Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-26
Chương 26: KHÔNG PHẢI SỞ LẠC NINH MÀ EM QUEN [26]
Sau bữa cơm tối còn có một buổi huấn luyện theo quy định nữa, đến đây thì mới coi như kết thúc một ngày huấn luyện.
Cuối cùng An Hinh Duyệt vẫn bị Sở Lạc Ninh lôi kéo, nghe nói là cần chỉnh lý lại tài liệu nhưng thực chất chỉ là một vài thứ nhàm chán mà thôi.
“Đây là anh đang lấy việc công làm việc tư.” An Hinh Duyệt ngồi ở phía sau bàn làm việc vừa lật tài liệu vừa lườm người nào đó đang nằm dài3trên giường đọc sách quân sự.
“Sao lại là lấy việc công làm việc tự chứ. Tiếng Anh của anh không tốt cũng đâu phải là em không biết, ngay cả cấp bốn cũng đủ làm khó dễ anh rồi, anh giống mẹ của anh mà!” Sở Lạc Ninh nói một cách đáng thương.
An Hinh Duyệt: “...”
Thật muốn giết người.
Một người mới chỉ mấy tuổi đã sang nước ngoài huấn luyện mà nói tiếng Anh của mình không tốt? Sao không lên trời luôn đi?!
“Ha...” An Hinh Duyệt dứt khoát0khép lại tài liệu trong tay: “Tự anh đi mà dịch!”
Sở Lạc Ninh thấy An Hinh Duyệt muốn đi liền vội vàng khép lại quyển sách trong tay rồi đặt nó lên giường, sau đó đi qua, kéo người lại.
An Hinh Duyệt liếc mắt nhìn liền phát hiện quyển sách kia rõ ràng là một quyển sách quân sự hoàn toàn bằng tiếng Anh.
“Đội trưởng Sở, mất mặt không?” An Hinh Duyệt bật cười ra tiếng.
“Xem hoàn toàn không hiểu, mang ra làm màu thôi!” Sở Lạc Ninh vẫn5mặt dày nói.
An Hinh Duyệt nhất thời cảm thấy nếu thật sự bàn về vấn đề không biết xấu hổ thì quả thực không có nổi mấy người có thể hơn được cái người tên là Sở Lạc Ninh này.
An Hinh Duyệt bảo anh nhìn đồng hồ, ý bảo cô muốn về nghỉ ngơi rồi.
“Ra ngoài chạy vài vòng với anh đi.”
“Sở Lạc Ninh! Anh bị điên đấy hả?” An Hinh Duyệt không thể nhịn được nữa mà thốt lên, sau đó dứt khoát xoay người trở về phòng4làm việc của mình.
Sở Lạc Ninh sở sở chóp mũi của mình.
Bị chửi mà sướng ghê!
An Hinh Duyệt còn chưa về đến phòng làm việc của mình đã thấy Bé Bị Ăng-Ten ôm máy tính xách tay chạy tới, đằng sau còn dẫn theo cả Mắt To.
Bước chân của An Hinh Duyệt hơi khựng lại, nhìn hai người đang hùng hổ xông vào.
Sở Lạc Ninh dựa vào cửa phòng nhìn lính cùng với bà xã của mình, nói: “Muốn làm cái gì đấy? Đánh hội đồng à?”
Bé Bị Ăng-Ten9mang theo khát vọng rửa nhục cháy hừng hực. “Chị dâu! Hai chúng ta PK một trận đi!” Bé Bị Ăng-Ten liều chết nói.
An Hinh Duyệt: “...”
An Hinh Duyệt quay đầu nhìn Sở Lạc Ninh liền thấy anh đột nhiên phì cười, nói: “Được rồi, được rồi, cất cái quyết tấm PK một trận của cậu đi! Cậu không phải đối thủ của cô ấy đâu.”
“Lão đại! Anh đừng có nói xen vào! Cái này có liên quan đến tôn nghiêm của một thằng đàn ông đấy!” Bé Bị AnTen phẫn nộ nói.
Sở Lạc Ninh: “...”
Được, dám bảo ông đây phải ngậm miệng, chú đúng là rất có tôn nghiêm của đàn ông đấy. Để ông đây nhìn cái tôn nghiêm đàn ông của chú bị đạp nát như thế nào.
“Ăng-Ten, hai chúng ta đừng so nữa! Tôi là nghiên cứu tâm lý chứ đâu có thuộc về mảng kỹ thuật! Tôi đâu có rảnh quá mà đi cướp bát cơm của anh đâu!” An Hinh Duyệt vội nói.
“Chính chị dâu cũng đã nói rồi đó, chị dâu không phải một người chuyên nghiệp mà cũng có thể giết chết tên này thì chị nói cậu ta phải sống thế nào đây?!” Mắt To ưa xem náo nhiệt chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn mà bồi thêm một cấu.
Sắc mặt của Bé Bị Ăng-Ten càng khó coi hơn.
An Hinh Duyệt sờ sờ chóp mũi của mình. Cô thật sự không ngờ Bé Bị Ăng-Ten lại để ý chuyện này như vậy.
Có vẻ như dù cho có đấu hay là không đấu thì cũng khiến người ta tổn thương hết, An Hinh Duyệt quả thực không muốn đấu lắm.
Vậy nên An Hinh Duyệt nhìn về phía Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh nhàn nhạt nói: “Đấu đi, vì sao không thể đấu chứ, cậu ta đã dám đấu thì phải dám chịu thua.”
An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh như đang nhìn một con cáo già. Lời này của anh nghe qua thì có vẻ đơn giản, thế nhưng nếu ngay cả chút thua thiệt này mà Bé Bị Ăng-Ten đã không chịu nổi thì cậu ta hoàn toàn không phù hợp làm một người lính đặc chủng, bởi vì tố chất tâm lý về chuyện thắng thua của cậu ta không đủ tiêu chuẩn.
Đây mới thực sự là Sở Lạc Ninh sao? Mỗi một hành động, một bước đi đều có mục đích của chính mình.
Sở Lạc Ninh như thế này không phải là Sở Lạc Ninh mà cô biết, Sở Lạc Ninh này rất đáng sợ!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Sau bữa cơm tối còn có một buổi huấn luyện theo quy định nữa, đến đây thì mới coi như kết thúc một ngày huấn luyện.
Cuối cùng An Hinh Duyệt vẫn bị Sở Lạc Ninh lôi kéo, nghe nói là cần chỉnh lý lại tài liệu nhưng thực chất chỉ là một vài thứ nhàm chán mà thôi.
“Đây là anh đang lấy việc công làm việc tư.” An Hinh Duyệt ngồi ở phía sau bàn làm việc vừa lật tài liệu vừa lườm người nào đó đang nằm dài3trên giường đọc sách quân sự.
“Sao lại là lấy việc công làm việc tự chứ. Tiếng Anh của anh không tốt cũng đâu phải là em không biết, ngay cả cấp bốn cũng đủ làm khó dễ anh rồi, anh giống mẹ của anh mà!” Sở Lạc Ninh nói một cách đáng thương.
An Hinh Duyệt: “...”
Thật muốn giết người.
Một người mới chỉ mấy tuổi đã sang nước ngoài huấn luyện mà nói tiếng Anh của mình không tốt? Sao không lên trời luôn đi?!
“Ha...” An Hinh Duyệt dứt khoát0khép lại tài liệu trong tay: “Tự anh đi mà dịch!”
Sở Lạc Ninh thấy An Hinh Duyệt muốn đi liền vội vàng khép lại quyển sách trong tay rồi đặt nó lên giường, sau đó đi qua, kéo người lại.
An Hinh Duyệt liếc mắt nhìn liền phát hiện quyển sách kia rõ ràng là một quyển sách quân sự hoàn toàn bằng tiếng Anh.
“Đội trưởng Sở, mất mặt không?” An Hinh Duyệt bật cười ra tiếng.
“Xem hoàn toàn không hiểu, mang ra làm màu thôi!” Sở Lạc Ninh vẫn5mặt dày nói.
An Hinh Duyệt nhất thời cảm thấy nếu thật sự bàn về vấn đề không biết xấu hổ thì quả thực không có nổi mấy người có thể hơn được cái người tên là Sở Lạc Ninh này.
An Hinh Duyệt bảo anh nhìn đồng hồ, ý bảo cô muốn về nghỉ ngơi rồi.
“Ra ngoài chạy vài vòng với anh đi.”
“Sở Lạc Ninh! Anh bị điên đấy hả?” An Hinh Duyệt không thể nhịn được nữa mà thốt lên, sau đó dứt khoát xoay người trở về phòng4làm việc của mình.
Sở Lạc Ninh sở sở chóp mũi của mình.
Bị chửi mà sướng ghê!
An Hinh Duyệt còn chưa về đến phòng làm việc của mình đã thấy Bé Bị Ăng-Ten ôm máy tính xách tay chạy tới, đằng sau còn dẫn theo cả Mắt To.
Bước chân của An Hinh Duyệt hơi khựng lại, nhìn hai người đang hùng hổ xông vào.
Sở Lạc Ninh dựa vào cửa phòng nhìn lính cùng với bà xã của mình, nói: “Muốn làm cái gì đấy? Đánh hội đồng à?”
Bé Bị Ăng-Ten9mang theo khát vọng rửa nhục cháy hừng hực. “Chị dâu! Hai chúng ta PK một trận đi!” Bé Bị Ăng-Ten liều chết nói.
An Hinh Duyệt: “...”
An Hinh Duyệt quay đầu nhìn Sở Lạc Ninh liền thấy anh đột nhiên phì cười, nói: “Được rồi, được rồi, cất cái quyết tấm PK một trận của cậu đi! Cậu không phải đối thủ của cô ấy đâu.”
“Lão đại! Anh đừng có nói xen vào! Cái này có liên quan đến tôn nghiêm của một thằng đàn ông đấy!” Bé Bị AnTen phẫn nộ nói.
Sở Lạc Ninh: “...”
Được, dám bảo ông đây phải ngậm miệng, chú đúng là rất có tôn nghiêm của đàn ông đấy. Để ông đây nhìn cái tôn nghiêm đàn ông của chú bị đạp nát như thế nào.
“Ăng-Ten, hai chúng ta đừng so nữa! Tôi là nghiên cứu tâm lý chứ đâu có thuộc về mảng kỹ thuật! Tôi đâu có rảnh quá mà đi cướp bát cơm của anh đâu!” An Hinh Duyệt vội nói.
“Chính chị dâu cũng đã nói rồi đó, chị dâu không phải một người chuyên nghiệp mà cũng có thể giết chết tên này thì chị nói cậu ta phải sống thế nào đây?!” Mắt To ưa xem náo nhiệt chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn mà bồi thêm một cấu.
Sắc mặt của Bé Bị Ăng-Ten càng khó coi hơn.
An Hinh Duyệt sờ sờ chóp mũi của mình. Cô thật sự không ngờ Bé Bị Ăng-Ten lại để ý chuyện này như vậy.
Có vẻ như dù cho có đấu hay là không đấu thì cũng khiến người ta tổn thương hết, An Hinh Duyệt quả thực không muốn đấu lắm.
Vậy nên An Hinh Duyệt nhìn về phía Sở Lạc Ninh.
Sở Lạc Ninh nhàn nhạt nói: “Đấu đi, vì sao không thể đấu chứ, cậu ta đã dám đấu thì phải dám chịu thua.”
An Hinh Duyệt nhìn Sở Lạc Ninh như đang nhìn một con cáo già. Lời này của anh nghe qua thì có vẻ đơn giản, thế nhưng nếu ngay cả chút thua thiệt này mà Bé Bị Ăng-Ten đã không chịu nổi thì cậu ta hoàn toàn không phù hợp làm một người lính đặc chủng, bởi vì tố chất tâm lý về chuyện thắng thua của cậu ta không đủ tiêu chuẩn.
Đây mới thực sự là Sở Lạc Ninh sao? Mỗi một hành động, một bước đi đều có mục đích của chính mình.
Sở Lạc Ninh như thế này không phải là Sở Lạc Ninh mà cô biết, Sở Lạc Ninh này rất đáng sợ!
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook