• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp (3 Viewers)

  • Chương 17: Bất trắc

Trên con đường mịt mù gió tuyết, tìm đâu thấy gương mặt thân quen. Xin đừng, đừng từ đây ly biệt.

Chúng tôi chơi đến quá hai giờ sáng mới đi ngủ.

Pháo thi thoảng nổ giòn làm tôi cả đêm không ngon giấc. Tinh mơ trở dậy, Đào Tử nhìn sắc mặt tôi, cười nói:

– Mấy ngày này chắc đừng mong đến chuyện ngủ ngon, lúc nào cũng có người đốt pháo hết.

– Không ai cần ngủ à?


– Tết là lúc nhàn rỗi nhất trong năm, ở thôn quê hoạt động giải trí tương đối nghèo nàn, thân bằng cố hữu tụ họp đều chỉ đánh mạt chược, thường là chơi thâu đêm suốt sáng. Đánh mà đỏ thì chạy ra đốt băng pháo chúc mừng. Đánh mà đen cũng chạy ra đốt pháo giải xui.

Tôi cười:

– Kiểu đánh mạt chược này hay đấy?

– Cô biết đánh mạt chược không?

– Biết ít thôi, nhưng không cảm nhận được niềm vui của thú chơi mạt chược. Tôi thích tú lơ khơ hơn, hồi tốt nghiệp đại học đánh bù đầu bù cổ, nhìn dọc hành lang thấy toàn sát phạt.

– Vậy tối nay ăn cơm xong chúng ta lỉnh ra ngoài. Vì bà ngoại thích xem chương trình chào xuân nên hôm qua mẹ cháu và cậu hai đều không gảy mạt chược, tối nay nhất định là đánh đấy. Nếu cô ở nhà, kiểu gì mẹ cháu và cậu cũng rủ cô chơi cùng.

Đang nói chuyện thì Tinh Tinh và Miêu Miêu đã thức dậy, chạy tới cạnh tôi cúi mình chúc Tết:

– Cô ạ, chúc cô năm mới an lành!

Tôi lấy phong bao chuẩn bị sẵn phát cho mội đứa một cái:

– Chúc các con mau lớn, học giỏi, khỏe mạnh.

Tinh Tinh bĩu môi:

– Con chả thích mau lớn! Làm trẻ con mới vui, không như mẹ và bác tối mắt tối mũi suốt ngày, đã nấu cơm lại còn phải làm ruộng – Nói rồi chạy tuốt đi như làn khói tìm bạn bè, đọ xem ai có nhiều tiền mừng tuổi hơn.

Tôi trố mắt kinh ngạc với Đào Tử:

– Trẻ con bây giờ đều khôn ngoan thế hả? Hồi nhỏ hình như tôi toàn mong lớn thật nhanh, tưởng rằng trưởng thành là bảo bối giúp giải quyết mọi phiền não.

Đào Tử gãi đầu:

– Cháu với nó cũng có rào cản thế hệ, nó toàn mắng cháu là quê, nói ở trường chắc chẳng cô nào thèm thích đâu.

– Không đâu! – Tôi khó mà tin được. Làm sao lại không có cơ chứ!

Đào Tử lắc đầu, mắt thoáng buồn:

– Không có. Cháu kém khoản chải chuốt ăn diện, lại chỉ thích vào thư viện hoặc ra đồng làm thí nghiệm, những trò con gái ưa chuộng cháu đều không biết.

Đang lúc thanh xuân tươi đẹp, có người trẻ nào mà không mộng mơ tơ tưởng? Tôi thở dài:

– Lại chuyện vàng thau lẫn lộn rồi*. Nhưng mà, thế nào cũng sẽ có một người nhận biết được giá trị, người ấy sẽ cảm phục, trân trọng và yêu thương cháu.



*Vàng thau lẫn lộn: Nguyên văn: Lại chuyện viên ngọc nhà họ Hòa. Ngụ ý cảm thán người đời không tinh không phân biệt được tốt xấu.

Đào Tử đỏ bừng mặt hồi lâu mới khẽ nói:

– Cám ơn cô.

Tôi cười, cậu bỗng nói:

– Cô có cảm phục, trân trọng và yêu thương cậu út không?

Tôi nhẹ nhàng đáp:

– Tôi đã nói rồi, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi.

Đào Tử hiểu rõ ý tứ, bèn nhìn tôi thông cảm, trong mắt lộ rõ nỗi luyến tiếc sâu lắng. Tôi cười, cầm bao lì xì cuối cùng, lắc lắc trước mặt cậu:

– Cháu trai ngoan, còn chưa chúc Tết tôi đấy!

Cậu cười cười, đứng dậy cúi mình:

– Chúc cô Tô khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.

Tôi cười vang, đưa tiền mừng tuổi cho cậu:

– Cháu nên chúc tôi trẻ trung mãi mãi xinh đẹp lâu dài chứ?

Đào Tử hỏi:

– Cô có muốn đi xem thảo dược cháu trồng không?

– Muốn.

Cậu ta vác cái cuốc, xách một túi đồ, tôi đi theo, tay cũng cầm theo một cái cuốc nhỏ làm dáng. Đến bờ ruộng trên sườn núi, Đào Tử bắt đầu làm việc, tôi tưởng cậu ta rải phân hóa học, nhưng nhìn kĩ mới nhận ra cậu ta vùi đường kính xuống gốc cây.

Trước ánh mắt như nhìn người điên của tôi, cậu bật cười:

– Bí quyết của cháu đấy! Thiên ma hảo ngọt. Vùi ít đường trắng xuống gốc, thì thiên ma sẽ mập mạp và chất lượng.

Tôi không hiểu được nguyên nhân, nhưng cũng hiểu Đào Tử là người thành công trong cạnh tranh thị trường. Cậu lo đào hố, tôi ngoắc túi đường kính lên cán cuốc, đóng vai Đại Ngọc chôn hoa, vừa hát Táng hoa ngâm vừa ai oán rải đường kính vào “huyệt hoa”, rồi lấp đất lại.

Đào Tử tì người vào cán cuốc, cười đến gập cả bụng.

Lục Lệ Thành từ vạt rừng đi ra, chân mang ủng, lưng đeo sọt, tay cầm liềm. Tôi đang vốc nắm đường đóng vai tiên nữ rắc hoa, nhác thấy anh ta liền đứng nghiêm lại, ném đường vào hố, mau chóng lấp đất. Đào Tử xoa xoa bụng, hỏi Lục Lệ Thành:

– Cậu út! Ở văn phòng cô Tô cũng thế này à?

Vừa dứt lời, nhận ra phản ứng của tôi khi trông thấy Lục Lệ Thành, Đào Tử biết ngay đáp án. Cậu thông cảm nhìn tôi, đúng lúc tôi làm mặt hề với cậu, nhại bộ dạng tiều phu chặt củi của Lục Lệ Thành, cậu lại cười phá lên. Lục Lệ Thành không biết cậu cười vì lẽ gì, cũng không bận tâm, mải mốt lấy trong sọt ra một túi chườm nóng đưa cho tôi. Tôi ở ngoài trời đã lâu, đang cảm thấy lành lạnh, vội đón lấy ôm vào ngực:

– Anh định lên núi Chung Nam làm tiều phu à?

Anh ta không đáp mà hỏi ngược:

– Cô lên không?

Tôi ngẫm nghĩ. Không máy tính, không mạng mẽo, trong nhà lại có người xoa mạt chược, không chơi với anh ta thì còn biết làm gì?

– Được.

Đào Tử chạy tới bờ ruộng, thò cổ nhìn vào trong sọt, cười híp mắt.

– Cháu cũng đi.

Chúng tôi lên núi, Lục Lệ Thành và Đào Tử đều có chuẩn bị, tôi thì chỉ đi một đôi giày da không thích hợp để leo trèo, lúc đầu còn không chịu để Lục Lệ Thành giúp, về sau ngã hai lần mới ngoan ngoãn nắm tay anh ta.

Đào Tử leo núi, còn dư sức để nhặt củi, tôi lại chỉ đủ sức chăm lo sao cho mình không ngã. Lục Lệ Thành bình thường trông cũng giống tôi, nhưng vào tới đây, khí chất rừng núi trong anh ta được bộc lộ hết, tôi leo mệt đến độ thở phì phò, nhưng anh ta thậm chí không đổi sắc mặt.

– Chúng ta đi đâu?

Đào Tử tựa hồ đã biết đích đến của Lục Lệ Thành:

– Tới nơi là cô sẽ biết thôi.

Tôi nhìn bầu trời, lo ngại hỏi:

– Có xa không? Trông tình hình này, khi chúng ta xuống núi, chỉ e trời đã tối sập rồi.

Đào Tử cười nói:

– Rõ ràng là trời sắp tối rồi, nhưng cô không phải sợ, cùng lắm là nhờ cậu út cõng cô xuống.

Lại leo hơn một tiếng đồng hồ nữa mới tới đỉnh núi, tôi kiếm một tảng đá tương đối bằng phẳng ngồi phệt xuống, cổ họng khô rang, hỏi mà không hy vọng lắm:

– Hai người có mang nước không?

Lục Lệ Thành bước đến dưới vòm đá, gọi tôi:

– Tô Mạn, lại đây!

Tôi ì ạch lết đến gần, kinh ngạc nhìn thấy bên chân anh là một dòng suối mát rộng bằng cỡ miệng giếng. Anh ta lấy ra nửa khúc tre, múc đầy nước đưa cho tôi. Tôi lắc đầu, trông tuy sạch, nhưng tôi không đủ gan uống bừa, anh ta bèn thu về, uống một hơi cạn ráo. Đào Tử cũng đến múc một ống, uống ừng ực. Lục Lệ Thành lại múc một ống đưa cho tôi. Thấy bọn họ đều uống, mà bản thân thì cũng khát đến cháy cổ rồi, tôi đành đón lấy uống. Nước vào miệng mát lạnh ngọt lừ, đương lúc leo núi xong mồ hôi mồ kê nhễ nhại, uống tù tì một mạch, thật sự khoan khoái!

Uống xong nước, tôi ngắm nghía nơi này. Cả vách núi có dạng chữ “U” nằm nghiêng, phần lưng quay về hướng gió, trông giống một mái nhà tự nhiên, trong chữ “U” có một dòng suối mát, ngoài chữ “U” là núi non chập chùng, thật sự là thánh địa phong thủy.

Đào Tử nhặt hòn đá, Lục Lệ Thành nhóm lửa, hai người phối hợp rất ăn ý, hiển nhiên đã thao tác không chỉ một lần.

– Đây là căn cứ bí mật của hai cậu cháu phải không?

Đào Tử trỏ Lục Lệ Thành:

– Hậu hoa viên của cậu cháu đấy!

Chỉ lát sau, lửa cháy bừng bừng. Tôi nhìn ngọn lửa bên trái, ngó dòng suối bên phải, lại ngắm núi non nhấp nhô, mây trắng bảng lảng dưới chân, cảm thấy khung cảnh quá ư ảo mộng.

– Nếu trên đống lửa có thêm con gà rừng quay, chăc chắn tôi sẽ tưởng rằng chúng ta đã xuyên thời gian về quá khứ rồi!

Lục Lệ Thành cười, lấy trong sọt ra một con gà nhà.

– Gà rừng thì không có, nhưng có gà nhà.

Tôi kinh ngạc trố mắt nhìn. Y như hóa phép, anh ta lại lấy trong sọt mấy củ khoai lang và khoai tây đặt vào cạnh đống lửa, cuối cùng là một vò rượu cao lương.

– Lục Lệ Thành, tôi sùng bái anh quá đi thôi!

Đào Tử thở dài:

– Cậu cháu còn đầy tài lẻ! Chỉ mới chút xíu thể này cô đã sùng bái, nhỡ thi triển thêm mấy chiêu nữa thì cô định làm thế nào?

Lục Lệ Thành phụ trách quay gà, Đào Tử phụ trách nướng khoai lang và khoai tây, tôi phụ trách… há miệng chờ ăn!

Ba người, mỗi người một khúc tre nát, nâng chén với đống lửa. Rượu vào bụng, toàn thân đều ấm lên, tôi không nhịn được cười, giơ khúc tre nói rằng:

– Tôi cảm thấy ba chúng ta giống hiệp khách thời cổ đại, chúng ta nên trỏ trời mà thề, trước lửa kết nghĩa, lấy tên “Sơn Đỉnh Tam Hiệp*”.



*Sơn đỉnh tam hiệp:Ba hiệp khách trên đỉnh núi.

Trán nhăn tít lại, Đào Tử hỏi Lục Lệ Thành:

– Cô ấy say rồi ạ?

Lục Lệ Thành lắc đầu:

– Phải vài chén nữa.

Đào Tử lập tức rót thêm cho tôi một chén. Tôi đang định giục cậu uống cùng, giọng ca Lâm Ức Liên bỗng vang lên, “Gió lồng lộng tràn qua đồng dã, cuốn hết đi để dạ ai đau…” Tôi hơi ngạc nhiên. Chỗ này cũng bắt được sóng sao? Nhưng nghĩ lại, đây là đỉnh núi, có sóng cũng là chuyện thường. Lục Lệ Thành cau mày, tôi cho rằng anh ta không muốn nghe thấy bài hát đó, bèn trấn an:

– Để tôi đổi nhạc chuông. A lô!

– Tôi đây, bà đang làm gì đấy? Có bận không?

Tôi liếc Lục Lệ Thành và Đào Tử:

– Không bận, chỉ đợi ăn cơm thôi.

Ma Lạt Thang do dự hồi lâu, mãi không nói tiếp. Tôi lặng lẽ chờ, một lát sau cô mới ngập ngừng hỏi:

– Bà với Lục Lệ Thành có cãi nhau không?

Tôi liếc Lục Lệ Thành:

– Sao? Bà với Tống Dực cãi nhau à?

– Không, không! Nhưng chính vì vậy tôi mới lấy làm lạ.

– Tôi không hiểu.

– Tôi cũng không hiểu. Tôi cảm thấy mình như tâm thần, không hiểu vì sao Tống Dực lại đối xử với tôi tử tế đến thế.

– Ma Lạt Thang, bà có bị làm sao không?

– Hồi tôi và Lục Lệ Thành đi lại với nhau cũng không thế này. Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi biết là có chừng mực thôi. Ví dụ phải gặp khách hàng quan trọng, thì không thể vì tôi muốn gặp mà anh ấy đột ngột đổi lịch hẹn được. Nhưng Tống Dực thì khác, anh ấy đối với tôi không giới hạn, tôi nói buổi tối muốn ăn cơm với anh, thì bất kể đã lên kế hoạch thế nào, anh đều hủy hết. Theo bà, như thế là Lục Lệ Thành bình thường hơn, hay Tống Dực bình thường hơn?

Điện thoại của tôi bị rò tiếng, đỉnh núi lại tĩnh, giọng Ma Lạt Thang nghe rõ mồn một. Lục Lệ Thành lộ vẻ lúng túng, Đào Tử xem chừng muốn nghe nhưng thái độ ngại ngùng. Tôi hỏi Ma Lạt Thang:

– Bà vừa uống rượu đấy à?

– Ừ uống, nhưng vẫn rất tỉnh táo. Bà nói cho tôi biết đi, tóm lại là ai bình thường hơn đi?

Người say rượu đều nói mình tỉnh táo, nhưng nếu không say, chắc Ma Lạt Thang cũng không dám thổ lộ chuyện này.

– Đừng vội quan tâm đến việc ai bình thường. Hẵng nói cho tôi biết, chẳng lẽ bà muốn Tống Dực xử tệ với bà?

– Tôi không biết nên diễn tả thế nào nữa. Tống Dực đối xử với tôi quá tốt, tốt đến nỗi mà… bà hiểu không? Tốt đến nỗi khiến tôi gần như suy sụp. Từ khi quen nhau tới nay, anh ây chưa bao giờ nói “không”, bất kể tôi yêu cầu vô lý cỡ nào, anh ấy đều đáp ứng. Tôi cảm thấy mấy hôm nay mình như kẻ điên, liên tục thử thách giới hạn của Tống Dực, bắt anh ấy mặc nguyên quần áo nhảy xuống biển, bắt anh ấy đứng giữa đường hét “Anh yêu em”, ba giờ sáng bắt anh ấy đi mua mằn thắn, khi anh ấy lùng khắp hang cùng ngõ hẻm mua về thì tôi không buồn động đến một miếng, còn nói mình không hề đói. Thậm chí hôm nay giữa đường xá, tôi cãi cọ như hàng tôm hàng cá với Tống Dực, nhưng anh ấy không hé một lời, cũng không mảy may tức giận.

– Vì…vì sao bà hành động như vậy? – Tôi hoang mang không hiểu. Anh ấy đối tốt với cô, cô yêu anh ấy, hai người nên vui vẻ mới phải chứ?

– Tôi không biết, tôi không biết… Mạn Mạn, bà hiểu không? Tống Dực đối xử với tôi như quần thần với nữ hoàng, tôi cảm thấy cho dù tôi có bị tôi cầm dao đâm chết, anh ấy cũng không phản đối. Tôi chỉ hy vọng anh ấy biết nổi giận, dám nói một chữ “không”. Anh là người yêu chứ không phải nô lệ của tôi. Anh có quyền tỏ rõ phẫn nộ và bực bội, có quyền nói “không” với tôi. Yêu không phải là chuộc tội, kiếp trước anh ấy không nợ nần gì tôi cả, chúng tôi bình đẳng… Bà hiểu không? Bà hiểu không?

– Tôi hiểu mà. Tổi hiểu.

Ma Lạt Thang bỗng òa khóc, vừa khóc vừa nói:

– Không, bà không hiểu đâu. Từ trước tới giờ, anh ấy luôn là mơ ước của tôi, tôi vẫn khẩn cầu ông trời cho tôi gặp lại anh ấy, cuối cùng ông trời đã thực hiện mơ ước của tôi, còn để anh ấy đối xử với tôi tử tế đến vậy. Nhưng tôi đã làm gì? Bà biết không? Khi nghe anh nói “Anh yêu em”, tôi chỉ hơi vui vui, còn phần nhiều là buồn khổ, tôi cảm thấy mình điên rồi. Tôi hận chính bản thân mình!

Tôi nghiêm khắc nói:

– Ma Lạt Thang, bà không điên!

Tiếng khóc nhỏ đi, Ma Lạt Thang nghẹn ngào hỏi:

– Thật sự tôi không điên chứ?

– Dĩ nhiên là không.

– Thoạt đầu tôi thấy thú vị, muốn thử làm những việc quái dị, cố ý chọc ghẹo anh ấy tức giận. Nhưng dần dần, tôi đâm ra khủng hoảng, gây nên những việc quá đáng hơn, vậy mà anh ấy vẫn bình tĩnh, bất kể tôi làm gì, anh ấy đều không nổi nóng. Nếu tôi kể cho người khác biết, nhất định người ta sẽ mắng tôi là “có phúc không biết hưởng”, một người đàn ông tuyệt vời tận tình với cô như thế, cô còn muốn gì? Sau mỗi sự việc, tôi đều cảm thấy đau khổ, tôi chưa bao giờ muốn làm tổn thương Tống Dực, cũng tự răn lòng là tuyệt đối không được làm thế, nhưng đến khi đối mặt với lòng bao dung vô độ của anh ấy, tôi lại bùng nổ mất kiểm soát, tôi cảm thấy mình là một kẻ tâm thần. Mạn Mạn, tôi nên làm sao?

– Nghe cho rõ đây! Bà không điên, cũng không tâm thần. Nhưng nhất thiết phải dừng ngay những hành vi có ý đồ “chọc giận” Tống Dực, đợi đến khi bình tĩnh hãy điềm đạm trao đổi với anh ấy. Nếu bây giờ bà không kiểm soát được bản thân thì tạm thời đừng ở cùng khách sạn với Tống Dực nữa, một mình ra bờ cát tản bộ, đi lặn, câu cá, biển lớn sẽ khiến lòng bà yên ả trở lại.

Ma Lạt Thang xì mũi:

– Ừ, được!

– Ngoan lắm! Ổn rồi, đi ăn cơm no, tắm nước nóng, tìm một người xoa bóp cho, thả lỏng bản thân, ngủ một giấc thật ngon, tất cả mọi việc đều có cách giải quyết.

– Ừ – Ma Lạt Thang trù trừ một lát, lại hỏi – Mạn Man, bà làm cùng công ty với Tống Dực, theo bà, anh ấy có phải là người tốt mù quáng đến mức nhu nhược thế không?

Anh đập mạnh bóng rổ xuống. Mắt tím bầm. Mặt sưng vù…

Tôi gắng giữ giọng ôn tồn:

– Ở công ty, anh ấy chưa bao giờ nổi nóng. Lục Lệ Thành còn thường xuyên quở trách nhân viên chứ Tống Dực thì không bao giờ.

– Ờ! – Ma Lạt Thang tựa hồ đã bình tâm hơn – Vậy mấy ngày tới tôi sẽ không gặp anh ấy nữa. Tự mình tĩnh tâm lại, sau này sẽ tìm cơ hội trao đổi thẳng thắn.

Ma Lạt Thang đã ngắt điện thoại, nhưng tôi vẫn rối bời ruột gan. Tống Dực không phải là người như thế. Tình yêu của anh luôn mạnh mẽ, bất kể nồng nàn đến đâu. Anh yêu ai thì sẽ có trách nhiệm với người ấy, bảo vệ chiều chuộng người ấy, nhưng không bao giờ để người ta trở thành nữ hoàng của mình. Suy cho cùng vấn đề nằm ở chỗ nào?

– Cô ơi! Cô ơi! – Đào Tử huơ huơ tay trước mặt tôi.

– A, sao thế?

Đào Tử sôi nổi nói:

– Không nên vì chuyện của bạn mà ruồng bỏ buổi tối của mình.

Tôi ngẩn người, rồi đáp, “Cháu nói đúng”. Lý lẽ thì rất nhiều người hiểu, nhưng mấy ai thực hiện được đây?

Đào Tử kể vài chuyện cười hòng khôi phục không khí lúc trước, nhưng thất bại. Đột nhiên cậu vỗ trán, lôi trong sọt ra một cây sáo trúc cũ, tươi tỉnh nói, “Hình như cái này còn dùng được”. Cậu đưa lên môi thử âm thanh rồi bắt đầu thổi véo von. Giai điệu tôi chưa nghe bao giờ, chắc là khúc nhạc trẻ con thường thổi lúc chăn trâu, đơn giản mà vui nhộn. Đào Tử tấu xong, tôi cố ý reo to khen hay, nghe rất nhập tâm. Đào Tử cười với Lục Lệ Thành:

– Cậu út, thổi cho cháu nghe một bài đi.

Lục Lệ Thành đón lấy cây sáo bắt đầu thổi. Âm nhạc réo rắt tuôn chảy trong màn đêm, ngay ánh lửa cũng bập bùng nhảy múa theo tiết tấu. Đào Tử hắng giọng rồi cất tiếng hát:



Lạnh sao không hát sơn ca*

Hạt vừng đem ép mới ra giọt dầu

Giọt dầu mang đổi cải dầu

Phong lưu anh ngại để tôi

Sơn ca cất tiếng gọi mời lan ra

Gió đưa đến Bắc Kinh xa

Nhà vua nghe thấy bỏ qua ngai vàng

Nương nương nghe thấy ngỡ ngàng

Bảo rằng người hát rõ ràng thần tiên.



*Sơn ca: Một thể loại dân ca Trung Quốc.



Đào Tử hát sơn ca, cả hơi và giọng đều đầy đặn. Nghe cậu ta luyến láy pha trò, tôi suýt lăn đùng ra vì cười, chẳng trách nam nữ thời xưa lại hay tán tỉnh nhau bằng sơn ca, ngay cả Đào Tử thật thà là thế, vừa cất tiếng hát là con người liền biến đổi hẳn. Nhịp sáo chậm lại, Đào Tử nhìn tôi, tiếng hát cũng thong thả hơn.



Phải hai người hát mới rền

Muốn cầy phải xỏ hai bên lưỡi cày

Đứt thừng còn cái xơ đây

Gãy càng còn có gỗ thay trong rừng

Tiếng ca đừng ngắt nửa chừng

Giao tình bền chặt xin đừng lìa nhau.

Tôi vội xua tay lắc đầu:

– Tôi cũng không biết hát sơn ca, cũng chưa bao giờ hát, chỉ mới nghe chị Ba Lưu* hát thôi.



*Ba Lưu: Một nhân vật nổi tiếng trong truyện dân gian đất Tạng, hát hay người đẹp, còn được cọi là “ca tiên”. Có nhiều bộ phim làm về nhân vật này.

Đào Tử nói:

– Hát bừa đi chứ! Có ai quy định phải hát sơn ca đâu, hát hò vốn dĩ là để vui mình vui người mà.

Tôi nhăn trán suy nghĩ, tiếng sáo của Lục Lệ Thành lại vang lên, giai điệu vô cùng quen thuộc.

Đào Tử liền vỗ tay reo:

– Hát bài này luôn!

Tôi nhẩm thầm cho vào nhịp, bắt đầu hát theo nhạc đệm của Lục Lệ Thành.



Gió qua tán dừa đùa sóng bạc

Nắng chiếu lấp ló ngắm sau mây

Cô gái đơn côi trên bờ cát

Mắt như sao mươn mướt chân mày

Xà rông đỏ ôm thân mềm mại

Sắc đỏ như trầu quét trên môi

Cô than thở vì người phụ rẫy

Nghĩ tự thương lệ ướt chân mày

A…

Buồn mà chi cô gái Nam Hải

Tuổi còn xanh đôi tám căng đầy

Qua đi rồi giấc mơ ngày cũ

Hành trình mới sẽ đến nay mai*.



* Trích ca từ bài hát Cô gái Nam Hải, Đặng Lệ Quân hát.



Hát tới đây, tôi hiểu dụng ý của Lục Lệ Thành, bèn ngẩng đẩu lên nhìn. Anh ta đang rủ mắt nhìn đống lửa, chăm chú thổi sáo, tụa hồ cảm nhận được ánh mắt tôi nên cũng ngước lên. Qua ánh lửa bập bùng, chúng tôi đều không nắm bắt được cảm xúc trong đáy mắt nhau, chỉ thấy ánh lửa phản chiếu trong đồng tử đen thẳm.



A…

Buồn mà chi cô gái Nam Hải

Tuổi còn xanh đôi tám căng đầy

Qua đi rồi giấc mơ ngày cũ

Hành trình mới sẽ đến nay mai.

Tiếng hát nhỏ dần, tiếng sáo cũng từ từ tan đi. Đào Tử toan vỗ tay, nhưng thấy hai chúng tôi đều im bặt, cũng không dám lên tiếng nữa. Tôi nói với Lục Lệ Thành, “Cảm ơn anh!”. Anh ta mỉm cười, gỡ con gà xuống, dùng tàu lá dong ướt lót tay xé một cái cánh.

– Ai muốn nếm miếng đầu tiên nào?

Tôi tín nhiệm tài nghệ nấu nướng của anh ta lắm, bèn chìa tay để nhận, không ngờ Đào Tử cũng muốn lấy, mỗi người chộp một đầu. Đào Tử giải thích:

– Cháu thích ăn cánh gà.

– Còn phải nói! Ai mà không thích?

– Cháu là hàng con cháu. Cô nên nhường nhịn cháu một tí.

– Tôi là bậc cha chú. Cháu có hiếu với tôi một tí.

Đào Tử nhìn Lục Lệ Thành, tôi nhìn Lục Lệ Thành. Anh ta bất lực:

– Hành vi ấu trĩ của hai vị thực là vinh hạnh của kẻ này. Hai cánh gà, mỗi vị một chiếc, ưu tiên phụ nữ.

Đào Tử lỏng tay, tôi giành được toàn thắng, đắc ý cầm lấy cánh gà. Đây là gà nhà nuôi lại được quay trên cành tùng bách khô, mùi vị quả nhiên không khiến người ta thất vọng, da thì giòn, thịt bên trong ngọt mềm, khoang miệng tràn ngập hương tùng. Rất nhanh chóng, tôi ăn hết bay cánh gà, lại cướp lấy đùi gà, vừa nhai vừa nhắm rượu.

Rượu cao lương bắt đầu ngấm, tôi cảm thấy người ngứa ngáy bứt rứt, bèn đi ra khỏi hang. Bên ngoài gió mạnh, quạt người ta lảo đảo muốn ngã. Bầu trời chi chit sao, vươn tay ra là có thể chạm tới được, chẳng trách Lý Bạch mới nảy ý “Tay có thể hái sao*”. Tôi giơ tay lên vòm trời, đáng tiếc không hái xuống được. Lục Lệ Thành đến sau lưng tôi:

– Đừng bước thêm về phía miệng vực, nhiều tảng đá trông chắc chắn thế thôi, thật ra đã bị gió mưa gặm nhấm đến lung lay rồi.



*Tay có thể hái sao: Câu trích trong bài thơ Dạ túc sơn tự (Đêm nghĩ nhớ chùa núi) của Lý Bạch.



Tôi ngoái đầu nhìn anh ta, trỏ vào tim mình:

– Giống như trái tim người, ở đây trông rất lành lặn, thật ra đã vỡ nát rồi.

Lục Lệ Thành không nói không rằng, chỉ đôi mắt rực lên, còn sáng hơn cả sao lạnh trên trời.

Tôi chạy trở lại bên đống lửa, uống rượu với Đào Tử. Đào Tử hát hết một bài lại cạn một ống rượu, bắt tôi cũng phải hát một bài mới được uống, nếu không thì không ăn uống gì nữa. Tôi hiểu đây là chủ đích của cậu. Bằng cách riêng của mình, cậu đang cố làm tôi vui. Cậu hát sơn ca, tôi hát nhạc thịnh hành, hai chúng tôi vừa trộn nhạc quê và nhạc Tây vào nhau, vừa nốc rượu như nước lã. Gió bên ngoài ào ào thổi, hệt như muốn móc tim người ta ra. Những chuyện đó, những người đó, hiển hiện khắp nơi…

Rượu chưa hết một vò, tôi đã say bò ra đất, đầu gối lên lòng Lục Lệ Thành. Đào Tử và Lục Lệ Thành vẫn uống rượu trò chuyện. Trong suốt thời gian ấy, thi thoảng Lục Lệ Thành cúi đầu xuống, lựa thế ngồi cho hợp với tư thế của tôi. Tay tôi quờ quạng muốn với lấy củ khoai lang trong đống lửa, nhưng vừa ngọ nguậy, đốm lửa đã bắn tung tóe. Lục Lệ Thành ngăn mấy lần không được, đành nắm lấy tay tôi. Tôi chỉ còn nước an phận nằm im nghe họ trao đổi, thoạt tiên vẫn theo kịp tư duy của hai cậu cháu. Đào Tử trình bày kế hoạch sau khi tốt nghiệp, rồi hỏi ý kiến Lục Lệ Thành. Nhà nước hiện nay có chính sách ưu đãi cử nhân lập nghiệp, cậu định tận dụng chính sách đó, đăng ký một thương hiệu và tập trung làm bonsai. Vốn thì một phần là của cậu, một phần sẽ vay từ quỹ đầu tư của làng. Dần dần, lời họ nói càng lúc càng vỡ vụn xa vời, chỉ thấy hai bóng người in trên vách đá chập chờn theo ngọn lửa.

Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng hát của Lâm Ức Liên.

“Gió lồng lộng tràn qua đồng dã, cuốn hết đi để dạ ai đau…”. Thoạt tiên tôi còn ngớ ngẩn theo điệu nhạc. “Đợi trùng phùng thỏa ước mong, tim rung động lại sóng lòng trào dâng. Dù mấy kiếp vòm không vẫn thế, cũng như ta chẳng thể thờ ơ…” Sực nghĩ ra đây là nhạc chuông điện thoại của mình, tôi liền bịt chặt lấy tai. Không muốn nghe! Tôi không muốn nghe về chuyện Tống Dực nữa!

Tôi gắng bịt tai thật chặt. Không nghe thấy. Không nghe thấy gì hết.

Lục Lệ Thành moi điện thoại ra khỏi túi áo bông của tôi, bật máy giúp:

– Đúng, đúng máy của cô ấy. Tô Mạn đang say rượu, có việc gì anh cứ cho tôi biết…

Lục Lệ Thành đi ra khỏi hang, một lát sau ngắt điện thoại, quay vào bảo Đào Tử:

– Dập lửa đi, chúng ta xuống núi!

Thấy Đào Tử dập lửa, tôi thả hai bàn tay đang bịt tai xuống, thắc mắc la lối:

– Chưa hết rượu mà, sao hai người không uống nữa?

Lục Lệ Thành cúi mình cõng tôi lên, nhẹ nhàng nói:

– Chúng tôi đều buồn ngủ rồi, về nghỉ ngơi mai chơi tiếp.

Tôi cũng say mềm người, nằm soài trên lưng anh ta, nhắm mắt nói:

– Ừ, mai chơi tiếp.

Trong lúc nửa thức nửa ngủ, tôi không chắc chắn có việc gì xảy ra, chỉ mang máng thấy Lục Lệ Thành liên tục gọi điện. Về sau anh ta thôi gọi thì lại ngồi bên mép giường, cứ nhìn tôi mãi. Trời còn lờ mờ, anh ta đã khua tôi dậy. Tôi vẫn nhắm mắt, sốt ruột phản đối:

– Mãi mới dậy sớm được một hôm, vừa dậy đã lên cơn. Bây giờ là mấy giờ hả?

– Hơn bốn giờ sáng, mau dậy ăn cơm, chiều bay về Bắc Kinh.

– Gì? – Tôi mở bừng mắt nhìn anh ta – Vì sao?

– Tôi có việc gấp phải về Bắc Kinh giải quyết. Nếu cô không muốn đi, tôi đi một mình – Nói đoạn anh ta quay mình đi ra.

Tôi cuống quýt mặc quần áo, lóc cóc chạy xuống gác. Chị dâu Lục Lệ Thành đã sắp cơm sáng. Rửa mặt đánh răng xong, tôi cùng ăn một bữa cơm thịnh soạn với Lục Lệ Thành và Đào Tử, vừa ăn vừa oán than:

– Anh không lầm đấy chứ? Đang tết nhất, thị trường chứng khoán còn đóng cửa kia kìa!

Anh ta điềm tĩnh nói:

– New York và Luân Đôn vẫn hoạt động bình thường, rất nhiều khách hàng của chúng ta cũng đang làm việc bình thường.

Một câu nói đủ chặn đứng mọi oán trách, tôi chỉ biết cắm đầu ăn cơm. Xong bữa, Lục Lệ Thành nhìn tôi nói:

– Hành lí cồng kềnh tôi đóng gói xong rồi, cô thu dọn vật dụng tùy thân đi.

Tôi hỏi:

– Mẹ anh dậy chưa? Phải chào bác đã chứ?

– Mai sau hẵng còn cơ hội, lần này thì thôi.

Đóng hành lí xong xuống gác, Đào Tử đã đánh xe vào sân, mẹ và anh trai Lục Lệ Thành cũng dậy cả rồi. Tôi rất lấy làm ngại ngùng, đành cứ nói đi nói lại mãi với bà:

– Chào bác ạ! Cháu cảm ơn!

Bà cầm tay tôi thủ thỉ, còn khăng khăng gọi Lục Lệ Thành lại, nói từng câu cho con trai dịch:

– Lần này tiếp đãi cháu chưa trọn vẹn, lần sau nhất định phải đến chơi nữa nhé!

– Lệ Thành nhà chúng tôi khó tính nhưng tốt nết lắm. Khi cần cháu cứ nhường nhịn nó một chút, trong lòng nó thật ra cũng biết là mình sai đấy!

– Nếu nó khiến cháu ấm ức, cứ nói với tôi đây, tôi sẽ mắng nó hộ cho.

Tôi nghe mà phát ngượng cả người, nhưng liếc sắc mặt Lục Lệ Thành khi dịch, suýt nữa cười rũ rượi, bèn vênh váo nhìn anh ta và nói với bà:

– Vâng bác ạ.

Đến khi lên xe rồi, bà còn nói bên cửa sổ dặn theo, “Nhớ về chơi nữa nhé!”, tôi chỉ còn cách gật đầu lia lịa:

– Nhất định ạ, nhất định.

Xe chuyển bánh, tôi lưu luyến nhìn lại khoảnh sân nhà nông dần dần thu nhỏ, ấm ức hỏi:

– Rốt cuộc là việc gì của khách hàng cỡ bự nào nhà anh thế?

Lục Lệ Thành nói:

– Khách hàng cỡ bự của tôi lại không phải khách hàng cỡ bự của cô ư? Tranh thủ đang đi đường thì nghỉ ngơi chút đi. Về Bắc Kinh rồi, cô không còn thời gian ngủ nữa đâu.

Vì chưa tỉnh rượu hẳn, quả thực đầu óc vẫn hơi váng vất, tôi bèn nhắm mắt, bắt đầu gà gật, miệng còn lẩm bẩm oán than:

– Ra Giêng tôi sẽ xin nghỉ, khách bự của anh không còn là khách bự của tôi nữa.

Chúng tôi thần tốc lao về tới Bắc Kinh, trời đã sập tối. Tôi kéo hành lí ra khỏi sân bay, nhưng Lục Lệ Thành giữ lại:

– Bây giờ Helen đang ở phòng thường trực chỗ nhà cô. Cô gọi điện nhờ bảo vệ cho cô ấy vào nhà lấy hộ chiếu.

– Vì sao? Lẽ nào chúng ta phải bay đi New York, Luân Đôn?

– Cô cứ gọi điện đi đã, gọi xong tôi sẽ giải thích.

Gọi điện xong, tôi giục:

– Giờ thì anh nói đi! Rốt cuộc chúng ta bay đi đâu đây?

Lục Lệ Thành chăm chú nhìn tôi:

– Chúng ta bay Hà Nội, Việt Nam.

Tôi trân trân nhìn anh ta đúng ba giây, rồi điên cuồng lục túi xách tìm điện thoại, nhưng tay run bần bật, túi xách rơi xuống đất, đồ đạc vãi tung tóe, tôi thụp xuống nhặt điện thoại, nhưng điện thoại cứ trơn tuột, không sao cầm chắc được.

Lục Lệ Thành ngồi xổm xuống, nắm chặt vai tôi:

– Có tai nạn xe cộ, bố mẹ cô đang ở trong bệnh viện, vẫn hôn mê. Cô phải bình tĩnh, nếu cứ cuống cuồng lên như thế thì hai bác biết trông cậy vào ai?

Tôi run bắn người, chỉ biết gật đầu:

– Tôi phải bình tĩnh – Nước mắt im lìm trào ra, tôi ngẩng mặt nhìn anh – Bố mẹ tôi sẽ không sao đâu, phải vậy không?

Anh ôm lấy tôi:

– Không sao đâu.

Cánh tay anh vững vàng, trái tim tôi yên ổn được một chút.

Trong sảnh chờ của sân bay, người qua lại đều đưa mắt nhìn tôi mặt mày nhợt nhạt và Lục Lệ Thành đang cùng quỳ trên sàn. Lục Lệ Thành không buồn bận tâm, chỉ dùng vai che chắn tôi khỏi những ánh mắt dò xét ấy.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom