-
Chap 18
Sáng sớm tiểu Hàn đã nhanh chân chạy xuống phòng ăn đợi ba và mẹ, cậu ngồi vào vị trí của mình mắt nhìn ra cửa. Hôm qua mai là cậu phản ứng nhanh lẹ nếu không ba sẽ không tha cho cậu rồi... Hì hì
Tiểu Hàn đang cười hì hì thì ngoài cửa một dáng người mảnh khảnh đứng khoanh tay trước ngực trừng mắt nhìn cậu :" con vui cái gì?. " Tiểu Nhu đi đến bàn ăn cốc nhẹ vào đầu tiểu Hàn rồi mới ngồi xuống.
Tiểu Hàn bị cô cốc vào đầu biểu môi lại nhìn ra cửa, tại sao bà không xuống cùng mẹ. " Hôm qua con ngủ ở đâu, tại sao không về phòng. " Tiểu Nhu tay cầm bánh mì tay cầm dao nhỏ quết mức lên bánh mì, sao khi Lâm Lạc Hy đi cô cũng nằm ngã ra giường ngủ thiếp đi mà quên mất nhóc con này đang ở đâu.
" tiểu Hàn thấy ba và mẹ ở với nhau như vậy... Làm gì có chỗ cho tiểu Hàn nên tiểu Hàn tìm phòng khác ngủ. " cậu nhận lấy bánh mì từ tay Tiểu Nhu vừa nhai vừa làm bộ mặt bị cô bỏ rời . Tiểu Nhu nhìn cậu mắt hạnh hơi nheo lại, rồi lấy một mẫu bánh mì khác quét mức lên.
" mẹ, sao ba không xuống cùng mẹ. " cậu nghĩ sáng nay sẽ được thấy ba cùng mẹ cười cười nói nói ngọt ngào vậy mà đợi mãi không thấy ba xuống.
" mẹ không biết. " Tiểu Nhu vẫn tiếp tục ăn bánh mì nhưng mặt cô chút hồng hồng. Tiểu Hàn nhìn cô rồi lại nhìn ra cửa cũng không thấy ba vào liền thất vọng ngồi gặm bánh mì.
Sau khi Tiểu Nhu ăn sáng xong định chuẩn bị đến bác sĩ Lưu, hôm qua cô vì quá kích động mà làm ông bị thương tuy bác sĩ Lưu nói không sao nhưng cô thấy vô cùng ái náy.
Tráng từ cửa bước vào, anh vẫn bận đồ đen như cũ hơi cúi người chào cô rồi nói :" ông chủ đang đợi tiểu thư ngoài xe. ". Tiểu Nhu nhìn thấy Tráng có chút giật mình, lần trước anh bị thương là vì cô, vết thương có lẻ rất nặng nên từ khi cô đến đây vẫn chưa gặp được anh để xin lỗi.
" Anh... Lần trước thật xin lỗi, tôi không ngờ Thế Hào ra tay mạnh như thế. " cô hơi cúi người nói với Tráng.
" tiểu thư đây không phải lỗi của cô." Trần Thế Hào không muốn lấy mạng anh nên mới nương tay, nhưng cũng làm anh tổn thương cơ thể rất nhiều phải điều trị mấy tuần nay.
Tuy Tráng nói vậy nhưng cô biết anh bị thương củng do cô, " tôi muốn đến bệnh viện thăm bác sĩ Lưu. " Tiểu Nhu hơi cúi đầu nói. Lâm Lạc Hy không lẻ biết cô sẽ đến bệnh viện nên mới đưa cô đi.
" mẹ tiểu Hàn cũng muốn đi nữa. " tiểu Hàn nhảy khỏi ghế chạy đến bên cô nắm vạt áo cô, mắt trong nhìn cô. Gần đây mẹ rất hay đến bệnh viện, mẹ đang bệnh mà không cho tiểu Hàn biết, cậu rất lo lắng.
Tiểu Nhu nghe Tiểu Hàn nói vậy có chút khó xử, cô không muốn tiểu Hàn biết tình trạng bây giờ của mình nên mỗi lần đến bệnh viện cô đều lén cậu đi, không ngờ cũng bị cậu biết được. :" tiểu Hàn muốn đi. Mẹ cho tiểu Hàn đi theo với. " cậu lay lay tay Tiểu Nhu cầu xin.
" ông chủ nói dẫn theo cả cậu chủ." Tráng nói rồi hơi nghiên người làm động tác muốn cô cùng tiểu Hàn ra xe.
Trong xe Lâm Lạc Hy đang ngồi trong xe, tay lật tài liệu trên đùi. Tiểu Nhu bế tiểu Hàn ngồi vào trong, nhìn thấy anh Tiểu Nhu có chút không tự nhiên gò má trắng của cô hiện lên vài đốm hồng.
" Đi. " Anh nói với Lục đang ngồi ở ghế lái bên cạnh là Tráng.
" chúng ta đi đâu?à.... Em muốn đến bệnh viện trước để gặp bác sĩ Lưu. " giọng cô có hơi ngượng, ngón trỏ đưa lên gãy gãy gò má trắng mịn.
Lâm Lạc Hy vẫn không nhìn cô chỉ chăm chú xem tài liệu :" cùng đường. "
Tiểu Hàn ngồi trong lòng cô, mắt trong nhìn Lâm Lạc Hy. Ba có vẻ đang bận nên cậu cũng không lên tiếng chỉ dựa vào lòng mẹ mắt chớp chớp nhìn anh.
Tiểu Nhu nhận thấy mình hình như đang bị chuyện xảy ra hôm qua làm cho bối rối trước mặt Lâm Lạc Hy còn anh vẫn rất bình thản giống như chuyện tối qua là rất bình thường. Cũng đúng, đêm qua vốn chưa phát sinh quan hệ mà, thiết nghĩ đã chưa phát sinh mà cô đã ngượng như vậy lở như sau này thật sự có quan hệ thì sẽ ra sao? A..... A.... Cô muốn nghĩ tới chuyện đó nữa.
Tiểu Hàn đang dựa vào lòng Tiểu Nhu cảm thấy gì đó không ổn liền ngước nhìn cô. Tiểu Nhu hai tay che má, miệng lúc thì O lúc thì Á còn lắc đầu mấy cái. Mẹ của cậu có phải bệnh rất nặng không.
Tráng và Lục ngồi phía trước cũng nhận ra hành động kỳ lạ của cô, hai người đưa mắt cho nhau. Tráng nheo mắt nhìn Lục , không phải tôi nghe nói tình trạng của tiểu thư tiến triển rất tốt sao, tại sao nhìn cô ấy giống như... Rất kích động. Lục khoé môi hơi giật, đúng là tiến triển rất tốt chỉ có điều ở một số biểu cảm tiểu thư có hơi.... Thái quá một chút. Đầu cả hai liền hiện lên 3 gạch đen.
" thấy chỗ nào không khỏe? " Lâm Lạc Hy tuy vẫn đang xem tài liệu nhưng những hành động kỳ lạ của cô đều bị anh thu lại hết. Lâm Lạc Hy nghĩ có phải cô là đang nhớ tới chuyện tối qua, hại anh tắm nước lạnh cả đêm. Anh đang xem lần sau làm cách nào để " trừng phạt " cô đây.
" a...không có, anh..... À...công ty không phải ở hướng ngược lại sao? " Tiểu Nhu buông tay ra ôm lấy tiểu Hàn giọng lắp bắp hỏi anh.
" tôi đến bệnh viện. " Lâm Lạc Hy đóng tài liệu lại mới quay qua nhìn cô.
Anh cũng đi bệnh viện? Anh không khỏe sau? Tiểu Nhu còn chưa lên tiếng thì tiểu Hàn nhanh như chóp nhàu vào lòng LÂM Lạc Hy :" ba không khỏe? Ba cũng bệnh như mẹ. "
" không phải. " Anh ôm tiểu Hàn vào lòng, giọng cũng rất dịu dàng.
Tiểu Hàn mắt đảo một vòng nhớ được gì đó, miệng nhỏ hơi cong lên :" ba à, có phải là " Phương diện nào đó không được tốt " phải không? "
Lời tiểu Hàn vừa cất lên, Lục hơi đánh tay lái làm xe lắc mạnh một cái, Tráng bên cạnh như bị sặc nước bọt ho đến run người. Tiểu Nhu nghe xong cũng giật mình nhìn tiểu Hàn trợn mắt. Lâm Lạc Hy mày chau lại mắt sắc hiện lên sự bực bội còn có chút tức giận.
" tiểu Hàn con học được những từ đó ở đâu.? " nhóc con này không phải là học từ Thế Hào đó chứ...
Tiểu Hàn nhớ lại lúc trước, hôm đó mẹ ra ngoài mua ít thức ăn còn cậu ở nhà xem ti vi thì ba nuôi đến. Lúc cậu chuyển kênh thì trúng ngay kênh đang chiếu phim truyền hình dài tập nào đó, cảnh phim là hai vợ chồng đang cải nhau cậu nghe được cô vợ nói :" Anh là đồ vô dụng, bên ngoài thì bị người ta xỏ mũi dắt đi về nhà ngay cả chuyện làm vợ vui vẻ cũng không xong. " thấy không có gì vui nên cậu tắt lun ti vi, ba nuôi ngồi bên cạnh cười chế giễu còn nói :" đàn ông nếu bên ngoài không được, ít ra Phương diện đó phải có năng lực chứ... Ha...ha...tên này đúng là đồ bỏ đi. "
Tiểu Hàn nghe không hiểu lắm liền hỏi Thế Hào :" là Phương diện nào vậy ba nuôi?. " Thế Hào nghe Tiểu Hàn hỏi khoé môi mang ý cười cong lên :" chính là.... Quá trình tạo ra em bé không thành công. "
Cậu gật đầu như đã hiểu nhưng vẫn còn câu muốn hỏi :" quá trình tạo ra em bé như thế nào vậy ba nuôi?. " Mắt trong của cậu chớp chớp nhìn anh.
Ý cười trên môi Trần Thế Hào càng rõ hơn :" chính là nam nữ ở trên giường.. " Thế Hào ngưng lại, nếu cô biết anh nói cho tiểu Hàn nghe chắc chắn anh sẽ bị cô đá ra khỏi cửa với tiểu Hàn chỉ là một đứa trẻ, anh không thể nào dùng những từ ngữ đó được , anh suy nghi một lúc rồi nói:" quá trình đó tuy có hơi mệt nhưng rất kích thích, khi nào tiểu Hàn lớn lên đến lúc phải thực hiện quá trình đó sẽ biết. " Thế Hào cười mấy cái mới nói tiếp :" với đàn ông mà nói đó là một bệnh rất nặng , tiểu Hàn lớn lên phải rèn luyện cho tốt đấy. "
Trở về hiện tại, một khí lạnh đang từ từ lan tỏ trong xe làm cho những người trong xe đều run lên. Lâm Lạc Hy mặt đen lại khoé mắt nhìn ra được là đang rất tức giận.
Tiểu Nhu vội bế tiểu Hàn từ lòng anh ra, nhóc con sau dám nói thế chứ còn nữa từ ngữ này trẻ con không được nói ra. Tiểu Hàn nhìn cô, môi nhỏ cậu hơi cong lên, con chính là muốn đẩy nhanh quá trình tạo ra em bé cho ba một chút chê bai như vậy mới phát triển nhanh được. Ba nuôi nói đàn ông bệnh nặng nhất là cái đó, hôm qua hình như ba và mẹ không có quá trình tạo ra em bé mà hôm nay ba lại đi bệnh viện, cậu hỏi như vậy là lo lắng cho ba.
Tiểu Nhu tức giận nhìn tiểu Hàn, lần này tiểu Hàn gây hoạ cô chắc không được yên chuyện tối qua anh chắc chắn còn rất tức giận . Nhận thấy có một ánh mắt đáng sợ đang nhìn mình, Tiểu Nhu quay qua thấy Lâm Lạc Hy sát khí bao trùm, anh liếc qua tiểu Hàn đang nhìn mình giọng nói đầy tức giận.
" Phương diện nào đó mà con nói , ba rất tự tin thậm chí là rất nhiều. "
Tiểu Hàn đang cười hì hì thì ngoài cửa một dáng người mảnh khảnh đứng khoanh tay trước ngực trừng mắt nhìn cậu :" con vui cái gì?. " Tiểu Nhu đi đến bàn ăn cốc nhẹ vào đầu tiểu Hàn rồi mới ngồi xuống.
Tiểu Hàn bị cô cốc vào đầu biểu môi lại nhìn ra cửa, tại sao bà không xuống cùng mẹ. " Hôm qua con ngủ ở đâu, tại sao không về phòng. " Tiểu Nhu tay cầm bánh mì tay cầm dao nhỏ quết mức lên bánh mì, sao khi Lâm Lạc Hy đi cô cũng nằm ngã ra giường ngủ thiếp đi mà quên mất nhóc con này đang ở đâu.
" tiểu Hàn thấy ba và mẹ ở với nhau như vậy... Làm gì có chỗ cho tiểu Hàn nên tiểu Hàn tìm phòng khác ngủ. " cậu nhận lấy bánh mì từ tay Tiểu Nhu vừa nhai vừa làm bộ mặt bị cô bỏ rời . Tiểu Nhu nhìn cậu mắt hạnh hơi nheo lại, rồi lấy một mẫu bánh mì khác quét mức lên.
" mẹ, sao ba không xuống cùng mẹ. " cậu nghĩ sáng nay sẽ được thấy ba cùng mẹ cười cười nói nói ngọt ngào vậy mà đợi mãi không thấy ba xuống.
" mẹ không biết. " Tiểu Nhu vẫn tiếp tục ăn bánh mì nhưng mặt cô chút hồng hồng. Tiểu Hàn nhìn cô rồi lại nhìn ra cửa cũng không thấy ba vào liền thất vọng ngồi gặm bánh mì.
Sau khi Tiểu Nhu ăn sáng xong định chuẩn bị đến bác sĩ Lưu, hôm qua cô vì quá kích động mà làm ông bị thương tuy bác sĩ Lưu nói không sao nhưng cô thấy vô cùng ái náy.
Tráng từ cửa bước vào, anh vẫn bận đồ đen như cũ hơi cúi người chào cô rồi nói :" ông chủ đang đợi tiểu thư ngoài xe. ". Tiểu Nhu nhìn thấy Tráng có chút giật mình, lần trước anh bị thương là vì cô, vết thương có lẻ rất nặng nên từ khi cô đến đây vẫn chưa gặp được anh để xin lỗi.
" Anh... Lần trước thật xin lỗi, tôi không ngờ Thế Hào ra tay mạnh như thế. " cô hơi cúi người nói với Tráng.
" tiểu thư đây không phải lỗi của cô." Trần Thế Hào không muốn lấy mạng anh nên mới nương tay, nhưng cũng làm anh tổn thương cơ thể rất nhiều phải điều trị mấy tuần nay.
Tuy Tráng nói vậy nhưng cô biết anh bị thương củng do cô, " tôi muốn đến bệnh viện thăm bác sĩ Lưu. " Tiểu Nhu hơi cúi đầu nói. Lâm Lạc Hy không lẻ biết cô sẽ đến bệnh viện nên mới đưa cô đi.
" mẹ tiểu Hàn cũng muốn đi nữa. " tiểu Hàn nhảy khỏi ghế chạy đến bên cô nắm vạt áo cô, mắt trong nhìn cô. Gần đây mẹ rất hay đến bệnh viện, mẹ đang bệnh mà không cho tiểu Hàn biết, cậu rất lo lắng.
Tiểu Nhu nghe Tiểu Hàn nói vậy có chút khó xử, cô không muốn tiểu Hàn biết tình trạng bây giờ của mình nên mỗi lần đến bệnh viện cô đều lén cậu đi, không ngờ cũng bị cậu biết được. :" tiểu Hàn muốn đi. Mẹ cho tiểu Hàn đi theo với. " cậu lay lay tay Tiểu Nhu cầu xin.
