Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-214
Chương 214: TÌNH NHÂN KIẾP TRƯỚC CỦA BA [8]
Kiều Vị Nhã đỡ Tiểu Mễ ngồi xuống giường bệnh rồi mới trả lời, “Kịch hay vẫn còn ở đằng sau nữa kìa, chiều nay người phụ nữ kia bôi nhọ em, kết quả chị xem cha của đứa nhỏ kia không dám hé răng nói
một lời, không biết sao cô ta lại thích nổi hạng đàn ông ấy nữa.” “Đẹp mã đó.” Tiểu Mã đáp lời, cúi đầu nhìn mình, “Chị thấy chị có thể xuất viện được rồi.” “Chị ngốc vừa chứ, tiền viện phí được chi trả rồi, cơ hội xin nghỉ vẫn có3lương đó, không dùng thì uổng lắm.” Kiều Vị Nhã không hề cảm thấy câu này có gì sai. Còn Tiểu Mễ lại cười ngất. Nếu để sở tổng biết vợ mình xúi giục nhân viên xin nghỉ và lĩnh tiền công ty để nằm viện, không biết anh có tức chết không. “Vậy tiếp theo phải làm thế nào đây?”
“Đừng làm gì cả, ắt sẽ có người làm, bệnh viện có bao nhiêu đôi mắt đang dõi theo, hôm nay chúng ta chỉ cần phụ trách việc ngủ một giấc thật ngon là được, muốn chơi0đùa với truyền thông, chơi đùa với phóng viên, thế có khác gì đâm đầu vào chỗ chết?” Kiều Vị Nhã nói với vẻ khinh bỉ, “Chị ăn cơm chưa? Bạn trai chị vẫn chưa tan làm à?”
“Lại phải tăng ca rồi, hầy, lát nữa anh ấy qua mang cơm cho chị, em cứ về trước đi.” Tiểu Mễ thở dài.
Kiều Vi Nhã không về ngay mà ngồi với Tiểu Mễ thêm một lát. Cho đến khi bạn trai của cô ấy tới, Kiều Vị Nhã mới rời đi.
***
Mà lúc này, Sở Lạc Ninh đã bắt đầu5tập luyện hồi phục chức năng lần đầu, nhưng trước mắt, để đứng lên được vẫn là cả vấn đề với anh.
Thủy An Lạc ở bên cạnh, nhìn anh thử đi thử lại mấy lần, trên trán rịn đầy mồ hôi mà vẫn không đứng dậy được.
“Bây giờ con vừa hồi phục được một chút, nóng vội quá mức chỉ khiến mọi thứ phản tác dụng thôi.” Thủy An Lạc nói, cầm khăn bông giúp anh lau mồ hôi trên trán. Sở Lạc Ninh ngồi trên xe lăn mà thở hổn hển, từ từ để cảm giác4đau đớn trên chân dịu đi.
“Mẹ, mẹ sẽ không lừa con đúng không?” Sở Lạc Ninh đột nhiên hỏi, câu hỏi ẩn chứa sự tự ti chưa từng có. Thủy An Lạc khựng lại, nhìn con trai đang nhìn mình chăm chú, “Nếu mẹ lừa con, mẹ còn bắt con hồi phục chức năng làm gì?” Sở Lạc Ninh hơi cúi đầu, né tránh ánh mắt của Thủy An Lạc, hai tay nắm chặt tay vịn xe lăn.
Thủy An Lạc đặt chiếc khăn trong tay xuống, dựa người vào giá đỡ phục hồi chức năng mà nhìn9con trai đang cúi đầu, “Diễn tập quân sự bắt đầu rồi, mà đây là lần đầu tiên con bị từ chối tham gia, cho nên con thấy mất mát, thậm chí còn sợ sau này không thể tham gia nữa, đúng không?” Câu hỏi của Thủy An Lạc rất sắc sảo, đến mức Sở Lạc Ninh không thể nào ngẩng đầu lên đối mặt với mẹ mình.
“Ba con năm xưa đứt dây thần kinh cả hai chân mà chưa từng nói câu từ bỏ, con dựa vào cái gì mà bỏ cuộc?” Thủy An Lạc nhìn con trai bằng ánh mắt hơi thất vọng. Tất cả nằm trong dự đoán của cô, tuy rằng hôm nay không đi được, không đứng được, nhưng quá trình đứng lên chắc vẫn ổn.
Nhưng Sở Lạc Ninh không làm được.
Thủy An Lạc là một bác sĩ, cô hiểu rằng, vốn dĩ chuyện này đã có áp lực rất lớn.
Đến cả người như Sở Ninh Dực, năm đó cũng từng bị áp lực tâm lý đánh bại.
Nhưng cô không ngờ, đứa con trai mà cô luôn tự hào, hôm nay cũng bị đánh bại rồi.
“Con nghĩ cho kỹ đi.” Thủy An Lạc nói, đứng thẳng dậy rời khỏi phòng phục hồi chức năng.
Sở Ninh Dực đi đến cửa, đúng lúc thấy vợ mình đi ra. Anh quay đầu nhìn vợ, lại nhìn đứa con trai đang cập mắt trong phòng.
Sở Ninh Dực bước vào trong, thấy con trai ngẩng đầu lên, sau đó cố gắng đứng lên một lần nữa, nhưng sau hết thảy nỗ lực, vẫn không thể nào khiến đôi chân di chuyển một chút nào.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Kiều Vị Nhã đỡ Tiểu Mễ ngồi xuống giường bệnh rồi mới trả lời, “Kịch hay vẫn còn ở đằng sau nữa kìa, chiều nay người phụ nữ kia bôi nhọ em, kết quả chị xem cha của đứa nhỏ kia không dám hé răng nói
một lời, không biết sao cô ta lại thích nổi hạng đàn ông ấy nữa.” “Đẹp mã đó.” Tiểu Mã đáp lời, cúi đầu nhìn mình, “Chị thấy chị có thể xuất viện được rồi.” “Chị ngốc vừa chứ, tiền viện phí được chi trả rồi, cơ hội xin nghỉ vẫn có3lương đó, không dùng thì uổng lắm.” Kiều Vị Nhã không hề cảm thấy câu này có gì sai. Còn Tiểu Mễ lại cười ngất. Nếu để sở tổng biết vợ mình xúi giục nhân viên xin nghỉ và lĩnh tiền công ty để nằm viện, không biết anh có tức chết không. “Vậy tiếp theo phải làm thế nào đây?”
“Đừng làm gì cả, ắt sẽ có người làm, bệnh viện có bao nhiêu đôi mắt đang dõi theo, hôm nay chúng ta chỉ cần phụ trách việc ngủ một giấc thật ngon là được, muốn chơi0đùa với truyền thông, chơi đùa với phóng viên, thế có khác gì đâm đầu vào chỗ chết?” Kiều Vị Nhã nói với vẻ khinh bỉ, “Chị ăn cơm chưa? Bạn trai chị vẫn chưa tan làm à?”
“Lại phải tăng ca rồi, hầy, lát nữa anh ấy qua mang cơm cho chị, em cứ về trước đi.” Tiểu Mễ thở dài.
Kiều Vi Nhã không về ngay mà ngồi với Tiểu Mễ thêm một lát. Cho đến khi bạn trai của cô ấy tới, Kiều Vị Nhã mới rời đi.
***
Mà lúc này, Sở Lạc Ninh đã bắt đầu5tập luyện hồi phục chức năng lần đầu, nhưng trước mắt, để đứng lên được vẫn là cả vấn đề với anh.
Thủy An Lạc ở bên cạnh, nhìn anh thử đi thử lại mấy lần, trên trán rịn đầy mồ hôi mà vẫn không đứng dậy được.
“Bây giờ con vừa hồi phục được một chút, nóng vội quá mức chỉ khiến mọi thứ phản tác dụng thôi.” Thủy An Lạc nói, cầm khăn bông giúp anh lau mồ hôi trên trán. Sở Lạc Ninh ngồi trên xe lăn mà thở hổn hển, từ từ để cảm giác4đau đớn trên chân dịu đi.
“Mẹ, mẹ sẽ không lừa con đúng không?” Sở Lạc Ninh đột nhiên hỏi, câu hỏi ẩn chứa sự tự ti chưa từng có. Thủy An Lạc khựng lại, nhìn con trai đang nhìn mình chăm chú, “Nếu mẹ lừa con, mẹ còn bắt con hồi phục chức năng làm gì?” Sở Lạc Ninh hơi cúi đầu, né tránh ánh mắt của Thủy An Lạc, hai tay nắm chặt tay vịn xe lăn.
Thủy An Lạc đặt chiếc khăn trong tay xuống, dựa người vào giá đỡ phục hồi chức năng mà nhìn9con trai đang cúi đầu, “Diễn tập quân sự bắt đầu rồi, mà đây là lần đầu tiên con bị từ chối tham gia, cho nên con thấy mất mát, thậm chí còn sợ sau này không thể tham gia nữa, đúng không?” Câu hỏi của Thủy An Lạc rất sắc sảo, đến mức Sở Lạc Ninh không thể nào ngẩng đầu lên đối mặt với mẹ mình.
“Ba con năm xưa đứt dây thần kinh cả hai chân mà chưa từng nói câu từ bỏ, con dựa vào cái gì mà bỏ cuộc?” Thủy An Lạc nhìn con trai bằng ánh mắt hơi thất vọng. Tất cả nằm trong dự đoán của cô, tuy rằng hôm nay không đi được, không đứng được, nhưng quá trình đứng lên chắc vẫn ổn.
Nhưng Sở Lạc Ninh không làm được.
Thủy An Lạc là một bác sĩ, cô hiểu rằng, vốn dĩ chuyện này đã có áp lực rất lớn.
Đến cả người như Sở Ninh Dực, năm đó cũng từng bị áp lực tâm lý đánh bại.
Nhưng cô không ngờ, đứa con trai mà cô luôn tự hào, hôm nay cũng bị đánh bại rồi.
“Con nghĩ cho kỹ đi.” Thủy An Lạc nói, đứng thẳng dậy rời khỏi phòng phục hồi chức năng.
Sở Ninh Dực đi đến cửa, đúng lúc thấy vợ mình đi ra. Anh quay đầu nhìn vợ, lại nhìn đứa con trai đang cập mắt trong phòng.
Sở Ninh Dực bước vào trong, thấy con trai ngẩng đầu lên, sau đó cố gắng đứng lên một lần nữa, nhưng sau hết thảy nỗ lực, vẫn không thể nào khiến đôi chân di chuyển một chút nào.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook