Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ngoại truyện bẫy hôn nhân-657
Chương 657: Anh bị bệnh hả? may quá, em có thuốc [19]
“Thương hiệu gì, anh đi tìm.”
Kiều Vi Nhã: “...”
Hẩy, nhìn đi, muốn cãi nhau với người này cũng không có khả năng lắm, cơ bản là cô có gào thét mấy thì tính3tình người ta tốt lắm, cái gì cũng đồng ý.
Nín nhịn!
Kiều Vi Nhã cúp máy, tạch tạch tạch gửi thương hiệu qua cho anh. “Chị nói gì rồi nhỉ, gia đình em chỉ có0mình em cứ cãi suốt ngày, tính tình Bao Rau tốt biết mấy.” Sư Niệm cười cười nói, cúi đầu nhìn thương hiệu mà cô gõ vào, “Thương hiệu này một bộ hơn ba5trăm cái đó, em mua về ăn hả?” “Ngắm.” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, vẫn đang tức giận. “Em nên biết đủ đi, Sở Lạc Duy vẫn còn đỡ ấy, chứ Sở Húc4Ninh chẳng tìm được gì đâu, lần trước chị nói với anh ấy chị nhìn trúng một cái túi, người ta cũng không hiểu gì, đi tìm Sở Húc Hiên, kết quả Sở Húc9Hiên tới hỏi chị, rốt cuộc chị đã nói thương hiệu gì với anh trai cậu ấy, để anh trai cậu ấy sắp lật tung cái phòng đổ của u Dương lên rồi, em nói xem...”
“Phụt ha ha ha ha ha...” Kiều Vi Nhã cười to thành tiếng, “Rất đáng yêu mà.”
Sư Niệm hờ hờ vài tiếng, “Đồ dưỡng da của chị ở nhà chỉ có nước, sữa, tinh hoa với toner, không có thêm thứ gì nữa.”
“Chị ở nhà thì trang điểm cho ai nhìn ra ngoài là minh tinh bóng lộn lập lòe rồi, sợ gì chứ?” Kiều Vi Nhã nói rất hùng hồn, còn cố tình tìm một tấm ảnh gửi cho Sở Lạc Duy.
[Ông xã: Em ăn à?] Sắc mặt Kiều Vi Nhã bỗng chốc đen sì sì. [Bà xã là nữ hoàng: Em uống.
[Ông xã: Dạng lỏng hả?] Kiều Vi Nhã trợn mắt câm nín nhìn trần xe”Tại sao em phải thảo luận với một tên thẳng nam về việc son dùng làm gì vậy nhỉ?” “Cho nên, tại sao nhỉ? Sở Húc Ninh còn nói, toàn là thứ hóa học, không sợ trúng độc à, chị suýt nữa bóp chết anh ấy.” Sư Niệm tươi cười nói, “Kể từ lúc ấy, chị từ chổi thảo luận với anh ấy về vấn đề này, bởi vì chị sợ mình không kiềm chế được, sẽ tự tay bóp chết anh ấy.”
[Bà xã là nữ hoàng: Anh chỉ cần phụ trách mua là được rồi!]
[Ông xã: Mua rồi.]
“Chậc chậc chậc, xuống tay nhanh thật, toàn thế giới chỉ còn ba bộ, chị còn định mua một bộ nè, chỉ là không có chỗ để, chị sợ Sở Húc Ninh vứt đi.” Sư Niệm thở dài. “Chị nói xem chị gả cho ông già ấy có gì tốt?” Kiều Vi Nhã vừa gửi ảnh hôn hôn thơm thơm cho ông xã mình vừa nói.
“Em lượn đi, anh ấy già chỗ nào?” Mình nói chồng mình thì được, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nói, đó chính là Sư Niệm. “Vâng vâng vâng vâng, ông xã chị là tốt nhất.” Kiều Vi Nhã nói chuyện với Sư Niệm suốt dọc đường, đến sân bay vừa kịp lúc máy bay cất cánh. Tuy rằng Sở Lạc Duy không biết cụ thể những thỏi son ấy được dùng làm gì, nhưng vợ anh muốn thì anh mua, mua xong bắt đầu tính toán thời gian, đợi cô về. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên nấu cơm đã lỡ như vợ mình quay về vẫn chưa ăn cơm thì sao? Có thể nào cũng không thể để vợ anh đói được. Cho nên Sở Lạc Duy vẫn quyết định đi nấu cơm. Khi máy bay hạ cánh đã là mười một giờ rưỡi, lúc Kiều Vi Nhã và Sư Niệm đeo kính đen đi ra, Sở Lạc Duy và Sở Húc Ninh đang đợi bên ngoài. Kiều Vi Nhã nhảy phắt tới bên cạnh Sở Lạc Duy như một người đàn ông thực thụ, Sở Húc Ninh đã vươn tay kéo Sư Niệm vào lòng, tiện tay khoác áo ngoài lên cho cô. “Mệt rồi à?” Sở Húc Ninh khẽ hỏi. Sư Niệm gật đầu rất tủi thân.
Sau đó Sở Húc Ninh chào hai người kia rồi dẫn Sư Niệm rời đi.
Sở Lạc Duy: “...”
Kiều Vi Nhã: “...”
Hai người nhìn họ rời đi, đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt không được bình thường cho lắm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Thương hiệu gì, anh đi tìm.”
Kiều Vi Nhã: “...”
Hẩy, nhìn đi, muốn cãi nhau với người này cũng không có khả năng lắm, cơ bản là cô có gào thét mấy thì tính3tình người ta tốt lắm, cái gì cũng đồng ý.
Nín nhịn!
Kiều Vi Nhã cúp máy, tạch tạch tạch gửi thương hiệu qua cho anh. “Chị nói gì rồi nhỉ, gia đình em chỉ có0mình em cứ cãi suốt ngày, tính tình Bao Rau tốt biết mấy.” Sư Niệm cười cười nói, cúi đầu nhìn thương hiệu mà cô gõ vào, “Thương hiệu này một bộ hơn ba5trăm cái đó, em mua về ăn hả?” “Ngắm.” Kiều Vi Nhã hừ một tiếng, vẫn đang tức giận. “Em nên biết đủ đi, Sở Lạc Duy vẫn còn đỡ ấy, chứ Sở Húc4Ninh chẳng tìm được gì đâu, lần trước chị nói với anh ấy chị nhìn trúng một cái túi, người ta cũng không hiểu gì, đi tìm Sở Húc Hiên, kết quả Sở Húc9Hiên tới hỏi chị, rốt cuộc chị đã nói thương hiệu gì với anh trai cậu ấy, để anh trai cậu ấy sắp lật tung cái phòng đổ của u Dương lên rồi, em nói xem...”
“Phụt ha ha ha ha ha...” Kiều Vi Nhã cười to thành tiếng, “Rất đáng yêu mà.”
Sư Niệm hờ hờ vài tiếng, “Đồ dưỡng da của chị ở nhà chỉ có nước, sữa, tinh hoa với toner, không có thêm thứ gì nữa.”
“Chị ở nhà thì trang điểm cho ai nhìn ra ngoài là minh tinh bóng lộn lập lòe rồi, sợ gì chứ?” Kiều Vi Nhã nói rất hùng hồn, còn cố tình tìm một tấm ảnh gửi cho Sở Lạc Duy.
[Ông xã: Em ăn à?] Sắc mặt Kiều Vi Nhã bỗng chốc đen sì sì. [Bà xã là nữ hoàng: Em uống.
[Ông xã: Dạng lỏng hả?] Kiều Vi Nhã trợn mắt câm nín nhìn trần xe”Tại sao em phải thảo luận với một tên thẳng nam về việc son dùng làm gì vậy nhỉ?” “Cho nên, tại sao nhỉ? Sở Húc Ninh còn nói, toàn là thứ hóa học, không sợ trúng độc à, chị suýt nữa bóp chết anh ấy.” Sư Niệm tươi cười nói, “Kể từ lúc ấy, chị từ chổi thảo luận với anh ấy về vấn đề này, bởi vì chị sợ mình không kiềm chế được, sẽ tự tay bóp chết anh ấy.”
[Bà xã là nữ hoàng: Anh chỉ cần phụ trách mua là được rồi!]
[Ông xã: Mua rồi.]
“Chậc chậc chậc, xuống tay nhanh thật, toàn thế giới chỉ còn ba bộ, chị còn định mua một bộ nè, chỉ là không có chỗ để, chị sợ Sở Húc Ninh vứt đi.” Sư Niệm thở dài. “Chị nói xem chị gả cho ông già ấy có gì tốt?” Kiều Vi Nhã vừa gửi ảnh hôn hôn thơm thơm cho ông xã mình vừa nói.
“Em lượn đi, anh ấy già chỗ nào?” Mình nói chồng mình thì được, nhưng tuyệt đối không cho phép người khác nói, đó chính là Sư Niệm. “Vâng vâng vâng vâng, ông xã chị là tốt nhất.” Kiều Vi Nhã nói chuyện với Sư Niệm suốt dọc đường, đến sân bay vừa kịp lúc máy bay cất cánh. Tuy rằng Sở Lạc Duy không biết cụ thể những thỏi son ấy được dùng làm gì, nhưng vợ anh muốn thì anh mua, mua xong bắt đầu tính toán thời gian, đợi cô về. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên nấu cơm đã lỡ như vợ mình quay về vẫn chưa ăn cơm thì sao? Có thể nào cũng không thể để vợ anh đói được. Cho nên Sở Lạc Duy vẫn quyết định đi nấu cơm. Khi máy bay hạ cánh đã là mười một giờ rưỡi, lúc Kiều Vi Nhã và Sư Niệm đeo kính đen đi ra, Sở Lạc Duy và Sở Húc Ninh đang đợi bên ngoài. Kiều Vi Nhã nhảy phắt tới bên cạnh Sở Lạc Duy như một người đàn ông thực thụ, Sở Húc Ninh đã vươn tay kéo Sư Niệm vào lòng, tiện tay khoác áo ngoài lên cho cô. “Mệt rồi à?” Sở Húc Ninh khẽ hỏi. Sư Niệm gật đầu rất tủi thân.
Sau đó Sở Húc Ninh chào hai người kia rồi dẫn Sư Niệm rời đi.
Sở Lạc Duy: “...”
Kiều Vi Nhã: “...”
Hai người nhìn họ rời đi, đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt không được bình thường cho lắm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com