" ông chủ nói dẫn theo cả cậu chủ." Tráng nói rồi hơi nghiên người làm động tác muốn cô cùng tiểu Hàn ra xe.
Trong xe Lâm Lạc Hy đang ngồi trong xe, tay lật tài liệu trên đùi. Tiểu Nhu bế tiểu Hàn ngồi vào trong, nhìn thấy anh Tiểu Nhu có chút không tự nhiên gò má trắng của cô hiện lên vài đốm hồng.
" Đi. " Anh nói với Lục đang ngồi ở ghế lái bên cạnh là Tráng.
" chúng ta đi đâu?à.... Em muốn đến bệnh viện trước để gặp bác sĩ Lưu. " giọng cô có hơi ngượng, ngón trỏ đưa lên gãy gãy gò má trắng mịn.
Lâm Lạc Hy vẫn không nhìn cô chỉ chăm chú xem tài liệu :" cùng đường. "
Tiểu Hàn ngồi trong lòng cô, mắt trong nhìn Lâm Lạc Hy. Ba có vẻ đang bận nên cậu cũng không lên tiếng chỉ dựa vào lòng mẹ mắt chớp chớp nhìn anh.
Tiểu Nhu nhận thấy mình hình như đang bị chuyện xảy ra hôm qua làm cho bối rối trước mặt Lâm Lạc Hy còn anh vẫn rất bình thản giống như chuyện tối qua là rất bình thường. Cũng đúng, đêm qua vốn chưa phát sinh quan hệ mà, thiết nghĩ đã chưa phát sinh mà cô đã ngượng như vậy lở như sau này thật sự có quan hệ thì sẽ ra sao? A..... A.... Cô muốn nghĩ tới chuyện đó nữa.
Tiểu Hàn đang dựa vào lòng Tiểu Nhu cảm thấy gì đó không ổn liền ngước nhìn cô. Tiểu Nhu hai tay che má, miệng lúc thì O lúc thì Á còn lắc đầu mấy cái. Mẹ của cậu có phải bệnh rất nặng không.
Tráng và Lục ngồi phía trước cũng nhận ra hành động kỳ lạ của cô, hai người đưa mắt cho nhau. Tráng nheo mắt nhìn Lục , không phải tôi nghe nói tình trạng của tiểu thư tiến triển rất tốt sao, tại sao nhìn cô ấy giống như... Rất kích động. Lục khoé môi hơi giật, đúng là tiến triển rất tốt chỉ có điều ở một số biểu cảm tiểu thư có hơi.... Thái quá một chút. Đầu cả hai liền hiện lên 3 gạch đen.
" thấy chỗ nào không khỏe? " Lâm Lạc Hy tuy vẫn đang xem tài liệu nhưng những hành động kỳ lạ của cô đều bị anh thu lại hết. Lâm Lạc Hy nghĩ có phải cô là đang nhớ tới chuyện tối qua, hại anh tắm nước lạnh cả đêm. Anh đang xem lần sau làm cách nào để " trừng phạt " cô đây.
" a...không có, anh..... À...công ty không phải ở hướng ngược lại sao? " Tiểu Nhu buông tay ra ôm lấy tiểu Hàn giọng lắp bắp hỏi anh.
" tôi đến bệnh viện. " Lâm Lạc Hy đóng tài liệu lại mới quay qua nhìn cô.
Anh cũng đi bệnh viện? Anh không khỏe sau? Tiểu Nhu còn chưa lên tiếng thì tiểu Hàn nhanh như chóp nhàu vào lòng LÂM Lạc Hy :" ba không khỏe? Ba cũng bệnh như mẹ. "
" không phải. " Anh ôm tiểu Hàn vào lòng, giọng cũng rất dịu dàng.
Tiểu Hàn mắt đảo một vòng nhớ được gì đó, miệng nhỏ hơi cong lên :" ba à, có phải là " Phương diện nào đó không được tốt " phải không? "
Lời tiểu Hàn vừa cất lên, Lục hơi đánh tay lái làm xe lắc mạnh một cái, Tráng bên cạnh như bị sặc nước bọt ho đến run người. Tiểu Nhu nghe xong cũng giật mình nhìn tiểu Hàn trợn mắt. Lâm Lạc Hy mày chau lại mắt sắc hiện lên sự bực bội còn có chút tức giận.
" tiểu Hàn con học được những từ đó ở đâu.? " nhóc con này không phải là học từ Thế Hào đó chứ...
Tiểu Hàn nhớ lại lúc trước, hôm đó mẹ ra ngoài mua ít thức ăn còn cậu ở nhà xem ti vi thì ba nuôi đến. Lúc cậu chuyển kênh thì trúng ngay kênh đang chiếu phim truyền hình dài tập nào đó, cảnh phim là hai vợ chồng đang cải nhau cậu nghe được cô vợ nói :" Anh là đồ vô dụng, bên ngoài thì bị người ta xỏ mũi dắt đi về nhà ngay cả chuyện làm vợ vui vẻ cũng không xong. " thấy không có gì vui nên cậu tắt lun ti vi, ba nuôi ngồi bên cạnh cười chế giễu còn nói :" đàn ông nếu bên ngoài không được, ít ra Phương diện đó phải có năng lực chứ... Ha...ha...tên này đúng là đồ bỏ đi. "
Tiểu Hàn nghe không hiểu lắm liền hỏi Thế Hào :" là Phương diện nào vậy ba nuôi?. " Thế Hào nghe Tiểu Hàn hỏi khoé môi mang ý cười cong lên :" chính là.... Quá trình tạo ra em bé không thành công. "
Cậu gật đầu như đã hiểu nhưng vẫn còn câu muốn hỏi :" quá trình tạo ra em bé như thế nào vậy ba nuôi?. " Mắt trong của cậu chớp chớp nhìn anh.
Ý cười trên môi Trần Thế Hào càng rõ hơn :" chính là nam nữ ở trên giường.. " Thế Hào ngưng lại, nếu cô biết anh nói cho tiểu Hàn nghe chắc chắn anh sẽ bị cô đá ra khỏi cửa với tiểu Hàn chỉ là một đứa trẻ, anh không thể nào dùng những từ ngữ đó được , anh suy nghi một lúc rồi nói:" quá trình đó tuy có hơi mệt nhưng rất kích thích, khi nào tiểu Hàn lớn lên đến lúc phải thực hiện quá trình đó sẽ biết. " Thế Hào cười mấy cái mới nói tiếp :" với đàn ông mà nói đó là một bệnh rất nặng , tiểu Hàn lớn lên phải rèn luyện cho tốt đấy. "
Trở về hiện tại, một khí lạnh đang từ từ lan tỏ trong xe làm cho những người trong xe đều run lên. Lâm Lạc Hy mặt đen lại khoé mắt nhìn ra được là đang rất tức giận.
Tiểu Nhu vội bế tiểu Hàn từ lòng anh ra, nhóc con sau dám nói thế chứ còn nữa từ ngữ này trẻ con không được nói ra. Tiểu Hàn nhìn cô, môi nhỏ cậu hơi cong lên, con chính là muốn đẩy nhanh quá trình tạo ra em bé cho ba một chút chê bai như vậy mới phát triển nhanh được. Ba nuôi nói đàn ông bệnh nặng nhất là cái đó, hôm qua hình như ba và mẹ không có quá trình tạo ra em bé mà hôm nay ba lại đi bệnh viện, cậu hỏi như vậy là lo lắng cho ba.
Tiểu Nhu tức giận nhìn tiểu Hàn, lần này tiểu Hàn gây hoạ cô chắc không được yên chuyện tối qua anh chắc chắn còn rất tức giận . Nhận thấy có một ánh mắt đáng sợ đang nhìn mình, Tiểu Nhu quay qua thấy Lâm Lạc Hy sát khí bao trùm, anh liếc qua tiểu Hàn đang nhìn mình giọng nói đầy tức giận.
" Phương diện nào đó mà con nói , ba rất tự tin thậm chí là rất nhiều. "
Bình luận facebook