Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-408
Chương 408: LẠC THỦY BẤT TỰ NINH, HINH HƯƠNG AN LAI DUYỆT[77]
“Không nhận được?” Cố Tỉ Thành khẽ nhếch miệng, quay lại nhìn Chim Chọi vẫn đang đứng thẳng tắp, Chim Chọi vẫn rất bình tĩnh, cũng không giải thích gì cho bản thân, chỉ đứng thẳng tư thế quân nhân. An Hinh Duyệt3chỉ hận rèn sắt không thành thấp, nhưng lại không thể làm gì được.
“Báo cáo, chuyện này là tôi...”
An Hinh Duyệt còn chưa nói xong, Cố Tỉ Thành đã giơ tay lên cắt ngang lời cô, “Các người không phục Sở Lạc Ninh0hay là không phục tôi?” Cố Tỉ Thành nói xong, bầu không khí hoàn toàn trở nên im ắng. Đội trưởng trung đội một nhìn về phía đội trưởng trung đội ba bằng ánh mắt cảnh cáo. Từ đầu đến cuối đội trưởng5trung đội ba vẫn gân cổ, “Báo cáo, chúng tôi không phải là không phục ai cả, chúng tôi thật sự không nhận được thông báo.” Đội trưởng trung đội ba tới đại đội đặc chiến này đã được hai năm, ở quân4đội khác cũng là lính tốt hạng một, nhưng từ khi đến đây làm quá ít nhiệm vụ, làm gì cũng bị Sở Lạc Ninh đè đầu, có thể thấy anh ta không phục từ lâu rồi, cho nên hôm nay mới làm9như vậy. Chim Chọi là lính của Sở Lạc Ninh, chỉ cần bọn họ khăng khăng việc Chim Chọi không thông báo cho họ thì kể cả Sở Lạc Ninh có ở đây cũng không thể giữ nổi Chim Chọi.
Cố Tỉ Thành nhếch miệng, “Tôi huấn luyện lính đặc chiến bao năm nay, dẫn dắt không đến một trăm người thì cũng phải tới tám mươi, nhưng cậu... hôm nay thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt rồi.” Đội trưởng trung đội ba khẽ run lên, nhưng vẫn cứng cổ nhìn Cố Tỉ Thành, “Báo cáo! Dạo gần đây trung đội ba chúng tôi có xích mích với một số người trong đám bọn họ, cho nên chúng tôi thật sự không nhận được thông báo.” Quả đổ tội này có vẻ rất thành công đấy.
An Hinh Duyệt bắt đầu cuống lên nhưng lại không thể nói gì được, chỉ có thể âm thầm chửi tên đội trưởng trung đội ba kia một trận trong lòng. “Tôi hỏi lại một lần nữa, các người đều không nhận được thông báo hết cả sao?” Cố Tỉ Thành chắp tay sau lưng, nhìn cả trung đội ba rồi nói. An Hinh Duyệt căng thẳng siết chặt hai tay, nhìn đám người kia.
Tiếc là cô đã đánh giá cao năng lực nhận thức của đám người này rồi. Không một ai lên tiếng, không có ai cả. Sợi dây vẫn treo trong lòng An Hinh Duyệt cuối cùng cũng đứt phựt.
“Trung tá.”
“Có mặt.” An Hinh Duyệt lớn tiếng đáp.
Liên hệ với đơn vị lúc đầu của họ, vào thế nào thì rời khỏi đây như thế, trung đội một và trung đội hai bắt đầu sát hạch.” Cố Tỉ Thành nói xong nhìn thẳng về phía hai tiểu đội còn lại. Toàn bộ trung đội ba đều sửng cả người. An Hinh Duyệt bất đắc dĩ nhìn trung đội ba, “Lòng đố kỵ thật sự có thể hại chết người đấy.” “Tôi không phục.” Đội trưởng trung đội ba lớn tiếng nói, “Anh có tư cách gì quyết định chuyện đi ở của chúng tôi? Anh cùng lắm cũng chỉ là đại đội trưởng thay thế tạm thời mà thôi.”
