽ khiến Lục Bắc sượng mặt.
Lúc này, tiếng hoan hô dần dần nhỏ đi, tất cả mọi người đều phát hiện nữ chính ở trên bục vẫn chưa mở miệng.
“Có phải cô ấy ngại không?”
“Hắc Mã đẹp trai như vậy, nghe nói hoàn cảnh gia đình cũng vô cùng tốt, vì sao nhất định phải tìm một người đã từng kết hôn?”
“Cầu hôn cô ấy ngày trước mặt chồng cũ của cô ấy, công tử nhà họ Lục đang cố ý đối nghịch với Bạc Lương Thần đấy!”
Tiếng bàn tán liên tục vang lên.
Dưới sự thêm thắt của những lời bàn tán, sự tức giận trong đáy mắt Bạc Lương Thần càng thêm nồng đậm.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm Chung Hi, tựa như chỉ cần cô mở miệng đồng ý ngay một giây sau, sẽ bị anh hung hăng bóp chết.
Vô luận câu trả lời của cô là như thế nào, nhất định cũng sẽ khiến Bạc Lương Thần trở thành chủ đề nói chuyện của mọi người trong những lúc rảnh rỗi.
Chung Hi, đây có phải là vở kịch cô với Lục Bắc cố tình diễn không?
Ánh mắt lạnh như băng kia, ghim ở trên người Chung Hi, phảng phất như đâm thủng cơ thể cô.
Trên đài, Lục Bắc nâng nhẫn kim cương, từ tốn trịnh trọng nói: “Chung Hi, anh không phải chỉ cao hứng nhất thời, anh rất chắc chắn hiện tại mình đang làm gì.”
“Anh biết rõ mấy năm qua em đã vô cùng đau khổ, nhưng đời người luôn phải tiến về phía trước, anh nguyện ý làm bạn cùng em để thoát khỏi sương mù người kia để lại!”
“Bất kể đáp án của em là gì, anh vẫn nguyện ý chờ!”
“Làm người phụ nữ của anh, anh sẽ bảo vệ em, cho đến khi anh chết!”
Lời thề cầu hôn cảm động ở đây được mọi người chứng kiến, trong khán phòng tiếng hò vang từng đợt: “Ở bên nhau! Ở bên nhau!”
Lòng Chung Hi hơi xao động, chiếc nhẫn kia rất đẹp, chỉ cần cô nói một câu nguyện ý, sẽ không cần phải lo lắng nợ nần của Chung thị, không cần đối đầu với thù hận, thậm chí có thể thay hình đổi dạng, bình an sống tiếp nửa đời sau.
Nhưng mà, cô buông xuống được sao?
Quá khứ tràn đầy tro bụi, còn cả...
Cô vô tình liếc nhìn về phía bóng dáng bên cạnh, ánh mắt mang theo uy lực mãnh liệt kia vẫn luôn đeo bám bao phủ trên người cô.
Cô hơi rũ mắt, cũng không nhớ rõ, lần trước cô bị người ta chú ý như vậy là ở chỗ nào?
Khi cô xuất hiện trong đám cưới thứ hai của Bạc Lương Thần, tại tòa án cô bị phán xét, hay là, khi cô mặc váy cưới, gả cho Bạc Lương Thần?
Cô như vậy, tựa hồ sẽ luôn mang đến vận xui cho người bên cạnh.
Vũng bùn này đã đủ bẩn rồi, Lục Bắc tốt như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm kéo anh ta xuống nước.
Hàm răng Chung Hi buông lỏng, bên trong môi hơi chảy ra chút máu đắng ngắt như vậy.
Người như cô, không nên liên lụy Lục Bắc, cô không xứng có được tình yêu nữa.
Chung Hi cúi đầu xuống, bỗng nhiên nở nụ cười.
Bạc Lương Thần vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cô chăm chú, ánh mắt khẽ dao động, trong khoảnh khắc anh hoảng sợ.
Anh không phân biệt được ý cười của Chung Hi lúc này, cô đây là, muốn đồng ý?
Đáy mắt người đàn ông ngập tràn ý lạnh, có một sự ghen ghét không hiểu sao tuôn ra khiến anh không vui.
Anh lạnh mặt, gõ đồng hồ đeo tay với đằng sau.
Trợ lý Mẫn lập tức nói chuyện với phía người phụ trách: “Bạc tổng còn có lịch trình phía sau, hãy mau chóng kết thúc lễ trao giải.”
“Dạ dạ dạ!”
Lương tổng vội vàng ra lệnh cho người bên dưới.
Lúc này, Lục Bắc đã căng thẳng mức lòng bàn tay phát lạnh.
Anh ta nhỏ giọng nói: “Chung Hi, cho anh một đáp án.”
Trong mắt anh ta tràn đầy chờ mong, chỉ cần cô nói một câu, cho dù vì cô mà phải chống lại cả đế chế thương nghiệp Bạc thị, anh ta cũng không tiếc.
Trên bục nhận giải, gió nhẹ thổi lên mái tóc lòa xòa trên trán Chung Hi, lộ ra đôi mắt rõ ràng đang gượng cười, nhưng bên trong con ngươi lại là sự tĩnh mịch trống trải.
“Lục Bắc, đừng náo loạn nữa, đây là tối hôm qua anh mua ở chợ đêm phải không?”
Chung Hi nói đùa một câu, phá vỡ bầu không khí đóng băng trên bục nhận thưởng.
Giọng nói của cô cũng theo micro, truyền đến trong tai của mỗi người trên toàn trường.
Không phải chứ, chẳng lẽ đây chỉ là một trận đùa vui à?
Chung Hi vươn tay, hơi dùng lực, kéo Lục Bắc lên, tay cô cũng thuận thế nhận lấy chiếc nhẫn kim cương kia, ở trong lòng bàn tay xoay chuyển một cái.
LOVEERKIN, thương hiệu kim cương hàng đầu thế giới, kích thước của cấp độ khoan, chỉ cần liếc mắt nhìn, đã biết giá cả vô cùng xa xỉ.
Nhưng vô luận là mấy năm trước, hay là hiện tại, Chung Hi sẽ không bị lay động.
Cô biết Lục Bắc là độc đinh của nhà họ Lục, cũng biết tập đoàn Lục thị tuy rằng không địch lại được Bạc Lương Thần, nhưng cũng là dòng họ giàu sang quyền thế có danh tiếng ở Vân Thành.
Nhưng cô là người nhận định chuyện gì thì sẽ không thay đổi, giữa cô và Lục Bắc, không có duyên tình yêu.
Suy nghĩ vừa rồi bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, về sau sẽ không có nữa.
“Chung Hi, anh không nói đùa.”
Mi tâm Lục Bắc ngưng trọng, anh ta nắm lấy cánh tay cô, lần đầu tiên, dùng sức kéo về phía mình.
Chung Hi giãy giụa, cảm giác đau đớn khiến cô nhìn về phía Lục Bắc.
Loại ánh mắt này, xa lạ đến cực điểm.
“Thực xin lỗi...”
Lục Bắc luống cuống, vội vàng buông lỏng tay ra.
Nhưng Chung Hi không cho anh ta cơ hội giải thích, chỉ cười, đem chiếc nhẫn kim cương kia nhét vào trong túi áo đua xe Lục Bắc, “Được rồi, thời gian của mọi người đều rất quý giá, tiếp tục trao giải đi!”
Bởi vì mấy câu nói này của cô, con ngươi tràn ngập sương mù của Bạc Lương Thần bỗng sáng ngời, một tay anh nâng chiếc cúp cũng không nhẹ lắm, ném vào trong tay Lục Bắc.
“Lục thiếu nhất định phải dùng loại chuyện riêng này, chiếm dụng thời gian của mọi người sao?”
Ngay cả người quay phim cũng cảm nhận được khí lạnh như băng, hít thở không thông cũng không dám lên tiếng.
Vị Bạc tổng này nhất định là bởi vì chờ quá lâu, cho nên tức giận.
Chung Hi lười để ý tới Bạc Lương Thần sáng nắng chiều mưa, cô cầm lấy chỗ khác của chiếc cúp, bắt đầu cùng những người khác trong đoàn chúc mừng, còn không quên dùng khuỷu tay đụng vào Lục Bắc còn đang ngẩn người.
“Đang trực tiếp đấy!”
Lục Bắc đành phải gượng cười, một tay ôm bả vai cô lại, huýt sáo với ống kính: “Trận đấu tiếp theo, chúng ta vẫn có thể làm quán quân!”
“Hắc Mã, quán quân!”
Hào khí toàn trường lại một lần nữa được đốt lên...
Đôi mắt lạnh lùng của Bạc Lương Thần nhìn chăm chú vào hai người, đè nén cơn giận dữ trong lòng, đi xuống cùng Lương, xoay người rời đi.
Chung Hi đứng trên sân khấu, kiên định nắm chặt cúp.
Cô đã từng nói rồi, cô sẽ chiến thắng!
Mà lúc này, hình ảnh phát sóng trực tiếp của lễ trao giải, khiến sắc mặt mẹ Lục-Hàn Chỉ Mân ở trước TV tức giận tái mét.
“Con nhỏ đấy đến tột cùng đã hạ bùa mê thuốc chú gì cho con mình vậy?”
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Lục Bắc đều ở cùng với những người trong đoàn xe, đối với chuyện của công ty và chuyện trong nhà thì thờ ơ hờ hững, thì ra là bởi vì Chung Hi.
Chỉ vì một người phụ nữ mà người khác không cần, lại dám để cho con trai của bà quỳ xuống trước mặt mọi người, quan trọng nhất là, cô ta còn dám từ chối con trai của bà?
Hàn Chỉ Mân tức giận nghiến chặt răng.
“Lập tức gọi thư ký Trương tới cho tôi!”
“Vâng, phu nhân.”
Chương 34: Chỉ có thể làm bạn
Lễ trao giải kết thúc.
Bạc Lương Thần ngồi trên xe đi tới công ty.
Trên tay anh là một phần tài liệu nặng trịch, tập đoàn Chung thị trước kia, đã chính thức đổi tên thành tập đoàn Thần Vũ.
Ở tài liệu cuối cùng, là một tờ hóa đơn trả nợ.
Bạc Lương Thần híp mắt lại, ngón tay xẹt qua con số kia.
Trợ lý Mẫn ngồi ở ghế lái phụ, thấp giọng báo cáo: “Bạc tổng, sau khi nhà họ Chung phá sản, Chung Hi phải tiếp quản toàn bộ nợ nần từ công ty, nói cách khác, bây giờ anh là chủ nợ của cô ấy.”
Bạc Lương Thần tiện tay ném tờ hóa đơn sang một bên.
Trong đầu anh không thể xua đi được, hình ảnh Chung Hi ở nơi hôn lễ ngày đó, biểu lộ khi bị vạch trần mặt dây chuyền kia, còn có vừa rồi ở trên bục nhận giải, dáng vẻ của cô dường như muốn đồng ý với Lục Bắc.
Hai khuôn mặt, tất cả đều là dáng vẻ anh chưa từng được biết.
“Tìm một công ty đại lý, đi giục nợ.”
“Vâng, Bạc tổng, sẽ sắp xếp ngay lập tức.”
Đáy mắt người đàn ông tựa như vực sâu, lúc bọn họ kết hôn, Chung Hi biết rõ mình mới là ân nhân cứu mạng, nhưng vẫn giấu diếm đến khi anh và Ôn Nguyễn Nhi cử hành hôn lễ, ý đồ của cô là gì?
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay gõ lên đầu gối từng cái một, anh sẽ làm cho Chung Hi hiểu được, trò chơi báo thù nay, trước sau đều là anh định đoạt.
......
Khán giả bên ngoài gần như đã rời đi, chỉ còn các phóng viên vẫn còn chờ đợi bên ngoài. <
Chung Hi ngồi thật lâu trong phòng thay đồ, cô nhìn từng tin nhắn đòi nợ hiện trên điện thoại di động, vô cùng lo lắng gãi tóc.
Năm đó ai ngờ những chủ nợ kia ủy thác cho một công ty cho vay đến đòi nợ cô.
“Chung tiểu thư, nếu cô không trả hết nợ trong tháng này, chúng tôi sẽ tự mình tới cửa, gặp mặt nói chuyện với cô.”
“Chung tiểu thư, trốn tránh cũng không có ý nghĩa gì đâu.”
“Vừa mới nhìn thấy phong thái của cô trên sân đấu, tiền thưởng của trận đấu này có lẽ sẽ không ít đâu.”
Chung Hi hít sâu một hơi, những con đỉa hút máu người này, nhưng điều khiến cô càng không hiểu là, sau khi cô ra tù, chưa từng bị những người này quấy rầy, như thế nào mà cùng một lúc kéo nhau xuất hiện vậy!
Nghĩ đến con số khổng lồ kia, một chút sức lực Chung Hi cũng không gượng dậy nổi, vui sướng đoạt được giải quán quân vừa rồi cũng không cánh mà bay.
Điện thoại di động lần nữa vang lên.
Lòng bàn tay cô chấn động, lại còn gọi điện thoại tới?
Cô đang định cúp máy, phát hiện là Tôn Lưu gọi tới.
“Chung Hi, chúng ta phải đi đến tiệm cơm rồi, em mau ra ngoài đi, hôm nay Lục Bắc mời khách, đến quán rượu Nam Tương, chúng ta phải làm thịt cậu ấy một trận thật đã.”
Chung Hi buông điện thoại xuống, di chuyển ra ngoài tụ họp với bọn họ.
Tiệm cơm đó rất nổi tiếng, hơn nữa người bình thường không thể chi trả nổi, cũng chỉ có một số nhân vật nổi tiếng trong xã hội mới có thể ra vào.
Trước kia Chung Hi từng cùng Bạc Lương Thần tới đây một lần, nhưng cũng chỉ có một lần đó.
Mới đến cổng, đã nhìn thấy tòa kiến trúc châu u tỏa sáng rực rỡ trong bóng đêm.
“Oa, ăn một bữa cơm ở chỗ này mất bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Chậc chậc, trên lầu còn có suối nước nóng của tiệm cơ!”
“Lục thiếu, khiến cậu tiêu tốn rồi!” Mấy chàng trai trong đoàn đứng thành một hàng, đồng loạt cúi người với Lục Bắc, “Nhờ phúc của cậu!”
Lục Bắc đeo túi xách, đẹp trai ngời ngời chỉ tay ra hiệu: “Các anh em, hãy xông lên.”
Một đoàn người vô cùng náo nhiệt đi vào trong thang máy, bởi vì bọn họ quá mức sôi nổi, thu hút không ít mấy người thượng lưu chú ý.
“Mấy tên nhà quê chỗ nào tới vậy!”
“Kệ đi, có khi là đám nhà giàu nào mới nổi.”
Không biết tại sao, thang máy quá tải, chỉ còn lại Lục Bắc và Chung Hi.
Cửa thang máy đóng lại, bầu không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Lục Bắc xoay người nhìn chằm chằm cô: “Lần này tại anh không lên kế hoạch tốt, lần sau, sẽ không để em có cơ hội trốn thoát, chiếc nhẫn này, trước hết em giữ thay anh, được không?”
Anh ta túm lấy tay Chung Hi, ngang ngạnh nhét chiếc nhẫn vào trong tay cô.
Hàng lông mày của Chung Hi ngưng trệ: “Lục Bắc, anh biết rõ ý em là gì mà.”
“Em sợ anh quê, cho nên mới giữ mặt mũi lại cho anh.” Lục Bắc cúi đầu, tự giễu nở nụ cười: “Vậy, nếu lúc đó ở trên bục người cầu hôn em là Bạc Lương Thần, em cũng sẽ từ chối anh ta như thế à?”
Chung Hi nghe được ba chữ phản cảm này, không khỏi lạnh giọng: “Anh vẫn chưa hiểu ý của em, em...”
“Được rồi, đừng để anh xấu hổ như vậy chứ, coi như, em cầm giúp anh một thứ, đã là bạn bè, sẽ không cự tuyệt chút chuyện nhỏ đấy đâu!”
Anh ta vừa dứt lời, ánh mắt liếc phải một bóng dáng ở cửa.
Trùng hợp đến vậy sao?
Anh ta và Chung Hi đi đến đâu, đều có thể đụng phải Bạc Lương Thần.
Lục Bắc trực tiếp kéo tay Chung Hi, “Đi thôi, phải nhanh chóng đi lên, nếu không, bọn họ sẽ gọi một bàn thức ăn, anh sợ tiền trong thẻ tối nay không đủ thanh toán.”
Chung Hi không kịp nói gì, cửa thang máy đã đóng lại.
Ở cửa, Bạc Lương Thần vừa từ trên xe xuống, bị dội một chút mưa nhỏ.
Anh hẹn đối tác đến đây nói chuyện, mới vào cửa, đã chứng kiến trò hay như vậy.
Xem ra, Chung Hi còn rất vui khi được Lục Bắc theo đuổi đấy! Nhìn thì có vẻ thanh cao, trên thực tế, không phải là thích loại có tiền à? Nếu lúc trước anh không tiền không thế, thiên kim cao cao tại thượng nhà họ Chung cũng sẽ không gả cho anh.
A... Kết quả, Chung Hi hay những người phụ nữ kia vẫn không khác nhau.
Chỉ cần nghĩ như vậy, tức giận trong lòng anh dường như mới giảm đi một chút.
Bạc Lương Thần cau mày, ngay cả đứa bé giữ cửa cũng nhìn ra anh khó chịu.
Trợ lý Mẫn chống chọi với cơn áp thấp này, tiến lên nói, “Bạc tổng, Phương tổng ở hội trường Thủy Vận trên tầng ba.”
“Đi.”
Bạc Lương Thần từ trong kẽ răng mài ra một chữ như vậy, rồi đi vào thang máy.
Lúc đi ngang qua phòng riêng của bọn Lục Bắc, bước chân Bạc Lương Thần dừng lại nửa nhịp, bởi vì anh nghe được rõ ràng âm thanh ồn ào truyền ra từ trong căn phòng.
“Lục Bắc, Chung Hi, hai người nhất định phải tự phạt một ly, thật không nghĩa khí gì cả, ngấm ngầm yêu nhau? Lừa gạt bọn tôi lâu như vậy!”
Chung Hi trực tiếp đẩy Lục Bắc một cái.
“Nhanh, giải thích rõ ràng.”
Lục Bắc nghiêng đầu, vụng về nói: “Chung Hi nói rồi đấy, đây chỉ là trò đùa thôi, chiếc nhẫn kia, thật sự là tôi mua tạm ở chợ đêm đấy.”
Lời này của anh ta, cũng chỉ lừa gạt được mấy người đan ông chuyên ngành kĩ thuật thôi.
LOVEERKIN, phải xếp hàng trước nửa năm, cho dù Lục Bắc nhờ vả bạn bè, cũng chờ hơn ba tháng.
Nhưng Chung Hi không thích, chỉ là nói suông.
Lục Bắc nở nụ cười tự giễu: “Được rồi, mọi người, tôi uống tôi uống! Nếu không, Chung Hi uống nhiều quá, sẽ say mất.”
Mọi người vẫn không tin lắm.
“Vậy cậu ở trên bục nhận giải chân thành tỏ tình, cũng là nhất thời nói bừa hay sao?”
Lục Bắc liếc nhìn Chung Hi một cái, cô vẫn bình tĩnh như cũ, dường như chỉ là người ngoài cuộc, trong lòng anh ta lạnh đi vài phần, gật đầu: “Ngày hôm qua xem một bộ phim thần tượng, diễn cũng ổn phết ấy chứ, này? Mấy cậu đừng chỉ chú ý nói chuyện phiếm, đồ ăn gọi có đủ hay không? Lại đây, thêm một con tôm hùm nữa!”
Nói qua nói lại, mọi người cuối cùng cũng không còn hứng thú truy hỏi hai người bọn họ nữa.
Chung Hi chống cằm, rót cho Lục Bắc một ly rượu, cũng rót cho mình một ly.
Cô nhân lúc bọn họ đang oẳn tù tì uống rượu, không ai để ý đến hai người bọn họ, đụng vào khuỷu tay Lục Bắc, “Vấn đề vừa rồi của anh, bây giờ em trả lời anh, nếu là anh ta, em sẽ đá vào mặt anh ta một cước.”
“Sau đó, nghênh ngang rời đi.”
“Để anh ta trở thành trò cười của khắp cái Vân Thành này.”
Tất cả những gì cô từng trải qua, đều sẽ trả lại gấp trăm lần cho Bạc Lương Thần.
Lục Bắc ngẩn người, rõ ràng anh ta nhìn thấy sự đau đớn xẹt qua trong mắt Chung Hi.
“Chung Hi...” Lục Bắc nhíu mày, muốn ngăn cô uống chén rượu.
Nhưng mà, Chung Hi ngửa đầu, uống cạn.
“Em đã kết hôn đến lần thứ hai rồi, trên con đường tình cảm, em còn lão luyện hơn anh, suy nghĩ thấu đáo hơn anh, Lục Bắc, chúng ta chỉ có thể làm bạn.”
Bạn bè thì không thể tiến thêm một bước nữa.
Chương 35: Anh ta tự tay hủy diệt
Sự náo nhiệt trên bàn đã nhấn chìm lời nói của Chung Hi trong chén rượu, trong lúc lơ đãng cô vô tình để lộ sự bi thương cũng chỉ thoáng qua.
Cô lại nở nụ cười, đôi mắt trong suốt lấp lánh: “Cho nên, Lục Bắc, sau này đừng đùa giỡn với em nữa.”
“Anh...”
Không nói đùa.
Lục Bắc không nói ra miệng, Tôn Lưu bên kia đã giơ chén rượu lên, hét lớn một tiếng: “Nào, các anh em, chúng ta hãy cùng nhau kính nữ thần may mắn của chúng ta, nếu không có Chung Hi gia nhập, lần này Hắc Mã sẽ rất khó để phá tan vòng vây.”
“Đúng, Chung Hi, chúng ta còn chưa từng uống rượu với em đâu!”
“Nào nào nào...”
Tất cả mọi người đều thật lòng cảm ơn Chung Hi, những người quen thuộc Lục Bắc đều biết, trước kia khi anh ta dự thi, chưa từng có ý chí chiến đấu sục sôi như vậy, chỉ sau khi Chung Hi xuất hiện, anh ta mới có khát vọng cháy bỏng với giải quán quân như vậy.
Đối với chuyện xảy ra hôm nay trên bục nhận giải, đó là chuyện riêng của hai người nhà người ta, tất cả mọi người đều có mắt nhìn đấy, không nhắc lại nữa.
Lục Bắc thấy bầu không khí của mọi người tốt như vậy, đứng dậy đi vào toilet.
Không ngoài ý muốn, cũng thấy được Bạc Lương Thần đang định đi vào.
“Không phải là hôm nay Bạc tổng đi theo chúng tôi chứ?” Lục Bắc cười nhạo, chắn ở cửa: “Chuyện gì xảy ra vậy, hối hận à?”
“Có ý gì.”
Ánh mắt Bạc Lương Thần rét lạnh, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người Lục Bắc, trong đầu hiện ra dáng vẻ Chung Hi uống rượu.
Anh thực sự coi thường cô rồi.
Lăn lộn cùng một chỗ với đám đàn ông.
Lục Bắc cũng không biết suy nghĩ của anh, cảnh cáo nói: “Tuy rằng hôm nay Chung Hi không chấp nhận tôi, nhưng tôi sẽ không từ bỏ, sớm muộn gì, cô ấy sẽ là của tôi, duyên phận giữa cô ấy và anh đã hết, anh cũng tự hiểu, về sau đừng quấy rầy cô ấy.”
Lúc trước, nếu không phải anh ta chậm một bước, làm sao có thể để Chung Hi gả cho cái loại cặn bã này!
“Tránh ra.”
Mặt Bạc Lương Thần lạnh lùng, sải bước về phía trước, trực tiếp dùng bả vai đập vào Lục Bắc.
Anh đi tới trước bồn rửa tay, trong gương phản chiếu khuôn mặt lạnh đến cực hạn: “Đã vứt bỏ rồi, tôi sẽ không nhặt về, Lục thiếu có đam mê này, nhưng tôi không có.”
“Mày nói cái gì!”
Lục Bắc trợn tròn hai mắt, đang muốn vung quyền xông lên, anh ta mặc kệ thế lực trong tay Bạc Lương Thần có bao nhiêu, vì Chung Hi, anh ta dám dốc sức liều mạng.
Trên thực tế, anh ta đã sớm muốn hung hăng đánh Bạc Lương Thần một trận rồi.
Chung Hi là người phụ nữ tốt như vậy lại không cần, đi kết hôn với Ôn Nguyễn Nhi kia?
Bạc Lương Thần cũng đồng thời nhìn ra ý đồ của anh ta, đáy mắt xẹt qua sự kìm nén, chuẩn bị tiếp chiêu.
Ngoài cửa vang lên một câu, “Lục Bắc, Chung Hi uống say rồi, cậu đến xem cô ấy đi!”
Động tác của Lục Bắc nhất thời dừng lại.
“Đừng để tao nhìn thấy mày quanh quẩn bên cạnh cô ấy nữa!”
Anh ta xoay người chạy về phía phòng riêng.
Bạc Lương Thần nghe tiếng bước chân xa dần, bàn tay nắm thành quyền chậm rãi buông ra, cảm giác phẫn nộ đã lâu không xuất hiện này là gì.
Anh thật sự điên rồi, lại bởi vì Chung Hi, mà muốn đánh nhau với người khác một trận?
......
Trong phòng riêng, Chung Hi ôm tựa lưng ghế, thế nào cũng không chịu đứng lên, hai tay còn nắm chặt chén rượu rỗng: “Uống tiếp đi, hôm nay tôi cao hứng!”
Lục Bắc thấy sắc mặt cô đỏ bừng, dở khóc dở cười.
“Chung Hi, em buông tay ra đã, anh rót cho em.”
“Thật sao?”
Chung Hi lập tức ngồi dậy, đưa chén rượu qua, híp mắt nhìn Lục Bắc một hồi lâu: “Được, người anh em tốt!”
Tất cả mọi người đều bị chọc cười, Lục Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, rót cho cô một chén nước trắng.
“Vừa rồi đã uống hết rượu, em uống cái này trước đã, để anh đi mua.”
Chung Hi nhìn anh, lại nhìn chén rượu, lẩm bẩm một câu gì đó, nắm chặt chén rượu rồi cúi đầu.
Xem ra, muốn dỗ dành à?
Lục Bắc gọi Tôn Lưu sang một bên, đưa cho anh ta một tấm thẻ: “Anh Tôn, em đưa cô ấy về trước, chuyện còn lại đành làm phiền anh.”
“Không thành vấn đề, thật ra cô ấy cũng không uống bao nhiêu, chúng tôi không biết cô ấy uống một ly đã gục, cậu đưa về đi, vất vả rồi.”
Tôn Lưu tiếp tục mời mọi người uống rượu.
Lục Bắc một tay xách túi của Chung Hi, một tay đỡ cô đi ra ngoài.
Chỗ khác ở hành lang, Bạc Lương Thần cũng nói xong chuyện hợp tác, trong tay cầm điện thoại đang nói chuyện với người của công ty, nhìn chăm chú hai bóng dáng ở xa xa, trong ngực dường như bị thứ gì đó chặn lại.
Lục Bắc vừa đỡ Chung Hi đi, vừa lẩm bẩm: “Trước kia tửu lượng của em đâu có kém như vậy, hôm nay tuy là cao hứng, cũng không thể uống thành như vậy chứ!”
Ha ha.
Chung Hi cười vỗ vỗ bả vai anh, mở to mắt, nghịch ngợm lè lưỡi: “Lừa mọi người đấy!”
“Em!”
Lục Bắc lắc lắc cánh tay: “Em có biết em nặng thế nào không hả, anh đỡ em đi ra, cánh tay sắp gãy rồi.”
Chung Hi cầm lấy túi xách của mình: “Không còn cách nào đâu, hôm nay em thật sự quá mệt mỏi, nói với mọi người đi trước, lại sợ làm mất đi hứng thú của mọi người, xin lỗi mà.”
Cô nhếch khóe miệng, mỉm cười đơn thuần vô hại.
Cô sẽ không nói cho Lục Bắc biết, vừa rồi cô từ đi toilet ra, không cẩn thận nghe được lời nói của anh và Bạc Lương Thần.
Cô che giấu tâm tư của chính mình bằng nụ cười.
Làm sao có thể, để Lục Bắc bị thương vì cô, về phần Bạc Lương Thần nói cô mấy câu kia, không đau không ngứa.
Anh ta ngay cả chuyện hại nhà cô tan cửa nát nhà cũng làm ra được, loại người này, không có tâm.
“Vậy em ở đây chờ anh, anh đi lấy xe.” Lục Bắc nói xong, đem áo khoác của mình khoác lên vai Chung Hi, bước nhanh về phía bãi đỗ xe.
Chung Hi ở trong gió đêm rùng mình một cái, thuận tay quấn quần áo chặt một chút.
Cô nhìn Lục Bắc rời đi, đồng thời cũng nhìn thấy một chiếc xe khác từ bên kia chạy tới, biển số 4411.
Đây là xe lái riêng của Bạc Lương Thần, bình thường, lúc anh ta tự lái xe sẽ lái chiếc này.
Chung Hi theo bản năng quay đầu đi, không muốn gặp anh ta.
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, Bạc Lương Thần lại lái xe dừng lại bên cạnh cô, còn hạ cửa kính xe xuống: “Lên xe.”
Khảong cách chỉ có vài bước, Chung Hi sửng sốt hai giây: “Anh nhận nhầm người rồi.”
Người đàn ông nắm chặt tay lái, nghiêng đầu, mắt lạnh băng: “Khuôn mặt này của em, hóa thành tro tôi cũng nhận ra, lên xe, chúng ta nói chuyện.”
Tầm mắt anh xẹt qua áo khoác trên người cô, càng không có kiên nhẫn.
Chung Hi nhìn trái nhìn trái nhìn phải, bước về phía trước vài bước, khom lưng ghé vào cửa sổ bên ghế phụ, mùi rượu nhàn nhạt trên người cô rất giống với hương vị trên người Lục Bắc.
Chọc cho Bạc Lương Thần càng thêm không vui.
“Không phải anh lén đến tìm tôi, để lấy lại tiền thưởng về chứ! Nếu anh làm chuyện gì đó mờ ám, tôi nhất định sẽ tìm paparazzi phơi bày anh ra ánh sáng.”
Thô tục, thấp kém.
Cô vừa mở miệng, tất cả đều là tiền.
Làm gì có chút dáng vẻ của thiên kim tiểu thư!
Loại phụ nữ này, dù để cho anh ta vướng bận trong lòng, cũng nhất định là bởi vì thống hận.
Bạc Lương Thần nhìn chằm chằm mặt cô: “Chung Hi, sao giờ cô thô tục như vậy.”
Chung Hi không khỏi nở nụ cười: “Bạc tổng, có lẽ anh không hiểu rõ tình huống gần đây của tôi, tôi không đi trộm cướp bóc, đã rất tốt rồi, với cả, tôi nhắc nhở anh một câu, giữa chúng ta, không có gì để nói.”
“Trừ khi, anh quỳ xuống xin lỗi tôi.”
“Cho dù như vậy, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh, cho nên, anh ở cách xa đến đâu, cút xa được bằng đấy cho tôi.”
Chung Hi đứng thẳng người lên, nhất thời, ý cười trong đáy mắt hoàn toàn tiêu tan.
Thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng cô độc.
Cô quay người, quyết định rời đi.
Nhìn bóng lưng hiện rõ trong gương chiếu hậu, Bạc Lương Thần hoảng hốt nhớ tới một chuyện.
Từng là thiên kim Chung thị xinh đẹp tự tin, tràn ngập ánh hào quang, hình như là bị anh ta tự tay hủy diệt.
Trước khi lên xe, Chung Hi liếc nhìn phía Vũ Tiểu Thiếu. Vừa rồi ánh mắt của bọn họ làm cô rất khó chịu.
Nhưng dù sao đây cũng là cuộc thi chính thức, Chung Hi không suy nghĩ miên man nữa, ngồi vào trong xe.
Tiếng reo hò bên ngoài bị cửa sổ xe chặn lại.
Chung Hi đội mũ bảo hiểm cẩn thận, hít sâu một hơi.
Có lẽ Bạc Lương Thần lại đến đây xem trận đấu này.
Anh ta đến thì càng tốt, để cho anh ta tận mắt chứng kiến cô đạt giải quán quân như thế nào!
Chung Hi nén giận, chăm chú nhìn vạch đích đằng xa. Cô nhất định phải chiến thắng!
Lục Bắc ở bên cạnh nói đùa: "Các tuyển thủ khác nhìn thấy ánh mắt này của em sẽ bị dọa chạy mất dép."
Cơ mặt Chung Hi giãn ra: "Thế thì càng tốt."
Ánh sáng phát ra trên người cô khắc sâu trong lòng Lục Bắc, anh ta cũng tự đưa ra một quyết định.
Trọng tài thổi còi chuẩn bị.
"Chung Hi à, sau cuộc thi này, nếu như chúng ta giành giải nhất thì anh có chuyện muốn nói với em." Ánh mắt Lục Bắc chợt thay đổi, anh ta nhanh chóng tập trung tinh thần vào trận đấu, bàn tay cầm chắc vô lăng.
“Chúng ta nhất định phải về nhất!” Chung Hi không chú ý tới ẩn ý trong câu nói của anh ta.
Lục Bắc nở nụ cười sâu xa.
Thời gian đếm ngược về không, tất cả các xe gần như chạy khỏi vạch xuất phát trong nháy mắt.
"Đường đua trong cuộc thi lần này có thêm đường đất và đường núi, lộ trình dài gấp đôi. Đây là thử thách đối với cả người lái xe lẫn phụ lái. Hơn nữa, hôm nay còn mưa dầm, tay đua khó mà kéo giãn khoảng cách... Khoan đã! Xe số bốn đã vượt lên đầu!"
"Hắc Mã là người đầu tiên vượt qua chặng đường đất với ưu thế tuyệt đối, xe của anh ấy có chuyện gì thế kia? Xe gần như bay lên trong bùn đất, vậy mà vẫn vững vàng! Thao tác này quá đỉnh!"
MC rất kích động, trên màn hình chiếu gò má xinh đẹp của Chung Hi trên ghế phụ.
"Phụ lái của Hắc Mã lần này vẫn là tay đua nữ xinh đẹp. Chúng ta hãy cùng chờ xem hôm nay Hắc Mã có thể tạo nên kỳ tích một lần nữa hay không!"
Khắp khán đài vang lên tiếng hô: "Hắc Mã!"
Lúc này, trong khu vực xem thi đấu VIP.
Lương Tổng đang nịnh nọt Bạc Lương Thần.
"Bạc tổng, cuộc thi lần này của chúng ta có tầm ảnh hưởng cực lớn, nhất định sẽ giúp ích rất nhiều cho hình tượng của quý công ty. Lát nữa cuộc thi kết thúc, không biết Bạc Tổng có muốn trao giải cho quán quân hay không?"
Nếu Bạc Lương Thần có thể xuất hiện trước ống kính thì chắc chắn sẽ là điểm nóng có một không hai!
Bạc Lương Thần hờ hững nhìn hình ảnh phát sóng trực tiếp trên màn hình, sau đó nâng ngón tay thon dài chỉ vào chiếc xe số bốn đang dẫn đầu: "Bọn họ sẽ thắng sao?"
"Rất có thể!"
Lương Tổng cho rằng Bạc Lương Thần có hứng thú với xe số bốn của Lục Bắc, thế nên ông ta lập tức giới thiệu: "Tuyển thủ Hắc Mã là người có khả năng đạt giải vô địch trong cuộc thi lần này của chúng ta. Hơn nữa, bọn họ tìm được một cô nàng phụ lái vừa cực kỳ xinh đẹp lại vừa có thực lực.
Bạc Lương Thần siết chặt ghế, khớp xương trên ngón tay thon dài căng ra.
Anh chậm rãi gằn ra một câu: "Nếu bọn họ là quán quân thì tôi sẽ đích thân trao giải cho cô ta."
Lương Tổng vui mừng ra mặt, lập tức sai cấp dưới đi chuẩn bị.
Nhưng ông ta không chú ý tới đôi mắt đen như vực sâu của Bạc Lương Thần loáng thoáng bộc lộ cảm xúc bị đè nén.
Chung Hi không chỉ tham gia vòng loại, mà còn tiếp tục xông pha với Lục Bắc, công khai tham dự cuộc thi chính thức.
Cô muốn làm gì? Dựa vào nhà họ Lục để leo cao sao?
Bạc Lương Thần nghĩ đến chuyện Chung Hi che giấu quá khứ, lại thấy cô và Lục Bắc giao du quen biết không phải ngày một ngày hai, có lẽ anh đã bị cắm sừng từ lâu rồi.
Tâm tư trăm mối cuối cùng biến thành nụ cười lạnh lùng nơi khóe môi.
Đúng lúc này, MC hét lên đầy kích động: "Đuổi kịp rồi! Xe số hai và xe số ba đều bám sát Hắc Mã! Họ sắp chạy vào đường núi, sắp vượt qua sao? Đây đúng là một cơ hội tốt để vượt qua, nhưng thật sự có thể được như mong muốn ư?
Bạc Lương Thần híp mắt, nhìn rõ xe số bốn phải giảm tốc độ dưới sự truy đuổi của tay đua khác.
Anh ngả người ra đằng sau, không hiểu sao tâm trạng lại tốt hơn.
Sao nào Chung Hi, cô không làm được phải không?
Nếu cô cầu xin anh, có lẽ anh sẽ bảo ban tổ chức trao cho cô giải thưởng tham dự đặc biệt. Còn chuyện nở mày nở mặt đoạt giải ấy à, người nhà họ Chung đừng mơ.
Cuộc thi vẫn đang diễn ra.
"Lục Bắc, giảm tốc độ!"
"Gì cơ? Không được..." Lục Bắc nắm chặt vô lăng, điều khiển một cách khó khăn.
Họ vẫn luôn dẫn đầu, sao có thể thả lỏng vào lúc này.
"Nghe em!"
Đối mặt với hoàn cảnh bị Vũ Tiểu Thiếu và Bạch Bân kìm kẹp, Chung Hi vô cùng bình tĩnh, hơn nữa còn nhanh chóng chỉ ra một con đường chếch: "Hướng chín giờ, giảm tốc độ vượt qua."
Bên kia là khu vực nguy hiểm nhất, xóc nảy nhất chặng đường núi.
Không có chiếc xe nào đi lối này.
Xoẹt!
Bánh xe cọ vào tảng đá, cực kỳ nguy hiểm.
Chiếc xe số hai của Vũ Tiểu Thiếu lại va vào xe của họ, ép Lục Bắc buộc phải xoay vô lăng né tránh.
Đây là lần thứ năm rồi.
Có lẽ khán giả xem trên màn hình sẽ không thấy rõ, nhưng tay đua là người có cảm nhận trực tiếp nhất.
Ánh mắt Chung Hi tràn đầy lạnh lùng. Vũ Tiểu Thiếu muốn hất bọn họ ra khỏi đường đua, không chỉ muốn bọn họ mất tư cách dự thi, thậm chí còn muốn bọn họ bị lật xe, muốn lấy mạng bọn họ!
Thủ đoạn này thật bỉ ổi...
"Lục Bắc, hãy tin em, em sẽ không để cho đầu của anh biến thành tổ ong vò vẽ đâu!" Chung Hi đã điều chỉnh xe xong: "Đi thôi, cho dù là đường cùng thì cũng có một con đường sống!"
Lục Bắc siết chặt vô lăng.
Đột nhiên anh ta nhoẻn miệng cười: "Đừng nói là đường cùng, cho dù em bảo anh chết vì em..."
Anh ta cua gấp, xe chạy vào vách núi dựng đứng kia, cứng rắn san bằng một con đường.
Cơn xóc nảy dữ dội và bão cát bên ngoài đã át mất câu nói dang dở của Lục Bắc.
Đôi mắt Chung Hi bỗng co rụt lại, cô biết biện pháp này mạo hiểm cỡ nào, nhưng chỉ cần gần thêm một chút thôi!
MC trông thấy sự thay đổi của xe số bốn, lập tức đứng bật dậy.
"Hắc Mã định làm gì?"
"Anh ấy muốn cắt đuôi xe khác sao? Anh ấy đi vào con đường kia quá nguy hiểm, chẳng khác nào thiêu thân lao đầu vào lửa!"
"Xe y tế lập tức đi chuẩn bị!"
"Đoàn đội của Hắc Mã đã chạy theo, đây là sách lược họ đã bàn bạc trước đó hay là xe của Hắc Mã mất kiểm soát? Anh ấy đang đi tuyến đường hình chữ S, phía trước là vách đá. Rốt cuộc anh ấy định làm thế nào?"
Rầm!
Âm thanh va đập mạnh vang lên trong sân thi đấu.
Người đàn ông vốn ngồi thẳng lưng trên sofa, hiện giờ dưới đáy mắt đong đầy vẻ lo lắng ngoài tầm kiểm soát, nhưng ngay sau đó lại biến thành lửa giận.
Giọng anh lạnh lùng tột độ: "Chuyện gì thế này?"
"Thưa Bạc Tổng, hình như xe số bốn bị lật xe." Lương Tổng bắt đầu run lẩy bẩy: "Trên xe số bốn là tiểu thiếu gia nhà họ Lục, nếu cậu ấy có mệnh hệ gì thì phải làm sao đây?"
Bạc Lương Thần nhìn màn hình chằm chằm, quanh người tỏa ra hơi thở lạnh lùng.
Nhưng không có ai biết điều Bạc Lương Thần để ý không phải là tính mạng của Lục Bắc, mà là người bên cạnh anh ta.
"Cứu-người!"
Giọng nói lạnh lùng tựa rơi xuống vực sâu, dường như muốn xuyên qua bão cát mênh mông trên sân thi đấu.
"Vâng, thưa Bạc Tổng!" Trợ lý Mẫn lập tức tổ chức cứu viện.
Lúc này Lương Tổng đã đổ mồ hôi đầm đìa, cầu nguyện cho Lục Bắc tuyệt đối đừng xảy ra chuyện, nếu không thì tất cả bọn họ phải chôn cùng!
Chương 32 Chung Hi, cưới tôi đi
Không biết là ai đã nói câu: “Kế hoạch lên tuyến đường thi đấu này đều là do mấy tay lái phụ hoàn thành hết đấy, Hắc Mã đã từng trải qua một năm ra sân đấu trận mùa giải, hẳn là sẽ không mắc sai lầm như vậy, có phải là trách nhiệm của cô gái tay lái phụ kia không?”
Vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng dường như bị đóng băng.
Người nọ phát giác được sát khí mãnh liệt, sau đó Bạc Lương Thần dùng tay ra hiệu, người lắm lời đã bị dẫn ra ngoài.
Anh giật cúc áo màu vàng trên cổ, che dấu lo lắng trong lòng.
Giọng nói của người dẫn chương trình lại một lần nữa vang lên: “Đó là cái gì vậy!”
Tiếp đó, tất cả mọi người nhìn thấy chiếc xe đua ngông cuồng lao ra dưới cát.
Người dẫn chương trình hét lên: “Hắc Mã vẫn còn sống! Hơn nữa anh ấy đã chạy thoát khỏi vòng vây, một lần nữa dẫn đầu!”
“Trời ạ, đây tuyệt đối là trận thi đấu hôm nay, không, là một màn đặc sắc nhất của trận thi đấu quý này, tuyệt cảnh phùng sinh*, Hắc Mã, là thần núi!”
*Tuyệt cảnh phùng sinh: sống sốt trong tình huống tuyệt vọng.
Vốn là một con đường cùng, cứ thế mà bị bọn họ xông ra.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào chiếc xe trên màn hình, bánh xe phía sau lắc lư không chịu nổi, thân xe cũng bởi vì va chạm dữ dội dẫn đến biến dạng, nhưng cho dù vậy, bọn họ dưới sự theo dõi của tất cả mọi người, vượt qua vạch đích ở vị trí đầu tiên.
Tiếng reo ho của toàn trường đấu đinh tai nhức óc.
Mây đen trong con ngươi Bạc Lương Thần chậm rãi tản đi, anh nhìn màn hình, ngồi trở lại ghế, lạnh nhạt hỏi: “Vừa rồi, anh nói muốn tôi đi trao giải cho mấy cô ấy?”
Lương tổng phục hồi tinh thần, nghe được một câu như thế, lập tức gật đầu như mổ thóc: “Nếu như Bạc tổng anh nguyện ý...”
Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên một nụ cười, lạnh lùng nói một câu: “Có thể.”
Sau khi về đích.
Lục Bắc và Chung Hi cùng nhau cởi mũ bảo hiểm xuống, nhìn quanh toàn trường, tất cả mọi người đều hoan hô hò hét vì bọn họ.
Lục Bắc hưng phấn hô to, “Thắng, chúng ta thắng!”
Những người trong đội của bọn họ cũng đồng loạt đi đến và bao quanh hai người.
“Lục Bắc, anh thật sự khiến chúng tôi toát mồ hôi hột!”
“Chung Hi, em không sao chứ? Không bị thương chứ! Tôi đã bảo hai người các cậu mà đúng là cặp đôi hoàn hảo về hành động và suy nghĩ...”
Lục Bắc đắc ý cười ha ha, ôm lấy bả vai Chung Hi, “Có Chung Hi ở đây, núi đao biển lửa tôi cũng xông vào!”
Tiếng reo hò vẫn tiếp tục.
Tầm mắt Chung Hi rơi vào trên người Vũ Tiểu Thiếu đang tức giận đạp xe, sau đó, chú ý tới đám người đang xao động ở đằng xa, cô lạnh lùng nhìn qua, nhìn chằm chằm bóng dáng thon dài kia.
Sợ cô thắng, khiến bọn họ bị người khác châm chọc à?
Không từ thủ đoạn, hèn hạ vô sỉ.
Chung Hi hận đến nghiến răng, nếu vừa rồi xe chỉ lệch đi vài cm, bọn họ sẽ bị lật xe tại chỗ, kể cả không chết, vẫn bị trọng thương.
Nếu không phải bọn họ nhiều năm ăn ý, với Lục Bắc trình độ cao, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Mà những thứ này, đều là do Vũ Tiểu Thiếu và Bạch Bân phối hợp gây ra.
Có lẽ, người sai khiến sau lưng bọn họ, là người đàn ông kia?
Bạch Bân túm lấy Vũ Tiểu Thiếu, lôi kéo anh ta đi tới trước mặt Chung Hi: “Vừa rồi chúng tôi...”
Anh ta muốn giải thích.
Chung Hi cắt ngang lời của anh ta: “Nói cho Bạc Lương Thần biết, ân oán của tôi và anh ta, đừng có liên lụy đến người khác, thật xấu tính.”
Cô nói xong, xách mũ bảo hiểm, đi về phía bục trao giải.
Lục Bắc thấy thế vội vàng đi theo, đồng thời cũng thấy được Bạc Lương Thần đối diện đang đi tới trước mặt, theo sau là cả một đống người.
“Chung Hi!”
Lục Bắc nhíu mày, đi trước một bước kéo Chung Hi lại, anh ta biết cơ hội chỉ có lúc này đây.
“Hả?”
Chung Hi quay đầu lại, chú ý tới vết trầy xước nhẹ trên trán Lục Bắc, hàng lông mày nhíu chặt.
Tất cả là do cô đã ở trên chiếc xe đó, nên anh ta mới liên lụy bị thương.
Cô nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Lục Bắc, có thêm vài phần áy náy.
Lục Bắc cúi đầu, nắm cổ tay mảnh khảnh của Chung Hi, trịnh trọng mở miệng: “Vừa rồi anh đã nói với em, nếu được quán quân, anh có chuyện muốn nói cho em.”
Chung Hi gật đầu: “Anh nói đi.”
“Thật ra...”
Lục Bắc đưa tay sờ vào trong túi quần.
“Lục thiếu, chúc mừng.”
Bạc Lương Thần đứng lại ở phía sau bọn họ, ánh mắt cao ngạo lại sắc bén, tuy nói lời này với Lục Bắc, nhưng ánh mắt của anh lại dừng lại trên người Chung Hi.
Từ trên xuống dưới, từ sợi tóc đến lòng bàn chân của cô đều nhìn một lượt.
Cho đến khi xác nhận, cô không sao.
Cơn tức giận khó hiểu trong lòng anh, mới bình phục một chút, nhưng nhìn Lục Bắc nắm cổ tay cô, giọng của anh vẫn không vui: “Không nghĩ tới, trận đấu đặc sắc hơn tôi tưởng tượng..”
Chung Hi cắn răng, đáy mắt tràn đầy phòng bị cùng hận ý.
Cô chắn ở phía trước Lục Bắc, đối mặt với Bạc Lương Thần: “Khả năng khiến Bạc tổng thất vọng rồi, chúng tôi còn sống, hơn nữa còn giành được quán quân! Lát nữa, tiền thưởng của tập đoàn Bạc thị sẽ vào túi của tôi.”
Cô phòng bị lại khiến sự tức giận của Bạc Lương Thần biến mất.
Chỉ là, anh chỉ cười thầm, không để bụng: “Nhưng mà chỉ có hơn mười vạn mà thôi, nếu mấy người đã khốn cùng đến nước này, Bạc thị còn có quỹ từ thiện.”
Mấy trăm ngàn mà thôi, đối với anh mà nói, không đáng để nhắc tới.
Đây rõ ràng là đang châm chọc bọn họ.
Đôi lông mày của Chung Hi khẽ nhíu, nâng cằm lên, dường như trở lại thân phận thiên kim Chung thị một lần nữa, khiêu khích trước mặt mọi người: “Vậy trước tiên cảm ơn Bạc tổng, bất quá tôi còn chưa đến mức nịnh hót lấy lòng như anh, hiện tại, tôi chính thức thông báo cho anh biết, sau này bất kỳ hoạt động nào tập đoàn Bạc thị đầu tư, tôi đều sẽ tham gia! Hơn nữa, tôi sẽ là nhà vô địch.”
Đúng là lời tuyên bố lớn mật, nhưng cô nhất định phải giữ ánh mắt kiên định, không để cho người khác hoài nghi năng lực của cô một chút nào.
Ngược lại sẽ tưởng rằng, cô phải đủ tự tin, mới có thể nói như vậy.
Trong lúc nhất thời, người xung quanh ồn ào lại im bặt, thầm nghĩ, vợ cũ của Bạc tổng cũng quá can đảm, công khai khiêu chiến với Bạc Lương Thần.
Nghe vậy, sự tức giận trong mi tâm người đàn ông càng thêm nồng đậm, cố nén mới không phát tác tại chỗ, ở phía sau anh đã có vệ sĩ muốn đẩy Chung Hi ra.
Nhưng cô kịp thời xoay người, kéo Lục Bắc đứng lên bục nhận giải.
Đây là thời khắc huy hoàng thuộc về cô, để cho Bạc Lương Thần cùng những người ước gì cô chết mở mắt nhìn thật kỹ, Chung Hi cô, còn sống trở về.
Trên màn hình lớn, xuất hiện bóng dáng Chung Hi và Lục Bắc.
Có người khán giả hô to: “Tay lái phụ của Hắc Mã cũng đẹp quá! Quan hệ của hai người bọn họ là như thế nào vậy?”
“Tình nhân à? Không thể nào!”
Một tiếng này truyền vào trong trường đua, giờ phút này, Chung Hi và Lục Bắc cùng đứng chung một chỗ, hưởng thụ tiếng reo hò của toàn trường.
Tay dưới tay áo của Bạc Lương Thần nắm chặt thành quyền, ánh mắt cũng lạnh đến cực hạn.
Không hiểu sao anh cảm thấy, ánh mặt trời hôm nay, đặc biệt, chói mắt.
Người phụ trách lập tức để cho cô gái bên lễ nghi lấy cúp ra: “Bạc tổng, mời đi.”
Tất cả phóng viên đều chuẩn bị dùng máy quay ghi lại cảnh tượng quý giá này, đây chính là Bạc Lương Thần!
Nhân vật không bao giờ hạ thân phận của mình, xuất hiện trong loại thi đấu nhỏ này.
Ai mà biết được, tự nhiên anh lại có hứng thú đối với hạng mục đua xe, không chỉ đích thân đến hiện trường, còn đến trao giải.
Cũng không biết là ai, lẩm bẩm một câu.
“Tay lái phụ kia sao lại quen mắt như vậy chứ! Có phải Chung Hi không? Trời ạ, cô ấy chính là vợ cũ của Bạc Lương Thần!”
Bạc Lương Thần cư nhiên muốn trao giải cho vợ cũ và Lục thiếu?
Cái này cũng quá kịch tính.
Bạc Lương Thần cất bước tới, trên mặt là vẻ âm trầm, chỉ có Chung Hi đứng ở trước mặt anh quen thuộc loại ánh mắt này, Bạc Lương Thần đã bị cô chọc giận.
Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ cong, tâm trạng càng lúc càng tốt.
“Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói!”
Lục Bắc bỗng nhiên mở miệng, cầm lấy micro trong tay người dẫn chương trình, trước mặt toàn trường, quỳ một gối trước mặt Chung Hi, “Chung Hi, anh thích em, gả cho anh đi.”
Chiếc nhẫn kim cương xuất hiện trong tay anh ta, lấp lánh rực rỡ.
“Wow...”
Toàn trường hét lên.
Chung Hi ngạc nhiên, cô không nghĩ là Lục Bắc muốn nói chuyện này với cô.
Mà ở trước mặt bọn họ, khuôn mặt anh tuấn của Bạc Lương Thần lộ ra ý lạnh, ánh mắt sắc nhọn bộc lộ rõ.
Được, Chung Hi, quyến rũ đàn ông, cô ngược lại đúng là một tay chuyên nghiệp.
Chương 33: Đáp án
Trang phục đua xe của Lục Bắc bị gió thổi, anh ta thắng quán quân, anh ta mới có sức mạnh để nói ra tấm lòng của mình với Chung Hi.
Dưới đài, Tôn Lưu kích động ném mũ lên: “Thằng này khá, tôi biết cậu có ý với cô ấy mà, sau này đoàn xe của chúng ta, đây chính là cặp đôi hợp sức, vô địch thiên hạ!”
“Lục Bắc, của cậu đấy!”
Những người khác cũng ồn ào theo: “Chung Hi, đồng ý cậu ta đi!”
Vô số camera nhắm ngay mặt hai người bọn họ, chuẩn bị chụp lại cảnh tượng thu hút sự chú ý này, tay đua vô địch cúp Xích Diễm đang cầu hôn trên bục nhận giải, đây là một sự kiện lãng mạn cỡ nào.
Chỉ là...
Chung Hi nhíu mày, đáp án của cô nhất định sẽ khiến Lục Bắc sượng mặt.
Lúc này, tiếng hoan hô dần dần nhỏ đi, tất cả mọi người đều phát hiện nữ chính ở trên bục vẫn chưa mở miệng.
“Có phải cô ấy ngại không?”
“Hắc Mã đẹp trai như vậy, nghe nói hoàn cảnh gia đình cũng vô cùng tốt, vì sao nhất định phải tìm một người đã từng kết hôn?”
“Cầu hôn cô ấy ngày trước mặt chồng cũ của cô ấy, công tử nhà họ Lục đang cố ý đối nghịch với Bạc Lương Thần đấy!”
Tiếng bàn tán liên tục vang lên.
Dưới sự thêm thắt của những lời bàn tán, sự tức giận trong đáy mắt Bạc Lương Thần càng thêm nồng đậm.
Anh gắt gao nhìn chằm chằm Chung Hi, tựa như chỉ cần cô mở miệng đồng ý ngay một giây sau, sẽ bị anh hung hăng bóp chết.
Vô luận câu trả lời của cô là như thế nào, nhất định cũng sẽ khiến Bạc Lương Thần trở thành chủ đề nói chuyện của mọi người trong những lúc rảnh rỗi.
Chung Hi, đây có phải là vở kịch cô với Lục Bắc cố tình diễn không?
Ánh mắt lạnh như băng kia, ghim ở trên người Chung Hi, phảng phất như đâm thủng cơ thể cô.
Trên đài, Lục Bắc nâng nhẫn kim cương, từ tốn trịnh trọng nói: “Chung Hi, anh không phải chỉ cao hứng nhất thời, anh rất chắc chắn hiện tại mình đang làm gì.”
“Anh biết rõ mấy năm qua em đã vô cùng đau khổ, nhưng đời người luôn phải tiến về phía trước, anh nguyện ý làm bạn cùng em để thoát khỏi sương mù người kia để lại!”
“Bất kể đáp án của em là gì, anh vẫn nguyện ý chờ!”
“Làm người phụ nữ của anh, anh sẽ bảo vệ em, cho đến khi anh chết!”
Lời thề cầu hôn cảm động ở đây được mọi người chứng kiến, trong khán phòng tiếng hò vang từng đợt: “Ở bên nhau! Ở bên nhau!”
Lòng Chung Hi hơi xao động, chiếc nhẫn kia rất đẹp, chỉ cần cô nói một câu nguyện ý, sẽ không cần phải lo lắng nợ nần của Chung thị, không cần đối đầu với thù hận, thậm chí có thể thay hình đổi dạng, bình an sống tiếp nửa đời sau.
Nhưng mà, cô buông xuống được sao?
Quá khứ tràn đầy tro bụi, còn cả...
Cô vô tình liếc nhìn về phía bóng dáng bên cạnh, ánh mắt mang theo uy lực mãnh liệt kia vẫn luôn đeo bám bao phủ trên người cô.
Cô hơi rũ mắt, cũng không nhớ rõ, lần trước cô bị người ta chú ý như vậy là ở chỗ nào?
Khi cô xuất hiện trong đám cưới thứ hai của Bạc Lương Thần, tại tòa án cô bị phán xét, hay là, khi cô mặc váy cưới, gả cho Bạc Lương Thần?
Cô như vậy, tựa hồ sẽ luôn mang đến vận xui cho người bên cạnh.
Vũng bùn này đã đủ bẩn rồi, Lục Bắc tốt như vậy, sao cô có thể nhẫn tâm kéo anh ta xuống nước.
Hàm răng Chung Hi buông lỏng, bên trong môi hơi chảy ra chút máu đắng ngắt như vậy.
Người như cô, không nên liên lụy Lục Bắc, cô không xứng có được tình yêu nữa.
Chung Hi cúi đầu xuống, bỗng nhiên nở nụ cười.
Bạc Lương Thần vẫn luôn ở bên cạnh nhìn cô chăm chú, ánh mắt khẽ dao động, trong khoảnh khắc anh hoảng sợ.
Anh không phân biệt được ý cười của Chung Hi lúc này, cô đây là, muốn đồng ý?
Đáy mắt người đàn ông ngập tràn ý lạnh, có một sự ghen ghét không hiểu sao tuôn ra khiến anh không vui.
Anh lạnh mặt, gõ đồng hồ đeo tay với đằng sau.
Trợ lý Mẫn lập tức nói chuyện với phía người phụ trách: “Bạc tổng còn có lịch trình phía sau, hãy mau chóng kết thúc lễ trao giải.”
“Dạ dạ dạ!”
Lương tổng vội vàng ra lệnh cho người bên dưới.
Lúc này, Lục Bắc đã căng thẳng mức lòng bàn tay phát lạnh.
Anh ta nhỏ giọng nói: “Chung Hi, cho anh một đáp án.”
Trong mắt anh ta tràn đầy chờ mong, chỉ cần cô nói một câu, cho dù vì cô mà phải chống lại cả đế chế thương nghiệp Bạc thị, anh ta cũng không tiếc.
Trên bục nhận giải, gió nhẹ thổi lên mái tóc lòa xòa trên trán Chung Hi, lộ ra đôi mắt rõ ràng đang gượng cười, nhưng bên trong con ngươi lại là sự tĩnh mịch trống trải.
“Lục Bắc, đừng náo loạn nữa, đây là tối hôm qua anh mua ở chợ đêm phải không?”
Chung Hi nói đùa một câu, phá vỡ bầu không khí đóng băng trên bục nhận thưởng.
Giọng nói của cô cũng theo micro, truyền đến trong tai của mỗi người trên toàn trường.
Không phải chứ, chẳng lẽ đây chỉ là một trận đùa vui à?
Chung Hi vươn tay, hơi dùng lực, kéo Lục Bắc lên, tay cô cũng thuận thế nhận lấy chiếc nhẫn kim cương kia, ở trong lòng bàn tay xoay chuyển một cái.
LOVEERKIN, thương hiệu kim cương hàng đầu thế giới, kích thước của cấp độ khoan, chỉ cần liếc mắt nhìn, đã biết giá cả vô cùng xa xỉ.
Nhưng vô luận là mấy năm trước, hay là hiện tại, Chung Hi sẽ không bị lay động.
Cô biết Lục Bắc là độc đinh của nhà họ Lục, cũng biết tập đoàn Lục thị tuy rằng không địch lại được Bạc Lương Thần, nhưng cũng là dòng họ giàu sang quyền thế có danh tiếng ở Vân Thành.
Nhưng cô là người nhận định chuyện gì thì sẽ không thay đổi, giữa cô và Lục Bắc, không có duyên tình yêu.
Suy nghĩ vừa rồi bỗng nhiên xuất hiện trong đầu, về sau sẽ không có nữa.
“Chung Hi, anh không nói đùa.”
Mi tâm Lục Bắc ngưng trọng, anh ta nắm lấy cánh tay cô, lần đầu tiên, dùng sức kéo về phía mình.
Chung Hi giãy giụa, cảm giác đau đớn khiến cô nhìn về phía Lục Bắc.
Loại ánh mắt này, xa lạ đến cực điểm.
“Thực xin lỗi...”
Lục Bắc luống cuống, vội vàng buông lỏng tay ra.
Nhưng Chung Hi không cho anh ta cơ hội giải thích, chỉ cười, đem chiếc nhẫn kim cương kia nhét vào trong túi áo đua xe Lục Bắc, “Được rồi, thời gian của mọi người đều rất quý giá, tiếp tục trao giải đi!”
Bởi vì mấy câu nói này của cô, con ngươi tràn ngập sương mù của Bạc Lương Thần bỗng sáng ngời, một tay anh nâng chiếc cúp cũng không nhẹ lắm, ném vào trong tay Lục Bắc.
“Lục thiếu nhất định phải dùng loại chuyện riêng này, chiếm dụng thời gian của mọi người sao?”
Ngay cả người quay phim cũng cảm nhận được khí lạnh như băng, hít thở không thông cũng không dám lên tiếng.
Vị Bạc tổng này nhất định là bởi vì chờ quá lâu, cho nên tức giận.
Chung Hi lười để ý tới Bạc Lương Thần sáng nắng chiều mưa, cô cầm lấy chỗ khác của chiếc cúp, bắt đầu cùng những người khác trong đoàn chúc mừng, còn không quên dùng khuỷu tay đụng vào Lục Bắc còn đang ngẩn người.
“Đang trực tiếp đấy!”
Lục Bắc đành phải gượng cười, một tay ôm bả vai cô lại, huýt sáo với ống kính: “Trận đấu tiếp theo, chúng ta vẫn có thể làm quán quân!”
“Hắc Mã, quán quân!”
Hào khí toàn trường lại một lần nữa được đốt lên...
Đôi mắt lạnh lùng của Bạc Lương Thần nhìn chăm chú vào hai người, đè nén cơn giận dữ trong lòng, đi xuống cùng Lương, xoay người rời đi.
Chung Hi đứng trên sân khấu, kiên định nắm chặt cúp.
Cô đã từng nói rồi, cô sẽ chiến thắng!
Mà lúc này, hình ảnh phát sóng trực tiếp của lễ trao giải, khiến sắc mặt mẹ Lục-Hàn Chỉ Mân ở trước TV tức giận tái mét.
“Con nhỏ đấy đến tột cùng đã hạ bùa mê thuốc chú gì cho con mình vậy?”
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Lục Bắc đều ở cùng với những người trong đoàn xe, đối với chuyện của công ty và chuyện trong nhà thì thờ ơ hờ hững, thì ra là bởi vì Chung Hi.
Chỉ vì một người phụ nữ mà người khác không cần, lại dám để cho con trai của bà quỳ xuống trước mặt mọi người, quan trọng nhất là, cô ta còn dám từ chối con trai của bà?
Hàn Chỉ Mân tức giận nghiến chặt răng.
“Lập tức gọi thư ký Trương tới cho tôi!”
“Vâng, phu nhân.”
Chương 34: Chỉ có thể làm bạn
Lễ trao giải kết thúc.
Bạc Lương Thần ngồi trên xe đi tới công ty.
Trên tay anh là một phần tài liệu nặng trịch, tập đoàn Chung thị trước kia, đã chính thức đổi tên thành tập đoàn Thần Vũ.
Ở tài liệu cuối cùng, là một tờ hóa đơn trả nợ.
Bạc Lương Thần híp mắt lại, ngón tay xẹt qua con số kia.
Trợ lý Mẫn ngồi ở ghế lái phụ, thấp giọng báo cáo: “Bạc tổng, sau khi nhà họ Chung phá sản, Chung Hi phải tiếp quản toàn bộ nợ nần từ công ty, nói cách khác, bây giờ anh là chủ nợ của cô ấy.”
Bạc Lương Thần tiện tay ném tờ hóa đơn sang một bên.
Trong đầu anh không thể xua đi được, hình ảnh Chung Hi ở nơi hôn lễ ngày đó, biểu lộ khi bị vạch trần mặt dây chuyền kia, còn có vừa rồi ở trên bục nhận giải, dáng vẻ của cô dường như muốn đồng ý với Lục Bắc.
Hai khuôn mặt, tất cả đều là dáng vẻ anh chưa từng được biết.
“Tìm một công ty đại lý, đi giục nợ.”
“Vâng, Bạc tổng, sẽ sắp xếp ngay lập tức.”
Đáy mắt người đàn ông tựa như vực sâu, lúc bọn họ kết hôn, Chung Hi biết rõ mình mới là ân nhân cứu mạng, nhưng vẫn giấu diếm đến khi anh và Ôn Nguyễn Nhi cử hành hôn lễ, ý đồ của cô là gì?
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay gõ lên đầu gối từng cái một, anh sẽ làm cho Chung Hi hiểu được, trò chơi báo thù nay, trước sau đều là anh định đoạt.
......
Khán giả bên ngoài gần như đã rời đi, chỉ còn các phóng viên vẫn còn chờ đợi bên ngoài. <
Chung Hi ngồi thật lâu trong phòng thay đồ, cô nhìn từng tin nhắn đòi nợ hiện trên điện thoại di động, vô cùng lo lắng gãi tóc.
Năm đó ai ngờ những chủ nợ kia ủy thác cho một công ty cho vay đến đòi nợ cô.
“Chung tiểu thư, nếu cô không trả hết nợ trong tháng này, chúng tôi sẽ tự mình tới cửa, gặp mặt nói chuyện với cô.”
“Chung tiểu thư, trốn tránh cũng không có ý nghĩa gì đâu.”
“Vừa mới nhìn thấy phong thái của cô trên sân đấu, tiền thưởng của trận đấu này có lẽ sẽ không ít đâu.”
Chung Hi hít sâu một hơi, những con đỉa hút máu người này, nhưng điều khiến cô càng không hiểu là, sau khi cô ra tù, chưa từng bị những người này quấy rầy, như thế nào mà cùng một lúc kéo nhau xuất hiện vậy!
Nghĩ đến con số khổng lồ kia, một chút sức lực Chung Hi cũng không gượng dậy nổi, vui sướng đoạt được giải quán quân vừa rồi cũng không cánh mà bay.
Điện thoại di động lần nữa vang lên.
Lòng bàn tay cô chấn động, lại còn gọi điện thoại tới?
Cô đang định cúp máy, phát hiện là Tôn Lưu gọi tới.
“Chung Hi, chúng ta phải đi đến tiệm cơm rồi, em mau ra ngoài đi, hôm nay Lục Bắc mời khách, đến quán rượu Nam Tương, chúng ta phải làm thịt cậu ấy một trận thật đã.”
Chung Hi buông điện thoại xuống, di chuyển ra ngoài tụ họp với bọn họ.
Tiệm cơm đó rất nổi tiếng, hơn nữa người bình thường không thể chi trả nổi, cũng chỉ có một số nhân vật nổi tiếng trong xã hội mới có thể ra vào.
Trước kia Chung Hi từng cùng Bạc Lương Thần tới đây một lần, nhưng cũng chỉ có một lần đó.
Mới đến cổng, đã nhìn thấy tòa kiến trúc châu u tỏa sáng rực rỡ trong bóng đêm.
“Oa, ăn một bữa cơm ở chỗ này mất bao nhiêu tiền nhỉ?”
“Chậc chậc, trên lầu còn có suối nước nóng của tiệm cơ!”
“Lục thiếu, khiến cậu tiêu tốn rồi!” Mấy chàng trai trong đoàn đứng thành một hàng, đồng loạt cúi người với Lục Bắc, “Nhờ phúc của cậu!”
Lục Bắc đeo túi xách, đẹp trai ngời ngời chỉ tay ra hiệu: “Các anh em, hãy xông lên.”
Một đoàn người vô cùng náo nhiệt đi vào trong thang máy, bởi vì bọn họ quá mức sôi nổi, thu hút không ít mấy người thượng lưu chú ý.
“Mấy tên nhà quê chỗ nào tới vậy!”
“Kệ đi, có khi là đám nhà giàu nào mới nổi.”
Không biết tại sao, thang máy quá tải, chỉ còn lại Lục Bắc và Chung Hi.
Cửa thang máy đóng lại, bầu không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, Lục Bắc xoay người nhìn chằm chằm cô: “Lần này tại anh không lên kế hoạch tốt, lần sau, sẽ không để em có cơ hội trốn thoát, chiếc nhẫn này, trước hết em giữ thay anh, được không?”
Anh ta túm lấy tay Chung Hi, ngang ngạnh nhét chiếc nhẫn vào trong tay cô.
Hàng lông mày của Chung Hi ngưng trệ: “Lục Bắc, anh biết rõ ý em là gì mà.”
“Em sợ anh quê, cho nên mới giữ mặt mũi lại cho anh.” Lục Bắc cúi đầu, tự giễu nở nụ cười: “Vậy, nếu lúc đó ở trên bục người cầu hôn em là Bạc Lương Thần, em cũng sẽ từ chối anh ta như thế à?”
Chung Hi nghe được ba chữ phản cảm này, không khỏi lạnh giọng: “Anh vẫn chưa hiểu ý của em, em...”
“Được rồi, đừng để anh xấu hổ như vậy chứ, coi như, em cầm giúp anh một thứ, đã là bạn bè, sẽ không cự tuyệt chút chuyện nhỏ đấy đâu!”
Anh ta vừa dứt lời, ánh mắt liếc phải một bóng dáng ở cửa.
Trùng hợp đến vậy sao?
Anh ta và Chung Hi đi đến đâu, đều có thể đụng phải Bạc Lương Thần.
Lục Bắc trực tiếp kéo tay Chung Hi, “Đi thôi, phải nhanh chóng đi lên, nếu không, bọn họ sẽ gọi một bàn thức ăn, anh sợ tiền trong thẻ tối nay không đủ thanh toán.”
Chung Hi không kịp nói gì, cửa thang máy đã đóng lại.
Ở cửa, Bạc Lương Thần vừa từ trên xe xuống, bị dội một chút mưa nhỏ.
Anh hẹn đối tác đến đây nói chuyện, mới vào cửa, đã chứng kiến trò hay như vậy.
Xem ra, Chung Hi còn rất vui khi được Lục Bắc theo đuổi đấy! Nhìn thì có vẻ thanh cao, trên thực tế, không phải là thích loại có tiền à? Nếu lúc trước anh không tiền không thế, thiên kim cao cao tại thượng nhà họ Chung cũng sẽ không gả cho anh.
A... Kết quả, Chung Hi hay những người phụ nữ kia vẫn không khác nhau.
Chỉ cần nghĩ như vậy, tức giận trong lòng anh dường như mới giảm đi một chút.
Bạc Lương Thần cau mày, ngay cả đứa bé giữ cửa cũng nhìn ra anh khó chịu.
Trợ lý Mẫn chống chọi với cơn áp thấp này, tiến lên nói, “Bạc tổng, Phương tổng ở hội trường Thủy Vận trên tầng ba.”
“Đi.”
Bạc Lương Thần từ trong kẽ răng mài ra một chữ như vậy, rồi đi vào thang máy.
Lúc đi ngang qua phòng riêng của bọn Lục Bắc, bước chân Bạc Lương Thần dừng lại nửa nhịp, bởi vì anh nghe được rõ ràng âm thanh ồn ào truyền ra từ trong căn phòng.
“Lục Bắc, Chung Hi, hai người nhất định phải tự phạt một ly, thật không nghĩa khí gì cả, ngấm ngầm yêu nhau? Lừa gạt bọn tôi lâu như vậy!”
Chung Hi trực tiếp đẩy Lục Bắc một cái.
“Nhanh, giải thích rõ ràng.”
Lục Bắc nghiêng đầu, vụng về nói: “Chung Hi nói rồi đấy, đây chỉ là trò đùa thôi, chiếc nhẫn kia, thật sự là tôi mua tạm ở chợ đêm đấy.”
Lời này của anh ta, cũng chỉ lừa gạt được mấy người đan ông chuyên ngành kĩ thuật thôi.
LOVEERKIN, phải xếp hàng trước nửa năm, cho dù Lục Bắc nhờ vả bạn bè, cũng chờ hơn ba tháng.
Nhưng Chung Hi không thích, chỉ là nói suông.
Lục Bắc nở nụ cười tự giễu: “Được rồi, mọi người, tôi uống tôi uống! Nếu không, Chung Hi uống nhiều quá, sẽ say mất.”
Mọi người vẫn không tin lắm.
“Vậy cậu ở trên bục nhận giải chân thành tỏ tình, cũng là nhất thời nói bừa hay sao?”
Lục Bắc liếc nhìn Chung Hi một cái, cô vẫn bình tĩnh như cũ, dường như chỉ là người ngoài cuộc, trong lòng anh ta lạnh đi vài phần, gật đầu: “Ngày hôm qua xem một bộ phim thần tượng, diễn cũng ổn phết ấy chứ, này? Mấy cậu đừng chỉ chú ý nói chuyện phiếm, đồ ăn gọi có đủ hay không? Lại đây, thêm một con tôm hùm nữa!”
Nói qua nói lại, mọi người cuối cùng cũng không còn hứng thú truy hỏi hai người bọn họ nữa.
Chung Hi chống cằm, rót cho Lục Bắc một ly rượu, cũng rót cho mình một ly.
Cô nhân lúc bọn họ đang oẳn tù tì uống rượu, không ai để ý đến hai người bọn họ, đụng vào khuỷu tay Lục Bắc, “Vấn đề vừa rồi của anh, bây giờ em trả lời anh, nếu là anh ta, em sẽ đá vào mặt anh ta một cước.”
“Sau đó, nghênh ngang rời đi.”
“Để anh ta trở thành trò cười của khắp cái Vân Thành này.”
Tất cả những gì cô từng trải qua, đều sẽ trả lại gấp trăm lần cho Bạc Lương Thần.
Lục Bắc ngẩn người, rõ ràng anh ta nhìn thấy sự đau đớn xẹt qua trong mắt Chung Hi.
“Chung Hi...” Lục Bắc nhíu mày, muốn ngăn cô uống chén rượu.
Nhưng mà, Chung Hi ngửa đầu, uống cạn.
“Em đã kết hôn đến lần thứ hai rồi, trên con đường tình cảm, em còn lão luyện hơn anh, suy nghĩ thấu đáo hơn anh, Lục Bắc, chúng ta chỉ có thể làm bạn.”
Bạn bè thì không thể tiến thêm một bước nữa.
Chương 35: Anh ta tự tay hủy diệt
Sự náo nhiệt trên bàn đã nhấn chìm lời nói của Chung Hi trong chén rượu, trong lúc lơ đãng cô vô tình để lộ sự bi thương cũng chỉ thoáng qua.
Cô lại nở nụ cười, đôi mắt trong suốt lấp lánh: “Cho nên, Lục Bắc, sau này đừng đùa giỡn với em nữa.”
“Anh...”
Không nói đùa.
Lục Bắc không nói ra miệng, Tôn Lưu bên kia đã giơ chén rượu lên, hét lớn một tiếng: “Nào, các anh em, chúng ta hãy cùng nhau kính nữ thần may mắn của chúng ta, nếu không có Chung Hi gia nhập, lần này Hắc Mã sẽ rất khó để phá tan vòng vây.”
“Đúng, Chung Hi, chúng ta còn chưa từng uống rượu với em đâu!”
“Nào nào nào...”
Tất cả mọi người đều thật lòng cảm ơn Chung Hi, những người quen thuộc Lục Bắc đều biết, trước kia khi anh ta dự thi, chưa từng có ý chí chiến đấu sục sôi như vậy, chỉ sau khi Chung Hi xuất hiện, anh ta mới có khát vọng cháy bỏng với giải quán quân như vậy.
Đối với chuyện xảy ra hôm nay trên bục nhận giải, đó là chuyện riêng của hai người nhà người ta, tất cả mọi người đều có mắt nhìn đấy, không nhắc lại nữa.
Lục Bắc thấy bầu không khí của mọi người tốt như vậy, đứng dậy đi vào toilet.
Không ngoài ý muốn, cũng thấy được Bạc Lương Thần đang định đi vào.
“Không phải là hôm nay Bạc tổng đi theo chúng tôi chứ?” Lục Bắc cười nhạo, chắn ở cửa: “Chuyện gì xảy ra vậy, hối hận à?”
“Có ý gì.”
Ánh mắt Bạc Lương Thần rét lạnh, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người Lục Bắc, trong đầu hiện ra dáng vẻ Chung Hi uống rượu.
Anh thực sự coi thường cô rồi.
Lăn lộn cùng một chỗ với đám đàn ông.
Lục Bắc cũng không biết suy nghĩ của anh, cảnh cáo nói: “Tuy rằng hôm nay Chung Hi không chấp nhận tôi, nhưng tôi sẽ không từ bỏ, sớm muộn gì, cô ấy sẽ là của tôi, duyên phận giữa cô ấy và anh đã hết, anh cũng tự hiểu, về sau đừng quấy rầy cô ấy.”
Lúc trước, nếu không phải anh ta chậm một bước, làm sao có thể để Chung Hi gả cho cái loại cặn bã này!
“Tránh ra.”
Mặt Bạc Lương Thần lạnh lùng, sải bước về phía trước, trực tiếp dùng bả vai đập vào Lục Bắc.
Anh đi tới trước bồn rửa tay, trong gương phản chiếu khuôn mặt lạnh đến cực hạn: “Đã vứt bỏ rồi, tôi sẽ không nhặt về, Lục thiếu có đam mê này, nhưng tôi không có.”
“Mày nói cái gì!”
Lục Bắc trợn tròn hai mắt, đang muốn vung quyền xông lên, anh ta mặc kệ thế lực trong tay Bạc Lương Thần có bao nhiêu, vì Chung Hi, anh ta dám dốc sức liều mạng.
Trên thực tế, anh ta đã sớm muốn hung hăng đánh Bạc Lương Thần một trận rồi.
Chung Hi là người phụ nữ tốt như vậy lại không cần, đi kết hôn với Ôn Nguyễn Nhi kia?
Bạc Lương Thần cũng đồng thời nhìn ra ý đồ của anh ta, đáy mắt xẹt qua sự kìm nén, chuẩn bị tiếp chiêu.
Ngoài cửa vang lên một câu, “Lục Bắc, Chung Hi uống say rồi, cậu đến xem cô ấy đi!”
Động tác của Lục Bắc nhất thời dừng lại.
“Đừng để tao nhìn thấy mày quanh quẩn bên cạnh cô ấy nữa!”
Anh ta xoay người chạy về phía phòng riêng.
Bạc Lương Thần nghe tiếng bước chân xa dần, bàn tay nắm thành quyền chậm rãi buông ra, cảm giác phẫn nộ đã lâu không xuất hiện này là gì.
Anh thật sự điên rồi, lại bởi vì Chung Hi, mà muốn đánh nhau với người khác một trận?
......
Trong phòng riêng, Chung Hi ôm tựa lưng ghế, thế nào cũng không chịu đứng lên, hai tay còn nắm chặt chén rượu rỗng: “Uống tiếp đi, hôm nay tôi cao hứng!”
Lục Bắc thấy sắc mặt cô đỏ bừng, dở khóc dở cười.
“Chung Hi, em buông tay ra đã, anh rót cho em.”
“Thật sao?”
Chung Hi lập tức ngồi dậy, đưa chén rượu qua, híp mắt nhìn Lục Bắc một hồi lâu: “Được, người anh em tốt!”
Tất cả mọi người đều bị chọc cười, Lục Bắc bất đắc dĩ lắc đầu, rót cho cô một chén nước trắng.
“Vừa rồi đã uống hết rượu, em uống cái này trước đã, để anh đi mua.”
Chung Hi nhìn anh, lại nhìn chén rượu, lẩm bẩm một câu gì đó, nắm chặt chén rượu rồi cúi đầu.
Xem ra, muốn dỗ dành à?
Lục Bắc gọi Tôn Lưu sang một bên, đưa cho anh ta một tấm thẻ: “Anh Tôn, em đưa cô ấy về trước, chuyện còn lại đành làm phiền anh.”
“Không thành vấn đề, thật ra cô ấy cũng không uống bao nhiêu, chúng tôi không biết cô ấy uống một ly đã gục, cậu đưa về đi, vất vả rồi.”
Tôn Lưu tiếp tục mời mọi người uống rượu.
Lục Bắc một tay xách túi của Chung Hi, một tay đỡ cô đi ra ngoài.
Chỗ khác ở hành lang, Bạc Lương Thần cũng nói xong chuyện hợp tác, trong tay cầm điện thoại đang nói chuyện với người của công ty, nhìn chăm chú hai bóng dáng ở xa xa, trong ngực dường như bị thứ gì đó chặn lại.
Lục Bắc vừa đỡ Chung Hi đi, vừa lẩm bẩm: “Trước kia tửu lượng của em đâu có kém như vậy, hôm nay tuy là cao hứng, cũng không thể uống thành như vậy chứ!”
Ha ha.
Chung Hi cười vỗ vỗ bả vai anh, mở to mắt, nghịch ngợm lè lưỡi: “Lừa mọi người đấy!”
“Em!”
Lục Bắc lắc lắc cánh tay: “Em có biết em nặng thế nào không hả, anh đỡ em đi ra, cánh tay sắp gãy rồi.”
Chung Hi cầm lấy túi xách của mình: “Không còn cách nào đâu, hôm nay em thật sự quá mệt mỏi, nói với mọi người đi trước, lại sợ làm mất đi hứng thú của mọi người, xin lỗi mà.”
Cô nhếch khóe miệng, mỉm cười đơn thuần vô hại.
Cô sẽ không nói cho Lục Bắc biết, vừa rồi cô từ đi toilet ra, không cẩn thận nghe được lời nói của anh và Bạc Lương Thần.
Cô che giấu tâm tư của chính mình bằng nụ cười.
Làm sao có thể, để Lục Bắc bị thương vì cô, về phần Bạc Lương Thần nói cô mấy câu kia, không đau không ngứa.
Anh ta ngay cả chuyện hại nhà cô tan cửa nát nhà cũng làm ra được, loại người này, không có tâm.
“Vậy em ở đây chờ anh, anh đi lấy xe.” Lục Bắc nói xong, đem áo khoác của mình khoác lên vai Chung Hi, bước nhanh về phía bãi đỗ xe.
Chung Hi ở trong gió đêm rùng mình một cái, thuận tay quấn quần áo chặt một chút.
Cô nhìn Lục Bắc rời đi, đồng thời cũng nhìn thấy một chiếc xe khác từ bên kia chạy tới, biển số 4411.
Đây là xe lái riêng của Bạc Lương Thần, bình thường, lúc anh ta tự lái xe sẽ lái chiếc này.
Chung Hi theo bản năng quay đầu đi, không muốn gặp anh ta.
Nhưng không biết chuyện gì xảy ra, Bạc Lương Thần lại lái xe dừng lại bên cạnh cô, còn hạ cửa kính xe xuống: “Lên xe.”
Khảong cách chỉ có vài bước, Chung Hi sửng sốt hai giây: “Anh nhận nhầm người rồi.”
Người đàn ông nắm chặt tay lái, nghiêng đầu, mắt lạnh băng: “Khuôn mặt này của em, hóa thành tro tôi cũng nhận ra, lên xe, chúng ta nói chuyện.”
Tầm mắt anh xẹt qua áo khoác trên người cô, càng không có kiên nhẫn.
Chung Hi nhìn trái nhìn trái nhìn phải, bước về phía trước vài bước, khom lưng ghé vào cửa sổ bên ghế phụ, mùi rượu nhàn nhạt trên người cô rất giống với hương vị trên người Lục Bắc.
Chọc cho Bạc Lương Thần càng thêm không vui.
“Không phải anh lén đến tìm tôi, để lấy lại tiền thưởng về chứ! Nếu anh làm chuyện gì đó mờ ám, tôi nhất định sẽ tìm paparazzi phơi bày anh ra ánh sáng.”
Thô tục, thấp kém.
Cô vừa mở miệng, tất cả đều là tiền.
Làm gì có chút dáng vẻ của thiên kim tiểu thư!
Loại phụ nữ này, dù để cho anh ta vướng bận trong lòng, cũng nhất định là bởi vì thống hận.
Bạc Lương Thần nhìn chằm chằm mặt cô: “Chung Hi, sao giờ cô thô tục như vậy.”
Chung Hi không khỏi nở nụ cười: “Bạc tổng, có lẽ anh không hiểu rõ tình huống gần đây của tôi, tôi không đi trộm cướp bóc, đã rất tốt rồi, với cả, tôi nhắc nhở anh một câu, giữa chúng ta, không có gì để nói.”
“Trừ khi, anh quỳ xuống xin lỗi tôi.”
“Cho dù như vậy, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh, cho nên, anh ở cách xa đến đâu, cút xa được bằng đấy cho tôi.”
Chung Hi đứng thẳng người lên, nhất thời, ý cười trong đáy mắt hoàn toàn tiêu tan.
Thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng cô độc.
Cô quay người, quyết định rời đi.
Nhìn bóng lưng hiện rõ trong gương chiếu hậu, Bạc Lương Thần hoảng hốt nhớ tới một chuyện.
Từng là thiên kim Chung thị xinh đẹp tự tin, tràn ngập ánh hào quang, hình như là bị anh ta tự tay hủy diệt.
Bình luận facebook