Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-61
Chương 61: CON CHÍNH LÀ CON TRAI CỦA HAI NGƯỜI [10]
“Cái thằng này đúng là không biết lớn bé, có ai nói chuyện với cậu mình như thế không hả?” Lạc
An Thần chậc chậc vài tiếng, không hề cảm thấy mình nhỏ hơn người ta vài tuổi. Sở Lạc Ninh nở nụ cười giả3dối, nhìn Lạc An Thần khởi động xe.
Lạc An Thần khởi động xe xong lại phải nhìn về phía Sở Lạc Ninh lần nữa, “Mẹ cháu bảo lần này suýt nữa thì cháu tạch, làm ăn kiểu gì mà thảm thế?”
“Bởi vì cháu biết0cậu sắp đến, tâm lý không muốn gặp cậu mạnh đến mức ấy đó.” Sở Lạc Ninh nói dứt câu, suýt nữa bị Lạc An Thần hất ra ngoài. “Này này này, mạng của cháu trai cậu rất đáng tiền đấy, cậu làm gì5vậy?” Sở Lạc Ninh đưa tay nắm lấy tay vị ở trần xe, nhìn chàng trai đang đắc ý nào đó.
“Cô vợ nhỏ của cháu đâu, sao không cho vợ ra ngoài. Lần cuối cậu gặp cô ấy chắc phải từ năm năm trước4rồi nhỉ.” Lạc An Thần lên tiếng hỏi. “Gặp cậu làm gì?” Sở Lạc Ninh lười biếng đáp lại, “Để nhìn bản mặt như con gái của cậu hả?”
Lạc An Thần liếc mắt nhìn anh, cười mà như không, lên tiếng đáp lại, “Sớm9muộn gì cũng phải gặp thôi, chị còn bảo lần này để cậu thiết kế đồ cưới cho hai đứa, không cho gặp càng tốt, cậu đỡ được phiền hà.”
Lạc An Thần không phải An Hinh Duyệt, nên anh lái xe siêu nhanh, chẳng mấy chốc đã về đến nhà. Vì con trai nên hôm nay Thủy An Lạc không đến bệnh viện mà ở nhà chuẩn bị đồ đạc, nào là thuốc cho con trai uống, nào là đồ ăn bổ dưỡng cho con trai bồi bổ cơ thể, vân vân và mây mây, chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Lạc An Thần lắc lắc chìa khóa trong tay, vừa bước vào nhà đã thấy Thủy An Lạc bận tới bạn lui, “Chị, có phải gãy tay gãy chân gì đâu, chị căng thẳng thể làm gì?” Lạc An Thần nói xong bị Thủy An Lạc lườm cho một cái cháy mặt.
“Rồi rồi rồi, đây là bảo bối của chị, em đi chơi cờ với ba đây.” Lạc An Thần nói rồi ném chìa khóa xuống, vào phòng của Thủy Mặc Vân. Sở Lạc Ninh ngồi xuống phòng khách, bóp trán. Gần đây anh thường xuyên phải làm động tác này, cứ cảm thấy đau đầu vô cùng tận. “Cậu con bao giờ mới đi, đến đây cả nửa năm rồi.”
Thủy An Lạc biết hai người này lại đốp chát với nhau trên đường về rồi, cho nên cô mặc kệ, chỉ bưng một bát thuốc Bắc tới, “Uông đi.”
“Mę...
“Uống ngay.” Thủy An Lạc nhìn con trai, không cho phép con mình từ chối.
Sở Lạc Ninh hít một hơi sâu, sau cùng nhận lấy bát thuốc, ngửa đầu uống cạn, mặt mũi bỗng chốc biến sắc, “Mẹ, con bị thương mà, sao còn dùng cả thuốc Bắc?”
“Con là bác sĩ hay mẹ là bác sĩ?”
“Mẹ mẹ mẹ...” Sở Lạc Ninh vội vàng nói. Anh phát hiện ra gần đây anh không chọc vào nối một ai trong nhà, người nào cũng dữ dằn hết.
Sở Ninh Dực đang đọc báo ngẩng lên nhìn con trai bằng ánh mắt “được đấy con trai, những lúc như thế này đến ba mày còn không dám chống đối lại mẹ mày, mày lại dám nói câu không uống cơ à?”.
Sở Lạc Ninh đón nhận ánh mắt của ba mình, nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng. Những năm trở lại đây, trên phương diện sức khỏe của các thành viên trong gia đình, mẹ anh vô cùng cố chấp, không ai có quyền chống đổi cả.
“Lên nhà nghỉ ngơi đi.” Thủy An Lạc nhận lại cái bát không. Sở Lạc Ninh biết ngay mà, chỉ cần anh về nhà, những ngày tháng sống như một con heo của anh lại bắt đầu. “Ta lão phật gia khai ân.” Sở Lạc Ninh tinh nghịch nói, trước lúc đi còn cầm theo điện thoại.
“Này...”
“Được rồi, em mà thực sự không cho nó làm gì chắc ngày mai nó trèo tường đi mất đấy.” Sở Ninh Dực hiểm lắm mới nói đỡ cho con trai được một câu. Chẳng qua chỉ vì quá hiểu con trai mình mà thôi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Cái thằng này đúng là không biết lớn bé, có ai nói chuyện với cậu mình như thế không hả?” Lạc
An Thần chậc chậc vài tiếng, không hề cảm thấy mình nhỏ hơn người ta vài tuổi. Sở Lạc Ninh nở nụ cười giả3dối, nhìn Lạc An Thần khởi động xe.
Lạc An Thần khởi động xe xong lại phải nhìn về phía Sở Lạc Ninh lần nữa, “Mẹ cháu bảo lần này suýt nữa thì cháu tạch, làm ăn kiểu gì mà thảm thế?”
“Bởi vì cháu biết0cậu sắp đến, tâm lý không muốn gặp cậu mạnh đến mức ấy đó.” Sở Lạc Ninh nói dứt câu, suýt nữa bị Lạc An Thần hất ra ngoài. “Này này này, mạng của cháu trai cậu rất đáng tiền đấy, cậu làm gì5vậy?” Sở Lạc Ninh đưa tay nắm lấy tay vị ở trần xe, nhìn chàng trai đang đắc ý nào đó.
“Cô vợ nhỏ của cháu đâu, sao không cho vợ ra ngoài. Lần cuối cậu gặp cô ấy chắc phải từ năm năm trước4rồi nhỉ.” Lạc An Thần lên tiếng hỏi. “Gặp cậu làm gì?” Sở Lạc Ninh lười biếng đáp lại, “Để nhìn bản mặt như con gái của cậu hả?”
Lạc An Thần liếc mắt nhìn anh, cười mà như không, lên tiếng đáp lại, “Sớm9muộn gì cũng phải gặp thôi, chị còn bảo lần này để cậu thiết kế đồ cưới cho hai đứa, không cho gặp càng tốt, cậu đỡ được phiền hà.”
Lạc An Thần không phải An Hinh Duyệt, nên anh lái xe siêu nhanh, chẳng mấy chốc đã về đến nhà. Vì con trai nên hôm nay Thủy An Lạc không đến bệnh viện mà ở nhà chuẩn bị đồ đạc, nào là thuốc cho con trai uống, nào là đồ ăn bổ dưỡng cho con trai bồi bổ cơ thể, vân vân và mây mây, chuẩn bị vô cùng đầy đủ. Lạc An Thần lắc lắc chìa khóa trong tay, vừa bước vào nhà đã thấy Thủy An Lạc bận tới bạn lui, “Chị, có phải gãy tay gãy chân gì đâu, chị căng thẳng thể làm gì?” Lạc An Thần nói xong bị Thủy An Lạc lườm cho một cái cháy mặt.
“Rồi rồi rồi, đây là bảo bối của chị, em đi chơi cờ với ba đây.” Lạc An Thần nói rồi ném chìa khóa xuống, vào phòng của Thủy Mặc Vân. Sở Lạc Ninh ngồi xuống phòng khách, bóp trán. Gần đây anh thường xuyên phải làm động tác này, cứ cảm thấy đau đầu vô cùng tận. “Cậu con bao giờ mới đi, đến đây cả nửa năm rồi.”
Thủy An Lạc biết hai người này lại đốp chát với nhau trên đường về rồi, cho nên cô mặc kệ, chỉ bưng một bát thuốc Bắc tới, “Uông đi.”
“Mę...
“Uống ngay.” Thủy An Lạc nhìn con trai, không cho phép con mình từ chối.
Sở Lạc Ninh hít một hơi sâu, sau cùng nhận lấy bát thuốc, ngửa đầu uống cạn, mặt mũi bỗng chốc biến sắc, “Mẹ, con bị thương mà, sao còn dùng cả thuốc Bắc?”
“Con là bác sĩ hay mẹ là bác sĩ?”
“Mẹ mẹ mẹ...” Sở Lạc Ninh vội vàng nói. Anh phát hiện ra gần đây anh không chọc vào nối một ai trong nhà, người nào cũng dữ dằn hết.
Sở Ninh Dực đang đọc báo ngẩng lên nhìn con trai bằng ánh mắt “được đấy con trai, những lúc như thế này đến ba mày còn không dám chống đối lại mẹ mày, mày lại dám nói câu không uống cơ à?”.
Sở Lạc Ninh đón nhận ánh mắt của ba mình, nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng. Những năm trở lại đây, trên phương diện sức khỏe của các thành viên trong gia đình, mẹ anh vô cùng cố chấp, không ai có quyền chống đổi cả.
“Lên nhà nghỉ ngơi đi.” Thủy An Lạc nhận lại cái bát không. Sở Lạc Ninh biết ngay mà, chỉ cần anh về nhà, những ngày tháng sống như một con heo của anh lại bắt đầu. “Ta lão phật gia khai ân.” Sở Lạc Ninh tinh nghịch nói, trước lúc đi còn cầm theo điện thoại.
“Này...”
“Được rồi, em mà thực sự không cho nó làm gì chắc ngày mai nó trèo tường đi mất đấy.” Sở Ninh Dực hiểm lắm mới nói đỡ cho con trai được một câu. Chẳng qua chỉ vì quá hiểu con trai mình mà thôi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com