-
Chap 20
Trong xe, tiểu Hàn ngồi trên đùi cô mắt trong nhìn lên má trái của cô nơi đó sưng lên rất to. Lúc nãy cậu không vào phòng bệnh đó nên được chú Tráng đưa lại vào xe, mẹ vào đó tại sao lại bị thương.
Tiểu Nhu thấy tiểu Hàn nhìn mình biết cậu đang lo lắng nên vuốt đầu cậu :" không sao, sẽ nhanh khỏi thôi. " cô cũng đoán được người tên Nhã đó là ai đối với hành động của cô ấy Tiểu Nhu hoàn toàn hiểu được.
" mẹ sao lại bị thương? . " Tiểu Hàn muốn đưa tay ra sờ vào má trái của mẹ nhưng sợ mẹ đau nên liền thu tay lại.
" Cô ta sẽ không có lần sau . " Anh không truy cứu việc Nhã làm như vậy cũng là do Vy Vy, Nhã ở bên cạnh bảo vệ Vy Vy từ nhỏ tình cảm rất sâu đậm nên nhìn thấy Tiểu Nhu tức giận là đương nhiên nhưng anh tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này lập lại.
" em không sao, cái tác này em đáng nhận. " Tiểu Nhu hơi cúi đầu lúc nói chuyện dụng đến cơ hàm làm má cô hơi đau.
Tiểu Hàn nghe ba và mẹ nói chuyện có chút không hiểu " cô ta " là ai? Mắt cậu đảo một vòng suy nghi rồi rời khỏi đùi Tiểu Nhu leo qua túm áo Lâm Lạc Hy mắt trong nhìn anh.
" ba không phải ba nuôi tiểu tam đó chứ. " có phải tiểu tam của ba đánh mẹ không. Lâm Lạc Hy mày chau lại lạnh lùng lên tiếng :" tiểu tam chính là con. "
Tiểu Hàn không hiểu lời anh nói mắt chớp chớp :" ba tuy con rất thích ba nhưng mẹ vẫn là quan trọng nhất. Nếu ba nuôi tiểu tam còn làm mẹ bị thương con nhất định dẫn mẹ đi đấy. "
" con nghĩ sẽ đi được?. " Lâm Lạc Hy nhếch môi nhìn tiểu Hàn để cậu lên đùi mình.
" ba không lẻ ba không biết có người luôn sẵn sàng đến để dẫn tiểu Hàn và mẹ đi. " tiểu Hàn môi nhỏ cong lên làm bộ dạng rất tự tin sẽ có người giúp cậu.
" hắn không có khả năng đó. Còn nữa ba đã nói không được nhắc đến hắn ta. " Mắt anh hiện lên tia khó chịu, Trần Thế Hào nếu dám đến lần nữa anh nhất định không bỏ qua với ông già đó đang muốn Tiểu Nhu hắn sẽ không ngu dại gì mà đem cô đi.
" tiểu Hàn còn chưa nói tên sao ba biết là ai. " cậu cười cười nhìn Lâm Lạc Hy.
Mày anh càng chau lại hơn, nhìn mặt nhỏ cười cười của tiểu Hàn :" ngoài hắn ra thì còn ai. "
" Mẹ xinh đẹp như vậy tất nhiên là có nhiều người theo đuổi rồi. " Lúc ở London người muốn theo đuổi mẹ rất nhiều nhưng đa số bị mẹ từ chối hoặc do ba nuôi tiêu diệt.
Lâm Lạc Hy nhìn qua Tiểu Nhu trong mắt hiện lên chút sát khí, cô bị anh nhìn có hơi run người rồi cúi mặt không nói gì. Hai người họ nói chuyện tại sao còn kéo cô vào.
" những gì của ba ai dám đem đi thì tên đó chán sống. " Lâm Lạc Hy Môi nhếch lên tay còn vuốt tóc tiểu Hàn. Tiểu Nhu nghe được mặt nóng lên đến tai khoé môi còn hơi cong.
" còn nữa, con đi nhà trẻ và buổi tối không được ngủ chung. " Tiểu Nhu sững người giây lát có hơi bối rối nhìn Lâm Lạc Hy chuyện đi nhà trẻ cô có thể hiểu còn chuyện tiểu Hàn ngủ với cô thì có liên quan gì. Tiểu Hàn nghe xong thì mới biết câu ba nói lúc nãy là đang nói mình, cậu gãy đầu cười hì hì với LÂM Lạc Hy.
Vết thương trên mặt Tiểu Nhu đã khỏi hẳn, hôm nay cô lại đến bác sĩ Lưu để tiếp tục điều trị tiểu Hàn đã đi nhà trẻ được một tuần trong nhà cũng có thêm một phòng trẻ con là cho tiểu Hàn. Lâm Lạc Hy không có qua phòng cô nên cô có chút nhẹ nhõm nhưng cũng làm cô hồi hộp thắp thõm.
Tiểu Nhu bước vào phòng bác sĩ Lưu hơi cúi người chào ông. Bác sĩ Lưu thấy cô tay nâng kính cười hiền từ với cô.
" tiểu thư đã khỏe lại rồi à? " bác sĩ Lưu nhìn sắc mặt cô hôm nay rất tốt ông cũng an tâm hơn. Tiểu Nhu ngồi xuống ghế trước bàn làm việc gật đầu nhẹ với bác sĩ Lưu.
" bác sĩ Lưu hôm nay tôi muốn tăng cường độ điều trị lên được không?. " cô muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ để biết được người đàn ông mà LÂM Vy Vy thích là ai, cô có cảm giác người đó là người chủ mưu mọi chuyện.
" việc này... Lần trước cô kích động như vậy tôi sợ nếu tăng cường độ cô sẽ không chịu nổi. " Bác sĩ Lưu trầm tư nghĩ tay sờ cầm.
" hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, tôi có thể chịu được. " cô kiên định nhìn bác sĩ Lưu
Bác sĩ Lưu nhìn cô một lúc rồi mới gật đầu :" được rồi. "
Trong phòng bệnh, Tiểu Nhu nằm trên giường hai đuôi mắt được kết nối với máy xung thần kinh, cô nhắm mắt lại ngay lập tức có một dòng điện nhỏ truyền đến não cô.
" một là tiếp cận Hắn ta hai là như lúc nãy để bọn họ chơi rồi bán cô vào hộp đêm.... " trước mặt cô là người đàn ông, anh ta rất cao âu phục gọn gàng cô không nhìn được mặt chỗ này rất tối chỉ có một bóng đèn nhỏ sau lưng anh ta. Cảm thấy Người hơi lạnh cô ôm vai thì phát hiện áo bị xé rách một nửa để lộ bờ vai trắng mịn, chỗ này không lẻ là....
Tiểu Nhu muốn mở miệng nói gì đó nhưng cổ họng lại khô rát. Người đàn ông đó nhìn cô rất lâu cô thấy anh ta cởi áo khoác ngoài ra. Tiểu Nhu giật mình lùi ra sau co người lại, anh ta khoác áo lên người cô sau đó bế cô lên khi gương mặt anh ta đến gần cô cố gắng mở to mắt để nhìn rõ nhưng đèn trong phòng lại tắt mất.
Mọi thứ trở nên tối tâm, đến khi cô nhìn thấy lại được thì cô đang nằm trên một chiếc giường lớn trong phòng. Căn phòng trang trí rất đơn giản, ánh sáng không nhiều đen trong phòng cũng không được bật lên.
" bây giờ còn quá sớm để đem cô cho hắn ta, cơ thể này còn chưa trưởng thành. " giọng nói phát ra từ ghế salon đặc gần cửa sổ Tiểu Nhu giật mình nhìn theo hướng có tiếng nói, trên ghế có một bóng người đang ngồi.
" Anh là ai?. " cuối cùng cô cũng có thể nói được nhưng giọng lại rất run.
Người đàn ông đó như không nghe thấy cô nói gì, đứng lên đi ra khỏi phòng thả lại cho cô một câu :" ở đây, vài năm nữa sẽ có việc cho cô làm. "
Tiểu Nhu ngẫn người nhìn ra cửa, trong phòng im ắng chỉ nghe hơi thở của cô vang lên. Đây là đâu? Vài năm nữa? Vậy bây giờ có phải là thời điểm trước khi cô gặp Lâm Lạc Hy. Chuyện anh ta muốn cô làm là tiếp cận Lâm Lạc Hy.
Đột nhiên đầu Tiểu Nhu dau nhức như bị vật gì đó đánh vào, cô ôm đầu nằm vật ra trên giường có giọng nói vang lên bên tai cô.
" chị tỉnh rồi à..."
" em xin lỗi, là em làm chị bị thương... "
" chị không nhớ gì sao... Người thân của chị đâu.? "
" từ giờ chị hãy ở đây với em đi, anh hai lúc nào cũng bận em không có ai làm bạn . "
Là giọng của Lâm Vy Vy nhưng cô ấy đâu? Tiểu Nhu vì đầu quá đau nên ngất đi...cô cảm thấy có một lực rất mạnh đánh vào người mình, cô nghe có tiếng thắng xe gấp.
" chị Nhã, em....em....dụng.. Trúng người.... Em...sợ " là LÂM Vy Vy sao giọng cô ấy nghe rất hoảng sợ. Tiểu Nhu không mở mắt ra được toàn thân cũng không thể nhuc nhích. Đang có chuyện gì xảy ra?
" con nhỏ đó nghĩ có thể thoát được, ngu ngốc nó còn định tự tử... Ha...ha...lại bị xe của em Tên Lâm Lạc Hy dụng trúng, hay lắm. " toàn thân Tiểu Nhu run lên, một cảm giác sợ hãi ghê tởm dâng lên.
" chúng ta không cần sắp xếp cho cô ta gặp Lâm Lạc Hy." giọng nói này, là người đàn ông trong phòng lúc nãy...rất quen thuộc, Tiểu Nhu cố mở mắt ra cô muốn biết anh ta là ai. Mí mắt cô rất nặng nhưng cô vẫn muốn nhìn người đàn ông đó ngay khi mắt cô nhìn được một ánh sáng nhỏ thì khuôn mặt một người hiện ra.
" Đình Đình... " khoé môi anh hiện lên ý cười gương mặt quỹ dị đó đang dịu dàng nhìn cô. Tiểu Nhu mở to mắt trước mặt là trần nhà màu trắng của phòng bệnh.
Tiểu Nhu thấy tiểu Hàn nhìn mình biết cậu đang lo lắng nên vuốt đầu cậu :" không sao, sẽ nhanh khỏi thôi. " cô cũng đoán được người tên Nhã đó là ai đối với hành động của cô ấy Tiểu Nhu hoàn toàn hiểu được.
" mẹ sao lại bị thương? . " Tiểu Hàn muốn đưa tay ra sờ vào má trái của mẹ nhưng sợ mẹ đau nên liền thu tay lại.
" Cô ta sẽ không có lần sau . " Anh không truy cứu việc Nhã làm như vậy cũng là do Vy Vy, Nhã ở bên cạnh bảo vệ Vy Vy từ nhỏ tình cảm rất sâu đậm nên nhìn thấy Tiểu Nhu tức giận là đương nhiên nhưng anh tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này lập lại.
" em không sao, cái tác này em đáng nhận. " Tiểu Nhu hơi cúi đầu lúc nói chuyện dụng đến cơ hàm làm má cô hơi đau.
Tiểu Hàn nghe ba và mẹ nói chuyện có chút không hiểu " cô ta " là ai? Mắt cậu đảo một vòng suy nghi rồi rời khỏi đùi Tiểu Nhu leo qua túm áo Lâm Lạc Hy mắt trong nhìn anh.
" ba không phải ba nuôi tiểu tam đó chứ. " có phải tiểu tam của ba đánh mẹ không. Lâm Lạc Hy mày chau lại lạnh lùng lên tiếng :" tiểu tam chính là con. "
Tiểu Hàn không hiểu lời anh nói mắt chớp chớp :" ba tuy con rất thích ba nhưng mẹ vẫn là quan trọng nhất. Nếu ba nuôi tiểu tam còn làm mẹ bị thương con nhất định dẫn mẹ đi đấy. "
" con nghĩ sẽ đi được?. " Lâm Lạc Hy nhếch môi nhìn tiểu Hàn để cậu lên đùi mình.
" ba không lẻ ba không biết có người luôn sẵn sàng đến để dẫn tiểu Hàn và mẹ đi. " tiểu Hàn môi nhỏ cong lên làm bộ dạng rất tự tin sẽ có người giúp cậu.
" hắn không có khả năng đó. Còn nữa ba đã nói không được nhắc đến hắn ta. " Mắt anh hiện lên tia khó chịu, Trần Thế Hào nếu dám đến lần nữa anh nhất định không bỏ qua với ông già đó đang muốn Tiểu Nhu hắn sẽ không ngu dại gì mà đem cô đi.
" tiểu Hàn còn chưa nói tên sao ba biết là ai. " cậu cười cười nhìn Lâm Lạc Hy.
Mày anh càng chau lại hơn, nhìn mặt nhỏ cười cười của tiểu Hàn :" ngoài hắn ra thì còn ai. "
" Mẹ xinh đẹp như vậy tất nhiên là có nhiều người theo đuổi rồi. " Lúc ở London người muốn theo đuổi mẹ rất nhiều nhưng đa số bị mẹ từ chối hoặc do ba nuôi tiêu diệt.
Lâm Lạc Hy nhìn qua Tiểu Nhu trong mắt hiện lên chút sát khí, cô bị anh nhìn có hơi run người rồi cúi mặt không nói gì. Hai người họ nói chuyện tại sao còn kéo cô vào.
" những gì của ba ai dám đem đi thì tên đó chán sống. " Lâm Lạc Hy Môi nhếch lên tay còn vuốt tóc tiểu Hàn. Tiểu Nhu nghe được mặt nóng lên đến tai khoé môi còn hơi cong.
" còn nữa, con đi nhà trẻ và buổi tối không được ngủ chung. " Tiểu Nhu sững người giây lát có hơi bối rối nhìn Lâm Lạc Hy chuyện đi nhà trẻ cô có thể hiểu còn chuyện tiểu Hàn ngủ với cô thì có liên quan gì. Tiểu Hàn nghe xong thì mới biết câu ba nói lúc nãy là đang nói mình, cậu gãy đầu cười hì hì với LÂM Lạc Hy.
Vết thương trên mặt Tiểu Nhu đã khỏi hẳn, hôm nay cô lại đến bác sĩ Lưu để tiếp tục điều trị tiểu Hàn đã đi nhà trẻ được một tuần trong nhà cũng có thêm một phòng trẻ con là cho tiểu Hàn. Lâm Lạc Hy không có qua phòng cô nên cô có chút nhẹ nhõm nhưng cũng làm cô hồi hộp thắp thõm.
Tiểu Nhu bước vào phòng bác sĩ Lưu hơi cúi người chào ông. Bác sĩ Lưu thấy cô tay nâng kính cười hiền từ với cô.
" tiểu thư đã khỏe lại rồi à? " bác sĩ Lưu nhìn sắc mặt cô hôm nay rất tốt ông cũng an tâm hơn. Tiểu Nhu ngồi xuống ghế trước bàn làm việc gật đầu nhẹ với bác sĩ Lưu.
" bác sĩ Lưu hôm nay tôi muốn tăng cường độ điều trị lên được không?. " cô muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ để biết được người đàn ông mà LÂM Vy Vy thích là ai, cô có cảm giác người đó là người chủ mưu mọi chuyện.
" việc này... Lần trước cô kích động như vậy tôi sợ nếu tăng cường độ cô sẽ không chịu nổi. " Bác sĩ Lưu trầm tư nghĩ tay sờ cầm.
" hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, tôi có thể chịu được. " cô kiên định nhìn bác sĩ Lưu
Bác sĩ Lưu nhìn cô một lúc rồi mới gật đầu :" được rồi. "
Trong phòng bệnh, Tiểu Nhu nằm trên giường hai đuôi mắt được kết nối với máy xung thần kinh, cô nhắm mắt lại ngay lập tức có một dòng điện nhỏ truyền đến não cô.
" một là tiếp cận Hắn ta hai là như lúc nãy để bọn họ chơi rồi bán cô vào hộp đêm.... " trước mặt cô là người đàn ông, anh ta rất cao âu phục gọn gàng cô không nhìn được mặt chỗ này rất tối chỉ có một bóng đèn nhỏ sau lưng anh ta. Cảm thấy Người hơi lạnh cô ôm vai thì phát hiện áo bị xé rách một nửa để lộ bờ vai trắng mịn, chỗ này không lẻ là....
Tiểu Nhu muốn mở miệng nói gì đó nhưng cổ họng lại khô rát. Người đàn ông đó nhìn cô rất lâu cô thấy anh ta cởi áo khoác ngoài ra. Tiểu Nhu giật mình lùi ra sau co người lại, anh ta khoác áo lên người cô sau đó bế cô lên khi gương mặt anh ta đến gần cô cố gắng mở to mắt để nhìn rõ nhưng đèn trong phòng lại tắt mất.
Mọi thứ trở nên tối tâm, đến khi cô nhìn thấy lại được thì cô đang nằm trên một chiếc giường lớn trong phòng. Căn phòng trang trí rất đơn giản, ánh sáng không nhiều đen trong phòng cũng không được bật lên.
" bây giờ còn quá sớm để đem cô cho hắn ta, cơ thể này còn chưa trưởng thành. " giọng nói phát ra từ ghế salon đặc gần cửa sổ Tiểu Nhu giật mình nhìn theo hướng có tiếng nói, trên ghế có một bóng người đang ngồi.
" Anh là ai?. " cuối cùng cô cũng có thể nói được nhưng giọng lại rất run.
Người đàn ông đó như không nghe thấy cô nói gì, đứng lên đi ra khỏi phòng thả lại cho cô một câu :" ở đây, vài năm nữa sẽ có việc cho cô làm. "
Tiểu Nhu ngẫn người nhìn ra cửa, trong phòng im ắng chỉ nghe hơi thở của cô vang lên. Đây là đâu? Vài năm nữa? Vậy bây giờ có phải là thời điểm trước khi cô gặp Lâm Lạc Hy. Chuyện anh ta muốn cô làm là tiếp cận Lâm Lạc Hy.
Đột nhiên đầu Tiểu Nhu dau nhức như bị vật gì đó đánh vào, cô ôm đầu nằm vật ra trên giường có giọng nói vang lên bên tai cô.
" chị tỉnh rồi à..."
" em xin lỗi, là em làm chị bị thương... "
" chị không nhớ gì sao... Người thân của chị đâu.? "
" từ giờ chị hãy ở đây với em đi, anh hai lúc nào cũng bận em không có ai làm bạn . "
Là giọng của Lâm Vy Vy nhưng cô ấy đâu? Tiểu Nhu vì đầu quá đau nên ngất đi...cô cảm thấy có một lực rất mạnh đánh vào người mình, cô nghe có tiếng thắng xe gấp.
" chị Nhã, em....em....dụng.. Trúng người.... Em...sợ " là LÂM Vy Vy sao giọng cô ấy nghe rất hoảng sợ. Tiểu Nhu không mở mắt ra được toàn thân cũng không thể nhuc nhích. Đang có chuyện gì xảy ra?
" con nhỏ đó nghĩ có thể thoát được, ngu ngốc nó còn định tự tử... Ha...ha...lại bị xe của em Tên Lâm Lạc Hy dụng trúng, hay lắm. " toàn thân Tiểu Nhu run lên, một cảm giác sợ hãi ghê tởm dâng lên.
" chúng ta không cần sắp xếp cho cô ta gặp Lâm Lạc Hy." giọng nói này, là người đàn ông trong phòng lúc nãy...rất quen thuộc, Tiểu Nhu cố mở mắt ra cô muốn biết anh ta là ai. Mí mắt cô rất nặng nhưng cô vẫn muốn nhìn người đàn ông đó ngay khi mắt cô nhìn được một ánh sáng nhỏ thì khuôn mặt một người hiện ra.
" Đình Đình... " khoé môi anh hiện lên ý cười gương mặt quỹ dị đó đang dịu dàng nhìn cô. Tiểu Nhu mở to mắt trước mặt là trần nhà màu trắng của phòng bệnh.
Bình luận facebook