Đội trưởng trung đội ba nói xong, tất cả mọi người đều im bặt.
Trận chiến này bùng lên có chút cấp bách, An Hinh Duyệt hiểu rõ lần này lớn chuyện rồi.
Mà lúc này, Sở Lạc Ninh đã về Thấm Tâm Viên. Anh đang chơi cờ với Thủy Mặc Vân.
“Có tâm sự à?” Thủy Mặc Vân ngẩng lên nhìn cháu ngoại hỏi.
Sở Lạc Ninh đi một nước cờ, vừa nghĩ xem nên đi bước tiếp theo thể nào vừa nói: “Chặt mất một cái chân hỏng rồi ạ, loại bệnh ung thư này chờ đến lúc cháu phát hiện ra hình như đã không còn kịp nữa, suy cho cùng vẫn là sai sót của cháu.”
Thủy Mặc Vân cười khà khà, “Chuyện huấn luyện binh lính, ai có thể đảm bảo cả đời sẽ chỉ đào tạo ra binh lính tốt, kể cả có là ba cháu cũng từng đào tạo ra mấy tên lính tồi đấy thôi.”
Sở Lạc Ninh vẫn vuốt ve quân cờ trong tay, nhìn Thủy Mặc Vân xuống cờ, “Ông ngoại, có phải cháu rất bạc nhược không ạ.” “Cháu chỉ không thể tự tay chặt đứt chân của mình thôi, đây là chuyện thường tình.” Thủy Mặc Vân nói rồi lại đặt cờ xuống, ông ngẩng lên nhìn Sở Lạc Ninh, “Cháu còn biết đường tìm Cố Tỉ Thành tới chặt đứt cái chân này cho cháu, thật ra như thể đã xem là biết mình sai ở đâu rồi. Cháu là người không sợ sai, căn bản chỉ là sợ không biết mình sai ở đâu thôi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Không nhận được?” Cố Tỉ Thành khẽ nhếch miệng, quay lại nhìn Chim Chọi vẫn đang đứng thẳng tắp, Chim Chọi vẫn rất bình tĩnh, cũng không giải thích gì cho bản thân, chỉ đứng thẳng tư thế quân nhân. An Hinh Duyệt3chỉ hận rèn sắt không thành thấp, nhưng lại không thể làm gì được.
“Báo cáo, chuyện này là tôi...”
An Hinh Duyệt còn chưa nói xong, Cố Tỉ Thành đã giơ tay lên cắt ngang lời cô, “Các người không phục Sở Lạc Ninh0hay là không phục tôi?” Cố Tỉ Thành nói xong, bầu không khí hoàn toàn trở nên im ắng. Đội trưởng trung đội một nhìn về phía đội trưởng trung đội ba bằng ánh mắt cảnh cáo. Từ đầu đến cuối đội trưởng5trung đội ba vẫn gân cổ, “Báo cáo, chúng tôi không phải là không phục ai cả, chúng tôi thật sự không nhận được thông báo.” Đội trưởng trung đội ba tới đại đội đặc chiến này đã được hai năm, ở quân4đội khác cũng là lính tốt hạng một, nhưng từ khi đến đây làm quá ít nhiệm vụ, làm gì cũng bị Sở Lạc Ninh đè đầu, có thể thấy anh ta không phục từ lâu rồi, cho nên hôm nay mới làm9như vậy. Chim Chọi là lính của Sở Lạc Ninh, chỉ cần bọn họ khăng khăng việc Chim Chọi không thông báo cho họ thì kể cả Sở Lạc Ninh có ở đây cũng không thể giữ nổi Chim Chọi.
Cố Tỉ Thành nhếch miệng, “Tôi huấn luyện lính đặc chiến bao năm nay, dẫn dắt không đến một trăm người thì cũng phải tới tám mươi, nhưng cậu... hôm nay thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt rồi.” Đội trưởng trung đội ba khẽ run lên, nhưng vẫn cứng cổ nhìn Cố Tỉ Thành, “Báo cáo! Dạo gần đây trung đội ba chúng tôi có xích mích với một số người trong đám bọn họ, cho nên chúng tôi thật sự không nhận được thông báo.” Quả đổ tội này có vẻ rất thành công đấy.
An Hinh Duyệt bắt đầu cuống lên nhưng lại không thể nói gì được, chỉ có thể âm thầm chửi tên đội trưởng trung đội ba kia một trận trong lòng. “Tôi hỏi lại một lần nữa, các người đều không nhận được thông báo hết cả sao?” Cố Tỉ Thành chắp tay sau lưng, nhìn cả trung đội ba rồi nói. An Hinh Duyệt căng thẳng siết chặt hai tay, nhìn đám người kia.
Tiếc là cô đã đánh giá cao năng lực nhận thức của đám người này rồi. Không một ai lên tiếng, không có ai cả. Sợi dây vẫn treo trong lòng An Hinh Duyệt cuối cùng cũng đứt phựt.
“Trung tá.”
“Có mặt.” An Hinh Duyệt lớn tiếng đáp.
Liên hệ với đơn vị lúc đầu của họ, vào thế nào thì rời khỏi đây như thế, trung đội một và trung đội hai bắt đầu sát hạch.” Cố Tỉ Thành nói xong nhìn thẳng về phía hai tiểu đội còn lại. Toàn bộ trung đội ba đều sửng cả người. An Hinh Duyệt bất đắc dĩ nhìn trung đội ba, “Lòng đố kỵ thật sự có thể hại chết người đấy.” “Tôi không phục.” Đội trưởng trung đội ba lớn tiếng nói, “Anh có tư cách gì quyết định chuyện đi ở của chúng tôi? Anh cùng lắm cũng chỉ là đại đội trưởng thay thế tạm thời mà thôi.”
Đội trưởng trung đội ba nói xong, tất cả mọi người đều im bặt.
Trận chiến này bùng lên có chút cấp bách, An Hinh Duyệt hiểu rõ lần này lớn chuyện rồi.
Mà lúc này, Sở Lạc Ninh đã về Thấm Tâm Viên. Anh đang chơi cờ với Thủy Mặc Vân.
“Có tâm sự à?” Thủy Mặc Vân ngẩng lên nhìn cháu ngoại hỏi.
Sở Lạc Ninh đi một nước cờ, vừa nghĩ xem nên đi bước tiếp theo thể nào vừa nói: “Chặt mất một cái chân hỏng rồi ạ, loại bệnh ung thư này chờ đến lúc cháu phát hiện ra hình như đã không còn kịp nữa, suy cho cùng vẫn là sai sót của cháu.”
Thủy Mặc Vân cười khà khà, “Chuyện huấn luyện binh lính, ai có thể đảm bảo cả đời sẽ chỉ đào tạo ra binh lính tốt, kể cả có là ba cháu cũng từng đào tạo ra mấy tên lính tồi đấy thôi.”
Sở Lạc Ninh vẫn vuốt ve quân cờ trong tay, nhìn Thủy Mặc Vân xuống cờ, “Ông ngoại, có phải cháu rất bạc nhược không ạ.” “Cháu chỉ không thể tự tay chặt đứt chân của mình thôi, đây là chuyện thường tình.” Thủy Mặc Vân nói rồi lại đặt cờ xuống, ông ngẩng lên nhìn Sở Lạc Ninh, “Cháu còn biết đường tìm Cố Tỉ Thành tới chặt đứt cái chân này cho cháu, thật ra như thể đã xem là biết mình sai ở đâu rồi. Cháu là người không sợ sai, căn bản chỉ là sợ không biết mình sai ở đâu thôi.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com