-
Chap 10
Trần Thế Hào đậu xe vào một con hẻm nhỏ, nhìn qua gương chiếu hậu xác định đã đánh lạc hướng được kẻ đang theo dõi mình thì mới đánh tay lái chạy về hướng biệt thự trên sườn núi.
Trong phòng khách, Lâm Lạc Hy đang ngã người trên salon nghĩ ngơi thì Lục bước vào nói :" ông chủ Trần Thế Hào đã đến. "
Lâm Lạc Hy mắt sắc nhìn ra cửa thấy Trần Thế Hào ung dung đi vào trên môi cong gợi cảm hơi nhếch lên, ngồi xuống salon lạnh lùng nhìn anh.
" Nhanh vậy sao? " anh nghiêm mặt nhìn Trần Thế Hào.
" Nhờ phúc của Lâm tổng anh. " trên môi Trần Thế Hào hiện lên cái cười giễu cợt.
Hai người nhìn nhau không nói gì nhưng Thật ra đang ném sát khí cho nhau. Trần Thế Hào lên tiếng trước :" 12h ngày mai, cướp người ở Đường D. "
" cướp? Cô ấy vốn không thuộc về cậu. " Mắt sắc lạnh nhìn Trần Thế Hào.
" Ha ha... " Trần Thế Hào cười lớn, nói tiếp :" ít ra bây giờ cũng không phải là của anh. " Anh đứng dậy bộ dạng mệt mỏi liếc nhìn Lâm Lạc Hy, mắt hiện ý cười:" chỉ tạm thời... Giải quyết xong tất cả thì tôi sẽ đấu với anh. " chân đi được mấy bước thì bị giọng nói phía sau ngăn lại.
" tới lúc đó, cô ấy nhớ lại tất cả cậu nghĩ mình còn cơ hội? " Lâm Lạc Hy đứng lên hai tay cho vào túi quần rồi xoay người đi lên lầu.
.
" Em Không đi... Anh bỏ em ra. " Đình Đình hất tay Thế Hào ra, mắt hạnh nhìn anh kiên định.
" Không được, ở đây không an toàn. Hôm qua em đã thấy rồi đấy, Lâm Lạc Hy muốn trả thù em, ở lại đây sớm muộn gì cũng chết dưới tay hắn. " Thế Hào quát lớn lên lại kéo tay cô ra khỏi nhà, người đàn ông bên cạnh anh cũng bế tiểu Hàn lên đi theo. Không hiểu sao hôm nay tiểu Hàn không nói lời nào, nhìn thấy Thế Hào và cô giằng co nhau thì chỉ hơi sợ nép vào tường mắt trong nhìn bọn họ.
Cuối cùng cô bị Thế Hào ép lên xe, tức giận nhìn anh. Lúc này tiểu Hàn ngồi trên đùi cô mới lên tiếng :" mẹ, ba nuôi là muốn tốt cho chúng ta. Mẹ đừng giận ba nuôi. " cậu làm bộ dạng dỗ dành kéo tay áo cô.
Đình Đình thấy vậy, trong lòng mới dịu đi một chút :" trẻ con không được xen vào. " tiểu Hàn vội cúi đầu không nói gì nhưng đã lén nháy mắt với Trần Thế Hào.
Trần Thế Hào nghe giọng cô nhẹ lại quay qua nhìn thì bắt gặp cái nháy mắt của tiểu Hàn, môi mỏng cong lên trong mắt hiện lên sự cưng chiều.
" Vẫn là tiểu Hàn hiểu chuyện nhất, em nên học hỏi tiểu Hàn. " Thế Hào vừa nói vừa cười ngọt ngào với cô.
Cô trừng mắt với anh rồi nói :" nếu Lâm Lạc Hy thật sự muốn trả thù em thì em vẫn muốn ở lại đây. Bởi vì em cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. "
" Anh đã nói chuyện này em cũng là người bị hại,.... Hắn ta không phải người em có thể tin tưởng. " nói đến đây môi Thế Hào khẽ run, vậy mà anh lại đang giao cô cho Lâm Lạc Hy nữa chứ. Cô im lặng không nói gì, nghĩ đến Lâm Vy Vy lòng cô lại dâng lên cảm giác tội lỗi.
Thế Hào đang lái xe bỗng nhiên mặt đen lại, xe cũng chậm lại cảm thấy điều khác thường. Trước một xe sau một xe, bây giờ xe anh đang bị bao vây chính giữa ép sát vào đường. Cô cũng cảm nhận được nguy hiểm nhìn xung quanh thấy có ba chiếc xe màu đen đang bao lấy xe họ.
Xe bị ép vào bên đường, Thế Hào đừng xe lại căn dặn cô :" em ngồi yên trong xe, bất cứ chuyện gì cũng không được ra ngoài. " nói rồi anh mở cửa xe bước ra, cô muốn ngăn anh lại cũng không kịp.
Trong xe cô thấy Thế Hào bị mấy người đàn ông bận đồ đen vây lại, cô có cảm giác bất an muốn lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát liền nhìn thấy một người đàn ông khác đang đi về phía xe của cô. Đình Đình hoảng sợ ôm lấy tiển Hàn muốn mở cửa xe chạy ra ngoài nhưng phát hiện cửa xe đã bị khóa. Tiểu Hàn ngồi trong lòng cô sợ sệt túm áo nhìn cô.
Lục mở cửa xe bước vào, hơi cúi người chào cô :" tiểu thư đã để cô sợ. " Lục giật lấy điện thoại từ tay cô cất đi, rồi khởi động xe quay ngược hướng chạy về biệt thự sườn núi. Cô quay lại nhìn Thế Hào, anh bị ngã ngồi trên đất, đám người xung quanh vây anh đánh tới tấp. Cô không hiểu, lúc trước không phải Tráng bị anh đánh đến trọng thương rất nặng sao thế nhưng hôm nay anh lại bị hạ một cách dễ dàng như vậy.
Tiểu Hàn nhìn Lục rồi lại ngước nhìn cô vừa mở miệng nói :" mẹ là... " thì bị cô ngắt lời " đừng sợ... Sẽ không sao đâu. " cô xoa đầu tiểu Hàn, ôm chặc vào lòng.... À Thật ra tiểu Hàn muốn nói là ba đến đón chúng ta đấy ạ muốn cô đừng sợ hãi,nhớ lại câu nói của Lâm Lạc Hy vào buổi sáng hôm đó :" ở với tên đó không an toàn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đem con trở lại đây. " cậu ngơ ngác nhìn anh hỏi tại sao thì nhận một câu của anh :" vì ba là ba con chỉ có ba mới bảo vệ được con. " môi nhỏ cậu vui vẻ cong lên nhìn anh hỏi tiếp :" ba vậy còn mẹ, ba sẽ bảo vệ mẹ đúng không?. " Lâm Lạc Hy nhìn tiểu Hàn khoé mắt hiện lên chút thù hận nhưng ngay sau đó là ấm ấp, yêu thương :" phải, mẹ và con ba sẽ bảo vệ tới cùng. "
Trong một chiếc xe khác, Trần Thế Hào thương tích đầy mình tựa lưng vào ghế phụ bên cạnh là thân cận của anh Vũ đang lái xe. Vũ liếc nhìn anh nhiều lần muốn nói lại thôi, đây không phải lần đầu tiên cậu chủ của anh bị đánh mà không đánh trả. Anh biết với thân thủ của Trần Thế Hào đám người đó chỉ là tép rêu nhưng anh cũng biết tất cả những lần Trần Thế Hào không đánh trả lại đối phương đều là vì tiểu thư Đình Đình.
" cậu chủ, chữa thương quan trọng. " Vũ lo lắng nếu cậu chủ cứ như thế trở về, mà trận đòn tiếp theo còn kinh khủng gấp bội liệu cậu chủ có chịu nổi không.
" Đừng ồn, lái xe. " Trần Thế Hào nhắm mắt, tay xoa vết thương trên ngực đã sớm bằm tím một khoảng to. Chết tiệt, chỉ là giả vờ ra tay lại mạnh như thế. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh Tráng ôm ngực phun ra một họng máu, ý cười trên môi càng rõ hơn.
Trong phòng khách, Lâm Lạc Hy đang ngã người trên salon nghĩ ngơi thì Lục bước vào nói :" ông chủ Trần Thế Hào đã đến. "
Lâm Lạc Hy mắt sắc nhìn ra cửa thấy Trần Thế Hào ung dung đi vào trên môi cong gợi cảm hơi nhếch lên, ngồi xuống salon lạnh lùng nhìn anh.
" Nhanh vậy sao? " anh nghiêm mặt nhìn Trần Thế Hào.
" Nhờ phúc của Lâm tổng anh. " trên môi Trần Thế Hào hiện lên cái cười giễu cợt.
Hai người nhìn nhau không nói gì nhưng Thật ra đang ném sát khí cho nhau. Trần Thế Hào lên tiếng trước :" 12h ngày mai, cướp người ở Đường D. "
" cướp? Cô ấy vốn không thuộc về cậu. " Mắt sắc lạnh nhìn Trần Thế Hào.
" Ha ha... " Trần Thế Hào cười lớn, nói tiếp :" ít ra bây giờ cũng không phải là của anh. " Anh đứng dậy bộ dạng mệt mỏi liếc nhìn Lâm Lạc Hy, mắt hiện ý cười:" chỉ tạm thời... Giải quyết xong tất cả thì tôi sẽ đấu với anh. " chân đi được mấy bước thì bị giọng nói phía sau ngăn lại.
" tới lúc đó, cô ấy nhớ lại tất cả cậu nghĩ mình còn cơ hội? " Lâm Lạc Hy đứng lên hai tay cho vào túi quần rồi xoay người đi lên lầu.
.
" Em Không đi... Anh bỏ em ra. " Đình Đình hất tay Thế Hào ra, mắt hạnh nhìn anh kiên định.
" Không được, ở đây không an toàn. Hôm qua em đã thấy rồi đấy, Lâm Lạc Hy muốn trả thù em, ở lại đây sớm muộn gì cũng chết dưới tay hắn. " Thế Hào quát lớn lên lại kéo tay cô ra khỏi nhà, người đàn ông bên cạnh anh cũng bế tiểu Hàn lên đi theo. Không hiểu sao hôm nay tiểu Hàn không nói lời nào, nhìn thấy Thế Hào và cô giằng co nhau thì chỉ hơi sợ nép vào tường mắt trong nhìn bọn họ.
Cuối cùng cô bị Thế Hào ép lên xe, tức giận nhìn anh. Lúc này tiểu Hàn ngồi trên đùi cô mới lên tiếng :" mẹ, ba nuôi là muốn tốt cho chúng ta. Mẹ đừng giận ba nuôi. " cậu làm bộ dạng dỗ dành kéo tay áo cô.
Đình Đình thấy vậy, trong lòng mới dịu đi một chút :" trẻ con không được xen vào. " tiểu Hàn vội cúi đầu không nói gì nhưng đã lén nháy mắt với Trần Thế Hào.
Trần Thế Hào nghe giọng cô nhẹ lại quay qua nhìn thì bắt gặp cái nháy mắt của tiểu Hàn, môi mỏng cong lên trong mắt hiện lên sự cưng chiều.
" Vẫn là tiểu Hàn hiểu chuyện nhất, em nên học hỏi tiểu Hàn. " Thế Hào vừa nói vừa cười ngọt ngào với cô.
Cô trừng mắt với anh rồi nói :" nếu Lâm Lạc Hy thật sự muốn trả thù em thì em vẫn muốn ở lại đây. Bởi vì em cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. "
" Anh đã nói chuyện này em cũng là người bị hại,.... Hắn ta không phải người em có thể tin tưởng. " nói đến đây môi Thế Hào khẽ run, vậy mà anh lại đang giao cô cho Lâm Lạc Hy nữa chứ. Cô im lặng không nói gì, nghĩ đến Lâm Vy Vy lòng cô lại dâng lên cảm giác tội lỗi.
Thế Hào đang lái xe bỗng nhiên mặt đen lại, xe cũng chậm lại cảm thấy điều khác thường. Trước một xe sau một xe, bây giờ xe anh đang bị bao vây chính giữa ép sát vào đường. Cô cũng cảm nhận được nguy hiểm nhìn xung quanh thấy có ba chiếc xe màu đen đang bao lấy xe họ.
Xe bị ép vào bên đường, Thế Hào đừng xe lại căn dặn cô :" em ngồi yên trong xe, bất cứ chuyện gì cũng không được ra ngoài. " nói rồi anh mở cửa xe bước ra, cô muốn ngăn anh lại cũng không kịp.
Trong xe cô thấy Thế Hào bị mấy người đàn ông bận đồ đen vây lại, cô có cảm giác bất an muốn lấy điện thoại ra gọi cho cảnh sát liền nhìn thấy một người đàn ông khác đang đi về phía xe của cô. Đình Đình hoảng sợ ôm lấy tiển Hàn muốn mở cửa xe chạy ra ngoài nhưng phát hiện cửa xe đã bị khóa. Tiểu Hàn ngồi trong lòng cô sợ sệt túm áo nhìn cô.
Lục mở cửa xe bước vào, hơi cúi người chào cô :" tiểu thư đã để cô sợ. " Lục giật lấy điện thoại từ tay cô cất đi, rồi khởi động xe quay ngược hướng chạy về biệt thự sườn núi. Cô quay lại nhìn Thế Hào, anh bị ngã ngồi trên đất, đám người xung quanh vây anh đánh tới tấp. Cô không hiểu, lúc trước không phải Tráng bị anh đánh đến trọng thương rất nặng sao thế nhưng hôm nay anh lại bị hạ một cách dễ dàng như vậy.
Tiểu Hàn nhìn Lục rồi lại ngước nhìn cô vừa mở miệng nói :" mẹ là... " thì bị cô ngắt lời " đừng sợ... Sẽ không sao đâu. " cô xoa đầu tiểu Hàn, ôm chặc vào lòng.... À Thật ra tiểu Hàn muốn nói là ba đến đón chúng ta đấy ạ muốn cô đừng sợ hãi,nhớ lại câu nói của Lâm Lạc Hy vào buổi sáng hôm đó :" ở với tên đó không an toàn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ đem con trở lại đây. " cậu ngơ ngác nhìn anh hỏi tại sao thì nhận một câu của anh :" vì ba là ba con chỉ có ba mới bảo vệ được con. " môi nhỏ cậu vui vẻ cong lên nhìn anh hỏi tiếp :" ba vậy còn mẹ, ba sẽ bảo vệ mẹ đúng không?. " Lâm Lạc Hy nhìn tiểu Hàn khoé mắt hiện lên chút thù hận nhưng ngay sau đó là ấm ấp, yêu thương :" phải, mẹ và con ba sẽ bảo vệ tới cùng. "
Trong một chiếc xe khác, Trần Thế Hào thương tích đầy mình tựa lưng vào ghế phụ bên cạnh là thân cận của anh Vũ đang lái xe. Vũ liếc nhìn anh nhiều lần muốn nói lại thôi, đây không phải lần đầu tiên cậu chủ của anh bị đánh mà không đánh trả. Anh biết với thân thủ của Trần Thế Hào đám người đó chỉ là tép rêu nhưng anh cũng biết tất cả những lần Trần Thế Hào không đánh trả lại đối phương đều là vì tiểu thư Đình Đình.
" cậu chủ, chữa thương quan trọng. " Vũ lo lắng nếu cậu chủ cứ như thế trở về, mà trận đòn tiếp theo còn kinh khủng gấp bội liệu cậu chủ có chịu nổi không.
" Đừng ồn, lái xe. " Trần Thế Hào nhắm mắt, tay xoa vết thương trên ngực đã sớm bằm tím một khoảng to. Chết tiệt, chỉ là giả vờ ra tay lại mạnh như thế. Trong đầu anh hiện lên hình ảnh Tráng ôm ngực phun ra một họng máu, ý cười trên môi càng rõ hơn.
Bình luận facebook