Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
BẢY KIẾP TRÙNG SINH
CHAP 13 hồn ma tiểu thư Lại Hoa
Cô rời khỏi căn hầm ấy, vừa dọ đường về vừa ngó nghiêng xung quanh. Tính thời gian nãy giờ cũng chắc qua 10 phút. Quay trở lại phòng nghĩ vẫn chưa ai phát hiện ra. Nhưng vừa đi vừa nghĩ lại sợ sợ kiểu gì. Nãy xém tý nữa thì cái đầu mình bị vị tiểu thư đó bụp phát nát ngấu mất rồi. Giờ xoa xoa thấy nó đã nhô cao. Nhưng xoa đến đầu mình thì lại nhớ tới hình ảnh cái hình nộm gỗ bị ghim bao nhiêu là đinh lên. Chơi bùa chơi ngải thì xem phim cũng thấy nhiều rồi, cô có thể hình dung được người bị chơi ngải sẽ bị hành hạ giống như hình nộm đó. Vậy thì há chẳng phải bà cả đã từng trải qua rất nhiều đau đớn hay sao? Nghĩ tới đó thấy thương bà ấy quá.
Vừa đi vừa ngẫm nghĩ, tính ra chơi ngải cô không rành, nhưng phương thức để chơi thì nó lại na ná nhau. Cũng là dùng bùa chú sau đó yểm lên một đồ vật hoặc con vật, sau đó là tà thuật yểm lên người khác. Nhưng chơi m ngải nghe bảo sẽ bị ngải quật nếu như sai cách, hậu quả để lại cũng không vừa gì. Một vị phu nhân như Lại phu nhân tại sao lại biết chơi ngải kia chứ? Một người phụ nữ quyền cao chức trọng thì ít có khả năng đụng vào những thứ này lắm. Chỉ có hai nguyên nhân khiến bà ấy có thể làm ra chuyện này, một là do người khác dạy, hai là tự học từ một quyển sách tà đạo nào đó cũng nên. Đúng là vì trả thù con người có thể làm bất kì thứ gì, đến bản thân trở nên như vậy rồi mà vẫn chưa nguôi hận thù. Nghĩ ra thì đáng thương hơn đáng trách.
Suy nghĩ vẩn vơ thì đến cửa phòng, đứa trẻ này tính ra cũng hiểu chuyện lắm, nó biết nhà nó to lớn lại không có gia nhân nên đã thắp nến dọc đường đi. Để cô thấy đường và tìm về phòng dễ dàng.
-Lại An...
-Thiếu phu nhân tắm đi. Không biết người có mang y phục qua không nên nếu không mang thì người có thể lấy của chị gái ta. Nhìn thiếu phu nhân nhỏ nhắn tựa như chị ấy vậy...chắc là mặc vừa nên không vấn đề đâu...
Cô thấy ánh mắt tinh anh nhìn mình chợt chột dạ, gật nhẹ đầu sau đó nó liền xin phép rời đi. Sau khi cánh cửa phòng mở ra cô nhẹ nhàng đi vào. Bên trong vang lên tiếng khấy nước. Một bóng người ngồi cạnh cái bồn nước to, cô lấy tay vạch cái màn ra rồi đứng ngay ngắn nhìn.
-Tiểu thư Lại Hoa...người đã nghe Lại An nói rồi có đúng không?
Nàng ấy không trả lời, dưới ánh nến cô chỉ nhìn thấy nước mắt nàng chảy ra. Trái tim cô chợt cảm thấy chua xót giùm nàng, nhẹ nhàng nói.
-Ta biết...ta là người nhà họ Thượng. Ta biết nàng căm ghét gia đình đó, vì họ khiến gia đình nàng tan nát thảm hại. Nhưng cũng như nàng đã nói...ta không thuộc về nơi này. Ta là người của một thời đại khác, ta được một người có liên quan đến gia đình nàng dẫn dắt tới đây. Nàng có biết...bà ấy muốn ta đến đây là vì cái gì không? Là muốn thay đổi lịch sử...là muốn quay ngược thời gian tái sinh lại nhà nàng. Ngăn cấm sự diệt tộc của nhà nàng. Vì thế xin nàng đừng giết ta.
Sau khi bày tỏ ngọn ngành, nàng ấy cũng đã hiểu được một chút, thái độ kích động cũng dịu đi. Nhưng ánh mắt kia vẫn lạnh lẽo không nguôi.
-Ngươi? Chỉ mình ngươi? Dựa vào đâu ta có thể tin ngươi? Ngươi đâu phải người nhà của ta.
-Ta biết...nhưng ta không có lựa chọn đâu. Ta làm vậy thì mới quay lại thời đại của mình sống tiếp được. Ta cũng hết cách rồi, giúp người xem như cũng là giúp mình.
Cô đi lùi lại phía sau, gương mặt vẫn chưa hết căng thẳng. Nàng ấy liền dừng cái tay đang khuấy nước lại, rồi nhìn qua cô.
-Ta cũng có thể làm được điều đó...
-Không được...nếu nàng làm được thì bà ấy đã không đến tìm ta. Đây là thân xác bảy kiếp trước của ta, nàng giết ta rồi cũng không tự mình nhập vào được.
-Từ khi ta tắt thở ta đã tự thề rằng sẽ không bao giờ tin bất cứ một ai...bất cứ một người nào...ta tin người nên ta mới chết. Ta tin người nên gia tộc ta mới tiêu tan. Ta sẽ không bao giờ tin bất cứ một ai, một người nào cả. Không bao giờ đâu.
Cô biết nàng ấy lại kích động, nhưng làm sao dập tắt ngọn lửa đang hừng hực cháy thế này. Cô bị dồn đến cánh cửa thì dừng lại, lửa đỏ trong mắt nàng vẫn chưa nguôi, làm sao được khi cô chẳng đủ sức chống lại.
-Xin đừng làm vậy...một mình Lại phu nhân chưa đủ sao? Nàng rốt cuộc có muốn...cuộc sống trước kia quay lại nữa không?
Nước mắt nàng chảy đầm đìa, nếu nói vì mất tất cả nên mất cả niềm tin thì đúng là như vậy, huống hồ nàng đã mất hết chẳng còn gì.
-Bà cả nhà ta là người hiền lành đức độ. Nhưng lại dính phải ngải của mẹ nàng mà chết thảm, thậm chí đứa trẻ chưa kịp chào đời cũng không qua khỏi. Ai cũng đáng thương mà. Ta chỉ đến đây tìm Lại phu nhân để tìm cách cứu rỗi linh hồn của bà cả mà thôi. Tuyệt đối không động vào gia đình nàng một lần nào nữa. Nếu có thể ta sẽ giúp nàng làm tròn tâm nguyện lúc sinh thời. Còn người hại nàng...tiểu thư Ánh Nguyệt. Ta nhất định sẽ tìm cách trừng trị cô ta. Làm ơn giúp ta cứu bà cả. Bà ấy chẳng biết gì, cũng không có tội.
-Ta đã nói là không tin ai cả...
Nàng ấy thét lên, bàn tay dập nát dài ngoằn giơ ra, nàng chọc tay vào ngực cô như muốn móc trái tim cô ra vậy. Nhưng lạ thay vừa chạm đến thì đã rụt tay lại, trong áo cô phát ra một ánh sáng nhỏ rồi vụt tắt. A Hoang vì thế cũng ngã ngang xuống nền nhà.
Cô nép vào cửa run rẩy thò tay vào áo, chạm vào cái hình tam giác màu vàng bà ăn xin kia đã dúi cho, bây giờ mới nhận ra thứ này mới là thứ cứu mạng mình.
-Trời ạ...
Cô nhìn A Hoang toát đầy mồ hôi, chợt cánh cửa ở tủ quần áo bật mở, có mấy bộ y phục bay văng ra khỏi tủ, cô giật mình đứng đó ngó quanh. Dường như hồn tiểu thư ấy đã xuất ra nhưng sự giận dữ vẫn chưa nguôi đi được phần nào cả.
-Ta sẽ không lừa tiểu thư. Ta nói thật.
Cô nhìn quanh phòng rồi dừng ở bức tranh treo trên đó, gương mặt xinh đẹp được hoạ lên giấy bây giờ đã nhăn nhó đến khó coi, thậm chí cả ánh mắt trong tranh cũng ánh lên tia chết chóc rợn người.
-Thiếu phu nhân...
Tiếng gõ cửa bên ngoài làm cô giật nảy người, là tiếng của Lại An gọi, cô vuốt ngực lấy bình tỉnh rồi mở cửa ra.
-Chào Lại An, có chuyện gì vậy?
-Không, ta pha cho người một tách trà, người dùng đi cho dễ ngủ, ta có bỏ một ít hoa cúc vào trong, ta nghĩ lạ chỗ người sẽ không ngủ được...cho nên...
Nó vô tình liếc vào trong, đột nhiên thấy một đống y phục bị đổ xuống đất. Nó tròn xoe mắt chợt hỏi nhỏ, giọng có chút nghẹn ngào uất ức.
-Người không tìm được bộ nào mặc vừa sao?
Nó bước lại để tách trà lên bàn rồi gom đồ bỏ lên giường, cẩn thận xếp lại từng cái một.
-Người không tìm được bộ nào ưng ý sao?
-Không phải...không phải vậy.
Cô nhìn nó rồi xua tay, chợt quay mặt qua bức tranh rồi lại thở dài.
-Có con chuột nên ta giật mình làm đổ xuống thôi. Ta định nhặt thì ngươi gõ cửa vào. Thấy không A Hoang của ta sợ chuột đến nỗi ngất đi rồi kia kìa.
-Vậy sao? Ngày ngày ta vẫn vào đây quét dọn, vậy mà vẫn có chuột ở được sao?
Nó thắc mắc nhưng tay vẫn nhẹ nhàng xếp đồ lại, bàn tay bé xíu của đứa trẻ lên 10 khiến cô hơi chạnh lòng, chợt cô mỉm cười.
-Chị gái ngươi lúc sinh thời chắc hẳn là một nữ nhân có tính cách dịu hiền. Y phục toàn màu nhẹ nhàng, thanh thoát dịu dàng.
-Trên đời này chị ta dịu dàng đứng thứ 2 thì đảm bảo không ai dám đứng nhất. Chị ấy lúc sinh thời vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. Cầm kì thi hoạ văn chương múa lụa không cái nào không giỏi, may vá thêu thùa cũng không phải dạng vừa.
-Giỏi thật...
-Đúng vậy...nhưng nó đã qua rồi...
Giọng nó hạ thấp xuống, con người như vậy còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống tốt đẹp thì đã chết một cách oan ức tủi hờn đến vậy. Thử hỏi làm ma cũng không cam tâm cũng đúng. Đâu trách được cơ chứ.
-Mà này...ta có chuyện muốn hỏi? Ta có thể hỏi không?
-Người hỏi đi.
Tay nó vuốt vuốt nhẹ lên những bộ y phục tơ tằm mềm mại mát lạnh. Cô co chân lên rồi nghiêng đầu.
-Ngươi có thể cho ta biết, tại sao nhà họ Thượng lại diệt cả nhà ngươi không? Ta không có ý gì cả, chỉ là ta cảm thấy gia đình ngươi thật quá thảm. Ta muốn biết chứ không phải vì ta muốn nói lại với nhà họ đâu. Ngươi cho ta biết có được không?
Nó ngẩn mặt lên, nhẹ nhàng gật đầu.
-Được chứ, ta cảm thấy có nói ra thì cũng chẳng vấn đề gì. Ta nói cho người nghe cũng được, vì hầu hết người dân các làng lân cận ai cũng biết mà.
-Vậy nói ta nghe đi.
-Thiếu phu nhân là người nhà họ cũng một thời gian, đã từng nghe qua cái gọi là long mạch chưa? Vận mệnh đất nước được chôn dưới đất nhà họ Thượng.
-Đã nghe qua.
Cô từng nhớ có lần bà lão ăn mày kia từng nhắc đến một lần. Nói vậy ra thì chuyện này có liên quan tới nhau rồi.
-Long mạch đó rất quan trọng. Cả triều đình cũng chưa dám động vào nữa là. Vì thời gian trước nhà ta có người đã chạm vào nơi đó. Nên triều đình ban tội tru di cả nhà. Vì tội dám động vào long mạch đất nước. Tuy đã giải thích đó chỉ là hiểu lầm, vả lại long mạch vẫn chưa tổn hại gì nhưng lệnh vua thì khó cãi.
Chính người nhà họ Thượng đích thân ra tay. Lúc ấy phụ thân ta đã cầu xin đến nỗi tự mình chịu tứ mã phanh thây chỉ để xin cho hai chị em ta sống. Nhưng cuối cùng cũng là người nhà họ Thượng giết chết chị ta. Mẹ ta trốn chui trốn nhủi, khi quay về đã phát lên điên dại. Cũng chẳng ai quan tâm đến mạng sống của bà. Ta đành giấu bà ở một căn hầm cho bà sống qua ngày.
-Long mạch...thay đổi vận mệnh.
-Lại An...nhà ngươi có ai tầm trạc 60, môi đỏ đôi mắt mờ đục không vậy? Và đi cạnh bà ấy còn có một đứa trẻ trạc tuổi của ngươi.
-Môi đỏ sao? Bà Thiện? Và tên Hoan?
-Họ là ai? Là cái gì của nhà ngươi vậy?
-Bà ấy là vợ lẻ của cha ta. Bà ấy lúc sinh thời toàn dùng tà thuật để mê hoặc ông ấy. Sau bị quật lại nên vừa già vừa xấu. Hại cả hai mẹ con chết cùng nhau. Chuyện đó chỉ được người già kể lại. Bà ấy mất hơn 40 năm rồi. Trước khi mẹ ta về đây. Mà cũng là nghe nói lại thôi, ta không biết có phải không, vì trước ai cũng nói bà ấy rất thích trang điểm, hay gọi bà ấy là con đào của cha ta. Bức hoạ vẽ hai mẹ con họ vẫn còn treo ở phòng thờ. Ta cũng chỉ thấy được một lần. Môi đỏ thì chỉ có mình bà ấy.
-Vậy sao? Chết lâu vậy rồi vẫn muốn cãi số sao?
Cô nhẹ nhàng liếc qua bức tranh, bây giờ lại trở về làm một bức tranh bình thường. Chẳng biết nàng ấy có nghe rõ hay không. Chẳng biết có chịu tha thứ mà khoan dung đại lượng tha cho cô không nữa.
-Ta có thể xin thắp cho tiểu thư ấy một nén nhang không? Dù sao thì cũng là ngủ nhờ một đêm.
Cô nhặt cái chăn đắp cho A Hoang rồi đi theo Lại An. Khi đi theo nó qua phòng thờ cô mới ngó nhìn quanh. Lại An tuy còn nhỏ nhưng rất dạn dĩ, nó chẳng sợ gì cả. Nó chầm chậm thắp tất cả nến lên, dẫn cô lại trước bài vị của Lại tiểu thư, nhìn chữ trên đó tuy không biết đọc nhưng lại rất quen. Vì nhà họ Thượng cũng có thờ một cái y như vậy. Cô khấn rồi cắm nhang xuống. Nhưng đây vốn dĩ không phải lí do để cô đến. Lí do quan trọng hơn là xác minh thân phận người mà Lại An gọi là Bà Thiện và thằng con tên Hoan kia có phải người cô cần tìm không.
-Bức hoạ của hai mẹ con họ? Ở đâu vậy?
-Kia kìa...
Nó quay lại chỉ ra cửa, cô giật mình vì không tưởng tượng được hình họ lại treo ở đó. Quay lại nhìn thấy mà giật hết cả mình chứ không giỡn.
-Ôi trời...
Cô ôm tim rồi nhíu mày. Nhưng đôi môi đỏ chót kia chẳng lẫn đi đâu được, nét vẽ tuy đã phai sờn theo thời gian nhưng ánh mắt đó gương mặt đó. Và cả đứa trẻ đứng cạnh nữa. Là họ...
-Thì ra là bà...
Một tiếng rầm phát ra, gió nổi lên làm cánh cửa đập mạnh vào thềm. Bức tranh ấy như bị hít vào cửa dính sát vào. Lại An bất ngờ quay mặt qua nhìn cô, cô cũng quay qua nhìn nó, cửa đã đóng kín tất tần tật nhưng tất cả nến đều đã tắt ngúm. Trả lại một không gian tối mù tối mịt. Cô giật mình quờ quạng nắm lấy tay Lại An, chưa chắc chắn cô ôm hẳn nó vào lòng.
-Không sao chứ? Đừng sợ có ta ở đây...
-Nam nữ...thụ thụ...bất thân...ta đâu có sợ kia chứ...
-Hả...?
Cô bịt miệng nó lại, bên ngoài vang lên tiếng bước chân lẹp chẹp. Cô trợn mắt lên rồi nói nhỏ.
-Có người ngoài đó.
-Có thể là hai bà vú đó.
Nó kề sát tai cô thủ thỉ, cô thì không nghĩ như vậy, cảm giác bước chân khá nặng nề, không giống như người già đi cho lắm. Giống như Lại phu nhân đang đi ngoài đó vậy. Mặc dù đó chỉ là cảm giác thôi nhưng vẫn thấy sợ sợ.
“Rầm...”
Cả thân người ai đó văng dính vào cánh cửa, tiếng khẹt khẹt ú ớ vang lên. Tiếng dây xích cạ xuống nền phát ra âm thanh rổn rảng. Cô thấy Lại An cũng nhận ra đó là mẹ nó. Nó kích động chạy lại mở cửa. Nhưng nó vừa chạm tay vào cửa thì âm thanh đó im bặt. Thay vào đó là tiếng nói, khàn khàn âm u của bà ấy.
-Lại An...con ở trong đó hả?
060188217901
Sacombank stb chi nhánh q8
Tran thi hoai thu
Momo 0343818613
Thankiu
CHAP 13 hồn ma tiểu thư Lại Hoa
Cô rời khỏi căn hầm ấy, vừa dọ đường về vừa ngó nghiêng xung quanh. Tính thời gian nãy giờ cũng chắc qua 10 phút. Quay trở lại phòng nghĩ vẫn chưa ai phát hiện ra. Nhưng vừa đi vừa nghĩ lại sợ sợ kiểu gì. Nãy xém tý nữa thì cái đầu mình bị vị tiểu thư đó bụp phát nát ngấu mất rồi. Giờ xoa xoa thấy nó đã nhô cao. Nhưng xoa đến đầu mình thì lại nhớ tới hình ảnh cái hình nộm gỗ bị ghim bao nhiêu là đinh lên. Chơi bùa chơi ngải thì xem phim cũng thấy nhiều rồi, cô có thể hình dung được người bị chơi ngải sẽ bị hành hạ giống như hình nộm đó. Vậy thì há chẳng phải bà cả đã từng trải qua rất nhiều đau đớn hay sao? Nghĩ tới đó thấy thương bà ấy quá.
Vừa đi vừa ngẫm nghĩ, tính ra chơi ngải cô không rành, nhưng phương thức để chơi thì nó lại na ná nhau. Cũng là dùng bùa chú sau đó yểm lên một đồ vật hoặc con vật, sau đó là tà thuật yểm lên người khác. Nhưng chơi m ngải nghe bảo sẽ bị ngải quật nếu như sai cách, hậu quả để lại cũng không vừa gì. Một vị phu nhân như Lại phu nhân tại sao lại biết chơi ngải kia chứ? Một người phụ nữ quyền cao chức trọng thì ít có khả năng đụng vào những thứ này lắm. Chỉ có hai nguyên nhân khiến bà ấy có thể làm ra chuyện này, một là do người khác dạy, hai là tự học từ một quyển sách tà đạo nào đó cũng nên. Đúng là vì trả thù con người có thể làm bất kì thứ gì, đến bản thân trở nên như vậy rồi mà vẫn chưa nguôi hận thù. Nghĩ ra thì đáng thương hơn đáng trách.
Suy nghĩ vẩn vơ thì đến cửa phòng, đứa trẻ này tính ra cũng hiểu chuyện lắm, nó biết nhà nó to lớn lại không có gia nhân nên đã thắp nến dọc đường đi. Để cô thấy đường và tìm về phòng dễ dàng.
-Lại An...
-Thiếu phu nhân tắm đi. Không biết người có mang y phục qua không nên nếu không mang thì người có thể lấy của chị gái ta. Nhìn thiếu phu nhân nhỏ nhắn tựa như chị ấy vậy...chắc là mặc vừa nên không vấn đề đâu...
Cô thấy ánh mắt tinh anh nhìn mình chợt chột dạ, gật nhẹ đầu sau đó nó liền xin phép rời đi. Sau khi cánh cửa phòng mở ra cô nhẹ nhàng đi vào. Bên trong vang lên tiếng khấy nước. Một bóng người ngồi cạnh cái bồn nước to, cô lấy tay vạch cái màn ra rồi đứng ngay ngắn nhìn.
-Tiểu thư Lại Hoa...người đã nghe Lại An nói rồi có đúng không?
Nàng ấy không trả lời, dưới ánh nến cô chỉ nhìn thấy nước mắt nàng chảy ra. Trái tim cô chợt cảm thấy chua xót giùm nàng, nhẹ nhàng nói.
-Ta biết...ta là người nhà họ Thượng. Ta biết nàng căm ghét gia đình đó, vì họ khiến gia đình nàng tan nát thảm hại. Nhưng cũng như nàng đã nói...ta không thuộc về nơi này. Ta là người của một thời đại khác, ta được một người có liên quan đến gia đình nàng dẫn dắt tới đây. Nàng có biết...bà ấy muốn ta đến đây là vì cái gì không? Là muốn thay đổi lịch sử...là muốn quay ngược thời gian tái sinh lại nhà nàng. Ngăn cấm sự diệt tộc của nhà nàng. Vì thế xin nàng đừng giết ta.
Sau khi bày tỏ ngọn ngành, nàng ấy cũng đã hiểu được một chút, thái độ kích động cũng dịu đi. Nhưng ánh mắt kia vẫn lạnh lẽo không nguôi.
-Ngươi? Chỉ mình ngươi? Dựa vào đâu ta có thể tin ngươi? Ngươi đâu phải người nhà của ta.
-Ta biết...nhưng ta không có lựa chọn đâu. Ta làm vậy thì mới quay lại thời đại của mình sống tiếp được. Ta cũng hết cách rồi, giúp người xem như cũng là giúp mình.
Cô đi lùi lại phía sau, gương mặt vẫn chưa hết căng thẳng. Nàng ấy liền dừng cái tay đang khuấy nước lại, rồi nhìn qua cô.
-Ta cũng có thể làm được điều đó...
-Không được...nếu nàng làm được thì bà ấy đã không đến tìm ta. Đây là thân xác bảy kiếp trước của ta, nàng giết ta rồi cũng không tự mình nhập vào được.
-Từ khi ta tắt thở ta đã tự thề rằng sẽ không bao giờ tin bất cứ một ai...bất cứ một người nào...ta tin người nên ta mới chết. Ta tin người nên gia tộc ta mới tiêu tan. Ta sẽ không bao giờ tin bất cứ một ai, một người nào cả. Không bao giờ đâu.
Cô biết nàng ấy lại kích động, nhưng làm sao dập tắt ngọn lửa đang hừng hực cháy thế này. Cô bị dồn đến cánh cửa thì dừng lại, lửa đỏ trong mắt nàng vẫn chưa nguôi, làm sao được khi cô chẳng đủ sức chống lại.
-Xin đừng làm vậy...một mình Lại phu nhân chưa đủ sao? Nàng rốt cuộc có muốn...cuộc sống trước kia quay lại nữa không?
Nước mắt nàng chảy đầm đìa, nếu nói vì mất tất cả nên mất cả niềm tin thì đúng là như vậy, huống hồ nàng đã mất hết chẳng còn gì.
-Bà cả nhà ta là người hiền lành đức độ. Nhưng lại dính phải ngải của mẹ nàng mà chết thảm, thậm chí đứa trẻ chưa kịp chào đời cũng không qua khỏi. Ai cũng đáng thương mà. Ta chỉ đến đây tìm Lại phu nhân để tìm cách cứu rỗi linh hồn của bà cả mà thôi. Tuyệt đối không động vào gia đình nàng một lần nào nữa. Nếu có thể ta sẽ giúp nàng làm tròn tâm nguyện lúc sinh thời. Còn người hại nàng...tiểu thư Ánh Nguyệt. Ta nhất định sẽ tìm cách trừng trị cô ta. Làm ơn giúp ta cứu bà cả. Bà ấy chẳng biết gì, cũng không có tội.
-Ta đã nói là không tin ai cả...
Nàng ấy thét lên, bàn tay dập nát dài ngoằn giơ ra, nàng chọc tay vào ngực cô như muốn móc trái tim cô ra vậy. Nhưng lạ thay vừa chạm đến thì đã rụt tay lại, trong áo cô phát ra một ánh sáng nhỏ rồi vụt tắt. A Hoang vì thế cũng ngã ngang xuống nền nhà.
Cô nép vào cửa run rẩy thò tay vào áo, chạm vào cái hình tam giác màu vàng bà ăn xin kia đã dúi cho, bây giờ mới nhận ra thứ này mới là thứ cứu mạng mình.
-Trời ạ...
Cô nhìn A Hoang toát đầy mồ hôi, chợt cánh cửa ở tủ quần áo bật mở, có mấy bộ y phục bay văng ra khỏi tủ, cô giật mình đứng đó ngó quanh. Dường như hồn tiểu thư ấy đã xuất ra nhưng sự giận dữ vẫn chưa nguôi đi được phần nào cả.
-Ta sẽ không lừa tiểu thư. Ta nói thật.
Cô nhìn quanh phòng rồi dừng ở bức tranh treo trên đó, gương mặt xinh đẹp được hoạ lên giấy bây giờ đã nhăn nhó đến khó coi, thậm chí cả ánh mắt trong tranh cũng ánh lên tia chết chóc rợn người.
-Thiếu phu nhân...
Tiếng gõ cửa bên ngoài làm cô giật nảy người, là tiếng của Lại An gọi, cô vuốt ngực lấy bình tỉnh rồi mở cửa ra.
-Chào Lại An, có chuyện gì vậy?
-Không, ta pha cho người một tách trà, người dùng đi cho dễ ngủ, ta có bỏ một ít hoa cúc vào trong, ta nghĩ lạ chỗ người sẽ không ngủ được...cho nên...
Nó vô tình liếc vào trong, đột nhiên thấy một đống y phục bị đổ xuống đất. Nó tròn xoe mắt chợt hỏi nhỏ, giọng có chút nghẹn ngào uất ức.
-Người không tìm được bộ nào mặc vừa sao?
Nó bước lại để tách trà lên bàn rồi gom đồ bỏ lên giường, cẩn thận xếp lại từng cái một.
-Người không tìm được bộ nào ưng ý sao?
-Không phải...không phải vậy.
Cô nhìn nó rồi xua tay, chợt quay mặt qua bức tranh rồi lại thở dài.
-Có con chuột nên ta giật mình làm đổ xuống thôi. Ta định nhặt thì ngươi gõ cửa vào. Thấy không A Hoang của ta sợ chuột đến nỗi ngất đi rồi kia kìa.
-Vậy sao? Ngày ngày ta vẫn vào đây quét dọn, vậy mà vẫn có chuột ở được sao?
Nó thắc mắc nhưng tay vẫn nhẹ nhàng xếp đồ lại, bàn tay bé xíu của đứa trẻ lên 10 khiến cô hơi chạnh lòng, chợt cô mỉm cười.
-Chị gái ngươi lúc sinh thời chắc hẳn là một nữ nhân có tính cách dịu hiền. Y phục toàn màu nhẹ nhàng, thanh thoát dịu dàng.
-Trên đời này chị ta dịu dàng đứng thứ 2 thì đảm bảo không ai dám đứng nhất. Chị ấy lúc sinh thời vừa xinh đẹp vừa dịu dàng. Cầm kì thi hoạ văn chương múa lụa không cái nào không giỏi, may vá thêu thùa cũng không phải dạng vừa.
-Giỏi thật...
-Đúng vậy...nhưng nó đã qua rồi...
Giọng nó hạ thấp xuống, con người như vậy còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống tốt đẹp thì đã chết một cách oan ức tủi hờn đến vậy. Thử hỏi làm ma cũng không cam tâm cũng đúng. Đâu trách được cơ chứ.
-Mà này...ta có chuyện muốn hỏi? Ta có thể hỏi không?
-Người hỏi đi.
Tay nó vuốt vuốt nhẹ lên những bộ y phục tơ tằm mềm mại mát lạnh. Cô co chân lên rồi nghiêng đầu.
-Ngươi có thể cho ta biết, tại sao nhà họ Thượng lại diệt cả nhà ngươi không? Ta không có ý gì cả, chỉ là ta cảm thấy gia đình ngươi thật quá thảm. Ta muốn biết chứ không phải vì ta muốn nói lại với nhà họ đâu. Ngươi cho ta biết có được không?
Nó ngẩn mặt lên, nhẹ nhàng gật đầu.
-Được chứ, ta cảm thấy có nói ra thì cũng chẳng vấn đề gì. Ta nói cho người nghe cũng được, vì hầu hết người dân các làng lân cận ai cũng biết mà.
-Vậy nói ta nghe đi.
-Thiếu phu nhân là người nhà họ cũng một thời gian, đã từng nghe qua cái gọi là long mạch chưa? Vận mệnh đất nước được chôn dưới đất nhà họ Thượng.
-Đã nghe qua.
Cô từng nhớ có lần bà lão ăn mày kia từng nhắc đến một lần. Nói vậy ra thì chuyện này có liên quan tới nhau rồi.
-Long mạch đó rất quan trọng. Cả triều đình cũng chưa dám động vào nữa là. Vì thời gian trước nhà ta có người đã chạm vào nơi đó. Nên triều đình ban tội tru di cả nhà. Vì tội dám động vào long mạch đất nước. Tuy đã giải thích đó chỉ là hiểu lầm, vả lại long mạch vẫn chưa tổn hại gì nhưng lệnh vua thì khó cãi.
Chính người nhà họ Thượng đích thân ra tay. Lúc ấy phụ thân ta đã cầu xin đến nỗi tự mình chịu tứ mã phanh thây chỉ để xin cho hai chị em ta sống. Nhưng cuối cùng cũng là người nhà họ Thượng giết chết chị ta. Mẹ ta trốn chui trốn nhủi, khi quay về đã phát lên điên dại. Cũng chẳng ai quan tâm đến mạng sống của bà. Ta đành giấu bà ở một căn hầm cho bà sống qua ngày.
-Long mạch...thay đổi vận mệnh.
-Lại An...nhà ngươi có ai tầm trạc 60, môi đỏ đôi mắt mờ đục không vậy? Và đi cạnh bà ấy còn có một đứa trẻ trạc tuổi của ngươi.
-Môi đỏ sao? Bà Thiện? Và tên Hoan?
-Họ là ai? Là cái gì của nhà ngươi vậy?
