Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-25
Chương 25: KHÔNG PHẢI SỞ LẠC NINH MÀ EM QUEN [25]
Đấy phải là người vô tình tới cỡ nào mới có thể nói ra được một câu như vậy chứ.
Nhưng đối với một người nghiên cứu quân đội đặc chủng mà nói thì An Hinh Duyệt không thể không thừa nhận rằng, những lời này mới đúng là thái độ nên có của một người lính đặc chủng.
“Dọn dẹp một chút đi, anh đưa em đi ăn cơm.” Sở Lạc Ninh biết cô đang nghĩ3gì nhưng anh cũng không giải thích nhiều. Có một số việc chẳng thể nào giải thích cho rõ ràng được.
Cũng giống như có vài lời không có cách nào có thể nói ra khỏi miệng.
“Chốc nữa tôi xuống nhà ăn ăn.” An Hinh Duyệt từ chối thẳng thừng.
Sở Lạc Ninh hít vào một hơi rồi quay đầu nhìn cô gái nào đó vẫn không chịu nhúc nhích: “Đi ba năm, em nói xem sao0một cô gái như em lại trở nên không đáng yêu nữa rồi?”
“Anh cũng đã không còn lịch sự nữa rồi.” An Hinh Duyệt không chút khách khí phản bác lại một câu.
Sở Lạc Ninh: “...”
Anh nhớ công chúa nhỏ của anh, cực kỳ nhớ công chúa nhỏ của anh.
“Nhanh lên, dẫn em đi ăn đồ cay Tứ Xuyên ở quán ăn kia, chẳng phải em thích ăn lẩu ở cái quán đó nhất sao?”5Sở Lạc Ninh bắt đầu dùng lẩu để mê hoặc cố.
“Tôi muốn ăn cũng có thể tự mình đi ăn.”
Sở Lạc Ninh rít một tiếng, bị cô nhóc này làm cho tức điên lên rồi, sao cô lại ngang ngược thế chứ?
“Em sợ anh ăn em hay là sao hả?” Sở Lạc Ninh không vui.
“Chỉ là tôi không muốn đi với anh thôi!” An Hinh Duyệt cứng cổ nói, hoàn toàn không thèm để ý4đến chuyện sắc mặt của Sở Lạc Ninh lúc này đã biến thành màu đen.
Được, được lắm, không muốn đi cùng với anh cơ mà.
Quả nhiên để cô ra ngoài ba năm trở về đã bắt đầu cứng cánh rồi đây.
“Năm đó anh nên dứt khoát cắt đứt đôi cánh của em cho rồi, xem bây giờ em còn cứng đầu cứng cổ được không?” Sở Lạc Ninh hừ một tiếng rồi mạnh mẽ xoay9người bỏ đi.
Đoàn trưởng Sở cũng rất sĩ diện đấy nhé, bị từ chối như thế cho nên người ta giận mất rồi.
Thánh đấu sĩ này còn khó tấn công hơn cả anh nghĩ nữa, anh phải suy nghĩ biện pháp thật kỹ mới đc.
An Hinh Duyệt cũng chậc lưỡi một tiếng rồi thu dọn đồ đạc sau đó xuống nhà ăn ăn cơm.
Chỉ là An Hinh Duyệt hoàn toàn không nghĩ tới cô vừa mới ngồi xuống đã thấy Sở Lạc Ninh tự nhiên như ruồi cầm khay ăn của mình ngồi xuống đối diện chỗ của cô, khiến cho một đám nữ binh đều quay lại nhìn.
An Hinh Duyệt nhíu mày, sau đó cúi xuống bắt đầu ăn, thật ra cô không hề thích chuyện có nhiều người nhìn Sở Lạc Ninh như vậy cho nên cô cũng không đánh đuổi Sở Lạc Ninh.
Chỉ yên lặng cúi đầu ăn.
Sở Lạc Ninh đem đùi gà trong khay ăn của mình chuyển qua cho cô: “Có biết bản thân gầy thành bộ dạng gì rồi không?”
An Hinh Duyệt khẽ nhíu mày, không phải vì cái đùi gà này mà là vì những âm thanh hít ngược một hơi xung quanh bọn họ. Cô liếc mắt nhìn một vòng, đám người xung quanh lập tức cúi thấp đầu ăn cơm.
“Tôi ăn của tôi là đủ rồi!” An Hinh Duyệt nói rồi thảy cái đùi gà về chỗ cũ: “Anh làm nam thần đừng có đi theo tôi, tôi không muốn trở thành mục tiêu công kích của người khác đâu!”
“Có cái rắm! Em ngồi xuống ngay cho ông, tại sao ba năm trước em không nói mấy lời này đi?” Sở Lạc Ninh không dịu dàng nữa mà kéo luôn An Hinh Duyệt ngồi xuống.
“Đăng ăn cơm đấy, anh không thể văn minh một chút được sao?” An Hinh Duyệt nhíu mày nói.
Sở Lạc Ninh cười ha hả: “Văn minh cho một đấu sĩ nhìn sao? Anh có bị điên đâu?”
An Hinh Duyệt: “...”
“Anh có bệnh đó, bệnh còn không nhẹ đâu!” An Hinh Duyệt chọc ngoáy một câu rồi cúi đầu, tiếp tục ăn.
Tuy rằng bị chọc ngoáy một câu nhưng tâm tình của Sở Lạc Ninh vẫn rất tốt, chẳng hiểu sao anh lại có cảm giác thinh thích khi bị bà xã đâm chọc như vậy.
“Được đó, ba năm rèn dũa kỹ năng cũng tăng kha khá rồi đó, cái miệng độc này cũng thăng cấp rồi này, ăn nhiều một chút đi, nếu không sợ rằng đầu óc không đủ dùng.” Sở Lạc Ninh vẫn tiếp tục mặt dày gắp đồ ăn cho cô, chỉ hận không thể nhét đồ ăn cho người trước mặt như nhét cho heo ăn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Đấy phải là người vô tình tới cỡ nào mới có thể nói ra được một câu như vậy chứ.
Nhưng đối với một người nghiên cứu quân đội đặc chủng mà nói thì An Hinh Duyệt không thể không thừa nhận rằng, những lời này mới đúng là thái độ nên có của một người lính đặc chủng.
“Dọn dẹp một chút đi, anh đưa em đi ăn cơm.” Sở Lạc Ninh biết cô đang nghĩ3gì nhưng anh cũng không giải thích nhiều. Có một số việc chẳng thể nào giải thích cho rõ ràng được.
Cũng giống như có vài lời không có cách nào có thể nói ra khỏi miệng.
“Chốc nữa tôi xuống nhà ăn ăn.” An Hinh Duyệt từ chối thẳng thừng.
Sở Lạc Ninh hít vào một hơi rồi quay đầu nhìn cô gái nào đó vẫn không chịu nhúc nhích: “Đi ba năm, em nói xem sao0một cô gái như em lại trở nên không đáng yêu nữa rồi?”
“Anh cũng đã không còn lịch sự nữa rồi.” An Hinh Duyệt không chút khách khí phản bác lại một câu.
Sở Lạc Ninh: “...”
Anh nhớ công chúa nhỏ của anh, cực kỳ nhớ công chúa nhỏ của anh.
“Nhanh lên, dẫn em đi ăn đồ cay Tứ Xuyên ở quán ăn kia, chẳng phải em thích ăn lẩu ở cái quán đó nhất sao?”5Sở Lạc Ninh bắt đầu dùng lẩu để mê hoặc cố.
“Tôi muốn ăn cũng có thể tự mình đi ăn.”
Sở Lạc Ninh rít một tiếng, bị cô nhóc này làm cho tức điên lên rồi, sao cô lại ngang ngược thế chứ?
“Em sợ anh ăn em hay là sao hả?” Sở Lạc Ninh không vui.
“Chỉ là tôi không muốn đi với anh thôi!” An Hinh Duyệt cứng cổ nói, hoàn toàn không thèm để ý4đến chuyện sắc mặt của Sở Lạc Ninh lúc này đã biến thành màu đen.
Được, được lắm, không muốn đi cùng với anh cơ mà.
Quả nhiên để cô ra ngoài ba năm trở về đã bắt đầu cứng cánh rồi đây.
“Năm đó anh nên dứt khoát cắt đứt đôi cánh của em cho rồi, xem bây giờ em còn cứng đầu cứng cổ được không?” Sở Lạc Ninh hừ một tiếng rồi mạnh mẽ xoay9người bỏ đi.
Đoàn trưởng Sở cũng rất sĩ diện đấy nhé, bị từ chối như thế cho nên người ta giận mất rồi.
Thánh đấu sĩ này còn khó tấn công hơn cả anh nghĩ nữa, anh phải suy nghĩ biện pháp thật kỹ mới đc.
An Hinh Duyệt cũng chậc lưỡi một tiếng rồi thu dọn đồ đạc sau đó xuống nhà ăn ăn cơm.
Chỉ là An Hinh Duyệt hoàn toàn không nghĩ tới cô vừa mới ngồi xuống đã thấy Sở Lạc Ninh tự nhiên như ruồi cầm khay ăn của mình ngồi xuống đối diện chỗ của cô, khiến cho một đám nữ binh đều quay lại nhìn.
An Hinh Duyệt nhíu mày, sau đó cúi xuống bắt đầu ăn, thật ra cô không hề thích chuyện có nhiều người nhìn Sở Lạc Ninh như vậy cho nên cô cũng không đánh đuổi Sở Lạc Ninh.
Chỉ yên lặng cúi đầu ăn.
Sở Lạc Ninh đem đùi gà trong khay ăn của mình chuyển qua cho cô: “Có biết bản thân gầy thành bộ dạng gì rồi không?”
An Hinh Duyệt khẽ nhíu mày, không phải vì cái đùi gà này mà là vì những âm thanh hít ngược một hơi xung quanh bọn họ. Cô liếc mắt nhìn một vòng, đám người xung quanh lập tức cúi thấp đầu ăn cơm.
“Tôi ăn của tôi là đủ rồi!” An Hinh Duyệt nói rồi thảy cái đùi gà về chỗ cũ: “Anh làm nam thần đừng có đi theo tôi, tôi không muốn trở thành mục tiêu công kích của người khác đâu!”
“Có cái rắm! Em ngồi xuống ngay cho ông, tại sao ba năm trước em không nói mấy lời này đi?” Sở Lạc Ninh không dịu dàng nữa mà kéo luôn An Hinh Duyệt ngồi xuống.
“Đăng ăn cơm đấy, anh không thể văn minh một chút được sao?” An Hinh Duyệt nhíu mày nói.
Sở Lạc Ninh cười ha hả: “Văn minh cho một đấu sĩ nhìn sao? Anh có bị điên đâu?”
An Hinh Duyệt: “...”
“Anh có bệnh đó, bệnh còn không nhẹ đâu!” An Hinh Duyệt chọc ngoáy một câu rồi cúi đầu, tiếp tục ăn.
Tuy rằng bị chọc ngoáy một câu nhưng tâm tình của Sở Lạc Ninh vẫn rất tốt, chẳng hiểu sao anh lại có cảm giác thinh thích khi bị bà xã đâm chọc như vậy.
“Được đó, ba năm rèn dũa kỹ năng cũng tăng kha khá rồi đó, cái miệng độc này cũng thăng cấp rồi này, ăn nhiều một chút đi, nếu không sợ rằng đầu óc không đủ dùng.” Sở Lạc Ninh vẫn tiếp tục mặt dày gắp đồ ăn cho cô, chỉ hận không thể nhét đồ ăn cho người trước mặt như nhét cho heo ăn.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook