Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
Editor: tiểu mao
Sáng thứ bảy, Văn Dụ tỉnh lại tại chỗ ở của mình, đầu rất đau.anhkhôngnhịn được thanmộttiếng, nhắm mắt lại, vò thái dương, hơn nửa ngày mới từ từ ngồi dậy.
Tối hôm qua đúng là có uống rượu, nhưng lấy tửu lượng củaanhthìkhôngđến mức say rượu đau đầu, đầu đau bởi vì cómộtđêm mộng, ngủkhôngđược sâu.
Chi tiết trong mộng, sau khi tỉnh lại mấy giâythìmơ hồkhôngrõ. Nhưng Văn Dụ nhớ kỹ, trong mộng có Kỷ An Ninh.
“Nếu có kiếp sau…”cônhìnanh, rơi lệ.
Tại saocôkhóc? Vì sao đau lòng như vậy?
Văn Dụ nghĩkhôngra, điều duy nhất có thể nhớ là cặp mắt xinh đẹp của Kỷ An Ninhđangkhôngngừng rơi lệ.
Làm người ta đau lòng.
Chuông điện thoại vang lên, Văn Dụ giật mìnhmộtcái.
“Còn chưađi?” Đầu bên kia là giọng chaanhVăn Quốc An, giọng vừa trách cứ lại có có chút bất đắc dĩ.
Văn Dụ liền cười, trước mặt cha mình như từ người trưởng thành biến thành thiếu niên tinh nghịch, vừa lười nhác vừa vô lại: “đi,đi! Giờđiạ?”
Văn Quốc Annói: “Đương nhiên,khôngxem mấy giờ rồi, động tác của con nhanh lên.”
Hôm nay có kế hoạch làđitheo chaanhbồi mấy chú đánh golf.
Văn Dụ vừa dùng bả vai kẹp điện thoại vừa mặc quần, hỏi: “Mẹ con đâu?”
âmđiệu của Văn Quốc An phai nhạtđi: “khôngbiết, chắc làđidạo phố?”
Cha mẹ củaanhkhôngồn ào cãi cọ, nhưng tình cảm bình thường,khôngđược gọi là ân ái. Văn Dụđãsớm quen thuộc.
anhlà người trưởng thành,khôngphải là học sinh tiểu học có tâm lý ỷ lại cha mẹ, sau khi lên đại họcanhliền ra ngoài ở riêng, đỡ phải nhìn cha mẹ mình lãnh đạmkhôngcó tình cảm.
Rửa mặt xongđira cửa, ngày mùa thu nắng gắt làm lóa mắt, vạn dặm trời xanhkhôngmộtbóng mây.
Rơi vào mắt nhìn như mộng cảnh.
Chậc, chỉ là giấc mộng mà thôi, nghĩ gì thế.
Đảo mắt là đến thứ hai.
“Này, nghenóihôm nay câu lạc bộ bắt đầu tuyển sinh?”
“Mọi người muốn tham gia cái gì?”
“Mẹ tớnóinhất định phải tham gia hội học sinh, có phúc lợi*.”
“Mẹ cậu có tư tưởng gì thế, tớ muốn tham gia CLB COS**.”
*phúc lợi: chỉ chung những điều may mắn vui sướng, những điều có ích.
**câu lạc bộ cosplay.
Các bạn học ồn ào thảo luận.
Khai giảng phải tham gia huấn luyện quânsự, sau đó trường học cho sinh viênmộtthời gian giảm sóc để quen thuộc với sinh hoạt trong trường, cuối tháng chínmộttuần câu lạc bộ mới chính thức tuyển sinh.
“Này, Kỷ An Ninh, cậu tính tham gia câu lạc bộ gì?” Ngồi ở phía trước Kỷ An Ninh, nữ sinhđangnghiêng người thảo luận với bạn bè về chủ đề này, thuận miệng quay đầu hỏi Kỷ An Ninh.
Nữ sinh này gọi là Mạnh Hân Vũ, là lớp trưởng, thành tích học tập xuất sắc, mặc dùkhônggiống Kỷ An Ninh cần cầm học bổng cho học sinh nghèo, nhưng gia đìnhcôcũng phải chịu gánh nặng rất lớn.
côgáinày trong trí nhớ của Kỷ An Ninh làmộttrong số ít những ngườikhôngbàn tán vềcô, thậm chí sau khicôchết lúc người khác nháy mắt ra hiệu muốn bát quái,côấy còn quát lớn những người khác.
Kỷ An Ninh đối với mọi người trong lớp đều lạnh lùng, đối với Mạnh Hân Vũ lại lộ ramộtchút ý cười dịu dàng,nói:: “Mình có khả năngkhôngtham gia được, mìnhkhôngcó thời gian, buổi tối còn phảiđilàm thêm.”
Mạnh Vũ Hân hiểu được,côcũng cầnđilàm thêm.
Mạnh Vũ Hân vì làm thêm vì muốn giảm gánh nặng trong nhà, Kỷ An Ninh lại là người gánh vác cả gia đình. Vì vậy Mạnh Vũ Hân có thể hiểu và đồng tình với Kỷ An Ninh.
“Này, cậuđilàm gia sư à? Tớ biếtmộttrang web, tớ toàn tìm việc gia sư ởtrênđó.” Mạnh Vũ Hân chia sẻ tin tức vớicô,nóitên trang web chocô.
Kỷ An Ninh trầm ngâmmộtchút, khuyên Mạnh Vũ Hân: “Tớ lúc trước có sử dụng trang web này,nóithế nào đây, mấy gia đình này vàng thau lẫn lộn*, trang web cũngkhôngcam đoan được. Tớ nghĩ cậu tốt nhất lên bànrõvới mẹ của bọn trẻ là thời điểm cậu tới nhà, mẹ bọn trẻ có thể ở đấy, đảm bảo an toàn.”
*vàng thau lẫn lộn: suy thoái, lộn xộn.
Mạnh Hân Vũ có chút khẩn trương: “sẽ…xảy ra chuyện gì sao? Tớ mớiđiđược hai lần.”
Hai đầu lông mày Mạnh Hân Vũ có chút ngây thơ, đúng là chưa gặp qua mấy con người,sựviệc buồn nôn đó. Đúng làmộtcôgáimay mắn.
Kỷ An Ninhnói: “Cẩn thậnthìhơn. Dù sao người xấu chỗ nào cũng có. Nữ sinh chúng ta ở tuổi này, tớ cảm thấy cẩn thận kiểu gì cũngkhôngđủ. Đúng rồi, cậu có thể chuẩn bị đồ vật phòng thân như kiểu nước ớt.”
Kỷ An Ninh mang nước ớt củacôcho Mạnh Hân Vũ nhìn: “Tớ tự chế đấy. Cái bìnhthìmua trong cửa hàng, nước ớtthìtự mình nấu.”
Mạnh Hân Vũ rất sợ hãi thán phục trướcsựcảnh giác cùng với việc tự chế trang bị của Kỷ An Ninh, mấycôtrao đổi về việc làm gia sưmộtlúc, trước lúc vào học, Mạnh Vũ Hânnói: “Tý nữa cùng nhau ăn cơmkhông?”
Kỷ An Ninh lại mỉm cười cự tuyệt: “khôngđược.”
cônhìn về phía thầy giáo,nhỏgiọng: “Buổi trưa tớ phải về sớm, tớ còn phải mua cơm hộ người ta.”
Nếu như buổi trưa đơn hàng thức ănkhôngnhiều,khôngtính là bận rộnthìcôcũngkhôngăn cơm ở trường học, mà chạy về nhà cùng bà ngoại ăn cơm, rồi nắm tay bà đưa xuống lầu phơi nắng.
Nếukhôngphải bà ngoại nhanh đói,khôngchờ được đến lúccôtan học,cônghĩ mìnhsẽvề nấu cơm trưa cho bà, để bà có thể ắn cơm nóng hổi chứkhôngphải đồ ăn hâm nóng.
Đến lúc trưa tan học, Mạnh Hân Vũ nhìn lại, đúng là Kỷ An Ninhđãlặng lẽ về sớm.côthu dọn cặp sách cùng bạnđiăn cơm, bạn cùng phòng ký túc xá nhịnkhôngđược lắm chuyện.
Bạn cùng phòngnói: “Cậu gọi cậu ấy làm gì?khôngcảm thấy cậu ấy rất kiêu ngạo sao?”
“khôngcó mà?” Mạnh Hân Vũnói, “Tớ cảm thấy cậu ấy rất dịu dàng,khôngcó cảm giác kiêu ngạo mà.”
Bạn cùng phòng chần chờnói: “Có lẽ cậu ấykhôngđể ý đến bọn tớ.” Xinh đẹp như vậy mà.
“Cậu ấy làm gì có thời gian chứ?” Mạnh Hân Vũ thay Kỷ An Ninh giải thích, “Tan học cậu ấy còn phảiđilàm thêm, bận rộn gần chết, bài tập vào lúc nghỉ giữa giờ mới vội vàng làm. Làm gì có thời gian buôn dưa leo? Với cả, cậu ấy phảiđilàm suốt, đâu giống bọn mình suốt ngày ngồimộtchỗ, cũngkhôngquen như vậy. Nhưng mà tớ cảm thấy cậu ấy rất tốt.”
“thậtà?” Bạn cùng phòng có chút ngại ngùng, “Chắc là tớ nghĩ nhầm. Ai,thậtra tớ chưa từngnóichuyện với cậu ấy, tớ nghe người tanóicâu ấy rất kiêu ngạo.”
Về phần là nghe từ ai?khôngnhớ nữa rồi.
Lời đồn đại kiểu này chính là thế, người khởi đầu đềukhôngthể trarõ, giống nhưmộttrận gió phá xung quanh, ảnh hưởng tới mỗi người.
Ngườinóiqua thậm chí cònkhôngnhớrõmình từngnói. Quan trọng là miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt*, mấu chốt là ở chỗ ‘biến chất’ và ‘nhân vật’.
*miệng nhiều người có thể xói chảy vàng, tiêu hủy xương cốt: qua miệng nhiều người vàng cũng bị biến chất, chỉ nhớ tên nhân vật nhưng nội dung bị thay đổi
Kỷ An Ninhkhôngbiết Mạnh Hân Vũđangvìcômànói. Hai ngày nay, nhiệt độ hơi giảm,cômặcmộtcái áo dài tay ở ngoài, trong phòng ănđilại có hơi nóng, thừa lúc cơm còn chưa xongcôđem áo ngoài cởi ra buộc ở hông. Áo tay ngắn bên trong kéo căng ởtrênngười, eo thonnhỏ, ngực xinh đẹp làm hấp dẫn vô số ánh mắt, mấy nam sinhkhôngbiết vô tình hay cố ý hướng mắt về phía này.
“Đó là ai?” Triệu Thần nheo mắt lại, “Trước giờ chưa gặp bao giờ, năm nhất à?”
Mấy người cạnhhắnthuận mắt nhìn sang, có người huýt sáo, có người nhìnmộtlúc giật mình: “A, là nữ sinh kia.”
Triệu Thần quay đầu: “Mày biết à?”
“Diễn đàn của trường có ảnh chụp của nàng.” Bạn cùng lớpnói, “Có tin tức rất hot gần đây, bọn màykhôngthấy à? Gọi là ‘Mỹ nhân nghèo’.”
“nóivề gì vậy?”
“Lúc khai giảng, nàng là sinh viên nghèo khó ‘cõng bà ngoạiđihọc’. Mày nhìn nàngđi,đangmua cơm đúngkhông, mày nhìn kìa, nàng mua cơm nhiều như vậy, tao thấy thảo luận ở tin đó là nàng làm dịch vụ mua cơm hộ, chỉ giao cho ký túc xá nữ.”
Các nam sinh đều nhìn sang. Kỷ An Ninhđangxáchmộttúi đầy,đivề hướng của sổ, trong phòng ăn nhiều người,côlại chạy qua chạy lại, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, gương mắt tuyết trắng hơi đỏ ửng.
Con mắt Triệu Thần luôn nhìn thẳng, giống như muốn lột sạch Kỷ An Ninh.
“Tao thấy…”hắncảm thán, “mộtđại mỹ nữ như thế, sao lại phải làm cái này?”
hắnliếm liếm bờ môi,nói: “Taođilàm quen với nàng.”nóixong liền đứng lên.
Văn Dụđivào nhà ăn, theo bản năng dùng ánh mắt quan sát.
Nhắc tới cũng lạ, nhà ăn nhiều người như vậy, làm người ta thấy quáng mắt, vậy mà Văn Dụ từ đám người lập tức tìm được Kỷ An Ninh.
Tinh tế lay động, di chuyển giữamộtđám người, nhưng lại nhưđangphát sáng, rất khó đểkhôngpháthiện. Nhìnthìyếu đuối,thậtra so với nam sinh còn chịu cực tốt hơn.
Văn Dụ thả chậm bước chân.
anhđangở cửa chính, mà Kỷ An Ninh… Thấycôđãđầy hai túi, có lẽ phảiđivề phía này. Nếucôthấyanh,sẽchào hỏi, nếukhôngthấy…coi như xong.
Văn Dụkhôngđịnh chủ động, Kỷ An Ninh bướng bỉnh quật cường làmanhcảm thấy cần phải lạnh lùng vớicô.
Thế là Văn Dụ liền thấy, cómộtnam sinh đứng dậy, bước nhanh về phía Kỷ An Ninh. Trong đám người, phương hướng quỹ tích chuyển động củahắnquárõràng,khônghề nghi ngờ làđanghướng đến mục tiêu là Kỷ An Ninhđangcúi đầu chỉnh lại cái túi.
Văn Dụ nhăn nhăn mi.
anhthấy Kỷ An Ninh chỉnh xong hai cái túi,mộttay cầm lên, quay người, cất bước, hướng về phía cửađitới.côhình như trông thấyanh, thần sắc khẽ nhúc nhích, dưới chân cũng tăng tốc độ.
Mà nam sinh kia, Văn Dụrõràng nhìn thấy,hắnở điểm mù củacômà ra tay.
Mặc kệcô.
Kiểucôgáingu ngốc như vậy phải lạnh lùng vớicô, lại dịu dàng cẩn thận theo đuổimộtthời gian, tiến hành dùng tiền tài để tiến công, nếucôkhôngchịu thuathìtiếp tục lạnh lùng. Lạnh lùng rồi hâm nóng, lặpđilặp lại mấy lần, mới có thể cua được.
Bây giờkhôngcần quan tâmcô.
Văn Dụ nghĩ vậy, trơ mắt nhìn thấy Triệu Thần cố ý đụng vào, sau đó vươn móng vuốt với Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh quay người về phía cửa chính, chưa được hai bước liền thấy Văn Dụ.côlúc đầu tính chàoanhmộttiếng. Nhưng bộ dạnganhhờ hững,khôngbiết có nhìn thấycôkhông, miệngcômở ra lại đóng lại, nghĩ tới chuyện lúc trước, tính qua chào hỏianhrồi tới ký túc xá đưa cơm.
Thình lình bịmộtngười xông tới đâm nghiêng, làmcôlảo đảo.
Chớp mắt thân thể Kỷ An Ninh bị mất cân bằng, suy nghĩ đầu tiên là đồ ăn trong tay. Nếu hai túi đồ ăn này đổ, buổi trưa này coi như mất cả chì lẫn chài. Đầu óccôtrốngkhông, theo bản năng vội vàng cân bằng trọng lực cánh tay.
May mắn là người kia đụng phảicôphản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay ra đỡcô.
Kỷ An Ninhkhôngbị ngã, đồ ăn cũngkhôngbị đổ. Trái tim rớt xuống đất, đồng thờicôlập tức nhận ra có gìkhôngđúng. Người kia mặc dù có ‘lòng tốt’ dìucônhưngmộttay để ở sau lưng,mộttay hình như ở vị trí eocô.
“Người đẹp,khôngsao chứ?”
Thanhâmnày nghe lỗ mãng láu cá lại vô cùng quen thuộc.
Kỷ An Ninh bổng nhiên quay đầu! Triệu Thần, cho dùcôchết cũngkhôngquên được gương mặtđangmỉm cười trước mắtcô!
Tất cả đều do Triêu Thần dựng bẫy.
côbị lừa tới công tyđangtổ chức hoạt động team building* để làm thêm. Công ty này đúng là có tổ chức hoạt động team buiding, nhưng đây lại là công ty nhà Triệu Thần.
*giống nhưmộtdạng hoạt động nhóm
Nữ sinh kia lừacôkêu đến gian phòng phía trong nhằm bỏ thuốccô.
Nhưng Kỷ An Ninhđãtừng làm thêm ở NL, đó là nơi ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có. Ở đó có tiểu tỷ tỷ kinh nghiệm phong phú, quản lý có lòng tốt, đại ca bảo an nhìnthìhung ác nhưng rấtyêuvợ mình - Cố gia…Bọn họ đều dạycôrất nhiều thứ, thêm nữa chínhcôcũng có lòng cảnh giác rất mạnh. Sắc mặt đối phương khẩn trương làmcônổi lên lòng nghi ngờ, thăm dòmộtchút liền biết được chân tướng.
côđương nhiênkhôngthể ngồi chờ chết, tìm chỗ hở mà chạy trốn. Nữ sinh kia chắc chắnđãbáo tin cho Triệu Thần,hắnta mang theo bảo tiêu nhà mình, chặn lại thang máy và cầu thang, dồncôlên sân thượng,côbị trượt chân rơi xuống.
Sau đó, hồn phách phiêu lãng, tới khi Văn Dụ vìcôbáo thù.
Văn Dụ…
Văn Dụ!
Văn Dụ nhìn thấy Kỷ An Ninh đứng vững lại, vừa ngẩng đầu nhìn Triệu Thầnmộtcái, trong chớp mắt, gương mặt mất hết huyết sắc.
côgiống như nhìn thấy mãnh thú, giống như bị dọa sợ,đangtừ trong tư thế bị Triệu Thần nửa đỡ nửa ôm rất mập mờ đột nhiên lùi về sau lảo đảo hai bước mới đứng vững.
Gương mặtcôtrông sợ hãi, luống cuống, trong chớp mắt đột nhiên quay đầu nhìn về phía Văn Dụ.
Cách dòng người giao thoa với nhau, Văn Dụ hiểu được cái nhìn này của Kỷ An Ninh.
Giúp tôimộtchút.
Cầu xinanhgiúpmộtchút!
Tiếng ồn ào trong nhà ăn lúc này vào tai Văn Dụ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
rõràng mặt Kỷ An Ninh chỉđangtrắng bệch, gương mặt hoảng sợ mà nhìnanh, nhưnganhlại giống như nghe thấy tiếngcôđangcầu cứu.
anhthậm chí còn cảm nhận đượcsựsợ hãi tuyệt vọng củacô, giống như ở sau lưng có bóng đen to lớn muốn nuốt chửngcô.
Văn Dụ!
Cứu em!
Trái tim Văn Dụ bỗng nhiên kịch liệt co lại, đau đớn giống như bị kim châm.
Sáng thứ bảy, Văn Dụ tỉnh lại tại chỗ ở của mình, đầu rất đau.anhkhôngnhịn được thanmộttiếng, nhắm mắt lại, vò thái dương, hơn nửa ngày mới từ từ ngồi dậy.
Tối hôm qua đúng là có uống rượu, nhưng lấy tửu lượng củaanhthìkhôngđến mức say rượu đau đầu, đầu đau bởi vì cómộtđêm mộng, ngủkhôngđược sâu.
Chi tiết trong mộng, sau khi tỉnh lại mấy giâythìmơ hồkhôngrõ. Nhưng Văn Dụ nhớ kỹ, trong mộng có Kỷ An Ninh.
“Nếu có kiếp sau…”cônhìnanh, rơi lệ.
Tại saocôkhóc? Vì sao đau lòng như vậy?
Văn Dụ nghĩkhôngra, điều duy nhất có thể nhớ là cặp mắt xinh đẹp của Kỷ An Ninhđangkhôngngừng rơi lệ.
Làm người ta đau lòng.
Chuông điện thoại vang lên, Văn Dụ giật mìnhmộtcái.
“Còn chưađi?” Đầu bên kia là giọng chaanhVăn Quốc An, giọng vừa trách cứ lại có có chút bất đắc dĩ.
Văn Dụ liền cười, trước mặt cha mình như từ người trưởng thành biến thành thiếu niên tinh nghịch, vừa lười nhác vừa vô lại: “đi,đi! Giờđiạ?”
Văn Quốc Annói: “Đương nhiên,khôngxem mấy giờ rồi, động tác của con nhanh lên.”
Hôm nay có kế hoạch làđitheo chaanhbồi mấy chú đánh golf.
Văn Dụ vừa dùng bả vai kẹp điện thoại vừa mặc quần, hỏi: “Mẹ con đâu?”
âmđiệu của Văn Quốc An phai nhạtđi: “khôngbiết, chắc làđidạo phố?”
Cha mẹ củaanhkhôngồn ào cãi cọ, nhưng tình cảm bình thường,khôngđược gọi là ân ái. Văn Dụđãsớm quen thuộc.
anhlà người trưởng thành,khôngphải là học sinh tiểu học có tâm lý ỷ lại cha mẹ, sau khi lên đại họcanhliền ra ngoài ở riêng, đỡ phải nhìn cha mẹ mình lãnh đạmkhôngcó tình cảm.
Rửa mặt xongđira cửa, ngày mùa thu nắng gắt làm lóa mắt, vạn dặm trời xanhkhôngmộtbóng mây.
Rơi vào mắt nhìn như mộng cảnh.
Chậc, chỉ là giấc mộng mà thôi, nghĩ gì thế.
Đảo mắt là đến thứ hai.
“Này, nghenóihôm nay câu lạc bộ bắt đầu tuyển sinh?”
“Mọi người muốn tham gia cái gì?”
“Mẹ tớnóinhất định phải tham gia hội học sinh, có phúc lợi*.”
“Mẹ cậu có tư tưởng gì thế, tớ muốn tham gia CLB COS**.”
*phúc lợi: chỉ chung những điều may mắn vui sướng, những điều có ích.
**câu lạc bộ cosplay.
Các bạn học ồn ào thảo luận.
Khai giảng phải tham gia huấn luyện quânsự, sau đó trường học cho sinh viênmộtthời gian giảm sóc để quen thuộc với sinh hoạt trong trường, cuối tháng chínmộttuần câu lạc bộ mới chính thức tuyển sinh.
“Này, Kỷ An Ninh, cậu tính tham gia câu lạc bộ gì?” Ngồi ở phía trước Kỷ An Ninh, nữ sinhđangnghiêng người thảo luận với bạn bè về chủ đề này, thuận miệng quay đầu hỏi Kỷ An Ninh.
Nữ sinh này gọi là Mạnh Hân Vũ, là lớp trưởng, thành tích học tập xuất sắc, mặc dùkhônggiống Kỷ An Ninh cần cầm học bổng cho học sinh nghèo, nhưng gia đìnhcôcũng phải chịu gánh nặng rất lớn.
côgáinày trong trí nhớ của Kỷ An Ninh làmộttrong số ít những ngườikhôngbàn tán vềcô, thậm chí sau khicôchết lúc người khác nháy mắt ra hiệu muốn bát quái,côấy còn quát lớn những người khác.
Kỷ An Ninh đối với mọi người trong lớp đều lạnh lùng, đối với Mạnh Hân Vũ lại lộ ramộtchút ý cười dịu dàng,nói:: “Mình có khả năngkhôngtham gia được, mìnhkhôngcó thời gian, buổi tối còn phảiđilàm thêm.”
Mạnh Vũ Hân hiểu được,côcũng cầnđilàm thêm.
Mạnh Vũ Hân vì làm thêm vì muốn giảm gánh nặng trong nhà, Kỷ An Ninh lại là người gánh vác cả gia đình. Vì vậy Mạnh Vũ Hân có thể hiểu và đồng tình với Kỷ An Ninh.
“Này, cậuđilàm gia sư à? Tớ biếtmộttrang web, tớ toàn tìm việc gia sư ởtrênđó.” Mạnh Vũ Hân chia sẻ tin tức vớicô,nóitên trang web chocô.
Kỷ An Ninh trầm ngâmmộtchút, khuyên Mạnh Vũ Hân: “Tớ lúc trước có sử dụng trang web này,nóithế nào đây, mấy gia đình này vàng thau lẫn lộn*, trang web cũngkhôngcam đoan được. Tớ nghĩ cậu tốt nhất lên bànrõvới mẹ của bọn trẻ là thời điểm cậu tới nhà, mẹ bọn trẻ có thể ở đấy, đảm bảo an toàn.”
*vàng thau lẫn lộn: suy thoái, lộn xộn.
Mạnh Hân Vũ có chút khẩn trương: “sẽ…xảy ra chuyện gì sao? Tớ mớiđiđược hai lần.”
Hai đầu lông mày Mạnh Hân Vũ có chút ngây thơ, đúng là chưa gặp qua mấy con người,sựviệc buồn nôn đó. Đúng làmộtcôgáimay mắn.
Kỷ An Ninhnói: “Cẩn thậnthìhơn. Dù sao người xấu chỗ nào cũng có. Nữ sinh chúng ta ở tuổi này, tớ cảm thấy cẩn thận kiểu gì cũngkhôngđủ. Đúng rồi, cậu có thể chuẩn bị đồ vật phòng thân như kiểu nước ớt.”
Kỷ An Ninh mang nước ớt củacôcho Mạnh Hân Vũ nhìn: “Tớ tự chế đấy. Cái bìnhthìmua trong cửa hàng, nước ớtthìtự mình nấu.”
Mạnh Hân Vũ rất sợ hãi thán phục trướcsựcảnh giác cùng với việc tự chế trang bị của Kỷ An Ninh, mấycôtrao đổi về việc làm gia sưmộtlúc, trước lúc vào học, Mạnh Vũ Hânnói: “Tý nữa cùng nhau ăn cơmkhông?”
Kỷ An Ninh lại mỉm cười cự tuyệt: “khôngđược.”
cônhìn về phía thầy giáo,nhỏgiọng: “Buổi trưa tớ phải về sớm, tớ còn phải mua cơm hộ người ta.”
Nếu như buổi trưa đơn hàng thức ănkhôngnhiều,khôngtính là bận rộnthìcôcũngkhôngăn cơm ở trường học, mà chạy về nhà cùng bà ngoại ăn cơm, rồi nắm tay bà đưa xuống lầu phơi nắng.
Nếukhôngphải bà ngoại nhanh đói,khôngchờ được đến lúccôtan học,cônghĩ mìnhsẽvề nấu cơm trưa cho bà, để bà có thể ắn cơm nóng hổi chứkhôngphải đồ ăn hâm nóng.
Đến lúc trưa tan học, Mạnh Hân Vũ nhìn lại, đúng là Kỷ An Ninhđãlặng lẽ về sớm.côthu dọn cặp sách cùng bạnđiăn cơm, bạn cùng phòng ký túc xá nhịnkhôngđược lắm chuyện.
Bạn cùng phòngnói: “Cậu gọi cậu ấy làm gì?khôngcảm thấy cậu ấy rất kiêu ngạo sao?”
“khôngcó mà?” Mạnh Hân Vũnói, “Tớ cảm thấy cậu ấy rất dịu dàng,khôngcó cảm giác kiêu ngạo mà.”
Bạn cùng phòng chần chờnói: “Có lẽ cậu ấykhôngđể ý đến bọn tớ.” Xinh đẹp như vậy mà.
“Cậu ấy làm gì có thời gian chứ?” Mạnh Hân Vũ thay Kỷ An Ninh giải thích, “Tan học cậu ấy còn phảiđilàm thêm, bận rộn gần chết, bài tập vào lúc nghỉ giữa giờ mới vội vàng làm. Làm gì có thời gian buôn dưa leo? Với cả, cậu ấy phảiđilàm suốt, đâu giống bọn mình suốt ngày ngồimộtchỗ, cũngkhôngquen như vậy. Nhưng mà tớ cảm thấy cậu ấy rất tốt.”
“thậtà?” Bạn cùng phòng có chút ngại ngùng, “Chắc là tớ nghĩ nhầm. Ai,thậtra tớ chưa từngnóichuyện với cậu ấy, tớ nghe người tanóicâu ấy rất kiêu ngạo.”
Về phần là nghe từ ai?khôngnhớ nữa rồi.
Lời đồn đại kiểu này chính là thế, người khởi đầu đềukhôngthể trarõ, giống nhưmộttrận gió phá xung quanh, ảnh hưởng tới mỗi người.
Ngườinóiqua thậm chí cònkhôngnhớrõmình từngnói. Quan trọng là miệng nhiều người xói chảy vàng, tích hủy tiêu cốt*, mấu chốt là ở chỗ ‘biến chất’ và ‘nhân vật’.
*miệng nhiều người có thể xói chảy vàng, tiêu hủy xương cốt: qua miệng nhiều người vàng cũng bị biến chất, chỉ nhớ tên nhân vật nhưng nội dung bị thay đổi
Kỷ An Ninhkhôngbiết Mạnh Hân Vũđangvìcômànói. Hai ngày nay, nhiệt độ hơi giảm,cômặcmộtcái áo dài tay ở ngoài, trong phòng ănđilại có hơi nóng, thừa lúc cơm còn chưa xongcôđem áo ngoài cởi ra buộc ở hông. Áo tay ngắn bên trong kéo căng ởtrênngười, eo thonnhỏ, ngực xinh đẹp làm hấp dẫn vô số ánh mắt, mấy nam sinhkhôngbiết vô tình hay cố ý hướng mắt về phía này.
“Đó là ai?” Triệu Thần nheo mắt lại, “Trước giờ chưa gặp bao giờ, năm nhất à?”
Mấy người cạnhhắnthuận mắt nhìn sang, có người huýt sáo, có người nhìnmộtlúc giật mình: “A, là nữ sinh kia.”
Triệu Thần quay đầu: “Mày biết à?”
“Diễn đàn của trường có ảnh chụp của nàng.” Bạn cùng lớpnói, “Có tin tức rất hot gần đây, bọn màykhôngthấy à? Gọi là ‘Mỹ nhân nghèo’.”
“nóivề gì vậy?”
“Lúc khai giảng, nàng là sinh viên nghèo khó ‘cõng bà ngoạiđihọc’. Mày nhìn nàngđi,đangmua cơm đúngkhông, mày nhìn kìa, nàng mua cơm nhiều như vậy, tao thấy thảo luận ở tin đó là nàng làm dịch vụ mua cơm hộ, chỉ giao cho ký túc xá nữ.”
Các nam sinh đều nhìn sang. Kỷ An Ninhđangxáchmộttúi đầy,đivề hướng của sổ, trong phòng ăn nhiều người,côlại chạy qua chạy lại, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, gương mắt tuyết trắng hơi đỏ ửng.
Con mắt Triệu Thần luôn nhìn thẳng, giống như muốn lột sạch Kỷ An Ninh.
“Tao thấy…”hắncảm thán, “mộtđại mỹ nữ như thế, sao lại phải làm cái này?”
hắnliếm liếm bờ môi,nói: “Taođilàm quen với nàng.”nóixong liền đứng lên.
Văn Dụđivào nhà ăn, theo bản năng dùng ánh mắt quan sát.
Nhắc tới cũng lạ, nhà ăn nhiều người như vậy, làm người ta thấy quáng mắt, vậy mà Văn Dụ từ đám người lập tức tìm được Kỷ An Ninh.
Tinh tế lay động, di chuyển giữamộtđám người, nhưng lại nhưđangphát sáng, rất khó đểkhôngpháthiện. Nhìnthìyếu đuối,thậtra so với nam sinh còn chịu cực tốt hơn.
Văn Dụ thả chậm bước chân.
anhđangở cửa chính, mà Kỷ An Ninh… Thấycôđãđầy hai túi, có lẽ phảiđivề phía này. Nếucôthấyanh,sẽchào hỏi, nếukhôngthấy…coi như xong.
Văn Dụkhôngđịnh chủ động, Kỷ An Ninh bướng bỉnh quật cường làmanhcảm thấy cần phải lạnh lùng vớicô.
Thế là Văn Dụ liền thấy, cómộtnam sinh đứng dậy, bước nhanh về phía Kỷ An Ninh. Trong đám người, phương hướng quỹ tích chuyển động củahắnquárõràng,khônghề nghi ngờ làđanghướng đến mục tiêu là Kỷ An Ninhđangcúi đầu chỉnh lại cái túi.
Văn Dụ nhăn nhăn mi.
anhthấy Kỷ An Ninh chỉnh xong hai cái túi,mộttay cầm lên, quay người, cất bước, hướng về phía cửađitới.côhình như trông thấyanh, thần sắc khẽ nhúc nhích, dưới chân cũng tăng tốc độ.
Mà nam sinh kia, Văn Dụrõràng nhìn thấy,hắnở điểm mù củacômà ra tay.
Mặc kệcô.
Kiểucôgáingu ngốc như vậy phải lạnh lùng vớicô, lại dịu dàng cẩn thận theo đuổimộtthời gian, tiến hành dùng tiền tài để tiến công, nếucôkhôngchịu thuathìtiếp tục lạnh lùng. Lạnh lùng rồi hâm nóng, lặpđilặp lại mấy lần, mới có thể cua được.
Bây giờkhôngcần quan tâmcô.
Văn Dụ nghĩ vậy, trơ mắt nhìn thấy Triệu Thần cố ý đụng vào, sau đó vươn móng vuốt với Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh quay người về phía cửa chính, chưa được hai bước liền thấy Văn Dụ.côlúc đầu tính chàoanhmộttiếng. Nhưng bộ dạnganhhờ hững,khôngbiết có nhìn thấycôkhông, miệngcômở ra lại đóng lại, nghĩ tới chuyện lúc trước, tính qua chào hỏianhrồi tới ký túc xá đưa cơm.
Thình lình bịmộtngười xông tới đâm nghiêng, làmcôlảo đảo.
Chớp mắt thân thể Kỷ An Ninh bị mất cân bằng, suy nghĩ đầu tiên là đồ ăn trong tay. Nếu hai túi đồ ăn này đổ, buổi trưa này coi như mất cả chì lẫn chài. Đầu óccôtrốngkhông, theo bản năng vội vàng cân bằng trọng lực cánh tay.
May mắn là người kia đụng phảicôphản ứng rất nhanh, lập tức đưa tay ra đỡcô.
Kỷ An Ninhkhôngbị ngã, đồ ăn cũngkhôngbị đổ. Trái tim rớt xuống đất, đồng thờicôlập tức nhận ra có gìkhôngđúng. Người kia mặc dù có ‘lòng tốt’ dìucônhưngmộttay để ở sau lưng,mộttay hình như ở vị trí eocô.
“Người đẹp,khôngsao chứ?”
Thanhâmnày nghe lỗ mãng láu cá lại vô cùng quen thuộc.
Kỷ An Ninh bổng nhiên quay đầu! Triệu Thần, cho dùcôchết cũngkhôngquên được gương mặtđangmỉm cười trước mắtcô!
Tất cả đều do Triêu Thần dựng bẫy.
côbị lừa tới công tyđangtổ chức hoạt động team building* để làm thêm. Công ty này đúng là có tổ chức hoạt động team buiding, nhưng đây lại là công ty nhà Triệu Thần.
*giống nhưmộtdạng hoạt động nhóm
Nữ sinh kia lừacôkêu đến gian phòng phía trong nhằm bỏ thuốccô.
Nhưng Kỷ An Ninhđãtừng làm thêm ở NL, đó là nơi ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có. Ở đó có tiểu tỷ tỷ kinh nghiệm phong phú, quản lý có lòng tốt, đại ca bảo an nhìnthìhung ác nhưng rấtyêuvợ mình - Cố gia…Bọn họ đều dạycôrất nhiều thứ, thêm nữa chínhcôcũng có lòng cảnh giác rất mạnh. Sắc mặt đối phương khẩn trương làmcônổi lên lòng nghi ngờ, thăm dòmộtchút liền biết được chân tướng.
côđương nhiênkhôngthể ngồi chờ chết, tìm chỗ hở mà chạy trốn. Nữ sinh kia chắc chắnđãbáo tin cho Triệu Thần,hắnta mang theo bảo tiêu nhà mình, chặn lại thang máy và cầu thang, dồncôlên sân thượng,côbị trượt chân rơi xuống.
Sau đó, hồn phách phiêu lãng, tới khi Văn Dụ vìcôbáo thù.
Văn Dụ…
Văn Dụ!
Văn Dụ nhìn thấy Kỷ An Ninh đứng vững lại, vừa ngẩng đầu nhìn Triệu Thầnmộtcái, trong chớp mắt, gương mặt mất hết huyết sắc.
côgiống như nhìn thấy mãnh thú, giống như bị dọa sợ,đangtừ trong tư thế bị Triệu Thần nửa đỡ nửa ôm rất mập mờ đột nhiên lùi về sau lảo đảo hai bước mới đứng vững.
Gương mặtcôtrông sợ hãi, luống cuống, trong chớp mắt đột nhiên quay đầu nhìn về phía Văn Dụ.
Cách dòng người giao thoa với nhau, Văn Dụ hiểu được cái nhìn này của Kỷ An Ninh.
Giúp tôimộtchút.
Cầu xinanhgiúpmộtchút!
Tiếng ồn ào trong nhà ăn lúc này vào tai Văn Dụ bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
rõràng mặt Kỷ An Ninh chỉđangtrắng bệch, gương mặt hoảng sợ mà nhìnanh, nhưnganhlại giống như nghe thấy tiếngcôđangcầu cứu.
anhthậm chí còn cảm nhận đượcsựsợ hãi tuyệt vọng củacô, giống như ở sau lưng có bóng đen to lớn muốn nuốt chửngcô.
Văn Dụ!
Cứu em!
Trái tim Văn Dụ bỗng nhiên kịch liệt co lại, đau đớn giống như bị kim châm.
Bình luận facebook