-Bà ấy là vợ lẻ của cha ta. Bà ấy lúc sinh thời toàn dùng tà thuật để mê hoặc ông ấy. Sau bị quật lại nên vừa già vừa xấu. Hại cả hai mẹ con chết cùng nhau. Chuyện đó chỉ được người già kể lại. Bà ấy mất hơn 40 năm rồi. Trước khi mẹ ta về đây. Mà cũng là nghe nói lại thôi, ta không biết có phải không, vì trước ai cũng nói bà ấy rất thích trang điểm, hay gọi bà ấy là con đào của cha ta. Bức hoạ vẽ hai mẹ con họ vẫn còn treo ở phòng thờ. Ta cũng chỉ thấy được một lần. Môi đỏ thì chỉ có mình bà ấy.
-Vậy sao? Chết lâu vậy rồi vẫn muốn cãi số sao?
Cô nhẹ nhàng liếc qua bức tranh, bây giờ lại trở về làm một bức tranh bình thường. Chẳng biết nàng ấy có nghe rõ hay không. Chẳng biết có chịu tha thứ mà khoan dung đại lượng tha cho cô không nữa.
-Ta có thể xin thắp cho tiểu thư ấy một nén nhang không? Dù sao thì cũng là ngủ nhờ một đêm.
Cô nhặt cái chăn đắp cho A Hoang rồi đi theo Lại An. Khi đi theo nó qua phòng thờ cô mới ngó nhìn quanh. Lại An tuy còn nhỏ nhưng rất dạn dĩ, nó chẳng sợ gì cả. Nó chầm chậm thắp tất cả nến lên, dẫn cô lại trước bài vị của Lại tiểu thư, nhìn chữ trên đó tuy không biết đọc nhưng lại rất quen. Vì nhà họ Thượng cũng có thờ một cái y như vậy. Cô khấn rồi cắm nhang xuống. Nhưng đây vốn dĩ không phải lí do để cô đến. Lí do quan trọng hơn là xác minh thân phận người mà Lại An gọi là Bà Thiện và thằng con tên Hoan kia có phải người cô cần tìm không.
-Bức hoạ của hai mẹ con họ? Ở đâu vậy?
-Kia kìa...
Nó quay lại chỉ ra cửa, cô giật mình vì không tưởng tượng được hình họ lại treo ở đó. Quay lại nhìn thấy mà giật hết cả mình chứ không giỡn.
-Ôi trời...
Cô ôm tim rồi nhíu mày. Nhưng đôi môi đỏ chót kia chẳng lẫn đi đâu được, nét vẽ tuy đã phai sờn theo thời gian nhưng ánh mắt đó gương mặt đó. Và cả đứa trẻ đứng cạnh nữa. Là họ...
-Thì ra là bà...
Một tiếng rầm phát ra, gió nổi lên làm cánh cửa đập mạnh vào thềm. Bức tranh ấy như bị hít vào cửa dính sát vào. Lại An bất ngờ quay mặt qua nhìn cô, cô cũng quay qua nhìn nó, cửa đã đóng kín tất tần tật nhưng tất cả nến đều đã tắt ngúm. Trả lại một không gian tối mù tối mịt. Cô giật mình quờ quạng nắm lấy tay Lại An, chưa chắc chắn cô ôm hẳn nó vào lòng.
-Không sao chứ? Đừng sợ có ta ở đây...
-Nam nữ...thụ thụ...bất thân...ta đâu có sợ kia chứ...
-Hả...?
Cô bịt miệng nó lại, bên ngoài vang lên tiếng bước chân lẹp chẹp. Cô trợn mắt lên rồi nói nhỏ.
-Có người ngoài đó.
-Có thể là hai bà vú đó.
Nó kề sát tai cô thủ thỉ, cô thì không nghĩ như vậy, cảm giác bước chân khá nặng nề, không giống như người già đi cho lắm. Giống như Lại phu nhân đang đi ngoài đó vậy. Mặc dù đó chỉ là cảm giác thôi nhưng vẫn thấy sợ sợ.
“Rầm...”
Cả thân người ai đó văng dính vào cánh cửa, tiếng khẹt khẹt ú ớ vang lên. Tiếng dây xích cạ xuống nền phát ra âm thanh rổn rảng. Cô thấy Lại An cũng nhận ra đó là mẹ nó. Nó kích động chạy lại mở cửa. Nhưng nó vừa chạm tay vào cửa thì âm thanh đó im bặt. Thay vào đó là tiếng nói, khàn khàn âm u của bà ấy.
-Lại An...con ở trong đó hả?
060188217901
Sacombank stb chi nhánh q8
Tran thi hoai thu
Momo 0343818613
Thankiu
Bình luận facebook